Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?
Chương 4
Giang Nhất Thủy
17/09/2021
Vóc người Khương Vọng Thư cao gầy tinh tế, thời điểm mang giày cao gót gần như bằng Thang Tư Niên. Thang Tư Niên có tập thể hình, tự nhiên so với những cô gái khác khí lực lớn một chút. Bởi vậy cô khom lưng đem Khương Vọng Thư cõng đến trên lưng thì có vẻ hơi dễ như ăn cháo.
Khương Vọng Thư uống say nên cả người mềm mại miên nằm nhoài trên người Thang Tư Niên. Thân thể say rượu so với từ trước đến giờ có vẻ nặng một thêm ít, nhưng Thang Tư Niên vẫn là cõng nàng lên đi về phía trước. Thang Thuấn Hoa đi theo một bên Thang Tư Niên, đưa tay đỡ Khương Vọng Thư trên lưng để phòng ngừa nàng sẽ làm ầm ĩ sau đó từ trên lưng Thang Tư Niên té xuống. Thang Thuấn Hoa chăm chú theo bước chân em gái, vẻ mặt thân thiết: "Có nặng hay không? Nếu em mệt, liền buông cậu ấy ra chút, chúng cùng đỡ cậu ấy đi là được rồi."
Thang Tư Niên lại có dư lực: "Không nặng, chị Vọng Thư rất nhẹ. Lại nói, đỡ người uống say bước đi, có thể so với cõng lấy chị ấy đi còn phiền phức hơn."
Nàng đi bên cạnh Thang Tư Niên cùng nhau đi vào thang máy: "Nói thì nói như thế, nhưng em cũng không phải nho nhỏ gầy gò mà chẳng có bao nhiêu sức. Đi lâu như vậy, em cũng sẽ mệt mỏi." Thang Tư Niên cảm thấy chị mình nói có lúc đặc biệt không chắc chắn, thân cô cao gần như 175, ở trong mắt chị ấy làm sao liền gầy gò nho nhỏ.
Hai chị em nói chuyện, từ tầng trệt lên tới nơi Khương Vọng Thư ở. Lúc Thang Tư Niên cõng lấy Khương Vọng Thư đi ra cửa thang máy, ngẩng đầu lên thì thấy một người.
Đó là một nữ nhân rất trưởng thành, trên người mặc mặc đồ làm việc, mang giày cao gót dựa vào ở cạnh cửa nhà Khương Vọng Thư. Tóc dài hơi cuộn của nàng xả loạn nên người, chặn lại mặt nghiên quyến rũ. Môi đỏ thở ra một làn khói lam, kẹp ánh đỏ lấp lánh ở đầu ngón tay.
Có lẽ là nghe được động tĩnh nên nữ nhân kia nhấc mắt lên, con ngươi đa tình nhìn về phía Thang Tư Niên. Nàng tựa hồ sửng sốt một giây, đưa mắt rơi vào trên người Khương Vọng Thư trên lưng Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên bước chân dừng lại, cùng Thang Thuấn Hoa ở sau lưng cô suýt chút nữa va về phía Khương Vọng Thư trên lưng cô.
"Làm sao?" Thang Thuấn Hoa ló đầu, nhìn về phía phía trước, nhận ra tựa nữ nhân dựa ở cạnh cửa nhà Khương Vọng Thư. Không phải người khác, chính là con nhện tám chân Tiêu Uyển nàng đã mắng qua. Vẻ mặt Thang Thuấn Hoa chưa thay đổi, chỉ đụng vào em gái, để cô buông Khương Vọng Thư ra.
"Em ôm nổi chị Vọng Thư của em ư" Thang Thuấn Hoa gần kề lỗ tai em gái nói nhỏ với cô.
Thang Tư Niên gật đầu, ngoan ngoãn "Ôm đi được luôn."
Thế là Thang Tư Niên đem Khương Vọng Thư vừa bỏ xuống đất ôm vào trong lồng ngực, khom lưng ôm ngang nàng lên. Hai chị em che chở Khương Vọng Thư say rượu đi qua trước mặt Tiêu Uyển, mở cửa tỏa sau đó tiến vào rồi nhẹ nhàng đóng lại cửa lớn.
Thanh âm không lớn, nhưng làm khói bụi ở đầu ngón tay Tiêu Uyển rơi xuống. Không có bao lâu, giày cao gót liền đát đát đát rời đi.
Thang Tư Niên ôm Khương Vọng Thư tiến vào phòng ngủ, liền bị chị mình chỉ đi phòng tắm nhúng khăn lông ấm đem qua cho Khương Vọng Thư lau người. Chờ cô lấy khăn lông nóng lại đây thì chị cô đã cách quần áo thay Khương Vọng Thư mở nội y ra, cởi giầy đặt lên giường.
Thang Thuấn Hoa nhận khăn mặt, cẩn thận lau mặt cùng cổ, biểu hiện chuyên chú như nàng chính là chị gái ruột của Khương Vọng Thư vậy. Thang Tư Niên đứng ở một bên nhìn nàng, cụp mắt cười cười: "Chị, chị Vọng Thư mới là em của chị đi."
Thang Thuấn Hoa thay Khương Vọng Thư lau mặt, mang theo khăn mặt đứng lên đến, liếc nàng một chút, "Đúng vậy, đây là em ruột của chị." Nàng nói, vừa chỉ chỉ Thang Tư Niên: "Đương nhiên, người này cũng vậy. Người này là em gái ruột rất biết nghe lời." . Truyện Kiếm Hiệp
Thang Thuấn Hoa bấm Thang Tư Niên một cái, dẫn nàng rời khỏi phòng Khương Vọng Thư. Thang Tư Niên đi chậm rãi, tiện tay tắt đèn, còn quay đầu nhìn Khương Vọng Thư một chút, thấy nàng ngủ đến mức rất quen thuộc, lúc này mới yên tâm đi ra.
Hai tỷ muội một trước một sau từ khu nhà của Khương Vọng Thư rời đi, trong lúc đợi thang máy, Thang Tư Niên nhẹ nhàng nói: "Chị, chị Vọng Thư say rượu phẩm chất vẫn còn rất tốt đẹp. Chị uống say liền vừa khóc vừa gào, chị ấy uống say liền ngủ, vô cùng yên tĩnh."
Thang Thuấn Hoa đem âm thanh ép tới rất thấp: "Cậu ấy lại không có đợi đến lúc uống say là đã khóc mệt mỏi."
"Ồ." Thang Tư Niên gật gù, lại hỏi: "Người vừa rồi đứng ở cửa nhà chị Vọng Thư là bạn gái cũ sao?" Sau khi trưởng thành, Thang Tư Niên kỳ thật không thế nào tiếp xúc với vòng xã giao của chị mình nên ngay cả chuyện tình cảm của Khương Vọng Thư cũng chỉ là từ giữa mấy lời hai người trò chuyện biết được chút ít.
"Ừm." Thang Thuấn Hoa gật đầu: "Không phải là con nhện tám chân sao?"
Thang Tư Niên nói: "Không phải nói chia tay sao? Bạn gái cũ của chị ấy sao lại tìm đến nhà rồi, chẳng lẽ chuyện chia tay có ẩn tình khác?"
Hai người ra thang máy, lái xe vào đường lớn. Thang Thuấn Hoa ngồi ở vị trí kế bên tài xế, miễn cưỡng đáp lại câu hỏi của em gái: "Ai biết cô ta tìm tới cửa làm gì. Chia tay là chia tay, còn có thể có ẩn tình gì."
"Hay là tìm đến chị Vọng Thư muốn quay lại đây?" Thang Tư Niên đánh tay lái, nỗ lực để ngữ khí của chính mình tận lực trông có vẻ hững hờ.
"Nơi nào còn có thể cho cô ta cơ hội quay lại..." Thang Thuấn Hoa nói được nửa câu, quay đầu nhìn về phía Thang Tư Niên, đột nhiên cảm giác thấy nơi nào có chút không đúng: "Bánh Trôi, ngày hôm nay em làm sao đột nhiên nhiều lời như vậy? Làm sao... Liền để bụng với chị Vọng Thư của em như thế a?"
Thang Tư Niên cùng nàng nổi lên chuyện cười: "Bởi vì vì muốn tốt cho em kỳ, cũng thay chị lo lắng. Em không phải đã nói sao, em còn rất chờ mong chị Vọng Thư thành người nhà của chúng ta." Cô nói có một nửa sai thực thế. Nàng bỗng nhiên vừa nghe chuyện như vậy, cẩn thận ngẫm ngẫm lại thấy có chỗ nào không đúng. Thang Thuấn Hoa nói không được là cảm giác gì, hơi vừa nghĩ nghĩ, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Quên đi, buông tha cho em."
Chị gái không truy hỏi nữa lamg Thang Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, chị cô một lần nữa mở ra đề tài, nói đến chuyện tốt nghiệp của cô, vừa cẩn thận hỏi dò một phen.
Kỳ nghỉ qua đi thì Thang Tư Niên trở lại trường học, lại nộp một phần luận văn sau đó ngay dưới sự yêu cầu của thầy giáo tiến vào tổ làm thí nghiệm. Bởi vì phòng thí nghiệm ở bên khu bệnh viện kia, vì lẽ đó Thang Tư Niên đến từ trường học đem đồ vật chuyển tới ký túc xá cho nghiên cứu sinh. Ngày đó vừa vặn Thang Thuấn Hoa rảnh rỗi lại sợ đồ vật của cô quá nhiều nên cũng theo lại đây dọn nhà.
Thang Thuấn Hoa vừa đến, Khương Vọng Thư công ty ở gần đó lập tức tan ca, chuẩn bị cùng người chị em đồng thời dọn nhà cho Thang Tư Niên. Đợi được ba người tụ lại, đứng dưới lầu ký túc xá nhìn cái kia đoạn cầu thang bằng thiết ở ngoài thì hai người chị nhất thời bay lên điều này cũng có thể làm người cảm khái.
Ký túc xá cho nghiên cứu sinh bồi sinh là toà nhà đã cũ, phương tiện có chút cũ nát tùy tiện nhìn là có thể thấy được vách tường loang lổ, giống hoa pha lê. Thứ mới nhất có thể thấy được là dây điện năm ngoài vừa được kéo loại mới lại.
Thang Tư Niên ôm hòm sách giẫm trên cầu thang đi đến lầu ba, vừa đi liền nói rằng: "Tòa nhà này là trước kia khu viện cho người già, vừa đến lầu ba là phòng khám Tây Môn, bốn đến lầu sáu mới là nơi em ở. Bệnh viện đem phòng khám tách ra, vì lẽ đó làm cầu thang bên ngoài."
"Em đã hỏi các sư tỷ trước, mọi người đừng xem nơi này như vậy, vẫn là nơi người có thể ở."
"Em cùng nghiên cứu sinh khác ở cùng một chỗ, hai người một phòng, hằng ngày rác sẽ do mấy dì đến thanh lý, ăn cơm ở căn tin bệnh viện nên rất thuận tiện."
Thang Tư Niên bước chân nhẹ nhàng, dẫn hai tỷ tỷ thở hồng hộc đi tới tầng năm. Nhìn thấy cái kia cửa sắt loang lổ thì Thang Thuấn Hoa không khỏi phát sinh cảm thán: "Em xác định đây là kiến trúc còn tồn tại ở thế kỷ 21 hả?"
Thang Tư Niên cười cười, ôm sách nhẹ nhàng va mở cửa, đi vào trong phòng chật hẹp.
Đây là một ký túc xá vô cùng chật hẹp, hai bên trái phải giường đặt một tấm giá thiết 1 mét hai phía sau giường, chỉ để lại hơn một thước quá chật hẹp, thẳng tắp dẫn tới trước cửa sổ.
Dựa vào chỗ giá đặt giày ngay cửa, ngăn tủ, bàn học, cũ nát đến cách ký túc xá trong đầu Thang Thuấn Hoa nghĩ cách rất xa.
Bạn cùng phòng vẫn chưa có đem đồ vật đưa đến, Thang Tư Niên đưa tay trên đặt sách ở bên giá thiết bên trái trên giường, đi tới bên cạnh cửa sổ cúi người nhìn xuống. Chỉ thấy hai chiếc xe thẳng tấp trên đường lớn, lui tới dần dần gào thét mà qua.
"Xem ra buổi tối sẽ có chút ồn." Thang Tư Niên tổng kết như thế, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn trước người chẳng có cái song sắt gì, lại bổ sung một câu: "Còn cần mua rèm cửa sổ."
Đối lập so với Thang Tư Niên hờ hững, hai người chị gái thì có chút không bình tĩnh. Ngược lại không cần là con hai người sinh, chỉ là khi nhìn thấy em gái kình muốn ở đây trong cái hoàn cảnh này tới mấy năm đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Khương Vọng Thư đem ký túc xá quét một vòng, dẫn mở miệng trước hỏi dò Thang Tư Niên: "Tư Niên, bồn rửa mặt cùng phòng tắm ở nơi nào?"
Thang Tư Niên nói rằng: "Hình như ở bên trái cuối hành lang đi." Cô nói như vậy, dẫn hai người chị đi về bên kia đi.
Nhìn một vòng, bồn rửa mặt là một loạt vòi nước công cộng, phòng tắm cũng là vòi phun xếp hàng ngang phòng tắm công cộng, sát vách chính là WC mà thời điểm đi qua Khương Vọng Thư thậm chí còn nhìn thấy đồ vật nghi hoặc giống con chuột.
Thang Thuấn Hoa vẫn chưa nổ đây, từ trước đến giờ ngữ khí Khương Vọng Thư ấm áp mềm mại nhưng trước tiên kích động.
"Đây là chỗ của Nam, nam đến không thể lại nam Nam hơn, làm sao còn có loại này phòng tắm này." Cho dù là ngữ khí kích động, âm thanh của Khương Vọng Thư nghe vẫn ôn hoà hơn so với người khác. Nàng đưa tay một cái lôi kéo Thang Tư Niên, lôi cô muốn đi xuống lầu dưới: "Hơn nữa chị vừa còn nhìn thấy con chuột, con chuột!"
"Một con lớn như vậy, nếu như em bị cắn, chị và chị gái của em làm sao bây giờ?"
"Không được, em không thể ở ký túc xá, theo chị về nhà ở." Khương Vọng Thư đi gấp vội vã, chỉ lo Thang Tư Niên lại muốn ở lại nơi này như thế, nghĩ linh tinh nói: "Chị có một căn nhà cách bệnh viện rất gần, em liền ở đó đi, không được ở tại ký túc xá."
Thang Thuấn Hoa sau khi trải qua hoàn cảnh ký túc xá của Thang Tư Niên liền cùng Khương Vọng Thư ăn nhịp với nhau, lập tức quyết định đem em gái gởi nuôi ở nhà bạn thân. Thế là Thang Tư Niên không thể không lại đem hòm sách mới vừa chuyển đến, dựa theo đường cũ chuyển trở lại.
Trên đường lái xe quay về khu nhà của Khương Vọng Thư hai em tốt phía sau còn đang nhổ nước bọt khu ký túc xá của bệnh viện. Nói cái gì bệnh viện lớn như vậy, cũng không cải thiện hình thức ký túc của nghiên cứu sinh một chút. Thang Tư Niên ngồi ở chỗ ngồi phía sau giải thích, bệnh viện có ký túc xá kiểu mới, chỉ có điều các khóa này của cô không có khả năng đuổi kịp vào chỗ đó.
Cuối cùng, Thang Tư Niên còn hỏi thêm một câu, chính mình ở lại nhà Khương Vọng Thư có thể quấy rối đến nàng hay không.
Khương Vọng Thư hỏi ngược lại: "Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
Thang Tư Niên do dự một hồi, tựa hồ có hơi ngượng ngùng nói: "Bởi vì sợ chị Vọng Thư, sẽ có khi mang đối tượng về nhà a."
Khương Vọng Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Há, đừng lo lắng, hiện tại chị độc thân đây. Hơn nữa cái nhà kia chị cũng không thường ở, chỉ có thời điểm tăng ca sẽ ở bên đó nghỉ ngơi."
Thang Tư Niên ồ một tiếng, nhất thời không biết mình có nên cảm thấy vui mừng hay không.
Khương Vọng Thư uống say nên cả người mềm mại miên nằm nhoài trên người Thang Tư Niên. Thân thể say rượu so với từ trước đến giờ có vẻ nặng một thêm ít, nhưng Thang Tư Niên vẫn là cõng nàng lên đi về phía trước. Thang Thuấn Hoa đi theo một bên Thang Tư Niên, đưa tay đỡ Khương Vọng Thư trên lưng để phòng ngừa nàng sẽ làm ầm ĩ sau đó từ trên lưng Thang Tư Niên té xuống. Thang Thuấn Hoa chăm chú theo bước chân em gái, vẻ mặt thân thiết: "Có nặng hay không? Nếu em mệt, liền buông cậu ấy ra chút, chúng cùng đỡ cậu ấy đi là được rồi."
Thang Tư Niên lại có dư lực: "Không nặng, chị Vọng Thư rất nhẹ. Lại nói, đỡ người uống say bước đi, có thể so với cõng lấy chị ấy đi còn phiền phức hơn."
Nàng đi bên cạnh Thang Tư Niên cùng nhau đi vào thang máy: "Nói thì nói như thế, nhưng em cũng không phải nho nhỏ gầy gò mà chẳng có bao nhiêu sức. Đi lâu như vậy, em cũng sẽ mệt mỏi." Thang Tư Niên cảm thấy chị mình nói có lúc đặc biệt không chắc chắn, thân cô cao gần như 175, ở trong mắt chị ấy làm sao liền gầy gò nho nhỏ.
Hai chị em nói chuyện, từ tầng trệt lên tới nơi Khương Vọng Thư ở. Lúc Thang Tư Niên cõng lấy Khương Vọng Thư đi ra cửa thang máy, ngẩng đầu lên thì thấy một người.
Đó là một nữ nhân rất trưởng thành, trên người mặc mặc đồ làm việc, mang giày cao gót dựa vào ở cạnh cửa nhà Khương Vọng Thư. Tóc dài hơi cuộn của nàng xả loạn nên người, chặn lại mặt nghiên quyến rũ. Môi đỏ thở ra một làn khói lam, kẹp ánh đỏ lấp lánh ở đầu ngón tay.
Có lẽ là nghe được động tĩnh nên nữ nhân kia nhấc mắt lên, con ngươi đa tình nhìn về phía Thang Tư Niên. Nàng tựa hồ sửng sốt một giây, đưa mắt rơi vào trên người Khương Vọng Thư trên lưng Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên bước chân dừng lại, cùng Thang Thuấn Hoa ở sau lưng cô suýt chút nữa va về phía Khương Vọng Thư trên lưng cô.
"Làm sao?" Thang Thuấn Hoa ló đầu, nhìn về phía phía trước, nhận ra tựa nữ nhân dựa ở cạnh cửa nhà Khương Vọng Thư. Không phải người khác, chính là con nhện tám chân Tiêu Uyển nàng đã mắng qua. Vẻ mặt Thang Thuấn Hoa chưa thay đổi, chỉ đụng vào em gái, để cô buông Khương Vọng Thư ra.
"Em ôm nổi chị Vọng Thư của em ư" Thang Thuấn Hoa gần kề lỗ tai em gái nói nhỏ với cô.
Thang Tư Niên gật đầu, ngoan ngoãn "Ôm đi được luôn."
Thế là Thang Tư Niên đem Khương Vọng Thư vừa bỏ xuống đất ôm vào trong lồng ngực, khom lưng ôm ngang nàng lên. Hai chị em che chở Khương Vọng Thư say rượu đi qua trước mặt Tiêu Uyển, mở cửa tỏa sau đó tiến vào rồi nhẹ nhàng đóng lại cửa lớn.
Thanh âm không lớn, nhưng làm khói bụi ở đầu ngón tay Tiêu Uyển rơi xuống. Không có bao lâu, giày cao gót liền đát đát đát rời đi.
Thang Tư Niên ôm Khương Vọng Thư tiến vào phòng ngủ, liền bị chị mình chỉ đi phòng tắm nhúng khăn lông ấm đem qua cho Khương Vọng Thư lau người. Chờ cô lấy khăn lông nóng lại đây thì chị cô đã cách quần áo thay Khương Vọng Thư mở nội y ra, cởi giầy đặt lên giường.
Thang Thuấn Hoa nhận khăn mặt, cẩn thận lau mặt cùng cổ, biểu hiện chuyên chú như nàng chính là chị gái ruột của Khương Vọng Thư vậy. Thang Tư Niên đứng ở một bên nhìn nàng, cụp mắt cười cười: "Chị, chị Vọng Thư mới là em của chị đi."
Thang Thuấn Hoa thay Khương Vọng Thư lau mặt, mang theo khăn mặt đứng lên đến, liếc nàng một chút, "Đúng vậy, đây là em ruột của chị." Nàng nói, vừa chỉ chỉ Thang Tư Niên: "Đương nhiên, người này cũng vậy. Người này là em gái ruột rất biết nghe lời." . Truyện Kiếm Hiệp
Thang Thuấn Hoa bấm Thang Tư Niên một cái, dẫn nàng rời khỏi phòng Khương Vọng Thư. Thang Tư Niên đi chậm rãi, tiện tay tắt đèn, còn quay đầu nhìn Khương Vọng Thư một chút, thấy nàng ngủ đến mức rất quen thuộc, lúc này mới yên tâm đi ra.
Hai tỷ muội một trước một sau từ khu nhà của Khương Vọng Thư rời đi, trong lúc đợi thang máy, Thang Tư Niên nhẹ nhàng nói: "Chị, chị Vọng Thư say rượu phẩm chất vẫn còn rất tốt đẹp. Chị uống say liền vừa khóc vừa gào, chị ấy uống say liền ngủ, vô cùng yên tĩnh."
Thang Thuấn Hoa đem âm thanh ép tới rất thấp: "Cậu ấy lại không có đợi đến lúc uống say là đã khóc mệt mỏi."
"Ồ." Thang Tư Niên gật gù, lại hỏi: "Người vừa rồi đứng ở cửa nhà chị Vọng Thư là bạn gái cũ sao?" Sau khi trưởng thành, Thang Tư Niên kỳ thật không thế nào tiếp xúc với vòng xã giao của chị mình nên ngay cả chuyện tình cảm của Khương Vọng Thư cũng chỉ là từ giữa mấy lời hai người trò chuyện biết được chút ít.
"Ừm." Thang Thuấn Hoa gật đầu: "Không phải là con nhện tám chân sao?"
Thang Tư Niên nói: "Không phải nói chia tay sao? Bạn gái cũ của chị ấy sao lại tìm đến nhà rồi, chẳng lẽ chuyện chia tay có ẩn tình khác?"
Hai người ra thang máy, lái xe vào đường lớn. Thang Thuấn Hoa ngồi ở vị trí kế bên tài xế, miễn cưỡng đáp lại câu hỏi của em gái: "Ai biết cô ta tìm tới cửa làm gì. Chia tay là chia tay, còn có thể có ẩn tình gì."
"Hay là tìm đến chị Vọng Thư muốn quay lại đây?" Thang Tư Niên đánh tay lái, nỗ lực để ngữ khí của chính mình tận lực trông có vẻ hững hờ.
"Nơi nào còn có thể cho cô ta cơ hội quay lại..." Thang Thuấn Hoa nói được nửa câu, quay đầu nhìn về phía Thang Tư Niên, đột nhiên cảm giác thấy nơi nào có chút không đúng: "Bánh Trôi, ngày hôm nay em làm sao đột nhiên nhiều lời như vậy? Làm sao... Liền để bụng với chị Vọng Thư của em như thế a?"
Thang Tư Niên cùng nàng nổi lên chuyện cười: "Bởi vì vì muốn tốt cho em kỳ, cũng thay chị lo lắng. Em không phải đã nói sao, em còn rất chờ mong chị Vọng Thư thành người nhà của chúng ta." Cô nói có một nửa sai thực thế. Nàng bỗng nhiên vừa nghe chuyện như vậy, cẩn thận ngẫm ngẫm lại thấy có chỗ nào không đúng. Thang Thuấn Hoa nói không được là cảm giác gì, hơi vừa nghĩ nghĩ, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Quên đi, buông tha cho em."
Chị gái không truy hỏi nữa lamg Thang Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, chị cô một lần nữa mở ra đề tài, nói đến chuyện tốt nghiệp của cô, vừa cẩn thận hỏi dò một phen.
Kỳ nghỉ qua đi thì Thang Tư Niên trở lại trường học, lại nộp một phần luận văn sau đó ngay dưới sự yêu cầu của thầy giáo tiến vào tổ làm thí nghiệm. Bởi vì phòng thí nghiệm ở bên khu bệnh viện kia, vì lẽ đó Thang Tư Niên đến từ trường học đem đồ vật chuyển tới ký túc xá cho nghiên cứu sinh. Ngày đó vừa vặn Thang Thuấn Hoa rảnh rỗi lại sợ đồ vật của cô quá nhiều nên cũng theo lại đây dọn nhà.
Thang Thuấn Hoa vừa đến, Khương Vọng Thư công ty ở gần đó lập tức tan ca, chuẩn bị cùng người chị em đồng thời dọn nhà cho Thang Tư Niên. Đợi được ba người tụ lại, đứng dưới lầu ký túc xá nhìn cái kia đoạn cầu thang bằng thiết ở ngoài thì hai người chị nhất thời bay lên điều này cũng có thể làm người cảm khái.
Ký túc xá cho nghiên cứu sinh bồi sinh là toà nhà đã cũ, phương tiện có chút cũ nát tùy tiện nhìn là có thể thấy được vách tường loang lổ, giống hoa pha lê. Thứ mới nhất có thể thấy được là dây điện năm ngoài vừa được kéo loại mới lại.
Thang Tư Niên ôm hòm sách giẫm trên cầu thang đi đến lầu ba, vừa đi liền nói rằng: "Tòa nhà này là trước kia khu viện cho người già, vừa đến lầu ba là phòng khám Tây Môn, bốn đến lầu sáu mới là nơi em ở. Bệnh viện đem phòng khám tách ra, vì lẽ đó làm cầu thang bên ngoài."
"Em đã hỏi các sư tỷ trước, mọi người đừng xem nơi này như vậy, vẫn là nơi người có thể ở."
"Em cùng nghiên cứu sinh khác ở cùng một chỗ, hai người một phòng, hằng ngày rác sẽ do mấy dì đến thanh lý, ăn cơm ở căn tin bệnh viện nên rất thuận tiện."
Thang Tư Niên bước chân nhẹ nhàng, dẫn hai tỷ tỷ thở hồng hộc đi tới tầng năm. Nhìn thấy cái kia cửa sắt loang lổ thì Thang Thuấn Hoa không khỏi phát sinh cảm thán: "Em xác định đây là kiến trúc còn tồn tại ở thế kỷ 21 hả?"
Thang Tư Niên cười cười, ôm sách nhẹ nhàng va mở cửa, đi vào trong phòng chật hẹp.
Đây là một ký túc xá vô cùng chật hẹp, hai bên trái phải giường đặt một tấm giá thiết 1 mét hai phía sau giường, chỉ để lại hơn một thước quá chật hẹp, thẳng tắp dẫn tới trước cửa sổ.
Dựa vào chỗ giá đặt giày ngay cửa, ngăn tủ, bàn học, cũ nát đến cách ký túc xá trong đầu Thang Thuấn Hoa nghĩ cách rất xa.
Bạn cùng phòng vẫn chưa có đem đồ vật đưa đến, Thang Tư Niên đưa tay trên đặt sách ở bên giá thiết bên trái trên giường, đi tới bên cạnh cửa sổ cúi người nhìn xuống. Chỉ thấy hai chiếc xe thẳng tấp trên đường lớn, lui tới dần dần gào thét mà qua.
"Xem ra buổi tối sẽ có chút ồn." Thang Tư Niên tổng kết như thế, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn trước người chẳng có cái song sắt gì, lại bổ sung một câu: "Còn cần mua rèm cửa sổ."
Đối lập so với Thang Tư Niên hờ hững, hai người chị gái thì có chút không bình tĩnh. Ngược lại không cần là con hai người sinh, chỉ là khi nhìn thấy em gái kình muốn ở đây trong cái hoàn cảnh này tới mấy năm đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Khương Vọng Thư đem ký túc xá quét một vòng, dẫn mở miệng trước hỏi dò Thang Tư Niên: "Tư Niên, bồn rửa mặt cùng phòng tắm ở nơi nào?"
Thang Tư Niên nói rằng: "Hình như ở bên trái cuối hành lang đi." Cô nói như vậy, dẫn hai người chị đi về bên kia đi.
Nhìn một vòng, bồn rửa mặt là một loạt vòi nước công cộng, phòng tắm cũng là vòi phun xếp hàng ngang phòng tắm công cộng, sát vách chính là WC mà thời điểm đi qua Khương Vọng Thư thậm chí còn nhìn thấy đồ vật nghi hoặc giống con chuột.
Thang Thuấn Hoa vẫn chưa nổ đây, từ trước đến giờ ngữ khí Khương Vọng Thư ấm áp mềm mại nhưng trước tiên kích động.
"Đây là chỗ của Nam, nam đến không thể lại nam Nam hơn, làm sao còn có loại này phòng tắm này." Cho dù là ngữ khí kích động, âm thanh của Khương Vọng Thư nghe vẫn ôn hoà hơn so với người khác. Nàng đưa tay một cái lôi kéo Thang Tư Niên, lôi cô muốn đi xuống lầu dưới: "Hơn nữa chị vừa còn nhìn thấy con chuột, con chuột!"
"Một con lớn như vậy, nếu như em bị cắn, chị và chị gái của em làm sao bây giờ?"
"Không được, em không thể ở ký túc xá, theo chị về nhà ở." Khương Vọng Thư đi gấp vội vã, chỉ lo Thang Tư Niên lại muốn ở lại nơi này như thế, nghĩ linh tinh nói: "Chị có một căn nhà cách bệnh viện rất gần, em liền ở đó đi, không được ở tại ký túc xá."
Thang Thuấn Hoa sau khi trải qua hoàn cảnh ký túc xá của Thang Tư Niên liền cùng Khương Vọng Thư ăn nhịp với nhau, lập tức quyết định đem em gái gởi nuôi ở nhà bạn thân. Thế là Thang Tư Niên không thể không lại đem hòm sách mới vừa chuyển đến, dựa theo đường cũ chuyển trở lại.
Trên đường lái xe quay về khu nhà của Khương Vọng Thư hai em tốt phía sau còn đang nhổ nước bọt khu ký túc xá của bệnh viện. Nói cái gì bệnh viện lớn như vậy, cũng không cải thiện hình thức ký túc của nghiên cứu sinh một chút. Thang Tư Niên ngồi ở chỗ ngồi phía sau giải thích, bệnh viện có ký túc xá kiểu mới, chỉ có điều các khóa này của cô không có khả năng đuổi kịp vào chỗ đó.
Cuối cùng, Thang Tư Niên còn hỏi thêm một câu, chính mình ở lại nhà Khương Vọng Thư có thể quấy rối đến nàng hay không.
Khương Vọng Thư hỏi ngược lại: "Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
Thang Tư Niên do dự một hồi, tựa hồ có hơi ngượng ngùng nói: "Bởi vì sợ chị Vọng Thư, sẽ có khi mang đối tượng về nhà a."
Khương Vọng Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Há, đừng lo lắng, hiện tại chị độc thân đây. Hơn nữa cái nhà kia chị cũng không thường ở, chỉ có thời điểm tăng ca sẽ ở bên đó nghỉ ngơi."
Thang Tư Niên ồ một tiếng, nhất thời không biết mình có nên cảm thấy vui mừng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.