Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay
Chương 5: Dạo khúc ngày quen nhau…
Kawi
16/09/2013
Nhiều khi ngồi một mình tôi vẫn bật cười khi nhớ lại kỷ niệm đáng xấu hổ ấy. Nhưng nhờ có sự cố hôm đó mà tôi và tên mất dịch trở nên thân thiết hơn. Thật ra thì chỉ có mình tôi thay đổi thái độ và cách nhìn nhận về người ta chứ người ta vẫn đối xử như vậy với tôi, chả có chút đổi thay gì cả. Vẫn dùng danh từ Hột Mít để gọi tôi, vẫn những câu nói trống không đầy ngạo mạn, vẫn những nụ cười nhếch bên đầy kiêu căng. Nhưng không hiểu sao tôi chẳng còn thấy ghét nữa…
Con gái là thế đấy…
Chỉ cần một cử chỉ nào đó vô tình làm trái tim mình rung rinh thì cũng đủ để thay màu đen bằng màu hồng cho một mối quan hệ…
Tôi ghét khi phải nghĩ tới việc là mình đã…thích hắn…
Nhưng sự thật là tôi không còn ghét hắn nữa…Không biết từ bao giờ tôi dung cụm từ Kem Lạnh để gọi hắn…Ngọt ngào và băng giá…
- Hột Mít!
- Gì thế?
- Cho này!
Tôi ngơ ngác khi nhìn thấy Kem Lạnh chìa ra trước mặt mình một chùm cột tóc nơ xinh đủ màu lung linh. Tôi thích. Mấy tháng nay tôi đã cố gắng nuôi tóc dài để nhìn nữ tính hơn. Đúng là Kem Lạnh, cứ hay ngọt ngào những lúc không cần thiết ( nói thế nhưng tôi thích lắm đấy nhá).
- Xì! Sao tự nhiên tốt bụng đột xuất vậy? Dù gì cũng cám…
Tôi hớn hở đưa tay để nhận lấy chùm cột tóc, miệng chuẩn bị nói lời cảm ơn thì đột nhiên Kem Lạnh thu tay lại, thu luôn chùm cột tóc mà tôi cứ tưởng sẽ là của mình.
- Quên mất là Hột Mít không có tóc! Sorry nha! Vào lớp học đây!
Cậu ta lại bỏ đi và để mặc tôi đứng chờ hơ như con ngốc. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị Kem Lạnh chơi xỏ như vậy. Nhưng lần nào tôi cũng bị lừa. Chắc không ai dại như tôi đâu! Hừ…
Thời gian trôi cũng nhanh thật. Mới đó mà đã đến ngày Lễ tình nhân. Suốt 18 năm qua chưa bao giờ tôi để ý đến ngày này, nhưng năm nay lại khác. Tự nhiên trong lòng tôi có mong muốn được đi với một người. Là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy…
Nhưng mà cũng chỉ nghĩ thế thôi. Chứ tôi biết chẳng đời nào tôi làm được điều đó. Vì vốn dĩ chúng tôi có phải là một cặp đâu…
Tuy vậy cũng phải thử xem sao. Trong mắt mọi người thì tôi và cậu ấy khá thân nhau. Theo những gì tôi biết thì Kem Lạnh có nhiều em tán nhưng chưa đồng ý làm bạn trai của ai cả. Suy ra tôi vẫn còn cơ hội.
Đang cố gắng tìm cớ để nói chuyện với cậu bạn coolboy, bỗng tôi thấy trời đất quay cuồng khi chứng kiến một cô bạn rất là xinh chìa hộp quà màu đỏ chót cho Kem Lạnh. Và đáng sợ hơn nữa là cậu ta nhanh chóng nhận quà mà chẳng tỏ chút thái độ nào, thậm chí còn cười tươi nữa. Tôi còn kịp nghe thấy những lời cô bạn ấy nói trước khi quay lưng đi. Gì chứ??? “Tối nay 6h nhé” ư??? Thế là nhận lời đi chơi với người ta rồi đó ư???
