Chương 74: Vết sẹo của cậu ấy
Hạ Tân Lang
02/03/2024
* Chương này có kiến thức về y khoa, mình không có chuyên môn về y khoa nên trong quá trình dịch có thể xảy ra sai sót, nếu thấy lỗi sai xin hãy báo mình!
***
Bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng.
Lạc Hải ngồi trên dãy ghế ngoài phòng cấp cứu, trước mắt chỉ độc một màu trắng vắng lặng, trần nhà, bóng đèn, mặt sàn, áo blouse của bác sĩ, y tá đi qua đi lại, toàn bộ đều là màu trắng.
Đang giữa tháng tư nhưng màu trắng vắng lặng ấy lại khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí vai còn khẽ run rẩy.
Đây không phải lần đầu tiên hắn chờ ngoài phòng cấp cứu, ba lần ông cấp cứu đột quỵ hắn đều chờ ở ngoài như thế này, lần cuối cùng ông không sống được để trở ra, bác sĩ nói với hắn "xin nén bi thương".
Trải nghiệm ngày hôm ấy quá đau đớn, từ đó về sau hắn sợ bệnh viện, sợ mùi thuốc khử trùng, sợ đến mức thần kinh căng chặt, dạ dày co thắt.
Kiều Kinh Ngọc được đẩy vào phòng cấp cứu với sắc mặt nhợt nhạt không giống người sống, cậu nhắm mắt như một con búp bê đẹp đẽ mỏng manh, chừng như không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc Lạc Hải đến chỉ kịp nhìn cậu trong vội vã, cửa phòng cấp cứu đã đóng chặt ngăn cách tầm mắt hắn.
Người đưa Kiều Kinh Ngọc đến cấp cứu là nhân viên trung tâm phân loại, Kiều Kinh Ngọc ngất trong kho, tiếng báo động từ đồng hồ thông minh trên cổ tay cậu thu hút người phụ trách, người phụ trác lập tức gọi cấp cứu 120.
Điện thoại Kiều Kinh Ngọc hết pin, người của trung tâm phân loại không liên lạc được với người thân của cậu, mà Lạc Hải tìm được cậu hoàn toàn nhờ vào đồng hồ thông minh.
Thật ra đồng hồ hắn cải tạo cho Kiều Kinh Ngọc không chỉ có chức năng phát cảnh báo khi đo được nhịp tim bất thường, mà còn có thể gửi định vị thời gian thực tới ứng dụng trong máy hắn.
Lạc Hải luôn không nói cho Kiều Kinh Ngọc biết chức năng này, cũng không ngờ thật sự có ngày dùng đến nó, hơn nữa ngày ấy còn tới quá nhanh.
Giây phút nhìn thấy nhân viên trung tâm phân loại, Lạc Hải đã hiểu ra tất cả.
Chị phụ trách đưa cho hắn tấm chăn kẻ caro: "Mong em giữ gìn cái chăn cẩn thận, hình như nó cực kỳ quan trọng với cậu bé, cậu ấy đã tìm suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu không phải vì cái chăn này, có lẽ cậu ấy cũng tái phát bệnh mà ngất."
Lạc Hải nhận món đồ chị đưa, cổ họng như bị nghẹn khiến hắn chẳng thể hít thở, muốn "cảm ơn" nhưng không nói nổi một câu nào hệt như người mất tiếng.
Sao hắn không ngờ được Kiều Kinh Ngọc đến trung tâm phân loại tìm đồ giúp mình? Sao hắn có thể yên tâm đi thi? Rõ ràng hắn biết Kiều Kinh Ngọc rất ngốc nghếch, cậu ngốc như thế, hắn nên nghĩ ra mới phải...
Cảm giác hổ thẹn, hối hận và đau đớn gần như sắp nhấn chìm hắn. Nếu Kiều Kinh Ngọc thật sự gặp điều gì bất trắc, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho mình, hắn sẽ ngập trong bóng tối tịch mịch im lìm từ ngày này qua tháng nọ, mãi mãi ghi nhớ vì mình mà người yêu chẳng còn trên cõi đời.
Lúc Giang Bác Thần đến, Lạc Hải như một pho tượng cứng đờ không biết nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.
Xém chút Giang Bác Thần cho rằng thằng bé này sợ ngu người thì lẽ nào con trai đã...
Trên đường đến đây không biết chú đã sốt ruột nhường nào, song khi đến cửa phòng cấp cứu thấy Lạc Hải tuyệt vọng như sắp ngã gục, trong phút chốc chú lại không dám lên tiếng hỏi han.
Nhưng Lạc Hải cũng bình tĩnh lạ thường, thuật lại sự việc một cách rõ ràng logic, báo với chú Kiều Kinh Ngọc vẫn đang cấp cứu.
Giọng Lạc Hải căng ra không khác nào dây cung, như thể chạm khẽ cũng đứt.
Cuối cùng hắn nói với Giang Bác Thần: "Cháu xin lỗi chú, là lỗi của cháu."
Giang Bác Thần nhíu chặt mày nghe hết, mãi lâu sau mới thở dài: "Tiểu Lạc, chuyện này không thể trách cháu."
"Tình trạng của nó chú rõ hơn ai hết, chuyện hôm nay chú cũng từng tưởng tượng trong đầu vô số lần rồi."
"Đây cũng là điều mà chú với mẹ nó lo lắng nhất."
Lạc Hải hơi hoang mang, hắn không hiểu vì sao Giang Bác Thần lại nói vậy? Giống như đã sớm đoán trước sẽ có ngày này.
Theo hắn biết thì Kiều Kinh Ngọc mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng tỷ lệ chữa khỏi tim bẩm sinh rất cao, rất nhiều đứa trẻ làm phẫu thuật từ khi còn nhỏ, lớn lên về cơ bản không khác người bình thường. Kiều Kinh Ngọc cũng nói hồi bé cậu từng làm phẫu thuật và đã khỏi rồi.
Trừ khi Kiều Kinh Ngọc cũng không hiểu rõ tình trạng của mình.
Lạc Hải đang định hỏi thì phòng cấp cứu mở cửa, một bác sĩ đi ra hỏi: "Ai là người nhà?"
Giang Bác Thần vội vàng tiến lên: "Bác sĩ, tôi là bố cháu, con tôi sao rồi?"
Sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng, cúi đầu hỏi tình trạng bệnh ngày xưa của Kiều Kinh Ngọc, trao đổi với Giang Bác Thần ngoài phòng cấp cứu.
Tình cảnh hiện giờ thật sự quá nặng nề, Lạc Hải ngồi ngay dãy ghế dài bên cạnh, dạ dày co thắt đau quặn khiến hắn căng thẳng buồn nôn, hắn láng máng nghe thấy họ nhắc đến những từ "tứ chứng Fallot", "tình hình không ổn", "phẫu thuật lần hai", "chuẩn bị sẵn tâm lý".
Nháy mắt đầu hắn kêu ong ong.
Không phải hắn không biết gì về bệnh tim bẩm sinh, hắn từng tra cứu tài liệu khi biết Kiều Kinh Ngọc có tiền sử bệnh này nên không xa lạ với "Fallot 4", đây là một dạng bệnh tim bẩm sinh phức tạp. Đối với bệnh tim bẩm sinh phức tạp, người mắc bệnh nghiêm trọng khó trị tận gốc qua một lần phẫu thuật mà cần mấy lần mới có thể khỏi hẳn, thậm chí một số người không thể chữa khỏi, hơn nữa số người bị biến chứng sau một thời gian dài là tương đối nhiều. [1]
Nhưng tỷ lệ chữa khỏi Fallot 4 vẫn rất cao...
May mắn thay...
Lạc Hải nhắm nghiền mắt, cố gắng nhớ lại tỷ lệ chữa khỏi Fallot 4, tỷ lệ tái phát, tỷ lệ phẫu thuật lần hai, tỷ lệ tử vong trong tài liệu báo cáo nước ngoài, tỷ lệ tử vong khi phẫu thuật tại khoa tim mạch tốt nhất cả nước... mà mình từng đọc được.
Giọng nói bên tai không còn, bác sĩ nói chuyện với Giang Bác Thần xong lại xoay người vào phòng cấp cứu.
Giang Bác Thần đứng trước cửa phòng cấp cứu hồi lâu mới xê chân, bước đến dãy ghế dài ngồi cạnh Lạc Hải.
"Chú, rốt cuộc Kiều Kinh Ngọc bị bệnh gì?" Lạc Hải vẫn không hết hy vọng, ôm chút may mắn cuối cùng hỏi Giang Bác Thần, hắn mong mình nghe nhầm.
"Bệnh tim bẩm sinh phức tạp, tứ chứng Fallot." Câu trả lời của Giang Bác Thần đập tan chút mong đợi cuối cùng của hắn.
Lạc Hải nhắm mắt, giọng khàn đặc gần như thều thào: "Tình trạng hiện giờ của cậu ấy rất tệ sao?"
"Không tốt lắm, cần phẫu thuật lần hai." Giang Bác Thần nói.
"Cậu ấy biết tình trạng của mình không?" Lạc Hải hỏi.
Giang Bác Thần cười gượng: "Nếu nó biết thì sao còn có thể vui tươi hớn hở cả ngày. Nó chỉ biết mình bị tim bẩm sinh, không biết là tim bẩm sinh phức tạp, chú với mẹ nó không muốn nó sống mà có gánh nặng tâm lý."
"Thật ra rất nhiều người có thể chữa tận gốc sau một lần phẫu thuật, tỷ lệ phẫu thuật Fallot 4 lần hai không phải cao, nhưng không biết vì sao con chú lại xui xẻo thế, lúc nó đầu thai vận may tệ quá mà, lần phẫu thuật đầu đã mười mấy năm trước, bây giờ lại xuất hiện tình trạng động mạch phổi chảy ngược, tắc nghẽn đường thoát thất phải."
Giang Bác Thần che mắt, không muốn người khác nhìn thấy mình là một người cha thảm hại. Chú biết loại bệnh này có tỷ lệ tái phát nhất định, nhưng hơn chục năm trôi qua đều bình an vô sự, họ cũng luôn duy trì tái khám và theo dõi, chú tưởng cuối cùng con mình cũng có thể giống người bình thường, mấy lần trước tái khám xuất hiện máu chảy ngược, bác sĩ cũng nói không phải vấn đề nghiêm trọng, ai ngờ lại chuyển biến xấu nhanh như vậy, còn bắt tội con phải phẫu thuật mở ngực lần hai.
Ban đêm, hành lang bệnh viện lặng ngắt như tờ.
Lạc Hải biết lúc này nên nói vài lời an ủi Giang Bác Thần, thế nhưng hắn không làm được, có lẽ hắn cũng cần an ủi không khác gì Giang Bác Thần.
Bé Cá voi của hắn, chó con lông xoăn của hắn rõ ràng hiền lành, tốt đẹp và dễ mềm lòng là thế, vì sao ông trời cứ phải cho cậu một quả tim không khoẻ mạnh.
Ngực Kiều Kinh Ngọc có vết sẹo do phẫu thuật mở lồng ngực, hắn từng nhìn thấy, chính vì đã từng tận mắt nhìn thấy nên càng không nỡ tưởng tượng con dao phẫu thuật lạnh lẽo còn phải rạch nơi đó một lần nữa.
Giang Bác Thần ổn định cảm xúc, nhìn đồng hồ thấy đã rất muộn: "Tiểu Lạc à cháu về nghỉ đi. Mai cháu còn phải thi, mau về ngủ một giấc, ở đây có chú là đủ rồi."
Chú là hiệu trưởng, đương nhiên biết mức độ quan trọng của đợt thi thử thứ hai với học sinh lớp 12. Trước khi thi đại học, những kỳ thi lớn kiểu này luôn rất quan trọng.
Lạc Hải khăng khăng nói: "Không, cháu phải chờ cậu ấy ra."
Vốn dĩ Giang Bác Thần muốn khuyên nhủ tiếp, nhưng nhìn nét mặt kiên quyết của Lạc Hải thì biết bất kể mình khuyên thế nào hắn cũng sẽ không nghe.
Ngoài phòng cấp cứu một giây dài như cả năm, thời gian như thể bị kéo dài vô tận.
11 giờ tối, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, Kiều Kinh Ngọc được đẩy ra.
Mặt cậu vẫn tái nhợt, nhắm mắt nằm yên giống như ngủ rất ngon.
Giang Bác Thần thảo luận tình trạng của Kiều Kinh Ngọc với bác sĩ, Lạc Hải đi theo các y tá đưa Kiều Kinh Ngọc về phòng bệnh.
Sau khi vào phòng bệnh, mấy y tá muốn khiêng Kiều Kinh Ngọc lên giường mà Lạc Hải giành trước. Hắn cúi người, luồn tay qua gối Kiều Kinh Ngọc nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường, vén chăn cẩn thận đắp cho cậu, một loạt động tác hệt như sợ quấy rầy em bé sơ sinh đang say ngủ.
Một y tá nói: "Em không cần cẩn thận thế đâu, bạn ấy sẽ không tỉnh."
Lạc Hải hỏi: "Khi nào cậu ấy tỉnh?"
Y tá đáp: "Cái này thì không chắc, có thể là sáng mai, cũng có thể là chiều."
Lạc Hải: "Vâng, em cảm ơn."
Các y tá chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh rồi đi ngay.
Đây là phòng đơn, Giang Bác Thần vẫn chưa quay lại, trong phòng chỉ còn Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc.
Mọi người đi hết, khi chỉ có hai đứa Lạc Hải mới dám thò tay vào chăn sờ mạch đập trên tay cậu.
Lòng bàn tay cậu ấm nóng, mạch đập nơi cổ tay đang đập.
Bỗng dưng Lạc Hải muốn khóc, hắn nắm tay Kiều Kinh Ngọc, đặt một nụ hôn khẽ lên đầu ngón tay.
"Cậu sắp doạ chết tôi rồi cậu biết không?"
Đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang sáng hàng loạt, Giang Bác Thần trao đổi với bác sĩ xong bèn vội vã đến phòng bệnh của con trai.
Lạc Hải đang ngồi trước giường bệnh, thấy chú đi vào thì bình tĩnh nhét tay Kiều Kinh Ngọc về trong chăn.
Giang Bác Thần tưởng hắn đang dém chăn, không để ý mà chỉ nói: "Tiểu Hải, sắp 12 giờ rồi, cháu mau về ngủ đi, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ nó đang ngủ, không cần cả hai người túc trực ở đây."
"Vâng." Lạc Hải nghe lời, nhìn Kiều Kinh Ngọc lần nữa rồi rời phòng bệnh.
Giang Bác Thần lại rất ngạc nhiên, chú đã lo Lạc Hải không nghe khuyên bảo và không chịu về, còn nghĩ sẵn một đống lý do từ chối.
Ngoài phòng bệnh, Lạc Hải ngồi xuống một băng ghế dài.
Đang là đêm khuya, hành lang gần như không có người qua lại, đèn cảm ứng âm thanh nhanh chóng tối đi, hắn ngồi trên ghế nhắm mắt giữa bóng tối bủa vây, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào qua lớp kính trong suốt, đậu trên vai hắn.
***
[1] (Theo Tamanhhospital.vn) Tứ chứng Fallot hay Fallot 4 (Tetralogy of Fallot – TOF – TET) là bệnh tim bẩm sinh tím thường gặp nhất. Ở tim bình thường, máu nghèo oxy (máu đen) từ cơ thể trở về nhĩ phải, xuống thất phải, sau đó máu được bơm lên động mạch phổi,trao đổi oxy qua màng phế nang – mao mạch phổi. Máu giàu oxy (máu đỏ) từ phổi trở về nhĩ trái, xuống thất trái và sau đó được bơm ra động mạch chủ đi nuôi cơ thể.
Tuy nhiên, trong tứ chứng Fallot xuất hiện những đặc điểm bất thường làm giảm lượng cần trao đổi oxy (máu đen) bơm lên phổi. Kết quả là bệnh nhân có lượng oxy trong máu thấp hơn bình thường.
***
Bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng.
Lạc Hải ngồi trên dãy ghế ngoài phòng cấp cứu, trước mắt chỉ độc một màu trắng vắng lặng, trần nhà, bóng đèn, mặt sàn, áo blouse của bác sĩ, y tá đi qua đi lại, toàn bộ đều là màu trắng.
Đang giữa tháng tư nhưng màu trắng vắng lặng ấy lại khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí vai còn khẽ run rẩy.
Đây không phải lần đầu tiên hắn chờ ngoài phòng cấp cứu, ba lần ông cấp cứu đột quỵ hắn đều chờ ở ngoài như thế này, lần cuối cùng ông không sống được để trở ra, bác sĩ nói với hắn "xin nén bi thương".
Trải nghiệm ngày hôm ấy quá đau đớn, từ đó về sau hắn sợ bệnh viện, sợ mùi thuốc khử trùng, sợ đến mức thần kinh căng chặt, dạ dày co thắt.
Kiều Kinh Ngọc được đẩy vào phòng cấp cứu với sắc mặt nhợt nhạt không giống người sống, cậu nhắm mắt như một con búp bê đẹp đẽ mỏng manh, chừng như không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc Lạc Hải đến chỉ kịp nhìn cậu trong vội vã, cửa phòng cấp cứu đã đóng chặt ngăn cách tầm mắt hắn.
Người đưa Kiều Kinh Ngọc đến cấp cứu là nhân viên trung tâm phân loại, Kiều Kinh Ngọc ngất trong kho, tiếng báo động từ đồng hồ thông minh trên cổ tay cậu thu hút người phụ trách, người phụ trác lập tức gọi cấp cứu 120.
Điện thoại Kiều Kinh Ngọc hết pin, người của trung tâm phân loại không liên lạc được với người thân của cậu, mà Lạc Hải tìm được cậu hoàn toàn nhờ vào đồng hồ thông minh.
Thật ra đồng hồ hắn cải tạo cho Kiều Kinh Ngọc không chỉ có chức năng phát cảnh báo khi đo được nhịp tim bất thường, mà còn có thể gửi định vị thời gian thực tới ứng dụng trong máy hắn.
Lạc Hải luôn không nói cho Kiều Kinh Ngọc biết chức năng này, cũng không ngờ thật sự có ngày dùng đến nó, hơn nữa ngày ấy còn tới quá nhanh.
Giây phút nhìn thấy nhân viên trung tâm phân loại, Lạc Hải đã hiểu ra tất cả.
Chị phụ trách đưa cho hắn tấm chăn kẻ caro: "Mong em giữ gìn cái chăn cẩn thận, hình như nó cực kỳ quan trọng với cậu bé, cậu ấy đã tìm suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu không phải vì cái chăn này, có lẽ cậu ấy cũng tái phát bệnh mà ngất."
Lạc Hải nhận món đồ chị đưa, cổ họng như bị nghẹn khiến hắn chẳng thể hít thở, muốn "cảm ơn" nhưng không nói nổi một câu nào hệt như người mất tiếng.
Sao hắn không ngờ được Kiều Kinh Ngọc đến trung tâm phân loại tìm đồ giúp mình? Sao hắn có thể yên tâm đi thi? Rõ ràng hắn biết Kiều Kinh Ngọc rất ngốc nghếch, cậu ngốc như thế, hắn nên nghĩ ra mới phải...
Cảm giác hổ thẹn, hối hận và đau đớn gần như sắp nhấn chìm hắn. Nếu Kiều Kinh Ngọc thật sự gặp điều gì bất trắc, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho mình, hắn sẽ ngập trong bóng tối tịch mịch im lìm từ ngày này qua tháng nọ, mãi mãi ghi nhớ vì mình mà người yêu chẳng còn trên cõi đời.
Lúc Giang Bác Thần đến, Lạc Hải như một pho tượng cứng đờ không biết nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.
Xém chút Giang Bác Thần cho rằng thằng bé này sợ ngu người thì lẽ nào con trai đã...
Trên đường đến đây không biết chú đã sốt ruột nhường nào, song khi đến cửa phòng cấp cứu thấy Lạc Hải tuyệt vọng như sắp ngã gục, trong phút chốc chú lại không dám lên tiếng hỏi han.
Nhưng Lạc Hải cũng bình tĩnh lạ thường, thuật lại sự việc một cách rõ ràng logic, báo với chú Kiều Kinh Ngọc vẫn đang cấp cứu.
Giọng Lạc Hải căng ra không khác nào dây cung, như thể chạm khẽ cũng đứt.
Cuối cùng hắn nói với Giang Bác Thần: "Cháu xin lỗi chú, là lỗi của cháu."
Giang Bác Thần nhíu chặt mày nghe hết, mãi lâu sau mới thở dài: "Tiểu Lạc, chuyện này không thể trách cháu."
"Tình trạng của nó chú rõ hơn ai hết, chuyện hôm nay chú cũng từng tưởng tượng trong đầu vô số lần rồi."
"Đây cũng là điều mà chú với mẹ nó lo lắng nhất."
Lạc Hải hơi hoang mang, hắn không hiểu vì sao Giang Bác Thần lại nói vậy? Giống như đã sớm đoán trước sẽ có ngày này.
Theo hắn biết thì Kiều Kinh Ngọc mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng tỷ lệ chữa khỏi tim bẩm sinh rất cao, rất nhiều đứa trẻ làm phẫu thuật từ khi còn nhỏ, lớn lên về cơ bản không khác người bình thường. Kiều Kinh Ngọc cũng nói hồi bé cậu từng làm phẫu thuật và đã khỏi rồi.
Trừ khi Kiều Kinh Ngọc cũng không hiểu rõ tình trạng của mình.
Lạc Hải đang định hỏi thì phòng cấp cứu mở cửa, một bác sĩ đi ra hỏi: "Ai là người nhà?"
Giang Bác Thần vội vàng tiến lên: "Bác sĩ, tôi là bố cháu, con tôi sao rồi?"
Sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng, cúi đầu hỏi tình trạng bệnh ngày xưa của Kiều Kinh Ngọc, trao đổi với Giang Bác Thần ngoài phòng cấp cứu.
Tình cảnh hiện giờ thật sự quá nặng nề, Lạc Hải ngồi ngay dãy ghế dài bên cạnh, dạ dày co thắt đau quặn khiến hắn căng thẳng buồn nôn, hắn láng máng nghe thấy họ nhắc đến những từ "tứ chứng Fallot", "tình hình không ổn", "phẫu thuật lần hai", "chuẩn bị sẵn tâm lý".
Nháy mắt đầu hắn kêu ong ong.
Không phải hắn không biết gì về bệnh tim bẩm sinh, hắn từng tra cứu tài liệu khi biết Kiều Kinh Ngọc có tiền sử bệnh này nên không xa lạ với "Fallot 4", đây là một dạng bệnh tim bẩm sinh phức tạp. Đối với bệnh tim bẩm sinh phức tạp, người mắc bệnh nghiêm trọng khó trị tận gốc qua một lần phẫu thuật mà cần mấy lần mới có thể khỏi hẳn, thậm chí một số người không thể chữa khỏi, hơn nữa số người bị biến chứng sau một thời gian dài là tương đối nhiều. [1]
Nhưng tỷ lệ chữa khỏi Fallot 4 vẫn rất cao...
May mắn thay...
Lạc Hải nhắm nghiền mắt, cố gắng nhớ lại tỷ lệ chữa khỏi Fallot 4, tỷ lệ tái phát, tỷ lệ phẫu thuật lần hai, tỷ lệ tử vong trong tài liệu báo cáo nước ngoài, tỷ lệ tử vong khi phẫu thuật tại khoa tim mạch tốt nhất cả nước... mà mình từng đọc được.
Giọng nói bên tai không còn, bác sĩ nói chuyện với Giang Bác Thần xong lại xoay người vào phòng cấp cứu.
Giang Bác Thần đứng trước cửa phòng cấp cứu hồi lâu mới xê chân, bước đến dãy ghế dài ngồi cạnh Lạc Hải.
"Chú, rốt cuộc Kiều Kinh Ngọc bị bệnh gì?" Lạc Hải vẫn không hết hy vọng, ôm chút may mắn cuối cùng hỏi Giang Bác Thần, hắn mong mình nghe nhầm.
"Bệnh tim bẩm sinh phức tạp, tứ chứng Fallot." Câu trả lời của Giang Bác Thần đập tan chút mong đợi cuối cùng của hắn.
Lạc Hải nhắm mắt, giọng khàn đặc gần như thều thào: "Tình trạng hiện giờ của cậu ấy rất tệ sao?"
"Không tốt lắm, cần phẫu thuật lần hai." Giang Bác Thần nói.
"Cậu ấy biết tình trạng của mình không?" Lạc Hải hỏi.
Giang Bác Thần cười gượng: "Nếu nó biết thì sao còn có thể vui tươi hớn hở cả ngày. Nó chỉ biết mình bị tim bẩm sinh, không biết là tim bẩm sinh phức tạp, chú với mẹ nó không muốn nó sống mà có gánh nặng tâm lý."
"Thật ra rất nhiều người có thể chữa tận gốc sau một lần phẫu thuật, tỷ lệ phẫu thuật Fallot 4 lần hai không phải cao, nhưng không biết vì sao con chú lại xui xẻo thế, lúc nó đầu thai vận may tệ quá mà, lần phẫu thuật đầu đã mười mấy năm trước, bây giờ lại xuất hiện tình trạng động mạch phổi chảy ngược, tắc nghẽn đường thoát thất phải."
Giang Bác Thần che mắt, không muốn người khác nhìn thấy mình là một người cha thảm hại. Chú biết loại bệnh này có tỷ lệ tái phát nhất định, nhưng hơn chục năm trôi qua đều bình an vô sự, họ cũng luôn duy trì tái khám và theo dõi, chú tưởng cuối cùng con mình cũng có thể giống người bình thường, mấy lần trước tái khám xuất hiện máu chảy ngược, bác sĩ cũng nói không phải vấn đề nghiêm trọng, ai ngờ lại chuyển biến xấu nhanh như vậy, còn bắt tội con phải phẫu thuật mở ngực lần hai.
Ban đêm, hành lang bệnh viện lặng ngắt như tờ.
Lạc Hải biết lúc này nên nói vài lời an ủi Giang Bác Thần, thế nhưng hắn không làm được, có lẽ hắn cũng cần an ủi không khác gì Giang Bác Thần.
Bé Cá voi của hắn, chó con lông xoăn của hắn rõ ràng hiền lành, tốt đẹp và dễ mềm lòng là thế, vì sao ông trời cứ phải cho cậu một quả tim không khoẻ mạnh.
Ngực Kiều Kinh Ngọc có vết sẹo do phẫu thuật mở lồng ngực, hắn từng nhìn thấy, chính vì đã từng tận mắt nhìn thấy nên càng không nỡ tưởng tượng con dao phẫu thuật lạnh lẽo còn phải rạch nơi đó một lần nữa.
Giang Bác Thần ổn định cảm xúc, nhìn đồng hồ thấy đã rất muộn: "Tiểu Lạc à cháu về nghỉ đi. Mai cháu còn phải thi, mau về ngủ một giấc, ở đây có chú là đủ rồi."
Chú là hiệu trưởng, đương nhiên biết mức độ quan trọng của đợt thi thử thứ hai với học sinh lớp 12. Trước khi thi đại học, những kỳ thi lớn kiểu này luôn rất quan trọng.
Lạc Hải khăng khăng nói: "Không, cháu phải chờ cậu ấy ra."
Vốn dĩ Giang Bác Thần muốn khuyên nhủ tiếp, nhưng nhìn nét mặt kiên quyết của Lạc Hải thì biết bất kể mình khuyên thế nào hắn cũng sẽ không nghe.
Ngoài phòng cấp cứu một giây dài như cả năm, thời gian như thể bị kéo dài vô tận.
11 giờ tối, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, Kiều Kinh Ngọc được đẩy ra.
Mặt cậu vẫn tái nhợt, nhắm mắt nằm yên giống như ngủ rất ngon.
Giang Bác Thần thảo luận tình trạng của Kiều Kinh Ngọc với bác sĩ, Lạc Hải đi theo các y tá đưa Kiều Kinh Ngọc về phòng bệnh.
Sau khi vào phòng bệnh, mấy y tá muốn khiêng Kiều Kinh Ngọc lên giường mà Lạc Hải giành trước. Hắn cúi người, luồn tay qua gối Kiều Kinh Ngọc nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường, vén chăn cẩn thận đắp cho cậu, một loạt động tác hệt như sợ quấy rầy em bé sơ sinh đang say ngủ.
Một y tá nói: "Em không cần cẩn thận thế đâu, bạn ấy sẽ không tỉnh."
Lạc Hải hỏi: "Khi nào cậu ấy tỉnh?"
Y tá đáp: "Cái này thì không chắc, có thể là sáng mai, cũng có thể là chiều."
Lạc Hải: "Vâng, em cảm ơn."
Các y tá chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh rồi đi ngay.
Đây là phòng đơn, Giang Bác Thần vẫn chưa quay lại, trong phòng chỉ còn Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc.
Mọi người đi hết, khi chỉ có hai đứa Lạc Hải mới dám thò tay vào chăn sờ mạch đập trên tay cậu.
Lòng bàn tay cậu ấm nóng, mạch đập nơi cổ tay đang đập.
Bỗng dưng Lạc Hải muốn khóc, hắn nắm tay Kiều Kinh Ngọc, đặt một nụ hôn khẽ lên đầu ngón tay.
"Cậu sắp doạ chết tôi rồi cậu biết không?"
Đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang sáng hàng loạt, Giang Bác Thần trao đổi với bác sĩ xong bèn vội vã đến phòng bệnh của con trai.
Lạc Hải đang ngồi trước giường bệnh, thấy chú đi vào thì bình tĩnh nhét tay Kiều Kinh Ngọc về trong chăn.
Giang Bác Thần tưởng hắn đang dém chăn, không để ý mà chỉ nói: "Tiểu Hải, sắp 12 giờ rồi, cháu mau về ngủ đi, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ nó đang ngủ, không cần cả hai người túc trực ở đây."
"Vâng." Lạc Hải nghe lời, nhìn Kiều Kinh Ngọc lần nữa rồi rời phòng bệnh.
Giang Bác Thần lại rất ngạc nhiên, chú đã lo Lạc Hải không nghe khuyên bảo và không chịu về, còn nghĩ sẵn một đống lý do từ chối.
Ngoài phòng bệnh, Lạc Hải ngồi xuống một băng ghế dài.
Đang là đêm khuya, hành lang gần như không có người qua lại, đèn cảm ứng âm thanh nhanh chóng tối đi, hắn ngồi trên ghế nhắm mắt giữa bóng tối bủa vây, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào qua lớp kính trong suốt, đậu trên vai hắn.
***
[1] (Theo Tamanhhospital.vn) Tứ chứng Fallot hay Fallot 4 (Tetralogy of Fallot – TOF – TET) là bệnh tim bẩm sinh tím thường gặp nhất. Ở tim bình thường, máu nghèo oxy (máu đen) từ cơ thể trở về nhĩ phải, xuống thất phải, sau đó máu được bơm lên động mạch phổi,trao đổi oxy qua màng phế nang – mao mạch phổi. Máu giàu oxy (máu đỏ) từ phổi trở về nhĩ trái, xuống thất trái và sau đó được bơm ra động mạch chủ đi nuôi cơ thể.
Tuy nhiên, trong tứ chứng Fallot xuất hiện những đặc điểm bất thường làm giảm lượng cần trao đổi oxy (máu đen) bơm lên phổi. Kết quả là bệnh nhân có lượng oxy trong máu thấp hơn bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.