Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 11:

Samson

26/12/2022

– Nói thiệt đi… làm gì…

– Dê chị…

– Hứ… mệt quá nói thiệt đi không out à…

– =.= Dê chị là chính… mà học là phụ được chưa…

– Hihi lên học hả… hix hix… vậy giờ sao…

– Sao la sao… lèm bèm gì đó.

– Thì giờ phải gặp nhà ngươi thiệt hả…

– Ơ… bộ không thích gặp nhox à…

– Hix không biết nửa… chị sợ…

– Sợ gì… tưởng dê chị thiệt hả…

– Dê thì sợ gì nhox. Chị chỉ thấy sợ sợ…

– … rắc rối, tự nhiên sợ sợ…

– Uhn! Thấy sao sao ấy…

– Mệt ghê… thì chị không mún gặp nhox cũng ép đâu mà lo…

– Không phải mà… hix hix thiệt khó nghĩ quá… nhức đầu ghê…

– Vậy thui out nghĩ đi khuya rồi…

– Uhm… chắc ngủ…

– Vậy về nha… chị ngủ đi…

– Uhm nhox về cẩn thận đó. Có gì chị nt cho…

– Biết số không mà nhắn…

– Hì hì… thì không…

– Èo… ai bỉu xin số hoài không cho…

– Thì giờ cho nè…

– Ờ… số nhox nè: 01xxxxx…

– Uhn… bít rồi… về đi…

– Ngủ ngon nha chị xấu xí…

– Đáng ghét… ta đi ăn bánh kem!

Tôi chạy xe lang thang khắp nơi… vòng vòng qua công viên Quang Trung, rồi chạy dọc theo mấy con đường ven công viên ngắm nhìn xe cộ qua lại. Nghĩ tới chị là lại thấy một cảm giác gì đó bình yên, vui vui. Chị lúc nào cũng bí ẩn và khó hiểu… lúc thì như con nít nhưng có lúc… chị nói chuyện y như một nữ hoàng thực sự vậy… Tôi quen chị cũng nhờ blog… những trang blog của tuổi mới lớn… ngu ngơ… trong sáng tối (tùy lúc =)) )



Tự nhiên tôi nhớ lại lúc tôi tìm thấy blog chị… chỉ có mỗi cái avatar của một cô gái ngồi quay lưng lại, xung quanh là mấy chầu hoa cúc dại… nhó bé và mỏng manh. Cái avatar chẳng ăn nhập gì với cái nick blog chị hết Nữ Hoàng Cô Đơn… tôi đọc entry của chị… tôi phát hiện trong đó có nhiều tâm sự… có nhiều điều bí ẩn… không biết tự nhiên tôi nghĩ chị la nữ hoàng thực sự ấy chứ, mà nữ hoàng thì sẽ đẹp lắm… (khờ thiệt)… Rồi tôi pm cho chị… một câu ngố ơi là ngố…

– Nhox ghét chị!

– ??? Nhà ngươi là ai… tại sao lại ghét ta…

– Không biết… nhưng nhox ghét chị!

– Grừ… tại sao ghét ta… hả hả hả hả…

– Thì tại ghét hơ hơ.

Vậy đó… cách làm quen rất nhảm nhí… và từ cái nhảm nhí đó… mà tôi với chị quen nhau… Cứ mỗi lúc online nói chuyện là 2 đứa cãi nhau chí chóe, tranh luận về mấy vấn đề linh tinh chẳng đâu vào đâu hết… ngay cả hoa cúc có bao nhiu cánh hoa… vì sao có nhiu cánh hoa mà cũng cãi nhau cả buổi trời… Chị không phải là người đầu tiên hay duy nhất tôi nói chuyện qua chat… nhưng là người duy nhất mang lại cho tôi cảm giác thoải mái và bình yên…

Đôi lúc chị như một đứa con nít thích giận dỗi nhõng nhẽo… nhưng đôi lúc chị lại dịu dàng… đôi lúc lại có vẻ gì đó lạnh lùng và bất cần… cuộc sống của chị nhiều bí ẩn… Tôi cảm nhận chị là con gái thật (không fake)… và là một người đẹp nữa… tôi chỉ cảm nhận vậy thôi chứ chưa bao giờ tôi nhìn thấy mặt chị, cho nên có lần tôi trêu:

– Nhox ghét chị…

– Ghét hoài dzạ…

– Uhm… thấy ghét…

– Sao ghét???