Một cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu xâm lấn tôi. Uh thì tôi không phải là gì của cậu ta cả. Uh thì tôi chẳng xinh chẳng đẹp như bao cô gái vây quanh cậu ta. Uh thì tôi chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu ta hết. Nhưng mà tôi vẫn tức!!! Mọi thứ bỗng dưng đen tối trước mắt tôi. Nước mắt không biết từ đâu trào ra trên khóe mi. May là tôi lau kịp. Việc gì phải khóc chứ??? Mày vô duyên quá Nhật Minh ơi! Vô duyên quá đi thôi! Huhu…
- Ê Minh! Tối nay đi chơi với tao nhé! Tao muốn coi thiên hạ ra sao trong ngày Valentine.
- Uh!
Thằng Tèo Leo ( tên thật là Trung) suýt nữa té ngửa khi thấy tôi trả lời cái rụp như vậy. Tôi biết ý định của nó chỉ là để chọc tức tôi thôi. Nhưng nó không biết rằng nó đang đụng vào tôi trong lúc tôi bất bình thường nhất. Và một khi tôi đã bất bình thường thì việc gì tôi cũng có thể làm được. Tèo Leo vẫn còn độc thân ( thật ra tại nó có bệnh hôi nách nên không em nào dám làm người yêu), tôi thì vẫn lẻ bóng. Theo đó thì chúng tôi hoàn toàn có thể đi chơi với nhau tối nay mà không sợ bị đánh ghen hay tạt axit. Người ta cũng đi chơi rồi đấy thôi. Việc gì tôi phải nằm nhà để gặm nhấm nỗi cô đơn và ghen tuông chứ. Phải đi cho bỏ ghét!
Tối.
Tôi ngồi thừ trong đống áo quần mà nãy giờ tôi lục tung ra từ tủ quần áo. Thật lòng là tôi muốn đi chơi. Nhưng không phải đi với Tèo Leo. Huhu. Sao tôi lại đâm đầu thích thể loại con trai như Kem Lạnh nhỉ??? Biết chắc là sẽ có lúc tủi thân và buồn lòng như thế này mà. Vậy mà có bỏ được đâu. Lại còn thích nhiều hơn mới khổ chứ! Con gái luôn thế. Cứ thấy khó là cứ cố lao vào. Hix. Dù sao cũng lỡ đồng ý với thằng bạn rồi. Phải đi thôi. Phải chứng minh cho thiên hạ biết Nguyễn Nhật Minh này cũng có giá như ai.
Tủi thân ghê gớm…
Tôi bây giờ trông khá là xinh. Bằng chứng là lúc đi xuống cầu thang ba đã trợn tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc.
- Ô! Con gái tôi đây sao??? Woa! Con đúng là một thiên thần!
- Hihi! Thiệt hả ba?
- Uh!!! Con xinh lắm! Đi với người yêu hèn gì khác hẳn!
- Hix. Ba đừng chọc con nữa. Con đã nói là con đi với thằng Tèo Leo rồi mà. Người yêu đâu mà người yêu. – tôi xụ mặt.
- Uh! Thôi thôi! Ba đùa chút thôi mà! Con gái đi chơi vui vẻ nhé! Ba yêu con!
Lần nào cũng thế, trước khi đi làm hay trước khi tôi chuẩn bị đi chơi với bạn là ba đều hôn lên trán tôi. Ba nói nụ hôn của ba sẽ bảo vệ tôi. Và tôi luôn tin là như vậy.
Tôi chậm rãi tiến ra phía cửa. Tèo Leo nhắn tin nói rằng đã tới đầu đường rồi. Chắc tôi vừa ra khỏi nhà là cậu ta vừa tới. Haizzz. Valentine đầu tiên của tôi là như thế này sao?
