Chương 23: Mượn chút lực
Thù Vỉ
20/08/2024
Trước khi chuyển ra khỏi nhà Phó Tây Linh, Thời Chỉ đã đến gặp bộ phận nhân sự của hai công ty khác nhau. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa nên việc đi lại qua các quận tương đối bất tiện.
Phải đổi từ xe buýt sang tàu điện ngầm, chuyến xe buýt chiều về kẹt giữa dòng xe cộ đông đúc, qua được ngã tư đèn đỏ phải mất gần mười phút.
Gần chập tối, Thời Chỉ mới về đến nơi, cô vào nhà, vì muốn tiết kiệm thời gian nên không bật đèn cũng chẳng mờ điều hòa. Chỉ kiểm tra qua một lượt xem có thiếu đồ đạc gì hay không, rồi xách vali, đặt chìa khóa ở ngưỡng cửa, chuẩn bị rời đi.
Cửa nhà của Phó Tây Linh là khóa đa năng, có thể dùng mật khẩu, cũng có thể dùng thẻ hoặc chìa khóa. Ngày Thời Chỉ đến đây, Phó Tây Linh đã đưa mật khẩu cho cô, nhưng Thời Chỉ coi như không nghe thấy, khăng khăng dùng chìa khóa để mở.
Cô không chỉ biết mật khẩu khóa cửa nhà Phó Tây Linh, mà còn biết cả mật khẩu thẻ ngân hàng của anh. Hơn nữa, Phó Tây Linh ra ngoài còn không thích mang theo thẻ, chỉ cầm điện thoại, thẻ ngân hàng để trong chiếc hộp trữ đồ tại lối vào, bao gồm cả tấm thẻ mà cô đã biết mật khẩu.
Thời Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ cũng như không thể tin nổi những hành vi bất thường này của Phó Tây Linh. Cô chẳng thể hiểu, dù sao thì Phó Tây Linh cũng là thế hệ giàu có đời thứ hai, đối với nhiều người có ý định xấu thì ắt hẳn anh là một miếng mồi béo bở. Vậy tại sao anh lại chẳng chút đề phòng với người ngoài như vậy?
Đang nghĩ đến đây, thì “miếng mồi béo bở” vừa ngậm điếu thuốc vừa đi vào cửa. Họ đụng phải nhau ở ngưỡng cửa, và nhìn nhau khá lâu.
Phó Tây Linh có vẻ ngạc nhiên khi Thời Chỉ vẫn còn ở nhà, anh liếc nhìn quanh người cô một lượt, rồi nhanh chóng kết luận: “Đi phỏng vấn rồi, không những chỉ phỏng vấn ở một công ty?”
“Anh lại biết rồi à?”
“Nếu không có việc gì trì hoãn, thì cô đã rời đi từ sớm rồi.”
Phó Tây Linh nói đúng, nếu không phải đi phỏng vấn, thì cô sẽ không ở đây đến chập tối mới rời đi. Anh vô cùng thông minh, kiểu thông minh này thường xuyên khiến Thời Chỉ cảm thấy mình bị khiêu khích, cũng khơi dậy mong muốn ăn thua ở cô.
Vì vậy, cô nói: “Không đi phỏng vấn.”
Phó Tây Linh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, anh mỉm cười, không phản bác lại “cái mỏ ương bướng” của Thời Chỉ: “Cô mặc sơ mi trắng đẹp thật đó.”
Nếu là cô gái khác, có thể sẽ rụt rè gật đầu, nói lời “cảm ơn”, có thể sẽ hơi xấu hổ vì bị anh nhìn chằm chằm, rồi rời mắt đi chỗ khác, gương mặt lặng lẽ ửng đỏ. Đương nhiên, cũng có thể sẽ có người nghe đã quen, nên thái độ rất bình thản nói điều gì đó.
Thế nhưng, Thời Chỉ lại nói: “Anh đừng có chọc tôi.” Khiến Phó Tây Linh phải bật cười.
Áo sơ mi trắng là chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, thời tiết bên ngoài quá ngột ngạt, sau khi kết thúc phỏng vấn, Thời Chỉ xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đồng thời cởi chiếc cúc trên cùng, để lộ một phần áo ống màu đen bên trong.
Sau quãng đường đi bộ từ trạm xe buýt về nhà, cộng thêm bận rộn mang vác hành lý, khiến cô đổ đầy mồ hôi, từng giọt sáng lấp lánh đậu quanh cổ. Cô rút hai tờ khăn giấy, nghiêng đầu, một tay vén tóc, tay còn lại cầm khăn giấy lau mồ hôi.
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam xen lẫn với màu xám, kéo cái bóng không rõ ràng của Thời Chỉ, chiếu xuống ngưỡng cửa, mông lung, mờ ảo. Cô không hề hay biết động tác của mình mê người đến nhường nào.
Ánh mắt của Phó Tây Linh di chuyển theo tờ khăn giấy trong tay Thời Chỉ, quét qua đường viền quai hàm rõ ràng của cô, kéo xuống chiếc cổ thon dài, rồi sang xương quai xanh tinh tế… Đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô trông giống cây bút lông nhúng mực, đẹp vô cùng.
Anh không châm lửa, mà gài điếu thuốc lên tai: “Tối nay trời mưa to, vừa hay về kịp rồi, tôi đưa cô đến trường nhé?”
Thời Chỉ không từ chối. Giữa cô và Phó Tây Linh vẫn chưa kết thúc việc hợp tác, Phó Tây Linh nợ cô một trăm năm mươi nghìn tiền phí thông tin. Cô cũng cần phối hợp với anh, thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh.
Chỉ cần không làm mấy thứ như hoa hồng và bữa cơm đêm Thất Tịch, thì bọn họ đều có thể ở cạnh nhau rất tự nhiên.
Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh: “Anh có chìa khóa của quán bar không?”
“Không, sao thế?”
Lúc tối khi thu dọn hành lý, Thời Chỉ mới nhớ ra, mình để quên thẻ thư viện trong quán bar, không mang theo. Cô muốn quay lại lấy, nhưng lúc đi đã trả hết chìa khóa cho mợ rồi.
Phó Tây Linh nghe xong, bèn gọi điện cho cấp dưới: “Tôi đặt giao hàng cấp tốc, lát nữa đưa chìa khóa cho nhân viên giao hàng nhé.”
Anh mở loa ngoài, đặt điện thoại trên tủ, nhân viên của anh nói không cần phiền phức như vậy, dù sao thì đối phương cũng tan làm rồi, lái xe đến đó rất gần, nửa tiếng là có thể tới nơi.
“Sếp, để em mang qua đó cho anh.”
“Vậy thì cảm ơn nhé, lát nữa gặp.”
Kết thúc cuộc gọi, màn hình điện thoại cũng tắt, Phó Tây Linh quay người đi về phía phòng thay đồ: “Tôi thay áo rồi ra ngay.”
Hai người họ ở gần quán bar hơn một chút, nên đến cũng sớm hơn. Chỉ mới mười mấy ngày không về đây, mà con phố lại càng đổ nát và hiu quạnh, rất nhiều cửa hàng đều đã chuyển đi.
Tấm biển hiệu cũ kỹ không được bật sáng, cánh cửa cuốn dán đủ loại tờ rơi quảng cáo đóng kín, giữa quán bar và tiệm cơm nhỏ bên cạnh có để một chiếc ghế cũ.
Nó bị tiệm cơm thải ra, trước đây, khi các chủ cửa hàng làm ăn buôn bán ảm đạm, thường tụ tập lại buôn chuyện, nói đôi ba câu về những vấn đề nhỏ nhặt trong gia đình, và thường xuyên có người ngồi trên chiếc ghế này. Hiện tại, chỉ còn lại vài cành cây khô trên đó.
Thời Chỉ ngồi trong xe Phó Tây Linh đợi người mang chìa khóa đến, còn anh thì xuống xe trước, nói cần gọi một cuộc điện thoại.
Bộ phận nhân sự của cả hai công ty hôm nay đều để lại lời nhắn cho Thời Chỉ, nói cô về đợi thông báo, không rõ kết quả ra sao. Cô nghĩ đến những câu hỏi trong buổi phỏng vấn, bỗng bất giác ngước lên, trông thấy Phó Tây Linh đang đứng bên ngoài châm điếu thuốc ở cách đó khoảng ba mét.
Đầu thuốc lóe sáng rồi tối dần. Dáng vẻ hút thuốc của Phó Tây Linh trông rất lưu manh, anh áp điện thoại bên tai, không biết đang nói chuyện cùng ai, mà gương mặt luôn nở nụ cười.
Tâm trí của Thời Chỉ vẫn đang suy nghĩ về buổi phỏng vấn, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Phó Tây Linh. Cô thấy anh cúp máy, rồi đứng dựa vào cột điện nghịch điện thoại, cuối cùng là ngước lên đối diện với ánh mắt cô.
Có lẽ Phó Tây Linh đã hiểu sai ý của Thời Chỉ, tưởng rằng cô đang có điều gì muốn nói, bèn hút hơi thuốc cuối cùng, dập tắt đầu thuốc, thuận tay ném vào thùng rác, rồi đi về phía cô.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, nghe như cơn mưa lớn chuẩn bị ập đến, Thời Chỉ cảm nhận thấy có một bóng đen, lướt qua con đường nhỏ ở cửa sau quán bar. Có lẽ là con mèo hoang lang thang gần đó, hoặc là chó hoang hay chim ác.
Phó Tây Linh không lên xe, mà đứng bên cạnh: “Ngắm tôi hả?”
“Anh nghĩ hơi quá rồi!”
“Vậy là…” Phó Tây Linh ngẫm nghĩ: “Đang suy nghĩ về buổi phỏng vấn sáng nay?”
Thời Chỉ không thích bị anh nhìn thấu, cô đang có chút bực dọc, muốn mắng cho anh vài câu thì nhân viên của Phó Tây Linh đã đến.
Nhân viên cầm theo chùm chìa khóa xuống xe: “Sếp, em đến rồi ạ, chìa khóa ở cả đây.”
Thời Chỉ cũng xuống xe, nhận lấy chìa khóa, đi ra mở cửa. Chỉ mới nửa tháng, mà vòng bi của cánh của cuốn dường như đã rỉ sét hơn, lần đầu dùng lực chỉ có thể nhấc lên được khoảng rộng bằng một bàn tay.