– Thì ai bỉu chị đẹp mà lớn tuổi hơn nhox chi… nhox không được yêu chị… nhox ghét…

– Xí… ai cho mà yêu… chị là nữ hoàng đó nghen… nhox con không được yêu chị đâu: P…

– Hehe… ừ thì không iu được mới ghét ^^.



Đang mải mê với suy nghĩ… chợt điện thoại reng… vừa bắt máy lên chưa kịp alo đã nghe tiếng con gái bên kia:

– Đồ đáng ghét… đồ ngốc…

Rồi cúp máy… ơ con điên nào thế này… tự nhiên mắng 1 tràn rồi cúp máy… tôi chửi đổng vào câu thôi chứ cũng chẳng thèm quan tâm chi cho mệt óc… hồi cấp 3 ngày nào mà tôi không bị nhá máy, phá máy, rồi mấy tin nhắn từ số lạ, tin nhắn làm quen có, tin nhắn đe dọa có… chưa kể thư từ nhét trong ngăn bàn… nói gì thì nói, tuy tôi vừa lùn vừa xấu… nhưng chẳng hiểu sao… lại được mang cái danh boy vip ở trường cấp 3… mấy trường huyện xung quanh và trường thị xã… tiếng boy vip và bay bướm cũng không biết ai đồn mà mấy trường đó đều biết… chuyện tôi bị đánh ghen hay hâm dọa tránh xa nhỏ này nhỏ kia là chuyện bình thường mặc dù tôi cũng chẳng quan tâm tới mấy cái tin nhắn hay thư từ làm quen ấy (chảnh ghê).

Lại có tin nhắn từ số máy đó:

>> “Nhox la chi ne. Chu nhat minh gap nhau nha. Dung co ban gi do.”

> “Uhm chi. Ma gap o dau”

>> “Gap o windown ngoai han thuyen do 8h sang nha”

> “Nhung lam sao biet mat chi ma nhan”

>> “Nhox mac ao mau xanh la cay nhu trong ava di vao do tu chi kiem nhox”

> “Uhm hihi mong la hum do không ai mac ao xanh la cay nua”

>> “Uhm… chi ngu nha… chu nhat gap nhox”

> “Ngu ngon chi xau xi”





Ngày đầu tiên đi làm. Quán đông khách vì là ngày khai trương nên đa số là khách mời. Có một số diễn viên, ca sĩ bạn bè của cụ Hoàng Anh nửa chứ. Đi trà, oder nước… mệt bở hơi tai nhưng đứa nào cũng được yêu cầu phải đi cho ra dáng, đứng cho lịch sự và giữ trên môi nụ cười tươi hơn hoa =.=. Xui một điều là tôi vốn có cái mặt buồn, mắt buồn… thi thoảng mấy đứa làm chung và cả thằng cha quản lý lùn xủn phải nhắc nhở tôi cười lên… cười thì cười… nhưng rồi cũng đâu lại vào đấy.

Ca hai bắt đầu từ chiều, nhưng tôi và một vài đứa khác được quản lý nhờ làm giúp vài ngày thêm ca tối… cũng tốt làm ca tối, đèn không được sáng cho lắm nên tôi cũng chẳng cần phải cười quá nhiều nữa trừ khi mặt giáp mặt với khách. Quán buổi tối khách ít hơn lúc sáng, bây giờ chủ yếu là khách đi uống café thật chứ không phải cái khách mời nữa…

