Chương 27:
Samson
26/12/2022
– Thằng em mày cũng được… hình như mày đứng che đòn cho em gái này phải không… ngon lành…
Ông Huynh cười ha hà vỗ vai tôi (ông 2… vai con đang đau)
– Anh Kha có thằng em coi bộ gan dzữ…
Tiếng cái ông mặc áo sơ mi thắt caravat đóng thùng cười cười… Giờ nhìn kỹ lại… mấy ông này đa số mặc đồ cũng tử tế. Mấy ông này là dân làm ăn, cho vay, cũng kinh doanh quán nhậu, nhà hàng… Giờ tôi mới biết giang hồ thứ thiệt mấy ổng ăn nói nhỏ nhẹ, ăn mặc lịch sự lắm.
– Haha đàn em tau mà… nó hiền, được cái giỏi… phụ tau quán lý quán café ngon lành.
– Dzô đi mấy ông… nói nhiều quá…
– Được được, dzô vài li đi thằng em… – ông Huynh đưa ly bia cho tôi.
Chưa kịp cầm, con nhỏ đã giật ly bia từ tay ông Huynh… cả đám sững người lại nhìn con nhỏ rồi cười ha hả… ông Huynh vỗ vai ông Kha đen đét…
– Chết mẹ rồi Kha ơi… em nó không cho thằng nhóc uống…
Ông Kha cũng cười khì khì vỗ đầu tôi cái bốp…
– Thằng quỷ… tau kua em nó gần 2 tuần, mày hổng nói gì mà hốt trước mũi tau mậy…
Tôi chưa kịp nói gì… con nhỏ trừng mắt nhìn ông Kha… lập tức ổng im liền…
– Thôi thôi anh sợ em rồi… 2 đứa làm em nuôi anh được chưa… dzô anh em, hôm nay tới sáng.
– Dzô dzô… chúc mừng thắng lợi…
Tôi đưa tay tính cầm ly bia thì con nhỏ trừng mắt nhìn tôi…
– Bị thương không được uống…
– 1 Ly thôi… xã giao cho mấy ảnh vui…
Con nhỏ suy nghĩ… ông Huynh tiếp lời giúp tôi… chứ ông Kha thì tắt đài với con nhỏ rồi. Cuối cùng con nhỏ cũng đưa cho tôi ly bia… cả đám hoan hô… huýt sáo rùm trời… chợt có tiếng xe ga chạy ào vào, thì ra một anh chạy xe của nhỏ về… được mấy phút sau lại có tiếng chửi đổng ngoài cổng…
– Đụ mẹ tụi mày tau đi “đái” (từ nay tục quá mọi người thông cảm nguyên văn nó vậy) có chút mà tụi mày bắt tau phải đạp xe về – (sax uýnh lộn mà còn đi ấy nửa cha =)))
Thì ra ông nào xui bị cả đám giao nhiệm vụ chạy xe đạp của tôi về đang cọc cạch đạp xe vào cổng… mặt mày nhăn nhó… ông Kha lên tiếng:
– Haha thôi coi như hy sinh vì thằng em tau… dzô cụng ly cho vui vẻ mày.
Tiếng cười đùa lại ồn ào… hơn 30 con người mà… Dzô một tiếng rõ to… tôi tu hết 1 ly bia trong sự vỗ tay hoan hô của bàn dân thiên hạ… ông Huynh vỗ đùi đanh đách…
– Khá khá lắm em trai… dzô tiếp anh em… – ổng giơ ly bia lên, tay kia đưa ly khác cho tôi…
Con nhỏ liền trừng mắt nhìn ông Huynh rồi giật ly bia uống ực ực hết sạch ly trong sự ngỡ ngàng của tất cả… Xong quay qua tôi…
– Nghỉ. Không uống nửa!