Cô nhíu mày, đúng lúc chuẩn bị thử lại thì Phó Tây Linh đi tới, anh vừa nói chuyện công việc với nhân viên, vừa giúp cô một tay. Cửa cuốn rỉ sét rất nghiêm trọng, đạt tới độ cao hơn một mét thì rất khó để nâng lên trên.
Phó Tây Linh vẫn đang muốn tiếp tục thì bị cô ngăn lại: “Vào trong được rồi, nâng cao quá lại khó cho xuống.”
Thời Chỉ vào quán, quen thuộc lần mò mở công tắc, bật đèn pha trên quầy bar, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, không có người dọn dẹp, bàn ghế phủ đầy bụi.
Hai người Phó Tây Linh không vào, mà đứng cách quán bar không xa để bàn bạc về kế hoạch công việc tiếp theo của con phố này, cũng như dự định kinh doanh trong tương lai.
Thời Chỉ cúi người bên quầy bar, lục tìm trong chiếc hộp để đồ lặt vặt để ở cửa tủ. Bên dưới những chiếc đồ khui nắp chai, cùng đồng nắp chai trúng thưởng và bật lửa lộn xộn, cô nhanh chóng tìm thấy thẻ mượn sách thư viện của mình.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, rời rời rạc rạc, Thời Chỉ đột ngột dừng động tác. Nghe không giống Phó Tây Linh hay nhân viên của anh, mà lúc này vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của họ bên ngoài.
Tiếng bước chân này lén lén lút lút, như mò mẫm từ từ tiến vào từ cửa sau… Trộm sao? Thời Chỉ lần mò tủ rượu sau lưng, nơi đó vốn dĩ chứa đầy chai bia rỗng, tuy nhiên hiện tại lại trống không.
Phản ứng của cô rất nhanh, nhanh chóng đổi hướng rồi nhặt chiếc vỏ chai rượu tây lên, gần như cùng lúc người đàn ông chạy về phía cổng chính, cũng là lúc cô ném chai rượu qua.
Chai rượu nổ tung dưới chân người đàn ông đang ẩn nấp trong bóng tối, bóng dáng khom lưng lẩn trốn, muốn chạy ra ngoài bỗng giật mình, đứng thẳng người dậy, định chuồn lẹ. Tuy nhiên lại đụng phải cánh cửa cuốn chưa mở lên hết, khiến hắn ta la lên một tiếng, rồi ngã lăn ra đất.
Đường phố yên tĩnh quạnh quẽ, âm thanh của chai rượu vỡ đã thu hút sự chú ý của hai người Phó Tây Linh. Đôi chân của Phó Tây Linh rất dài, sải bước cũng nhanh, anh chạy đến, xông lên giữ chặt người đàn ông vừa mới loạng choạng bò dậy.
Nhân viên của anh cũng chạy đến giúp đỡ bắt người: “Có chuyện gì thế sếp, đây là trộm sao? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Phó Tây Linh không để ý đến câu hỏi của anh ta, mà ngoái đầu nhìn vào quán bar. Bên trong chỉ có đèn tại quầy bar bật sáng, bóng đèn không quá sáng, chẳng thể nhìn rõ ràng. Anh lên tiếng hỏi: “Thời Chỉ, cô có sao không?”
“Không sao.”
Thời Chỉ cầm theo thẻ thư viện, từ phía sau đi ra, mượn ánh đèn đường, cô nhận ra người đàn ông mà hai người Phó Tây Linh đang hợp lực giữ chặt: “Là anh sao?”
Đây là người trước đó từng gây sự tại quán bar, đối phương muốn ăn quỵt nhưng bị Linh Linh phát hiện, cuối cùng đã làm loạn, còn đập vỡ hai ly rượu của quán.
Lần này, khí thế của anh ta vẫn ngạo mạn như vậy, trên trán là cục u sưng tấy: “Tôi không trộm cắp gì hết, mấy người đang vu khống tôi! Vu khống! Báo cảnh sát thì phải có bằng chứng chứ!”
Không ai để ý đến anh ta.
Phó Tây Linh vẫn luôn nhìn Thời Chỉ: “Cô từng gặp anh ta sao?”
“Lần trước gây sự tại quán bar, tôi đã báo cảnh sát.”
Nhân viên vừa giữ chặt người đàn ông đang la lối om sòm vừa gọi điện báo cảnh sát. Đối phương phàn nàn, càng hét càng to, gân mặt gân mũi, như thể bản thân thực sự vô tội vậy. Khiến chàng nhân viên có phần do dự phải nhìn về phía Phó Tây Linh và Thời Chỉ.
Về phần Phó Tây Linh và Thời Chỉ, cả hai đều rất bình tĩnh trước sự việc đột ngột phát sinh, cô đã ra ngoài kiểm tra, tên kia trèo vào từ cửa sổ bên cạnh cửa sau.
“Gọi cảnh sát đi, cửa sổ quán bar bị đập vỡ rồi. Những vật phẩm lớn có lẽ vẫn còn đủ, nhưng rượu thì chắc chắn thiếu. Các thứ khác tôi sẽ kiểm tra sau.”
