Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu
Chương 75: Phiên ngoại: Kỳ Mị Mị
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
12/11/2020
Kỳ Mị Mị là một đứa nhỏ rất là nổi tiếng, có một người cha là đại gia trăm tỷ, một người cha khác lại là đạo diễn nổi danh, trên phố có tin đồn đây là đứa trẻ mà Kỳ tổng tìm người đẻ thuê.
Lúc nhóc sinh ra, cha nhóc đã thưởng cho tất cả mọi người trong công ty một năm tiền thưởng.
Lúc nhóc tròn một tuổi, cha khác của nhóc làm một bộ phim điện ảnh về thiếu nhi, doanh thu phòng vé đạt tận 500 triệu.
Năm nhóc 2 tuổi, hai người cha của nhóc lấy danh nghĩa nhóc thành lập một quỹ từ thiện, dùng để bảo vệ những phần đại dương bị tàn phá và cứu trợ những loài động vật đang lâm vào nguy hiểm.
Năm nhóc ba tuổi, quỹ từ thiện này bắt đầu quan tâm đến trẻ mồ côi và cơm trưa dinh dưỡng, chỉ trong một năm, số tiền hỗ trợ đã đạt được hơn 100 triệu.
Đợi đến khi Kỳ Mị Mị mười tuổi, cha nhóc lần đầu tiên ẵm được giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Cũng trong năm đó, số lượng trường tiểu học mang tên nhóc đã mở ra cơ sở thứ 50.
Mà kỳ lạ ở chỗ...
Đứa nhỏ trong truyền thuyết này, chưa từng ai thấy mặt mũi nhóc ra sao, thậm chí tên thật là gì cũng không ai biết.
6 giờ chiều, hoàng hôn sắp buông xuống, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất nhuộm vạn vật thành một màu cam đậm.
Một sinh vật dài khoảng 30 cm, từ dưới nước chậm rãi bò lên bãi cát.
Không hề bị khó chịu khi rời khỏi mặt nước như những sinh vật dưới nước khác, sau khi bò lên bãi cát, đầu tiên là nó rung người vài cái như là cún con, sau đó dùng đôi mắt đậu đỏ của mình nhìn xung quanh một chút, rồi cấp tốc bò tới biệt thự bên bờ biển.
Đây là một bãi biển tư nhân, không sợ là có người lạ xuất hiện, thế là nhóc con này đi rất nghênh ngang, động tác phải gọi là thoăn thoắt.
Nhưng vì cơ thể nhóc chỉ bé xíu, nên có bò nhanh thế nào thì cũng không rút ngắn được thời gian.
Chờ đến khi mặt trời ngoài khơi chỉ còn là nhô lên một chút, cuối cùng nhóc con cũng bò được đến cạnh biệt thự, nhóc bò xuôi theo góc tường, khi đến khúc ngoặt, đầu tiên là nhóc ló đầu ra xem xét một chút, thấy bốn phía không có ai, lúc này mới vèo vèo bò lên phía trước.
Vì chống ẩm, nên biệt thự được xây cao hơn mặt đất nửa mét, bậc thang ở dưới cửa được thiết kế thành hình cầu trượt, để sinh vật không có chân cũng có thể ra vào dễ dàng.
"Con còn biết đường về hả?"
Lúc sắp bò lên đến nơi, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, nhóc con sợ hết hồn, trên người có bao nhiêu phiến lá nở bung hết cả ra, trông hệt như con nhím.
Người đang nói chuyện trên đầu nhóc cúi người xuống, là một thanh niên khoảng 20 tuổi, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt trắng nõn.
"Bẩn chết đi được, cứ như lợn con ấy." Người trẻ tuổi miệng thì nói vậy, nhưng tay lại dùng động tác nhẹ nhàng mà ôm nhóc lên, đầu tiên là vuốt ve mà phủi hết cát trên người nhóc, sau đó đặt nhóc lên bả vai mình.
Người bế nhóc đứng dậy, bước lên phía trước mở cửa: "Ngày nào cũng chỉ biết đi chơi, sách học chữ lần trước bố đưa con đọc đến đâu rồi?"
Nhóc con trên vai cậu trườn cái cổ ra, hai lỗ tai dựng thẳng lên, đôi mắt nhỏ xíu ngước lên nhìn người trước mặt, thấy người ta quay đầu, hai tròng mắt rụt về giữa, cố tự biến thành một đôi mắt lé.
"Hả? Kỳ Mị Mị, bố đang nói con đấy nhé." Hải Đồ quay đầu, chọt chọt bụng nhóc.
