Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu
Chương 55: Ký tên đi, tôi có bán cậu đâu mà lo
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
26/08/2020
Nâng mình lên càng giúp Kỳ Khiêm hành động dễ dàng hơn, cúc áo sơ mi đã bị mở ra một nửa, một tay hắn nắm lấy thịt mềm trên eo Hải Đồ, một tay khác thì gảy gảy trước ngực cậu: "Được chứ, anh cũng muốn gặp mặt phụ huynh."
Hai tay Hải Đồ chống trên hắn, nhìn có vẻ muốn bò lên: "Thật hả? Vậy giờ chúng ta đi luôn đi!"
Nhưng người nằm bên dưới không nhúc nhích, bàn tay trên éo cậu hơi ấn một cái, không biết hắn xoa bóp chỗ nào mà hông Hải Đồ thoáng chốc trở nên mềm nhũn, vô lực ngã xuống.
Hắn ôm cậu, ngẩng đầu hôn lên cổ Hải Đồ: "Vội cái gì?"
Hắn không vội nhưng Hải Đồ vội á, tác dụng của thứ này bị giới hạn đó, cũng không biết tình bằng ngày hay bằng giờ nữa, để phòng ngừa bất trắc thì phải đi càng sớm càng tốt.
Nhưng Hải Đồ sốt ruột cũng chẳng làm được gì, mỗi lần cậu chuẩn bị nhổm dậy thì kiểu gì cũng bị người nằm dưới ngăn lại.
Người kia cũng không làm gì quá đà, chỉ là hôn hôn sờ sờ trên người cậu hệt như bị mắc chứng khát khao động chạm giai đoạn cuối thôi.
Tiện tay còn giải quyết giúp cậu một lần.
Chơi đủ rồi, hắn áo mũ chỉnh tề đứng dậy, sai trợ lý mang một bộ quần áo mới đến, sau đó bế cậu vào phòng tắm tẩy rửa.
Hải Đồ bị đùa bỡn biến thành một bé thỏ mềm nhũn, sau khi được đặt vào bồn tắm đến ngồi cũng không ngồi nổi, trông như sắp chìm vào trong nước đến nơi.
Kỳ Khiêm hết cách rồi, đành phải một tay ôm nách xách cậu lên, một tay khác thì rửa ráy giúp cậu.
Âu phục thẳng thớm trên người giờ ướt sũng, Kỳ Khiêm cởi luôn áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lau người cho cậu.
Thế mà người được hắn hầu hạ chẳng cảm động xíu nào, vừa mới lấy lại chút sức lực là bắt đầu làm loạn, sờ tới sờ lui trên người hắn, ý đồ dụ dỗ không thể rõ ràng hơn được nữa.
Kỳ Khiêm bị cậu quyến rũ đến nỗi cả người phát hỏa, nhưng không thể đè cậu ngay tại chỗ được.
Hắn dùng bàn tay trống không của mình khóa lại hai cái móng vuốt đang nghịch ngợm, mà người kia cho dù bị đàn áp cũng không chút hoang mang, còn cười khúc kha khúc khích.
Đã thế còn đổi phương thức quậy phá từ tay chân sang mồm mép, lúc Kỳ Khiêm lau lưng cho cậu thì nghe thấy cậu nói: "Anh có thấy em giống búp bê hơi không, lại còn là cái loại bị xì hết hơi ấy?"
Bàn tay cầm khăn của Kỳ Khiêm không khống chế được sức lực, vô tình cọ ra một vệt đỏ trên người cậu.
Động tác hơi nặng làm Hải Đồ hơi đau, cậu than thở một tiếng: "Giờ lỗ càng to nè."
Ngón tay bị siết lại giờ được thả ra, chỉ vào chỗ đau sau lưng: "Chuyên gia nói chỗ này bị sử dụng quá mức thường xuyên, giờ trở nên rất mỏng manh và bị hư hại, đề nghị khi dùng phải cẩn thận hơn."
"Ngậm miệng." Kỳ Khiêm ôm cậu vào trong ngực, vỗ hai phát vào mông, hắn không hề nương tay, làm cho máu dồn hết xuống mông cậu, bờ mông trở nên đỏ tươi đến lạ kỳ: "Em còn nói tiếp thì hôm nay đừng hòng ra ngoài."
Hải Đồ tránh tay hắn ra, sờ sờ chỗ bị đánh, có chút ngượng ngùng, lần này không làm rộn nữa, ngoan ngoãn để hắn tắm rửa thay quần áo cho mình.
Quần áo bên ngoài thì có thể mặc đồ mà trợ lý đưa tới, nhưng đồ lót thì không được.
Ngoại trừ tính hướng, bình thường Hải Đồ vẫn sống như một anh giai thẳng, đi ra thấy có quần áo bên ngoài thì định mặt lên người luôn.
Kỳ Khiêm ngăn lại cánh tay đang định mặc quần lót của Hải Đồ: "Em chờ đã, ở đây anh có quần áo dự phòng."
Trong phòng làm việc có một cái phòng nghỉ, bình thường hắn không hay dùng, nhưng thứ gì cần có thì vẫn có, Kỳ Khiêm lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm được một cái quần lót sạch sẽ.
Hắn ném quần lót qua: "Thay đi."
"Ừm" Hải Đồ nhận lấy, liếc mắt nhìn Kỳ Khiêm một cái, sau đó mặc vào.
Quần lót có số đo của Kỳ Khiêm, mặc vào trên người Hải Đồ thì hơi rộng, phía trước cảm thấy hơi trống vắng, eo cũng hơi trễ.
Cậu kéo kéo thắt lưng, sau đó mặc quần ngoài vào.
"Thấy cứ là lạ sao ấy."
Kỳ Khiêm không lên tiếng, thậm chí đôi mắt cũng chẳng nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của mình không biết đang nghĩ gì.
Sau khi cậu mặc quần áo tử tế, hắn mới hoàn hồn, đưa giày cho cậu.
Hải Đồ ăn mặc chỉnh tề rồi thì vội vàng thúc giục hắn xuất phát, lần này Kỳ Khiêm không câu giờ nữa, thông báo cho cấp dưới một tiếng rồi ra cửa cùng Hải Đồ.
Hai người đi thẳng đến nơi không dừng phút nào, Hải Đồ kéo hắn xuống xe, một đường hết rẽ trái lại rẽ phải mà đi đến Sở quản lý.
Kỳ Khiêm vẫn giữ im lặng, cho dù nhìn thấy cánh cửa nát bươm kia cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Khác với những lần trước Hải Đồ đến, hôm nay những người ngồi trong không đánh mạt chược nữa.
Chỉ có người quản lý ngồi một mình trước cái bàn, một tay bên đen, một tay bên trắng, tự chơi cờ một mình.
Hải Đồ nhỏ giọng gọi bà.
Người quản lý hạ xuống một quân cờ rồi mới ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên chút nào với sự xuất hiện của một người xa lạ ở đây.
Bà nhìn một lượt trên người Hải Đồ, sau đó lại chuyển ánh mắt sang người Kỳ Khiêm, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Sau đó quay đầu đi với vẻ không hứng thú, lại cố định tầm mắt trên bàn cờ, bỗng nhiên hỏi: "Đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Rồi ạ, cháu nghĩ kĩ rồi." Hải Đồ liếc nhìn Kỳ Khiêm một cái, buông tay hắn đi về phía nhân viên quản lý, nhỏ giọng nói với bà: "Bạn trai cháu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô giúp cháu giấu anh ấy được không?"
Người quản lý chỉ "ờ" một tiếng, đôi mắt không hề di dịch, đổi một tay khác tiếp tục chơi cờ.
Hải Đồ không đoán được ý bà ra sao, đành tạm coi là bà đã đồng ý, cậu sờ sờ mũi trở lại bên cạnh Kỳ Khiêm, kéo tay hắn ngồi xuống một bên, giải thích: "Cô ấy thích đắm chìm trong thế giới của chính mình, chúng ta ngồi chờ một lát là được rồi."
"Được." Kỳ Khiêm cảm thấy cậu đang có chuyện gì đó gạt mình, dù lúc nãy hắn không nghe rõ Hải Đồ nói gì với người phụ nữ kia, nhưng hắn đọc được từ khẩu hình của chữ "bạn trai".
Xem ra nhóc hư đốn này muốn giấu hắn chuyện gì đó, mà chuyện này liên quan đến hắn.
Hắn có vẻ suy nghĩ mà đưa mắt nhìn Hải Đồ, Hải Đồ bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì hơi sốt sắng, đành nặn ra nụ cười cứng đờ: "Anh nhìn em làm gì?"
Kỳ Khiêm hỏi: "Sao, không cho anh nhìn à?"
Có người ngoài ở đây, hắn cũng không có hành động gì quá trớn, chỉ là cầm tay Hải Đồ nghịch từng ngón một.
Hải Đồ muốn rút lại cũng không rút được, lo lắng mà nhìn nhân viên quản lý, thấy bà không chú ý tới bên này mới mặc cho Kỳ Khiêm muốn làm gì thì làm.
Trong thời gian ngón tay bị đùa bỡn, Hải Đồ đã nghĩ ra một cái cớ cực kỳ hoàn mỹ, bèn kéo tay Kỳ Khiêm nói: "Gia đình em có một tập tục, ấy là khi gặp phụ huynh thì phải ký tên, nếu lát nữa cô ấy bảo anh ký tên vào tờ giấy nào đó thì anh cũng đừng ngạc nhiên nhé."
Kỳ Khiêm nâng tay cậu lên đặt bên má mình, hôn hôn ngón tay Hải Đồ: "Hửm, ký cái gì?"
"Ây dà, cũng không có gì quan trọng đâu." Hải Đồ vẫn chưa nghĩ ra nên bịa thế nào, nên bị Kỳ Khiêm hỏi thì không biết trả lời ra sao.
Cậu đổi tư thế ngồi, não hoạt động hết công suất, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý: "Nó kiểu như giấy cam đoan ấy mà, để đảm bảo là sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em, em muốn gì được đó, trước sau như một, nếu không thì..."
Cậu định nói là sẽ bị trời đánh ngũ lôi, thế nhưng cậu không nỡ nói ra lời này, đảo mắt một vòng rồi mới nói: "Nếu không sẽ mất một người yêu tốt như em nè."
Kỳ Khiêm cười khẽ: "Vậy đúng là hậu quả rất nghiêm trọng."
Hắn đưa tay nắn nắn mặt Hải Đồ, lúc bỏ tay ra còn vô tình xẹt qua môi cậu: "Yên tâm, cho dù không có tờ giấy cam đoan kia, anh cũng sẽ chỉ đối tốt với em."
"Ngoài em ra anh không có ai khác."
Hải Đồ ngượng chín mặt, thẹn thùng muốn chết, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn mà vênh mặt nhìn hắn: "Đây mới là thái độ anh nên có đó, sau này không được lúc nào cũng mắng mỏ em!"
"Cái này thì phải tùy xem là em làm chuyện gì, có một số việc nếu cần mắng thì vẫn phải mắng."
Kỳ Khiêm gõ lên mặt bàn một cái: "Như thế là gì? Là chồng nghiêm thì vợ mới giỏi đấy."
Đúng là tưởng tượng vs thực tế khác nhau một trời một vực, Hải Đồ cảm thấy mình bị thương lòng, cậu cụt hứng rút tay mình ra khỏi tay hắn, sau đó hừ hừ mấy tiếng.
Người như thế, người như thế! Sao cậu lại muốn ký khế ước với một người như thế cơ chứ!
Có phải là mình mất trí rồi không?!
Đáng thương ở chỗ cho dù Kỳ Khiêm có quá thể đáng thế nào, Hải Đồ cũng không hề mảy may có ý định thay đổi suy nghĩ.
Thế là xong cậu rồi!
Lúc hai người đang ngồi tâm sự, thì nhân viên quản lý đã đặt xong quân cờ cuối cùng, quân trắng chặn đứng quân đen, ván cờ đã được phân thắng bại.
Bà phất tay định biến quân cờ đi, nhưng nhớ ra ở đây còn hai người nữa, lập tức dừng động tác lại.
"Nói xong chưa?" Bà đứng lên nhìn về phía hai người kia: "Nói xong thì đi theo tôi."
Hải Đồ vội vã đáp ứng, kéo tay Kỳ Khiêm đi sau bà: "Dạ dạ, đây ạ."
Kỳ Khiêm đi phía sau, nhăn mặt lại, nhìn có vẻ rất suy tư.
Nhân viên quản lý không buồn khuyên lơn Hải Đồ như Tần Thiên, ngược lại rất thoải mái mà lấy ra một tờ khế ước, trên đó viết một ít chữ gì đó như gà bới, bà chỉ vào một chỗ, để cho hai người lần lượt ký tên vào đó.
Hải Đồ rất thoải mái mà ký cái vèo một cái, nhưng đến lượt Kỳ Khiêm, hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy một hồi lâu, nhưng không ký.
Nhân viên quản lý cau mày: "Sao thế, sợ bọn tôi bán cậu à?"
Kỳ Khiêm cười cười: "Tôi không sợ cái đó, chỉ là tôi chưa từng thấy ngôn ngữ trên giấy bao giờ, thấy hơi không thoải mái."
Nhân viên quản lý cũng không muốn nói nhiều với hắn: "Không muốn ký thì thôi."
"Ký ký ký mà!" Hải Đồ sốt sắng vô vùng, chỉ sợ nhân viên quản lý thu khế ước lại, cậu giục Kỳ Khiêm: "Nào nào anh ký nhanh lên nào!"
Kỳ Khiêm bị nhóc hư đốn nhà mình thúc giục, cũng không kiên trì được bao lâu đành phải tước vũ khí đầu hàng, hắn gọn gàng mà ký tên của mình bên cạnh, cảm thấy mình đúng là mất não rồi, cái thứ linh tinh không có cơ sở này mà cũng dám kí.
Nhân viên quản lý lấy lại tờ giấy từ tay hắn, nói với Hải Đồ: "Những chuyện khác cậu cũng biết rồi đúng không?"
Hải Đồ gật đầu liên tục, tỏ vẻ cầu xin, mong bà đừng nói tiếp nữa.
"Vậy tôi không nói nhiều nữa, tự cậu xem làm thế nào thì làm, hối hận thì đến tìm tôi." Nhân viên quản lý nhàn nhạt nói.
Mấy tiểu yêu thế này, bà đã gặp nhiều rồi, cuối cùng cũng bặt vô âm tín thôi. Đối với Hải Đồ, bà cũng chẳng coi trọng là bao.
Hải Đồ hơi cúi người với bà: "Cảm ơn cô."
Xong việc thì lại kéo Kỳ khiêm đi ra ngoài.
Kỳ Khiêm quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi kia, trùng hợp bị người kia nhìn lại, nhưng không giống như lúc nhìn Hải Đồ, khi nhìn Kỳ Khiêm, bà như là đang xuyên thấu qua hắn mà nhìn không khí vậy.
Kỳ Khiêm cảm thấy khá thú vị, hắn quay đầu lại nhìn Hải Đồ, hỏi cậu: "Thế thôi hả?"
"Thế thôi thế thôi." Hải Đồ chỉ sợ ở lại lâu thì nhân viên quản lý sẽ nói ra điều gì đó, cậu hận không thể bay về nhà ngay lập tức.
Nhưng hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, vừa ra, họ lại gặp ngay một người khác tới.
Người kia đội một cái mũ rộng vành, nhìn mặt thì rất trẻ trung, nhưng râu thì nuôi dài thườn thượt, lại còn trắng xóa.
Người kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì có vẻ kích động: "A, người anh em này cậu chính là..."
Câu nói kế tiếp bị Hải Đồ chặn lại, cậu cao giọng nói: "Phiền anh cho tôi đi nhờ, bọn tôi đang vội lắm."
Nói xong thì kéo Kỳ Khiêm chạy như bay về phía trước, đến tận khi ra đến xe mới dừng lại.
Ngồi lên xe rồi Hải Đồ thở phào nhẹ nhõm, coi như qua ải rồi.
Sau khi thắt dây an toàn, Hải Đồ nhủ thầm ngày hôm nay trong lòng rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa chắc chắn, phải lấy di động ra ghi lại.
"Người vừa rồi cũng là họ hàng của em à?" Người bên cạnh hỏi.
"Hả?" Hải Đồ đang mải lưu ngày, không kịp phản ứng, nghĩ một lúc mới nhớ ra là hắn đang nói đến ai, vội vã giải thích: "Em không quen biết người kia, chắc đó họ hàng của họ hàng em đó."
"Ra là vậy."
Hải Đồ gật đầu, cố cường điệu nói: "Không sai, em không lừa anh đâu."
Cậu nói thế lại càng khiến Kỳ Khiêm nghi ngờ, nhưng chuyện này không có gì phải vội, hắn không ngại nếu Hải Đồ giữ một chút bí mật nho nhỏ cho riêng mình.
Huống chi bộ dáng nhóc hư hỏng này run sợ trông xinh đẹp cực kỳ.
Hải Đồ định là ký cẩm xong xuôi thì sẽ quay về đoàn làm phim, nhưng cứ nhìn thấy hắn thì lại không nỡ, vậy là kế hoạch cứ như vậy mà bị trễ nải.
Buổi tối Kỳ Khiêm đưa cậu đến một nhà hàng nổi tiếng ăn một bữa tiệc lớn, rồi đêm về hắn coi cậu như bữa tiệc lớn mà ăn không chừa miếng xương nào.
Cảnh "xuân" ngập tràn khắp căn phòng, chờ đến khi gã thợ săn đã ăn uống no đủ, thì đã là đêm khuya.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đặt cậu lên giường, Kỳ Khiêm đi ra ngoài, gọi cho cấp dưới một cuộc gọi ngay giữa đêm.
"Giúp tôi điều tra một chỗ."
Hôm sau khi Hải Đồ tỉnh lại, Kỳ Khiêm đã đi rồi, chỉ để lại tin nhắn cho cậu, nói là hắn ra nước ngoài mấy hôm.
Hải Đồ có chút ủ rũ mà rời giường, ăn sáng xong thì tài xế đến, nói là đưa cậu trở về đoàn làm phim.
Trước khi đi quản gia đã sắp xếp hành lý cho cậu, còn làm cho cậu một đống đồ ngọt, bảo tài xế mang theo.
Chiếc xe hôm nay là một chiếc xe có ghế liền phía sau, tại vì tối hôm qua hơi bị lao lực, nên Hải Đồ vừa lên xe đã nằm xuống ngủ, khi cậu tỉnh ngủ thì cũng sắp đến nơi.
Xe chỉ còn cách kinh đô điện ảnh 2 km, Hải Đồ đang chuẩn bị đồ đạc để xuống xe, thì Bảo An gọi điện thoại cho cậu.
"Cậu tự ý rời đoàn làm phim đấy à?"
Hết chương 54.
Hai tay Hải Đồ chống trên hắn, nhìn có vẻ muốn bò lên: "Thật hả? Vậy giờ chúng ta đi luôn đi!"
Nhưng người nằm bên dưới không nhúc nhích, bàn tay trên éo cậu hơi ấn một cái, không biết hắn xoa bóp chỗ nào mà hông Hải Đồ thoáng chốc trở nên mềm nhũn, vô lực ngã xuống.
Hắn ôm cậu, ngẩng đầu hôn lên cổ Hải Đồ: "Vội cái gì?"
Hắn không vội nhưng Hải Đồ vội á, tác dụng của thứ này bị giới hạn đó, cũng không biết tình bằng ngày hay bằng giờ nữa, để phòng ngừa bất trắc thì phải đi càng sớm càng tốt.
Nhưng Hải Đồ sốt ruột cũng chẳng làm được gì, mỗi lần cậu chuẩn bị nhổm dậy thì kiểu gì cũng bị người nằm dưới ngăn lại.
Người kia cũng không làm gì quá đà, chỉ là hôn hôn sờ sờ trên người cậu hệt như bị mắc chứng khát khao động chạm giai đoạn cuối thôi.
Tiện tay còn giải quyết giúp cậu một lần.
Chơi đủ rồi, hắn áo mũ chỉnh tề đứng dậy, sai trợ lý mang một bộ quần áo mới đến, sau đó bế cậu vào phòng tắm tẩy rửa.
Hải Đồ bị đùa bỡn biến thành một bé thỏ mềm nhũn, sau khi được đặt vào bồn tắm đến ngồi cũng không ngồi nổi, trông như sắp chìm vào trong nước đến nơi.
Kỳ Khiêm hết cách rồi, đành phải một tay ôm nách xách cậu lên, một tay khác thì rửa ráy giúp cậu.
Âu phục thẳng thớm trên người giờ ướt sũng, Kỳ Khiêm cởi luôn áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lau người cho cậu.
Thế mà người được hắn hầu hạ chẳng cảm động xíu nào, vừa mới lấy lại chút sức lực là bắt đầu làm loạn, sờ tới sờ lui trên người hắn, ý đồ dụ dỗ không thể rõ ràng hơn được nữa.
Kỳ Khiêm bị cậu quyến rũ đến nỗi cả người phát hỏa, nhưng không thể đè cậu ngay tại chỗ được.
Hắn dùng bàn tay trống không của mình khóa lại hai cái móng vuốt đang nghịch ngợm, mà người kia cho dù bị đàn áp cũng không chút hoang mang, còn cười khúc kha khúc khích.
Đã thế còn đổi phương thức quậy phá từ tay chân sang mồm mép, lúc Kỳ Khiêm lau lưng cho cậu thì nghe thấy cậu nói: "Anh có thấy em giống búp bê hơi không, lại còn là cái loại bị xì hết hơi ấy?"
Bàn tay cầm khăn của Kỳ Khiêm không khống chế được sức lực, vô tình cọ ra một vệt đỏ trên người cậu.
Động tác hơi nặng làm Hải Đồ hơi đau, cậu than thở một tiếng: "Giờ lỗ càng to nè."
Ngón tay bị siết lại giờ được thả ra, chỉ vào chỗ đau sau lưng: "Chuyên gia nói chỗ này bị sử dụng quá mức thường xuyên, giờ trở nên rất mỏng manh và bị hư hại, đề nghị khi dùng phải cẩn thận hơn."
"Ngậm miệng." Kỳ Khiêm ôm cậu vào trong ngực, vỗ hai phát vào mông, hắn không hề nương tay, làm cho máu dồn hết xuống mông cậu, bờ mông trở nên đỏ tươi đến lạ kỳ: "Em còn nói tiếp thì hôm nay đừng hòng ra ngoài."
Hải Đồ tránh tay hắn ra, sờ sờ chỗ bị đánh, có chút ngượng ngùng, lần này không làm rộn nữa, ngoan ngoãn để hắn tắm rửa thay quần áo cho mình.
Quần áo bên ngoài thì có thể mặc đồ mà trợ lý đưa tới, nhưng đồ lót thì không được.
Ngoại trừ tính hướng, bình thường Hải Đồ vẫn sống như một anh giai thẳng, đi ra thấy có quần áo bên ngoài thì định mặt lên người luôn.
Kỳ Khiêm ngăn lại cánh tay đang định mặc quần lót của Hải Đồ: "Em chờ đã, ở đây anh có quần áo dự phòng."
Trong phòng làm việc có một cái phòng nghỉ, bình thường hắn không hay dùng, nhưng thứ gì cần có thì vẫn có, Kỳ Khiêm lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm được một cái quần lót sạch sẽ.
Hắn ném quần lót qua: "Thay đi."
"Ừm" Hải Đồ nhận lấy, liếc mắt nhìn Kỳ Khiêm một cái, sau đó mặc vào.
Quần lót có số đo của Kỳ Khiêm, mặc vào trên người Hải Đồ thì hơi rộng, phía trước cảm thấy hơi trống vắng, eo cũng hơi trễ.
Cậu kéo kéo thắt lưng, sau đó mặc quần ngoài vào.
"Thấy cứ là lạ sao ấy."
Kỳ Khiêm không lên tiếng, thậm chí đôi mắt cũng chẳng nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của mình không biết đang nghĩ gì.
Sau khi cậu mặc quần áo tử tế, hắn mới hoàn hồn, đưa giày cho cậu.
Hải Đồ ăn mặc chỉnh tề rồi thì vội vàng thúc giục hắn xuất phát, lần này Kỳ Khiêm không câu giờ nữa, thông báo cho cấp dưới một tiếng rồi ra cửa cùng Hải Đồ.
Hai người đi thẳng đến nơi không dừng phút nào, Hải Đồ kéo hắn xuống xe, một đường hết rẽ trái lại rẽ phải mà đi đến Sở quản lý.
Kỳ Khiêm vẫn giữ im lặng, cho dù nhìn thấy cánh cửa nát bươm kia cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Khác với những lần trước Hải Đồ đến, hôm nay những người ngồi trong không đánh mạt chược nữa.
Chỉ có người quản lý ngồi một mình trước cái bàn, một tay bên đen, một tay bên trắng, tự chơi cờ một mình.
Hải Đồ nhỏ giọng gọi bà.
Người quản lý hạ xuống một quân cờ rồi mới ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên chút nào với sự xuất hiện của một người xa lạ ở đây.
Bà nhìn một lượt trên người Hải Đồ, sau đó lại chuyển ánh mắt sang người Kỳ Khiêm, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Sau đó quay đầu đi với vẻ không hứng thú, lại cố định tầm mắt trên bàn cờ, bỗng nhiên hỏi: "Đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Rồi ạ, cháu nghĩ kĩ rồi." Hải Đồ liếc nhìn Kỳ Khiêm một cái, buông tay hắn đi về phía nhân viên quản lý, nhỏ giọng nói với bà: "Bạn trai cháu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô giúp cháu giấu anh ấy được không?"
Người quản lý chỉ "ờ" một tiếng, đôi mắt không hề di dịch, đổi một tay khác tiếp tục chơi cờ.
Hải Đồ không đoán được ý bà ra sao, đành tạm coi là bà đã đồng ý, cậu sờ sờ mũi trở lại bên cạnh Kỳ Khiêm, kéo tay hắn ngồi xuống một bên, giải thích: "Cô ấy thích đắm chìm trong thế giới của chính mình, chúng ta ngồi chờ một lát là được rồi."
"Được." Kỳ Khiêm cảm thấy cậu đang có chuyện gì đó gạt mình, dù lúc nãy hắn không nghe rõ Hải Đồ nói gì với người phụ nữ kia, nhưng hắn đọc được từ khẩu hình của chữ "bạn trai".
Xem ra nhóc hư đốn này muốn giấu hắn chuyện gì đó, mà chuyện này liên quan đến hắn.
Hắn có vẻ suy nghĩ mà đưa mắt nhìn Hải Đồ, Hải Đồ bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì hơi sốt sắng, đành nặn ra nụ cười cứng đờ: "Anh nhìn em làm gì?"
Kỳ Khiêm hỏi: "Sao, không cho anh nhìn à?"
Có người ngoài ở đây, hắn cũng không có hành động gì quá trớn, chỉ là cầm tay Hải Đồ nghịch từng ngón một.
Hải Đồ muốn rút lại cũng không rút được, lo lắng mà nhìn nhân viên quản lý, thấy bà không chú ý tới bên này mới mặc cho Kỳ Khiêm muốn làm gì thì làm.
Trong thời gian ngón tay bị đùa bỡn, Hải Đồ đã nghĩ ra một cái cớ cực kỳ hoàn mỹ, bèn kéo tay Kỳ Khiêm nói: "Gia đình em có một tập tục, ấy là khi gặp phụ huynh thì phải ký tên, nếu lát nữa cô ấy bảo anh ký tên vào tờ giấy nào đó thì anh cũng đừng ngạc nhiên nhé."
Kỳ Khiêm nâng tay cậu lên đặt bên má mình, hôn hôn ngón tay Hải Đồ: "Hửm, ký cái gì?"
"Ây dà, cũng không có gì quan trọng đâu." Hải Đồ vẫn chưa nghĩ ra nên bịa thế nào, nên bị Kỳ Khiêm hỏi thì không biết trả lời ra sao.
Cậu đổi tư thế ngồi, não hoạt động hết công suất, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý: "Nó kiểu như giấy cam đoan ấy mà, để đảm bảo là sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em, em muốn gì được đó, trước sau như một, nếu không thì..."
Cậu định nói là sẽ bị trời đánh ngũ lôi, thế nhưng cậu không nỡ nói ra lời này, đảo mắt một vòng rồi mới nói: "Nếu không sẽ mất một người yêu tốt như em nè."
Kỳ Khiêm cười khẽ: "Vậy đúng là hậu quả rất nghiêm trọng."
Hắn đưa tay nắn nắn mặt Hải Đồ, lúc bỏ tay ra còn vô tình xẹt qua môi cậu: "Yên tâm, cho dù không có tờ giấy cam đoan kia, anh cũng sẽ chỉ đối tốt với em."
"Ngoài em ra anh không có ai khác."
Hải Đồ ngượng chín mặt, thẹn thùng muốn chết, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn mà vênh mặt nhìn hắn: "Đây mới là thái độ anh nên có đó, sau này không được lúc nào cũng mắng mỏ em!"
"Cái này thì phải tùy xem là em làm chuyện gì, có một số việc nếu cần mắng thì vẫn phải mắng."
Kỳ Khiêm gõ lên mặt bàn một cái: "Như thế là gì? Là chồng nghiêm thì vợ mới giỏi đấy."
Đúng là tưởng tượng vs thực tế khác nhau một trời một vực, Hải Đồ cảm thấy mình bị thương lòng, cậu cụt hứng rút tay mình ra khỏi tay hắn, sau đó hừ hừ mấy tiếng.
Người như thế, người như thế! Sao cậu lại muốn ký khế ước với một người như thế cơ chứ!
Có phải là mình mất trí rồi không?!
Đáng thương ở chỗ cho dù Kỳ Khiêm có quá thể đáng thế nào, Hải Đồ cũng không hề mảy may có ý định thay đổi suy nghĩ.
Thế là xong cậu rồi!
Lúc hai người đang ngồi tâm sự, thì nhân viên quản lý đã đặt xong quân cờ cuối cùng, quân trắng chặn đứng quân đen, ván cờ đã được phân thắng bại.
Bà phất tay định biến quân cờ đi, nhưng nhớ ra ở đây còn hai người nữa, lập tức dừng động tác lại.
"Nói xong chưa?" Bà đứng lên nhìn về phía hai người kia: "Nói xong thì đi theo tôi."
Hải Đồ vội vã đáp ứng, kéo tay Kỳ Khiêm đi sau bà: "Dạ dạ, đây ạ."
Kỳ Khiêm đi phía sau, nhăn mặt lại, nhìn có vẻ rất suy tư.
Nhân viên quản lý không buồn khuyên lơn Hải Đồ như Tần Thiên, ngược lại rất thoải mái mà lấy ra một tờ khế ước, trên đó viết một ít chữ gì đó như gà bới, bà chỉ vào một chỗ, để cho hai người lần lượt ký tên vào đó.
Hải Đồ rất thoải mái mà ký cái vèo một cái, nhưng đến lượt Kỳ Khiêm, hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy một hồi lâu, nhưng không ký.
Nhân viên quản lý cau mày: "Sao thế, sợ bọn tôi bán cậu à?"
Kỳ Khiêm cười cười: "Tôi không sợ cái đó, chỉ là tôi chưa từng thấy ngôn ngữ trên giấy bao giờ, thấy hơi không thoải mái."
Nhân viên quản lý cũng không muốn nói nhiều với hắn: "Không muốn ký thì thôi."
"Ký ký ký mà!" Hải Đồ sốt sắng vô vùng, chỉ sợ nhân viên quản lý thu khế ước lại, cậu giục Kỳ Khiêm: "Nào nào anh ký nhanh lên nào!"
Kỳ Khiêm bị nhóc hư đốn nhà mình thúc giục, cũng không kiên trì được bao lâu đành phải tước vũ khí đầu hàng, hắn gọn gàng mà ký tên của mình bên cạnh, cảm thấy mình đúng là mất não rồi, cái thứ linh tinh không có cơ sở này mà cũng dám kí.
Nhân viên quản lý lấy lại tờ giấy từ tay hắn, nói với Hải Đồ: "Những chuyện khác cậu cũng biết rồi đúng không?"
Hải Đồ gật đầu liên tục, tỏ vẻ cầu xin, mong bà đừng nói tiếp nữa.
"Vậy tôi không nói nhiều nữa, tự cậu xem làm thế nào thì làm, hối hận thì đến tìm tôi." Nhân viên quản lý nhàn nhạt nói.
Mấy tiểu yêu thế này, bà đã gặp nhiều rồi, cuối cùng cũng bặt vô âm tín thôi. Đối với Hải Đồ, bà cũng chẳng coi trọng là bao.
Hải Đồ hơi cúi người với bà: "Cảm ơn cô."
Xong việc thì lại kéo Kỳ khiêm đi ra ngoài.
Kỳ Khiêm quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi kia, trùng hợp bị người kia nhìn lại, nhưng không giống như lúc nhìn Hải Đồ, khi nhìn Kỳ Khiêm, bà như là đang xuyên thấu qua hắn mà nhìn không khí vậy.
Kỳ Khiêm cảm thấy khá thú vị, hắn quay đầu lại nhìn Hải Đồ, hỏi cậu: "Thế thôi hả?"
"Thế thôi thế thôi." Hải Đồ chỉ sợ ở lại lâu thì nhân viên quản lý sẽ nói ra điều gì đó, cậu hận không thể bay về nhà ngay lập tức.
Nhưng hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, vừa ra, họ lại gặp ngay một người khác tới.
Người kia đội một cái mũ rộng vành, nhìn mặt thì rất trẻ trung, nhưng râu thì nuôi dài thườn thượt, lại còn trắng xóa.
Người kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì có vẻ kích động: "A, người anh em này cậu chính là..."
Câu nói kế tiếp bị Hải Đồ chặn lại, cậu cao giọng nói: "Phiền anh cho tôi đi nhờ, bọn tôi đang vội lắm."
Nói xong thì kéo Kỳ Khiêm chạy như bay về phía trước, đến tận khi ra đến xe mới dừng lại.
Ngồi lên xe rồi Hải Đồ thở phào nhẹ nhõm, coi như qua ải rồi.
Sau khi thắt dây an toàn, Hải Đồ nhủ thầm ngày hôm nay trong lòng rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa chắc chắn, phải lấy di động ra ghi lại.
"Người vừa rồi cũng là họ hàng của em à?" Người bên cạnh hỏi.
"Hả?" Hải Đồ đang mải lưu ngày, không kịp phản ứng, nghĩ một lúc mới nhớ ra là hắn đang nói đến ai, vội vã giải thích: "Em không quen biết người kia, chắc đó họ hàng của họ hàng em đó."
"Ra là vậy."
Hải Đồ gật đầu, cố cường điệu nói: "Không sai, em không lừa anh đâu."
Cậu nói thế lại càng khiến Kỳ Khiêm nghi ngờ, nhưng chuyện này không có gì phải vội, hắn không ngại nếu Hải Đồ giữ một chút bí mật nho nhỏ cho riêng mình.
Huống chi bộ dáng nhóc hư hỏng này run sợ trông xinh đẹp cực kỳ.
Hải Đồ định là ký cẩm xong xuôi thì sẽ quay về đoàn làm phim, nhưng cứ nhìn thấy hắn thì lại không nỡ, vậy là kế hoạch cứ như vậy mà bị trễ nải.
Buổi tối Kỳ Khiêm đưa cậu đến một nhà hàng nổi tiếng ăn một bữa tiệc lớn, rồi đêm về hắn coi cậu như bữa tiệc lớn mà ăn không chừa miếng xương nào.
Cảnh "xuân" ngập tràn khắp căn phòng, chờ đến khi gã thợ săn đã ăn uống no đủ, thì đã là đêm khuya.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đặt cậu lên giường, Kỳ Khiêm đi ra ngoài, gọi cho cấp dưới một cuộc gọi ngay giữa đêm.
"Giúp tôi điều tra một chỗ."
Hôm sau khi Hải Đồ tỉnh lại, Kỳ Khiêm đã đi rồi, chỉ để lại tin nhắn cho cậu, nói là hắn ra nước ngoài mấy hôm.
Hải Đồ có chút ủ rũ mà rời giường, ăn sáng xong thì tài xế đến, nói là đưa cậu trở về đoàn làm phim.
Trước khi đi quản gia đã sắp xếp hành lý cho cậu, còn làm cho cậu một đống đồ ngọt, bảo tài xế mang theo.
Chiếc xe hôm nay là một chiếc xe có ghế liền phía sau, tại vì tối hôm qua hơi bị lao lực, nên Hải Đồ vừa lên xe đã nằm xuống ngủ, khi cậu tỉnh ngủ thì cũng sắp đến nơi.
Xe chỉ còn cách kinh đô điện ảnh 2 km, Hải Đồ đang chuẩn bị đồ đạc để xuống xe, thì Bảo An gọi điện thoại cho cậu.
"Cậu tự ý rời đoàn làm phim đấy à?"
Hết chương 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.