Bằng một chút chán chường, tôi đưa tay vặn khóa cửa. Cánh cửa mở ra và tôi khựng lại…
Gì thế này???
- Ồ hô! Hột Mít của Nguyễn Nhật Minh đây sao? Ngạc nhiên chưa!!!
- Cậu…cậu…cậu…
- Lại cà lăm nữa. Ý muốn hỏi sao tôi lại ở đây phải không?
- …
- Giả vờ hay cố tính không biết thế. Tôi tới dẫn cậu đi chơi. Sao biết tôi vừa đến mà mở cửa hay thế?
- Cái …cái gì cơ??? Đi …chơi…
- Mệt quá! Tốt nhất là im lặng và đi thôi!
Thế là cậu ta lôi xộc tôi đi. Trong khi não bộ tôi vẫn đang còn…phân tích dữ liệu vì tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó thì Tèo Leo tới…
- Ơ Minh lùn Minh cao, hai chúng mày đi đâu đấy???
- Tèo Leo!
Không hiểu sao tôi mừng rơn khi thấy Tèo Leo xuất hiện. Kỳ thực tôi cảm thấy sợ sợ trong lúc này nếu như đi cùng Kem Lạnh. Cậu ta toàn làm những hành động bất ngờ khiến tôi không tài nào thích nghi kịp.
- Minh lùn! Không phải mày hứa đi chơi với tao à? Sao lại có thằng Minh cao ở đây? – vẻ mặt Tèo Leo lộ rõ sự trách móc.
- Cái gì? Đi chơi??? – Kem Lạnh thì ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
Dù hơi bối rối một chút nhưng tôi vẫn đủ can đảm để chống chế:
- Nhìn gì mà nhìn. Tối nay tôi với Tèo Leo hẹn nhau đi chơi rồi.
- Hẹn khi nào? – cái giọng lạnh băng nghe mà ghét.
- Khi sáng.
- Thôi. Ngắn gọn như thế này. Tèo Leo, mày về đi hoặc kiếm mối khác mà đi chơi. Còn Hột Mít này thì giao cho tao xử.
- Cái gì cơ??? – tôi và Tèo Leo đồng thanh.
- Minh lùn! Mày được lắm! Bạn bè với nhau mà mày lại chơi trò bắt cá hai tay hả? Con gái đúng là chúa tàn nhẫn mà! Tao ghét mày! Hứ!!!
Hình như Tèo Leo cảm thấy mình bị chơi khăm nên mặt mày đỏ ngầu, phang vào mặt tôi mấy câu đầy giận dữ rồi lên ga rú xe chạy đi. Theo phản xạ tôi hốt hoảng chạy theo gọi lại nhưng đã bị Kem Lạnh giữ chặt tay kéo đi. Cái quái gì đang xảy ra thế cơ chứ??? Bất giác tôi cảm thấy mình chẳng khác nào trò chơi trong tay Kem Lạnh. Cậu ta thích gì là làm đó mà chẳng bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của tôi cả.
- Buông tay tôi ra ngay! – tôi vùng mạnh tay mình ra khỏi tay Kem Lạnh.
- Thái độ gì thế hả?
- Chính cậu phải trả lời câu đó ấy! Tại sao lại đuổi Tèo Leo về chứ? Chúng tôi có cuộc hẹn tối nay mà! Cậu là ai mà có quyền làm vậy hả???? – tôi tức quá quát thẳng vào mặt tên coolboy đáng ghét.
Dường như hơi khớp trước sự tức giận của tôi, Kem Lạnh ngẩn tò te một vài giây, gương mặt ngớ ra, ánh mắt nhìn tôi đầy kỳ lạ.
- Ghét cái thái độ! – tôi rít lên rồi vùng vằng quay lưng bỏ về. Thế là đi toi một mùa Valentine chỉ vì những lý do cực kỳ sến sẩm như thế này.
- Này. Đứng lại coi.
- Không đứng đó. Làm được gì nhau.
- Đừng có thách tôi.
- Không thèm.
- Là cậu chọn đó nhé.
Hix. Tôi bị hôn! +_+
…………………………………………………………..
Valentine đầu tiên của tôi trải qua như thế đấy. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn dạt dào cảm xúc. Thật hạnh phúc khi biết rằng tình cảm của tôi là không hề đơn phương…
Con gái là thế đấy…
Chỉ cần một cử chỉ nào đó vô tình làm trái tim mình rung rinh thì cũng đủ để thay màu đen bằng màu hồng cho một mối quan hệ…
Tôi ghét khi phải nghĩ tới việc là mình đã…thích hắn…
Nhưng sự thật là tôi không còn ghét hắn nữa…Không biết từ bao giờ tôi dung cụm từ Kem Lạnh để gọi hắn…Ngọt ngào và băng giá…
- Hột Mít!
- Gì thế?
- Cho này!
Tôi ngơ ngác khi nhìn thấy Kem Lạnh chìa ra trước mặt mình một chùm cột tóc nơ xinh đủ màu lung linh. Tôi thích. Mấy tháng nay tôi đã cố gắng nuôi tóc dài để nhìn nữ tính hơn. Đúng là Kem Lạnh, cứ hay ngọt ngào những lúc không cần thiết ( nói thế nhưng tôi thích lắm đấy nhá).
- Xì! Sao tự nhiên tốt bụng đột xuất vậy? Dù gì cũng cám…
Tôi hớn hở đưa tay để nhận lấy chùm cột tóc, miệng chuẩn bị nói lời cảm ơn thì đột nhiên Kem Lạnh thu tay lại, thu luôn chùm cột tóc mà tôi cứ tưởng sẽ là của mình.
- Quên mất là Hột Mít không có tóc! Sorry nha! Vào lớp học đây!
Cậu ta lại bỏ đi và để mặc tôi đứng chờ hơ như con ngốc. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị Kem Lạnh chơi xỏ như vậy. Nhưng lần nào tôi cũng bị lừa. Chắc không ai dại như tôi đâu! Hừ…
Thời gian trôi cũng nhanh thật. Mới đó mà đã đến ngày Lễ tình nhân. Suốt 18 năm qua chưa bao giờ tôi để ý đến ngày này, nhưng năm nay lại khác. Tự nhiên trong lòng tôi có mong muốn được đi với một người. Là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy…
Nhưng mà cũng chỉ nghĩ thế thôi. Chứ tôi biết chẳng đời nào tôi làm được điều đó. Vì vốn dĩ chúng tôi có phải là một cặp đâu…
Tuy vậy cũng phải thử xem sao. Trong mắt mọi người thì tôi và cậu ấy khá thân nhau. Theo những gì tôi biết thì Kem Lạnh có nhiều em tán nhưng chưa đồng ý làm bạn trai của ai cả. Suy ra tôi vẫn còn cơ hội.
Đang cố gắng tìm cớ để nói chuyện với cậu bạn coolboy, bỗng tôi thấy trời đất quay cuồng khi chứng kiến một cô bạn rất là xinh chìa hộp quà màu đỏ chót cho Kem Lạnh. Và đáng sợ hơn nữa là cậu ta nhanh chóng nhận quà mà chẳng tỏ chút thái độ nào, thậm chí còn cười tươi nữa. Tôi còn kịp nghe thấy những lời cô bạn ấy nói trước khi quay lưng đi. Gì chứ??? “Tối nay 6h nhé” ư??? Thế là nhận lời đi chơi với người ta rồi đó ư???