Kỳ Mị Mị bị chọt thành một cái hố, lặng lẽ hóp lại cái bụng phình ra của mình, cả người ngửa ra đằng sau, cố gắng trốn khỏi cái bàn tay tội ác kia.
Đối với vấn đề cha mình hỏi, nhóc làm như không nghe thấy.
Dù sao nhóc vẫn là một bé cute hột me chưa biết biến hình và cần được yêu thương che chở cơ mà.
Bài tập cái gì mà bài tập, có quen nhau không vậy?
Con trai không nghe lời thì phải làm sao? Đánh một trận là xong ngay ấy mà.
Nhưng đương nhiên Hải Đồ không phải thành phần bạo lực như vậy, cho nên cậu sẽ không đấu võ, mà chỉ đặt nhóc con tới không gian học tập của nhóc – là một cái bàn vuông cách mặt đất khoảng 1,5 m.
Cái bàn kia rộng khoảng nửa mét vuông, bốn phía được trang bị vòng bảo hộ, ở chính giữa có một cái máy tính bảng, được dựng thẳng trên bàn.
Sau khi Kỳ Mị Mị được
thả vào đó, máy tính bảng lập tức được khởi động, mở ra chương trình học, bắt đầu tiến hành ôn tập.
Vì có cha ngồi bên cạnh giám sát, Kỳ Mị Mị không dám lười biếng, giọng nữ trong máy tính bảng cứ nói một câu, là nhóc lại lắc đầu một cái.
Về phần nhóc có nghe hiểu gì không, thì tùy vào cái nhìn của cha nhóc.
Lúc Kỳ Khiêm về nhà thì Kỳ Mị Mị đang bị phạt chép chính tả.
Lý do là bởi vì trong lúc học nhóc ta cứ ngủ gà ngủ gật, lại còn cố tình phá hoại thiết bị học tập nữa.
Kỳ Mị Mị thấy mình oan lắm oan vừa, nhóc chỉ không cẩn thận làm rơi máy tính bảng xuống thôi mà, thế mà cha nhóc không chịu tin.
Hết cách rồi, cục cưng đáng thương chỉ có thể cam chịu nhận phạt thôi.
Bắt một bé thỏ biển không có tay, cũng không có chân phải viết chính tả thì đúng là một hành động quá sức tàn nhẫn, vì rõ ràng là nhóc làm sao mà cầm bút được.
Cho nên Kỳ Mị Mị đang dùng lỗ tai của mình.
Lỗ tai nhóc dài gấp 2 lần so với đầu, lấy đầu lỗ tai chấm chấm mực, cúi đầu xuống, thế là viết được chữ lên giấy.
Đương nhiên là đừng hi vọng chữ kiểu này có thể đẹp đẽ gì.
Tuy rằng là một nhóc yêu tinh đời thứ 2, nhưng lại lớn trong túi nuôi trẻ, nên bẩm sinh Kỳ Mị Mị đang có linh khí trong người, khi tu luyện thì chỉ cần tu ít mà đạt được nhiều.
Nhưng lỗ tai đâu thể dùng làm việc này, cho dù là đang tu luyện, nhưng thế này cũng là đang làm khó cục cưng đáng yêu rồi.
Vậy nên lúc Kỳ Khiêm vào nhà, thì nhóc con nhà mình không chỉ có hai lỗ tai biến thành màu đen sì, mà mặt cũng chẳng khác nào con mèo hoa.
Thấy Kỳ Khiêm một cái, Kỳ Mị Mị dừng ngay động tác trên tai, hai mắt đậu đỏ nhìn thẳng vào hắn, cái miệng hồng hồng mếu như hình trăng lưỡi liềm, cái dáng vẻ muốn khóc mà không khóc như đang cực lực lên án một ông bố của mình.
Nhưng mà chỗ dựa lý tưởng của nhóc cũng không đến giải cứu nhóc ngay lập tức, Kỳ Khiêm đầu tiên là liếc nhóc một cái, sau đó đi vòng qua nhóc hôm lấy ai kia, hai người quấn quýt sến súa một lúc lâu, rồi Kỳ Khiêm mới hỏi đến con trai đáng thương của hắn.
"Nó lại phạm lỗi gì rồi?"
Hải Đồ tường thuật đâu vào đấy tội trạng của nhóc.
Nhóc con bị mách lẻo đang cực kỳ đau lòng, lỗ tai rũ hết cả xuống, vừa hay lại rơi trúng vào lọ mực, thế là lần này cả hai lỗ tai bị nhuốm màu đen sì.
"Vậy chắc cũng hết giờ phạt rồi nhỉ." Kỳ Khiêm ôm nhóc con dính đầy vết mực của mình ra khỏi bàn, tiện tay cầm quyển vở lên, xem xét một lát: "Đang viết gì đây?"
Hai lỗ tai Kỳ Mị Mị lại dựng thẳng lên, hai mắt mở to tỏ vẻ mong chờ. Động tác này làm cho mực nước dọc theo lỗ tai chảy xuống hai bên má, tiện thể làm bẩn luôn cái áo sơ mi của cha nhóc.
Nhưng mà mắt cha nhóc không được tốt cho lắm, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra đó là cái gì.
Ông bố không muốn thừa nhận là mình không hiểu gì, nên chỉ liếc mắt nhìn thằng con một cái, rồi lại thả vở xuống.
"Đi, mang con đi tắm rửa nào."
Tắm rửa xong xuôi, rửa sạch cả vết bẩn thằng con mình để lại, Kỳ Khiêm mới ngồi xuống, thảo luận vấn đề giáo dục con cái với bạn đời của mình.
"Lúc trước khi thảo luận với các tiền bối thì Mị Mị cũng sắp hóa hình rồi." Kỳ Khiêm đè lại nhóc con đang bò loạn của mình, nghịch nghịch mấy phiến lá trên người nhóc: "Cũng không biết lúc hóa hình thì sẽ lớn chừng nào nữa."
Nghe thấy là việc có liên quan tới mình, Kỳ Mị Mị lập tức vểnh tai lên, nhưng mà hai người cha của nhóc đoán tới đoán lui nửa ngày vẫn không đưa ra được kết luận.
Nhóc hơi hơi thất vọng mà rủ hai tai xuống, ánh mắt trở nên u oán.
Lúc sau hai người nói chuyện sang đề tài khác, Kỳ Mị Mị chẳng muốn hóng nữa, bèn chui ra khỏi tay cha mình, bò đến bên hồ bơi tư nhân.
Vừa hưởng thụ sự xoa bóp từ những làn sóng, nhóc vừa dùng cái đầu nhỏ của mình tưởng tượng xem mình sẽ biến thành hình dáng như thế nào.
Tuy rằng sắp hóa hình đến nơi rồi, nhưng Kỳ Mị Mị vẫn không cảm thấy sốt ruột gì cả, vẫn cứ ăn ngủ ngủ chơi cả ngày, hôm nào cũng tung tăng ra khu biển cạn giả vờ làm cá để xua đuổi mấy con tôm nhỏ.
Nếu không cẩn thận bị cá cắn hay là cua cắp, nhóc lại khóc thút thít bế hung thủ về nhà mách lẻo.
Đương nhiên là lúc này hung thủ đã trong tình trạng tàn phế nửa người rồi.
So với ông "bố già" nhà mình, sức chiến đấu của Kỳ Mị Mị mạnh mẽ hơn nhiều, vùng nước này cũng không có sinh vật săn mồi nào quá hung hãn, nhóc con vùng vẫy ở đấy mấy năm là đã trở thành đại ca ở khu này rồi.
Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, cái đầu bé tí hin không chứa được quá nhiều thứ của Kỳ Mị Mị đã quên tiệt vụ hóa hình.
Kinh hỉ (hay kinh hãi?) thường xuất hiện vào lúc chẳng ai ngờ tới.
Hôm đó như thường lệ, Kỳ Mị Mị đang ở dưới nước chơi đùa, sau khi càn quét một hồi, nhóc thành công mở rộng phạm vi lãnh thổ của mình thêm hẳn 1 mét, ngay tại lúc nhóc chuẩn bị thu nạp tên đệ tử thứ 18, sắc trời đột nhiên biến đổi.
Gió lớn gào thét trên mặt biển, lớn đến nỗi dưới đáy nước cũng quay cuồng.
Kỳ Mị Mị chợt cảm thấy nôn nao trong người, nhóc dùng cái tốc độ không hề tương xưng với cơ thể mềm mại của mình bơi ra ngoài khơi, thì thấy bầu trời vốn đang sáng trong bỗng trở nên âm u đến lạ.
Trên đầu mây đen dày đặc, thi thoảng những đám mây cọ xát vào nhau còn sinh ra chớp.
Nhóc bị dọa đến nỗi dựng hết cả lá trên người lên, cứ bơi vòng vòng trong nước như bị ngáo ngơ, cuối cùng chợt nhớ ra là mình đã từng được học một định luật "Nước có thể dẫn điện.:
Kỳ Mị Mị sợ hết hồn, vội vàng bơi từ dưới nước lên trên bờ, sau đó đào một cái hố trên bãi cát để chôn mình xuống đó.
Chờ mãi không thấy tia sét nào giáng xuống đỉnh đầu, trong hố lại có vẻ hơi bị kín gió.
Kỳ Mị Mị bò từ đáy hố ra ngoài, liếc nhìn lên trời, sau đó nhanh chóng bò về hướng nhà mình.
Nhưng đám mây trên đầu nhóc cứ như là có ý thức vậy, rất từ từ bình tĩnh mà di chuyển về phía trước, giữ một khoảng cách vừa phải với nhóc.
Trong nhà không có ai cả, nhưng dù Kỳ Mị Mị có sợ đến nỗi nào, cũng vẫn nhớ kỹ lời cha dặn, thế là nhóc dừng ở cửa rũ hết cát trên người, rồi mới bò lên phía trước từng bước một.
Vào đến trong nhà, cái cảm giác bị chèn ép khắp nơi kia giảm nhẹ đi rất nhiều, Kỳ Mị Mị bò đến bể bơi của riêng mình, duỗi cả người ra khiến cho thân mình trông như một cái bánh rồi chìm vào trong nước.
Tiếng gió càng lúc càng vang, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy sắc trời tối om hệt như là đã đến buổi tối.
Mây đen cuối cùng cũng tích lũy đủ năng lượng, sau đó một tia sét giáng xuống ngay giữa đám mây.
Tia chớp sáng ngời hùng vĩ, giáng xuống như muốn xé rách không gian, nhưng giữa đường lại không kiểm soát được mà bị một cái cây cột dài nhỏ hút lấy, đánh trúng vào trên đó.
Sau khi tia sét biến mất, đám mây có vẻ sẽ không tiếp tục tích lũy năng lượng nữa, một cơn gió thổi qua khiến nó dần dần tan biến.
Bầu trời lại trở nên sáng sủa, như thể mọi chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là ảo giác.
Nhưng Kỳ Mị Mị không nghĩ vậy, nhóc nằm dưới đáy hồ, tuy rằng không bị sét đánh trúng, nhưng cả người lại cứ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đau đến nỗi nhóc không chịu được mà nhỏ xuống hẳn hai giọt nước mắt, từ cái bánh co lại thành quả bóng, hai lỗ tai cọ vào nhau để an ủi bản thân đỡ bị đau.
Đau đớn cũng có thể quen được, ví dụ như Kỳ Mị Mị, chịu đau một chút rồi lại không thấy cảm giác gì nữa.
Sự việc lúc nãy làm nhóc sợ quá chừng, thần kinh căng hết cả lên, đến giờ được thả lỏng thì bắt đầu thấy buồn ngủ.
Nhóc dùng hàm răng cắn cắn chóp đuôi, rũ hai tai xuống che mắt, cứ như vậy mà ngủ luôn.
Lúc Hải Đồ về nhà, không có gì bất ngờ mà thấy ở từ cửa vào có một đoạn đường trải đầy cát.
Cậu lắc lắc đầu, đi vào nhà, chuẩn bị xách nhãi con nhà mình lên dạy cho một trận.
Thuận theo hành lang toàn cát là cát, Hải Đò đi vào hồ nước giữa phòng khách.
"Kỳ Mị Mị con ngứa da đúng không, đã nhắc bao nhiêu lần rồi, phải làm sạch người rồi mới được vào nhà, con đúng là..."
Câu nói tiếp theo Hải Đồ không nói thành lời, cậu bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, thằng con nhà mình vốn dĩ nên nằm úp sấp dưới hồ, bỗng nhiên trở thành một bé con loài người khoảng 3, 4 tuổi.
Đứa nhỏ ngủ ngon lành dưới nước, thỉnh thoảng lại cho ngón tay vào trong miệng hút chụt chụt.
Hải Đồ sửng sốt một chút, vội vàng xuống nước bế nhóc con lên.
Nhóc con chép miệng, vừa đổi tư thế nằm thì tỉnh dậy, nhóc quơ quơ tay, từ từ mở mắt.
Đứa bé trong lồng ngực cậu có hàng lông mi vừa dài vừa dày, con ngươi trắng đen rõ ràng, trong suốt như mặt nước, hệt như một thiên sứ có thể gột rửa tâm hồn người ta.