Cả đám lại được dịp cười sảng khoái 1 lần nửa…
– Thôi em gái nói vậy rồi thì để thằng em nó nghỉ… anh em mình làm tiếp…
– Đúng… ăn đi, thằng em ngồi chơi với tụi anh…
Tôi gật gật đầu cười ngượng nhìn con nhỏ… ánh mắt con nhỏ vẫn lạnh như băng… tôi thở phào gắp 1 miếng thịt… con nhỏ lấy đũa đập vô đũa tôi làm rớt miếng thịt rồi quay ra nói với nhỏ phục vụ đứng gần đó…
– Chị làm dùm 1 tô cháo thịt bầm. – Con nhỏ quay qua tôi nói tiếp – hổng được ăn mấy món này.
Quê độ thiệt, trước mặt đông người mà con nhỏ cứ làm như không có ai tồn tại không bằng… Ông Kha lắc đầu…
– Hahaha… thôi xong đời mày rồi M ơi… chưa gì đã… hahaha…
Cả đám cười rần… (có cái lỗ nào cho tôi chui xuống trốn không trời)… Ông Kha cũng hay… chỉ có một đêm mà huy động được hơn 30 anh em giúp tôi… Thực sự… ổng là người đầu tiên giúp đỡ dẫn dắt tôi trong những ngày đầu bon chen ở đất Sài Thành này… đúng là một điều may mắn của tôi.
Cuộc vui chè chén kéo dài đến gần sáng… còn tôi chỉ được chè chén với ly nước ngọt và tô cháo thịt @@… Ông Kha phải ở lại tiếp tục tăng 2 với mấy ông kia… tôi được 2 anh với con nhỏ áp tải về nhà… Đuối kèo thiệt…
– Cảm ơn 2 anh – tôi đưa tay bắt. (Đừng bắt tay thiệt nha mấy ba tay con đau)
– Có gì đâu thằng em mày khách sáo quá… tụi anh về đây… 1 ông đi ngang thầm thì vào tai tôi – con nhỏ ngon thiệt chúc mừng hahaha…
Hai ông anh phóng xe đi, con nhỏ đỡ tôi nằm xuống…
– Ngủ đi…
– Còn…
– Ngủ đi nói nhiều…
Tôi cũng chẳng quan tâm, nằm nhắm mắt suy nghĩ… Con nhỏ ngồi ôm chân thu lu 1 góc nhìn vào cái máy tính… nhỏ mở 1 đoạn phim hài ra… tiếng phim hài nho nhỏ… nhưng chẳng làm được đứa nào cười. Thực sự… rất khó đoán được cảm xúc của tôi lúc này dành cho con nhỏ, cảm giác ấm áp vì sự quan tâm chăm sóc của nhỏ, một chút ác cảm vẫn còn, chẳng biết con nhỏ nghĩ gì về tôi, đối với tôi như thế nào khi tôi chẳng nói gì chẳng quan tâm gì tới con nhỏ… vậy mà con nhỏ lại dành một sự chú ý đặc biệt cho tôi như vậy… Ngay cả việc lúc chiều rõ ràng con nhỏ đã dứt khoát cắt đứt quan hệ bạn bè với mấy đứa kia chỉ vì tôi bị đánh… thật kỳ lạ. Rồi những giọt nước mắt của con nhỏ nữa, nhỏ đâu cần thiết phải rơi nước mắt vì 1 thằng nhóc xa lạ như tôi chứ… Chợt tôi quay qua nhìn con nhỏ… sax… nước mắt đang rơi trên mắt con nhỏ… gương mặt con nhỏ đã mất đi vẻ kiêu kỳ thường ngày… tôi vội ngồi dậy chọt chọt vào vai con nhỏ…
– Nè nè… sao tự nhiên khóc… nè nè…
Con nhỏ không nói gì… tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt con nhỏ… Chợt con nhỏ quay qua ôm chầm lấy… gục đầu lên vai tôi (vai bị thương lun@@ đau)… nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
