Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu
Chương 28
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
26/08/2020
Ngày Hoàng Kiệt kết thúc phần diễn và rời đoàn làm phim cũng là ngày bộ phim lên sóng.
Rửa đi lớp thuốc màu kinh dị thì nhìn cậu cũng khá vừa mắt.
Những diễn viên đóng vai xác chết trong đoàn làm phim đều nhận được một bao lì xì, anh chàng này cũng không ngoại lệ.
Trong lòng đạo diễn nghĩ đến cảnh tối nay phim được chiếu, tâm trạng rất vui vẻ, bao lì xì phát cho cậu cũng dày hơn chút, còn hỏi cậu xem có muốn đóng thêm một nhân vật khác không.
Hoàng Kiệt hỏi lại một chút, nghe thấy là diễn người sống thì từ chối luôn.
Tiền công diễn người sống ít hơn tiền công diễn người chết nhiều, không bằng ra ngoài tìm thêm một vai nữa.
Mấy ngày hôm nay Hải Đồ diễn với người này rất nhiều, cho nên chờ đạo diễn phát bao lì xì xong, cậu cũng đến cho một cái.
Mới đầu Hải Đồ còn muốn cổ vũ người ta một câu cố gắng, nhưng lại không biết mở lời thế nào, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hoàng Kiệt nhận lấy bao lì xì của cậu, mở ra xem thử, kinh ngạc nói: "Nhiều thế này?"
Bên trong là một xấp tiền giấy màu đỏ, Hoàng Kiệt dựa vào độ dày mà tính qua, chắc chắn là hơn 1000 tệ.
Hải Đồ gãi gãi đầu một cái, không biết giải thích thế nào. Cậu tình cờ nghe được chuyện gia đình người kia có 4 người thì 3 người nằm viện, nên muốn giúp đỡ chút gì đó.
Vốn còn muốn cho nhiều tiền hơn, nhưng Bảo An nói như vậy đã là quá mức rồi, Hoàng Kiệt nhìn không có vẻ là một người chịu nhận ơn huệ của người khác.
Ngoài phạm vi camera là Hải Đồ không còn tí khả năng diễn xuất nào, sự lúng túng trên gương mặt cậu Hoàng Kiệt nhìn một cái là phát hiện ra.
Cũng bởi phương pháp giúp đỡ của người ta quá uyển chuyển rồi, lòng tự trọng yếu ớt bên trong Hoàng Kiệt cũng không xông ra để tự vệ, cậu ngẩng đầu thoải mái nói với Hải Đồ: "Cảm ơn nhé."
Hải Đồ vội vã xua tay: "Không cần khách khí, là chuyện nên làm."
"Vậy... chúc cậu diễn suôn sẻ." Hoàng Kiệt rút tiền trong bao lì xì bỏ vào túi, nói với Hải Đồ: "Hi vọng sau này có thể nhìn thấy cậu trong TV và rạp chiếu bóng."
Sau khi Hoàng Kiệt đi, cảnh quay còn lại trong ngày không nhiều lắm, Hải Đồ đóng một cảnh đi tảo mộ là coi như kết thúc một ngày làm việc.
Đoàn làm phim có một nhóm chat, bình thường chỉ thông báo công việc ở trong đó, rất ít người vào trong tán gẫu.
Nhưng ngày hôm nay lại khác, Hải Đồ mới về có nửa tiếng, trong nhóm đã có hơn 200 tin nhắn.
Hải Đồ tưởng là có tin gì quan trọng, bèn ấn vào kéo lên đầu xem, nhận ra cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.
Mới đầu đạo diễn là người vào nhóm cổ vũ sĩ khí đồng thời mặc sức tưởng tượng tương lai, dần dần những người khác cũng gia nhập vào.
Hải Đồ xem một lúc, chưa thấy có tin tức gì quan trọng, liền đi ra, ngả người ra phía sau ngủ.
Tối hôm qua cậu xem kịch bản quá muộn, cả ngày hôm nay cứ thấy uể oải.
Đôi khi Hải Đồ cũng thấy khó hiểu, rõ ràng là yêu quái khác trong tiểu thuyết có thể dời non lấp biển, còn cậu không ngủ một tí là không xong.
Quả nhiên là một con phế yêu vô dụng.
Mấy hôm nay Kỳ Khiêm hơi bận rộn, thường thường phải 11, 12 giờ đêm mới về đến nhà, Hải Đồ đã ăn cơm một mình cả tuần nay.
Bàn ăn ở nhà mới hơi khác ở nhà cũ, từ một cái bàn chữ nhật có thể chưa hơn 20 người biến thành một cái bàn tròn cho khoảng 5,6 người thôi.
Nhưng cho dù có thay đổi như thế nào, chỉ có một người ngồi trước cả một bàn đồ ăn, vẫn khó tránh khỏi nhìn có vẻ trống trải.
Hải Đồ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nấc một cái.
Sau đó không thèm đếm xỉa đến cái nguyên tắc dưỡng sinh mà Kỳ Khiêm vẫn luôn cường điệu, cậu nửa nằm trên ghế so pha mở app xem phim ra xem.
Trang đầu của app đã quảng cáo là có phim mới, nhưng không biết sau khi chính thức lên sóng thì có được đề cử ở trang đầu không.
Ngón tay nhàm chán vuốt tới vuốt lui trên màn hình, Hải Đồ ngáp một cái, vẫn thấy hơi buồn ngủ. Cậu cố giữ tỉnh táo, nhưng khe hở giữa hai mắt vẫn càng ngày càng hẹp lại, cuối cùng lăn ra ngủ luôn, di động cầm ở trên tay cũng tuột ra rơi xuống thảm trên sàn nhà.
Lúc Kỳ Khiêm về đến nhà thì nhìn thấy người nào đó ngủ tay chân chổng vó lên trời.
Một tay cậu giơ quá đỉnh đầu, một tay đặt ngang cổ, đầu hơi nghiêng, miệng khẽ nhếch, ngủ vẫn còn chẹp miệng.
Bởi vì tư thế ngủ này, áo phông của Hải Đồ bị kéo lên, lộ ra phần bụng bằng phẳng.
Cũng không biết cậu phát triển kiểu gì, nhìn thì cực kì non nớt, thế mà trên bụng lại có cơ bụng.
Không có quần áo che đậy, có thể nhìn rõ phần phía trên xương chậu của cậu, có hai đường dọc theo hai bên cơ bụng trượt xuống trong quần, tạo thành hình chữ V rất dễ nhìn.
Kỳ Khiêm lại dâng lên cảm giác miệng khô lưỡi khô quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định bảo đầu bếp ngày mai nấu vài món giải nhiệt mới được, dạo này thời tiết hơi nóng rồi.
Có điều nhiệm vụ thiết yếu bây giờ là đánh thức người trước mặt này.
Kỳ Khiêm đi tới, nhặt được một cái điện thoại bên cạnh sô pha, thả nó lên khay trà. Hắn lại tiến lên hai bước, nhìn mặt người kia 2 phút, sau đó nổi ý xấu nắm mũi cậu.
Hải Đồ thở không thông, muốn giãy ra nhưng không được, đành từ bỏ giãy giụa chuyển sang thở bằng miệng.
Vì vậy Kỳ Khiêm nắm lấy cái mỏ cậu, qua vài giây sau cảm thấy hành động của mình thật là ấu trĩ, mới buông người ra.
Hải Đồ bị hắn giở trò thế cũng tỉnh rồi, thế nhưng vẫn mơ màng, cậu mở mắt ra nhìn chung quanh xong, đổi tư thế chuẩn bị ngủ tiếp.
Xoay người được một nửa, Hải Đồ chợt nhận ra điều gì, bèn từ từ xoay người lại, híp mắt hỏi Kỳ Khiêm đang ngồi ở rìa ghế: "Sao anh lại ở trong phòng tôi?"
"Cậu nhìn một chút xem có phải phòng cậu không?" Kỳ Khiêm liền nhéo nhéo mặt cậu: "Buồn ngủ vậy sao? Buồn ngủ cũng không về phòng."
Hải Đồ mặc hắn động chân động tay, chẳng biết đường tránh, nghe người này nói vậy mới nhớ lại, hình như mình còn đang lướt điện thoại cơ mà.
Vậy điện thoại đâu?
Hải Đồ một tay chống người dậy, một tay khác mò khắp ghế sô pha: "Lạ thật, đâu rồi?"
Kỳ Khiêm cố tình cho cậu tìm một lúc, mới đem điện thoại trên khay trà đưa cho cậu: "Đây này, đừng tìm nữa, rơi xuống đất mà cậu không biết."
Hải Đồ nhận lấy điện thoại, cười cười lấy lòng với Kỳ Khiêm, mở máy ra nhìn giờ.
"Mới hơn tám giờ thôi à." Hải Đồ ngẩng đầu thuận miệng hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, tối qua làm gì mà giờ uể oải thế này" Kỳ Khiêm ngồi xuống cạnh cậu: "Buổi tối tôi không về là cậu buông thả ngay."
Hải Đồ nằm úp sấp xuống, kéo qua một cái gối lót ở bên dưới, mồm miệng mơ hồ nói: "Tôi không có buông thả, chỉ là tối qua ngủ muộn thôi."
Đầu cậu chôn trong gối, vậy nên lộ ra cái gáy phía sau. Tóc cậu dạo này đã dài hơn một chút, trên đỉnh đầu đã nhìn thấy xoáy, trông có chút đáng yêu.
Kỳ Khiêm không nhịn được, vỗ vỗ sau gáy cậu: "Còn buồn ngủ không? Buồn ngủ thì lên phòng mà ngủ."
"Không được ngủ." Hải Đồ ngáp một cái: "Hôm nay phim của chúng tôi lên sóng đó, tôi muốn xem."
Miệng thì nói vậy, nhưng cậu không hề có vẻ gì là sẽ kiên cường bò lên.
"Vậy thì ngồi dậy xem, đừng nằm sấp." Kỳ Khiêm vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi với cậu cùng xem."
"Ừa." Hải Đồ xoay đầu ra bên ngoài: "Anh rảnh hả?"
"Bận xong rồi, về sau sẽ khá rảnh rỗi." Kỳ Khiêm vừa nói vừa lấy tay kéo áo Hải Đồ xuống, rồi luồn tay xuống dưới nách cậu, xách cậu dậy.
"Đừng ỳ ra nữa, đi dép vào rồi chúng ta đi lên." Hắn khom lưng kiếm về đôi dép bị Hải Đồ đá ra xa tít, đặt bên cạnh ghế sô pha.
Hải Đồ bất đắc dĩ xỏ vào, sau đó bị người ta tha lên lầu 3.
Lầu 3 của biệt thự có một cái rạp chiếu phim khá to, các loại thiết bị cực kì đầy đủ, so với rạp chiếu phim bên ngoài còn xịn hơn một chút, tiếc là hai người chưa dùng đến lần nào.
Lần đầu tiên Hải Đồ xem tác phẩm của mình, chính là ở nơi xa hoa sang trọng này.
Màn hình quá lớn, lúc chiếu phim nhìn người hơi bị biến dạng, đoạn đầu có thêm phần nhạc nền được cắt nối biên tập, tạo nên một cảm giác hơi rợn người.
Đoạn đầu tiên là cảnh Cảnh Vĩ chạy đi làm, trên màn hình là một thanh niên có phần thanh tú, mở miệng phát ra âm thanh từ tính vô cùng, làm cho chính cậu cũng cảm thấy xa lạ.
Hải Đồ nhìn không nổi nữa, liền quay đầu liếc trộm Kỳ Khiêm một cái, trong lòng đoán xem người kia đang nghĩ gì, rồi cả những người khác xem họ thấy thế nào nữa?
Nghĩ vậy làm Hải Đồ thấy ngượng ngùng, như thể cậu biến về nguyên hình rồi bị người ta dùng kính hiển vi nghiên cứu vậy.
Kỳ Khiêm đang cố gắng đặt sự chú ý của mình lên màn hình TV.
Là một kẻ cuồng công tác, cả năm số chương trình truyền hình hắn xem có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối với hắn thì bộ phim này có rất nhiều chỗ vô lý, nhưng đây là bộ phim đầu tiên của Hải Đồ, cho dù không hợp gu thế nào đi chăng nữa hắn vẫn sẽ ngồi xem.
Mà người trong màn hình kia, trong sự ngây ngô không giấu được vẻ linh động, lộ ra một vẻ - tú sắc khả xan (đẹp mài ra ăn cơm được.)
Đối với điểm này Kỳ Khiêm thấy hơi lo lắng.
Ánh mắt của hắn luôn rất tốt, bản thân mình cảm thấy đẹp, chắc chắn người khác cũng thấy vậy. Mà trong cái giới đó hỗn loạn, người đẹp luôn bị mấy kẻ điếc không sợ súng coi trọng.
Mà điều quan trọng hơn nữa là...: Kỳ Khiêm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người bên cạnh không biết lại tự kỉ cái gì mà cười ngớ ngẩn. Đứa nhóc này đúng là ngốc bạch ngọt, dễ lừa như vậy, cho cái kẹo là có thể mang đi.
Kỳ Khiêm có loại cảm giác nhà ta có đứa con mới lớn, trong phút chốc muốn bắt Hải Đồ nghỉ công việc này.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, thì dường như bắt đầu cắm rễ trong đầu hắn, càng nghĩ càng cảm thấy rất ổn.
Hắn không thiếu tiền, hoàn toàn có thể nuôi được ân nhân của mình. Huống chi những sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn không ít, nếu Hải Đồ thấy chán, có thể đổi nghề chơi.
Lúc đầu Hải Đồ nhìn chính mình còn thấy hơi ngại ngại, nhưng cậu vốn là một con yêu tinh siêu tự luyến, nhìn một lúc lâu cảm thấy bản thân mình trên màn ảnh rất là đẹp mắt.
Nhờ Kỳ Khiêm ban tặng, bây giờ đoàn làm phim không hề thiếu tiền. Nhưng mà thù lao cho diễn viên vẫn rất thấp, tiền đó phần lớn được đầu tư vào đạo cụ hóa trang và biên tập hậu kỳ.
Phần hậu kỳ nghe nói là mời một ê-kip có tiếng trong nghề về làm, chào giá không hề thấp.
Mà tiền nào của nấy, bộ phim do ê-kip hàng đầu làm ra, tình tiết trôi chảy, tuy có chỗ đáng ngờ, có chỗ vẻ mặt diễn viên còn hơi lúng túng, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khiến người ta muốn xem tiếp.
Diễn biến bộ phim đến cuối tập 2 để lại một chi tiết làm người ta hồi hộp: Vì sự xuất hiện của ma nữ kia mà Cảnh Vĩ tin chắc vụ án này không phải tự sát, nhưng mà không ai tin tưởng cậu, cậu cần phải tìm được tất cả chứng cứ sát hại.
Nhờ ma nữ mà Cảnh Vĩ có được một manh mối khó tìm: trong cái phòng trọ bừa bộn kia, có một máy ghi hình gia đình, có thể quay được đến cửa phòng người chết.
Thế nhưng đến khi cảnh sát đến nơi, lại phát hiện ra máy quay mà ma nữ nói không hề tồn tại.
Nhất thời, Cảnh Vĩ cảm thấy hoài nghi ma nữ.
Khi TV chiếu đến cảnh cuối cùng, Hải Đồ chậm rãi xoay người dụi dụi mắt, đôi mắt lấp lánh nhìn Kỳ Khiêm.
Cậu tin chắc là Kỳ Khiêm rất tò mò diễn biến tiếp theo, lúc đó chắc chắn sẽ xin mình tiết lộ cho.... Khà khà.
Nhưng mạch não của cậu và Kỳ Khiêm vĩnh viên không cùng một tần suất, hắn đứng dậy tắt TV, theo lệ mà khen ngợi: "Diễn rất tuyệt"
Và không có sau đó...
Khát khao được tiết lộ phim của Hải Đồ cứ như vậy mà bị lơ đẹp, cậu lén trợn mắt với Kỳ Khiêm một cái, trong lòng phiền muộn.
Kỳ Khiêm còn đang suy nghĩ vấn đề có nên cho Hải Đồ đổi nghề hay không, không chú ý rằng mình đã bị ghét bỏ. Hắn thử thăm dò hỏi Hải Đồ một câu: "Cậu thích đóng phim không?"
"Cũng hơi hơi." Hải Đồ giả vờ giả vịt nói một câu, nhưng đuôi lông mày nhếch lên đã tiết lộ cậu thực sự yêu thích nghề này.
Nhìn dáng vẻ đó của cậu Kỳ Khiêm biết là mình không cần hỏi nữa, tóm lại người kia yêu thích là quan trọng nhất, cùng lắm thì sau này mình để ý cậu ấy nhiều hơn chút.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, trong phút chốc Kỳ Khiêm cảm thấy trách nhiệm của mình thật trọng đại, hắn muốn nỗ lực kiếm tiền để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Chỉ khi nào hắn đứng ở trên đỉnh cao nhất không một ai dám chống lại, thì thỏ nhỏ nhà hắn mới có thể ở giữa cái vòng đấu đá hỗn loạn kia mà không gặp trắc trở gì.
Hết chương 27.
Rửa đi lớp thuốc màu kinh dị thì nhìn cậu cũng khá vừa mắt.
Những diễn viên đóng vai xác chết trong đoàn làm phim đều nhận được một bao lì xì, anh chàng này cũng không ngoại lệ.
Trong lòng đạo diễn nghĩ đến cảnh tối nay phim được chiếu, tâm trạng rất vui vẻ, bao lì xì phát cho cậu cũng dày hơn chút, còn hỏi cậu xem có muốn đóng thêm một nhân vật khác không.
Hoàng Kiệt hỏi lại một chút, nghe thấy là diễn người sống thì từ chối luôn.
Tiền công diễn người sống ít hơn tiền công diễn người chết nhiều, không bằng ra ngoài tìm thêm một vai nữa.
Mấy ngày hôm nay Hải Đồ diễn với người này rất nhiều, cho nên chờ đạo diễn phát bao lì xì xong, cậu cũng đến cho một cái.
Mới đầu Hải Đồ còn muốn cổ vũ người ta một câu cố gắng, nhưng lại không biết mở lời thế nào, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hoàng Kiệt nhận lấy bao lì xì của cậu, mở ra xem thử, kinh ngạc nói: "Nhiều thế này?"
Bên trong là một xấp tiền giấy màu đỏ, Hoàng Kiệt dựa vào độ dày mà tính qua, chắc chắn là hơn 1000 tệ.
Hải Đồ gãi gãi đầu một cái, không biết giải thích thế nào. Cậu tình cờ nghe được chuyện gia đình người kia có 4 người thì 3 người nằm viện, nên muốn giúp đỡ chút gì đó.
Vốn còn muốn cho nhiều tiền hơn, nhưng Bảo An nói như vậy đã là quá mức rồi, Hoàng Kiệt nhìn không có vẻ là một người chịu nhận ơn huệ của người khác.
Ngoài phạm vi camera là Hải Đồ không còn tí khả năng diễn xuất nào, sự lúng túng trên gương mặt cậu Hoàng Kiệt nhìn một cái là phát hiện ra.
Cũng bởi phương pháp giúp đỡ của người ta quá uyển chuyển rồi, lòng tự trọng yếu ớt bên trong Hoàng Kiệt cũng không xông ra để tự vệ, cậu ngẩng đầu thoải mái nói với Hải Đồ: "Cảm ơn nhé."
Hải Đồ vội vã xua tay: "Không cần khách khí, là chuyện nên làm."
"Vậy... chúc cậu diễn suôn sẻ." Hoàng Kiệt rút tiền trong bao lì xì bỏ vào túi, nói với Hải Đồ: "Hi vọng sau này có thể nhìn thấy cậu trong TV và rạp chiếu bóng."
Sau khi Hoàng Kiệt đi, cảnh quay còn lại trong ngày không nhiều lắm, Hải Đồ đóng một cảnh đi tảo mộ là coi như kết thúc một ngày làm việc.
Đoàn làm phim có một nhóm chat, bình thường chỉ thông báo công việc ở trong đó, rất ít người vào trong tán gẫu.
Nhưng ngày hôm nay lại khác, Hải Đồ mới về có nửa tiếng, trong nhóm đã có hơn 200 tin nhắn.
Hải Đồ tưởng là có tin gì quan trọng, bèn ấn vào kéo lên đầu xem, nhận ra cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.
Mới đầu đạo diễn là người vào nhóm cổ vũ sĩ khí đồng thời mặc sức tưởng tượng tương lai, dần dần những người khác cũng gia nhập vào.
Hải Đồ xem một lúc, chưa thấy có tin tức gì quan trọng, liền đi ra, ngả người ra phía sau ngủ.
Tối hôm qua cậu xem kịch bản quá muộn, cả ngày hôm nay cứ thấy uể oải.
Đôi khi Hải Đồ cũng thấy khó hiểu, rõ ràng là yêu quái khác trong tiểu thuyết có thể dời non lấp biển, còn cậu không ngủ một tí là không xong.
Quả nhiên là một con phế yêu vô dụng.
Mấy hôm nay Kỳ Khiêm hơi bận rộn, thường thường phải 11, 12 giờ đêm mới về đến nhà, Hải Đồ đã ăn cơm một mình cả tuần nay.
Bàn ăn ở nhà mới hơi khác ở nhà cũ, từ một cái bàn chữ nhật có thể chưa hơn 20 người biến thành một cái bàn tròn cho khoảng 5,6 người thôi.
Nhưng cho dù có thay đổi như thế nào, chỉ có một người ngồi trước cả một bàn đồ ăn, vẫn khó tránh khỏi nhìn có vẻ trống trải.
Hải Đồ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nấc một cái.
Sau đó không thèm đếm xỉa đến cái nguyên tắc dưỡng sinh mà Kỳ Khiêm vẫn luôn cường điệu, cậu nửa nằm trên ghế so pha mở app xem phim ra xem.
Trang đầu của app đã quảng cáo là có phim mới, nhưng không biết sau khi chính thức lên sóng thì có được đề cử ở trang đầu không.
Ngón tay nhàm chán vuốt tới vuốt lui trên màn hình, Hải Đồ ngáp một cái, vẫn thấy hơi buồn ngủ. Cậu cố giữ tỉnh táo, nhưng khe hở giữa hai mắt vẫn càng ngày càng hẹp lại, cuối cùng lăn ra ngủ luôn, di động cầm ở trên tay cũng tuột ra rơi xuống thảm trên sàn nhà.
Lúc Kỳ Khiêm về đến nhà thì nhìn thấy người nào đó ngủ tay chân chổng vó lên trời.
Một tay cậu giơ quá đỉnh đầu, một tay đặt ngang cổ, đầu hơi nghiêng, miệng khẽ nhếch, ngủ vẫn còn chẹp miệng.
Bởi vì tư thế ngủ này, áo phông của Hải Đồ bị kéo lên, lộ ra phần bụng bằng phẳng.
Cũng không biết cậu phát triển kiểu gì, nhìn thì cực kì non nớt, thế mà trên bụng lại có cơ bụng.
Không có quần áo che đậy, có thể nhìn rõ phần phía trên xương chậu của cậu, có hai đường dọc theo hai bên cơ bụng trượt xuống trong quần, tạo thành hình chữ V rất dễ nhìn.
Kỳ Khiêm lại dâng lên cảm giác miệng khô lưỡi khô quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định bảo đầu bếp ngày mai nấu vài món giải nhiệt mới được, dạo này thời tiết hơi nóng rồi.
Có điều nhiệm vụ thiết yếu bây giờ là đánh thức người trước mặt này.
Kỳ Khiêm đi tới, nhặt được một cái điện thoại bên cạnh sô pha, thả nó lên khay trà. Hắn lại tiến lên hai bước, nhìn mặt người kia 2 phút, sau đó nổi ý xấu nắm mũi cậu.
Hải Đồ thở không thông, muốn giãy ra nhưng không được, đành từ bỏ giãy giụa chuyển sang thở bằng miệng.
Vì vậy Kỳ Khiêm nắm lấy cái mỏ cậu, qua vài giây sau cảm thấy hành động của mình thật là ấu trĩ, mới buông người ra.
Hải Đồ bị hắn giở trò thế cũng tỉnh rồi, thế nhưng vẫn mơ màng, cậu mở mắt ra nhìn chung quanh xong, đổi tư thế chuẩn bị ngủ tiếp.
Xoay người được một nửa, Hải Đồ chợt nhận ra điều gì, bèn từ từ xoay người lại, híp mắt hỏi Kỳ Khiêm đang ngồi ở rìa ghế: "Sao anh lại ở trong phòng tôi?"
"Cậu nhìn một chút xem có phải phòng cậu không?" Kỳ Khiêm liền nhéo nhéo mặt cậu: "Buồn ngủ vậy sao? Buồn ngủ cũng không về phòng."
Hải Đồ mặc hắn động chân động tay, chẳng biết đường tránh, nghe người này nói vậy mới nhớ lại, hình như mình còn đang lướt điện thoại cơ mà.
Vậy điện thoại đâu?
Hải Đồ một tay chống người dậy, một tay khác mò khắp ghế sô pha: "Lạ thật, đâu rồi?"
Kỳ Khiêm cố tình cho cậu tìm một lúc, mới đem điện thoại trên khay trà đưa cho cậu: "Đây này, đừng tìm nữa, rơi xuống đất mà cậu không biết."
Hải Đồ nhận lấy điện thoại, cười cười lấy lòng với Kỳ Khiêm, mở máy ra nhìn giờ.
"Mới hơn tám giờ thôi à." Hải Đồ ngẩng đầu thuận miệng hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, tối qua làm gì mà giờ uể oải thế này" Kỳ Khiêm ngồi xuống cạnh cậu: "Buổi tối tôi không về là cậu buông thả ngay."
Hải Đồ nằm úp sấp xuống, kéo qua một cái gối lót ở bên dưới, mồm miệng mơ hồ nói: "Tôi không có buông thả, chỉ là tối qua ngủ muộn thôi."
Đầu cậu chôn trong gối, vậy nên lộ ra cái gáy phía sau. Tóc cậu dạo này đã dài hơn một chút, trên đỉnh đầu đã nhìn thấy xoáy, trông có chút đáng yêu.
Kỳ Khiêm không nhịn được, vỗ vỗ sau gáy cậu: "Còn buồn ngủ không? Buồn ngủ thì lên phòng mà ngủ."
"Không được ngủ." Hải Đồ ngáp một cái: "Hôm nay phim của chúng tôi lên sóng đó, tôi muốn xem."
Miệng thì nói vậy, nhưng cậu không hề có vẻ gì là sẽ kiên cường bò lên.
"Vậy thì ngồi dậy xem, đừng nằm sấp." Kỳ Khiêm vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi với cậu cùng xem."
"Ừa." Hải Đồ xoay đầu ra bên ngoài: "Anh rảnh hả?"
"Bận xong rồi, về sau sẽ khá rảnh rỗi." Kỳ Khiêm vừa nói vừa lấy tay kéo áo Hải Đồ xuống, rồi luồn tay xuống dưới nách cậu, xách cậu dậy.
"Đừng ỳ ra nữa, đi dép vào rồi chúng ta đi lên." Hắn khom lưng kiếm về đôi dép bị Hải Đồ đá ra xa tít, đặt bên cạnh ghế sô pha.
Hải Đồ bất đắc dĩ xỏ vào, sau đó bị người ta tha lên lầu 3.
Lầu 3 của biệt thự có một cái rạp chiếu phim khá to, các loại thiết bị cực kì đầy đủ, so với rạp chiếu phim bên ngoài còn xịn hơn một chút, tiếc là hai người chưa dùng đến lần nào.
Lần đầu tiên Hải Đồ xem tác phẩm của mình, chính là ở nơi xa hoa sang trọng này.
Màn hình quá lớn, lúc chiếu phim nhìn người hơi bị biến dạng, đoạn đầu có thêm phần nhạc nền được cắt nối biên tập, tạo nên một cảm giác hơi rợn người.
Đoạn đầu tiên là cảnh Cảnh Vĩ chạy đi làm, trên màn hình là một thanh niên có phần thanh tú, mở miệng phát ra âm thanh từ tính vô cùng, làm cho chính cậu cũng cảm thấy xa lạ.
Hải Đồ nhìn không nổi nữa, liền quay đầu liếc trộm Kỳ Khiêm một cái, trong lòng đoán xem người kia đang nghĩ gì, rồi cả những người khác xem họ thấy thế nào nữa?
Nghĩ vậy làm Hải Đồ thấy ngượng ngùng, như thể cậu biến về nguyên hình rồi bị người ta dùng kính hiển vi nghiên cứu vậy.
Kỳ Khiêm đang cố gắng đặt sự chú ý của mình lên màn hình TV.
Là một kẻ cuồng công tác, cả năm số chương trình truyền hình hắn xem có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối với hắn thì bộ phim này có rất nhiều chỗ vô lý, nhưng đây là bộ phim đầu tiên của Hải Đồ, cho dù không hợp gu thế nào đi chăng nữa hắn vẫn sẽ ngồi xem.
Mà người trong màn hình kia, trong sự ngây ngô không giấu được vẻ linh động, lộ ra một vẻ - tú sắc khả xan (đẹp mài ra ăn cơm được.)
Đối với điểm này Kỳ Khiêm thấy hơi lo lắng.
Ánh mắt của hắn luôn rất tốt, bản thân mình cảm thấy đẹp, chắc chắn người khác cũng thấy vậy. Mà trong cái giới đó hỗn loạn, người đẹp luôn bị mấy kẻ điếc không sợ súng coi trọng.
Mà điều quan trọng hơn nữa là...: Kỳ Khiêm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người bên cạnh không biết lại tự kỉ cái gì mà cười ngớ ngẩn. Đứa nhóc này đúng là ngốc bạch ngọt, dễ lừa như vậy, cho cái kẹo là có thể mang đi.
Kỳ Khiêm có loại cảm giác nhà ta có đứa con mới lớn, trong phút chốc muốn bắt Hải Đồ nghỉ công việc này.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, thì dường như bắt đầu cắm rễ trong đầu hắn, càng nghĩ càng cảm thấy rất ổn.
Hắn không thiếu tiền, hoàn toàn có thể nuôi được ân nhân của mình. Huống chi những sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn không ít, nếu Hải Đồ thấy chán, có thể đổi nghề chơi.
Lúc đầu Hải Đồ nhìn chính mình còn thấy hơi ngại ngại, nhưng cậu vốn là một con yêu tinh siêu tự luyến, nhìn một lúc lâu cảm thấy bản thân mình trên màn ảnh rất là đẹp mắt.
Nhờ Kỳ Khiêm ban tặng, bây giờ đoàn làm phim không hề thiếu tiền. Nhưng mà thù lao cho diễn viên vẫn rất thấp, tiền đó phần lớn được đầu tư vào đạo cụ hóa trang và biên tập hậu kỳ.
Phần hậu kỳ nghe nói là mời một ê-kip có tiếng trong nghề về làm, chào giá không hề thấp.
Mà tiền nào của nấy, bộ phim do ê-kip hàng đầu làm ra, tình tiết trôi chảy, tuy có chỗ đáng ngờ, có chỗ vẻ mặt diễn viên còn hơi lúng túng, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khiến người ta muốn xem tiếp.
Diễn biến bộ phim đến cuối tập 2 để lại một chi tiết làm người ta hồi hộp: Vì sự xuất hiện của ma nữ kia mà Cảnh Vĩ tin chắc vụ án này không phải tự sát, nhưng mà không ai tin tưởng cậu, cậu cần phải tìm được tất cả chứng cứ sát hại.
Nhờ ma nữ mà Cảnh Vĩ có được một manh mối khó tìm: trong cái phòng trọ bừa bộn kia, có một máy ghi hình gia đình, có thể quay được đến cửa phòng người chết.
Thế nhưng đến khi cảnh sát đến nơi, lại phát hiện ra máy quay mà ma nữ nói không hề tồn tại.
Nhất thời, Cảnh Vĩ cảm thấy hoài nghi ma nữ.
Khi TV chiếu đến cảnh cuối cùng, Hải Đồ chậm rãi xoay người dụi dụi mắt, đôi mắt lấp lánh nhìn Kỳ Khiêm.
Cậu tin chắc là Kỳ Khiêm rất tò mò diễn biến tiếp theo, lúc đó chắc chắn sẽ xin mình tiết lộ cho.... Khà khà.
Nhưng mạch não của cậu và Kỳ Khiêm vĩnh viên không cùng một tần suất, hắn đứng dậy tắt TV, theo lệ mà khen ngợi: "Diễn rất tuyệt"
Và không có sau đó...
Khát khao được tiết lộ phim của Hải Đồ cứ như vậy mà bị lơ đẹp, cậu lén trợn mắt với Kỳ Khiêm một cái, trong lòng phiền muộn.
Kỳ Khiêm còn đang suy nghĩ vấn đề có nên cho Hải Đồ đổi nghề hay không, không chú ý rằng mình đã bị ghét bỏ. Hắn thử thăm dò hỏi Hải Đồ một câu: "Cậu thích đóng phim không?"
"Cũng hơi hơi." Hải Đồ giả vờ giả vịt nói một câu, nhưng đuôi lông mày nhếch lên đã tiết lộ cậu thực sự yêu thích nghề này.
Nhìn dáng vẻ đó của cậu Kỳ Khiêm biết là mình không cần hỏi nữa, tóm lại người kia yêu thích là quan trọng nhất, cùng lắm thì sau này mình để ý cậu ấy nhiều hơn chút.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, trong phút chốc Kỳ Khiêm cảm thấy trách nhiệm của mình thật trọng đại, hắn muốn nỗ lực kiếm tiền để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Chỉ khi nào hắn đứng ở trên đỉnh cao nhất không một ai dám chống lại, thì thỏ nhỏ nhà hắn mới có thể ở giữa cái vòng đấu đá hỗn loạn kia mà không gặp trắc trở gì.
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.