Sau khi báo cảnh sát, thì nhân viên cũng không rời đi, khí chất của nhân viên của Phó Tây Linh khác với anh, anh ta đeo kính trông rất thư sinh.
Lòng dạ cũng nhân hậu, đối mặt với nghi phạm đang gây ồn ào, mà vẫn còn tận tình khuyên nhủ: “Anh đừng làm ồn, cảnh sát đến sẽ kiểm tra camera giám sát, nếu không trộm đồ sẽ không vu oan cho anh đâu…”
Có lẽ vì người đàn ông quá kích động, nên la lối không ngừng, lại luôn muốn làm những hành thiếu thực tế là thoát ra rồi bỏ trốn.
Khi Thời Chỉ ra khỏi quán, anh chàng nhân viên giữ người, nhìn về phía Phó Tây Linh và cô, rồi chỉ vào thái dương của mình, dùng khẩu hình nói với họ: “Đầu óc tên này có vấn đề gì không?”
Phó Tây Linh nói: “Đừng để ý đến anh ta.”
Anh đi đến gần Thời Chỉ, nói một câu: “Cũng may là tôi đến đây cùng cô.”
Tuy nhiên mới chỉ nói được một cậu như vậy, thì chủ đề đã lập tức thay đổi: “Cho tôi số tài khoản ngân hàng, ngày mai tôi chuyển tiền cho cô.”
Anh còn trêu chọc: “Hay là cô thích nhận tiền mặt?”
Hai người bên ngày đang nói chuyện, thì sau lưng vang lên một tiếng “Á”, tiếp đến là giọng la hét: “Anh làm gì thế?”
Đó là khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, Phó Tây Linh quay người, trông thấy gã đàn ông kia thoát ra khỏi chàng nhân viên, ánh mắt hung ác, nhấc chiếc ghế gỗ ngoài cửa và lao đến.
Đối phương xông tới chỗ Thời Chỉ!
Khoảng cách quá gần, Phó Tây Linh không kịp suy nghĩ, bèn xoay người đưa lưng chặn chiếc ghế đang ném đến.
Sự việc phát sinh quá nhanh, Thời Chỉ vẫn đang cầm điện thoại của Phó Tây Linh, mới nhập được một nửa số thẻ ngân hàng. Vừa phát giác ra nguy hiểm thì đã được Phó Tây Linh bảo vệ.
Thời Chỉ bất ngờ ngước lên: “Anh có sao không?”
“Không sao.”
Phó Tây Linh chẳng cau mày, thậm chí còn không hề xuýt xoa, vẫn còn cử động vai, trông có vẻ hoàn toàn không hề bị thương.
Trong khi nhân viên đang cố gắng giữ gã đàn ông kia lại, đồng thời hô hoán rằng cảnh sát đã tới, thì Phó Tây Linh còn đá văng chiếc ghế dưới chân, đi tới miêu tả lại tình hình với cảnh sát.
Toàn bộ sự chú ý của nhân viên đều tập trung vào tên trộm, còn Thời Chỉ lại quay lưng lại, nên không nhìn thấy vị trí phải chịu lực của Phó Tây Linh. Cô còn cho rằng tên kia không dùng sức, nên thực sự không làm anh bị thương.
Mà biểu cảm của Phó Tây Linh cũng vô cùng tự nhiên, thì ra tất cả bọn họ đều bị đánh lừa.
Những hạt mưa lác đác rơi, mặt đường hầu như không bị ẩm ướt, sấm sét thì đùng đoàng, nhưng lại chỉ được vài hạt mưa, hoàn toàn không phải cơn mưa lớn như dự báo thời tiết nói.
Sau khi nói chuyện với cảnh sát, Phó Tây Linh đi đến bên cạnh Thời Chỉ, thuận tay cầm lấy điện thoại của mình. Lúc phát hiện ra anh gọi cứu thương, Thời Chỉ mới nhận ra cổ anh đổ đầy mồ hôi.
“Phó Tây Linh, anh…”
Anh ra dấu im lặng với Thời Chỉ, sau đó vòng tay đặt lên vai cô, đè phần lớn trọng lượng lên cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cho tôi mượn chút lực.”
Điện thoại đã được kết nối, Phó Tây Linh mô tả lại tình hình của mình với nhân viên cấp cứu: “Bị thương ở sau gáy, ừm, rất đau, choáng váng, có hơi buồn nôn…”
Trong suốt quá trình, biển hiển của anh luôn vô cùng bình tĩnh. Thời Chỉ nghe Phó Tây Linh nói, sắc mặt cô càng ngày càng trở nên khó coi, đến khi anh cúp máy, cuối cùng cô cũng không kìm phải lên tiếng, hiếm khi có phần hốt hoảng như vậy: “Phó Tây Linh, vừa nãy anh ta đã đánh vào đầu anh sao?”
Sau khi hút thuốc, Phó Tây Linh sẽ không đến quá gần cô, lúc này mùi khói thuốc trên người anh cũng đã nhạt bớt. Anh nheo mắt dừng lại hai giây, rồi mới nhấc cánh tay đang đặt trên vai cô lên, khẽ xoa xoa mái tóc cô.
