Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu
Chương 17
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
25/08/2020
Lần khám bệnh này không được tiến hành ở bệnh viện tư nhân sau nhà kia nữa.
Hôm sau từ sáng sớm Hải Đồ đã bị Kỳ Khiêm dựng dậy, cậu tỉnh tỉnh mê mê đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng.
Lúc ăn sáng Kỳ Khiêm ngồi ở bên cạnh nhìn cậu.
“Anh không ăn à?”
Kỳ Khiêm uống một ngụm nước: “Kiểm tra phải để bụng rỗng.”
“Ừm.” Hải Đồ gật gật đầu, tiếp tục cắm đầu ăn, không biết có phải vì có người ngồi bên cạnh nhìn mình hay không mà cậu thấy bữa sáng ngày hôm nay ngon một cách lạ thường.
Kỳ Khiêm có vẻ không muốn cho người khác biết tình trạng sức khỏe của hắn, lúc ra ngoài ngay cả tài xế cũng không mang đi cùng.
Thế nhưng hắn dẫn theo Hải Đồ, Hải Đồ thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Hai người có thể coi là đã đến sớm, thế nhưng trước quầy thu tiền của bệnh viện đã xếp một hàng dài.
Hai người xếp hàng khoảng 20 phút, cuối cùng cũng nhận được số thứ tự, sau khi nhận số hai người đi lên tầng hai, lại tiếp tục xếp hàng ở trước cửa phòng kiểm tra sức khỏe.
Lần đầu tiên Hải Đồ được kinh qua sự đáng sợ của đi khám bệnh…
Loa phát ngoài phòng khám bắt đầu gọi tên, Hải Đồ nhìn tờ danh sách trên tay Kỳ Khiêm: “Trước anh có 30 người nữa.”
“Đúng vậy.”
“Vậy phải xếp hàng bao lâu?”
Kỳ Khiêm suy nghĩ một chút, không có kết quả, hắn không trả lời mà cười cười với Hải Đồ: “Thấy chán thì chơi điện thoại đi, có mang sạc pin cho cậu đó.”
“Cũng được.”
Hải Đồ đọc truyện được một nửa, người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Chắc phải chờ tầm cả tiếng đồng hồ.”
Hải Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, mất một lúc mới hiểu được người kia đang nói đến cái gì.
Kỳ Khiêm cười cười có chút quẫn bách: “Lúc trước tôi đoán sai rồi, có lẽ chúng ta phải đợi ở bệnh viện rất lâu.”
Phản ứng đầu tiên của Hải Đồ là: “Vậy buổi trưa ăn cơm ở đâu?”
Kỳ Khiêm nói: “Bên cạnh có bán.”
“Vậy là được.”
Kiểm tra một lần là đến tận hơn 3 giờ chiều, Kỳ Khiêm mới cầm trên tay kết quả kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Bác sĩ cầm cuộn phim, điều chỉnh ánh sáng nhìn cho rõ, kết hợp với những kết quả kiểm tra khác, đưa ra kết luận: “Sức khỏe không có vấn đề gì lớn.”
Ông quay đầu, nhìn kỹ Kỳ Khiêm một chút: “Tôi nghi ngờ dinh dưỡng của anh không được đầy đủ, có muốn đi kiểm tra một chút không?”
“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.” Kỳ Khiêm cẩn thận nhận lại kết quả kiểm tra, gật đầu với bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Ra đến cổng bệnh viện, hắn lấy bệnh án ra, còn lại mấy thứ kia vất hết vào thùng rác, quay người hỏi Hải Đồ: “Được ra ngoài một chuyến, có muốn đi đâu không?”
Hải Đồ lắc đầu một cái.
Hiện tại tâm trạng cậu không được vui, bắt đầu nhớ về cái bộ phận kia trên cơ thể mình.
Cậu đã không còn là một con thỏ biển hoàn chỉnh nữa rồi (T o T)
Hải Đồ không thể nhìn nổi người nào đó đang vui sướng tưng bừng bên cạnh mình nữa, cậu sờ sờ túi gấm trên ngực, nói với Kỳ Khiêm: “Tôi có chút chuyện, anh cứ đi trước đi.”
Kỳ Khiêm kéo tay cậu: “Tôi đưa cậu đi, bây giờ trên đường không dễ bắt xe.”
Thái độ của hắn rất tự nhiên, cũng không để ý vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt của Hải Đồ.
Hải Đồ quay sang nhìn đường phố tấp nập, suy nghĩ không bao lâu đành đồng ý đề nghị của Kỳ Khiêm.
Theo chỉ dẫn của Hải Đồ, xe đi càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở đầu một cái hẻm.
Sau khi xuống xe thì vẫy tay với người ngồi ở ghế lái: “Tôi đi đây.”
Đi vào ngõ, đến tận cuối ngõ, đẩy cánh cửa ở bên phải ra, sau cánh cửa không có ai cả, mà là một con đường nhỏ hẹp quanh co khác.
Đi dọc đến cuối đường, lại có một cánh cửa khác, cánh cửa kia khá là cũ kỹ, dường như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.
Hải Đồ đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra tiếng kêu cọt kẹt, mấy người đang chơi mạt chược bên trong nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu.
“Ra là cậu.” Người ngồi hướng đông nhìn qua đã ngoài 60 tuổi, tóc hoa râm buộc ở sau gáy, đeo một cái kính lão, là nhân viên quản lý ở đây, lúc này bà ta đang ngậm một điếu thuốc lá, vừa hút thuốc vừa đánh ra một cây: “Nhị đồng.”
Sau khi đánh xong mới rảnh rỗi bắt chuyện với Hải Đồ: “Có chuyện gì?”
Hải Đồ rầu rĩ không biết nói ra miệng thế nào, trong phòng có bốn người thì đến ba người cậu chả biết là ai.
“Ai u thằng nhóc này cậu thẹn thùng cái gì, chúng ta đây lớn tuổi như vậy rồi, còn cái gì chưa thấy nữa đâu.” Người ngồi phía tây trông có vẻ già hơn một chút mở miệng nói: “Nói đi, chú em phạm pháp hay là bị lừa?”
Ông ta nhìn Hải Đồ từ trên xuống dưới, dừng ở trên mặt một lúc lâu: “Hay là bị lừa bán?”
Trước ánh mắt quái lạ của hắn, Hải Đồ vội vàng lắc đầu, tiến đến bên cạnh người duy nhất cậu quen biết ở đây: “Tôi có một chỗ không mọc ra được.”
Nhân viên quản lý kinh hãi: “Chỗ nào?”
Lúc nói hơi bị quá đà, làm tàn thuốc rơi xuống, bà vội vàng đứng dậy phủi tàn thuốc trên người, nhìn thân dưới của Hải Đồ hỏi: “Chỗ nào không mọc cơ?”
Hải Đồ đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chính là đầu nhũ, rơi xuống xong nó lại không mọc ra nữa.”
“À.” Người phụ nữ thất vọng đáp một tiếng: “Thế cái thứ đó của cậu làm sao lại tự dưng lại rơi mất?”
Hải Đồ cảm thấy nếu nói ra là mình cắt xuống để chữa bệnh cho người khác thì nghe có vẻ ngu, nên tùy tiện tìm một cái cớ: “Nó cứ thòi ra hơi bị vướng, nên cắt.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Bộ tộc các cậu ai cũng tùy hứng như vậy sao?”
Hải Đồ không biết trả lời thế nào…
Tuy nhiên thì người phụ nữ cũng không quá là xoắn xuýt về vấn đề này, nói xong thì chìa tay ra trước mặt Hải Đồ: “Phí kiểm tra hết 10 vạn.”
“Đắt như vậy sao?!!” Rõ ràng Kỳ Khiêm đi khám chỉ hết có 2 vạn.
“Đương nhiên là đắt vậy rồi.” Lúc nói chuyện làm ăn là có ngay thái độ của người buôn bán, nhân viên quản lý đưa Hải Đồ đến gian phòng bên cạnh còn xập xệ hơn nữa: “Kiểm tra sức khỏe cho người phàm rất đơn giản, nhưng kiểm tra như vậy thì có thể ra bệnh của cậu sao?”
“Không thể!!!” Người phụ nữ tự hỏi tự trả lời, đồng thời chỉ tay vào một cái máy bám đầy mạng nhện trong góc phòng: “Cậu xem cái máy khám kia kìa, nhìn qua không có gì đáng chú ý đúng không, nhưng nó là do Thanh Sơn lão tổ tự mình làm đấy, cả quả đất này cũng chỉ ở đây mới có, cậu nói xem chúng tôi lấy đắt là có lý hay vô lý?”
Hải Đồ không biết Thanh Sơn lão tổ là ai, nhưng cái này cũng không gây trở ngại trong việc cậu lý giải đạo lý “Vật nào hiếm là vật ấy quý” mà người phụ nữ kia nói, trong lòng ai thán là cái ví của mình sắp teo lại rồi, Hải Đồ méo miệng hỏi người phụ nữ: “Trả tiền thế nào ạ?”
“Thanh toán qua Wechat cũng được, từ chối tiền mặt với quẹt thẻ.” Người phụ nữ không biết lấy đâu ra thêm một điếu thuốc: “Chỗ kinh doanh nhỏ, không có máy POS (máy quẹt thẻ), cũng không thể ghi sổ nợ.”
Hải Đồ lôi điện thoại ra chuyển cho người phụ nữ 10 vạn, lúc gõ mật khẩu thấy trái tim như đang rỉ máu.
Lúc trước ký hợp đồng với Lý Càn người kia thanh toán cho cậu 20 vạn tiền cọc, một nửa số tiền giờ chạy ra ngoài, Hải Đồ nhìn số dư tiền trong điện thoại, xem xét khả năng ra ngoài tìm việc làm thêm.
Sau khi nhận được tiền, thái độ của người phụ nữ tốt hơn chút đỉnh, bà ta một tay lôi cái máy ra, dưới ánh mắt sùng bái của Hải Đồ sử dụng một lá bùa tẩy sạch, cái máy lập tức sáng sủa hẳn lên!
“Đi vào nằm xuống.”
Hình dáng cái máy có phần giống cabin dinh dưỡng trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, cửa mở ra từ phía trên, sau khi có người đi vào thì đóng lại, từ ngoài nhìn vào kín không có một khe hở.
Hải Đồ đi vào, cửa khoang từ từ đóng lại, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, dần dần, cậu cảm thấy quanh mình trở nên ướt át, một thứ gì đó như chất nhũ lỏng cuốn quanh Hải Đồ, chảy khắp toàn thân cậu.
Chỉ chốc lát sau, chất nhũ kia rút đi, cửa khoang mở ra.
Hải Đồ ngồi dậy sờ sờ khắp người, lại thấy rất khô ráo.
Người phụ nữ đứng ngoài đương nhiên hiểu sao cậu lại làm động tác này: “Đừng lo, ban nãy không phải nước đâu, đó là do linh lực của Thanh Sơn lão tổ biến ảo mà thành.”
“Ồ.” Hải Đồ từ trong khoang bò ra ngoài, đi tới bên cạnh người phụ nữ hỏi: “Tôi là bị mắc bệnh gì vậy?”
Người phụ nữ hỏi cậu: “Cậu có biết sao mình lại hóa hình không?”
Nhận thức về bản thân vô cùng nông cạn, Hải Đồ trả lời: “Bời vì tôi sống rất lâu!”
Người bên cạnh không nể nang mà cười khinh bỉ một tiếng: “Vậy cậu xem mấy cái cây đó sống hơn một nghìn năm rồi sao vẫn chưa thành tinh?”
Cái vấn đề này Hải Đồ không trả lời được…
“Sở dĩ cậu hóa thành người, không liên quan gì đến việc cậu đã sống bao lâu, thậm chí cậu sống được lâu như vậy, cũng là nhờ công của sư phụ cậu.” Người phụ nữ giải thích cho cậu: “Nguyên nhân chính khiến cậu biến thành người, là nhờ vào lúc sư phụ cậu phi thăng cậu được hưởng sái phần quà tặng của trời đất này, cho nên mới bớt đi được một nghìn năm khổ tu.”
Người phụ nữ kia lắc đầu một cái: “Chuyện này đừng có mà tùy tiện nói ra bên ngoài, nếu không có biết bao yêu quái muốn đánh chết cậu mất.”
Hải Đồ ngoan ngoãn đồng ý.
Bà ta tiếp tục hỏi: “Những yêu quái thành tinh nhờ tạo hóa của trời đất đều có một đặc điểm chung: đó chính là với phàm nhân mà nói thì có tác dụng như thịt của Đường Tăng vậy, có thể cứu sống người chết mọc lại thịt từ xương, hiểu không?”
Hải Đồ gật gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng tại sao lại không mọc ra được cơ chứ?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cậu, thò tay vào ống tay áo, lấy ra một quyển sách cực kì vĩ đại ném qua: “Khuyến mại còn 200 đồng, nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Sách rất dày, đập vào tay Hải Đồ còn thấy đau, cậu luống cuống nhận lấy, liếc nhìn bìa sách, trên đó viết ba chữ rồng bay phượng múa được thiếp vàng: “Sơn hải kinh.”
“Vỏ ngoài để ngụy trang thôi, đây là danh sách những điều cần biết của Tu chân giới, khi nào rảnh đọc kĩ một chút, đừng nhà quê như vậy nữa.”
Người phụ nữ phun ra một vòng khói: “Thấy cậu là khách hàng lớn tôi mới giải thích cho, trong thiên đạo này, coi trọng nhất là sự cân bằng, như các cậu thế này, có thể coi là sự tồn tại làm phá hủy cân bằng của nhân gian. Đặc biệt cậu lại còn có khả năng tái sinh, nếu cho cậu dùng vô hạn, thì thế gian không phải đại loạn à?”
Hải Đồ như hiểu mà như không hiểu gật đầu.
“Cũng như bug chữa trị trong game vậy, cậu chính là cái lỗ hổng đó.”
Lần này Hải Đồ nghe hiểu triệt để, cậu lắp bắp hỏi: “Vậy thứ đó của tôi sau này không bao giờ mọc lại nữa sao?”
Người phụ nữ cười: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu.”
Nói xong người phụ nữ lại chìa tay ra trước mặt cậu: “Nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Hải Đồ liền lấy điện thoại ra chuyển tiền cho bà.
Cuốn sách quá là to, cầm trên tay thì khá vướng, Hải Đồ bèn bỏ vào cái túi gấm trên cổ.
Túi gấm này là của tu sĩ cho Hải Đồ, bên trong không tới một mét vuông, lúc cho cậu chỉ bỏ vào một tờ giấy chứng nhận gia truyền của Tu chân giới, bây giờ có thêm một quyển sách.
Sau khi giả quyết vấn đề xong người phụ nữ liền đuổi Hải Đồ ra ngoài, để không ảnh hưởng hoạt động vui chơi giải trí của mình.
Hải Đồ mặt ủ mày chau đi ra ngoài hẻm nhỏ, bị cái xe ở đầu hẻm cản đường.
Kỳ Khiêm dựa vào cửa xe chờ, thấy người kia đi vào một chuyến, lúc ra tinh thần còn uể oải hơn, cảm thấy hơi chút lo lắng: “Sao lại buồn rầu vậy?”
Hải Đồ nhìn hắn lại nghĩ đến cái đầu nhũ đã theo gió mà đi của mình, thở thật dài, nghĩ thầm để kiếm được tiền của anh phải trả giá đắt quá mà.
Coi như tai nạn nghề nghiệp đi! Nhưng nghĩ vậy càng làm Hải Đồ thấy khó chịu hơn.
Kỳ Khiêm bị hành động này của cậu làm cho ngây ngẩn cả người, cho là Hải Đồ vừa phải chịu thiệt thòi lớn lao, hắn giơ tay lên nhéo nhéo tai cậu, dùng giọng điệu mềm mại nhất từ trước đến giờ hỏi cậu: “Bị bắt nạt sao? Nói ra tôi báo thù cho cậu.”
Hải Đồ lắc lắc đầu.
“Hay là thiếu tiền tiêu?” Kỳ Khiêm biết là mấy người trẻ tuổi như cậu tiêu tiền đều thích vung tay quá trán: “Không đủ cứ bảo tôi là được.”
Đôi mắt Hải Đồ sáng rực lên, vui mừng được một giây lại héo xuống, tiền cũng không mua được thân thể của cậu đâu!
Đứng trước Hải Đồ không có vẻ là hợp tác, Kỳ Khiêm cũng không biết làm sao, nhưng người trước mắt này là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có trách nhiệm phải giúp người ta vui vẻ.
Nhớ tới biển quảng cáo lúc nãy nhìn thấy trên đường, Kỳ Khiêm thử hỏi một câu: “Ngày hôm nay có lễ hội ẩm thực, chúng ta đến đó ăn nhé? Ở đó có đặc sản của rất nhiều nơi đấy.”
Hết chương 16.
Hôm sau từ sáng sớm Hải Đồ đã bị Kỳ Khiêm dựng dậy, cậu tỉnh tỉnh mê mê đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng.
Lúc ăn sáng Kỳ Khiêm ngồi ở bên cạnh nhìn cậu.
“Anh không ăn à?”
Kỳ Khiêm uống một ngụm nước: “Kiểm tra phải để bụng rỗng.”
“Ừm.” Hải Đồ gật gật đầu, tiếp tục cắm đầu ăn, không biết có phải vì có người ngồi bên cạnh nhìn mình hay không mà cậu thấy bữa sáng ngày hôm nay ngon một cách lạ thường.
Kỳ Khiêm có vẻ không muốn cho người khác biết tình trạng sức khỏe của hắn, lúc ra ngoài ngay cả tài xế cũng không mang đi cùng.
Thế nhưng hắn dẫn theo Hải Đồ, Hải Đồ thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Hai người có thể coi là đã đến sớm, thế nhưng trước quầy thu tiền của bệnh viện đã xếp một hàng dài.
Hai người xếp hàng khoảng 20 phút, cuối cùng cũng nhận được số thứ tự, sau khi nhận số hai người đi lên tầng hai, lại tiếp tục xếp hàng ở trước cửa phòng kiểm tra sức khỏe.
Lần đầu tiên Hải Đồ được kinh qua sự đáng sợ của đi khám bệnh…
Loa phát ngoài phòng khám bắt đầu gọi tên, Hải Đồ nhìn tờ danh sách trên tay Kỳ Khiêm: “Trước anh có 30 người nữa.”
“Đúng vậy.”
“Vậy phải xếp hàng bao lâu?”
Kỳ Khiêm suy nghĩ một chút, không có kết quả, hắn không trả lời mà cười cười với Hải Đồ: “Thấy chán thì chơi điện thoại đi, có mang sạc pin cho cậu đó.”
“Cũng được.”
Hải Đồ đọc truyện được một nửa, người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Chắc phải chờ tầm cả tiếng đồng hồ.”
Hải Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, mất một lúc mới hiểu được người kia đang nói đến cái gì.
Kỳ Khiêm cười cười có chút quẫn bách: “Lúc trước tôi đoán sai rồi, có lẽ chúng ta phải đợi ở bệnh viện rất lâu.”
Phản ứng đầu tiên của Hải Đồ là: “Vậy buổi trưa ăn cơm ở đâu?”
Kỳ Khiêm nói: “Bên cạnh có bán.”
“Vậy là được.”
Kiểm tra một lần là đến tận hơn 3 giờ chiều, Kỳ Khiêm mới cầm trên tay kết quả kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Bác sĩ cầm cuộn phim, điều chỉnh ánh sáng nhìn cho rõ, kết hợp với những kết quả kiểm tra khác, đưa ra kết luận: “Sức khỏe không có vấn đề gì lớn.”
Ông quay đầu, nhìn kỹ Kỳ Khiêm một chút: “Tôi nghi ngờ dinh dưỡng của anh không được đầy đủ, có muốn đi kiểm tra một chút không?”
“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.” Kỳ Khiêm cẩn thận nhận lại kết quả kiểm tra, gật đầu với bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Ra đến cổng bệnh viện, hắn lấy bệnh án ra, còn lại mấy thứ kia vất hết vào thùng rác, quay người hỏi Hải Đồ: “Được ra ngoài một chuyến, có muốn đi đâu không?”
Hải Đồ lắc đầu một cái.
Hiện tại tâm trạng cậu không được vui, bắt đầu nhớ về cái bộ phận kia trên cơ thể mình.
Cậu đã không còn là một con thỏ biển hoàn chỉnh nữa rồi (T o T)
Hải Đồ không thể nhìn nổi người nào đó đang vui sướng tưng bừng bên cạnh mình nữa, cậu sờ sờ túi gấm trên ngực, nói với Kỳ Khiêm: “Tôi có chút chuyện, anh cứ đi trước đi.”
Kỳ Khiêm kéo tay cậu: “Tôi đưa cậu đi, bây giờ trên đường không dễ bắt xe.”
Thái độ của hắn rất tự nhiên, cũng không để ý vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt của Hải Đồ.
Hải Đồ quay sang nhìn đường phố tấp nập, suy nghĩ không bao lâu đành đồng ý đề nghị của Kỳ Khiêm.
Theo chỉ dẫn của Hải Đồ, xe đi càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở đầu một cái hẻm.
Sau khi xuống xe thì vẫy tay với người ngồi ở ghế lái: “Tôi đi đây.”
Đi vào ngõ, đến tận cuối ngõ, đẩy cánh cửa ở bên phải ra, sau cánh cửa không có ai cả, mà là một con đường nhỏ hẹp quanh co khác.
Đi dọc đến cuối đường, lại có một cánh cửa khác, cánh cửa kia khá là cũ kỹ, dường như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.
Hải Đồ đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra tiếng kêu cọt kẹt, mấy người đang chơi mạt chược bên trong nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu.
“Ra là cậu.” Người ngồi hướng đông nhìn qua đã ngoài 60 tuổi, tóc hoa râm buộc ở sau gáy, đeo một cái kính lão, là nhân viên quản lý ở đây, lúc này bà ta đang ngậm một điếu thuốc lá, vừa hút thuốc vừa đánh ra một cây: “Nhị đồng.”
Sau khi đánh xong mới rảnh rỗi bắt chuyện với Hải Đồ: “Có chuyện gì?”
Hải Đồ rầu rĩ không biết nói ra miệng thế nào, trong phòng có bốn người thì đến ba người cậu chả biết là ai.
“Ai u thằng nhóc này cậu thẹn thùng cái gì, chúng ta đây lớn tuổi như vậy rồi, còn cái gì chưa thấy nữa đâu.” Người ngồi phía tây trông có vẻ già hơn một chút mở miệng nói: “Nói đi, chú em phạm pháp hay là bị lừa?”
Ông ta nhìn Hải Đồ từ trên xuống dưới, dừng ở trên mặt một lúc lâu: “Hay là bị lừa bán?”
Trước ánh mắt quái lạ của hắn, Hải Đồ vội vàng lắc đầu, tiến đến bên cạnh người duy nhất cậu quen biết ở đây: “Tôi có một chỗ không mọc ra được.”
Nhân viên quản lý kinh hãi: “Chỗ nào?”
Lúc nói hơi bị quá đà, làm tàn thuốc rơi xuống, bà vội vàng đứng dậy phủi tàn thuốc trên người, nhìn thân dưới của Hải Đồ hỏi: “Chỗ nào không mọc cơ?”
Hải Đồ đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chính là đầu nhũ, rơi xuống xong nó lại không mọc ra nữa.”
“À.” Người phụ nữ thất vọng đáp một tiếng: “Thế cái thứ đó của cậu làm sao lại tự dưng lại rơi mất?”
Hải Đồ cảm thấy nếu nói ra là mình cắt xuống để chữa bệnh cho người khác thì nghe có vẻ ngu, nên tùy tiện tìm một cái cớ: “Nó cứ thòi ra hơi bị vướng, nên cắt.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Bộ tộc các cậu ai cũng tùy hứng như vậy sao?”
Hải Đồ không biết trả lời thế nào…
Tuy nhiên thì người phụ nữ cũng không quá là xoắn xuýt về vấn đề này, nói xong thì chìa tay ra trước mặt Hải Đồ: “Phí kiểm tra hết 10 vạn.”
“Đắt như vậy sao?!!” Rõ ràng Kỳ Khiêm đi khám chỉ hết có 2 vạn.
“Đương nhiên là đắt vậy rồi.” Lúc nói chuyện làm ăn là có ngay thái độ của người buôn bán, nhân viên quản lý đưa Hải Đồ đến gian phòng bên cạnh còn xập xệ hơn nữa: “Kiểm tra sức khỏe cho người phàm rất đơn giản, nhưng kiểm tra như vậy thì có thể ra bệnh của cậu sao?”
“Không thể!!!” Người phụ nữ tự hỏi tự trả lời, đồng thời chỉ tay vào một cái máy bám đầy mạng nhện trong góc phòng: “Cậu xem cái máy khám kia kìa, nhìn qua không có gì đáng chú ý đúng không, nhưng nó là do Thanh Sơn lão tổ tự mình làm đấy, cả quả đất này cũng chỉ ở đây mới có, cậu nói xem chúng tôi lấy đắt là có lý hay vô lý?”
Hải Đồ không biết Thanh Sơn lão tổ là ai, nhưng cái này cũng không gây trở ngại trong việc cậu lý giải đạo lý “Vật nào hiếm là vật ấy quý” mà người phụ nữ kia nói, trong lòng ai thán là cái ví của mình sắp teo lại rồi, Hải Đồ méo miệng hỏi người phụ nữ: “Trả tiền thế nào ạ?”
“Thanh toán qua Wechat cũng được, từ chối tiền mặt với quẹt thẻ.” Người phụ nữ không biết lấy đâu ra thêm một điếu thuốc: “Chỗ kinh doanh nhỏ, không có máy POS (máy quẹt thẻ), cũng không thể ghi sổ nợ.”
Hải Đồ lôi điện thoại ra chuyển cho người phụ nữ 10 vạn, lúc gõ mật khẩu thấy trái tim như đang rỉ máu.
Lúc trước ký hợp đồng với Lý Càn người kia thanh toán cho cậu 20 vạn tiền cọc, một nửa số tiền giờ chạy ra ngoài, Hải Đồ nhìn số dư tiền trong điện thoại, xem xét khả năng ra ngoài tìm việc làm thêm.
Sau khi nhận được tiền, thái độ của người phụ nữ tốt hơn chút đỉnh, bà ta một tay lôi cái máy ra, dưới ánh mắt sùng bái của Hải Đồ sử dụng một lá bùa tẩy sạch, cái máy lập tức sáng sủa hẳn lên!
“Đi vào nằm xuống.”
Hình dáng cái máy có phần giống cabin dinh dưỡng trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, cửa mở ra từ phía trên, sau khi có người đi vào thì đóng lại, từ ngoài nhìn vào kín không có một khe hở.
Hải Đồ đi vào, cửa khoang từ từ đóng lại, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, dần dần, cậu cảm thấy quanh mình trở nên ướt át, một thứ gì đó như chất nhũ lỏng cuốn quanh Hải Đồ, chảy khắp toàn thân cậu.
Chỉ chốc lát sau, chất nhũ kia rút đi, cửa khoang mở ra.
Hải Đồ ngồi dậy sờ sờ khắp người, lại thấy rất khô ráo.
Người phụ nữ đứng ngoài đương nhiên hiểu sao cậu lại làm động tác này: “Đừng lo, ban nãy không phải nước đâu, đó là do linh lực của Thanh Sơn lão tổ biến ảo mà thành.”
“Ồ.” Hải Đồ từ trong khoang bò ra ngoài, đi tới bên cạnh người phụ nữ hỏi: “Tôi là bị mắc bệnh gì vậy?”
Người phụ nữ hỏi cậu: “Cậu có biết sao mình lại hóa hình không?”
Nhận thức về bản thân vô cùng nông cạn, Hải Đồ trả lời: “Bời vì tôi sống rất lâu!”
Người bên cạnh không nể nang mà cười khinh bỉ một tiếng: “Vậy cậu xem mấy cái cây đó sống hơn một nghìn năm rồi sao vẫn chưa thành tinh?”
Cái vấn đề này Hải Đồ không trả lời được…
“Sở dĩ cậu hóa thành người, không liên quan gì đến việc cậu đã sống bao lâu, thậm chí cậu sống được lâu như vậy, cũng là nhờ công của sư phụ cậu.” Người phụ nữ giải thích cho cậu: “Nguyên nhân chính khiến cậu biến thành người, là nhờ vào lúc sư phụ cậu phi thăng cậu được hưởng sái phần quà tặng của trời đất này, cho nên mới bớt đi được một nghìn năm khổ tu.”
Người phụ nữ kia lắc đầu một cái: “Chuyện này đừng có mà tùy tiện nói ra bên ngoài, nếu không có biết bao yêu quái muốn đánh chết cậu mất.”
Hải Đồ ngoan ngoãn đồng ý.
Bà ta tiếp tục hỏi: “Những yêu quái thành tinh nhờ tạo hóa của trời đất đều có một đặc điểm chung: đó chính là với phàm nhân mà nói thì có tác dụng như thịt của Đường Tăng vậy, có thể cứu sống người chết mọc lại thịt từ xương, hiểu không?”
Hải Đồ gật gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng tại sao lại không mọc ra được cơ chứ?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cậu, thò tay vào ống tay áo, lấy ra một quyển sách cực kì vĩ đại ném qua: “Khuyến mại còn 200 đồng, nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Sách rất dày, đập vào tay Hải Đồ còn thấy đau, cậu luống cuống nhận lấy, liếc nhìn bìa sách, trên đó viết ba chữ rồng bay phượng múa được thiếp vàng: “Sơn hải kinh.”
“Vỏ ngoài để ngụy trang thôi, đây là danh sách những điều cần biết của Tu chân giới, khi nào rảnh đọc kĩ một chút, đừng nhà quê như vậy nữa.”
Người phụ nữ phun ra một vòng khói: “Thấy cậu là khách hàng lớn tôi mới giải thích cho, trong thiên đạo này, coi trọng nhất là sự cân bằng, như các cậu thế này, có thể coi là sự tồn tại làm phá hủy cân bằng của nhân gian. Đặc biệt cậu lại còn có khả năng tái sinh, nếu cho cậu dùng vô hạn, thì thế gian không phải đại loạn à?”
Hải Đồ như hiểu mà như không hiểu gật đầu.
“Cũng như bug chữa trị trong game vậy, cậu chính là cái lỗ hổng đó.”
Lần này Hải Đồ nghe hiểu triệt để, cậu lắp bắp hỏi: “Vậy thứ đó của tôi sau này không bao giờ mọc lại nữa sao?”
Người phụ nữ cười: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu.”
Nói xong người phụ nữ lại chìa tay ra trước mặt cậu: “Nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Hải Đồ liền lấy điện thoại ra chuyển tiền cho bà.
Cuốn sách quá là to, cầm trên tay thì khá vướng, Hải Đồ bèn bỏ vào cái túi gấm trên cổ.
Túi gấm này là của tu sĩ cho Hải Đồ, bên trong không tới một mét vuông, lúc cho cậu chỉ bỏ vào một tờ giấy chứng nhận gia truyền của Tu chân giới, bây giờ có thêm một quyển sách.
Sau khi giả quyết vấn đề xong người phụ nữ liền đuổi Hải Đồ ra ngoài, để không ảnh hưởng hoạt động vui chơi giải trí của mình.
Hải Đồ mặt ủ mày chau đi ra ngoài hẻm nhỏ, bị cái xe ở đầu hẻm cản đường.
Kỳ Khiêm dựa vào cửa xe chờ, thấy người kia đi vào một chuyến, lúc ra tinh thần còn uể oải hơn, cảm thấy hơi chút lo lắng: “Sao lại buồn rầu vậy?”
Hải Đồ nhìn hắn lại nghĩ đến cái đầu nhũ đã theo gió mà đi của mình, thở thật dài, nghĩ thầm để kiếm được tiền của anh phải trả giá đắt quá mà.
Coi như tai nạn nghề nghiệp đi! Nhưng nghĩ vậy càng làm Hải Đồ thấy khó chịu hơn.
Kỳ Khiêm bị hành động này của cậu làm cho ngây ngẩn cả người, cho là Hải Đồ vừa phải chịu thiệt thòi lớn lao, hắn giơ tay lên nhéo nhéo tai cậu, dùng giọng điệu mềm mại nhất từ trước đến giờ hỏi cậu: “Bị bắt nạt sao? Nói ra tôi báo thù cho cậu.”
Hải Đồ lắc lắc đầu.
“Hay là thiếu tiền tiêu?” Kỳ Khiêm biết là mấy người trẻ tuổi như cậu tiêu tiền đều thích vung tay quá trán: “Không đủ cứ bảo tôi là được.”
Đôi mắt Hải Đồ sáng rực lên, vui mừng được một giây lại héo xuống, tiền cũng không mua được thân thể của cậu đâu!
Đứng trước Hải Đồ không có vẻ là hợp tác, Kỳ Khiêm cũng không biết làm sao, nhưng người trước mắt này là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có trách nhiệm phải giúp người ta vui vẻ.
Nhớ tới biển quảng cáo lúc nãy nhìn thấy trên đường, Kỳ Khiêm thử hỏi một câu: “Ngày hôm nay có lễ hội ẩm thực, chúng ta đến đó ăn nhé? Ở đó có đặc sản của rất nhiều nơi đấy.”
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.