Thiên sư bé nhỏ cau mũi một cái, từ trong miệng phun ra một cái bong bóng, bi bô mở miệng gọi cậu.
"Ba ba."
Hoàn.
Lúc nhóc sinh ra, cha nhóc đã thưởng cho tất cả mọi người trong công ty một năm tiền thưởng.
Lúc nhóc tròn một tuổi, cha khác của nhóc làm một bộ phim điện ảnh về thiếu nhi, doanh thu phòng vé đạt tận 500 triệu.
Năm nhóc 2 tuổi, hai người cha của nhóc lấy danh nghĩa nhóc thành lập một quỹ từ thiện, dùng để bảo vệ những phần đại dương bị tàn phá và cứu trợ những loài động vật đang lâm vào nguy hiểm.
Năm nhóc ba tuổi, quỹ từ thiện này bắt đầu quan tâm đến trẻ mồ côi và cơm trưa dinh dưỡng, chỉ trong một năm, số tiền hỗ trợ đã đạt được hơn 100 triệu.
Đợi đến khi Kỳ Mị Mị mười tuổi, cha nhóc lần đầu tiên ẵm được giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Cũng trong năm đó, số lượng trường tiểu học mang tên nhóc đã mở ra cơ sở thứ 50.
Mà kỳ lạ ở chỗ...
Đứa nhỏ trong truyền thuyết này, chưa từng ai thấy mặt mũi nhóc ra sao, thậm chí tên thật là gì cũng không ai biết.
6 giờ chiều, hoàng hôn sắp buông xuống, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất nhuộm vạn vật thành một màu cam đậm.
Một sinh vật dài khoảng 30 cm, từ dưới nước chậm rãi bò lên bãi cát.
Không hề bị khó chịu khi rời khỏi mặt nước như những sinh vật dưới nước khác, sau khi bò lên bãi cát, đầu tiên là nó rung người vài cái như là cún con, sau đó dùng đôi mắt đậu đỏ của mình nhìn xung quanh một chút, rồi cấp tốc bò tới biệt thự bên bờ biển.
Đây là một bãi biển tư nhân, không sợ là có người lạ xuất hiện, thế là nhóc con này đi rất nghênh ngang, động tác phải gọi là thoăn thoắt.
Nhưng vì cơ thể nhóc chỉ bé xíu, nên có bò nhanh thế nào thì cũng không rút ngắn được thời gian.
Chờ đến khi mặt trời ngoài khơi chỉ còn là nhô lên một chút, cuối cùng nhóc con cũng bò được đến cạnh biệt thự, nhóc bò xuôi theo góc tường, khi đến khúc ngoặt, đầu tiên là nhóc ló đầu ra xem xét một chút, thấy bốn phía không có ai, lúc này mới vèo vèo bò lên phía trước.
Vì chống ẩm, nên biệt thự được xây cao hơn mặt đất nửa mét, bậc thang ở dưới cửa được thiết kế thành hình cầu trượt, để sinh vật không có chân cũng có thể ra vào dễ dàng.
"Con còn biết đường về hả?"
Lúc sắp bò lên đến nơi, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, nhóc con sợ hết hồn, trên người có bao nhiêu phiến lá nở bung hết cả ra, trông hệt như con nhím.
Người đang nói chuyện trên đầu nhóc cúi người xuống, là một thanh niên khoảng 20 tuổi, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt trắng nõn.
"Bẩn chết đi được, cứ như lợn con ấy." Người trẻ tuổi miệng thì nói vậy, nhưng tay lại dùng động tác nhẹ nhàng mà ôm nhóc lên, đầu tiên là vuốt ve mà phủi hết cát trên người nhóc, sau đó đặt nhóc lên bả vai mình.
Người bế nhóc đứng dậy, bước lên phía trước mở cửa: "Ngày nào cũng chỉ biết đi chơi, sách học chữ lần trước bố đưa con đọc đến đâu rồi?"
Nhóc con trên vai cậu trườn cái cổ ra, hai lỗ tai dựng thẳng lên, đôi mắt nhỏ xíu ngước lên nhìn người trước mặt, thấy người ta quay đầu, hai tròng mắt rụt về giữa, cố tự biến thành một đôi mắt lé.
"Hả? Kỳ Mị Mị, bố đang nói con đấy nhé." Hải Đồ quay đầu, chọt chọt bụng nhóc.
Kỳ Mị Mị bị chọt thành một cái hố, lặng lẽ hóp lại cái bụng phình ra của mình, cả người ngửa ra đằng sau, cố gắng trốn khỏi cái bàn tay tội ác kia.
Đối với vấn đề cha mình hỏi, nhóc làm như không nghe thấy.
Dù sao nhóc vẫn là một bé cute hột me chưa biết biến hình và cần được yêu thương che chở cơ mà.
Bài tập cái gì mà bài tập, có quen nhau không vậy?
Con trai không nghe lời thì phải làm sao? Đánh một trận là xong ngay ấy mà.
Nhưng đương nhiên Hải Đồ không phải thành phần bạo lực như vậy, cho nên cậu sẽ không đấu võ, mà chỉ đặt nhóc con tới không gian học tập của nhóc – là một cái bàn vuông cách mặt đất khoảng 1,5 m.
Cái bàn kia rộng khoảng nửa mét vuông, bốn phía được trang bị vòng bảo hộ, ở chính giữa có một cái máy tính bảng, được dựng thẳng trên bàn.
Sau khi Kỳ Mị Mị được
thả vào đó, máy tính bảng lập tức được khởi động, mở ra chương trình học, bắt đầu tiến hành ôn tập.
Vì có cha ngồi bên cạnh giám sát, Kỳ Mị Mị không dám lười biếng, giọng nữ trong máy tính bảng cứ nói một câu, là nhóc lại lắc đầu một cái.
Về phần nhóc có nghe hiểu gì không, thì tùy vào cái nhìn của cha nhóc.
Lúc Kỳ Khiêm về nhà thì Kỳ Mị Mị đang bị phạt chép chính tả.
Lý do là bởi vì trong lúc học nhóc ta cứ ngủ gà ngủ gật, lại còn cố tình phá hoại thiết bị học tập nữa.
Kỳ Mị Mị thấy mình oan lắm oan vừa, nhóc chỉ không cẩn thận làm rơi máy tính bảng xuống thôi mà, thế mà cha nhóc không chịu tin.
Hết cách rồi, cục cưng đáng thương chỉ có thể cam chịu nhận phạt thôi.
Bắt một bé thỏ biển không có tay, cũng không có chân phải viết chính tả thì đúng là một hành động quá sức tàn nhẫn, vì rõ ràng là nhóc làm sao mà cầm bút được.
Cho nên Kỳ Mị Mị đang dùng lỗ tai của mình.
Lỗ tai nhóc dài gấp 2 lần so với đầu, lấy đầu lỗ tai chấm chấm mực, cúi đầu xuống, thế là viết được chữ lên giấy.
Đương nhiên là đừng hi vọng chữ kiểu này có thể đẹp đẽ gì.
Tuy rằng là một nhóc yêu tinh đời thứ 2, nhưng lại lớn trong túi nuôi trẻ, nên bẩm sinh Kỳ Mị Mị đang có linh khí trong người, khi tu luyện thì chỉ cần tu ít mà đạt được nhiều.
Nhưng lỗ tai đâu thể dùng làm việc này, cho dù là đang tu luyện, nhưng thế này cũng là đang làm khó cục cưng đáng yêu rồi.
Vậy nên lúc Kỳ Khiêm vào nhà, thì nhóc con nhà mình không chỉ có hai lỗ tai biến thành màu đen sì, mà mặt cũng chẳng khác nào con mèo hoa.
Thấy Kỳ Khiêm một cái, Kỳ Mị Mị dừng ngay động tác trên tai, hai mắt đậu đỏ nhìn thẳng vào hắn, cái miệng hồng hồng mếu như hình trăng lưỡi liềm, cái dáng vẻ muốn khóc mà không khóc như đang cực lực lên án một ông bố của mình.
Nhưng mà chỗ dựa lý tưởng của nhóc cũng không đến giải cứu nhóc ngay lập tức, Kỳ Khiêm đầu tiên là liếc nhóc một cái, sau đó đi vòng qua nhóc hôm lấy ai kia, hai người quấn quýt sến súa một lúc lâu, rồi Kỳ Khiêm mới hỏi đến con trai đáng thương của hắn.
"Nó lại phạm lỗi gì rồi?"
Hải Đồ tường thuật đâu vào đấy tội trạng của nhóc.
Nhóc con bị mách lẻo đang cực kỳ đau lòng, lỗ tai rũ hết cả xuống, vừa hay lại rơi trúng vào lọ mực, thế là lần này cả hai lỗ tai bị nhuốm màu đen sì.
