Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Chương 7: Bão yêu…

Kawi

16/09/2013

Tính ra tôi và Kem Lạnh yêu nhau cũng được đã được 6 tháng. Lãng mạn thì ít mà cãi cọ thì nhiều. Chúng tôi chỉ giống nhau được cái tên, ngoài ra mọi thứ đều khác. Cậu ấy thích ăn đồ nóng, tôi lại thích đồ lạnh. Cậu ấy thích cõng tôi, trong khi tôi chỉ thích được Kem Lạnh bế trên tay. Mỗi lần hôn nhau cũng thật là vất vả. Ai bảo tôi quá lùn còn cậu ấy quá cao. Hix. Tóm lại là đủ chuyện rắc rối.

Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau đấy nhá. Yêu nhiều hơn nữa kia. Vì trong cảm giác của mỗi người, ai cũng tin người còn lại là một nửa phù hợp nhất với mình. Chuyện không hợp nhau thì cứ từ từ, thời gian sẽ giúp chúng tôi giải quyết tất cả.

Thêm một tin vui nữa là tôi sắp có mẹ. Hi. Đúng ra là gia đình tôi sẽ có thêm một người phụ nữ nữa. Tôi luôn mong cho ba sẽ tìm được một người bạn đời. Và bây giờ điều đó đã thành sự thật.

Người yêu của ba tôi rất đẹp. Nhìn dì ấy cũng rất hiền. Nói chung là tôi thấy ổn. Tôi không cần dì tốt với tôi, vì tôi đủ khôn ngoan để mình không bị thiệt thòi. Chỉ cần dì đối xử tốt với ba tôi là đủ. Vì nói cho cùng, tôi cũng không thể sống mãi với ba, tôi phải lấy chồng và phải theo chồng. Ba cần một người phụ nữ bên cạnh và bầu bạn trong suốt quãng đời còn lại.

Tối nay ba dẫn tôi đi ăn nhà hàng cùng với dì. Tôi đã ngỏ ý muốn ba cho tôi dẫn theo boyfriend của mình. Tôi muốn ra mắt người yêu với mẹ tương lai. Tất nhiên ba đồng ý. Tôi biết ba cũng rất quý Kem Lạnh của tôi. Hihi…

Đáng lẽ chúng tôi sẽ đi cùng nhau tới nhà hàng, nhưng Kem Lạnh có việc đột xuất nên phải tới sau. Tôi hơi buồn một chút nhưng rồi cũng chẳng để ý gì. Miễn cậu ấy tới là được. Ngồi đối diện với ba và dì, tôi thấy mừng cho ba vì đã tìm được một người phụ nữ tốt. Tôi cảm giác ba cũng rất thương dì. Cũng phải, hai người tìm hiểu nhau được vài năm rồi. Thế mà giai đoạn gần đây tôi mới biết. Ba giấu tài thật. Nhưng tôi không dám trách ba, có lẽ ba nghĩ cho tôi nên mới làm thế. Một lần thất bại trong tình cảm đã khiến cho ba phải e dè và thận trọng hơn rất nhiều.

Đã trễ gần 30 phút, tôi vội vàng cầm điện thoại nhấn nút gọi Kem Lạnh. Anh chàng này không biết làm gì mà lề mề thế nhỉ???

- Alo!

- Cưng à. Anh tới rồi này. Em ngồi chỗ nào thế?

- Ghét anh ghê luôn. Em ngồi ở khu A, bàn gần hồ cá ấy. Anh thấy em chưa?

- Uh… Anh thấy rồi. Anh…

Tít…tít…tít…

Sao bỗng nhiên lại cúp máy giữa chừng thế nhỉ? Tên này càng lúc càng quá quắt mà.



Nhưng 10 phút sau tôi vẫn không thấy Kem Lạnh xuất hiện. Ba và dì nhìn tôi đầy thắc mắc, còn tôi thì ngại chết đi được. Cậu ấy đang giở trò gì thế nhỉ???

Tôi tức giận bấm nút gọi. Nhưng kết quả trả về lại là câu nói muôn thưở: “Thuê bao quý khách…”

Trong phút chốc tôi thấy có cái gì đó không ổn đã xảy ra…

Và tối hôm đó Kem Lạnh không đến…

Vài ngày sau…

- Chúng ta chia tay đi.

Tôi đứng hình. Suốt cả tuần nay Kem Lạnh cứ như bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi. Và khi xuất hiện thì cậu ấy giáng thẳng một câu đầy lạnh lùng như thế vào mặt tôi. Vậy là sao???

Tôi không trả lời. Người tôi cứng đơ ra và chẳng còn chút sức sống nào cả. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi đang rất tốt mà. Chẳng có lý do gì để Kem Lạnh phải nói ra câu đó cả.

- Yêu thế là đủ rồi. Tôi chán cậu rồi. Kết thúc đi. Chỉ vậy thôi. Chào.

Một tình yêu kéo dài nửa năm trời, trải qua biết bao khó khăn thử thách đã được cậu ta khép màn lại bằng một câu nói vô cùng dễ dàng. Tôi không còn có thể nói thêm được điều gì nữa. Mọi thứ bỗng chốc tồi tệ đến kinh khủng. Lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, Kem Lạnh vô tình bỏ tôi lại và thản nhiên bước đi. Tôi không biết điều gì đã khiến cho cậu ta làm như vậy. Nhưng tôi biết là mình đang rất rất đau…Rất rất đau…Níu kéo làm sao được nữa khi cậu ấy đã nói rằng cậu ấy chán tôi rồi. Chán một con người mà giống như chán một món ăn vậy ư??? Ôi thật là…

Chia tay là thế này sao???

………………………………..



Một tuần! Đó là khoảng thời gian mà tôi chẳng khác nào một xác chết. Không ăn, không ngủ, không nói năng gì, chỉ biết nằm và khóc. Khóc như một con ngốc khi bị người mình yêu ruồng bỏ.

Chuyện chúng tôi chia tay đã trở thành một đề tài quá sức nóng hổi với tất cả mọi người trong trường, cũng giống như hồi đầu chúng tôi công khai chuyện tình cảm. Lúc chúng tôi bắt đầu, những kẻ ác miệng đã nói tôi gặp may mới vớ được coolboy, họ nói rằng tôi chỉ là một con búp bê xấu xí lạ mặt được hoàng tử để ý nhưng cuối cùng cũng sẽ bị vứt xó. Và lúc chúng tôi kết thúc, họ lại tiếp tục bàn tán lại, và những kẻ ác miệng được dịp cười thích chí khi lời chúng nói trở thành sự thật. Cuộc đời sao có những lúc phũ phàng vậy nhỉ??? Tôi yếu đuối thế này thì làm sao có thể vượt qua được đây???

Sao mà tim vẫn đau thế này…

Ngày 12.8.2012

Mình thấy thật tệ. Trái tim mình đau từng đợt khi nghĩ rằng cô ấy đang khóc vì mình. Làm sao mình có thể xấu xa đến mức này được chứ??? Làm sao mình có thể khiến người con gái mình yêu thương phải chịu tổn thương nhiều đến thế???

Nhưng mình không thể làm gì khác hơn…

Cái ngày kinh khủng ấy vẫn luôn dày vò tâm trí mình. Tại sao lại cứ diễn ra sự trùng hợp theo kiểu đó chứ??? Mình đã gần như chết lặng khi nhìn thấy mẹ đang ngồi cùng ba của Hột Mít. Quá trớ trêu khi người dì mà bấy lâu nay cô ấy khoe với mình chính là người sinh ra mình.

Lần đầu tiên mình phải quyết định một sự lựa chọn khó khăn như vậy. Một sự lựa chọn đáng nguyền rủa nhất khi phải chọn giữa tình yêu của bản thân và tình yêu của người cho mình sự sống. Nhưng dù sao đi nữa thì mình cũng không có quyền cướp đi hạnh phúc của mẹ. Mình nghĩ mẹ đã rất khó khăn mới có thể tìm thấy tình yêu mới. 15 năm chung sống với ba là 15 năm đầy nước mắt của mẹ. Ba quá độc đoán và tàn nhẫn, ba đã khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải xa lánh mình. Đó là lý do tại sao mình đã mỉm cười hạnh phúc trong ngày ba mẹ ly hôn. Lúc mẹ xách va li ra đi, mình đã cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào để không làm mẹ vướng bận. Những đêm nằm nghe mẹ khóc khi ôm mình, cùng với những vết bầm tím trên thân thể sau khi bị ba đánh đập đã làm cho tuổi thơ của mình trôi qua đầy nước mắt. Mẹ không thể đem mình đi theo vì mẹ biết lúc bấy giờ mẹ không thể đủ sức nuôi mình. Mình biết và không hề trách mẹ. Ngần ấy năm qua ngày nào mình cũng mơ về mẹ. Mình luôn mong ở một nơi nào đó mẹ sẽ được hạnh phúc và chờ đợi ngày mẹ trở về đón mình. Ngày ấy cũng đã đến, nhưng lại trong một hoàn cảnh quá sức tưởng tượng của mình. Qua lời kể của Hột Mít, mình biết mẹ rất yêu người đàn ông ấy. Tuổi thanh xuân của mẹ đã sống trong đau khổ và giày vò, bây giờ mẹ cần được hạnh phúc. Và, mình cần phải giúp mẹ…

Mặc dù trái tim mình sẽ rỉ máu khôn nguôi…

…………………………….

Tôi và Hột Mít là hai chiếc lá nằm cạnh nhau trên một cành cây. Chúng tôi đã cùng nhau đón ánh mắt trời và nhìn nhau mỉm cười khi mùa xuân tới. Chúng tôi yêu và tin rằng sẽ cùng nhau rời cành về cội. Một vài cơn gió đã thổi qua, nhưng không cơn gió nào mang chúng tôi xa nhau. Vì chúng tôi đã cùng nhau níu cành ở lại.

Nhưng tôi quên rằng bão là hàng triệu ngọn gió gộp lại….Và bão đủ mạnh để khiến một trong hai chúng tôi phải rời cành…

…………………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook