Chương 26: Cơ Hội Cuối Cùng
Tọa Dự Vĩ
30/10/2024
Khi Halieg tỉnh dậy, ánh sáng nhạt nhòa len lỏi qua những tấm rèm trắng, khiến cô có cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ khi những cuộc trốn chạy đều vô nghĩa.
Toàn thân cô đau đớn, vết thương nhói lên từng cơn, nhưng sự mong manh của sự sống đang ở ngay trước mặt khiến cô phải chiến đấu. Cô biết mình không thể nằm yên và chờ đợi sự cứu rỗi; Cựu Vãn vẫn còn ngoài kia, một mối đe dọa lớn lao.
Trong đầu, Halieg dần hồi tưởng lại mọi thứ. Cô nhớ lại cảm giác lạnh lẽo khi Cựu Vãn tấn công cô, nhát dao chí mạng đã cướp đi sức lực của cô. Tuy nhiên, điều đó không thể làm cô khuất phục. Cô cần phải thoát khỏi đây, cần phải rời xa tay của Cựu Vãn.
Cô dùng hết sức lực để ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến cô suýt ngã xuống. Lén lút nhìn xung quanh, Halieg thấy mình đang ở trong một căn phòng bệnh viện, và dường như không có ai xung quanh. Đây là cơ hội của cô.
Cô cố gắng đứng dậy, từng bước đi đều rất khó khăn. Mỗi khi chân cô đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, cô cảm nhận được cơn đau nhức tỏa ra từ vết thương. Nhưng Halieg không thể dừng lại. Cô đã lên kế hoạch cho việc này: thoát khỏi bệnh viện và tìm Jow.
Khi bước ra khỏi phòng, cô đẩy cánh cửa từ từ. Hành lang rộng lớn nhưng vắng tanh, không có ai ở đây. Từng bước chân của cô vang vọng trong sự im lặng, và cảm giác lo âu trỗi dậy trong lòng cô. Nếu bị phát hiện, cô không biết sẽ ra sao.
Halieg men theo hành lang, cố gắng tìm lối ra. Cô cảm nhận được sự hiện diện của các nhân viên y tế, nhưng không dám mạo hiểm. Cô đi qua một vài cánh cửa, cố gắng giữ bình tĩnh. Cuối cùng, cô thấy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang. Cô lao tới, mở cửa và bước ra ngoài.
Khi không khí mát lạnh tràn vào, cô cảm thấy như được hồi sinh. Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong tích tắc. Khi bước ra bên ngoài, Halieg cảm thấy chóng mặt. Cô ngồi xuống, dựa vào tường và thở dốc. Trời đã chuyển tối, nhưng cô không thể dừng lại.
"Phải tìm Jow," cô tự nhủ.
Halieg cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Khi bước đi, cô cảm thấy choáng váng, như thể mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Lúc này, cô nghe thấy tiếng động. Có ai đó đang lại gần.
Bỗng dưng, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, và một người bước ra, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt
Halieg. "Hal!" Giọng nói quen thuộc vang lên. Đó chính là Jow.
Nhìn thấy Jow, nước mắt cô chực trào ra. "Jow.." cô yếu ớt kêu lên.
Jow vội vàng chạy lại, gương mặt anh đầy lo âu. "Em làm gì ở đây? Em sao rồi?" Anh đưa tay đỡ cô, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em... em trốn được rồi," Halieg nói, nhưng giọng cô chỉ còn lại âm thanh nhỏ bé. Cô cảm thấy chân mình như muốn quy xuống.
"Không... không thể nào," Jow nói, hoảng hốt khi nhìn thấy tình trạng của cô. Anh ôm lấy cô, nhấc bổng Halieg lên tay. "Anh sẽ đưa em về bệnh viện!"
Halieg cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ từ Jow. Nhưng khi anh bế cô, cô không thể không cảm thấy đau đớn từ vết thương. "Đau lắm," cô thì thào.
"Chỉ cần nhắm mắt lại. Anh sẽ không để em đi đâu," Jow nói, nước mắt đã rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, Halieg thấy Jow khóc. Đó là lần đầu tiên cô chứng kiến những giọt nước mắt của anh. Đó không chỉ là sự lo lắng hay bất lực; đó là nỗi đau mà cô chưa bao giờ nghĩ Jow sẽ phải gánh chịu vì cô.
"Em phải sống. Em không thể rời xa anh," Jow nói, giọng anh lạc đi. "Anh đã mất quá nhiều người rồi. Anh không thể mất em nữa."
Khi Jow lái xe đi, Halieg nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ Jow, và mặc dù vết thương rất nặng, cô biết rằng mình không đơn độc.
"Cứu em, Jow," cô thì thào, như một lời cầu nguyện. "Em không muốn chết."
"Em sẽ không chết," Jow kiên quyết nói. "Anh sẽ làm mọi thứ để em sống."
Khi đến bệnh viện mà Vince tin tưởng giới thiệu, Jow không đợi xe dừng lại đã nhanh chóng bế Halieg vào trong, hô lớn để kêu gọi sự giúp đỡ. Những người bác sĩ và y tá vội vã chạy đến, họ nhận ra tình trạng nguy kịch của cô ngay lập tức.
"Hãy giữ cô ấy tỉnh táo! Chúng tôi cần xe cấp cứu!" Một bác sĩ kêu lên.
Halieg được đưa vào phòng cấp cứu, nơi ánh đèn chói lòa chiếu sáng những thiết bị y tế. Cô cảm thấy choáng váng và hoang mang. Cảm giác an toàn khi có Jow bên cạnh đang dần biến mất.
"Em phải chiến đấu, Hal," Jow nói với cô khi họ đưa cô vào phòng. "Anh sẽ luôn ở đây bên em."
Cô chỉ gật đầu, mặc dù sức lực đã cạn kiệt. Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô cảm thấy Jow nắm chặt tay mình.
"Đừng bỏ cuộc. Anh sẽ trở lại ngay," anh thì thầm.
Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Halieg cảm thấy một sự lo âu tràn ngập. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô nhớ đến tình yêu của Jow. Dù có bất kỳ điều gì xảy ra, cô sẽ chiến đấu để trở về bên anh.
Cô đã quyết tâm như vậy.
Trong bóng tối của phòng phẫu thuật, Halieg thấy mình rơi vào giấc ngủ, với hy vọng rằng khi tỉnh dậy, cô sẽ thấy
Jow bên cạnh mình, và sẽ có một cơ hội để bắt đầu lại, dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu.
Toàn thân cô đau đớn, vết thương nhói lên từng cơn, nhưng sự mong manh của sự sống đang ở ngay trước mặt khiến cô phải chiến đấu. Cô biết mình không thể nằm yên và chờ đợi sự cứu rỗi; Cựu Vãn vẫn còn ngoài kia, một mối đe dọa lớn lao.
Trong đầu, Halieg dần hồi tưởng lại mọi thứ. Cô nhớ lại cảm giác lạnh lẽo khi Cựu Vãn tấn công cô, nhát dao chí mạng đã cướp đi sức lực của cô. Tuy nhiên, điều đó không thể làm cô khuất phục. Cô cần phải thoát khỏi đây, cần phải rời xa tay của Cựu Vãn.
Cô dùng hết sức lực để ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến cô suýt ngã xuống. Lén lút nhìn xung quanh, Halieg thấy mình đang ở trong một căn phòng bệnh viện, và dường như không có ai xung quanh. Đây là cơ hội của cô.
Cô cố gắng đứng dậy, từng bước đi đều rất khó khăn. Mỗi khi chân cô đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, cô cảm nhận được cơn đau nhức tỏa ra từ vết thương. Nhưng Halieg không thể dừng lại. Cô đã lên kế hoạch cho việc này: thoát khỏi bệnh viện và tìm Jow.
Khi bước ra khỏi phòng, cô đẩy cánh cửa từ từ. Hành lang rộng lớn nhưng vắng tanh, không có ai ở đây. Từng bước chân của cô vang vọng trong sự im lặng, và cảm giác lo âu trỗi dậy trong lòng cô. Nếu bị phát hiện, cô không biết sẽ ra sao.
Halieg men theo hành lang, cố gắng tìm lối ra. Cô cảm nhận được sự hiện diện của các nhân viên y tế, nhưng không dám mạo hiểm. Cô đi qua một vài cánh cửa, cố gắng giữ bình tĩnh. Cuối cùng, cô thấy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang. Cô lao tới, mở cửa và bước ra ngoài.
Khi không khí mát lạnh tràn vào, cô cảm thấy như được hồi sinh. Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong tích tắc. Khi bước ra bên ngoài, Halieg cảm thấy chóng mặt. Cô ngồi xuống, dựa vào tường và thở dốc. Trời đã chuyển tối, nhưng cô không thể dừng lại.
"Phải tìm Jow," cô tự nhủ.
Halieg cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Khi bước đi, cô cảm thấy choáng váng, như thể mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Lúc này, cô nghe thấy tiếng động. Có ai đó đang lại gần.
Bỗng dưng, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, và một người bước ra, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt
Halieg. "Hal!" Giọng nói quen thuộc vang lên. Đó chính là Jow.
Nhìn thấy Jow, nước mắt cô chực trào ra. "Jow.." cô yếu ớt kêu lên.
Jow vội vàng chạy lại, gương mặt anh đầy lo âu. "Em làm gì ở đây? Em sao rồi?" Anh đưa tay đỡ cô, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em... em trốn được rồi," Halieg nói, nhưng giọng cô chỉ còn lại âm thanh nhỏ bé. Cô cảm thấy chân mình như muốn quy xuống.
"Không... không thể nào," Jow nói, hoảng hốt khi nhìn thấy tình trạng của cô. Anh ôm lấy cô, nhấc bổng Halieg lên tay. "Anh sẽ đưa em về bệnh viện!"
Halieg cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ từ Jow. Nhưng khi anh bế cô, cô không thể không cảm thấy đau đớn từ vết thương. "Đau lắm," cô thì thào.
"Chỉ cần nhắm mắt lại. Anh sẽ không để em đi đâu," Jow nói, nước mắt đã rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, Halieg thấy Jow khóc. Đó là lần đầu tiên cô chứng kiến những giọt nước mắt của anh. Đó không chỉ là sự lo lắng hay bất lực; đó là nỗi đau mà cô chưa bao giờ nghĩ Jow sẽ phải gánh chịu vì cô.
"Em phải sống. Em không thể rời xa anh," Jow nói, giọng anh lạc đi. "Anh đã mất quá nhiều người rồi. Anh không thể mất em nữa."
Khi Jow lái xe đi, Halieg nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ Jow, và mặc dù vết thương rất nặng, cô biết rằng mình không đơn độc.
"Cứu em, Jow," cô thì thào, như một lời cầu nguyện. "Em không muốn chết."
"Em sẽ không chết," Jow kiên quyết nói. "Anh sẽ làm mọi thứ để em sống."
Khi đến bệnh viện mà Vince tin tưởng giới thiệu, Jow không đợi xe dừng lại đã nhanh chóng bế Halieg vào trong, hô lớn để kêu gọi sự giúp đỡ. Những người bác sĩ và y tá vội vã chạy đến, họ nhận ra tình trạng nguy kịch của cô ngay lập tức.
"Hãy giữ cô ấy tỉnh táo! Chúng tôi cần xe cấp cứu!" Một bác sĩ kêu lên.
Halieg được đưa vào phòng cấp cứu, nơi ánh đèn chói lòa chiếu sáng những thiết bị y tế. Cô cảm thấy choáng váng và hoang mang. Cảm giác an toàn khi có Jow bên cạnh đang dần biến mất.
"Em phải chiến đấu, Hal," Jow nói với cô khi họ đưa cô vào phòng. "Anh sẽ luôn ở đây bên em."
Cô chỉ gật đầu, mặc dù sức lực đã cạn kiệt. Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô cảm thấy Jow nắm chặt tay mình.
"Đừng bỏ cuộc. Anh sẽ trở lại ngay," anh thì thầm.
Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Halieg cảm thấy một sự lo âu tràn ngập. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô nhớ đến tình yêu của Jow. Dù có bất kỳ điều gì xảy ra, cô sẽ chiến đấu để trở về bên anh.
Cô đã quyết tâm như vậy.
Trong bóng tối của phòng phẫu thuật, Halieg thấy mình rơi vào giấc ngủ, với hy vọng rằng khi tỉnh dậy, cô sẽ thấy
Jow bên cạnh mình, và sẽ có một cơ hội để bắt đầu lại, dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.