Một cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu xâm lấn tôi. Uh thì tôi không phải là gì của cậu ta cả. Uh thì tôi chẳng xinh chẳng đẹp như bao cô gái vây quanh cậu ta. Uh thì tôi chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu ta hết. Nhưng mà tôi vẫn tức!!! Mọi thứ bỗng dưng đen tối trước mắt tôi. Nước mắt không biết từ đâu trào ra trên khóe mi. May là tôi lau kịp. Việc gì phải khóc chứ??? Mày vô duyên quá Nhật Minh ơi! Vô duyên quá đi thôi! Huhu…
- Ê Minh! Tối nay đi chơi với tao nhé! Tao muốn coi thiên hạ ra sao trong ngày Valentine.
- Uh!
Thằng Tèo Leo ( tên thật là Trung) suýt nữa té ngửa khi thấy tôi trả lời cái rụp như vậy. Tôi biết ý định của nó chỉ là để chọc tức tôi thôi. Nhưng nó không biết rằng nó đang đụng vào tôi trong lúc tôi bất bình thường nhất. Và một khi tôi đã bất bình thường thì việc gì tôi cũng có thể làm được. Tèo Leo vẫn còn độc thân ( thật ra tại nó có bệnh hôi nách nên không em nào dám làm người yêu), tôi thì vẫn lẻ bóng. Theo đó thì chúng tôi hoàn toàn có thể đi chơi với nhau tối nay mà không sợ bị đánh ghen hay tạt axit. Người ta cũng đi chơi rồi đấy thôi. Việc gì tôi phải nằm nhà để gặm nhấm nỗi cô đơn và ghen tuông chứ. Phải đi cho bỏ ghét!
Tối.
Tôi ngồi thừ trong đống áo quần mà nãy giờ tôi lục tung ra từ tủ quần áo. Thật lòng là tôi muốn đi chơi. Nhưng không phải đi với Tèo Leo. Huhu. Sao tôi lại đâm đầu thích thể loại con trai như Kem Lạnh nhỉ??? Biết chắc là sẽ có lúc tủi thân và buồn lòng như thế này mà. Vậy mà có bỏ được đâu. Lại còn thích nhiều hơn mới khổ chứ! Con gái luôn thế. Cứ thấy khó là cứ cố lao vào. Hix. Dù sao cũng lỡ đồng ý với thằng bạn rồi. Phải đi thôi. Phải chứng minh cho thiên hạ biết Nguyễn Nhật Minh này cũng có giá như ai.
Tủi thân ghê gớm…
Tôi bây giờ trông khá là xinh. Bằng chứng là lúc đi xuống cầu thang ba đã trợn tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc.
- Ô! Con gái tôi đây sao??? Woa! Con đúng là một thiên thần!
- Hihi! Thiệt hả ba?
- Uh!!! Con xinh lắm! Đi với người yêu hèn gì khác hẳn!
- Hix. Ba đừng chọc con nữa. Con đã nói là con đi với thằng Tèo Leo rồi mà. Người yêu đâu mà người yêu. – tôi xụ mặt.
- Uh! Thôi thôi! Ba đùa chút thôi mà! Con gái đi chơi vui vẻ nhé! Ba yêu con!
Lần nào cũng thế, trước khi đi làm hay trước khi tôi chuẩn bị đi chơi với bạn là ba đều hôn lên trán tôi. Ba nói nụ hôn của ba sẽ bảo vệ tôi. Và tôi luôn tin là như vậy.
Tôi chậm rãi tiến ra phía cửa. Tèo Leo nhắn tin nói rằng đã tới đầu đường rồi. Chắc tôi vừa ra khỏi nhà là cậu ta vừa tới. Haizzz. Valentine đầu tiên của tôi là như thế này sao?
Bằng một chút chán chường, tôi đưa tay vặn khóa cửa. Cánh cửa mở ra và tôi khựng lại…
Gì thế này???
- Ồ hô! Hột Mít của Nguyễn Nhật Minh đây sao? Ngạc nhiên chưa!!!
- Cậu…cậu…cậu…
- Lại cà lăm nữa. Ý muốn hỏi sao tôi lại ở đây phải không?
- …
- Giả vờ hay cố tính không biết thế. Tôi tới dẫn cậu đi chơi. Sao biết tôi vừa đến mà mở cửa hay thế?
- Cái …cái gì cơ??? Đi …chơi…
- Mệt quá! Tốt nhất là im lặng và đi thôi!
Thế là cậu ta lôi xộc tôi đi. Trong khi não bộ tôi vẫn đang còn…phân tích dữ liệu vì tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó thì Tèo Leo tới…
- Ơ Minh lùn Minh cao, hai chúng mày đi đâu đấy???
- Tèo Leo!
Không hiểu sao tôi mừng rơn khi thấy Tèo Leo xuất hiện. Kỳ thực tôi cảm thấy sợ sợ trong lúc này nếu như đi cùng Kem Lạnh. Cậu ta toàn làm những hành động bất ngờ khiến tôi không tài nào thích nghi kịp.
- Minh lùn! Không phải mày hứa đi chơi với tao à? Sao lại có thằng Minh cao ở đây? – vẻ mặt Tèo Leo lộ rõ sự trách móc.
- Cái gì? Đi chơi??? – Kem Lạnh thì ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
Dù hơi bối rối một chút nhưng tôi vẫn đủ can đảm để chống chế:
- Nhìn gì mà nhìn. Tối nay tôi với Tèo Leo hẹn nhau đi chơi rồi.
- Hẹn khi nào? – cái giọng lạnh băng nghe mà ghét.
- Khi sáng.
- Thôi. Ngắn gọn như thế này. Tèo Leo, mày về đi hoặc kiếm mối khác mà đi chơi. Còn Hột Mít này thì giao cho tao xử.
- Cái gì cơ??? – tôi và Tèo Leo đồng thanh.
- Minh lùn! Mày được lắm! Bạn bè với nhau mà mày lại chơi trò bắt cá hai tay hả? Con gái đúng là chúa tàn nhẫn mà! Tao ghét mày! Hứ!!!
Hình như Tèo Leo cảm thấy mình bị chơi khăm nên mặt mày đỏ ngầu, phang vào mặt tôi mấy câu đầy giận dữ rồi lên ga rú xe chạy đi. Theo phản xạ tôi hốt hoảng chạy theo gọi lại nhưng đã bị Kem Lạnh giữ chặt tay kéo đi. Cái quái gì đang xảy ra thế cơ chứ??? Bất giác tôi cảm thấy mình chẳng khác nào trò chơi trong tay Kem Lạnh. Cậu ta thích gì là làm đó mà chẳng bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của tôi cả.
- Buông tay tôi ra ngay! – tôi vùng mạnh tay mình ra khỏi tay Kem Lạnh.
- Thái độ gì thế hả?
- Chính cậu phải trả lời câu đó ấy! Tại sao lại đuổi Tèo Leo về chứ? Chúng tôi có cuộc hẹn tối nay mà! Cậu là ai mà có quyền làm vậy hả???? – tôi tức quá quát thẳng vào mặt tên coolboy đáng ghét.
Dường như hơi khớp trước sự tức giận của tôi, Kem Lạnh ngẩn tò te một vài giây, gương mặt ngớ ra, ánh mắt nhìn tôi đầy kỳ lạ.
- Ghét cái thái độ! – tôi rít lên rồi vùng vằng quay lưng bỏ về. Thế là đi toi một mùa Valentine chỉ vì những lý do cực kỳ sến sẩm như thế này.
- Này. Đứng lại coi.
- Không đứng đó. Làm được gì nhau.
- Đừng có thách tôi.
- Không thèm.
- Là cậu chọn đó nhé.
Hix. Tôi bị hôn! +_+
…………………………………………………………..
Valentine đầu tiên của tôi trải qua như thế đấy. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn dạt dào cảm xúc. Thật hạnh phúc khi biết rằng tình cảm của tôi là không hề đơn phương…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.