Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu
Chương 37
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
26/08/2020
Ảnh bìa chụp cho tạp chí là ảnh bìa của cuốn tạp chí phát hành vào tháng tám, thời gian chụp là 2 ngày sau.
Địa điểm chụp là ở một bãi biển ngoại thành cách đây khoảng 300 km, tám giờ sáng bắt đầu khởi động.
Hải Đồ đến đó trước một ngày, vé tàu Bảo An đã mua sẵn rồi, vé đi lúc 3 giờ chiều.
Sắp sửa được đi đến một bãi biển ở ngoại ô, đương nhiên là cực kì hào hứng, ngày hôm sau mới sáng sớm mà Hải Đồ đã rời giường dậy xếp hành lý, chẳng cần ai giúp đỡ.
Nhưng cậu chẳng có tí kinh nghiệm xếp hành lý nào cả, sau khi làm loạn hết cả căn phòng lên thì đầu óc vẫn rối tung nhưu tơ vò.
Cuối cùng quản gia vẫn phải đứng ra giúp cậu giải quyết nan đề này.
Lần này Bảo An đi cùng cậu, lúc hai người đến nơi là 5 giờ chiều, mặt trời tháng 7, cho dù đã chiều muộn rồi mà vẫn rất gắt, nhưng vì ở biển nên nhiệt độ ở đây vẫn mát hơn so với trong thành phố S một chút.
Bên tạp chí đã cho xe đến đón hai người, lên xe một cái Hải Đồ tháo ngay khẩu trang xuống, rốt cuộc bây giờ mới được hít thở thông thuận.
"Thầy Hải vất vả rồi, tôi là Đại Dương của tạp chí Thu Vũ, chúng ta đến khách sạn luôn hay tôi mang cậu đi dạo ở ngoài một chút trước?" Tới đón Hải Đồ là một người trẻ tuổi, nhìn có vẻ mới 20, mặc một bộ đồ thể thao.
"Đến khách sạn luôn đi, bọn tôi còn cất hành lý nữa." Bảo An ra quyết định.
Đại Dương khởi động ô tô, đạp chân ga: "Vậy cũng được, dù sao khách sạn cũng ở ven biển, buổi tối đi ra chơi một lát là được."
Đại Dương nói xong còn nháy mắt mấy cái với gương chiếu hậu: "Nếu thầy cần hướng dẫn viên du lịch thì cứ tới tìm tôi lúc nào cũng được, số điện thoại của tôi là..."
Đây là lần đầu tiên người ta gọi Hải Đồ là "Thầy", làm cậu thấy cứ là lạ.
Cậu đã từng đọc một quyển sách nói rằng: người làm thầy, là người đi truyền bá kiến thức hoặc giải thích những điều mà người khác chưa biết.
Hải Đồ tự nhận thấy là mình chẳng có gì để giảng dạy cho Đại Dương, gọi bằng danh xưng này rõ ràng là không thích hợp, bèn mở miệng chen lời người kia: "Cậu gọi tôi Hải Đồ là được rồi, gọi là "thầy" nghe kì lắm."
"Ha ha, nếu thấy được thì tôi gọi vậy luôn nhé." Đại Dương cười hai tiếng, rất nghe lời mà gọi cậu là Hải Đồ, tiện thể nói luôn dãy số điện thoại lúc nãy đang nói dở: "Wechat cũng là số di động của tôi, cậu thêm Wechat của tôi đi nhé."
"Được."
Đưa hai người đến khách sạn rồi, Đại Dương còn cực kì chu đáo mà hộ tống cả hai tới tận phòng, sau khi hai người vào phòng rồi, cậu mới đi về.
Đúng như Đại Dương nói, vị trí khách sạn mà tạp chí thuê khá đẹp, kéo rèm ra là có thể thấy bãi cát.
Sau khi đi vào Bảo An liền bắt đầu chỉnh đốn hành lý, đem quần áo Hải Đồ sẽ mặc ngày mai lấy ra khỏi valy, treo lên, sau đó mở cửa sổ ra cho thoáng phòng.
Cửa sổ vừa mở ra liền có vài cơn gió thoảng qua, mang theo vị mặn mòi đặc trưng của biển.
Hải Đồ vịn tay lên cửa sổ, nhìn đám người trên bờ cát phương xa, bỗng nhiên thấy cực kì cao hứng.
"Buổi tối em ra đó chơi được không?" Cậu chỉ vào bãi cát, hỏi Bảo An.
