Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?
Chương 27
Giang Nhất Thủy
20/09/2021
Một đoạn tình yêu lúc ban đầu, tình cảm hai bên đều sẽ là cực nóng. Mỗi một ngày, đều hận không thể giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính vào nhau như thế. Đối với việc này, Khương Vọng Thư cũng không nằm ngoại lệ.
Nàng thích bên cạnh Thang Tư Niên.
Yêu thích nàng sáng sớm hôn, buổi tối ôm, đầu lưỡi truyền tới ăn kem, yêu thích tất cả ngọt ngào dành cho nàng.
Ngoại trừ thời gian cố định quay về nhà bà nội, Khương Vọng Thư cơ bản liền bên nhà có Thang Tư Niên này.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng cảm thấy thời gian ở cùng một chỗ với đối phương quá thiếu.
Rõ ràng trước đó, cùng bạn gái bên nhau một tuần một hồi đối với Khương Vọng Thư tới nói lại là chuyện không bình thường lắm.
Chỉ tiếc mấy tuần tháng tám qua đi, Khương Vọng Thư càng bận bịu, buổi trưa cũng không có cách nào đi đón Thang Tư Niên đi ăn cơm, thời gian hai người gặp mặt liền trở nên càng ít.
Gần đây trong cửa hàng có nhiều khách hàng nên coi như có thời gian thì khi Khương Vọng Thư về đến nhà, đại đa số thời gian cũng là sửa bản thiết kế. Rõ ràng vẫn cùng một chỗ, nhưng cảm giác không chạm tới tồn tại của đối phương.
Thông thường Khương Vọng Thư ở trong phòng sửa bản thảo thiết kế thì Thang Tư Niên đều tự mình luận văn. Cuộc sống như thế kéo dài có một tháng, một tuần lễ sau Khương Vọng Thư liền không chịu nổi, đẩy cửa phòng Thang Tư Niên ra.
Đêm hôm ấy, Thang Tư Niên như thường ngày ngồi trước máy vi tính phiên dịch luận văn. Từ khi nghiên cứu, cơ bản mỗi ngày buổi tối cô đều vẫn học tập.
Khương Vọng Thư đẩy cửa đi vào, không nói lời nào đi tới bên cạnh Thang Tư Niên. Thang Tư Niên sớm nghe được động tĩnh, liền vội vàng đem tai nghe lấy xuống, chuyển máy tính quay ghế tựa nhìn về phía Khương Vọng Thư, "Làm sao á chị."
Khương Vọng Thư cúi đầu, dáng vẻ có chút mở tâm không ra. Thang Tư Niên liền đưa tay, đem Khương Vọng Thư ôm đồm lại đây, đặt ở trên đùi rồi ôm, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Đến cùng là làm sao?"
Biểu hiện Khương Vọng Thư buông lỏng, tựa ở trên vai của Thang Tư Niên thoát lực nói rằng: "Chị mệt mỏi quá nha Tư Niên."
Thang Tư Niên ôm sát nàng, đưa nàng ngồi chỗ cuối ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, đề nghị: "Vậy... Hơi hơi nghỉ ngơi chút." Khương Vọng Thư nằm trong lòng cô, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên. Nhìn một hồi thì nàng đưa tay, nâng lên hai gò má Thang Tư Niên, tàn bạo mà hôn lên.
Trên môi Thang Tư Niên tê rần, mới kinh ngạc phát hiện mình bị Khương Vọng Thư cắn. Khương Vọng Thư hơi hơi dùng sức, một chút gặm môi Thang Tư Niên, một hồi lâu lại làm nụ hôn này sâu thêm.
Thang Tư Niên ôm đầu của nàng, đổi khách làm chủ, đè lên Khương Vọng Thư hôn một hồi lâu, mới bị Khương Vọng Thư lưu luyến không rời đẩy ra.
Rời môi, Thang Tư Niên cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực, cân nhắc một hồi mới hỏi nàng: "Chị Vọng Thư, chị có phải là đang giận em a."
Khương Vọng Thư tâm tình tốt chút, ngụy biện nói: "Chị mới không có."
Nàng nói như vậy, hơn một nửa chính là có. Thang Tư Niên không hiểu nàng tức cái gì, ôm nàng hỏi, "Vậy em làm chuyện gì, để chị không vui sao?"
Cô biểu hiện nghiêm túc, còn lộ ra một chút ảo não, "Nếu như em làm chị không vui, chị nhất định phải nói cho em biết, em sẽ sửa."
Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô đợi một hồi lâu, hấp được khí tức trên người cô toả ra rồi mới ngồi thẳng thân thể, đem Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, hai tay xen vào trong sợi tóc mềm mại của Thang Tư Niên, xoa da đầu của cô ôn nhu nói chuyện.
"Được rồi, em không có làm gì sai. Chính là chị nhớ em, vì lẽ đó đi qua đây ôm em một cái."
Thang Tư Niên một hồi liền hài lòng, cô ôm phía sau lưng Khương Vọng Thư, cùng nàng giao gáy ôm nhau, dùng sức mà ôm nàng, "Vậy thì ôm chặt một chút nha."
Khương Vọng Thư ôm cô, ôm một hồi lâu, mới nới lỏng Thang Tư Niên ra, ôm cổ của cô lên án, "Cũng không biết là ai mỗi ngày trở về liền chỉ kêu người ta ăn cơm, tắm rửa, ngủ sớm một chút."
"Cũng không biết cho người ta hôn nhẹ cùng ôm một cái, em có phải là không nhớ chị một chút nào hay không."
Thang Tư Niên xem như là biết rồi, Khương Vọng Thư đây là tìm cô làm nũng rồi. Cô ngồi thẳng thân thể, xoa xoa tóc dài của Khương Vọng Thư, cười nói: "Chị Vọng Thư, em rất nhớ chị."
Khương Vọng Thư hừ một tiếng: "Em lừa người ta, vậy tối hôm nay lúc em về, tại sao không có ôm chị?"
Khương Vọng Thư ngày hôm nay lúc quay về, dáng vẻ một mặt uể oải, Thang Tư Niên liền kêu nàng mau mau tắm rửa ăn nữa cơm. Cô là vạn vạn không nghĩ tới, Khương Vọng Thư sẽ ở trong lòng tính toán chuyện này với mình.
Khương Vọng Thư nói, vươn ngón tay đâm đâm vai Thang Tư Niên, "Chị thấy em chính là không có lương tâm, đem chị quên hết rồi."
"Xem luận văn xem luận văn, mỗi ngày cơm nước xong liền xem luận văn, cũng không để ý tới chị. Phòng khách có nhỏ như vậy sao, chắc không để đủ máy tính của em, mà liền bá đạo để chị một mình như vậy?"
"Em liền đem chị một mình ở nơi đó, đợi một tuần, đợi một tuần!"
Cứ như hạt đậu, Khương Vọng Thư bùm bùm quở trách bắn một đống. Mỗi nói một câu nàng nói, liền để ý cười trong đôi mắt của Thang Tư Niên nhiều hơn chút. Cô thật xấu hổ ôm Khương Vọng Thư, dụ dỗ nàng nói: "Được rồi được rồi, là em không đúng, một hồi em ra ngoài bồi chị có được không?"
Khương Vọng Thư nói xong, lại cảm thấy thật xấu hổ, "Chị cũng không phải nhất định kêu em bồi, nhưng em không thể toàn bộ buổi tối, chỉ có ăn cơm cùng ngủ mới cùng ở cùng chỗ với chị. Vậy chị đến tìm em làm cái gì? Đồ ăn cơm với ngủ sao?"
Thang Tư Niên ôm nàng, hung hăng nói xin lỗi. Cô ôm Khương Vọng Thư giải thích, "Em sợ em ở bên cạnh, đánh máy quấy nhiễu đến chị."
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, "Chị không có cảm thấy em đánh máy quấy nhiễu ta, chị chẳng qua là cảm thấy em không ở bên cạnh chị, chị sẽ rất nhớ em."
Khương Vọng Thư nói, lại bắt đầu quở trách đối phương, "Nào có người như vậy, liền đem ta mình chị ném ở nơi đó, không thèm để ý tới chị."
"Dù cho chị phải tăng ca làm việc, nhưng chị tốt xấu cũng là làm ở nhà. Chị đã ở nhà mà em cũng không để ý chị, vậy lúc chúng ta không ở nhà đây? Còn có thời gian ở một chỗ sao?"
Thang Tư Niên muốn cãi lại nói e
không phải không để ý tới chị, chỉ là sợ quấy rối chị. Nhưng là trực giác nói cho cô, đối mặt với Khương Vọng Thư vào lúc này, cô là không thể nói như vậy.
Cô cười, cúi người hôn hai gò má Khương Vọng Thư một cái, để tạm thời ngăn chặn lời nàng đang nói.
Khương Vọng Thư bị hôn đến rất cao hứng, sau khi kết thúc liền tựa ở trong lồng ngực Thang Tư Niên, đưa ngón để ở trên ngực cô vẽ ra quyển quyển, "Buổi tối ngày mai, không cho không để ý tới chị như vậy."
"Sau này cũng không cho như vậy, có nghe hay không?"
Thang Tư Niên đáp lời được, Khương Vọng Thư tiếp tục được voi đòi tiên nói rằng: " Coi như có bận bịu, cũng đến ở bên cạnh chị bận bịu."
Thang Tư Niên như gà mổ thóc cuồng gật đầu như thế, Khương Vọng Thư sợ cô gật đầu đến choáng váng, liền vội vàng đem cô ôm vào trong ngực: "Vậy lại để chị ôm một cái, chị liền trở về tiếp tục công việc."
Thang Tư Niên nói cẩn thận, Khương Vọng Thư ôm nàng một hồi lâu, Thang Tư Niên lại không chịu để cho nàng đi nữa.
Eo bị người vững vàng mà ôm lấy, Khương Vọng Thư đẩy mấy lần, không đẩy được Thang Tư Niên liền tựa ở trong lồng ngực Thang Tư Niên, tức giận nói: "Hồi này biết ôm chị rồi."
Thang Tư Niên ôm nàng, cằm đâm lên bờ vai của nàng, làm nũng nói: "Em cũng là rất nhớ chị a."
Cô một hơi thở dài, thật giống như gió xuân phất quá hoa điền, dễ dàng liền để Khương Vọng Thư mở cờ trong bụng. Khương Vọng Thư hài lòng lại phiền muộn, một hồi lâu mới quay đầu cùng Thang Tư Niên nói: "Nhưng em cũng sẽ không nói với chị."
"Nếu như em nhớ chị, em phải đến nói rõ ràng rõ ràng cho chị, không như vậy chị làm sao biết em đang suy nghĩ gì."
Thang Tư Niên sượt gò má của nàng, một hồi lâu mới nói: "Nhưng em sợ em nói, chị sẽ cảm thấy em phiền mà."
"Tổng hòa làm nũng với chị, sẽ làm chị cảm thấy em là đứa nhỏ chưa có lớn."
Khương Vọng Thư nắm vành tai của cô, ánh mắt mềm mại: "Tư Niên, chị hi vọng em ỷ lại vào chị. Em có thể lại dính chị thêm một chút, có thể biểu hiện cần chị một chút."
"Em cái gì cũng không nói mà nói ngược lại sẽ để chị cảm thấy kinh hoảng."
"Chị nói rồi, chị là cô gái loại rất muốn nghe lời ngon tiếng ngọt a."
Thang Tư Niên rõ ràng ý của nàng, sượt sượt nàng, tiếp tục nói: "Được... chị Vọng Thư, em nhớ chị... Nhớ ngươi nhớ chị... Siêu cấp nhớ chị."
Cô cùng Khương Vọng Thư nói rõ, "Em cũng muốn đến ngồi bên cạnh chị, lén lút nhìn chị làm việc. Bồi chị, ôm chị, cùng chị nói một chút, nhưng em chính là sợ."
"Em sợ bạn gái của em sẽ cảm thấy em siêu cấp phiền."
Khương Vọng Thư liền cười: "Bạn gái em mới sẽ không cảm thấy em phiền đây."
Nàng ôm cổ Thang Tư Niên, làm nũng nói: "Ngược lại muốn em nói nhớ, yêu chị cũng phải nói. Không phải vậy chị sẽ đang nghĩ, ngày hôm nay em có phải là không thích chị không."
Thang Tư Niên hống nàng: "Em mới sẽ không không yêu chị, em mãi mãi cũng sẽ yêu chị."
Khương Vọng Thư nâng mặt cô, cho cô cái hôn môi lớn. Như là rốt cục bổ sung đầy đủ năng lượng vậy, Khương Vọng Thư nới lỏng cái ôm Thang Tư Niên ra, xoa xoa đầu của cô, "Vậy em ngoan rồi, chị đi công tác."
Thang Tư Niên nhìn luận văn cũng gần đủ rồi, cô liền ôm Khương Vọng Thư nói rằng: "Vậy mang em cùng đi làm việc đi."
Khương Vọng Thư nhìn máy tính cô đang mở luận văn, nói rằng: "Vậy em không xem luận văn sao?"
Thang Tư Niên trả lời: "Bạn gái của em đều cảm thấy em không cùng chị ấy, em còn xem luận văn cái gì a. Đương nhiên là bồi bạn gái của em làm việc quan trọng hơn."
Khương Vọng Thư nở nụ cười, xoa xoa lỗ tai Thang Tư Niên. Nàng cúi người, đem Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, ngậm vành tai của cô nhẹ nhàng nói: "Em như thế ngoan, chị không muốn làm việc một chút nào."
"Chị hiện tại khá là muốn ở trên thân thể em làm việc nha..."
Nàng đem âm cuối kéo dài, kích thích Thang Tư Niên mặt đều đỏ lên. Thang Tư Niên hỏi nàng: "Vậy bản thiết kế của chị làm sao bây giờ?"
Khương Vọng Thư vui vẻ trả lời: "Chuyện công việc, có thể một hồi làm tiếp mà. Vì lẽ đó... Cho chị thời gian một tiếng có được hay không?"
Khương Vọng Thư dự định tranh thủ lúc rảnh rỗi, tốt tốt thương bạn gái nhỏ của mình một hồi. Nhưng Thang Tư Niên cũng nhịn một quãng thời gian rất dài, nghe Khương Vọng Thư nói như vậy, nơi nào còn có thể cho nàng có thời gian làm càn.
Hai người mỗi người một ý, nhưng mục đích đều giống nhau là cái giường bên cạnh Thang Tư Niên kia. Như là một lần cuối cùng xác nhận Thang Tư Niên hỏi nàng: "Vậy... Cho chị hai tiếng, liền ở ngay đây?"
Khương Vọng Thư nói: "Ừm, liền ở ngay đây." Nói xong, hai tay nàng ôm lấy mặt Thang Tư Niên, cười cong mắt: "Em ngoan, để chị thương em a."
Ngữ khí như hóng đứa nhỏ như thế, ôn nhu lại triền miên. Thang Tư Niên cảm thụ nàng hôn, ở lúc môi lưỡi dao động đến cổ liền đem cô gái trong lồng ngực, hướng bên giường đi đến.
Nàng đem Khương Vọng Thư đặt lên giường, Khương Vọng Thư đồng thời đang kéo quần áo của cô ngã vào trên giường.
Thang Tư Niên ép ở trên người nàng, tầm mắt đúng rồi nháy mắt, sau đó hạ xuống nụ hôn. Cô vừa hôn, Khương Vọng Thư đầy đầu muốn động thủ suýt chút nữa không còn sức mạnh. Đợi được nàng phản ứng lại để phản kích thì sớm bị người ta bắn trúng nhược điểm, không thể làm gì khác hơn là nắm ga trải giường dưới thân, rầm rì khóc lên.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Vọng Thư...
Chắc là vẫn được đi...
Nàng thích bên cạnh Thang Tư Niên.
Yêu thích nàng sáng sớm hôn, buổi tối ôm, đầu lưỡi truyền tới ăn kem, yêu thích tất cả ngọt ngào dành cho nàng.
Ngoại trừ thời gian cố định quay về nhà bà nội, Khương Vọng Thư cơ bản liền bên nhà có Thang Tư Niên này.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng cảm thấy thời gian ở cùng một chỗ với đối phương quá thiếu.
Rõ ràng trước đó, cùng bạn gái bên nhau một tuần một hồi đối với Khương Vọng Thư tới nói lại là chuyện không bình thường lắm.
Chỉ tiếc mấy tuần tháng tám qua đi, Khương Vọng Thư càng bận bịu, buổi trưa cũng không có cách nào đi đón Thang Tư Niên đi ăn cơm, thời gian hai người gặp mặt liền trở nên càng ít.
Gần đây trong cửa hàng có nhiều khách hàng nên coi như có thời gian thì khi Khương Vọng Thư về đến nhà, đại đa số thời gian cũng là sửa bản thiết kế. Rõ ràng vẫn cùng một chỗ, nhưng cảm giác không chạm tới tồn tại của đối phương.
Thông thường Khương Vọng Thư ở trong phòng sửa bản thảo thiết kế thì Thang Tư Niên đều tự mình luận văn. Cuộc sống như thế kéo dài có một tháng, một tuần lễ sau Khương Vọng Thư liền không chịu nổi, đẩy cửa phòng Thang Tư Niên ra.
Đêm hôm ấy, Thang Tư Niên như thường ngày ngồi trước máy vi tính phiên dịch luận văn. Từ khi nghiên cứu, cơ bản mỗi ngày buổi tối cô đều vẫn học tập.
Khương Vọng Thư đẩy cửa đi vào, không nói lời nào đi tới bên cạnh Thang Tư Niên. Thang Tư Niên sớm nghe được động tĩnh, liền vội vàng đem tai nghe lấy xuống, chuyển máy tính quay ghế tựa nhìn về phía Khương Vọng Thư, "Làm sao á chị."
Khương Vọng Thư cúi đầu, dáng vẻ có chút mở tâm không ra. Thang Tư Niên liền đưa tay, đem Khương Vọng Thư ôm đồm lại đây, đặt ở trên đùi rồi ôm, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Đến cùng là làm sao?"
Biểu hiện Khương Vọng Thư buông lỏng, tựa ở trên vai của Thang Tư Niên thoát lực nói rằng: "Chị mệt mỏi quá nha Tư Niên."
Thang Tư Niên ôm sát nàng, đưa nàng ngồi chỗ cuối ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, đề nghị: "Vậy... Hơi hơi nghỉ ngơi chút." Khương Vọng Thư nằm trong lòng cô, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên. Nhìn một hồi thì nàng đưa tay, nâng lên hai gò má Thang Tư Niên, tàn bạo mà hôn lên.
Trên môi Thang Tư Niên tê rần, mới kinh ngạc phát hiện mình bị Khương Vọng Thư cắn. Khương Vọng Thư hơi hơi dùng sức, một chút gặm môi Thang Tư Niên, một hồi lâu lại làm nụ hôn này sâu thêm.
Thang Tư Niên ôm đầu của nàng, đổi khách làm chủ, đè lên Khương Vọng Thư hôn một hồi lâu, mới bị Khương Vọng Thư lưu luyến không rời đẩy ra.
Rời môi, Thang Tư Niên cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực, cân nhắc một hồi mới hỏi nàng: "Chị Vọng Thư, chị có phải là đang giận em a."
Khương Vọng Thư tâm tình tốt chút, ngụy biện nói: "Chị mới không có."
Nàng nói như vậy, hơn một nửa chính là có. Thang Tư Niên không hiểu nàng tức cái gì, ôm nàng hỏi, "Vậy em làm chuyện gì, để chị không vui sao?"
Cô biểu hiện nghiêm túc, còn lộ ra một chút ảo não, "Nếu như em làm chị không vui, chị nhất định phải nói cho em biết, em sẽ sửa."
Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô đợi một hồi lâu, hấp được khí tức trên người cô toả ra rồi mới ngồi thẳng thân thể, đem Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, hai tay xen vào trong sợi tóc mềm mại của Thang Tư Niên, xoa da đầu của cô ôn nhu nói chuyện.
"Được rồi, em không có làm gì sai. Chính là chị nhớ em, vì lẽ đó đi qua đây ôm em một cái."
Thang Tư Niên một hồi liền hài lòng, cô ôm phía sau lưng Khương Vọng Thư, cùng nàng giao gáy ôm nhau, dùng sức mà ôm nàng, "Vậy thì ôm chặt một chút nha."
Khương Vọng Thư ôm cô, ôm một hồi lâu, mới nới lỏng Thang Tư Niên ra, ôm cổ của cô lên án, "Cũng không biết là ai mỗi ngày trở về liền chỉ kêu người ta ăn cơm, tắm rửa, ngủ sớm một chút."
"Cũng không biết cho người ta hôn nhẹ cùng ôm một cái, em có phải là không nhớ chị một chút nào hay không."
Thang Tư Niên xem như là biết rồi, Khương Vọng Thư đây là tìm cô làm nũng rồi. Cô ngồi thẳng thân thể, xoa xoa tóc dài của Khương Vọng Thư, cười nói: "Chị Vọng Thư, em rất nhớ chị."
Khương Vọng Thư hừ một tiếng: "Em lừa người ta, vậy tối hôm nay lúc em về, tại sao không có ôm chị?"
Khương Vọng Thư ngày hôm nay lúc quay về, dáng vẻ một mặt uể oải, Thang Tư Niên liền kêu nàng mau mau tắm rửa ăn nữa cơm. Cô là vạn vạn không nghĩ tới, Khương Vọng Thư sẽ ở trong lòng tính toán chuyện này với mình.
Khương Vọng Thư nói, vươn ngón tay đâm đâm vai Thang Tư Niên, "Chị thấy em chính là không có lương tâm, đem chị quên hết rồi."
"Xem luận văn xem luận văn, mỗi ngày cơm nước xong liền xem luận văn, cũng không để ý tới chị. Phòng khách có nhỏ như vậy sao, chắc không để đủ máy tính của em, mà liền bá đạo để chị một mình như vậy?"
"Em liền đem chị một mình ở nơi đó, đợi một tuần, đợi một tuần!"
Cứ như hạt đậu, Khương Vọng Thư bùm bùm quở trách bắn một đống. Mỗi nói một câu nàng nói, liền để ý cười trong đôi mắt của Thang Tư Niên nhiều hơn chút. Cô thật xấu hổ ôm Khương Vọng Thư, dụ dỗ nàng nói: "Được rồi được rồi, là em không đúng, một hồi em ra ngoài bồi chị có được không?"
Khương Vọng Thư nói xong, lại cảm thấy thật xấu hổ, "Chị cũng không phải nhất định kêu em bồi, nhưng em không thể toàn bộ buổi tối, chỉ có ăn cơm cùng ngủ mới cùng ở cùng chỗ với chị. Vậy chị đến tìm em làm cái gì? Đồ ăn cơm với ngủ sao?"
Thang Tư Niên ôm nàng, hung hăng nói xin lỗi. Cô ôm Khương Vọng Thư giải thích, "Em sợ em ở bên cạnh, đánh máy quấy nhiễu đến chị."
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, "Chị không có cảm thấy em đánh máy quấy nhiễu ta, chị chẳng qua là cảm thấy em không ở bên cạnh chị, chị sẽ rất nhớ em."
Khương Vọng Thư nói, lại bắt đầu quở trách đối phương, "Nào có người như vậy, liền đem ta mình chị ném ở nơi đó, không thèm để ý tới chị."
"Dù cho chị phải tăng ca làm việc, nhưng chị tốt xấu cũng là làm ở nhà. Chị đã ở nhà mà em cũng không để ý chị, vậy lúc chúng ta không ở nhà đây? Còn có thời gian ở một chỗ sao?"
Thang Tư Niên muốn cãi lại nói e
không phải không để ý tới chị, chỉ là sợ quấy rối chị. Nhưng là trực giác nói cho cô, đối mặt với Khương Vọng Thư vào lúc này, cô là không thể nói như vậy.
Cô cười, cúi người hôn hai gò má Khương Vọng Thư một cái, để tạm thời ngăn chặn lời nàng đang nói.
Khương Vọng Thư bị hôn đến rất cao hứng, sau khi kết thúc liền tựa ở trong lồng ngực Thang Tư Niên, đưa ngón để ở trên ngực cô vẽ ra quyển quyển, "Buổi tối ngày mai, không cho không để ý tới chị như vậy."
"Sau này cũng không cho như vậy, có nghe hay không?"
Thang Tư Niên đáp lời được, Khương Vọng Thư tiếp tục được voi đòi tiên nói rằng: " Coi như có bận bịu, cũng đến ở bên cạnh chị bận bịu."
Thang Tư Niên như gà mổ thóc cuồng gật đầu như thế, Khương Vọng Thư sợ cô gật đầu đến choáng váng, liền vội vàng đem cô ôm vào trong ngực: "Vậy lại để chị ôm một cái, chị liền trở về tiếp tục công việc."
Thang Tư Niên nói cẩn thận, Khương Vọng Thư ôm nàng một hồi lâu, Thang Tư Niên lại không chịu để cho nàng đi nữa.
Eo bị người vững vàng mà ôm lấy, Khương Vọng Thư đẩy mấy lần, không đẩy được Thang Tư Niên liền tựa ở trong lồng ngực Thang Tư Niên, tức giận nói: "Hồi này biết ôm chị rồi."
Thang Tư Niên ôm nàng, cằm đâm lên bờ vai của nàng, làm nũng nói: "Em cũng là rất nhớ chị a."
Cô một hơi thở dài, thật giống như gió xuân phất quá hoa điền, dễ dàng liền để Khương Vọng Thư mở cờ trong bụng. Khương Vọng Thư hài lòng lại phiền muộn, một hồi lâu mới quay đầu cùng Thang Tư Niên nói: "Nhưng em cũng sẽ không nói với chị."
"Nếu như em nhớ chị, em phải đến nói rõ ràng rõ ràng cho chị, không như vậy chị làm sao biết em đang suy nghĩ gì."
Thang Tư Niên sượt gò má của nàng, một hồi lâu mới nói: "Nhưng em sợ em nói, chị sẽ cảm thấy em phiền mà."
"Tổng hòa làm nũng với chị, sẽ làm chị cảm thấy em là đứa nhỏ chưa có lớn."
Khương Vọng Thư nắm vành tai của cô, ánh mắt mềm mại: "Tư Niên, chị hi vọng em ỷ lại vào chị. Em có thể lại dính chị thêm một chút, có thể biểu hiện cần chị một chút."
"Em cái gì cũng không nói mà nói ngược lại sẽ để chị cảm thấy kinh hoảng."
"Chị nói rồi, chị là cô gái loại rất muốn nghe lời ngon tiếng ngọt a."
Thang Tư Niên rõ ràng ý của nàng, sượt sượt nàng, tiếp tục nói: "Được... chị Vọng Thư, em nhớ chị... Nhớ ngươi nhớ chị... Siêu cấp nhớ chị."
Cô cùng Khương Vọng Thư nói rõ, "Em cũng muốn đến ngồi bên cạnh chị, lén lút nhìn chị làm việc. Bồi chị, ôm chị, cùng chị nói một chút, nhưng em chính là sợ."
"Em sợ bạn gái của em sẽ cảm thấy em siêu cấp phiền."
Khương Vọng Thư liền cười: "Bạn gái em mới sẽ không cảm thấy em phiền đây."
Nàng ôm cổ Thang Tư Niên, làm nũng nói: "Ngược lại muốn em nói nhớ, yêu chị cũng phải nói. Không phải vậy chị sẽ đang nghĩ, ngày hôm nay em có phải là không thích chị không."
Thang Tư Niên hống nàng: "Em mới sẽ không không yêu chị, em mãi mãi cũng sẽ yêu chị."
Khương Vọng Thư nâng mặt cô, cho cô cái hôn môi lớn. Như là rốt cục bổ sung đầy đủ năng lượng vậy, Khương Vọng Thư nới lỏng cái ôm Thang Tư Niên ra, xoa xoa đầu của cô, "Vậy em ngoan rồi, chị đi công tác."
Thang Tư Niên nhìn luận văn cũng gần đủ rồi, cô liền ôm Khương Vọng Thư nói rằng: "Vậy mang em cùng đi làm việc đi."
Khương Vọng Thư nhìn máy tính cô đang mở luận văn, nói rằng: "Vậy em không xem luận văn sao?"
Thang Tư Niên trả lời: "Bạn gái của em đều cảm thấy em không cùng chị ấy, em còn xem luận văn cái gì a. Đương nhiên là bồi bạn gái của em làm việc quan trọng hơn."
Khương Vọng Thư nở nụ cười, xoa xoa lỗ tai Thang Tư Niên. Nàng cúi người, đem Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, ngậm vành tai của cô nhẹ nhàng nói: "Em như thế ngoan, chị không muốn làm việc một chút nào."
"Chị hiện tại khá là muốn ở trên thân thể em làm việc nha..."
Nàng đem âm cuối kéo dài, kích thích Thang Tư Niên mặt đều đỏ lên. Thang Tư Niên hỏi nàng: "Vậy bản thiết kế của chị làm sao bây giờ?"
Khương Vọng Thư vui vẻ trả lời: "Chuyện công việc, có thể một hồi làm tiếp mà. Vì lẽ đó... Cho chị thời gian một tiếng có được hay không?"
Khương Vọng Thư dự định tranh thủ lúc rảnh rỗi, tốt tốt thương bạn gái nhỏ của mình một hồi. Nhưng Thang Tư Niên cũng nhịn một quãng thời gian rất dài, nghe Khương Vọng Thư nói như vậy, nơi nào còn có thể cho nàng có thời gian làm càn.
Hai người mỗi người một ý, nhưng mục đích đều giống nhau là cái giường bên cạnh Thang Tư Niên kia. Như là một lần cuối cùng xác nhận Thang Tư Niên hỏi nàng: "Vậy... Cho chị hai tiếng, liền ở ngay đây?"
Khương Vọng Thư nói: "Ừm, liền ở ngay đây." Nói xong, hai tay nàng ôm lấy mặt Thang Tư Niên, cười cong mắt: "Em ngoan, để chị thương em a."
Ngữ khí như hóng đứa nhỏ như thế, ôn nhu lại triền miên. Thang Tư Niên cảm thụ nàng hôn, ở lúc môi lưỡi dao động đến cổ liền đem cô gái trong lồng ngực, hướng bên giường đi đến.
Nàng đem Khương Vọng Thư đặt lên giường, Khương Vọng Thư đồng thời đang kéo quần áo của cô ngã vào trên giường.
Thang Tư Niên ép ở trên người nàng, tầm mắt đúng rồi nháy mắt, sau đó hạ xuống nụ hôn. Cô vừa hôn, Khương Vọng Thư đầy đầu muốn động thủ suýt chút nữa không còn sức mạnh. Đợi được nàng phản ứng lại để phản kích thì sớm bị người ta bắn trúng nhược điểm, không thể làm gì khác hơn là nắm ga trải giường dưới thân, rầm rì khóc lên.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Vọng Thư...
Chắc là vẫn được đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.