Chương 36
Cật Tố
03/05/2022
Hôm sau, An Tiểu Nguyên kéo Tiêu Chi Viễn trên QQ và Wechat lập tổ thực
hiện “Lạc Đường”, còn đổi cả tên nhóm thành “Tranh thủ thời gian viết
mau cho ông”.
Tiêu Chi Viễn chỉ nhắn: “Sau này tôi sẽ thông báo chương minh họa với anh, phiền anh chờ một lát”, An Tiểu Nguyên trả lời “Anh cứ bận công việc”, Ngôn Hành Nhất trả lời “Được” rồi cũng không ai nói gì khác. An Tiểu Nguyễn bận bịu loay hoay sứt đầu mẻ trán, có mỗi Ngôn Hành Nhất ngồi đó nhìn màn hình khung chat đờ ra.
Tuy anh nghĩ mình sẽ đối xử với Tiêu Chi Viễn như một đối tượng công việc thuần túy, nhưng vẫn không thể khống chế nổi cái tay mình mở trang cá nhân của hắn ra xem.
Mọi thông tin của Tiêu Chi Viễn cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức hầu như không có gì. Có thể thấy được gần đây không có phương thức liên lạc nào được thêm vào, trừ các thông tin cơ bản nhất phải công khai ra còn lại đều để trống. Chỉ có một đường link là giá trị, Ngôn Hành Nhất bấm vào mới biết hóa ra là trang web cá nhân của Tiêu Chi Viễn. Đó là một trang web có giao diện đơn giản sạch sẽ, không có bất kỳ trang trí màu sắc cầu kì nào, các mục phân loại vừa đập vào mắt là hiểu được ngay, giữa gam màu trắng mơ hồ ẩn chứa sự bén nhọn.
Phong cách rất giống với Tiêu Chi Viễn —— Anh vừa nghĩ đến đây lại chợt cảm thấy không đúng: Là Tiêu Chi Viễn nào đây? Tiêu Chi Viễn của tại chẳng phải đã thêm phần nhiệt tình hơn trước ư?
Nhấp vào màn hình biểu hiện tiếng Trung, Ngôn Hành Nhất mở trang web cá nhân lên. Số chữ vẫn không nhiều lắm, nhưng cung cấp được số tin tức anh mong muốn.
Năm thứ hai sau chia tay, hắn nhập học vào một trường nghệ thuật và thiết kế ở Mỹ.
Năm thứ ba, tác phẩm của hắn được giới thiệu trên tạp chí “Illustrator”. Cùng năm ấy, hắn ký hợp đồng với tạp chí và tham gia nhóm thiết kế ý tưởng cho một bộ phim điện ảnh nổi tiếng của thầy hướng dẫn, để lại dấu ấn tài năng cá nhân.
Năm thứ tư, hắn tổ chức buổi triển lãm cá nhân, thành công vang dội nhờ nền tảng mỹ thuật tinh tế chắc chắn cùng phong cách mang hơi thở Đông phương đầy thú vị và riêng biệt.
Năm thứ năm, hắn mở phòng làm việc tư nhân.
Trên trang web, các tác phẩm được liệt kê theo trình từ thời gian từ hiện tại đổ về trước. Ngôn Hành Nhất lần lượt nhấp vào từng cái xem. Tuy đây không phải lĩnh vực quen thuộc của Ngôn Hành Nhất, thậm chí có đôi chỗ anh xem không hiểu gì; thế nhưng nghĩ đến chuyện đó là từng nét bút của Tiêu Chi Viễn đấy, thì tức khắc trong đầu anh như hiện ra thiếu niên chăm chỉ cần mẫn lục tìm cây bút thường dùng từ chiếc bóp bút bẩn đã cũ mèm, im lặng nghiêm túc đi bút trên trang giấy.
Như thể mới hôm qua Tiêu Chi Viễn vẫn còn ở bên cạnh mình.
Rõ ràng mấy năm rồi chưa từng nghĩ đến hắn, tại sao bây giờ lại hệt như chưa từng quên lãng? Nỗi sợ hãi thúc đẩy Ngôn Hành Nhất vứt bỏ Tiêu Chi Viễn như đang dần thấm ra từ sâu bên trong cơ thể.
“Hế lô xin chào mọi người ~ “
Trong nhóm chat đột nhiên có động tĩnh.
Không phải An Tiểu Nguyên, càng không phải Tiêu Chi Viễn mà là ID Shon Studio vừa tham gia, đề tên là phòng làm việc của Tiêu Chi Viễn.
“Em là trợ lý kiêm thư ký của thầy, chịu trách nghiệm đối ngoại và liên hệ công việc, mong mọi người giúp đỡ ~~ “
Cuối câu còn có hình trái tim, có vẻ là một cô gái.
“Xin chào ~ ” An Tiểu Nguyên cũng xài thêm dấu ngã cuối câu.
“Nếu muốn tìm thầy mà không tìm được thì cứ liên lạc với em là được rồi ~ 24/7 cả năm giờ nào cũng online á ~ Đây là số di động riêng của em và studio ~ phiền hai thầy ghi lại ạ ~ “
“Bình thường thầy rất hay mất tích à?” An Tiểu Nguyên gửi nhãn dán đổ mồ hôi hột, cũng gọi thầy như vị thư ký: “Giống hệt thầy Quân Tửu của tụi tôi luôn, cứ vừa đến hạn đòi bản thảo là mất dạng!”
Ngôn Hành Nhất: “Phắn.”
“Hahaha! Anh hài hước ghê ~ ” Thư ký gửi nhãn dán cười ha hả, “Thầy của tụi em không phải thế đâu ~ Mà lúc vào trạng thái làm việc rồi thầy ấy siêu cấp tập trung, khó mà gọi được ý ~”
“Ài ài ài, tốt thật. Nhìn vị nhà tụi tôi bình thường đáo để lắm, lúc giao bản thảo thì bắt đầu giả ngu giả ngốc.” An Tiểu Nguyên gửi thêm một tràng “khinh bỉ”.
Ngôn Hành Nhất không thèm trả lời, không ngờ Tiêu Chi Viễn lại “ha ha”, trả lời: “Không hề thay đổi nhỉ.”
Ngôn Hành Nhất đặt hờ tay trên bàn phím, một chữ cũng không gượng gõ nổi.
“Thầy rất thích các tác phẩm của thầy Quân Tửu đấy ~ Bảo sao lại quan trọng công việc lần này như vậy ~ Nghe nói hai thầy quen nhau nhiều năm rồi phải không?”
“Tôi cũng mới biết hôm qua đó thôi, thằng nhãi này còn quen biết người có tiếng thế.”
“Thằng nhãi” Ngôn Hành Nhất chỉ biết cứng người ngồi trước màn hình cười khổ.
“Đúng thế, thầy Quân Tửu cũng là ân nhân giới thiệu tôi với nghề, trước khi ra nước ngoài tôi đã từng làm việc trong tạp chí này.”
Thầy Quân Tửu và ân nhân, Ngôn Hành Nhất nghe mà lòng rối bời.
“Phải phải phải, tôi có nghe tổng biên tập nói qua.”
“Trước đây thầy Quân Tửu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, có thể nói nếu không có anh ấy sẽ không có tôi ngày hôm nay.”
“Òa ~ thì ra còn có căn nguyên sâu xa như vậy ~ “
“Ừm, vậy nên nhờ chút tài cán này làm gì đó cho thầy Quân Tửu vẫn luôn là tâm nguyện của tôi.”
Trái tim Ngôn Hành Nhất chợt nhảy lên thình thịch. Tay anh run rẩy mãi mới gõ ra được mấy chữ “Đừng nói như vậy”.
“Mẹ tôi ơi cảm động thật sự!” An Tiểu Nguyên đúng lúc nhảy bổ ra xổ một tràng, “Để sau nói nữa đi tôi muốn phát khóc rồi đây này, hay giờ nói chuyện công việc trước đã ha?”
Chẳng biết có phải ảo giác của Ngôn Hành Nhất hay không, anh đoán lúc ấy An Tiểu Nguyên đã nhận ra thái độ không được tự nhiên giữa anh và Tiêu Chi Viễn. Tuy chưa từng hỏi gì, nhưng tên biên tập viên thô tục này là một người nhanh nhạy, luôn phát hiện được chi tiết mà người khác không chú ý đến.
“Xin lỗi, hơi lạc đề rồi.”
“Không sao không sao ~” An Tiểu Nguyên gửi một loạt ảnh chụp màn hình, “Tôi đã gửi khối lượng công việc cụ thể vào mail rồi, mỗi tập là một trang màu, thêm bốn đến năm trang trắng đen nội dung.”
“Tôi nhận được rồi.”
“Cứ hai chương sẽ có một trang minh họa, nội dung anh và Quân Tửu trao đổi với nhau, bên chúng tôi không có yêu cầu gì đặc biệt.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được, tôi đi làm việc trước, hai người cứ trò chuyện với nhau ha.” Nói xong An Tiểu Nguyên lủi mất.
Chỉ còn hai người đang im lặng, dường như đều đang đợi người còn lại lên tiếng trước. Ngôn Hành Nhất cảm thấy bản thân hoàn toàn không giống mình chút nào. Ngôn Hành Nhất gì cũng nói được kia đi đâu mất rồi? Ngôn Hành Nhất lạnh lẽo tàn nhẫn tổn thương người khác mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái kia là ai vậy?
Còn dù cho đã trưởng thành, hắn vẫn luôn là đứa nhóc từng bị anh vứt bỏ.
Đầu anh đã lặp đi lặp lại suy nghĩ đó trong đầu, anh nói: “Trước hết tôi sắp xếp các hình minh họa của ba tập đầu tiên rồi gửi cho cậu được không?”
“Được.”
“Ừm, bên tôi xong sẽ chuyển sang cho cậu, làm phiền cậu rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ngôn Hành Nhất tắt thẳng khung chat không chút do dự.
Mày sẽ không dao động, trước đây không, hiện tại sẽ càng không.
Ngôn Hành Nhất chỉnh sửa văn bản lại bằng tốc độ hiếm có, gửi vào hộp thư điện tử của Tiêu Chi Viễn rồi chuyển bản sao cho An Tiểu Nguyên. Anh thông báo với hai người trong nhóm chat một tiếng, kết quả chỉ có mình thư ký nhỏ trả lời anh.
“Có đây không?”
Một lúc lâu sau, Tiêu Chi Viễn nhắn trong nhóm chat.
An Tiểu Nguyên chắc còn đang bận rộn nên không xem. Ngôn Hành Nhất im im chừng hai mươi mấy giây mới gõ một chữ “Đây” trả lời.
“Ngại quá, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao.”
“Tôi có nhận được mail —— “
“Có phần nào cậu chưa rõ không?”
“Không, không có. Mà như thầy đã biết em rất say mê bộ tiểu thuyết này, vậy nên sợ rằng sẽ có nhiều chi tiết cần phải thông qua xác nhận trực tiếp với tác giả.”
Ngôn Hành Nhất không biết nên trả lời thế nào.
“Chắc anh không thuận tiện qua đây lắm, vậy để em sắp xếp thời gian đến chỗ anh được không?”
“Không cần đâu.” Thấy Tiêu Chi Viễn nói vậy, Ngôn Hành Nhất lập tức từ chối, “Thế thì phiền cậu quá, gần đây tôi cũng phải chạy tới chạy lui lên thành phố vài lần, không vấn đề gì.”
Ngôn Hành Nhất bốc phét.
Anh không thể để Tiêu Chi Viễn đến đây, phàm là bất cứ chuyện có thể khiến anh nhớ lại cả hai đã từng chung sống với nhau trong căn nhà này, tuyệt nhiên không được phép xảy ra.
Tiêu Chi Viễn chỉ nhắn: “Sau này tôi sẽ thông báo chương minh họa với anh, phiền anh chờ một lát”, An Tiểu Nguyên trả lời “Anh cứ bận công việc”, Ngôn Hành Nhất trả lời “Được” rồi cũng không ai nói gì khác. An Tiểu Nguyễn bận bịu loay hoay sứt đầu mẻ trán, có mỗi Ngôn Hành Nhất ngồi đó nhìn màn hình khung chat đờ ra.
Tuy anh nghĩ mình sẽ đối xử với Tiêu Chi Viễn như một đối tượng công việc thuần túy, nhưng vẫn không thể khống chế nổi cái tay mình mở trang cá nhân của hắn ra xem.
Mọi thông tin của Tiêu Chi Viễn cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức hầu như không có gì. Có thể thấy được gần đây không có phương thức liên lạc nào được thêm vào, trừ các thông tin cơ bản nhất phải công khai ra còn lại đều để trống. Chỉ có một đường link là giá trị, Ngôn Hành Nhất bấm vào mới biết hóa ra là trang web cá nhân của Tiêu Chi Viễn. Đó là một trang web có giao diện đơn giản sạch sẽ, không có bất kỳ trang trí màu sắc cầu kì nào, các mục phân loại vừa đập vào mắt là hiểu được ngay, giữa gam màu trắng mơ hồ ẩn chứa sự bén nhọn.
Phong cách rất giống với Tiêu Chi Viễn —— Anh vừa nghĩ đến đây lại chợt cảm thấy không đúng: Là Tiêu Chi Viễn nào đây? Tiêu Chi Viễn của tại chẳng phải đã thêm phần nhiệt tình hơn trước ư?
Nhấp vào màn hình biểu hiện tiếng Trung, Ngôn Hành Nhất mở trang web cá nhân lên. Số chữ vẫn không nhiều lắm, nhưng cung cấp được số tin tức anh mong muốn.
Năm thứ hai sau chia tay, hắn nhập học vào một trường nghệ thuật và thiết kế ở Mỹ.
Năm thứ ba, tác phẩm của hắn được giới thiệu trên tạp chí “Illustrator”. Cùng năm ấy, hắn ký hợp đồng với tạp chí và tham gia nhóm thiết kế ý tưởng cho một bộ phim điện ảnh nổi tiếng của thầy hướng dẫn, để lại dấu ấn tài năng cá nhân.
Năm thứ tư, hắn tổ chức buổi triển lãm cá nhân, thành công vang dội nhờ nền tảng mỹ thuật tinh tế chắc chắn cùng phong cách mang hơi thở Đông phương đầy thú vị và riêng biệt.
Năm thứ năm, hắn mở phòng làm việc tư nhân.
Trên trang web, các tác phẩm được liệt kê theo trình từ thời gian từ hiện tại đổ về trước. Ngôn Hành Nhất lần lượt nhấp vào từng cái xem. Tuy đây không phải lĩnh vực quen thuộc của Ngôn Hành Nhất, thậm chí có đôi chỗ anh xem không hiểu gì; thế nhưng nghĩ đến chuyện đó là từng nét bút của Tiêu Chi Viễn đấy, thì tức khắc trong đầu anh như hiện ra thiếu niên chăm chỉ cần mẫn lục tìm cây bút thường dùng từ chiếc bóp bút bẩn đã cũ mèm, im lặng nghiêm túc đi bút trên trang giấy.
Như thể mới hôm qua Tiêu Chi Viễn vẫn còn ở bên cạnh mình.
Rõ ràng mấy năm rồi chưa từng nghĩ đến hắn, tại sao bây giờ lại hệt như chưa từng quên lãng? Nỗi sợ hãi thúc đẩy Ngôn Hành Nhất vứt bỏ Tiêu Chi Viễn như đang dần thấm ra từ sâu bên trong cơ thể.
“Hế lô xin chào mọi người ~ “
Trong nhóm chat đột nhiên có động tĩnh.
Không phải An Tiểu Nguyên, càng không phải Tiêu Chi Viễn mà là ID Shon Studio vừa tham gia, đề tên là phòng làm việc của Tiêu Chi Viễn.
“Em là trợ lý kiêm thư ký của thầy, chịu trách nghiệm đối ngoại và liên hệ công việc, mong mọi người giúp đỡ ~~ “
Cuối câu còn có hình trái tim, có vẻ là một cô gái.
“Xin chào ~ ” An Tiểu Nguyên cũng xài thêm dấu ngã cuối câu.
“Nếu muốn tìm thầy mà không tìm được thì cứ liên lạc với em là được rồi ~ 24/7 cả năm giờ nào cũng online á ~ Đây là số di động riêng của em và studio ~ phiền hai thầy ghi lại ạ ~ “
“Bình thường thầy rất hay mất tích à?” An Tiểu Nguyên gửi nhãn dán đổ mồ hôi hột, cũng gọi thầy như vị thư ký: “Giống hệt thầy Quân Tửu của tụi tôi luôn, cứ vừa đến hạn đòi bản thảo là mất dạng!”
Ngôn Hành Nhất: “Phắn.”
“Hahaha! Anh hài hước ghê ~ ” Thư ký gửi nhãn dán cười ha hả, “Thầy của tụi em không phải thế đâu ~ Mà lúc vào trạng thái làm việc rồi thầy ấy siêu cấp tập trung, khó mà gọi được ý ~”
“Ài ài ài, tốt thật. Nhìn vị nhà tụi tôi bình thường đáo để lắm, lúc giao bản thảo thì bắt đầu giả ngu giả ngốc.” An Tiểu Nguyên gửi thêm một tràng “khinh bỉ”.
Ngôn Hành Nhất không thèm trả lời, không ngờ Tiêu Chi Viễn lại “ha ha”, trả lời: “Không hề thay đổi nhỉ.”
Ngôn Hành Nhất đặt hờ tay trên bàn phím, một chữ cũng không gượng gõ nổi.
“Thầy rất thích các tác phẩm của thầy Quân Tửu đấy ~ Bảo sao lại quan trọng công việc lần này như vậy ~ Nghe nói hai thầy quen nhau nhiều năm rồi phải không?”
“Tôi cũng mới biết hôm qua đó thôi, thằng nhãi này còn quen biết người có tiếng thế.”
“Thằng nhãi” Ngôn Hành Nhất chỉ biết cứng người ngồi trước màn hình cười khổ.
“Đúng thế, thầy Quân Tửu cũng là ân nhân giới thiệu tôi với nghề, trước khi ra nước ngoài tôi đã từng làm việc trong tạp chí này.”
Thầy Quân Tửu và ân nhân, Ngôn Hành Nhất nghe mà lòng rối bời.
“Phải phải phải, tôi có nghe tổng biên tập nói qua.”
“Trước đây thầy Quân Tửu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, có thể nói nếu không có anh ấy sẽ không có tôi ngày hôm nay.”
“Òa ~ thì ra còn có căn nguyên sâu xa như vậy ~ “
“Ừm, vậy nên nhờ chút tài cán này làm gì đó cho thầy Quân Tửu vẫn luôn là tâm nguyện của tôi.”
Trái tim Ngôn Hành Nhất chợt nhảy lên thình thịch. Tay anh run rẩy mãi mới gõ ra được mấy chữ “Đừng nói như vậy”.
“Mẹ tôi ơi cảm động thật sự!” An Tiểu Nguyên đúng lúc nhảy bổ ra xổ một tràng, “Để sau nói nữa đi tôi muốn phát khóc rồi đây này, hay giờ nói chuyện công việc trước đã ha?”
Chẳng biết có phải ảo giác của Ngôn Hành Nhất hay không, anh đoán lúc ấy An Tiểu Nguyên đã nhận ra thái độ không được tự nhiên giữa anh và Tiêu Chi Viễn. Tuy chưa từng hỏi gì, nhưng tên biên tập viên thô tục này là một người nhanh nhạy, luôn phát hiện được chi tiết mà người khác không chú ý đến.
“Xin lỗi, hơi lạc đề rồi.”
“Không sao không sao ~” An Tiểu Nguyên gửi một loạt ảnh chụp màn hình, “Tôi đã gửi khối lượng công việc cụ thể vào mail rồi, mỗi tập là một trang màu, thêm bốn đến năm trang trắng đen nội dung.”
“Tôi nhận được rồi.”
“Cứ hai chương sẽ có một trang minh họa, nội dung anh và Quân Tửu trao đổi với nhau, bên chúng tôi không có yêu cầu gì đặc biệt.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được, tôi đi làm việc trước, hai người cứ trò chuyện với nhau ha.” Nói xong An Tiểu Nguyên lủi mất.
Chỉ còn hai người đang im lặng, dường như đều đang đợi người còn lại lên tiếng trước. Ngôn Hành Nhất cảm thấy bản thân hoàn toàn không giống mình chút nào. Ngôn Hành Nhất gì cũng nói được kia đi đâu mất rồi? Ngôn Hành Nhất lạnh lẽo tàn nhẫn tổn thương người khác mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái kia là ai vậy?
Còn dù cho đã trưởng thành, hắn vẫn luôn là đứa nhóc từng bị anh vứt bỏ.
Đầu anh đã lặp đi lặp lại suy nghĩ đó trong đầu, anh nói: “Trước hết tôi sắp xếp các hình minh họa của ba tập đầu tiên rồi gửi cho cậu được không?”
“Được.”
“Ừm, bên tôi xong sẽ chuyển sang cho cậu, làm phiền cậu rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ngôn Hành Nhất tắt thẳng khung chat không chút do dự.
Mày sẽ không dao động, trước đây không, hiện tại sẽ càng không.
Ngôn Hành Nhất chỉnh sửa văn bản lại bằng tốc độ hiếm có, gửi vào hộp thư điện tử của Tiêu Chi Viễn rồi chuyển bản sao cho An Tiểu Nguyên. Anh thông báo với hai người trong nhóm chat một tiếng, kết quả chỉ có mình thư ký nhỏ trả lời anh.
“Có đây không?”
Một lúc lâu sau, Tiêu Chi Viễn nhắn trong nhóm chat.
An Tiểu Nguyên chắc còn đang bận rộn nên không xem. Ngôn Hành Nhất im im chừng hai mươi mấy giây mới gõ một chữ “Đây” trả lời.
“Ngại quá, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao.”
“Tôi có nhận được mail —— “
“Có phần nào cậu chưa rõ không?”
“Không, không có. Mà như thầy đã biết em rất say mê bộ tiểu thuyết này, vậy nên sợ rằng sẽ có nhiều chi tiết cần phải thông qua xác nhận trực tiếp với tác giả.”
Ngôn Hành Nhất không biết nên trả lời thế nào.
“Chắc anh không thuận tiện qua đây lắm, vậy để em sắp xếp thời gian đến chỗ anh được không?”
“Không cần đâu.” Thấy Tiêu Chi Viễn nói vậy, Ngôn Hành Nhất lập tức từ chối, “Thế thì phiền cậu quá, gần đây tôi cũng phải chạy tới chạy lui lên thành phố vài lần, không vấn đề gì.”
Ngôn Hành Nhất bốc phét.
Anh không thể để Tiêu Chi Viễn đến đây, phàm là bất cứ chuyện có thể khiến anh nhớ lại cả hai đã từng chung sống với nhau trong căn nhà này, tuyệt nhiên không được phép xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.