"Vậy chắc cũng hết giờ phạt rồi nhỉ." Kỳ Khiêm ôm nhóc con dính đầy vết mực của mình ra khỏi bàn, tiện tay cầm quyển vở lên, xem xét một lát: "Đang viết gì đây?"
Hai lỗ tai Kỳ Mị Mị lại dựng thẳng lên, hai mắt mở to tỏ vẻ mong chờ. Động tác này làm cho mực nước dọc theo lỗ tai chảy xuống hai bên má, tiện thể làm bẩn luôn cái áo sơ mi của cha nhóc.
Nhưng mà mắt cha nhóc không được tốt cho lắm, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra đó là cái gì.
Ông bố không muốn thừa nhận là mình không hiểu gì, nên chỉ liếc mắt nhìn thằng con một cái, rồi lại thả vở xuống.
"Đi, mang con đi tắm rửa nào."
Tắm rửa xong xuôi, rửa sạch cả vết bẩn thằng con mình để lại, Kỳ Khiêm mới ngồi xuống, thảo luận vấn đề giáo dục con cái với bạn đời của mình.
"Lúc trước khi thảo luận với các tiền bối thì Mị Mị cũng sắp hóa hình rồi." Kỳ Khiêm đè lại nhóc con đang bò loạn của mình, nghịch nghịch mấy phiến lá trên người nhóc: "Cũng không biết lúc hóa hình thì sẽ lớn chừng nào nữa."
Nghe thấy là việc có liên quan tới mình, Kỳ Mị Mị lập tức vểnh tai lên, nhưng mà hai người cha của nhóc đoán tới đoán lui nửa ngày vẫn không đưa ra được kết luận.
Nhóc hơi hơi thất vọng mà rủ hai tai xuống, ánh mắt trở nên u oán.
Lúc sau hai người nói chuyện sang đề tài khác, Kỳ Mị Mị chẳng muốn hóng nữa, bèn chui ra khỏi tay cha mình, bò đến bên hồ bơi tư nhân.
Vừa hưởng thụ sự xoa bóp từ những làn sóng, nhóc vừa dùng cái đầu nhỏ của mình tưởng tượng xem mình sẽ biến thành hình dáng như thế nào.
Tuy rằng sắp hóa hình đến nơi rồi, nhưng Kỳ Mị Mị vẫn không cảm thấy sốt ruột gì cả, vẫn cứ ăn ngủ ngủ chơi cả ngày, hôm nào cũng tung tăng ra khu biển cạn giả vờ làm cá để xua đuổi mấy con tôm nhỏ.
Nếu không cẩn thận bị cá cắn hay là cua cắp, nhóc lại khóc thút thít bế hung thủ về nhà mách lẻo.
Đương nhiên là lúc này hung thủ đã trong tình trạng tàn phế nửa người rồi.
So với ông "bố già" nhà mình, sức chiến đấu của Kỳ Mị Mị mạnh mẽ hơn nhiều, vùng nước này cũng không có sinh vật săn mồi nào quá hung hãn, nhóc con vùng vẫy ở đấy mấy năm là đã trở thành đại ca ở khu này rồi.
Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, cái đầu bé tí hin không chứa được quá nhiều thứ của Kỳ Mị Mị đã quên tiệt vụ hóa hình.
Kinh hỉ (hay kinh hãi?) thường xuất hiện vào lúc chẳng ai ngờ tới.
Hôm đó như thường lệ, Kỳ Mị Mị đang ở dưới nước chơi đùa, sau khi càn quét một hồi, nhóc thành công mở rộng phạm vi lãnh thổ của mình thêm hẳn 1 mét, ngay tại lúc nhóc chuẩn bị thu nạp tên đệ tử thứ 18, sắc trời đột nhiên biến đổi.
Gió lớn gào thét trên mặt biển, lớn đến nỗi dưới đáy nước cũng quay cuồng.
Kỳ Mị Mị chợt cảm thấy nôn nao trong người, nhóc dùng cái tốc độ không hề tương xưng với cơ thể mềm mại của mình bơi ra ngoài khơi, thì thấy bầu trời vốn đang sáng trong bỗng trở nên âm u đến lạ.
Trên đầu mây đen dày đặc, thi thoảng những đám mây cọ xát vào nhau còn sinh ra chớp.
Nhóc bị dọa đến nỗi dựng hết cả lá trên người lên, cứ bơi vòng vòng trong nước như bị ngáo ngơ, cuối cùng chợt nhớ ra là mình đã từng được học một định luật "Nước có thể dẫn điện.:
Kỳ Mị Mị sợ hết hồn, vội vàng bơi từ dưới nước lên trên bờ, sau đó đào một cái hố trên bãi cát để chôn mình xuống đó.
Chờ mãi không thấy tia sét nào giáng xuống đỉnh đầu, trong hố lại có vẻ hơi bị kín gió.
Kỳ Mị Mị bò từ đáy hố ra ngoài, liếc nhìn lên trời, sau đó nhanh chóng bò về hướng nhà mình.
Nhưng đám mây trên đầu nhóc cứ như là có ý thức vậy, rất từ từ bình tĩnh mà di chuyển về phía trước, giữ một khoảng cách vừa phải với nhóc.
Trong nhà không có ai cả, nhưng dù Kỳ Mị Mị có sợ đến nỗi nào, cũng vẫn nhớ kỹ lời cha dặn, thế là nhóc dừng ở cửa rũ hết cát trên người, rồi mới bò lên phía trước từng bước một.
Vào đến trong nhà, cái cảm giác bị chèn ép khắp nơi kia giảm nhẹ đi rất nhiều, Kỳ Mị Mị bò đến bể bơi của riêng mình, duỗi cả người ra khiến cho thân mình trông như một cái bánh rồi chìm vào trong nước.
Tiếng gió càng lúc càng vang, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy sắc trời tối om hệt như là đã đến buổi tối.
Mây đen cuối cùng cũng tích lũy đủ năng lượng, sau đó một tia sét giáng xuống ngay giữa đám mây.
Tia chớp sáng ngời hùng vĩ, giáng xuống như muốn xé rách không gian, nhưng giữa đường lại không kiểm soát được mà bị một cái cây cột dài nhỏ hút lấy, đánh trúng vào trên đó.
Sau khi tia sét biến mất, đám mây có vẻ sẽ không tiếp tục tích lũy năng lượng nữa, một cơn gió thổi qua khiến nó dần dần tan biến.
Bầu trời lại trở nên sáng sủa, như thể mọi chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là ảo giác.
Nhưng Kỳ Mị Mị không nghĩ vậy, nhóc nằm dưới đáy hồ, tuy rằng không bị sét đánh trúng, nhưng cả người lại cứ cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đau đến nỗi nhóc không chịu được mà nhỏ xuống hẳn hai giọt nước mắt, từ cái bánh co lại thành quả bóng, hai lỗ tai cọ vào nhau để an ủi bản thân đỡ bị đau.
Đau đớn cũng có thể quen được, ví dụ như Kỳ Mị Mị, chịu đau một chút rồi lại không thấy cảm giác gì nữa.
Sự việc lúc nãy làm nhóc sợ quá chừng, thần kinh căng hết cả lên, đến giờ được thả lỏng thì bắt đầu thấy buồn ngủ.
Nhóc dùng hàm răng cắn cắn chóp đuôi, rũ hai tai xuống che mắt, cứ như vậy mà ngủ luôn.
Lúc Hải Đồ về nhà, không có gì bất ngờ mà thấy ở từ cửa vào có một đoạn đường trải đầy cát.
Cậu lắc lắc đầu, đi vào nhà, chuẩn bị xách nhãi con nhà mình lên dạy cho một trận.
Thuận theo hành lang toàn cát là cát, Hải Đò đi vào hồ nước giữa phòng khách.
"Kỳ Mị Mị con ngứa da đúng không, đã nhắc bao nhiêu lần rồi, phải làm sạch người rồi mới được vào nhà, con đúng là..."
Câu nói tiếp theo Hải Đồ không nói thành lời, cậu bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, thằng con nhà mình vốn dĩ nên nằm úp sấp dưới hồ, bỗng nhiên trở thành một bé con loài người khoảng 3, 4 tuổi.
Đứa nhỏ ngủ ngon lành dưới nước, thỉnh thoảng lại cho ngón tay vào trong miệng hút chụt chụt.
Hải Đồ sửng sốt một chút, vội vàng xuống nước bế nhóc con lên.
Nhóc con chép miệng, vừa đổi tư thế nằm thì tỉnh dậy, nhóc quơ quơ tay, từ từ mở mắt.
Đứa bé trong lồng ngực cậu có hàng lông mi vừa dài vừa dày, con ngươi trắng đen rõ ràng, trong suốt như mặt nước, hệt như một thiên sứ có thể gột rửa tâm hồn người ta.
Thiên sư bé nhỏ cau mũi một cái, từ trong miệng phun ra một cái bong bóng, bi bô mở miệng gọi cậu.
"Ba ba."
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.