Bảo An gấp gọn chỗ quần áo còn lại cất đi, liếc mắt nhìn cậu nói: "Chắc là không được rồi, chỗ đó đông quá."
Nghe Bảo An trả lời, Hải Đồ hơi thất vọng: "Vậy cũng được."
Cậu đi tới ngồi xổm một bên nhìn Bảo An tất bật: "Em hơi hồi hộp."
Bảo An ừ một tiếng.
"Chụp bìa tạp chí là phải làm những gì?"
Bảo An đã sắp xếp hành lý xong xuôi, đẩy valy qua một bên, trên tay còn cầm một miếng mặt nạ: "Đơn giản hơn so với đóng phim, chỉ cần làm theo động tác thợ chụp ảnh yêu cầu là được."
Anh bỏ miếng mặt nạ xuống, xoay người lấy từ trong túi đồ của mình ra vài quyển tạp chí, đưa cho Hải Đồ: "Đây là mấy số tạp chí trước, cậu xem đi rồi để còn quen dần."
Chờ Hải Đồ cầm lấy đống tạp chí, Bảo An nói mình đi mua cơm.
Hải Đồ chọn món ăn: "Em muốn ăn tôm hùm cay."
Bảo An đã đi ra tới cửa, nghe thấy câu này thì bảo: "Cậu nằm mơ đi!"
Nói xong liền đóng cửa lại.
Hải Đồ xem bìa tạp chí, thấy cũng không có gì khó khăn lắm.
Bảo An không cho cậu đi ra ngoài, Hải Đồ ở lì trong phòng đến phát chán, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Chủ yếu là muốn tìm Kỳ Khiêm, nhật ký trò chuyện của hai người là từ hồi trưa, lúc đó Kỳ Khiêm nói có việc, thành ra không trả lời tin nhắn nữa.
Có lẽ hai người có thần giao cách cảm, cậu vừa mở Wechat ra, đã thấy tin nhắn của người kia đến.
Kỳ Khiêm: "Đến nơi rồi sao?"
Thở hổn hển thở hổn hển: "Đến rồi! Vừa mới tới khách sạn, ở ngay bờ biển!"
Cậu đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, lấy di động chụp một ảnh bãi biển rồi gửi đi.
Đáng tiếc bởi vì kĩ thuật chụp ảnh không ra sao, cộng thêm cậu không biết đường mà zoom ống kính lại gần, nên hiệu ứng không tốt cho lắm.
Bên kia Kỳ Khiêm click ảnh nhìn một cái, sau đó cẩn thận save lại, mới quay lại tiếp tục tán gẫu với cậu.
Kỳ Khiêm: "Thích biển sao?"
Hải Đồ ngại đánh chữ chậm, bèn gửi tin nhắn thoại: "Thích chứ, nhưng Bảo ca dặn là không thể đi chơi,nên bây giờ em chỉ được ngồi ngắm từ trong phòng."
Lời của cậu gửi đi chưa được bao lâu, bên kia cũng gửi lại một đoạn tin nhắn thoại.
"Đúng là hơi nhiều người, đi ra ngoài cũng bất tiện. Lúc nào có thời gian rỗi anh dẫn em đi chơi, khách sạn em ở điều kiện thế nào? Nếu không ổn thì anh đổi cho em chỗ khác."
Âm thanh qua Wechat nghe không được chuẩn, so với âm thanh ngoài đời thì trầm thấp hơn một chút, thế nhưng vào tai Hải Đồ thì vẫn êm tai như thường.
Cậu nhìn quanh phòng một hồi, sau đó trả lời Kỳ Khiêm: "Nơi ở cũng tạm, bé hơn ở nhà một chút, anh chưa tan làm sao?"
Kỳ Khiêm vừa mới kết thúc công việc ra về, nhưng có hẹn ăn cơm với đối tác làm ăn, trong bữa tiệc không thể tránh được phải uống rượu, thế nhưng chuyện này không thể nói cho Hải Đồ được: "Còn có chút việc, một lát nữa là về rồi, em ăn tối chưa?"
"Còn chưa ăn đâu, Bảo ca đang đi mua, em muốn ăn tôm hùm cay anh ấy bảo em nằm mơ đi." Hải Đồ thở dài, dáng vẻ cực kỳ thâm trầm: "Anh nói tại sao có chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của em mà anh ấy cũng không thể thỏa mãn vậy hả?"
Kỳ Khiêm hiếm thấy mà nói đỡ cho anh quản lý một câu: "Ăn cay không tốt cho da, ngày mai em còn phải chụp hình cơ mà."
Hai người hàn huyên một lát, xe của Kỳ Khiêm cũng đã tới nơi, bèn dặn dò cậu: "Anh có việc, buổi tối em nhớ đi ngủ sớm một chút, không được ham lạnh mà chỉnh điều hòa xuống thấp, biết không?"
Thở hổn hển thở hổn hển: "Được rồi."
Gõ xong hai chữ gửi đi, Hải Đồ bèn cất điện thoại di động, lấy một quyển tạp chí bên cạnh lật xem.
Không lâu sau Bảo An đã trở lại, cầm trên tay mấy cái hộp.
Anh lấy một hộp đưa cho Hải Đồ, hộp còn lại mình cầm.
"Anh mua gì vậy?" Hải Đồ hiếu kì mở hộp đồ ăn trên tay ra, nhìn thấy cháo cá bên trong thì hết cả thèm ăn: "Nhìn như cho bệnh nhân ăn thế này!"
Cậu xán lại hỏi Bảo An: "Trông em giống người bệnh hả?"
Bảo An mở ra phần ăn của mình, trông cũng không khác của Hải Đồ mấy, anh đưa một cái thìa cho Hải Đồ: "Cậu đừng có kêu vội, cháo này nổi tiếng lắm đấy, anh phải xếp hàng mới mua được ấy."
"Thật hả?" Hải Đồ nghi hoặc nhìn anh, thấy anh gật đầu, mới bất đắc dĩ uống một ngụm.
"Thế nào, không gạt cậu đúng không?" Nhìn mặt cậu là Bảo An biết cậu đang thỏa mãn, bèn đắc thắng mà dạy dỗ cậu: "Khẩu vị của cậu quá nặng, phải sửa một chút, như tôm hùm cay gì đó, hay là lẩu cay nóng nữa, ăn nhiều thì da mặt làm sao mà đẹp được? Cậu là nghệ sĩ, da mặt chính là danh thiếp của cậu."
Hải Đồ sờ sờ mặt: "Nhưng da mặt em rất khỏe mạnh mà."
"Ấy là vì bây giờ cậu còn trẻ, chờ cậu già thêm vài tuổi là không dám nói ra câu này đâu." Bảo An chỉ xuống miếng mặt nạ để trên giường: "Buổi tối nhớ đắp mặt nạ rồi mới ngủ, anh thấy trong hành lý của cậu chẳng có mỹ phẩm dưỡng da gì cả, có phải bình thường cậu không dùng bao giờ đúng không?"
"Cũng thi thoảng dùng..." Hải Đồ không đành lòng nói sự thật cho anh quản lý biết, bèn bịa ra một lời nói dối thiện ý.
Sức chịu đựng của anh quản lý quá kém, chỉ đơn giản là việc da mặt không được chăm sóc cũng khiến anh không tài nào đỡ nổi.
Thành ra nửa giờ sau đó, Hải Đồ phải tiếp thu giáo dục toàn diện lại một lần.
Bảo Đồ lấy dẫn chứng từ mọi góc độ để chứng minh rằng, khuôn mặt đối với một người nghệ sĩ quan trọng cỡ nào, và việc chăm sóc da hàng ngày thiết yếu ra sao, làm Hải Đồ nghe đến lúc đầu váng mắt hoa, chân tay nhũn nhùn.
Bảo An tuôn ra một tràng các nhãn hiệu, Hải Đồ một cái cũng không nhớ nổi.
"Trước kia anh đâu có yêu cầu em mấy cái này."
"Những thứ này cần có khả năng tài chính mới xài được, ngày xưa anh em ta không có tiền, một cái mặt nạ đã hơn 100 rồi, muốn dùng cũng dùng không nổi." Bảo An trừng trị hộp đồ ăn xong, chuẩn bị đem hộp đi vứt, nói với cậu một câu chốt hạ: "7 giờ rồi đấy, đắp mặt nạ đi rồi còn đi ngủ."
Hải Đồ vâng một tiếng.
Bảo Anh vẫn không yên lòng, ra đến cửa rồi còn ngoái lại nói một tiếng: "Cậu đừng có mà lười đấy."
"Biết rồi!"
7 giờ sáng hôm sau, Đại Dương đến phòng gõ cửa, lúc cậu đến thì Hải Đồ và Bảo An mới ăn sáng xong.
Hải Đồ có chút mất ngủ, giường của khách sạn khác độ cứng so với giường trong nhà, cả đếm cậu cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê.
"Cậu thế này là ngủ không ngon đúng không?" Đại Dương nhìn dáng vẻ uể oải mất tinh thần của cậu là biết ngay chuyện gì xảy ra, rất hiểu ý mà hỏi: "Có gì lát nữa lên xe ngủ cũng được."
Hải Đồ lắc đầu nói không cần: "Lát nữa là tôi lại bình thường ấy mà."
Địa điểm chụp hình là ở studio của tạp chí Thu Vũ, lúc Hải Đồ đến nơi đương nhiên là khiến mọi người chú ý, lại gần vây xem, nhưng dù sao người làm tạp chí cũng có kiến thức rộng rãi, cho nên mọi người chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi giải tán luôn.
Trang phục chụp hình là do tạp chí cung cấp, áo T-shirt trắng, quần màu xám đậm, cạp thấp, nhìn qua hơi bị rộng.
Sau khi thay quần áo xong thì đến bước trang điểm. Từ khi "Ẩn hình" kết thúc Hải Đồ vẫn chưa cắt tóc, bây giờ tóc đã đến tai, hơi dài, nhìn không đẹp lắm, cũng không tiện trang điểm.
Thợ trang điểm hỏi cậu có muốn cắt tỉa không, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, bèn xén một bên tóc của cậu, một bên thì dùng kéo xịt tóc chuốt hết sang một bên, sau đó lại dùng máy sấy tóc thổi tung lên, làm cả khuôn mặt cậu đều lộ ra.
Chờ đến lúc tất cả đâu vào đấy, đã là mười giờ sáng.
Tạp chí muốn thể hiện được phong thái của thiếu niên đầy sức sống, cho nên trang điểm cho Hải Đồ không đậm lắm, vả lại khuôn mặt cậu vốn trẻ con, phối hợp với áo phông trắng nhìn chẳng khác nào 18, 19 tuổi.
Hôm qua Hải Đồ xem vài cuốn tạp chí, nhìn mấy tấm hình, còn tưởng chụp ảnh là chuyện đơn giản lắm.
Thế nhưng đến lúc quay chụp thực sự, lại gặp khó khăn.
Cậu dựa theo chỉ đạo của thợ chụp ảnh mà làm vài động tác, nhưng người kia không hài lòng lắm, cau mày đứng một chỗ xem lại ảnh.
Anh ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên đi đến bên cạnh Hải Đồ: "Cậu có thể cởi áo ra được không?"
Bảo An từ một bên đi tới, đứng giữa thợ chụp ảnh và Hải Đồ: "Thật không tiện, Hải Đồ nhà chúng tôi không chụp ảnh khỏa thân."
Nếu như nói hợp tác với Thu Vũ là chuyện đôi bên cùng có lợi, thì việc chụp ảnh khỏa thân lại là tổn hại cho mình mà có lợi cho người, rất dễ khiến danh dự của Hải Đồ bị hạ thấp.
"Ý tôi không phải vậy." Thợ chụp ảnh có chút lo lắng mà vò tóc, nghĩ một hồi xem nên biểu đạt như thế nào cho phải: "Phong cách của cậu ấy quá mềm mại, giống như em trai nhà bên vậy, tôi muốn cậu ấy táo bạo hơn một chút."
Anh ta quay mặt nhìn về phía Hải Đồ: "Cậu hiểu ý tôi không?"
Hải Đồ lục lại trong đầu hình ảnh của những nhân vật phản diện, từ đó điều chỉnh ra một biểu cảm tốt nhất, rồi hơi ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nhìn xéo thợ chụp ảnh: "Thế này có phải không?"
"Đúng, đúng! Chính là như vậy, nhưng còn thiếu một chút, cho nên tôi cảm thấy cậu phải cởi quần áo, vậy thì chắc chắn sẽ đạt hiệu quả như mong muốn!"
Sắc mặt Bảo An đã hơi khó coi, anh quay người ra của chuẩn bị nói chuyện với tạp chí, bị Hải Đồ kéo lại.
Cậu bỗng chợt nhớ tới một hình ảnh mình đã từng đọc trong truyện, cậu kéo cổ áo ra, sau đó dùng răng cắn lấy một góc, tiếp tục ngửa cổ liếc xéo thợ chụp ảnh.
Thấy hành động này của cậu, thợ chụp ảnh kích động vỗ tay: "Chuẩn không cần chỉnh! Hải Đồ cậu thông minh quá đi!"
Hết chương 36.
Địa điểm chụp là ở một bãi biển ngoại thành cách đây khoảng 300 km, tám giờ sáng bắt đầu khởi động.
Hải Đồ đến đó trước một ngày, vé tàu Bảo An đã mua sẵn rồi, vé đi lúc 3 giờ chiều.
Sắp sửa được đi đến một bãi biển ở ngoại ô, đương nhiên là cực kì hào hứng, ngày hôm sau mới sáng sớm mà Hải Đồ đã rời giường dậy xếp hành lý, chẳng cần ai giúp đỡ.
Nhưng cậu chẳng có tí kinh nghiệm xếp hành lý nào cả, sau khi làm loạn hết cả căn phòng lên thì đầu óc vẫn rối tung nhưu tơ vò.
Cuối cùng quản gia vẫn phải đứng ra giúp cậu giải quyết nan đề này.
Lần này Bảo An đi cùng cậu, lúc hai người đến nơi là 5 giờ chiều, mặt trời tháng 7, cho dù đã chiều muộn rồi mà vẫn rất gắt, nhưng vì ở biển nên nhiệt độ ở đây vẫn mát hơn so với trong thành phố S một chút.
Bên tạp chí đã cho xe đến đón hai người, lên xe một cái Hải Đồ tháo ngay khẩu trang xuống, rốt cuộc bây giờ mới được hít thở thông thuận.
"Thầy Hải vất vả rồi, tôi là Đại Dương của tạp chí Thu Vũ, chúng ta đến khách sạn luôn hay tôi mang cậu đi dạo ở ngoài một chút trước?" Tới đón Hải Đồ là một người trẻ tuổi, nhìn có vẻ mới 20, mặc một bộ đồ thể thao.
"Đến khách sạn luôn đi, bọn tôi còn cất hành lý nữa." Bảo An ra quyết định.
Đại Dương khởi động ô tô, đạp chân ga: "Vậy cũng được, dù sao khách sạn cũng ở ven biển, buổi tối đi ra chơi một lát là được."
Đại Dương nói xong còn nháy mắt mấy cái với gương chiếu hậu: "Nếu thầy cần hướng dẫn viên du lịch thì cứ tới tìm tôi lúc nào cũng được, số điện thoại của tôi là..."
Đây là lần đầu tiên người ta gọi Hải Đồ là "Thầy", làm cậu thấy cứ là lạ.
Cậu đã từng đọc một quyển sách nói rằng: người làm thầy, là người đi truyền bá kiến thức hoặc giải thích những điều mà người khác chưa biết.
Hải Đồ tự nhận thấy là mình chẳng có gì để giảng dạy cho Đại Dương, gọi bằng danh xưng này rõ ràng là không thích hợp, bèn mở miệng chen lời người kia: "Cậu gọi tôi Hải Đồ là được rồi, gọi là "thầy" nghe kì lắm."
"Ha ha, nếu thấy được thì tôi gọi vậy luôn nhé." Đại Dương cười hai tiếng, rất nghe lời mà gọi cậu là Hải Đồ, tiện thể nói luôn dãy số điện thoại lúc nãy đang nói dở: "Wechat cũng là số di động của tôi, cậu thêm Wechat của tôi đi nhé."
"Được."
Đưa hai người đến khách sạn rồi, Đại Dương còn cực kì chu đáo mà hộ tống cả hai tới tận phòng, sau khi hai người vào phòng rồi, cậu mới đi về.
Đúng như Đại Dương nói, vị trí khách sạn mà tạp chí thuê khá đẹp, kéo rèm ra là có thể thấy bãi cát.
Sau khi đi vào Bảo An liền bắt đầu chỉnh đốn hành lý, đem quần áo Hải Đồ sẽ mặc ngày mai lấy ra khỏi valy, treo lên, sau đó mở cửa sổ ra cho thoáng phòng.
Cửa sổ vừa mở ra liền có vài cơn gió thoảng qua, mang theo vị mặn mòi đặc trưng của biển.
Hải Đồ vịn tay lên cửa sổ, nhìn đám người trên bờ cát phương xa, bỗng nhiên thấy cực kì cao hứng.
"Buổi tối em ra đó chơi được không?" Cậu chỉ vào bãi cát, hỏi Bảo An.
Bảo An gấp gọn chỗ quần áo còn lại cất đi, liếc mắt nhìn cậu nói: "Chắc là không được rồi, chỗ đó đông quá."
Nghe Bảo An trả lời, Hải Đồ hơi thất vọng: "Vậy cũng được."
Cậu đi tới ngồi xổm một bên nhìn Bảo An tất bật: "Em hơi hồi hộp."
Bảo An ừ một tiếng.
"Chụp bìa tạp chí là phải làm những gì?"
Bảo An đã sắp xếp hành lý xong xuôi, đẩy valy qua một bên, trên tay còn cầm một miếng mặt nạ: "Đơn giản hơn so với đóng phim, chỉ cần làm theo động tác thợ chụp ảnh yêu cầu là được."
Anh bỏ miếng mặt nạ xuống, xoay người lấy từ trong túi đồ của mình ra vài quyển tạp chí, đưa cho Hải Đồ: "Đây là mấy số tạp chí trước, cậu xem đi rồi để còn quen dần."
Chờ Hải Đồ cầm lấy đống tạp chí, Bảo An nói mình đi mua cơm.
Hải Đồ chọn món ăn: "Em muốn ăn tôm hùm cay."
Bảo An đã đi ra tới cửa, nghe thấy câu này thì bảo: "Cậu nằm mơ đi!"
Nói xong liền đóng cửa lại.
Hải Đồ xem bìa tạp chí, thấy cũng không có gì khó khăn lắm.
Bảo An không cho cậu đi ra ngoài, Hải Đồ ở lì trong phòng đến phát chán, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Chủ yếu là muốn tìm Kỳ Khiêm, nhật ký trò chuyện của hai người là từ hồi trưa, lúc đó Kỳ Khiêm nói có việc, thành ra không trả lời tin nhắn nữa.
Có lẽ hai người có thần giao cách cảm, cậu vừa mở Wechat ra, đã thấy tin nhắn của người kia đến.
Kỳ Khiêm: "Đến nơi rồi sao?"
Thở hổn hển thở hổn hển: "Đến rồi! Vừa mới tới khách sạn, ở ngay bờ biển!"
Cậu đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, lấy di động chụp một ảnh bãi biển rồi gửi đi.
Đáng tiếc bởi vì kĩ thuật chụp ảnh không ra sao, cộng thêm cậu không biết đường mà zoom ống kính lại gần, nên hiệu ứng không tốt cho lắm.
Bên kia Kỳ Khiêm click ảnh nhìn một cái, sau đó cẩn thận save lại, mới quay lại tiếp tục tán gẫu với cậu.
Kỳ Khiêm: "Thích biển sao?"
Hải Đồ ngại đánh chữ chậm, bèn gửi tin nhắn thoại: "Thích chứ, nhưng Bảo ca dặn là không thể đi chơi,nên bây giờ em chỉ được ngồi ngắm từ trong phòng."
Lời của cậu gửi đi chưa được bao lâu, bên kia cũng gửi lại một đoạn tin nhắn thoại.
"Đúng là hơi nhiều người, đi ra ngoài cũng bất tiện. Lúc nào có thời gian rỗi anh dẫn em đi chơi, khách sạn em ở điều kiện thế nào? Nếu không ổn thì anh đổi cho em chỗ khác."
Âm thanh qua Wechat nghe không được chuẩn, so với âm thanh ngoài đời thì trầm thấp hơn một chút, thế nhưng vào tai Hải Đồ thì vẫn êm tai như thường.
Cậu nhìn quanh phòng một hồi, sau đó trả lời Kỳ Khiêm: "Nơi ở cũng tạm, bé hơn ở nhà một chút, anh chưa tan làm sao?"
Kỳ Khiêm vừa mới kết thúc công việc ra về, nhưng có hẹn ăn cơm với đối tác làm ăn, trong bữa tiệc không thể tránh được phải uống rượu, thế nhưng chuyện này không thể nói cho Hải Đồ được: "Còn có chút việc, một lát nữa là về rồi, em ăn tối chưa?"
"Còn chưa ăn đâu, Bảo ca đang đi mua, em muốn ăn tôm hùm cay anh ấy bảo em nằm mơ đi." Hải Đồ thở dài, dáng vẻ cực kỳ thâm trầm: "Anh nói tại sao có chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của em mà anh ấy cũng không thể thỏa mãn vậy hả?"
Kỳ Khiêm hiếm thấy mà nói đỡ cho anh quản lý một câu: "Ăn cay không tốt cho da, ngày mai em còn phải chụp hình cơ mà."
Hai người hàn huyên một lát, xe của Kỳ Khiêm cũng đã tới nơi, bèn dặn dò cậu: "Anh có việc, buổi tối em nhớ đi ngủ sớm một chút, không được ham lạnh mà chỉnh điều hòa xuống thấp, biết không?"
Thở hổn hển thở hổn hển: "Được rồi."
Gõ xong hai chữ gửi đi, Hải Đồ bèn cất điện thoại di động, lấy một quyển tạp chí bên cạnh lật xem.
Không lâu sau Bảo An đã trở lại, cầm trên tay mấy cái hộp.
Anh lấy một hộp đưa cho Hải Đồ, hộp còn lại mình cầm.
"Anh mua gì vậy?" Hải Đồ hiếu kì mở hộp đồ ăn trên tay ra, nhìn thấy cháo cá bên trong thì hết cả thèm ăn: "Nhìn như cho bệnh nhân ăn thế này!"
Cậu xán lại hỏi Bảo An: "Trông em giống người bệnh hả?"
Bảo An mở ra phần ăn của mình, trông cũng không khác của Hải Đồ mấy, anh đưa một cái thìa cho Hải Đồ: "Cậu đừng có kêu vội, cháo này nổi tiếng lắm đấy, anh phải xếp hàng mới mua được ấy."
"Thật hả?" Hải Đồ nghi hoặc nhìn anh, thấy anh gật đầu, mới bất đắc dĩ uống một ngụm.
"Thế nào, không gạt cậu đúng không?" Nhìn mặt cậu là Bảo An biết cậu đang thỏa mãn, bèn đắc thắng mà dạy dỗ cậu: "Khẩu vị của cậu quá nặng, phải sửa một chút, như tôm hùm cay gì đó, hay là lẩu cay nóng nữa, ăn nhiều thì da mặt làm sao mà đẹp được? Cậu là nghệ sĩ, da mặt chính là danh thiếp của cậu."
Hải Đồ sờ sờ mặt: "Nhưng da mặt em rất khỏe mạnh mà."
"Ấy là vì bây giờ cậu còn trẻ, chờ cậu già thêm vài tuổi là không dám nói ra câu này đâu." Bảo An chỉ xuống miếng mặt nạ để trên giường: "Buổi tối nhớ đắp mặt nạ rồi mới ngủ, anh thấy trong hành lý của cậu chẳng có mỹ phẩm dưỡng da gì cả, có phải bình thường cậu không dùng bao giờ đúng không?"
"Cũng thi thoảng dùng..." Hải Đồ không đành lòng nói sự thật cho anh quản lý biết, bèn bịa ra một lời nói dối thiện ý.
Sức chịu đựng của anh quản lý quá kém, chỉ đơn giản là việc da mặt không được chăm sóc cũng khiến anh không tài nào đỡ nổi.
Thành ra nửa giờ sau đó, Hải Đồ phải tiếp thu giáo dục toàn diện lại một lần.
Bảo Đồ lấy dẫn chứng từ mọi góc độ để chứng minh rằng, khuôn mặt đối với một người nghệ sĩ quan trọng cỡ nào, và việc chăm sóc da hàng ngày thiết yếu ra sao, làm Hải Đồ nghe đến lúc đầu váng mắt hoa, chân tay nhũn nhùn.
Bảo An tuôn ra một tràng các nhãn hiệu, Hải Đồ một cái cũng không nhớ nổi.
"Trước kia anh đâu có yêu cầu em mấy cái này."
"Những thứ này cần có khả năng tài chính mới xài được, ngày xưa anh em ta không có tiền, một cái mặt nạ đã hơn 100 rồi, muốn dùng cũng dùng không nổi." Bảo An trừng trị hộp đồ ăn xong, chuẩn bị đem hộp đi vứt, nói với cậu một câu chốt hạ: "7 giờ rồi đấy, đắp mặt nạ đi rồi còn đi ngủ."
Hải Đồ vâng một tiếng.
Bảo Anh vẫn không yên lòng, ra đến cửa rồi còn ngoái lại nói một tiếng: "Cậu đừng có mà lười đấy."
"Biết rồi!"
7 giờ sáng hôm sau, Đại Dương đến phòng gõ cửa, lúc cậu đến thì Hải Đồ và Bảo An mới ăn sáng xong.
Hải Đồ có chút mất ngủ, giường của khách sạn khác độ cứng so với giường trong nhà, cả đếm cậu cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê.
"Cậu thế này là ngủ không ngon đúng không?" Đại Dương nhìn dáng vẻ uể oải mất tinh thần của cậu là biết ngay chuyện gì xảy ra, rất hiểu ý mà hỏi: "Có gì lát nữa lên xe ngủ cũng được."
Hải Đồ lắc đầu nói không cần: "Lát nữa là tôi lại bình thường ấy mà."
Địa điểm chụp hình là ở studio của tạp chí Thu Vũ, lúc Hải Đồ đến nơi đương nhiên là khiến mọi người chú ý, lại gần vây xem, nhưng dù sao người làm tạp chí cũng có kiến thức rộng rãi, cho nên mọi người chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi giải tán luôn.
Trang phục chụp hình là do tạp chí cung cấp, áo T-shirt trắng, quần màu xám đậm, cạp thấp, nhìn qua hơi bị rộng.
Sau khi thay quần áo xong thì đến bước trang điểm. Từ khi "Ẩn hình" kết thúc Hải Đồ vẫn chưa cắt tóc, bây giờ tóc đã đến tai, hơi dài, nhìn không đẹp lắm, cũng không tiện trang điểm.
Thợ trang điểm hỏi cậu có muốn cắt tỉa không, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, bèn xén một bên tóc của cậu, một bên thì dùng kéo xịt tóc chuốt hết sang một bên, sau đó lại dùng máy sấy tóc thổi tung lên, làm cả khuôn mặt cậu đều lộ ra.
Chờ đến lúc tất cả đâu vào đấy, đã là mười giờ sáng.
Tạp chí muốn thể hiện được phong thái của thiếu niên đầy sức sống, cho nên trang điểm cho Hải Đồ không đậm lắm, vả lại khuôn mặt cậu vốn trẻ con, phối hợp với áo phông trắng nhìn chẳng khác nào 18, 19 tuổi.
Hôm qua Hải Đồ xem vài cuốn tạp chí, nhìn mấy tấm hình, còn tưởng chụp ảnh là chuyện đơn giản lắm.
Thế nhưng đến lúc quay chụp thực sự, lại gặp khó khăn.
Cậu dựa theo chỉ đạo của thợ chụp ảnh mà làm vài động tác, nhưng người kia không hài lòng lắm, cau mày đứng một chỗ xem lại ảnh.
Anh ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên đi đến bên cạnh Hải Đồ: "Cậu có thể cởi áo ra được không?"
Bảo An từ một bên đi tới, đứng giữa thợ chụp ảnh và Hải Đồ: "Thật không tiện, Hải Đồ nhà chúng tôi không chụp ảnh khỏa thân."
Nếu như nói hợp tác với Thu Vũ là chuyện đôi bên cùng có lợi, thì việc chụp ảnh khỏa thân lại là tổn hại cho mình mà có lợi cho người, rất dễ khiến danh dự của Hải Đồ bị hạ thấp.
"Ý tôi không phải vậy." Thợ chụp ảnh có chút lo lắng mà vò tóc, nghĩ một hồi xem nên biểu đạt như thế nào cho phải: "Phong cách của cậu ấy quá mềm mại, giống như em trai nhà bên vậy, tôi muốn cậu ấy táo bạo hơn một chút."
Anh ta quay mặt nhìn về phía Hải Đồ: "Cậu hiểu ý tôi không?"
Hải Đồ lục lại trong đầu hình ảnh của những nhân vật phản diện, từ đó điều chỉnh ra một biểu cảm tốt nhất, rồi hơi ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nhìn xéo thợ chụp ảnh: "Thế này có phải không?"
"Đúng, đúng! Chính là như vậy, nhưng còn thiếu một chút, cho nên tôi cảm thấy cậu phải cởi quần áo, vậy thì chắc chắn sẽ đạt hiệu quả như mong muốn!"
Sắc mặt Bảo An đã hơi khó coi, anh quay người ra của chuẩn bị nói chuyện với tạp chí, bị Hải Đồ kéo lại.
Cậu bỗng chợt nhớ tới một hình ảnh mình đã từng đọc trong truyện, cậu kéo cổ áo ra, sau đó dùng răng cắn lấy một góc, tiếp tục ngửa cổ liếc xéo thợ chụp ảnh.
Thấy hành động này của cậu, thợ chụp ảnh kích động vỗ tay: "Chuẩn không cần chỉnh! Hải Đồ cậu thông minh quá đi!"
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.