“Có thể sẽ bị ngất, nhưng không chấn thương sọ não, đừng lo. Lát nữa bảo Tiểu Trình lái xe đưa cô về trường, còn tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”
Phải đổi từ xe buýt sang tàu điện ngầm, chuyến xe buýt chiều về kẹt giữa dòng xe cộ đông đúc, qua được ngã tư đèn đỏ phải mất gần mười phút.
Gần chập tối, Thời Chỉ mới về đến nơi, cô vào nhà, vì muốn tiết kiệm thời gian nên không bật đèn cũng chẳng mờ điều hòa. Chỉ kiểm tra qua một lượt xem có thiếu đồ đạc gì hay không, rồi xách vali, đặt chìa khóa ở ngưỡng cửa, chuẩn bị rời đi.
Cửa nhà của Phó Tây Linh là khóa đa năng, có thể dùng mật khẩu, cũng có thể dùng thẻ hoặc chìa khóa. Ngày Thời Chỉ đến đây, Phó Tây Linh đã đưa mật khẩu cho cô, nhưng Thời Chỉ coi như không nghe thấy, khăng khăng dùng chìa khóa để mở.
Cô không chỉ biết mật khẩu khóa cửa nhà Phó Tây Linh, mà còn biết cả mật khẩu thẻ ngân hàng của anh. Hơn nữa, Phó Tây Linh ra ngoài còn không thích mang theo thẻ, chỉ cầm điện thoại, thẻ ngân hàng để trong chiếc hộp trữ đồ tại lối vào, bao gồm cả tấm thẻ mà cô đã biết mật khẩu.
Thời Chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ cũng như không thể tin nổi những hành vi bất thường này của Phó Tây Linh. Cô chẳng thể hiểu, dù sao thì Phó Tây Linh cũng là thế hệ giàu có đời thứ hai, đối với nhiều người có ý định xấu thì ắt hẳn anh là một miếng mồi béo bở. Vậy tại sao anh lại chẳng chút đề phòng với người ngoài như vậy?
Đang nghĩ đến đây, thì “miếng mồi béo bở” vừa ngậm điếu thuốc vừa đi vào cửa. Họ đụng phải nhau ở ngưỡng cửa, và nhìn nhau khá lâu.
Phó Tây Linh có vẻ ngạc nhiên khi Thời Chỉ vẫn còn ở nhà, anh liếc nhìn quanh người cô một lượt, rồi nhanh chóng kết luận: “Đi phỏng vấn rồi, không những chỉ phỏng vấn ở một công ty?”
“Anh lại biết rồi à?”
“Nếu không có việc gì trì hoãn, thì cô đã rời đi từ sớm rồi.”
Phó Tây Linh nói đúng, nếu không phải đi phỏng vấn, thì cô sẽ không ở đây đến chập tối mới rời đi. Anh vô cùng thông minh, kiểu thông minh này thường xuyên khiến Thời Chỉ cảm thấy mình bị khiêu khích, cũng khơi dậy mong muốn ăn thua ở cô.
Vì vậy, cô nói: “Không đi phỏng vấn.”
Phó Tây Linh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, anh mỉm cười, không phản bác lại “cái mỏ ương bướng” của Thời Chỉ: “Cô mặc sơ mi trắng đẹp thật đó.”
Nếu là cô gái khác, có thể sẽ rụt rè gật đầu, nói lời “cảm ơn”, có thể sẽ hơi xấu hổ vì bị anh nhìn chằm chằm, rồi rời mắt đi chỗ khác, gương mặt lặng lẽ ửng đỏ. Đương nhiên, cũng có thể sẽ có người nghe đã quen, nên thái độ rất bình thản nói điều gì đó.
Thế nhưng, Thời Chỉ lại nói: “Anh đừng có chọc tôi.” Khiến Phó Tây Linh phải bật cười.
Áo sơ mi trắng là chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, thời tiết bên ngoài quá ngột ngạt, sau khi kết thúc phỏng vấn, Thời Chỉ xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đồng thời cởi chiếc cúc trên cùng, để lộ một phần áo ống màu đen bên trong.
Sau quãng đường đi bộ từ trạm xe buýt về nhà, cộng thêm bận rộn mang vác hành lý, khiến cô đổ đầy mồ hôi, từng giọt sáng lấp lánh đậu quanh cổ. Cô rút hai tờ khăn giấy, nghiêng đầu, một tay vén tóc, tay còn lại cầm khăn giấy lau mồ hôi.
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam xen lẫn với màu xám, kéo cái bóng không rõ ràng của Thời Chỉ, chiếu xuống ngưỡng cửa, mông lung, mờ ảo. Cô không hề hay biết động tác của mình mê người đến nhường nào.
Ánh mắt của Phó Tây Linh di chuyển theo tờ khăn giấy trong tay Thời Chỉ, quét qua đường viền quai hàm rõ ràng của cô, kéo xuống chiếc cổ thon dài, rồi sang xương quai xanh tinh tế… Đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô trông giống cây bút lông nhúng mực, đẹp vô cùng.
Anh không châm lửa, mà gài điếu thuốc lên tai: “Tối nay trời mưa to, vừa hay về kịp rồi, tôi đưa cô đến trường nhé?”
Thời Chỉ không từ chối. Giữa cô và Phó Tây Linh vẫn chưa kết thúc việc hợp tác, Phó Tây Linh nợ cô một trăm năm mươi nghìn tiền phí thông tin. Cô cũng cần phối hợp với anh, thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh.
Chỉ cần không làm mấy thứ như hoa hồng và bữa cơm đêm Thất Tịch, thì bọn họ đều có thể ở cạnh nhau rất tự nhiên.
Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh: “Anh có chìa khóa của quán bar không?”
“Không, sao thế?”
Lúc tối khi thu dọn hành lý, Thời Chỉ mới nhớ ra, mình để quên thẻ thư viện trong quán bar, không mang theo. Cô muốn quay lại lấy, nhưng lúc đi đã trả hết chìa khóa cho mợ rồi.
Phó Tây Linh nghe xong, bèn gọi điện cho cấp dưới: “Tôi đặt giao hàng cấp tốc, lát nữa đưa chìa khóa cho nhân viên giao hàng nhé.”
Anh mở loa ngoài, đặt điện thoại trên tủ, nhân viên của anh nói không cần phiền phức như vậy, dù sao thì đối phương cũng tan làm rồi, lái xe đến đó rất gần, nửa tiếng là có thể tới nơi.
“Sếp, để em mang qua đó cho anh.”
“Vậy thì cảm ơn nhé, lát nữa gặp.”
Kết thúc cuộc gọi, màn hình điện thoại cũng tắt, Phó Tây Linh quay người đi về phía phòng thay đồ: “Tôi thay áo rồi ra ngay.”
Hai người họ ở gần quán bar hơn một chút, nên đến cũng sớm hơn. Chỉ mới mười mấy ngày không về đây, mà con phố lại càng đổ nát và hiu quạnh, rất nhiều cửa hàng đều đã chuyển đi.
Tấm biển hiệu cũ kỹ không được bật sáng, cánh cửa cuốn dán đủ loại tờ rơi quảng cáo đóng kín, giữa quán bar và tiệm cơm nhỏ bên cạnh có để một chiếc ghế cũ.
Nó bị tiệm cơm thải ra, trước đây, khi các chủ cửa hàng làm ăn buôn bán ảm đạm, thường tụ tập lại buôn chuyện, nói đôi ba câu về những vấn đề nhỏ nhặt trong gia đình, và thường xuyên có người ngồi trên chiếc ghế này. Hiện tại, chỉ còn lại vài cành cây khô trên đó.
Thời Chỉ ngồi trong xe Phó Tây Linh đợi người mang chìa khóa đến, còn anh thì xuống xe trước, nói cần gọi một cuộc điện thoại.
Bộ phận nhân sự của cả hai công ty hôm nay đều để lại lời nhắn cho Thời Chỉ, nói cô về đợi thông báo, không rõ kết quả ra sao. Cô nghĩ đến những câu hỏi trong buổi phỏng vấn, bỗng bất giác ngước lên, trông thấy Phó Tây Linh đang đứng bên ngoài châm điếu thuốc ở cách đó khoảng ba mét.
Đầu thuốc lóe sáng rồi tối dần. Dáng vẻ hút thuốc của Phó Tây Linh trông rất lưu manh, anh áp điện thoại bên tai, không biết đang nói chuyện cùng ai, mà gương mặt luôn nở nụ cười.
Tâm trí của Thời Chỉ vẫn đang suy nghĩ về buổi phỏng vấn, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Phó Tây Linh. Cô thấy anh cúp máy, rồi đứng dựa vào cột điện nghịch điện thoại, cuối cùng là ngước lên đối diện với ánh mắt cô.
Có lẽ Phó Tây Linh đã hiểu sai ý của Thời Chỉ, tưởng rằng cô đang có điều gì muốn nói, bèn hút hơi thuốc cuối cùng, dập tắt đầu thuốc, thuận tay ném vào thùng rác, rồi đi về phía cô.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, nghe như cơn mưa lớn chuẩn bị ập đến, Thời Chỉ cảm nhận thấy có một bóng đen, lướt qua con đường nhỏ ở cửa sau quán bar. Có lẽ là con mèo hoang lang thang gần đó, hoặc là chó hoang hay chim ác.
Phó Tây Linh không lên xe, mà đứng bên cạnh: “Ngắm tôi hả?”
“Anh nghĩ hơi quá rồi!”
“Vậy là…” Phó Tây Linh ngẫm nghĩ: “Đang suy nghĩ về buổi phỏng vấn sáng nay?”
Thời Chỉ không thích bị anh nhìn thấu, cô đang có chút bực dọc, muốn mắng cho anh vài câu thì nhân viên của Phó Tây Linh đã đến.
Nhân viên cầm theo chùm chìa khóa xuống xe: “Sếp, em đến rồi ạ, chìa khóa ở cả đây.”
Thời Chỉ cũng xuống xe, nhận lấy chìa khóa, đi ra mở cửa. Chỉ mới nửa tháng, mà vòng bi của cánh của cuốn dường như đã rỉ sét hơn, lần đầu dùng lực chỉ có thể nhấc lên được khoảng rộng bằng một bàn tay.
Cô nhíu mày, đúng lúc chuẩn bị thử lại thì Phó Tây Linh đi tới, anh vừa nói chuyện công việc với nhân viên, vừa giúp cô một tay. Cửa cuốn rỉ sét rất nghiêm trọng, đạt tới độ cao hơn một mét thì rất khó để nâng lên trên.
Phó Tây Linh vẫn đang muốn tiếp tục thì bị cô ngăn lại: “Vào trong được rồi, nâng cao quá lại khó cho xuống.”
Thời Chỉ vào quán, quen thuộc lần mò mở công tắc, bật đèn pha trên quầy bar, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, không có người dọn dẹp, bàn ghế phủ đầy bụi.
Hai người Phó Tây Linh không vào, mà đứng cách quán bar không xa để bàn bạc về kế hoạch công việc tiếp theo của con phố này, cũng như dự định kinh doanh trong tương lai.
Thời Chỉ cúi người bên quầy bar, lục tìm trong chiếc hộp để đồ lặt vặt để ở cửa tủ. Bên dưới những chiếc đồ khui nắp chai, cùng đồng nắp chai trúng thưởng và bật lửa lộn xộn, cô nhanh chóng tìm thấy thẻ mượn sách thư viện của mình.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, rời rời rạc rạc, Thời Chỉ đột ngột dừng động tác. Nghe không giống Phó Tây Linh hay nhân viên của anh, mà lúc này vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của họ bên ngoài.
Tiếng bước chân này lén lén lút lút, như mò mẫm từ từ tiến vào từ cửa sau… Trộm sao? Thời Chỉ lần mò tủ rượu sau lưng, nơi đó vốn dĩ chứa đầy chai bia rỗng, tuy nhiên hiện tại lại trống không.
Phản ứng của cô rất nhanh, nhanh chóng đổi hướng rồi nhặt chiếc vỏ chai rượu tây lên, gần như cùng lúc người đàn ông chạy về phía cổng chính, cũng là lúc cô ném chai rượu qua.
Chai rượu nổ tung dưới chân người đàn ông đang ẩn nấp trong bóng tối, bóng dáng khom lưng lẩn trốn, muốn chạy ra ngoài bỗng giật mình, đứng thẳng người dậy, định chuồn lẹ. Tuy nhiên lại đụng phải cánh cửa cuốn chưa mở lên hết, khiến hắn ta la lên một tiếng, rồi ngã lăn ra đất.
Đường phố yên tĩnh quạnh quẽ, âm thanh của chai rượu vỡ đã thu hút sự chú ý của hai người Phó Tây Linh. Đôi chân của Phó Tây Linh rất dài, sải bước cũng nhanh, anh chạy đến, xông lên giữ chặt người đàn ông vừa mới loạng choạng bò dậy.
Nhân viên của anh cũng chạy đến giúp đỡ bắt người: “Có chuyện gì thế sếp, đây là trộm sao? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Phó Tây Linh không để ý đến câu hỏi của anh ta, mà ngoái đầu nhìn vào quán bar. Bên trong chỉ có đèn tại quầy bar bật sáng, bóng đèn không quá sáng, chẳng thể nhìn rõ ràng. Anh lên tiếng hỏi: “Thời Chỉ, cô có sao không?”
“Không sao.”
Thời Chỉ cầm theo thẻ thư viện, từ phía sau đi ra, mượn ánh đèn đường, cô nhận ra người đàn ông mà hai người Phó Tây Linh đang hợp lực giữ chặt: “Là anh sao?”
Đây là người trước đó từng gây sự tại quán bar, đối phương muốn ăn quỵt nhưng bị Linh Linh phát hiện, cuối cùng đã làm loạn, còn đập vỡ hai ly rượu của quán.
Lần này, khí thế của anh ta vẫn ngạo mạn như vậy, trên trán là cục u sưng tấy: “Tôi không trộm cắp gì hết, mấy người đang vu khống tôi! Vu khống! Báo cảnh sát thì phải có bằng chứng chứ!”
Không ai để ý đến anh ta.
Phó Tây Linh vẫn luôn nhìn Thời Chỉ: “Cô từng gặp anh ta sao?”
“Lần trước gây sự tại quán bar, tôi đã báo cảnh sát.”
Nhân viên vừa giữ chặt người đàn ông đang la lối om sòm vừa gọi điện báo cảnh sát. Đối phương phàn nàn, càng hét càng to, gân mặt gân mũi, như thể bản thân thực sự vô tội vậy. Khiến chàng nhân viên có phần do dự phải nhìn về phía Phó Tây Linh và Thời Chỉ.
Về phần Phó Tây Linh và Thời Chỉ, cả hai đều rất bình tĩnh trước sự việc đột ngột phát sinh, cô đã ra ngoài kiểm tra, tên kia trèo vào từ cửa sổ bên cạnh cửa sau.
“Gọi cảnh sát đi, cửa sổ quán bar bị đập vỡ rồi. Những vật phẩm lớn có lẽ vẫn còn đủ, nhưng rượu thì chắc chắn thiếu. Các thứ khác tôi sẽ kiểm tra sau.”
Sau khi báo cảnh sát, thì nhân viên cũng không rời đi, khí chất của nhân viên của Phó Tây Linh khác với anh, anh ta đeo kính trông rất thư sinh.
Lòng dạ cũng nhân hậu, đối mặt với nghi phạm đang gây ồn ào, mà vẫn còn tận tình khuyên nhủ: “Anh đừng làm ồn, cảnh sát đến sẽ kiểm tra camera giám sát, nếu không trộm đồ sẽ không vu oan cho anh đâu…”
Có lẽ vì người đàn ông quá kích động, nên la lối không ngừng, lại luôn muốn làm những hành thiếu thực tế là thoát ra rồi bỏ trốn.
Khi Thời Chỉ ra khỏi quán, anh chàng nhân viên giữ người, nhìn về phía Phó Tây Linh và cô, rồi chỉ vào thái dương của mình, dùng khẩu hình nói với họ: “Đầu óc tên này có vấn đề gì không?”
Phó Tây Linh nói: “Đừng để ý đến anh ta.”
Anh đi đến gần Thời Chỉ, nói một câu: “Cũng may là tôi đến đây cùng cô.”
Tuy nhiên mới chỉ nói được một cậu như vậy, thì chủ đề đã lập tức thay đổi: “Cho tôi số tài khoản ngân hàng, ngày mai tôi chuyển tiền cho cô.”
Anh còn trêu chọc: “Hay là cô thích nhận tiền mặt?”
Hai người bên ngày đang nói chuyện, thì sau lưng vang lên một tiếng “Á”, tiếp đến là giọng la hét: “Anh làm gì thế?”
Đó là khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, Phó Tây Linh quay người, trông thấy gã đàn ông kia thoát ra khỏi chàng nhân viên, ánh mắt hung ác, nhấc chiếc ghế gỗ ngoài cửa và lao đến.
Đối phương xông tới chỗ Thời Chỉ!
Khoảng cách quá gần, Phó Tây Linh không kịp suy nghĩ, bèn xoay người đưa lưng chặn chiếc ghế đang ném đến.
Sự việc phát sinh quá nhanh, Thời Chỉ vẫn đang cầm điện thoại của Phó Tây Linh, mới nhập được một nửa số thẻ ngân hàng. Vừa phát giác ra nguy hiểm thì đã được Phó Tây Linh bảo vệ.
Thời Chỉ bất ngờ ngước lên: “Anh có sao không?”
“Không sao.”
Phó Tây Linh chẳng cau mày, thậm chí còn không hề xuýt xoa, vẫn còn cử động vai, trông có vẻ hoàn toàn không hề bị thương.
Trong khi nhân viên đang cố gắng giữ gã đàn ông kia lại, đồng thời hô hoán rằng cảnh sát đã tới, thì Phó Tây Linh còn đá văng chiếc ghế dưới chân, đi tới miêu tả lại tình hình với cảnh sát.
Toàn bộ sự chú ý của nhân viên đều tập trung vào tên trộm, còn Thời Chỉ lại quay lưng lại, nên không nhìn thấy vị trí phải chịu lực của Phó Tây Linh. Cô còn cho rằng tên kia không dùng sức, nên thực sự không làm anh bị thương.
Mà biểu cảm của Phó Tây Linh cũng vô cùng tự nhiên, thì ra tất cả bọn họ đều bị đánh lừa.
Những hạt mưa lác đác rơi, mặt đường hầu như không bị ẩm ướt, sấm sét thì đùng đoàng, nhưng lại chỉ được vài hạt mưa, hoàn toàn không phải cơn mưa lớn như dự báo thời tiết nói.
Sau khi nói chuyện với cảnh sát, Phó Tây Linh đi đến bên cạnh Thời Chỉ, thuận tay cầm lấy điện thoại của mình. Lúc phát hiện ra anh gọi cứu thương, Thời Chỉ mới nhận ra cổ anh đổ đầy mồ hôi.
“Phó Tây Linh, anh…”
Anh ra dấu im lặng với Thời Chỉ, sau đó vòng tay đặt lên vai cô, đè phần lớn trọng lượng lên cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cho tôi mượn chút lực.”
Điện thoại đã được kết nối, Phó Tây Linh mô tả lại tình hình của mình với nhân viên cấp cứu: “Bị thương ở sau gáy, ừm, rất đau, choáng váng, có hơi buồn nôn…”
Trong suốt quá trình, biển hiển của anh luôn vô cùng bình tĩnh. Thời Chỉ nghe Phó Tây Linh nói, sắc mặt cô càng ngày càng trở nên khó coi, đến khi anh cúp máy, cuối cùng cô cũng không kìm phải lên tiếng, hiếm khi có phần hốt hoảng như vậy: “Phó Tây Linh, vừa nãy anh ta đã đánh vào đầu anh sao?”
Sau khi hút thuốc, Phó Tây Linh sẽ không đến quá gần cô, lúc này mùi khói thuốc trên người anh cũng đã nhạt bớt. Anh nheo mắt dừng lại hai giây, rồi mới nhấc cánh tay đang đặt trên vai cô lên, khẽ xoa xoa mái tóc cô.
“Có thể sẽ bị ngất, nhưng không chấn thương sọ não, đừng lo. Lát nữa bảo Tiểu Trình lái xe đưa cô về trường, còn tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.