Tiếng nói chuyện râm ran, tiếng cười khúc khích của một vài cặp tình nhân ngồi trong góc, tiếng nước chảy xen lẫn với bài hát không lời khiến không khí ở quán có vẻ dễ chịu hơn. Một nhóm khách 6 người đi vào tiến về khu vực gần chỗ của tôi quản lý. Có lẽ công tử cô chiêu gì đây mà, ăn mặc có vẻ mốt, đầu tóc đều nuộm xanh nhuộm vàng. Đặc biệt trong nhóm tôi phát hiện một cô gái đẹp nổi bật hơn nhiều so với những đứa đi chung. Gương mặt nhỏ khá buồn, make up nhẹ… có nét đẹp giống giống Midu nhưng nói thật nếu không tính về khoảng nổi tiếng thì có lẽ nhỏ vẫn quyến rũ người khác hơn so với Midu vì cách ăn mặc khá sexy, bộ đồ tuy không hở nhiều nhưng lại ôm sát người khoe hết mọi đường cong trên cơ thể, tôi không thích con gái nhuộm tóc cho lắm nhưng từ khi nhỏ xuất hiện quan điểm của tôi thay đổi ngay, dường như con bé này sinh ra để đẹp nhất với mái tóc vàng thì phải.

Tôi ngẩn người ra để nhận xét sắc đẹp của nhỏ mà quên mất nhiệm vụ phải đi trà (thấy gái đẹp là vậy đấy =)) ). Tất nhiên là không chỉ một mình tôi ngẩn người mà cả đám phục vụ nam cũng nhìn còn nhỏ với con mắt thèm thuồng, trong lúc tôi đi trà cho bàn con nhỏ thì mấy chả đứng bàn tán xôn xao (có thằng cha quản lý trong đó nữa – đúng là lùn mà vẫn hám gái =)) ). Nói là ngẩn ngơ trước con bé nhưng rồi tôi cũng chẳng thấy thiện cảm lắm với cái đám này, ăn nói mất lịch sự, đúng gần toàn nghe tụi này nói về mấy chuyện khoe khoang, khinh người này nọ, nhìn cũng đoán ra toàn chuyên ở nhà ăn bám gia đình, ngửa tay xin tiền ra ngoài lên mặt với đời chứ đâu.

Nghĩ là vậy cho nên với cái tính bất cần của mình, lúc mang nước ra cho tụi này mặt tôi vẫn lạnh như tiền, chẳng quan tâm đến sự hiện diện của con nhỏ xinh đẹp. Suốt cả tiếng đồng hồ đứng nghe tụi này chém gió, tôi chẳng thèm nhìn về phía con nhỏ thêm lần nào nữa, còn mấy cụ phục vụ khác, mấy cha khách gần đó thì vẫn nhìn, nói… rồi giành nhau thêm trà, giành nhau mang cái này cái nọ ra bàn con nhỏ để tranh thủ nhìn @@. Bổng tôi nghe tiếng trêu ghẹo, tiếng con nhỏ phục vụ chung nhóm với tôi nghe có vẻ sợ sợ… nhìn lại thì ra cái thằng quỷ đầu ngựa (tôi cắt tóc buồm ngựa, nhuộm đỏ chét… thằng này mà xỏ thêm cái mũi là đúng ngựa vàng seagame) đang nắm tay nhỏ bạn trêu chọc… Tôi vội bước đến kéo nhỏ ra nói nhỏ…

– Bà qua kia oder khách mới vào chỗ này để tui.

– Ừ ừ… – con bạn nhìn tôi vẻ mặt bối rối rồi quay đi (nhỏ không đẹp nhưng cũng dễ thương hèn gì bị chọc)

– Dạ anh cần gì? – Tôi quay qua hỏi thằng đầu ngựa…

– Đụ má ai kêu mày mà mày lại đây.

– Dạ anh cần gì cứ gọi em, còn nhỏ kia phải oder khách mới vô…

– Má mày, tao đéo cần biết, kêu nhỏ đó lại phục vụ mau – thằng đầu ngựa trừng mắt nhìn tôi, xung quanh mấy đứa kia cũng hùa theo bắt tôi phải gọi nhỏ bạn lại phục vụ.