– Em chịu thua anh… anh… huhu xin anh đừng… lạnh nhạt với em như vậy… em không biết mình đang nghĩ gì nửa… nhưng… anh đừng như vậy nữa… mỗi lần anh nhìn em bằng anh mắt thờ ơ đó… em… em chịu không nổi… huhu… mình đừng như vậy nửa nha anh… huhu…
Tôi im lặng… chẳng nói lên lời… chỉ im lặng… bất ngờ vì những gì con nhỏ nói… môi tôi nở 1 nụ cười… nụ cười thật nhẹ… ngập ngừng đưa tay lên bờ vai của nhỏ… tôi thầm thì…
– Ngủ đi… mọi chuyện qua rồi… ngủ nha…
Con nhỏ siết chặt lấy tôi gật gật đầu rồi buông người xuống, đầu áp lên ngực tôi… im lặng… Đêm Sài Gòn… bình yên đến lạ… nhỏ ngủ ngon lành trong lòng tôi… và tôi cũng mỉm cười… đôi mắt đã bớt lạnh lùng hơn… giấc ngủ đến nhẹ nhàng… ngọt ngào lắm:)
Tiếng chuông điện thoại báo thức… người đau ê ẩm… cái vai trái của tôi gần như tê dại đi… Hôm nay là ngày tôi hẹn với chị. Thiệt tình, giờ mặt mũi cả người đau thế này không biết lếch đi nổi không… Nhưng biết sao được, đã thất hẹn một lần rồi. Thôi cố gắng đi gặp chị vậy, chắc chị cũng không trách gì tôi đâu. Con nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòng tôi. Gương mặt con nhỏ như thiên thần, đêm qua chắc con nhỏ mệt mỏi kiệt sức lắm rồi… Khẽ nâng đầu con nhỏ đặt xuống gối… T ôi cố hết sức đi thay bộ quần áo khác… Nhìn lại con nhỏ, đẹp quá… thực sự tôi chẳng hiểu tại sao tôi không làm gì mà vẫn tiếp cận được với con nhỏ… có lẽ… cuộc sống này tộn tại cái từ “duyên”. Khẽ chạm ngón tay vào đôi môi con nhỏ… tôi mỉm cười, coi vậy mau nước mắt quá… son phấn nhòe đi vì nước mắt rồi… Con nhỏ khẽ cựa mình nũng nịu…
– Uhmmm ư… đừng phá để người ta ngủ…
Tôi bật chiếc quạt lên, kéo cái mền phủ lên đôi chân trần của con nhỏ… cầm lấy điện thoại con nhỏ tôi nhấn nút thu âm:
– “Nè đi qua gặp bà chị chút trưa hoặc 5h mới về… ngủ dậy gọi bà 2 kế bên mở cửa cho ra ngoài xong đóng cửa gửi chìa khóa dùm luôn nghen”.
Xong xuôi tôi khép cửa sổ, khóa luôn cửa chính gửi chìa khóa cho bà 2 kế bên… bà 2 ở ngay trước cửa phòng tôi ở nhà suốt ngày vì nhà bà bán tạp hóa nhỏ, bà cũng già chẳng đi đâu bao giờ… Phải đóng cửa chính đề phòng con nhỏ nằm 1 mình giữa nhà, cơ thể hừng hực của con nhỏ ai nhìn mà chịu cho nổi, rủi thằng nào nó vào làm gì con nhỏ thì chết, với lại phòng giờ có laptop, điện thoại và máy quạt nữa…
Ngồi trên xe bus… lòng tôi suy nghĩ linh tinh cả lên. Mới lên Sài Gòn mà đã vướng quá nhiều mối quan hệ khá phức tạp. Lúc quyết định lên đây tôi đã cắt đứt mọi quan hệ trai gái này nọ… đã đời cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo lấy tôi và mức độ phức tap cũng tăng lên theo sắc đẹp của đối phương… dù sao tôi cũng chỉ mới là thằng nhóc con… liệu tôi theo được dài lâu với những mối quan hệ có dấu hiệu của người lớn này không nửa.
Ông Huynh cười ha hà vỗ vai tôi (ông 2… vai con đang đau)
– Anh Kha có thằng em coi bộ gan dzữ…
Tiếng cái ông mặc áo sơ mi thắt caravat đóng thùng cười cười… Giờ nhìn kỹ lại… mấy ông này đa số mặc đồ cũng tử tế. Mấy ông này là dân làm ăn, cho vay, cũng kinh doanh quán nhậu, nhà hàng… Giờ tôi mới biết giang hồ thứ thiệt mấy ổng ăn nói nhỏ nhẹ, ăn mặc lịch sự lắm.
– Haha đàn em tau mà… nó hiền, được cái giỏi… phụ tau quán lý quán café ngon lành.
– Dzô đi mấy ông… nói nhiều quá…
– Được được, dzô vài li đi thằng em… – ông Huynh đưa ly bia cho tôi.
Chưa kịp cầm, con nhỏ đã giật ly bia từ tay ông Huynh… cả đám sững người lại nhìn con nhỏ rồi cười ha hả… ông Huynh vỗ vai ông Kha đen đét…
– Chết mẹ rồi Kha ơi… em nó không cho thằng nhóc uống…
Ông Kha cũng cười khì khì vỗ đầu tôi cái bốp…
– Thằng quỷ… tau kua em nó gần 2 tuần, mày hổng nói gì mà hốt trước mũi tau mậy…
Tôi chưa kịp nói gì… con nhỏ trừng mắt nhìn ông Kha… lập tức ổng im liền…
– Thôi thôi anh sợ em rồi… 2 đứa làm em nuôi anh được chưa… dzô anh em, hôm nay tới sáng.
– Dzô dzô… chúc mừng thắng lợi…
Tôi đưa tay tính cầm ly bia thì con nhỏ trừng mắt nhìn tôi…
– Bị thương không được uống…
– 1 Ly thôi… xã giao cho mấy ảnh vui…
Con nhỏ suy nghĩ… ông Huynh tiếp lời giúp tôi… chứ ông Kha thì tắt đài với con nhỏ rồi. Cuối cùng con nhỏ cũng đưa cho tôi ly bia… cả đám hoan hô… huýt sáo rùm trời… chợt có tiếng xe ga chạy ào vào, thì ra một anh chạy xe của nhỏ về… được mấy phút sau lại có tiếng chửi đổng ngoài cổng…
– Đụ mẹ tụi mày tau đi “đái” (từ nay tục quá mọi người thông cảm nguyên văn nó vậy) có chút mà tụi mày bắt tau phải đạp xe về – (sax uýnh lộn mà còn đi ấy nửa cha =)))
Thì ra ông nào xui bị cả đám giao nhiệm vụ chạy xe đạp của tôi về đang cọc cạch đạp xe vào cổng… mặt mày nhăn nhó… ông Kha lên tiếng:
– Haha thôi coi như hy sinh vì thằng em tau… dzô cụng ly cho vui vẻ mày.
Tiếng cười đùa lại ồn ào… hơn 30 con người mà… Dzô một tiếng rõ to… tôi tu hết 1 ly bia trong sự vỗ tay hoan hô của bàn dân thiên hạ… ông Huynh vỗ đùi đanh đách…
– Khá khá lắm em trai… dzô tiếp anh em… – ổng giơ ly bia lên, tay kia đưa ly khác cho tôi…
Con nhỏ liền trừng mắt nhìn ông Huynh rồi giật ly bia uống ực ực hết sạch ly trong sự ngỡ ngàng của tất cả… Xong quay qua tôi…
– Nghỉ. Không uống nửa!
Cả đám lại được dịp cười sảng khoái 1 lần nửa…
– Thôi em gái nói vậy rồi thì để thằng em nó nghỉ… anh em mình làm tiếp…
– Đúng… ăn đi, thằng em ngồi chơi với tụi anh…
Tôi gật gật đầu cười ngượng nhìn con nhỏ… ánh mắt con nhỏ vẫn lạnh như băng… tôi thở phào gắp 1 miếng thịt… con nhỏ lấy đũa đập vô đũa tôi làm rớt miếng thịt rồi quay ra nói với nhỏ phục vụ đứng gần đó…
– Chị làm dùm 1 tô cháo thịt bầm. – Con nhỏ quay qua tôi nói tiếp – hổng được ăn mấy món này.
Quê độ thiệt, trước mặt đông người mà con nhỏ cứ làm như không có ai tồn tại không bằng… Ông Kha lắc đầu…
– Hahaha… thôi xong đời mày rồi M ơi… chưa gì đã… hahaha…
Cả đám cười rần… (có cái lỗ nào cho tôi chui xuống trốn không trời)… Ông Kha cũng hay… chỉ có một đêm mà huy động được hơn 30 anh em giúp tôi… Thực sự… ổng là người đầu tiên giúp đỡ dẫn dắt tôi trong những ngày đầu bon chen ở đất Sài Thành này… đúng là một điều may mắn của tôi.
Cuộc vui chè chén kéo dài đến gần sáng… còn tôi chỉ được chè chén với ly nước ngọt và tô cháo thịt @@… Ông Kha phải ở lại tiếp tục tăng 2 với mấy ông kia… tôi được 2 anh với con nhỏ áp tải về nhà… Đuối kèo thiệt…
– Cảm ơn 2 anh – tôi đưa tay bắt. (Đừng bắt tay thiệt nha mấy ba tay con đau)
– Có gì đâu thằng em mày khách sáo quá… tụi anh về đây… 1 ông đi ngang thầm thì vào tai tôi – con nhỏ ngon thiệt chúc mừng hahaha…
Hai ông anh phóng xe đi, con nhỏ đỡ tôi nằm xuống…
– Ngủ đi…
– Còn…
– Ngủ đi nói nhiều…
Tôi cũng chẳng quan tâm, nằm nhắm mắt suy nghĩ… Con nhỏ ngồi ôm chân thu lu 1 góc nhìn vào cái máy tính… nhỏ mở 1 đoạn phim hài ra… tiếng phim hài nho nhỏ… nhưng chẳng làm được đứa nào cười. Thực sự… rất khó đoán được cảm xúc của tôi lúc này dành cho con nhỏ, cảm giác ấm áp vì sự quan tâm chăm sóc của nhỏ, một chút ác cảm vẫn còn, chẳng biết con nhỏ nghĩ gì về tôi, đối với tôi như thế nào khi tôi chẳng nói gì chẳng quan tâm gì tới con nhỏ… vậy mà con nhỏ lại dành một sự chú ý đặc biệt cho tôi như vậy… Ngay cả việc lúc chiều rõ ràng con nhỏ đã dứt khoát cắt đứt quan hệ bạn bè với mấy đứa kia chỉ vì tôi bị đánh… thật kỳ lạ. Rồi những giọt nước mắt của con nhỏ nữa, nhỏ đâu cần thiết phải rơi nước mắt vì 1 thằng nhóc xa lạ như tôi chứ… Chợt tôi quay qua nhìn con nhỏ… sax… nước mắt đang rơi trên mắt con nhỏ… gương mặt con nhỏ đã mất đi vẻ kiêu kỳ thường ngày… tôi vội ngồi dậy chọt chọt vào vai con nhỏ…
– Nè nè… sao tự nhiên khóc… nè nè…
Con nhỏ không nói gì… tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt con nhỏ… Chợt con nhỏ quay qua ôm chầm lấy… gục đầu lên vai tôi (vai bị thương lun@@ đau)… nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
– Em chịu thua anh… anh… huhu xin anh đừng… lạnh nhạt với em như vậy… em không biết mình đang nghĩ gì nửa… nhưng… anh đừng như vậy nữa… mỗi lần anh nhìn em bằng anh mắt thờ ơ đó… em… em chịu không nổi… huhu… mình đừng như vậy nửa nha anh… huhu…
Tôi im lặng… chẳng nói lên lời… chỉ im lặng… bất ngờ vì những gì con nhỏ nói… môi tôi nở 1 nụ cười… nụ cười thật nhẹ… ngập ngừng đưa tay lên bờ vai của nhỏ… tôi thầm thì…
– Ngủ đi… mọi chuyện qua rồi… ngủ nha…
Con nhỏ siết chặt lấy tôi gật gật đầu rồi buông người xuống, đầu áp lên ngực tôi… im lặng… Đêm Sài Gòn… bình yên đến lạ… nhỏ ngủ ngon lành trong lòng tôi… và tôi cũng mỉm cười… đôi mắt đã bớt lạnh lùng hơn… giấc ngủ đến nhẹ nhàng… ngọt ngào lắm:)
Tiếng chuông điện thoại báo thức… người đau ê ẩm… cái vai trái của tôi gần như tê dại đi… Hôm nay là ngày tôi hẹn với chị. Thiệt tình, giờ mặt mũi cả người đau thế này không biết lếch đi nổi không… Nhưng biết sao được, đã thất hẹn một lần rồi. Thôi cố gắng đi gặp chị vậy, chắc chị cũng không trách gì tôi đâu. Con nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòng tôi. Gương mặt con nhỏ như thiên thần, đêm qua chắc con nhỏ mệt mỏi kiệt sức lắm rồi… Khẽ nâng đầu con nhỏ đặt xuống gối… T ôi cố hết sức đi thay bộ quần áo khác… Nhìn lại con nhỏ, đẹp quá… thực sự tôi chẳng hiểu tại sao tôi không làm gì mà vẫn tiếp cận được với con nhỏ… có lẽ… cuộc sống này tộn tại cái từ “duyên”. Khẽ chạm ngón tay vào đôi môi con nhỏ… tôi mỉm cười, coi vậy mau nước mắt quá… son phấn nhòe đi vì nước mắt rồi… Con nhỏ khẽ cựa mình nũng nịu…
– Uhmmm ư… đừng phá để người ta ngủ…
Tôi bật chiếc quạt lên, kéo cái mền phủ lên đôi chân trần của con nhỏ… cầm lấy điện thoại con nhỏ tôi nhấn nút thu âm:
– “Nè đi qua gặp bà chị chút trưa hoặc 5h mới về… ngủ dậy gọi bà 2 kế bên mở cửa cho ra ngoài xong đóng cửa gửi chìa khóa dùm luôn nghen”.
Xong xuôi tôi khép cửa sổ, khóa luôn cửa chính gửi chìa khóa cho bà 2 kế bên… bà 2 ở ngay trước cửa phòng tôi ở nhà suốt ngày vì nhà bà bán tạp hóa nhỏ, bà cũng già chẳng đi đâu bao giờ… Phải đóng cửa chính đề phòng con nhỏ nằm 1 mình giữa nhà, cơ thể hừng hực của con nhỏ ai nhìn mà chịu cho nổi, rủi thằng nào nó vào làm gì con nhỏ thì chết, với lại phòng giờ có laptop, điện thoại và máy quạt nữa…
Ngồi trên xe bus… lòng tôi suy nghĩ linh tinh cả lên. Mới lên Sài Gòn mà đã vướng quá nhiều mối quan hệ khá phức tạp. Lúc quyết định lên đây tôi đã cắt đứt mọi quan hệ trai gái này nọ… đã đời cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo lấy tôi và mức độ phức tap cũng tăng lên theo sắc đẹp của đối phương… dù sao tôi cũng chỉ mới là thằng nhóc con… liệu tôi theo được dài lâu với những mối quan hệ có dấu hiệu của người lớn này không nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.