Chương 27: Tức giận
Dư Ngã Bạch Lộ
25/07/2021
Sau khi tiêm thuốc tê, bác sĩ cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ trong lòng bàn
tay của Thịnh Tư Hạ bằng dụng cụ, ném chúng vào một hộp đựng gần đó.
Những mảnh vỡ nhỏ dính đầy máu, Thịnh Tư Hạ nhìn xong liền cảm thấy bủn rủn tay chân.
Có vẻ như số thuốc tê vừa rồi đều đánh vào trên đùi.
Tác dụng của thuốc tê khiến cô không cảm thấy đau đớn, nhưng theo như kinh nghiệm lần trước đi nhổ răng, chờ sau khi hiệu quả của thuốc tê tan đi mới bắt đầu cảm thấy bị tra tấn.
Huống chi lần trước chỉ là miệng bị khó chịu, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng việc ăn uống, không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt.
Lần này tay bị thương, chỉ sợ sẽ vô cùng phiền phức.
Ăn cơm, tắm rửa, công việc đều trở thành vấn đề.
Bác sĩ xử lí xong miệng vết thương, dùng băng vải băng bó lại, tay trái so ra bị thương nhẹ hơn, không cần băng bó, y tá tiêm cho cô một liều thuốc chống viêm.
Thịnh Tư Hạ ngồi trên băng ghế dài, chờ đợi thuốc được truyền xong.
Ngay lúc này Phó Diệc Sâm tiến vào.
Trong tay hắn cầm theo túi xách của Thịnh Tư Hạ, đặt vào giữa ghế, di động cũng ở trên đó, hắn ngồi xuống, tự động ngăn cách với cô bằng cái túi xách.
"Sao anh lại tới đây?" Thịnh Tư Hạ không khỏi bất ngờ, nhìn đồ đạc của mình, lại nghi hoặc nhìn ra ngoài xung quanh.
Đồ đạc của cô ở trong tay Phó Diệc Sâm, vậy Tần Duệ đâu?
Phó Diệc Sâm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt giống như không vui, nói, "Nhìn thấy tôi, em có vẻ rất thất vọng."
"Không có, tôi chỉ cảm thấy kì lạ.... Tần Duệ đâu?"
"Anh ta đã đi rồi, hay là em muốn anh ta đi cùng hơn?" Giọng Phó Diệc Sâm mang theo sự lạnh lẽo, không phải ngữ khí như mọi ngày.
Tây trang tối màu, áo sơ mi trắng, cà vạt được kéo ra một chút, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nắm chặt, cơ bắp trên hai cánh tay căng chặt, mặc dù vẻ mặt vô cảm, hắn vẫn toát lên sức hấp dẫn tự nhiên.
Nhóm y tá đến rồi đi đều không nhịn được nhìn hắn một cái.
Không thích hợp.
Phó Diệc Sâm không thích hợp.
Thịnh Tư Hạ tinh ý ngửi được mùi rượu trên người hắn, mùi không nặng, cũng không khó ngửi, ngược lại khiến cô muốn dựa gần thêm một chút.
Kì lạ, tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ, giống như bị ai chọc.
Nếu là vừa uống xong rượu, Thịnh Tư Hạ đoán, hắn có thể mới về từ tiệc rượu nào đó, hẳn là tức giận về vấn đề kinh doanh.
Cô xích lại gần Phó Diệc Sâm, cảm thấy cái túi quá ngáng đường, lại quên tay mình đang bị băng bó, động tác có chút mạnh, cả người lung lay.
Phó Diệc Sâm ấn bả vai cô xuống, "Đừng lộn xộn."
"Vậy anh nói tôi biết, anh tức giận cái gì?" Thịnh Tư Hạ quay đầu đi, đôi mắt dưới ánh đèn cực kì lấp lánh, tay trái không chút sức lực để trên đầu gối, lớp trang điểm nhạt đi theo thời gian, có vẻ tái nhợt yếu ớt.
Trong phòng cấp cứu, hệ thống sưởi không cao, Phó Diệc Sâm thấy đầu ngón tay của cô khẽ rung lên.
Hắn cầm tay cô, quả nhiên rất lạnh.
Hắn nắm chặt hơn một chút, lại chú ý dùng lực không đụng đến vết thương của cô.
Thịnh Tư Hạ ngạc nhiên, ánh sáng trong mắt lay động, miệng hé mở, nhưng không nói nên lời.
Bàn tay người đàn ông ấm áp khô ráo, không mềm mại như tay người phụ nữ, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Phó Diệc Sâm đặt túi của Thịnh Tư Hạ sang một bên, xích gần lại bên cạnh cô, thở dài một cái, xoa xoa đầu cô.
"Vì sao lại thở dài?"
Cô còn muốn hỏi, vì sao lại nắm tay cô?
Phó Diệc Sâm nói lí do vì sao hắn đến bệnh viện cho Thịnh Tư Hạ, sau đó nói, "Nếu lần này không phải tình cờ tôi biết được, có phải em lại định giấu tôi?"
"Lại?" Vẻ mặt Thịnh Tư Hạ khó hiểu, "Trước đây tôi giấu diếm anh việc gì sao?"
"Trên tuyến tàu điện ngầm số 3, em xảy ra chuyện gì, có cần tôi nhắc lại không?" Hắn rất muốn nhu hòa một chút, nhưng không kiềm được mà nghiêm mặt.
"Tại sao anh biết?"
Khóe môi hắn cong lên, cười đầy lạnh lùng, "Chỉ cần có lòng, tự nhiên sẽ biết."
Thịnh Tư Hạ lập tức hiểu được, cô sửng sốt, mở to hai mắt chất vấn, "Phó Diệc Sâm, anh cho người điều tra tôi?"
Cô thế nhưng không cảm thấy tức giận.
Rõ ràng cô vô cùng chán ghét loại hành vi kiểm soát phản cảm này, nhưng bởi vì đối phương là Phó Diệc Sâm, cô chỉ cảm thấy bất ngờ.
Không thể tưởng tượng được, Phó Diệc Sâm sẽ vì mình mà làm trái nguyên tắc.
Thật ra, điểm mấu chốt của cô hoá ra lại không có như chính mình tưởng tượng kiên cố đến vậy, chỉ là "Đãi ngộ đặc biệt" như vậy khiến cô cảm thấy mình là ngoại lệ.
Trên mặt Phó Diệc Sâm ngắn ngủi xuất hiện một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt lãnh khốc, thậm chí còn ngang ngược mà nói, "Xin lỗi, nhưng nếu lần sau em lại giấu, tôi nhất định sẽ điều tra ra."
Hắn biết rõ mình đã làm sai, nhưng vẫn cứng rắn như vậy khiến Thịnh Tư Hạ vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô đang muốn nói cái gì, đột nhiên bị sặc, ho khụ khụ vài cái khiến khuôn mặt đỏ lên.
Phó Diệc Sâm sợ cô khó thở, vội đè một bên tay của cô xuống, sau đó lại thuận thế kéo cô vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng để giúp cô thuận khí.
Cả người Thịnh Tư Hạ đột nhiên không kịp phòng bị đã bị ôm chặt, đầu vùi vào trong lồng ngực hắn, tiếp xúc đến một trận ấm áp, khiến cho cả người như bị tan chảy đi, cảm giác say ngày càng đậm, còn có mùi hương mát lạnh trên người hắn.
Cô có chút bối rối.
Như thế nào lại bị ôm lấy?
Cả hai tiếp xúc thân mật, không giống với mọi khi chút nào.
Phó Diệc Sâm vuốt nhẹ tay cô, còn ở bên tai nghe thấy tiếng hắn hỏi, "Tay còn đau không?"
Thịnh Tư Hạ ngẩng đầu, đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh ánh nước, không lên tiếng gật gật đầu.
Thật ra cũng không quá đau đớn, nhưng vừa bị hắn hỏi, cô liền cảm thấy đau.
Khi tác dụng của thuốc tê giảm dần, không chỉ đau, cô còn cảm thấy vết thương có chút ngứa.
"Trong tay bị thủy tinh vỡ đâm, không đau mới lạ, về sau còn giấu tôi nữa không?" Phó Diệc Sâm giúp cô vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai đỏ ửng, bởi vì làn da trắng nõn mà không thể nào che giấu được.
Cô cảm thấy tai mình bị chạm vào.
"Anh làm gì vậy?" Thịnh Tư Hạ nhỏ giọng lên tiếng phản đối, lại yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.
"Tai em bị thương." Phó Diệc Sâm nhíu màu, nhìn chằm chằm vào một vệt máu nhỏ trên vành tai, "Vừa rồi không cảm thấy sao?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu.
Cô không cảm thấy, hắn không đụng tới, cái gì cũng ổn.
Thịnh Tư Hạ trong lòng buồn bực.
Bất chấp sự phản đối của Thịnh Tư Hạ, Phó Diệc Sâm lại tìm bác sĩ để xử lí vết thương trên tai của cô.
Tuy thị lực của cô không tốt, ban đêm còn bị loạn thị nhẹ nhưng cũng nhìn ra được trên mặt y tá kia viết đầy chữ "chuyện bé xé ra to".
Không trách sự khinh bỉ của cô ấy, ngay cả bản thân Thịnh Tư Hạ cũng cảm thấy như vậy.
Chờ y tá rời đi, Thịnh Tư Hạ mới nhớ lại vấn đề vừa rồi định hỏi hắn.
Cô hỏi, "Nếu tôi nói anh biết việc trên tàu điện ngầm kia, có phải anh lại mời cho tôi bác sĩ tâm lí không?"
Năm sau tính sổ, không bao giờ là quá muộn.
Điều cô nói, giống như việc xảy ra lúc học cao trung.
Phó Diệc Sâm không cảm thấy cách hành xử của mình không đúng, hợp tình hợp lí mà nói, "Khi đó em còn nhỏ, nam nữ khác biệt, dù sao cũng cần phải có người nói em biết cái gì là đúng, cái gì là sai, nơi nào có thể chạm vào, nơi nào không."
"Những lời này anh không thể tự mình nói tôi biết sao?"
"Lúc ấy không thể."
Thịnh Tư Hạ hít sâu một hơi, "Vậy hiện tại thì sao?"
Cô ngước mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, toát lên không ít sức quyến rũ.
Thuốc mau chóng truyền xong, y tá đến đây rút kim tiêm, dặn dò một số biện pháp phòng ngừa.
Thịnh Tư Hạ đi theo sau Phó Diệc Sâm rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, đêm đã tối, đèn neon đều tắt hơn phân nửa.
Xe không nhiều lắm, từ bệnh viện về đến chung cư, Phó Diệc Sâm cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
Bởi vì cơn đau trên tay dần rõ ràng, Thịnh Tư Hạ cũng dần quên mất.
Khi chiếc xe dừng lại, Phó Diệc Sâm đỡ cô đi xuống, ngón tay chạm vào nhau một lần nữa.
Cô nghe thấy hắn thấp giọng nói, "Ít nhất nơi tôi vừa chạm qua, người đàn ông khác đều không thể đụng vào."
Thật tốt khi đêm nay yên tĩnh, cô mới có thể tin chắc rằng mình không nghe lầm.
Hai tay cô đều không thể đụng vào nước, đề phòng nhiễm trùng, ngay cả gội đầu rửa mặt đều không thể tự mình làm, tắm gội thì càng không được.
Những việc này, Phó Diệc Sâm không có cách nào hỗ trợ, tạm thời giúp cô thuê một người dì thay cô làm những việc này.
Thịnh Tư Hạ không quen với điều đó, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp.
Tình trạng này, sợ là ăn cơm cũng không thể tự mình làm, sau một đêm liền giống như trẻ con, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ngại ngùng như vậy.
Tâm trạng này kéo dài cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Thịnh Tư Hạ ngủ không yên ổn, luôn mơ màng không ngừng.
Lúc đầu, cô mơ thấy mình ở bệnh viện thay thuốc và bị một y tá thiếu kinh nghiệm đâm kim vào tay một lần nữa, cô ấy còn nói với cô, "Hai người ân ái như vậy thật đáng ghét, không ai thích nổi chuyện bé xé ra to."
Cô choàng tỉnh, sau đó lại ngủ tiếp.
Sau đó, cô mơ thấy Phó Diệc Sâm.
Còn có cô.
Cả người cô ngồi trên đùi Phó Diệc Sâm, rúc vào trong lồng ngực hắn, ngữ khí làm nũng ngọt ngào đến chính mình cũng chưa từng nghe qua, cả người bị cánh tay rắn chắc của hắn mạnh mẽ bao bọc lấy, hắn cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bị băng bó, cơn đau cũng dịu dần đi.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, ngữ khí mạnh mẽ mà ra lệnh, "Mặc kệ là nơi tôi đã hay chưa từng chạm qua, người đàn ông khác đều không thể đụng vào...."
Cô lại tỉnh dậy một lần nữa.
Những giấc mơ quỷ quái gì đây?
Đây đều là do Phó Diệc Sâm làm mà, vì sao lại khiến cô hiểu lầm mà nói như vậy chứ?
Cô tâm phiền ý loạn, thao thức cho đến sáng.
Bởi vì bị thương nên không cách nào đi làm, cô xin công ty tạm thời nghỉ phép một tuần, ở nhà tịnh dưỡng.
Người dì phụ trách nấu cơm một ngày ba bữa, còn giúp cô rửa mặt.
Cô không có việc gì để làm, thời gian còn lại đến nha khoa, không có việc gì liền đi dạo phố, đem điểm tâm ngọt đến cho Diêu Giai Đình tăng ca, ngày ngày trôi qua vô cùng buồn chán.
Như thế nào lại không thể ngờ được, cô lại đi hoài niệm những ngày đi làm.
Cô hy vọng tay mình sẽ nhanh khỏe lại, sớm kết thúc cuộc sống như một đứa trẻ to xác này.
Mỗi đêm bất luận sớm hay muộn, Phó Diệc Sâm chắc chắn sẽ đến thăm cô, nếu đến kịp giờ ăn tối, hắn sẽ cùng cô ăn cơm.
Phó Diệc Sâm phát hiện, mấy ngày nay Thịnh Tư Hạ nói chuyện rất ít, hơn nữa còn không thích chạm mắt với hắn.
Hôm nay hắn tới không đúng lúc, Thịnh Tư Hạ vừa ăn cơm xong, hắn chỉ có thể ăn cơm một mình.
Phó Diệc Sâm ngồi trên bàn ăn cơm, cô ngồi ở đối diện, đem điện thoại bấm liên tục, chỉ là không nhìn mặt hắn.
Âm báo tin nhắn không ngừng vang lên.
Phó Diệc Sâm dừng đũa, sắc mặt không vui, "Đang nói chuyện phiếm với ai?"
Thịnh Tư Hạ dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn hắn một cái.
Gần đây hắn quản cô càng lúc càng chặt.
"Bạn bè." Cô trả lời đơn giản.
"Tần Duệ?"
Thịnh Tư Hạ bất ngờ, sau đó cười, "Không phải, chẳng lẽ tôi chỉ có mỗi anh ta là bạn sao?"
"Tôi chỉ biết một cái tên này."
Cô "ồ" một tiếng, thuận miệng nói, "Đến một ngày nào đó tôi đều đem bạn bè của mình kêu ra, cho anh làm quen."
Phó Diệc Sâm nói đồng ý, sắc mặt so với vừa rồi hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Ngoại trừ Tần Duệ, bây giờ còn có người nào theo đuổi em không?" Đột nhiên hắn lại hỏi như vậy.
Người dì đúng lúc từ phòng bếp đi ra, bà ấy muốn đi vứt rác, Thịnh Tư Hạ sợ mình bị bà nghe thấy, có chút xấu hổ.
Cô nửa đùa nửa thật nói, "Có, rất nhiều, anh muốn giúp tôi xem xét sao?"
Phó Diệc Sâm cúi đầu, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy trong bát súp, che giấu sự căng thẳng trong mắt.
Không đợi hắn nói chuyện, Thịnh Tư Hạ lại cười rồi nói, "Đừng bận tâm, tôi không muốn yêu đương, không có hứng thú với đàn ông, phụ nữ càng không có."
Cô bây giờ là một bộ dáng muốn khám phá thế thái nhân tình.
"Khi nào em mới nghĩ đến việc yêu đương?" Phó Diệc Sâm hỏi.
"Không biết, chờ gặp được người tôi thích rồi nói sau." Nói xong, Thịnh Tư Hạ còn phải khen mình trả lời thật tốt.
Tốt nhất đừng để Phó Diệc Sâm cho rằng cô vẫn còn thích hắn.
Hiện tại có thể cùng Phó Diệc Sâm ở chung hòa hợp như vậy, cô đã thỏa mãn, cũng sẽ khuyên chính mình cởi mở hơn một chút.
Ngọn núi ấy tuy đẹp, nhưng không nhất thiết phải leo lên đỉnh để chinh phục, có thể lặng lẽ ngồi đối diện, đã là một loại hạnh phúc.
Không ngờ Phó Diệc Sâm lại trả lời như vậy, "Được, khi nào em muốn yêu đương, nhớ nói tôi một tiếng."
Thịnh Tư Hạ không nghĩ nhiều, thuận miệng liền đồng ý hắn.
Gần đây cô rất bận, không có thời gian suy nghĩ về điều đó.
Biểu hiện của Phó Diệc Sâm kì lạ, cô cũng không để trong lòng.
Luận văn tốt nghiệp sắp bắt đầu viết, lần này chủ đề có liên quan đến dự án mà cô đã tham gia trong công việc, rất nhiều tư liệu đều ở trong USB, Thịnh Tư Hạ quyết định thứ hai sẽ đến công ty.
Phó Diệc Sâm đưa cô đến rồi cùng đi lên lầu, tạm thời tách đi ở cửa thang máy.
"Tôi đi tìm Trịnh tổng nói chuyện công việc, em trước hãy đi lấy đồ đạc."
Cô gật gật đầu.
Tối hôm qua Thịnh Tư Hạ không nghỉ ngơi tốt, vừa rồi ở trên xe vẫn luôn mệt mỏi rã rời, lúc này còn có chút không tỉnh táo.
Thời điểm cô ngủ gật, lông mi rũ xuống, dưới mi mắt có nốt ruồi nhỏ nhắn đáng yêu, khi nói chuyện mang theo giọng mũi, làm cái gì đều có vẻ rất ngoan ngoãn.
Phó Diệc Sâm sờ tóc cô, vừa mềm mại lại vô cùng thoải mái.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Phó Diệc Sâm rời đi, Thịnh Tư Hạ mới chán nản bước về phía văn phòng.
Sờ tóc cô thích vậy sao?
Lại còn kéo như vậy, sớm hay muộn cũng bị hắn kéo đến trọc đầu, so với lão Chu còn nhanh hơn.
Cô đi vào văn phòng, chào hỏi một tiếng với vài người đồng nghiệp quan thuộc liền trở về bàn làm việc của mình tìm USB.
Một phần văn kiện bị ném lên bàn của cô.
Cô ngẩng đầu, là Từ Tử Nhiễm.
Giọng nói của cô ta thật không khách khí, "Đến đúng lúc lắm, giúp tôi kiểm tra lại bản thảo này, trước khi tan tầm gửi lại cho tôi."
Còn cố tình nhấn mạnh, "Cẩn thận một chút, đừng qua loa."
Giọng nói rất lớn, những người đồng nghiệp bên cạnh cũng nhìn qua.
Nếu là thực tập sinh, ngày thường không tránh được phải đi làm chút việc vặt, Thịnh Tư Hạ cũng rất chăm chỉ, tự mình làm lấy không bao giờ trốn tránh.
Ngoại trừ lần này.
"Tôi còn chưa nghỉ phép xong, hơn nữa đôi tay cũng không tiện, cô tìm người khác hỗ trợ đi." Ngữ khí Thịnh Tư Hạ lãnh đạm, không muốn nhiều lời với cô ta.
Từ Tử Nhiễm đoán được cô sẽ nói như vậy, hừ nhẹ một tiếng, gắt gỏng nói, "Thật là cao quý, đi cửa sau tiến vào đúng là không giống nhau."
Thịnh Tư Hạ mặc kệ cô ta, cầm đồ đạc muốn đi.
"Lớn lên xinh đẹp thật tốt, muốn làm tiểu tam tiểu tứ gì cũng được." Từ Tử Nhiễm nhỏ giọng nói thầm.
Thịnh Tư Hạ lạnh như băng mà quay đầu lại, "Cô nói chuyện sạch sẽ một chút."
Đi vào bằng cửa sau, cô thừa nhận, nhưng nói cô làm tiểu tam tiểu tứ, cô thật muốn đem bốn chữ này nhét lại vào miệng Từ Tử Nhiễm.
Hôm nay lão Chu không ở đây, trong văn phòng, Từ Tử Nhiễm là người lớn tuổi nhất.
Những người khác đều im lặng nhìn tới, không dám hé răng, chỉ có Lưu Tư Minh đi tới hòa giải.
Anh ta có ý kéo Từ Tử Nhiễm đi, còn bảo Thịnh Tư Hạ mau đi, không cần cãi nhau.
"Thành thật mà nói, cô mới đến có mấy ngày? Dựa vào cái gì phỏng vấn Phó Diệc Sâm? Ngày đó bộ phận nội dung tận mắt nhìn thấy cô ngồi xe Phó Diệc Sâm tan tầm!" Trong lòng Từ Tử Nhiễm bất bình đã lâu, đã mở miệng, sao có thể không đem tức giận phóng ra hết?
Những gì cô ta nói, là lúc Diêu Triển tới đón cô đi xem chung cư gần đó.
"Ai cũng nói đời tư Phó Diệc Sâm sạch sẽ, bất quá như thế, anh ta không kết hôn, cô không phải là tiểu tam thì cũng là tình nhân."
Hoàn cảnh nhất thời xấu hổ.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy quá buồn cười, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ bị bôi nhọ như vậy.
Cô không thích cãi nhau, tính cách cũng không bánh bèo, đang muốn đáp trả lại nghe thấy tiếng ho khan ở phía sau.
Là Phó Diệc Sâm, còn có tổng giám đốc Trịnh Trạch Huệ.
Sắc mặt hai người đều tỏ vẻ không hài lòng.
Vừa rồi ở trong văn phòng tổng giám đốc, Phó Diệc Sâm và Trịnh Trạch Huệ bàn bạc công việc xong, hắn sẵn tiện hỏi công việc thường ngày của Thịnh Tư Hạ.
Trịnh Trạch Huệ không nhìn rõ được hai người là mối quan hệ gì.
Nhưng Phó Diệc Sâm bộc lộ sự quan tâm đối với Thịnh Tư Hạ ra bên ngoài, hai công ty đang nói chuyện hợp tác, bà không ngại giúp Phó Diệc Sâm thuận nước đẩy thuyền.
Trịnh Trạch Huệ đề nghị đến văn phòng của Thịnh Tư Hạ, để hắn thấy môi trường làm việc của cô.
Không ngờ được, từ trên trời rơi xuống một bất ngờ lớn, vừa khéo không lọt một sơ hở, lại để bà ấy nhìn thấy một màn như vậy.
Trên mặt Phó Diệc Sâm lạnh đến muốn kết sương, hắn nói, "Tôi luôn ngưỡng mộ năng lực quản lý của Trịnh tổng, hôm nay vừa thấy lại càng thêm bội phục mắt nhìn người của Trịnh tổng."
"Loại người này đến tố chất cần thiết trong công việc cũng chẳng có, ở Càn Vũ làm nhân viên vệ sinh cũng không xứng, Trịnh tổng lại chịu tuyển vào, có vẻ tôi nên suy xét lại một lần nữa có nên hay không hợp tác với quý công ty rồi."
Hắn ở địa vị cao, ngữ khí bình đạm, dù không tức giận nhưng vẫn có uy lực khiến văn phòng nhất thời im phăng phắc.
Từ Tử Nhiễm vừa rồi kiêu ngạo không ai sánh bằng nháy mắt ngay cả hô hấp cũng phải nín thở.
Sắc mặt Trịnh Trạch Huệ vô cùng khó coi, không vui mà liếc nhìn Từ Tử Nhiễm.
"Tuy rằng không cần lời giải thích của các vị, nhưng suy xét đến vấn đề danh dự của Thịnh Tư Hạ, tôi không thể không nói nhiều thêm một câu." Ngữ khí Phó Diệc Sâm nghiêm túc, toát lên khí thế bức người, "Hiện tại chúng tôi không có bất cứ quan hệ nam nữ nào, cho dù có, cô ấy cũng sẽ là bạn gái chính thức của tôi."
Sau đó, hắn đi lên phía trước, lấy túi xách của Thịnh Tư Hạ, dịu dàng dắt tay cô, "Đi thôi."
Những mảnh vỡ nhỏ dính đầy máu, Thịnh Tư Hạ nhìn xong liền cảm thấy bủn rủn tay chân.
Có vẻ như số thuốc tê vừa rồi đều đánh vào trên đùi.
Tác dụng của thuốc tê khiến cô không cảm thấy đau đớn, nhưng theo như kinh nghiệm lần trước đi nhổ răng, chờ sau khi hiệu quả của thuốc tê tan đi mới bắt đầu cảm thấy bị tra tấn.
Huống chi lần trước chỉ là miệng bị khó chịu, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng việc ăn uống, không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt.
Lần này tay bị thương, chỉ sợ sẽ vô cùng phiền phức.
Ăn cơm, tắm rửa, công việc đều trở thành vấn đề.
Bác sĩ xử lí xong miệng vết thương, dùng băng vải băng bó lại, tay trái so ra bị thương nhẹ hơn, không cần băng bó, y tá tiêm cho cô một liều thuốc chống viêm.
Thịnh Tư Hạ ngồi trên băng ghế dài, chờ đợi thuốc được truyền xong.
Ngay lúc này Phó Diệc Sâm tiến vào.
Trong tay hắn cầm theo túi xách của Thịnh Tư Hạ, đặt vào giữa ghế, di động cũng ở trên đó, hắn ngồi xuống, tự động ngăn cách với cô bằng cái túi xách.
"Sao anh lại tới đây?" Thịnh Tư Hạ không khỏi bất ngờ, nhìn đồ đạc của mình, lại nghi hoặc nhìn ra ngoài xung quanh.
Đồ đạc của cô ở trong tay Phó Diệc Sâm, vậy Tần Duệ đâu?
Phó Diệc Sâm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt giống như không vui, nói, "Nhìn thấy tôi, em có vẻ rất thất vọng."
"Không có, tôi chỉ cảm thấy kì lạ.... Tần Duệ đâu?"
"Anh ta đã đi rồi, hay là em muốn anh ta đi cùng hơn?" Giọng Phó Diệc Sâm mang theo sự lạnh lẽo, không phải ngữ khí như mọi ngày.
Tây trang tối màu, áo sơ mi trắng, cà vạt được kéo ra một chút, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nắm chặt, cơ bắp trên hai cánh tay căng chặt, mặc dù vẻ mặt vô cảm, hắn vẫn toát lên sức hấp dẫn tự nhiên.
Nhóm y tá đến rồi đi đều không nhịn được nhìn hắn một cái.
Không thích hợp.
Phó Diệc Sâm không thích hợp.
Thịnh Tư Hạ tinh ý ngửi được mùi rượu trên người hắn, mùi không nặng, cũng không khó ngửi, ngược lại khiến cô muốn dựa gần thêm một chút.
Kì lạ, tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ, giống như bị ai chọc.
Nếu là vừa uống xong rượu, Thịnh Tư Hạ đoán, hắn có thể mới về từ tiệc rượu nào đó, hẳn là tức giận về vấn đề kinh doanh.
Cô xích lại gần Phó Diệc Sâm, cảm thấy cái túi quá ngáng đường, lại quên tay mình đang bị băng bó, động tác có chút mạnh, cả người lung lay.
Phó Diệc Sâm ấn bả vai cô xuống, "Đừng lộn xộn."
"Vậy anh nói tôi biết, anh tức giận cái gì?" Thịnh Tư Hạ quay đầu đi, đôi mắt dưới ánh đèn cực kì lấp lánh, tay trái không chút sức lực để trên đầu gối, lớp trang điểm nhạt đi theo thời gian, có vẻ tái nhợt yếu ớt.
Trong phòng cấp cứu, hệ thống sưởi không cao, Phó Diệc Sâm thấy đầu ngón tay của cô khẽ rung lên.
Hắn cầm tay cô, quả nhiên rất lạnh.
Hắn nắm chặt hơn một chút, lại chú ý dùng lực không đụng đến vết thương của cô.
Thịnh Tư Hạ ngạc nhiên, ánh sáng trong mắt lay động, miệng hé mở, nhưng không nói nên lời.
Bàn tay người đàn ông ấm áp khô ráo, không mềm mại như tay người phụ nữ, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Phó Diệc Sâm đặt túi của Thịnh Tư Hạ sang một bên, xích gần lại bên cạnh cô, thở dài một cái, xoa xoa đầu cô.
"Vì sao lại thở dài?"
Cô còn muốn hỏi, vì sao lại nắm tay cô?
Phó Diệc Sâm nói lí do vì sao hắn đến bệnh viện cho Thịnh Tư Hạ, sau đó nói, "Nếu lần này không phải tình cờ tôi biết được, có phải em lại định giấu tôi?"
"Lại?" Vẻ mặt Thịnh Tư Hạ khó hiểu, "Trước đây tôi giấu diếm anh việc gì sao?"
"Trên tuyến tàu điện ngầm số 3, em xảy ra chuyện gì, có cần tôi nhắc lại không?" Hắn rất muốn nhu hòa một chút, nhưng không kiềm được mà nghiêm mặt.
"Tại sao anh biết?"
Khóe môi hắn cong lên, cười đầy lạnh lùng, "Chỉ cần có lòng, tự nhiên sẽ biết."
Thịnh Tư Hạ lập tức hiểu được, cô sửng sốt, mở to hai mắt chất vấn, "Phó Diệc Sâm, anh cho người điều tra tôi?"
Cô thế nhưng không cảm thấy tức giận.
Rõ ràng cô vô cùng chán ghét loại hành vi kiểm soát phản cảm này, nhưng bởi vì đối phương là Phó Diệc Sâm, cô chỉ cảm thấy bất ngờ.
Không thể tưởng tượng được, Phó Diệc Sâm sẽ vì mình mà làm trái nguyên tắc.
Thật ra, điểm mấu chốt của cô hoá ra lại không có như chính mình tưởng tượng kiên cố đến vậy, chỉ là "Đãi ngộ đặc biệt" như vậy khiến cô cảm thấy mình là ngoại lệ.
Trên mặt Phó Diệc Sâm ngắn ngủi xuất hiện một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt lãnh khốc, thậm chí còn ngang ngược mà nói, "Xin lỗi, nhưng nếu lần sau em lại giấu, tôi nhất định sẽ điều tra ra."
Hắn biết rõ mình đã làm sai, nhưng vẫn cứng rắn như vậy khiến Thịnh Tư Hạ vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô đang muốn nói cái gì, đột nhiên bị sặc, ho khụ khụ vài cái khiến khuôn mặt đỏ lên.
Phó Diệc Sâm sợ cô khó thở, vội đè một bên tay của cô xuống, sau đó lại thuận thế kéo cô vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng để giúp cô thuận khí.
Cả người Thịnh Tư Hạ đột nhiên không kịp phòng bị đã bị ôm chặt, đầu vùi vào trong lồng ngực hắn, tiếp xúc đến một trận ấm áp, khiến cho cả người như bị tan chảy đi, cảm giác say ngày càng đậm, còn có mùi hương mát lạnh trên người hắn.
Cô có chút bối rối.
Như thế nào lại bị ôm lấy?
Cả hai tiếp xúc thân mật, không giống với mọi khi chút nào.
Phó Diệc Sâm vuốt nhẹ tay cô, còn ở bên tai nghe thấy tiếng hắn hỏi, "Tay còn đau không?"
Thịnh Tư Hạ ngẩng đầu, đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh ánh nước, không lên tiếng gật gật đầu.
Thật ra cũng không quá đau đớn, nhưng vừa bị hắn hỏi, cô liền cảm thấy đau.
Khi tác dụng của thuốc tê giảm dần, không chỉ đau, cô còn cảm thấy vết thương có chút ngứa.
"Trong tay bị thủy tinh vỡ đâm, không đau mới lạ, về sau còn giấu tôi nữa không?" Phó Diệc Sâm giúp cô vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai đỏ ửng, bởi vì làn da trắng nõn mà không thể nào che giấu được.
Cô cảm thấy tai mình bị chạm vào.
"Anh làm gì vậy?" Thịnh Tư Hạ nhỏ giọng lên tiếng phản đối, lại yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.
"Tai em bị thương." Phó Diệc Sâm nhíu màu, nhìn chằm chằm vào một vệt máu nhỏ trên vành tai, "Vừa rồi không cảm thấy sao?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu.
Cô không cảm thấy, hắn không đụng tới, cái gì cũng ổn.
Thịnh Tư Hạ trong lòng buồn bực.
Bất chấp sự phản đối của Thịnh Tư Hạ, Phó Diệc Sâm lại tìm bác sĩ để xử lí vết thương trên tai của cô.
Tuy thị lực của cô không tốt, ban đêm còn bị loạn thị nhẹ nhưng cũng nhìn ra được trên mặt y tá kia viết đầy chữ "chuyện bé xé ra to".
Không trách sự khinh bỉ của cô ấy, ngay cả bản thân Thịnh Tư Hạ cũng cảm thấy như vậy.
Chờ y tá rời đi, Thịnh Tư Hạ mới nhớ lại vấn đề vừa rồi định hỏi hắn.
Cô hỏi, "Nếu tôi nói anh biết việc trên tàu điện ngầm kia, có phải anh lại mời cho tôi bác sĩ tâm lí không?"
Năm sau tính sổ, không bao giờ là quá muộn.
Điều cô nói, giống như việc xảy ra lúc học cao trung.
Phó Diệc Sâm không cảm thấy cách hành xử của mình không đúng, hợp tình hợp lí mà nói, "Khi đó em còn nhỏ, nam nữ khác biệt, dù sao cũng cần phải có người nói em biết cái gì là đúng, cái gì là sai, nơi nào có thể chạm vào, nơi nào không."
"Những lời này anh không thể tự mình nói tôi biết sao?"
"Lúc ấy không thể."
Thịnh Tư Hạ hít sâu một hơi, "Vậy hiện tại thì sao?"
Cô ngước mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, toát lên không ít sức quyến rũ.
Thuốc mau chóng truyền xong, y tá đến đây rút kim tiêm, dặn dò một số biện pháp phòng ngừa.
Thịnh Tư Hạ đi theo sau Phó Diệc Sâm rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, đêm đã tối, đèn neon đều tắt hơn phân nửa.
Xe không nhiều lắm, từ bệnh viện về đến chung cư, Phó Diệc Sâm cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
Bởi vì cơn đau trên tay dần rõ ràng, Thịnh Tư Hạ cũng dần quên mất.
Khi chiếc xe dừng lại, Phó Diệc Sâm đỡ cô đi xuống, ngón tay chạm vào nhau một lần nữa.
Cô nghe thấy hắn thấp giọng nói, "Ít nhất nơi tôi vừa chạm qua, người đàn ông khác đều không thể đụng vào."
Thật tốt khi đêm nay yên tĩnh, cô mới có thể tin chắc rằng mình không nghe lầm.
Hai tay cô đều không thể đụng vào nước, đề phòng nhiễm trùng, ngay cả gội đầu rửa mặt đều không thể tự mình làm, tắm gội thì càng không được.
Những việc này, Phó Diệc Sâm không có cách nào hỗ trợ, tạm thời giúp cô thuê một người dì thay cô làm những việc này.
Thịnh Tư Hạ không quen với điều đó, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp.
Tình trạng này, sợ là ăn cơm cũng không thể tự mình làm, sau một đêm liền giống như trẻ con, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ngại ngùng như vậy.
Tâm trạng này kéo dài cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Thịnh Tư Hạ ngủ không yên ổn, luôn mơ màng không ngừng.
Lúc đầu, cô mơ thấy mình ở bệnh viện thay thuốc và bị một y tá thiếu kinh nghiệm đâm kim vào tay một lần nữa, cô ấy còn nói với cô, "Hai người ân ái như vậy thật đáng ghét, không ai thích nổi chuyện bé xé ra to."
Cô choàng tỉnh, sau đó lại ngủ tiếp.
Sau đó, cô mơ thấy Phó Diệc Sâm.
Còn có cô.
Cả người cô ngồi trên đùi Phó Diệc Sâm, rúc vào trong lồng ngực hắn, ngữ khí làm nũng ngọt ngào đến chính mình cũng chưa từng nghe qua, cả người bị cánh tay rắn chắc của hắn mạnh mẽ bao bọc lấy, hắn cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bị băng bó, cơn đau cũng dịu dần đi.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, ngữ khí mạnh mẽ mà ra lệnh, "Mặc kệ là nơi tôi đã hay chưa từng chạm qua, người đàn ông khác đều không thể đụng vào...."
Cô lại tỉnh dậy một lần nữa.
Những giấc mơ quỷ quái gì đây?
Đây đều là do Phó Diệc Sâm làm mà, vì sao lại khiến cô hiểu lầm mà nói như vậy chứ?
Cô tâm phiền ý loạn, thao thức cho đến sáng.
Bởi vì bị thương nên không cách nào đi làm, cô xin công ty tạm thời nghỉ phép một tuần, ở nhà tịnh dưỡng.
Người dì phụ trách nấu cơm một ngày ba bữa, còn giúp cô rửa mặt.
Cô không có việc gì để làm, thời gian còn lại đến nha khoa, không có việc gì liền đi dạo phố, đem điểm tâm ngọt đến cho Diêu Giai Đình tăng ca, ngày ngày trôi qua vô cùng buồn chán.
Như thế nào lại không thể ngờ được, cô lại đi hoài niệm những ngày đi làm.
Cô hy vọng tay mình sẽ nhanh khỏe lại, sớm kết thúc cuộc sống như một đứa trẻ to xác này.
Mỗi đêm bất luận sớm hay muộn, Phó Diệc Sâm chắc chắn sẽ đến thăm cô, nếu đến kịp giờ ăn tối, hắn sẽ cùng cô ăn cơm.
Phó Diệc Sâm phát hiện, mấy ngày nay Thịnh Tư Hạ nói chuyện rất ít, hơn nữa còn không thích chạm mắt với hắn.
Hôm nay hắn tới không đúng lúc, Thịnh Tư Hạ vừa ăn cơm xong, hắn chỉ có thể ăn cơm một mình.
Phó Diệc Sâm ngồi trên bàn ăn cơm, cô ngồi ở đối diện, đem điện thoại bấm liên tục, chỉ là không nhìn mặt hắn.
Âm báo tin nhắn không ngừng vang lên.
Phó Diệc Sâm dừng đũa, sắc mặt không vui, "Đang nói chuyện phiếm với ai?"
Thịnh Tư Hạ dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn hắn một cái.
Gần đây hắn quản cô càng lúc càng chặt.
"Bạn bè." Cô trả lời đơn giản.
"Tần Duệ?"
Thịnh Tư Hạ bất ngờ, sau đó cười, "Không phải, chẳng lẽ tôi chỉ có mỗi anh ta là bạn sao?"
"Tôi chỉ biết một cái tên này."
Cô "ồ" một tiếng, thuận miệng nói, "Đến một ngày nào đó tôi đều đem bạn bè của mình kêu ra, cho anh làm quen."
Phó Diệc Sâm nói đồng ý, sắc mặt so với vừa rồi hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Ngoại trừ Tần Duệ, bây giờ còn có người nào theo đuổi em không?" Đột nhiên hắn lại hỏi như vậy.
Người dì đúng lúc từ phòng bếp đi ra, bà ấy muốn đi vứt rác, Thịnh Tư Hạ sợ mình bị bà nghe thấy, có chút xấu hổ.
Cô nửa đùa nửa thật nói, "Có, rất nhiều, anh muốn giúp tôi xem xét sao?"
Phó Diệc Sâm cúi đầu, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy trong bát súp, che giấu sự căng thẳng trong mắt.
Không đợi hắn nói chuyện, Thịnh Tư Hạ lại cười rồi nói, "Đừng bận tâm, tôi không muốn yêu đương, không có hứng thú với đàn ông, phụ nữ càng không có."
Cô bây giờ là một bộ dáng muốn khám phá thế thái nhân tình.
"Khi nào em mới nghĩ đến việc yêu đương?" Phó Diệc Sâm hỏi.
"Không biết, chờ gặp được người tôi thích rồi nói sau." Nói xong, Thịnh Tư Hạ còn phải khen mình trả lời thật tốt.
Tốt nhất đừng để Phó Diệc Sâm cho rằng cô vẫn còn thích hắn.
Hiện tại có thể cùng Phó Diệc Sâm ở chung hòa hợp như vậy, cô đã thỏa mãn, cũng sẽ khuyên chính mình cởi mở hơn một chút.
Ngọn núi ấy tuy đẹp, nhưng không nhất thiết phải leo lên đỉnh để chinh phục, có thể lặng lẽ ngồi đối diện, đã là một loại hạnh phúc.
Không ngờ Phó Diệc Sâm lại trả lời như vậy, "Được, khi nào em muốn yêu đương, nhớ nói tôi một tiếng."
Thịnh Tư Hạ không nghĩ nhiều, thuận miệng liền đồng ý hắn.
Gần đây cô rất bận, không có thời gian suy nghĩ về điều đó.
Biểu hiện của Phó Diệc Sâm kì lạ, cô cũng không để trong lòng.
Luận văn tốt nghiệp sắp bắt đầu viết, lần này chủ đề có liên quan đến dự án mà cô đã tham gia trong công việc, rất nhiều tư liệu đều ở trong USB, Thịnh Tư Hạ quyết định thứ hai sẽ đến công ty.
Phó Diệc Sâm đưa cô đến rồi cùng đi lên lầu, tạm thời tách đi ở cửa thang máy.
"Tôi đi tìm Trịnh tổng nói chuyện công việc, em trước hãy đi lấy đồ đạc."
Cô gật gật đầu.
Tối hôm qua Thịnh Tư Hạ không nghỉ ngơi tốt, vừa rồi ở trên xe vẫn luôn mệt mỏi rã rời, lúc này còn có chút không tỉnh táo.
Thời điểm cô ngủ gật, lông mi rũ xuống, dưới mi mắt có nốt ruồi nhỏ nhắn đáng yêu, khi nói chuyện mang theo giọng mũi, làm cái gì đều có vẻ rất ngoan ngoãn.
Phó Diệc Sâm sờ tóc cô, vừa mềm mại lại vô cùng thoải mái.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Phó Diệc Sâm rời đi, Thịnh Tư Hạ mới chán nản bước về phía văn phòng.
Sờ tóc cô thích vậy sao?
Lại còn kéo như vậy, sớm hay muộn cũng bị hắn kéo đến trọc đầu, so với lão Chu còn nhanh hơn.
Cô đi vào văn phòng, chào hỏi một tiếng với vài người đồng nghiệp quan thuộc liền trở về bàn làm việc của mình tìm USB.
Một phần văn kiện bị ném lên bàn của cô.
Cô ngẩng đầu, là Từ Tử Nhiễm.
Giọng nói của cô ta thật không khách khí, "Đến đúng lúc lắm, giúp tôi kiểm tra lại bản thảo này, trước khi tan tầm gửi lại cho tôi."
Còn cố tình nhấn mạnh, "Cẩn thận một chút, đừng qua loa."
Giọng nói rất lớn, những người đồng nghiệp bên cạnh cũng nhìn qua.
Nếu là thực tập sinh, ngày thường không tránh được phải đi làm chút việc vặt, Thịnh Tư Hạ cũng rất chăm chỉ, tự mình làm lấy không bao giờ trốn tránh.
Ngoại trừ lần này.
"Tôi còn chưa nghỉ phép xong, hơn nữa đôi tay cũng không tiện, cô tìm người khác hỗ trợ đi." Ngữ khí Thịnh Tư Hạ lãnh đạm, không muốn nhiều lời với cô ta.
Từ Tử Nhiễm đoán được cô sẽ nói như vậy, hừ nhẹ một tiếng, gắt gỏng nói, "Thật là cao quý, đi cửa sau tiến vào đúng là không giống nhau."
Thịnh Tư Hạ mặc kệ cô ta, cầm đồ đạc muốn đi.
"Lớn lên xinh đẹp thật tốt, muốn làm tiểu tam tiểu tứ gì cũng được." Từ Tử Nhiễm nhỏ giọng nói thầm.
Thịnh Tư Hạ lạnh như băng mà quay đầu lại, "Cô nói chuyện sạch sẽ một chút."
Đi vào bằng cửa sau, cô thừa nhận, nhưng nói cô làm tiểu tam tiểu tứ, cô thật muốn đem bốn chữ này nhét lại vào miệng Từ Tử Nhiễm.
Hôm nay lão Chu không ở đây, trong văn phòng, Từ Tử Nhiễm là người lớn tuổi nhất.
Những người khác đều im lặng nhìn tới, không dám hé răng, chỉ có Lưu Tư Minh đi tới hòa giải.
Anh ta có ý kéo Từ Tử Nhiễm đi, còn bảo Thịnh Tư Hạ mau đi, không cần cãi nhau.
"Thành thật mà nói, cô mới đến có mấy ngày? Dựa vào cái gì phỏng vấn Phó Diệc Sâm? Ngày đó bộ phận nội dung tận mắt nhìn thấy cô ngồi xe Phó Diệc Sâm tan tầm!" Trong lòng Từ Tử Nhiễm bất bình đã lâu, đã mở miệng, sao có thể không đem tức giận phóng ra hết?
Những gì cô ta nói, là lúc Diêu Triển tới đón cô đi xem chung cư gần đó.
"Ai cũng nói đời tư Phó Diệc Sâm sạch sẽ, bất quá như thế, anh ta không kết hôn, cô không phải là tiểu tam thì cũng là tình nhân."
Hoàn cảnh nhất thời xấu hổ.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy quá buồn cười, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ bị bôi nhọ như vậy.
Cô không thích cãi nhau, tính cách cũng không bánh bèo, đang muốn đáp trả lại nghe thấy tiếng ho khan ở phía sau.
Là Phó Diệc Sâm, còn có tổng giám đốc Trịnh Trạch Huệ.
Sắc mặt hai người đều tỏ vẻ không hài lòng.
Vừa rồi ở trong văn phòng tổng giám đốc, Phó Diệc Sâm và Trịnh Trạch Huệ bàn bạc công việc xong, hắn sẵn tiện hỏi công việc thường ngày của Thịnh Tư Hạ.
Trịnh Trạch Huệ không nhìn rõ được hai người là mối quan hệ gì.
Nhưng Phó Diệc Sâm bộc lộ sự quan tâm đối với Thịnh Tư Hạ ra bên ngoài, hai công ty đang nói chuyện hợp tác, bà không ngại giúp Phó Diệc Sâm thuận nước đẩy thuyền.
Trịnh Trạch Huệ đề nghị đến văn phòng của Thịnh Tư Hạ, để hắn thấy môi trường làm việc của cô.
Không ngờ được, từ trên trời rơi xuống một bất ngờ lớn, vừa khéo không lọt một sơ hở, lại để bà ấy nhìn thấy một màn như vậy.
Trên mặt Phó Diệc Sâm lạnh đến muốn kết sương, hắn nói, "Tôi luôn ngưỡng mộ năng lực quản lý của Trịnh tổng, hôm nay vừa thấy lại càng thêm bội phục mắt nhìn người của Trịnh tổng."
"Loại người này đến tố chất cần thiết trong công việc cũng chẳng có, ở Càn Vũ làm nhân viên vệ sinh cũng không xứng, Trịnh tổng lại chịu tuyển vào, có vẻ tôi nên suy xét lại một lần nữa có nên hay không hợp tác với quý công ty rồi."
Hắn ở địa vị cao, ngữ khí bình đạm, dù không tức giận nhưng vẫn có uy lực khiến văn phòng nhất thời im phăng phắc.
Từ Tử Nhiễm vừa rồi kiêu ngạo không ai sánh bằng nháy mắt ngay cả hô hấp cũng phải nín thở.
Sắc mặt Trịnh Trạch Huệ vô cùng khó coi, không vui mà liếc nhìn Từ Tử Nhiễm.
"Tuy rằng không cần lời giải thích của các vị, nhưng suy xét đến vấn đề danh dự của Thịnh Tư Hạ, tôi không thể không nói nhiều thêm một câu." Ngữ khí Phó Diệc Sâm nghiêm túc, toát lên khí thế bức người, "Hiện tại chúng tôi không có bất cứ quan hệ nam nữ nào, cho dù có, cô ấy cũng sẽ là bạn gái chính thức của tôi."
Sau đó, hắn đi lên phía trước, lấy túi xách của Thịnh Tư Hạ, dịu dàng dắt tay cô, "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.