Nhỏ bạn đứng xa nhưng nghe vậy cũng lật đật chạy lại để phục vụ… tôi miễn cưỡng đứng sang 1 bên. Thằng đầu ngựa lại trêu con nhỏ trong tiếng cười khoái trá của mấy đứa đi chung trừ con nhỏ xinh đẹp có vẻ im lặng.

– Nè em… anh muốn uống nước bưởi ép… mà nhìn em anh thấy chỉ có cam thôi hà… sao của em nhỏ vậy cưng (bà mẹ mày về mà uống bưởi ép của má mày á – tôi lầm bầm)

– Dạ anh… anh gọi gì… để em vào mang ra… bưởi ép hay cam anh.

– Cưng mang cho tôi cái ly không rồi vắt tại chỗ tôi mới uống cưng ơi – thằng ngồi kế con nhỏ xinh đẹp lên tiếng, thằng đầu ngựa cười ngất ngưỡng…

– Đụ má thằng này hay… đúng đúng anh chỉ thích uống cam của cưng… hế hế hế – vừa cười nham nhỡ tôi vừa kéo con bạn lại gần chỉ tay vô ngực con bạn. Chịu hết nổi con bạn gằng giọng…

– Buông tui ra… đồ mất dạy (chữi hay)

Thằng đầu ngựa bị chửi, nối điên đứng dậy giơ tay tát con bạn…

– Bốp!

Người dính cái bốp không phải con bạn mà là cái vai của tôi, lúc thằng này vừa tát thì tôi nhanh tay kéo con bạn ra, đưa vai đỡ cái tát. Tay tôi run bần bật suýt làm rơi mấy ly trà đang cầm trên khay. Thằng đầu ngựa nóng đỏ cái mặt, 2 thằng kia cũng kéo ghé rầm rầm đứng dậy, thằng đầu ngựa nắm cổ áo tôi chửi…

– Đụ má thằng chó… máy thích kiếm chuyện với tau hả…

– Mẹ nó, đập chết mẹ nó đi, tiền quán tao lo – thằng kế bên hùa theo, mùi rượu tụi này nồng nặc phả vào mặt tôi. Vốn ghét mùi rượu và cũng chẳng để ý tới tụi này… tôi vẫn nhẹ nhàng…

– Có gì đâu, tui chỉ bưng trà thay cho mấy anh thôi à.

Vừa nói mặt tôi vẫn lạnh tanh quay nhìn phía khác cười khẩy, vô tình nhìn thấy gương mặt con nhỏ xinh đẹp nhìn tôi… con nhỏ này đẹp mà bị câm hay sao nên từ đầu buổi tới giờ hổng thèm nói 1 lời nào hết. Mãi suy nghĩ bỗng tôi lãnh nguyên cú đạp thẳng vào bụng. Ly trà văng ra vỡ tạo nên âm thanh rất vui tai… tôi đứng dậy mặt vẫn giữ nụ cười khẩy (cười cho đỡ nhục, lo nhìn gái bị uýnh không kịp đỡ).

Tiếng đỗ vỡ làm mấy ông bảo vệ chạy ào lại can mấy thằng điên đó lại, thằng làm chung kéo tôi đi vào trong còn lão quản lý thì đứng nói chuyện giảng giải với tụi điên đó. Nói chuyện này nọ được 10 phút thằng ngồi kế con nhỏ rút 1 tờ tiền 500k đập xuống bàn, quay qua nói nhỏ gì với thằng mặt ngựa nên gật gật rồi nhìn về phía tôi chĩa tay làm hình cây súng bắn 1 phát rồi cả đám kéo nhau đi thẳng ra cửa. Thằng này chắc hoang tưởng tôi là diễn viên trong mấy phim cao bồi hay sao ta… mặt mày vào phim là xác định cái vai ngựa thôi con à.

Ông quản lý giải quyết xong vụ lộn xộn, hỏi vòng vòng mấy đứa phục vụ gần đó rồi quay lại chỗ tôi đang ngồi.

– Thôi cũng không phải lỗi mày. Làm tiếp nổi không…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook