Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?
Chương 82: Phiên ngoại 3
Giang Nhất Thủy
30/09/2021
Sau khi Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên kết hôn, thúc giục có con liền bắt đầu thành chuyện lớn nhất của bà nội Khương. Vừa bắt đầu, Khương Vọng Thư cũng có chút rục rà rục rịch đã ôm Thang Tư Niên ồn ào muốn cùng cô sinh em bé. Nhưng Thang Tư Niên học nặng nề nên tạm thời không có cái cân nhắc này, thực sự không chịu nổi Khương Vọng Thư nhắc mãi nên Thang Tư Niên đơn giản liền sưu tập một đống báo cáo nguy hiểm liên quan với sinh dục, tóm gọn thành một bài đọc cho Khương Vọng Thư nghe.
Từ lấy trứng mang thai đến có thai chờ thêm phản ứng, cuối cùng là sinh con sống thì đau đớn, còn có các loại nguy hiểm sau khi sinh, Thang Tư Niên từng cái giảng giải đến vô cùng tường tận.
Đang nhìn đến dáng dấp kinh ngạc của Khương Vọng Thư thì Thang Tư Niên bình tĩnh nói: "Cho nên nói, mang thai là một chuyện đặc biệt vĩ đại, quá trình tạo ra sinh mệnh, nhưng cùng lúc đó, quá trình này là thông qua cơ thể mẹ hi sinh để đạt thành."
"Chị à chị thật sự chuẩn bị kỹ càng, muốn một đứa bé đi tới phía trên thế giới này sao?"
Khương Vọng Thư nhìn cái cây kim dài ốm trong video chọc thằng vào để lấy trứng thì lại do dự. Thang Tư Niên thấy thế không ngừng cố gắng nói: "Đối với em mà nói, kỳ thực em cũng chưa hề nghĩ tới muốn một đứa nhỏ mang theo gen của mình để thế giới này. Chuyện mang con là phải nói đến duyên phận. Em cảm thấy đời chúng ta cùng con cái, không có duyên phận."
Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên, kinh ngạc mà nói: "Nhưng mà Tư Niên, lẽ nào em chưa hề nghĩ có một đứa nhỏ thừa kế hình dáng mình sẽ vô cùng đáng yêu sao?" . Truyện Light Novel
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Cái này đúng là chưa nghĩ tới, bởi vì em cảm thấy ta khi còn em liền rất đáng yêu. Đương nhiên, đối với với một đứa nhỏ giống chị thì em có chờ mong qua. Chỉ cụ thể ngẫm lại, vẫn là không nghĩ ra được hình dáng gì."
"Nói như thế nào đây... Em đối với cái này yêu cầu không cao, bởi vì miễn là nghĩ đến em hoặc là chính ta cần trải qua chuyện thống khổ như thế, mới có được một đứa nhỏ, hơn nữa sau đó chị còn phải phụ trách giáo dục đứa bé trở thành một người thiện lương lại chính trực, liền cảm thấy rất phiền phức."
"Vì lẽ đó..."
Thang Tư Niên nhìn Khương Vọng Thư cân nhắc, do dự một chút đổi giọng nói: "Đương nhiên, nếu như chị Vọng Thư nếu muốn thì cũng không phải là không thể."
Khương Vọng Thư đương nhiên không phải ích kỷ như vậy, nàng quay đầu liếc mắt nhìn đủ hình ảnh phụ nữ mang thai trong màn hình cuối cùng lạc ở trên một cái bụng có thai tràn đầy văn nữ tính, than thở nói: "Tư Niên, em nói đúng, em cũng không nghĩ tới chuyện chị làm sao không luyến tiếc em đi làm sao."
Mang thai xem ra đau như vậy, các cô vẫn là quên đi.
Khương Vọng Thư thở dài, nhìn Thang Tư Niên nói rằng: "Chị đối với với liên hệ máu mủ cũng không phải rất quan tâm mà chị chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu như chúng ta có thể có được một đứa bé, là một chuyện rất tốt."
"Chỉ có điều hiện tại, miễn là cùng một chỗ với em liền rất tốt."
Hai người xúc đầu xuống gối dài nói chuyện một phen, cuối cùng quyết định thẳng thắn cùng bà nội, tạm thời quyết định không muốn sinh con.
Chỉ là chuyện con cái một khi mở đầu, sẽ khiến người ta bay lên vô tận liên tưởng. Khương Vọng Thư lúc nào cũng sẽ nghĩ tới chính mình nếu như cùng Thang Tư Niên có một đứa bé, nhất định sẽ đem con giáo dục thành đứa nhỏ siêu cấp tuyệt vời.
Nhưng là Khương Vọng Thư lại không muốn sinh con, nghĩ tới nghĩ lui, Khương Vọng Thư nghĩ đến một chủ ý đặc biệt tuyệt vời.
"Chúng ta đi nhận nuôi một đứa bé đi!"
Sau khi Khương Vọng Thư nói ra câu nói này thì nhìn con mắt Thang Tư Niên tất cả đều là sao.
Thang Tư Niên đang thu dọn tài liệu nghe được câu này, tạm thời bỏ đồ trong ta xuống sau đó quay đầu nhìn thẳng vào nàng, hết sức nghiêm túc hỏi: "Chị là thật lòng sao?"
Khương Vọng Thư gật gù: "Ừm, chị thật lòng! Chị cũng chuẩn bị kỹ càng, kiên trì làm người mẹ tốt!"
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Nếu là như vậy, vậy cuối tuần chúng ta cùng đi viện mồ côi xem một chút đi."
Sau khi một năm Thang Tư Niên bồi Khương Vọng Thư đi mỗi một viện mồ côi trăn trở cũng không có gặp phải duyên phận Khương Vọng Thư muốn.
Mãi đến tận ngày nào đó, Khương Vọng Thư tự mình đi đến trong viện mồ côi, nhìn thấy đứa bé gái mang theo tiểu hùng ngồi ở bàn đu dây một bên không nói lời nào thì bỗng nhiên thì có loại tìm tới cảm giác con mình sinh.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, cũng vào buổi chiều hôm đó Khương Vọng Thư quỷ thần xui khiến ngồi xổm bên người cô bé, bồi bé nhìn buổi trưa con kiến dọn nhà một chút.
Sau đó chừng mấy ngày, Khương Vọng Thư bồi đứa bé gái cùng đờ ra, rốt cục đã đến mức độ có thể cùng đối phương cùng nhau vẽ vời thì Khương Vọng Thư không thể chờ đợi được nữa cùng bác sĩ Thang sau khi đi công tác về chia sẻ trải nghiệm của chính mình.
"Con bé gọi là Khương Đồng, dài đến đặc biệt đáng yêu mà vẽ vời cực kỳ tốt, năm nay sáu tuổi đối với trạng thái màu sắc siêu cấp nhạy cảm. Là đứa nhỏ đặc biệt thông minh, em nhất định sẽ yêu thích bé!"
"Đến đến đến, chị cho em xem bức ảnh."
Khương Vọng Thư nói, mở ra ảnh mình cùng đứa nhỏ chụp chung. Trong hình, Khương Vọng Thư quay lưng bàn vẽ cùng mặt trời lặn, giơ họa bút quay về màn ảnh đang một nửa ôm đứa bé cười đến xán lạn như hoa. Mà cô bé được nàng ôm thì lại ngại ngùng đưa tay hai ngón tay, quay về màn ảnh nhàn nhạt cười.
Thang Tư Niên xem đánh giá đứa nhỏ trong ảnh, cũng cảm thấy đối phương đặc biệt duyên chợp mắt, suy nghĩ một chút nói rằng: "Đứa nhỏ này rất đáng yêu a, theo lý thuyết sẽ có rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi chứ? Lẽ nào là không có thân thích ư làm sao sẽ đưa đến viện mồ côi?"
Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư thở dài một hơi, cùng Thang Tư Niên giải thích: "Em có hỏi qua viện trưởng, đứa nhỏ này cha mẹ đã qua đời do tai nạn xe cộ còn thân thích trong nhà cũng không muốn nhận nuôi bé, cho nên mới đưa tới."
"Bé rất đáng yêu, nhà muốn nhận nuôi con bé cũng rất nhiều, chỉ là... Chỉ là đứa nhỏ này có chút đặc thù."
Thang Tư Niên nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Vọng Thư: "Đặc thù? Là bị bệnh sao? Trái tim vấn đề hay là về mặt ngũ quan vấn đề?"
Thang Tư Niên cũng không phải chú ý đứa nhỏ sẽ xảy ra bệnh, bởi vì nàng tin tưởng Khương Vọng Thư yêu thích đứa bé này như thế, cũng vì nghênh tiếp một đứa bé đến làm nhiều chuẩn bị như vậy thì chị ấy có thể trở thành một người mẹ tốt
Khương Vọng Thư —— chị của cô, người yêu của cô, là một người có tình thương, lại ôn nhu, vừa giàu lại có trách nhiệm,
Đương nhiên, cô cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, thương người Khương Vọng Thư thương.
Đối diện với vấn đề này, Khương Vọng Thư lại lắc đầu một cái, thần thần bí bí cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Bảo mật, chờ khi em đi gặp đến Đồng Đồng thì sẽ biết. Con bé chính là... Có chút đặc thù."
Ngày kế, Thang Tư Niên dành thời gian, theo Khương Vọng Thư đi rồi viện mồ côi gặp Khương Đồng.
Khi cô nhìn thấy đứa nhỏ kia ngồi xổm ở trong góc, ngơ ngác vẽ ra tranh cùng với khi nghe đến Khương Vọng Thư hô hoán thì cấp tốc nghiêng đầu lại nhìn Khương Vọng Thư lộ ra một nụ cười khinh thiển, cũng không khỏi bắt đầu cùng Khương Vọng Thư chờ mong đứa bé này có thể trở thành thành viên mới của nhà các cô như thế.
Chỉ là lúc tầm mắt Khương Đồng lướt qua Khương Vọng Thư, nhìn thấy nàng nắm tay Thang Tư Niên thì trong nháy mắt dại ra. Thấy Khương Đồng lộ ra biểu hiện tương đương eo hẹp, bất an co rút tay nhỏ của mình lại khiếp đảm tựa hồ muốn tìm cái khe đem mình co vào.
Khương Vọng Thư lại không có chú ý đứa nhỏ khiếp đảm, nắm Thang Tư Niên đi tới trước mặt đứa nhỏ, ngồi xổm người xuống thoải mái tự nhiên cùng Khương Đồng chào hỏi: "Đồng Đồng chào em, đây chính là người bạn lớn dì đã cùng con nói —— Bánh Trôi nhà chúng ta."
Thang Tư Niên ngồi xổm ở trước mặt Khương Đồng, cùng con bé hỏi thăm một chút: "Đồng Đồng chào ngươi, rất hân hạnh được biết con, dì là Bánh Trôi."
Khương Đồng sợ hãi nhìn cô một cái, gật gù rồi, lại nhanh chóng mở ra mắt khác. Đứa bé lùi lại mấy bước, tựa hồ muốn tìm một chỗ ẩn đi.
Phàn ứng của đứa bé không giống như là sợ người lạ mà giống như là tự bế. Tiếp đó, Thang Tư Niên thông qua quan sát chứng minh suy đoán của mình.
Ngoại trừ cùng Khương Vọng Thư vẽ vời ở ngoài, Khương Đồng trên căn bản sẽ không đưa ảnh mắt đến trên người nào. Trong lúc con bé cùng Khương Vọng Thư giao lưu, đa số thời điểm sẽ là Khương Vọng Thư nói còn Khương Đồng chỉ có thể rụt rè lắc đầu hoặc gật đầu.
Khi Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên nói chuyện, Khương Đồng thỉnh thoảng sẽ đem tầm mắt rơi vào trên người Thang Tư Niên, tựa hồ đang quan trắc đối phương có phải là một người đáng tin cậy không.
Khi Thang Tư Niên chú ý tới tầm mắt của đứa bé rồi cũng nhìn sang thì đứa bé vừa giống như là một con chuột nhỏ bị bắt đến cấp tốc dời tầm mắt của chính mình.
Thang Tư Niên cảm thấy cực kỳ thú vị liền không nhịn được muốn trêu chọc trêu chọc đứa nhỏ. Tỷ như tiếp nhận việc Khương Vọng Thư đang làm, chờ đưa màu đưa bút cho đứa nhỏ.
Mỗi khi tầm mắt đối đầu thì đứa nhỏ kia lúc nào cũng như cái tiểu tặc cấp tốc dời đi, tiếp đó sẽ di chuyển vị trí càng thêm tới gần Khương Vọng Thư.
Thang Tư Niên ngồi ở bên cạnh các cô, nhìn hai người một lớn một nhỏ cầm bút vẽ, ở trên giấy vẽ lên màu sắc sáng lạn thì tâm mềm mại đến rối tinh rối mù.
Có lẽ, nếu như cô cùng Khương Vọng Thư có con thì cũng sẽ là dáng dấp như vậy đi.
Lúc này, Thang Tư Niên bỗng nhiên hiểu được câu kia của Khương Vọng Thư. Ở trong lòng cô thì thầm: Con bé có lẽ liền là con của chúng ta, chỉ là một người một mình ở thế giới này bôn ba mấy năm, mới khoan thai đi tới trước mặt các cô.
Bởi vậy, ngày nào đó ở một tháng sau một lúc Thang Tư Niên đưa bút vẽ cho Khương Đồng đã nghe được tiếng cảm ơn nho nhỏ thứ nhất. Lúc này Thang Tư Niên kiềm chế lại tâm thấp thỏm của mình, lấy dũng khí hỏi: "Đồng Đồng, con nguyện ý cùng chúng ta về nhà? Để chúng ta trở thành người nhà của con không?"
Đứa nhỏ nho nhỏ trợn to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn Thang Tư Niên trong lúc nhất thời không biết làm sao. Thang Tư Niên đưa tay kéo Khương Vọng Thư đang đồng dạng kinh ngạc qua một bên, nhìn đứa nhỏ vô cùng thật lòng nói: "Con nguyện ý cùng dì, còn có dì Vọng Thư của con sinh hoạt chung một chỗ không? Chúng ta sẽ vẫn giống như bây giờ, bồi con vẽ vời, bồi con ngươi làm còn nhiều chuyện hơn."
Đứa bé không lên tiếng. Khương Vọng Thư đưa tay ra, nhẹ nhàng che ở trên mu bàn tay nho nhỏ của đứa nhỏ, nhẹ giọng nói rằng: "Đồng Đồng, theo chúng ta về nhà nha?"
Các cô sẽ trở thành mẹ của Đồng Đồng, cũng là bạn của cô bé, đời này vẫn luôn là người thương yêu Đồng Đồng.
Không muốn nói chuyện cũng không sao, nàng cùng Thang Tư Niên nguyện ý dùng thật nhiều thời gian, cùng tất cả thương yêu bao dung, đợi đến một ngày đứa nhỏ này mở miệng.
Khương Đồng do dự rất lâu, tại các cô ước ao ánh mắt lý, cuối cùng nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu, gật gật đầu.
Ngày hôm sau Thang Tư Niên bồi Khương Vọng Thư đi tới viện mồ côi hoàn thành hết thủ tục rồi mang theo Khương Đồng rời đi.
Một ngày kia, Khương Đồng mang ba lô nhỏ, mang theo tiểu hùng của cô bé, nằm nhoài trên lưng Thang Tư Niên, nhìn Khương Vọng Thư bên cạnh, tỉnh tỉnh mê mê đi tới nhà mới của mình.
Rất nhiều năm sau, Khương Đồng vẫn còn mơ hồ nhớ tới tình hình một ngày đó. Phía sau lưng là Thang Tư Niên là làm người an tâm như vậy, mà bên cạnh Khương Vọng Thư cũng có dễ khí vị ôn nhu dễ ngửi.
Tất cả những thứ này, đều là mùi vị của 'nhà', cũng là một đời may mắn của Khương Đồng bắt đầu.
......................
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn là muốn chị Vọng Thư mang thai sinh một đứa bé, nhưng là quá nguy hiểm thì thôi.
Cho nên bọn họ có một đứa nhỏ đặc thù.
Văn chương tới đây cũng xong xuôi, đây chính là một vộ văn thuần nước đường.
Nếu như muốn nói gì thì hẳn là quý trọng đi.
Bánh Trôi vẫn luôn rất quý trọng người mình yêu mà cũng quý trọng chính mình, cho nên mới có một đoạn tình yêu như thế. Đương nhiên, kỳ thật chị Vọng Thư cũng là giống như vậy.
Rất nhiều người ở bên trong tình yêu lại kiêu căng làm càn, nhưng không có thử quý trọng cùng trân ái lẫn nhau, tôi cảm thấy... Trong một đoạn tình yêu, ngoại trừ tôn trọng,thì quý trọng cũng rất trọng yếu.
Cảm ơn mọi người đã làm bạn, này đã kết thúc mỹ mãn như thế.
................................
LOVE IS LOVE!!
Từ lấy trứng mang thai đến có thai chờ thêm phản ứng, cuối cùng là sinh con sống thì đau đớn, còn có các loại nguy hiểm sau khi sinh, Thang Tư Niên từng cái giảng giải đến vô cùng tường tận.
Đang nhìn đến dáng dấp kinh ngạc của Khương Vọng Thư thì Thang Tư Niên bình tĩnh nói: "Cho nên nói, mang thai là một chuyện đặc biệt vĩ đại, quá trình tạo ra sinh mệnh, nhưng cùng lúc đó, quá trình này là thông qua cơ thể mẹ hi sinh để đạt thành."
"Chị à chị thật sự chuẩn bị kỹ càng, muốn một đứa bé đi tới phía trên thế giới này sao?"
Khương Vọng Thư nhìn cái cây kim dài ốm trong video chọc thằng vào để lấy trứng thì lại do dự. Thang Tư Niên thấy thế không ngừng cố gắng nói: "Đối với em mà nói, kỳ thực em cũng chưa hề nghĩ tới muốn một đứa nhỏ mang theo gen của mình để thế giới này. Chuyện mang con là phải nói đến duyên phận. Em cảm thấy đời chúng ta cùng con cái, không có duyên phận."
Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên, kinh ngạc mà nói: "Nhưng mà Tư Niên, lẽ nào em chưa hề nghĩ có một đứa nhỏ thừa kế hình dáng mình sẽ vô cùng đáng yêu sao?" . Truyện Light Novel
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Cái này đúng là chưa nghĩ tới, bởi vì em cảm thấy ta khi còn em liền rất đáng yêu. Đương nhiên, đối với với một đứa nhỏ giống chị thì em có chờ mong qua. Chỉ cụ thể ngẫm lại, vẫn là không nghĩ ra được hình dáng gì."
"Nói như thế nào đây... Em đối với cái này yêu cầu không cao, bởi vì miễn là nghĩ đến em hoặc là chính ta cần trải qua chuyện thống khổ như thế, mới có được một đứa nhỏ, hơn nữa sau đó chị còn phải phụ trách giáo dục đứa bé trở thành một người thiện lương lại chính trực, liền cảm thấy rất phiền phức."
"Vì lẽ đó..."
Thang Tư Niên nhìn Khương Vọng Thư cân nhắc, do dự một chút đổi giọng nói: "Đương nhiên, nếu như chị Vọng Thư nếu muốn thì cũng không phải là không thể."
Khương Vọng Thư đương nhiên không phải ích kỷ như vậy, nàng quay đầu liếc mắt nhìn đủ hình ảnh phụ nữ mang thai trong màn hình cuối cùng lạc ở trên một cái bụng có thai tràn đầy văn nữ tính, than thở nói: "Tư Niên, em nói đúng, em cũng không nghĩ tới chuyện chị làm sao không luyến tiếc em đi làm sao."
Mang thai xem ra đau như vậy, các cô vẫn là quên đi.
Khương Vọng Thư thở dài, nhìn Thang Tư Niên nói rằng: "Chị đối với với liên hệ máu mủ cũng không phải rất quan tâm mà chị chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu như chúng ta có thể có được một đứa bé, là một chuyện rất tốt."
"Chỉ có điều hiện tại, miễn là cùng một chỗ với em liền rất tốt."
Hai người xúc đầu xuống gối dài nói chuyện một phen, cuối cùng quyết định thẳng thắn cùng bà nội, tạm thời quyết định không muốn sinh con.
Chỉ là chuyện con cái một khi mở đầu, sẽ khiến người ta bay lên vô tận liên tưởng. Khương Vọng Thư lúc nào cũng sẽ nghĩ tới chính mình nếu như cùng Thang Tư Niên có một đứa bé, nhất định sẽ đem con giáo dục thành đứa nhỏ siêu cấp tuyệt vời.
Nhưng là Khương Vọng Thư lại không muốn sinh con, nghĩ tới nghĩ lui, Khương Vọng Thư nghĩ đến một chủ ý đặc biệt tuyệt vời.
"Chúng ta đi nhận nuôi một đứa bé đi!"
Sau khi Khương Vọng Thư nói ra câu nói này thì nhìn con mắt Thang Tư Niên tất cả đều là sao.
Thang Tư Niên đang thu dọn tài liệu nghe được câu này, tạm thời bỏ đồ trong ta xuống sau đó quay đầu nhìn thẳng vào nàng, hết sức nghiêm túc hỏi: "Chị là thật lòng sao?"
Khương Vọng Thư gật gù: "Ừm, chị thật lòng! Chị cũng chuẩn bị kỹ càng, kiên trì làm người mẹ tốt!"
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Nếu là như vậy, vậy cuối tuần chúng ta cùng đi viện mồ côi xem một chút đi."
Sau khi một năm Thang Tư Niên bồi Khương Vọng Thư đi mỗi một viện mồ côi trăn trở cũng không có gặp phải duyên phận Khương Vọng Thư muốn.
Mãi đến tận ngày nào đó, Khương Vọng Thư tự mình đi đến trong viện mồ côi, nhìn thấy đứa bé gái mang theo tiểu hùng ngồi ở bàn đu dây một bên không nói lời nào thì bỗng nhiên thì có loại tìm tới cảm giác con mình sinh.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, cũng vào buổi chiều hôm đó Khương Vọng Thư quỷ thần xui khiến ngồi xổm bên người cô bé, bồi bé nhìn buổi trưa con kiến dọn nhà một chút.
Sau đó chừng mấy ngày, Khương Vọng Thư bồi đứa bé gái cùng đờ ra, rốt cục đã đến mức độ có thể cùng đối phương cùng nhau vẽ vời thì Khương Vọng Thư không thể chờ đợi được nữa cùng bác sĩ Thang sau khi đi công tác về chia sẻ trải nghiệm của chính mình.
"Con bé gọi là Khương Đồng, dài đến đặc biệt đáng yêu mà vẽ vời cực kỳ tốt, năm nay sáu tuổi đối với trạng thái màu sắc siêu cấp nhạy cảm. Là đứa nhỏ đặc biệt thông minh, em nhất định sẽ yêu thích bé!"
"Đến đến đến, chị cho em xem bức ảnh."
Khương Vọng Thư nói, mở ra ảnh mình cùng đứa nhỏ chụp chung. Trong hình, Khương Vọng Thư quay lưng bàn vẽ cùng mặt trời lặn, giơ họa bút quay về màn ảnh đang một nửa ôm đứa bé cười đến xán lạn như hoa. Mà cô bé được nàng ôm thì lại ngại ngùng đưa tay hai ngón tay, quay về màn ảnh nhàn nhạt cười.
Thang Tư Niên xem đánh giá đứa nhỏ trong ảnh, cũng cảm thấy đối phương đặc biệt duyên chợp mắt, suy nghĩ một chút nói rằng: "Đứa nhỏ này rất đáng yêu a, theo lý thuyết sẽ có rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi chứ? Lẽ nào là không có thân thích ư làm sao sẽ đưa đến viện mồ côi?"
Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư thở dài một hơi, cùng Thang Tư Niên giải thích: "Em có hỏi qua viện trưởng, đứa nhỏ này cha mẹ đã qua đời do tai nạn xe cộ còn thân thích trong nhà cũng không muốn nhận nuôi bé, cho nên mới đưa tới."
"Bé rất đáng yêu, nhà muốn nhận nuôi con bé cũng rất nhiều, chỉ là... Chỉ là đứa nhỏ này có chút đặc thù."
Thang Tư Niên nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Vọng Thư: "Đặc thù? Là bị bệnh sao? Trái tim vấn đề hay là về mặt ngũ quan vấn đề?"
Thang Tư Niên cũng không phải chú ý đứa nhỏ sẽ xảy ra bệnh, bởi vì nàng tin tưởng Khương Vọng Thư yêu thích đứa bé này như thế, cũng vì nghênh tiếp một đứa bé đến làm nhiều chuẩn bị như vậy thì chị ấy có thể trở thành một người mẹ tốt
Khương Vọng Thư —— chị của cô, người yêu của cô, là một người có tình thương, lại ôn nhu, vừa giàu lại có trách nhiệm,
Đương nhiên, cô cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, thương người Khương Vọng Thư thương.
Đối diện với vấn đề này, Khương Vọng Thư lại lắc đầu một cái, thần thần bí bí cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Bảo mật, chờ khi em đi gặp đến Đồng Đồng thì sẽ biết. Con bé chính là... Có chút đặc thù."
Ngày kế, Thang Tư Niên dành thời gian, theo Khương Vọng Thư đi rồi viện mồ côi gặp Khương Đồng.
Khi cô nhìn thấy đứa nhỏ kia ngồi xổm ở trong góc, ngơ ngác vẽ ra tranh cùng với khi nghe đến Khương Vọng Thư hô hoán thì cấp tốc nghiêng đầu lại nhìn Khương Vọng Thư lộ ra một nụ cười khinh thiển, cũng không khỏi bắt đầu cùng Khương Vọng Thư chờ mong đứa bé này có thể trở thành thành viên mới của nhà các cô như thế.
Chỉ là lúc tầm mắt Khương Đồng lướt qua Khương Vọng Thư, nhìn thấy nàng nắm tay Thang Tư Niên thì trong nháy mắt dại ra. Thấy Khương Đồng lộ ra biểu hiện tương đương eo hẹp, bất an co rút tay nhỏ của mình lại khiếp đảm tựa hồ muốn tìm cái khe đem mình co vào.
Khương Vọng Thư lại không có chú ý đứa nhỏ khiếp đảm, nắm Thang Tư Niên đi tới trước mặt đứa nhỏ, ngồi xổm người xuống thoải mái tự nhiên cùng Khương Đồng chào hỏi: "Đồng Đồng chào em, đây chính là người bạn lớn dì đã cùng con nói —— Bánh Trôi nhà chúng ta."
Thang Tư Niên ngồi xổm ở trước mặt Khương Đồng, cùng con bé hỏi thăm một chút: "Đồng Đồng chào ngươi, rất hân hạnh được biết con, dì là Bánh Trôi."
Khương Đồng sợ hãi nhìn cô một cái, gật gù rồi, lại nhanh chóng mở ra mắt khác. Đứa bé lùi lại mấy bước, tựa hồ muốn tìm một chỗ ẩn đi.
Phàn ứng của đứa bé không giống như là sợ người lạ mà giống như là tự bế. Tiếp đó, Thang Tư Niên thông qua quan sát chứng minh suy đoán của mình.
Ngoại trừ cùng Khương Vọng Thư vẽ vời ở ngoài, Khương Đồng trên căn bản sẽ không đưa ảnh mắt đến trên người nào. Trong lúc con bé cùng Khương Vọng Thư giao lưu, đa số thời điểm sẽ là Khương Vọng Thư nói còn Khương Đồng chỉ có thể rụt rè lắc đầu hoặc gật đầu.
Khi Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên nói chuyện, Khương Đồng thỉnh thoảng sẽ đem tầm mắt rơi vào trên người Thang Tư Niên, tựa hồ đang quan trắc đối phương có phải là một người đáng tin cậy không.
Khi Thang Tư Niên chú ý tới tầm mắt của đứa bé rồi cũng nhìn sang thì đứa bé vừa giống như là một con chuột nhỏ bị bắt đến cấp tốc dời tầm mắt của chính mình.
Thang Tư Niên cảm thấy cực kỳ thú vị liền không nhịn được muốn trêu chọc trêu chọc đứa nhỏ. Tỷ như tiếp nhận việc Khương Vọng Thư đang làm, chờ đưa màu đưa bút cho đứa nhỏ.
Mỗi khi tầm mắt đối đầu thì đứa nhỏ kia lúc nào cũng như cái tiểu tặc cấp tốc dời đi, tiếp đó sẽ di chuyển vị trí càng thêm tới gần Khương Vọng Thư.
Thang Tư Niên ngồi ở bên cạnh các cô, nhìn hai người một lớn một nhỏ cầm bút vẽ, ở trên giấy vẽ lên màu sắc sáng lạn thì tâm mềm mại đến rối tinh rối mù.
Có lẽ, nếu như cô cùng Khương Vọng Thư có con thì cũng sẽ là dáng dấp như vậy đi.
Lúc này, Thang Tư Niên bỗng nhiên hiểu được câu kia của Khương Vọng Thư. Ở trong lòng cô thì thầm: Con bé có lẽ liền là con của chúng ta, chỉ là một người một mình ở thế giới này bôn ba mấy năm, mới khoan thai đi tới trước mặt các cô.
Bởi vậy, ngày nào đó ở một tháng sau một lúc Thang Tư Niên đưa bút vẽ cho Khương Đồng đã nghe được tiếng cảm ơn nho nhỏ thứ nhất. Lúc này Thang Tư Niên kiềm chế lại tâm thấp thỏm của mình, lấy dũng khí hỏi: "Đồng Đồng, con nguyện ý cùng chúng ta về nhà? Để chúng ta trở thành người nhà của con không?"
Đứa nhỏ nho nhỏ trợn to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn Thang Tư Niên trong lúc nhất thời không biết làm sao. Thang Tư Niên đưa tay kéo Khương Vọng Thư đang đồng dạng kinh ngạc qua một bên, nhìn đứa nhỏ vô cùng thật lòng nói: "Con nguyện ý cùng dì, còn có dì Vọng Thư của con sinh hoạt chung một chỗ không? Chúng ta sẽ vẫn giống như bây giờ, bồi con vẽ vời, bồi con ngươi làm còn nhiều chuyện hơn."
Đứa bé không lên tiếng. Khương Vọng Thư đưa tay ra, nhẹ nhàng che ở trên mu bàn tay nho nhỏ của đứa nhỏ, nhẹ giọng nói rằng: "Đồng Đồng, theo chúng ta về nhà nha?"
Các cô sẽ trở thành mẹ của Đồng Đồng, cũng là bạn của cô bé, đời này vẫn luôn là người thương yêu Đồng Đồng.
Không muốn nói chuyện cũng không sao, nàng cùng Thang Tư Niên nguyện ý dùng thật nhiều thời gian, cùng tất cả thương yêu bao dung, đợi đến một ngày đứa nhỏ này mở miệng.
Khương Đồng do dự rất lâu, tại các cô ước ao ánh mắt lý, cuối cùng nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu, gật gật đầu.
Ngày hôm sau Thang Tư Niên bồi Khương Vọng Thư đi tới viện mồ côi hoàn thành hết thủ tục rồi mang theo Khương Đồng rời đi.
Một ngày kia, Khương Đồng mang ba lô nhỏ, mang theo tiểu hùng của cô bé, nằm nhoài trên lưng Thang Tư Niên, nhìn Khương Vọng Thư bên cạnh, tỉnh tỉnh mê mê đi tới nhà mới của mình.
Rất nhiều năm sau, Khương Đồng vẫn còn mơ hồ nhớ tới tình hình một ngày đó. Phía sau lưng là Thang Tư Niên là làm người an tâm như vậy, mà bên cạnh Khương Vọng Thư cũng có dễ khí vị ôn nhu dễ ngửi.
Tất cả những thứ này, đều là mùi vị của 'nhà', cũng là một đời may mắn của Khương Đồng bắt đầu.
......................
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn là muốn chị Vọng Thư mang thai sinh một đứa bé, nhưng là quá nguy hiểm thì thôi.
Cho nên bọn họ có một đứa nhỏ đặc thù.
Văn chương tới đây cũng xong xuôi, đây chính là một vộ văn thuần nước đường.
Nếu như muốn nói gì thì hẳn là quý trọng đi.
Bánh Trôi vẫn luôn rất quý trọng người mình yêu mà cũng quý trọng chính mình, cho nên mới có một đoạn tình yêu như thế. Đương nhiên, kỳ thật chị Vọng Thư cũng là giống như vậy.
Rất nhiều người ở bên trong tình yêu lại kiêu căng làm càn, nhưng không có thử quý trọng cùng trân ái lẫn nhau, tôi cảm thấy... Trong một đoạn tình yêu, ngoại trừ tôn trọng,thì quý trọng cũng rất trọng yếu.
Cảm ơn mọi người đã làm bạn, này đã kết thúc mỹ mãn như thế.
................................
LOVE IS LOVE!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.