Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 19

Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái

26/08/2020

Buổi thử vai bắt đầu lúc 3 giờ chiều, mới đầu Hải Đồ tính là từ sáng sớm sẽ ra khỏi nhà đi gặp Bảo An, nhưng bị Kỳ Khiêm ngăn lại.

“Ăn cơm xong rồi đi, không phải vội.”

Không biết Kỳ Khiêm đã làm gì, ăn cơm xong không được bao lâu liền có 6, 7 người đi vào nhà, người đứng đầu tiên thì không mang theo gì, còn những người phía sau, mỗi người đều cầm trên tay mấy bộ quần áo.

Hải Đồ bị bắt đi thay quần áo, thay liên tiếp mấy bộ liền Kỳ Khiêm mới gật đầu đồng ý, sau khi chọn trang phục xong, người đi đầu ban nãy mới tiến đến tạo kiểu tóc cho cậu.

Đã một thời gian dài Hải Đồ không cắt tóc, mà chất tóc của cậu rất mềm mại, sờ vào cực kì thoải mái, thế nên sờ tóc cậu là phương thức thư giãn của Kỳ Khiêm yêu thích nhất dạo gần đây.

Dưới áp lực đến từ Kỳ Khiêm đứng bên cạnh, nhà tạo mẫu tóc vừa chuẩn xác vừa dứt khoát mà cắt đi mớ tóc dài của Hải Đồ, tạo kiểu xong thì xoa keo giữ tóc.

Phần tóc phía trước của Hải Đồ được vuốt lên, sau khi định hình thì nhà tạo mẫu tóc lại chải cho mềm ra. Phù hợp với khuôn mặt vốn dĩ rất thanh tú của cậu.

Thực ra chuyên gia trang điểm còn muốn trang điểm cho Hải Đồ nữa, có điều bị hai người đồng loạt từ chối.

Hải Đồ có chút chưa quen được với tạo hình mới của mình, muốn vươn tay sờ tóc lại bị nhà tạo mẫu tóc ngăn lại, cậu hơi nghi ngờ quay sang hỏi Kỳ Khiêm: “Đẹp vậy sao?”

Kỳ Khiêm gật đầu: “Đẹp mà.”

Có sự khẳng định của Kỳ Khiêm, lập tức Hải Đồ trở nên rất tin tưởng, cậu chậm rãi đi vào phòng rửa tay ở lầu một, tỉ mỉ quan sát mình qua tấm gương trên tường.

Hình như đúng là dễ nhìn hơn lúc trước một chút.

Sau khi tân trang lại tạo hình thì cũng không còn nhiều thời gian lắm, Kỳ Khiêm cũng tỏ vẻ đã có thể ra ngoài được rồi. Hải Đồ vốn tưởng là tự Kỳ Khiêm sẽ đưa mình tới, hóa ra lại là một người khác.

Hải Đồ cũng biết người này, là một thành viên trong đoàn người đã đến biệt thự 2 lần trước, tên là Trương Tưởng, nhìn qua đã ngoài 30, hơi mập, đeo một cặp kính, gương mặt thân thiện hiền hòa.

Trương Tưởng đến vừa lúc Kỳ Khiêm dẫn Hải Đồ ra cửa, hắn giúp Hải Đồ mở ra cửa sau của xe, để cậu đi lên.

Hải Đồ quay đầu nhìn hắn: “Anh không đi cùng tôi à?”

Nói chuyện đến là hiển nhiên, cứ như cậu bạn nhỏ muốn được cha mẹ đưa đi học vậy.

Kỳ Khiêm xoa nắn sau tai cậu: “Buổi chiều tôi có việc, không ra ngoài được, chờ hai ngày nữa chúng ta đến công viên giải trí nhé.”

“Vậy cũng được.” Hải Đồ hơi thất vọng, nhưng cậu tự thấy mình là một người rất biết điều, cho nên đồng ý một cách rất dễ dàng.

Trương Tưởng khởi động xe, Hải Đồ ngồi vào trong đóng cửa lại, xua tay với Kỳ Khiêm: “Anh quay về đi thôi.”

Hải Đồ chẳng quen biết gì Trương Tưởng, cũng không có gì để nói, suốt đường đi cậu chỉ lấy điện thoại ra tán gẫu cùng Bảo An, còn tiện tay gửi qua một cái ảnh tự sướng, để chứng tỏ rằng tạo hình của mình rất là ra dáng.

Trương Tưởng lái xe, thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu nhìn lén người ngồi sau, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có điểm gì đặc biệt.

Anh ta nhịn một đường, lúc sắp đến nơi rốt cục không chịu được mà hỏi: “Cậu với ông chủ có quan hệ tốt lắm hả?”

Hải Đồ đang trả lời tin nhắn cho Bảo An, nghe vậy thì thuận miệng trả lời: “Không đến nỗi tệ, sao vậy?”

“Ha ha, vậy sao?” Trương Tưởng vẫn tiếp tục tám chuyện: “Nghe nói cậu biết Lý Càn? Cậu ta gần đây hình như khá là bận đó.”

Lý Càn bận hay nhàn thì liên quan gì đến cậu? Hải Đồ khó hiểu nhìn người phía trước một cái, nói không biết.

“Thế à?” Trương Tưởng đã lái xe vào trong hầm gửi xe, đến nơi mới dừng lại: “Tôi lại tưởng hai người rất thân cơ.”

Cũng gần đến giờ hẹn với Bảo An, hai người đi đến cửa, đã thấy người kia đứng chờ ở cửa.

Đã một thời gian Bảo An chưa thấy Hải Đồ, lúc này gặp cậu thì có chút kích động mà lại gần, tỉ mỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới, mở miệng nói: “Cậu… tăng cân.”

“Bảo ca anh cũng mập hơn đó.” Hải Đồ cười hì hì chào hỏi với người ta, tiến lên ôm vai bá cổ dính sát vào nhau: “Giờ chúng ta phải đi đâu?”

Bảo An chỉ về một hướng: “Bên này.”

Sau đó nói với Trương Tưởng ở bên cạnh Hải Đồ: “Vị tiên sinh này có đi cùng chúng tôi không?”



“Tôi đi cùng hai người chứ, vừa hay tôi cũng đang tìm người có chút việc.”

Buổi thử vai vẫn chưa bắt đầu, đến chỗ chờ, Bảo An dẫn Hải Đồ đi lấy số thứ tự.

Trương Tưởng ở bên cạnh nghe thấy vậy, sau đó không biết đi chỗ nào.

Thấy người kia đi rồi, Bảo An kéo tay áo Hải Đồ, nhỏ giọng hỏi: “Đây là vị kia của cậu hả?”

Hải Đồ không hiểu: “Cái gì?”

“Thì là, cái kia....” Vẻ mặt Bảo An rất chi là xoắn xuýt, cố gắng lắm mới tìm được cách nói sao cho không tổn thương người kia: “Thì là cái người sống cùng cậu ấy.”

“Em không ở cùng với anh ta, em ở chỗ em mà, người này là Trương Tưởng, chỉ đưa em đến đây thôi.” Nói đến đây Hải Đồ mới nhớ đến chuyện Bảo An không kiếm được tiền: “Đúng rồi Bảo ca, anh có chỗ ở chưa?”

Nghe thấy người này không phải tên là Kỳ Khiêm, Bảo An mới yên tâm một chút, cảm thấy anh ta có thể là tài xế hoặc đại loại vậy.

Anh vỗ vỗ vai Hải Đồ: “Có rồi, cậu không phải lo lắng linh tinh, phòng ở anh vẫn thuê được.”

Thế nhưng không đi cùng cái người tên Kỳ Khiêm kia, chả nhẽ quan hệ của Hải Đồ với hắn không tốt lắm à?

Thế cũng hay, làm đến nơi đến chốn công việc hiện tại là tốt nhất, chờ đến khi tiếng tăm của Hải Đồ lớn hơn một chút, mình có thể đề nghị với công ty tìm cho thằng bé một căn phòng ở lớn hơn.

Hi vọng Hải Đồ có thể nhân cơ hội này mà một bước lên trời a!

Bảo An cầu nguyện trong lòng như vậy.

Bới vì tiền thù lao thông báo ra bên ngoài quá thấp, trên hành lang số người đến thử vai chỉ lác đác không có mấy. Bảo An nhìn quanh bốn phía, cảm thấy không có ai so được với nghệ sĩ nhà mình, phút chốc trở nên tràn đầy tự tin.

Trước họ chỉ có ba người, buổi thử vai bắt đầu chưa được bao lâu đã đến lượt Hải Đồ.

“Đừng hồi hộp, bình tĩnh phát huy là quan trọng nhất!” Bảo An dặn nốt lần cuối.

“Em biết rồi.”

Cậu đẩy cửa đi vào, bất ngờ nhìn thấy Trương Tưởng cũng ở bên trong.

Hải Đồ khó hiểu liếc mắt nhìn anh ta, tự giới thiệu bản thân theo những gì đã chuẩn bị trước.

“Khụ khụ, ờ thì, Hải Đồ đúng không.” Người đàn ông ngồi giữa nhìn không lớn tuổi lắm mở miệng.

Hải Đồ nói phải, đồng thời đang nghĩ xem người ta sẽ ra đề như thế nào.

Tuy nhiên sự việc phát triển ngoài hướng dự liệu của cậu, người kia nghe xong câu trả lời của Hải Đồ thì gật gật đầu, một lát sau nói: “Được, chọn cậu, cậu thấy có ý kiến gì với đoàn làm phim của bọn tôi không?”

Hải Đồ há hốc mồm: “Hở?”

Đây là hướng phát triển gì vậy?

Nhưng đạo diễn lại hiểu sao ý cậu rồi: “Sao thế, chê cát xê của chúng tôi không đủ sao? Không vấn đề, lúc nãy bọn tôi đã bàn bạc với nhau, quyết định tăng thù lao của cậu lên 100 ngàn 1 tập, cậu thấy thế nào?” Người kia nói xong hình như liếc sang Trương Tưởng một cái.

So với việc lúc trước đóng nhiều như vậy còn được trả không đến 10 vạn, cát xê lần này có thể nói là tăng vọt.

Đương nhiên là Hải Đồ không có lí do gì để từ chối.

Tuy đã chọn xong nhân vật chính, nhưng vẫn phải casting những vai khác, sau khi đồng ý cậu đi ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ đến thái độ siêu khó hiểu của người kia.

Bảo An thấy cậu hồn vía lên mây, còn tưởng cậu thử vai thất bại, thất vọng trong phút chốc đã lập tức lên tinh thần an ủi cậu: “Không sao, lần này không trúng còn có lần sau, đừng nản chí nhé.”

“À” Hải Đồ hoàn hồn: “Qua mà.”

“Qua rồi?”



Hải Đồ gật đầu.

Bảo An thiếu chút nữa vui mừng đến nỗi thốt lên thành tiếng, có điều vẫn ngại mọi người xung quanh, không có tỏ thái độ quá rõ ràng, dù là như vậy cũng không làm sao giấy được vẻ vui mừng trên mặt.

Bảo An kéo Hải Đồ đến chỗ ngoặt của cầu thang, hạ giọng nói với vẻ kích động: “Chốt luôn tại chỗ à! Cậu nói với đạo diễn cái gì?”

“Hình như em chả nói cái gì.” Hải Đồ gãi đầu một cái: “Cứ thế mà qua thôi.”

“Lần này là tốt rồi, thế cũng được, đến lúc đóng cậu phải thể hiện tốt một chút, bây giờ mấy bộ phim mạng ít vốn nhưng thành công không phải là không có, nói không chừng lúc phát sóng lại nổi tiếng ấy chứ!” Bảo An không có cách nào bình tĩnh lại, cứ đi đi lại lại không gian chật hẹp, làm Hải Đồ hoa hết cả mắt.

“Đúng rồi.” Bảo An dừng lại: “Người ta có bảo lúc nào kí hợp đồng không?”

Hải Đồ lắc đầu: “Chỉ bảo em chờ một lát, đợi buổi thử vai kết thúc rồi mới nói.”

Bảo An nghe vậy thì vội vàng kéo người đi: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng đứng mãi ở đây, nhỡ lúc người ta đi ra không thấy, lại có ấn tượng không tốt với cậu.

Phần sau của buổi thử vai chỉ của mấy vai phụ nên đương nhiên tốc độ kết thúc rất là nhanh, hai người Hải Đồ chỉ chờ một lát, mấy người trong phòng đã đi ra.

Đạo diễn kiêm nhà sản xuất của bộ phim có vẻ rất là gấp, không đợi Bảo An mở mồm, đã nói ngay với Hải Đồ việc kí hợp đồng.

“Trong hợp đồng có vài chỗ chúng tôi muốn thay đổi, chờ buổi tối chuẩn bị đâu vào đấy sẽ gửi cho cậu, nếu suôn sẻ thì mai chúng ta kí, cậu xem có được không?”

Cái tốc độ này có thể nói là vô cùng hiệu suất, đương nhiên hai người không từ chối. Dưới yêu cầu của Bảo An, đạo diễn còn bảo đảm sẽ gửi một bản sao của hợp đồng cho anh, đồng thời dò hỏi xem Hải Đồ có yêu cầu gì đặc biệt với đoàn làm phim không.

Cái đãi ngộ này, tất cả các nghệ sĩ dưới tay Bảo An chưa được hưởng thụ bao giờ, anh được sủng mà sợ cứ nghi ngờ không thôi liếc nhìn về phía Trương Tưởng, trong lòng càng mất bình tĩnh.

“Không có yêu cầu gì đặc biệt cả, Hải Đồ nhà chúng tôi rất chuyên nghiệp, đảm bảo sẽ hoàn thành tốt yêu cầu của bộ phim!” Bảo An vội vã bảo đảm.

Đạo diễn gật đầu, cũng không có ý định ăn trưa cùng nhau: “Vậy được, ngày mai gặp lại nhé.”

Trong lòng Bảo An đã nghĩ xong, chờ đến lúc Trương Tưởng đi lấy xe, anh lo lắng kéo Hải Đồ sang một bên: “Cái cậu Trương Tưởng này, là người chuyên môn đưa đón cậu sao?”

Hải Đồ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đúng rồi Bảo ca.” Hải Đồ nhớ tới một chuyện: “Đạo diễn báo cát xê cho em rồi, mỗi tập 10 vạn đó! Có phải tiền quay phim ít đi rồi không?”

Hải Đồ đã được phổ cập kiến thức là nếu diễn viên chào giá quá cao sẽ gây bất lợi đối với bộ phim, nên cậu rất sợ vì mình mà dẫn đến hiệu quả cuối cùng của bộ phim không được như mong đợi, nói như lời Bảo An, thì là cái được không đủ bù cho cái mất.

Cậu nói đến cát xê, Bảo An càng thêm chắc chắn đây là hành vi đi cửa sau, anh cảm thấy lúng túng, lại thấy có chút sảng khoái vì nghệ sĩ của mình ôm được đùi lớn, mà hơn cả là thấy lo lắng cho Hải Đồ.

Đúng lúc Bảo An đang định nói với Hải Đồ cái gì đó, một chiếc xe từ gara lái ra, dừng lại trước mặt hai người họ.

Trương Tưởng hạ cửa kính xuống, khách khí hỏi Bảo An: “Anh muốn đi cùng một đoạn không?

“Không cần, để tôi bắt xe đi về.” Trong lòng Bảo An cực kì buồn bực, ngay lúc Hải Đồ chuẩn bị lên xe nói với cậu: “Lát nữa anh nhắn tin có chút chuyện muốn nói với cậu, cậu…”

Anh thở dài, định nói gì đó lại nín trở lại: “Thôi, lúc đó cậu đừng quên.”

Trương Tưởng đưa Hải Đồ về đến cổng rồi đi luôn.

Hải Đồ dí ngón tay cái lên chốt cửa, khóa cửa kêu “Tích” nhỏ một tiếng rồi mở ra.

Trong phòng khách có hai người đang đối đầu, Kỳ Khiêm ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lùng.

“Đó là anh trai của con đấy! Con mặc kệ nó như vậy có được không?” Người đứng đối diện Kỳ Khiêm có vẻ rất kích động, nói văng cả nước miếng: “Cha đã bảo con rồi, con cũng chỉ ngông cuồng được lúc này thôi, chờ sau này con chết đi, Kỳ gia còn không phải do anh trai con kế thừa hay sao? Không bằng bây giờ con đi xin lỗi anh cả con, giúp nó vượt qua cửa ải lần này. Đến lúc đó nó cho con của nó làm con nuôi con, sau này con cũng có con có cháu.”

Kỳ Khiêm gật đầu, dưới ánh mắt đầy mong chờ của người kia, chậm rãi mở miệng: “Kỳ Hưng năm nay cũng 43 tuổi rồi nhỉ.”

Hắn nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Vậy mà còn giống như đứa nhỏ, vô dụng đến nỗi chỉ biết mách lẻo với phụ huynh sao?”

Hết chương 18.

Mấy chế thân mến, tuôi đang trong mùa ôn thi sấp mặt nên khả năng tuần sau k có chương mới. Mấy chế thông cảm giùm tuôi nha ahuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook