Chương 34:
Samson
26/12/2022
– Dạ… chuyện này thì tất nhiên rồi, em cũng không muốn làm chị buồn… Nhưng có chuyện gì sao anh…
– Uhm… từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi. Anh đang lo lắng nhiều cho Phương lắm… sợ Phương sẽ chịu không nổi mọi chuyện rồi… chẳng ai quan tâm Phương thật lòng hết… Giờ phát hiện ra em… anh cũng mừng… vì… lâu lắm rồi anh mới thấy Phương lo lắng, giận dỗi, cười nói cãi nhau như con nít với một người… cũng kỳ lạ… đó là em.
– Dạ… em cũng chưa biết nhiều về chị… chỉ là muốn chị vui nên cãi nhau với chị… cãi riết quen rồi… ủa mà làm như anh sắp đi xa thì phải…
– Ừ… anh còn phải đi du học lấy bằng thạc sĩ… Nhưng Phương cứ gặp nhiều chuyện không vui… anh vẫn phải bảo lưu chần chừ chưa yên tâm để đi được… Anh nghĩ nếu được thì một time nữa anh sẽ đi…
– Vậy… chừng nào anh đi… hix em còn nhỏ vậy… không biết có làm được gì nhiều cho chị không nửa…
– Đừng lo… anh quan sát em cả ngày hôm trước… rồi thái độ của em và Phương đối với nhau… anh nghĩ 2 người sẽ làm chị em tốt mà… chắc em sẽ không bỏ rơi Phương đâu.
– Không đâu anh… chừng nào chị còn chơi với em… thì em sẽ xem chị là chị ruột mà…
– Vậy thì anh yên tâm rồi… Vậy thì từ nay tới lúc anh còn ở đây anh em mình sẽ cố gắng hết sức làm Phương vui nha…
– Tất nhiên rồi… có gì anh cứ kể với em hết về chị…
– Uhm… cái đó còn thời gian dài mà… nhưng tới lúc anh đi rồi em phải tự một mình làm Phương vui đó… nếu em làm Phương buồn… anh sẽ rất giận em…
– Ok… em hứa… luôn bên cạnh chị mà… chị của em… sao bỏ được anh:)
– Quyết định vậy đi cố gắng lên chàng trai…
Tôi với anh cụng tay nhau như những người đàn ông. Cả hai đều nhìn về phía chị mỗi người một suy nghĩ. Chị đẹp quá, lâu nay tôi đều cảm thấy có gì đó ngại ngại khi tiếp xúc với chị… nhưng sau cuộc nói chuyện này… tôi cảm thấy càng thương chị nhiều hơn, muốn giang đôi tay nhỏ bé của tôi để bảo vệ chị nhiều hơn… chẳng biết nữa… từ lâu cảm giác của tôi là chị có nhiều tâm sự lắm. Giờ anh Phong nói chuyện nghiêm túc, tôi càng thấy quý chị nhiều hơn… Sẽ phải cố gắng hiểu chị, hiểu hết những chuyện chị đang trải qua. Tôi đứng dậy nói với a Phong.
– Em ra với chị tí… anh ngồi uống nước nhé…
– Uhm… em gọi anh quản lý em kể lên nói chuyện với anh cho vui.
Tôi đi xuống dưới nói 1 tiếng với ông Kha rồi chạy lại sau lưng đứng ngắm chị. Phát hiện có người nhìn trộm mình (thực ra nãy giờ có cả chục cặp mắt nhìn trộm chị chứ phải mình tôi đâu)… chị quay lại nghinh nghinh cái mặt lên…
– Ra đây chi… 2 anh em mấy người có vẻ hợp nhau quá ha… quan tâm ra với tui chi dzạ…
– Hì hì… thấy chị nghịch quá… ra nghịch chung…
– Nghịch hồi nào… ta có phá quán của nhà ngươi đâu…
– Không phá… nhưng đi qua đi lại hoài… lại đẹp ai mà chịu nổi…
– Cảm ơn nghen, đồ nịnh đầm…
– Nịnh đâu… nói thiệt…
– Xì… khỏi cần chị của nhox đẹp sẵn rồi cưng.
– Tự tin ớn lun.
– Haha đẹp phải tự tin chớ… mà tay sao rồi…
– Đỡ đau rồi… giờ đang chờ lành vết thương thôi…
– Uhm… nhớ uống thuốc chị mua đó nghen… hôm qua làm chị lo muốn chết luôn…
– Sory mà, tại trong bệnh viện đâu có mở chuông điện thoại được.
– Xí ngồi đợi cả buổi ngoài đường… lo cho nhox muốn điên luôn.
– Biết rồi… biết chị thương nhox rồi… vui lắm… ráng khỏe cho chị vui nè.
– Uhm… nhớ đó… mai mốt hứa với chị… đừng bao giờ tắt điện thoại… được không… luôn trả lời khi chi gọi… được không?
Chị bỗng nhiên nghiêm túc lại, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi… Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ấy… là cả một tâm hồn đang bị tổn thương… có vẻ tôi quá đa cảm… nhưng… tôi nghĩ vậy… rõ ràng theo lời anh Phong… cũng đúng như vậy. Tôi đưa tay lên má chị vuốt nhẹ…
– Uhm… nhox hứa.
– Kể cả lúc chị giận nhox, hay nhox giận chị… ghét chị… nhox cũng sẽ trả lời chị nha…
– Uhm… nhox hứa…
– Cho dù có chuyện gì… nhox cũng sẽ tin chị nha…
– Uhm… nhox hứa…
– … – chị im lặng nhìn tôi…
– Vậy… cụng mũi chứ…
– Uhm… cụng…
Chị mỉm cười nhắm mắt lại đưa đầu sát vào đầu tôi… tôi khẽ chạm mũi mình vào mũi chị… chợt có vị mặn rớt trên môi… chị rời tôi ra… ôm lấy tôi… hình như chị hơi xúc động…
– Cảm ơn nhox… cảm ơn cả Phong nữa…
Mọi thứ lặng lẽ diễn ra… cứ như một đoạn phim ngắn vậy… Tôi cốc đầu chị…
– Lớn rồi… toàn khóc nhè thui.
Chị cười xấu hổ.
– Kệ chị…
Chị chạy lên lầu kéo anh Phong xuống đi về…
– Về Phong… nhox con cứ chọc Phương hoài chịu hết nổi rồi…
Anh Phong vừa bỏ tiền lên tay người phục vụ đứng gần đó vừa giơ tay chào tôi…
– Về nha… gặp em sau.
Nhìn bóng chị đi khuất rồi… tôi mỉm cười quay trở lại với công việc… sớm hơn mọi ngày so với ca làm của tôi. Hôm nay lại biết thêm được nhiều điều về chị… Nữ hoàng băng giá… Điều duy nhất tôi vẫn thắc mắc… vì sao… chị lại đối xứ đặc biệt với tôi trong khi tôi và chị cũng chỉ gặp nhau 1 vài lần… (câu trả lời sẽ đến khi đến lúc: D)
Chiều tối… con nhỏ lại đến quán như mọi ngày. Hôm nay mặc đồ giản dị đến lạ lùng… quần jean, áo sơ mi trắng… Tuy nhiên… nhờ mang đôi giày cao gót… con nhỏ vẫn giữ được phong độ của một cô model trẻ… Con nhỏ hôm nay không ngồi chỗ cũ nửa mà chọn chỗ khác ngoài sân… gần 2 cái trụ đèn tôi lắp đặt hôm qua, lúc nảy tôi cũng mới kê thêm 3 cái bàn ở khu vực đó.
Thoáng thấy con nhỏ… tôi cũng chẳng lại gần làm gì… Tôi đi thẳng vào trong quầy pha chế… oder 1ly cam vắt tự tay bỏ thêm tí muối vào rồi nhờ một phục vụ bê ra cho con nhỏ… Hôm nay quán khá đông… tay tôi tuy còn đau nhưng quán đông không lẽ đòi về… vậy là ở lại làm, không bưng bê được thì làm oder cũng ok. Làm việc lại bình thường… tôi lại như cũ, chẳng ngó ngàng gì tới con nhỏ nữa. Chỉ có ông Kha thi thoảng chạy qua chạy lại rồi ghé ngồi nói chuyện với con nhỏ sẵn tiện nghỉ chân luôn.
quản lý thì còn được nghỉ chân chứ còn phục vụ thì không được phép, đứng 1 chỗ cũng không được mà ngồi càng không xong. Thực ra ông Kha cũng chỉ dễ tính với tôi và 1 – 2 người khác thôi chứ còn phục vụ bình thường thì cực kỳ khó nhưng hễ có gái đẹp vào là thằng nào ổng cũng đối xử y chang nhau. Vừa làm vừa quan sát cách quản lý quán để học hỏi… thời gian trôi qua nhanh chóng… mới đó mà gần 10h đêm… Tôi cũng hơi mệt… dù sao mới khỏi sốt hôm qua thôi mà. Có nhỏ phục vụ đưa tôi miếng giấy vỏn vẹn 2 từ “lại đây”. Cầm miếng giấy mà cứ muốn nhai nuốt luôn cho rồi, cứ như bà ngoại tôi ấy. Nghĩ thì nghĩ nhưng chân vẫn bước lại bàn con nhỏ.
– Bớt khách, ăn cháo đi còn uống thuốc nữa.
– Uhm… từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi. Anh đang lo lắng nhiều cho Phương lắm… sợ Phương sẽ chịu không nổi mọi chuyện rồi… chẳng ai quan tâm Phương thật lòng hết… Giờ phát hiện ra em… anh cũng mừng… vì… lâu lắm rồi anh mới thấy Phương lo lắng, giận dỗi, cười nói cãi nhau như con nít với một người… cũng kỳ lạ… đó là em.
– Dạ… em cũng chưa biết nhiều về chị… chỉ là muốn chị vui nên cãi nhau với chị… cãi riết quen rồi… ủa mà làm như anh sắp đi xa thì phải…
– Ừ… anh còn phải đi du học lấy bằng thạc sĩ… Nhưng Phương cứ gặp nhiều chuyện không vui… anh vẫn phải bảo lưu chần chừ chưa yên tâm để đi được… Anh nghĩ nếu được thì một time nữa anh sẽ đi…
– Vậy… chừng nào anh đi… hix em còn nhỏ vậy… không biết có làm được gì nhiều cho chị không nửa…
– Đừng lo… anh quan sát em cả ngày hôm trước… rồi thái độ của em và Phương đối với nhau… anh nghĩ 2 người sẽ làm chị em tốt mà… chắc em sẽ không bỏ rơi Phương đâu.
– Không đâu anh… chừng nào chị còn chơi với em… thì em sẽ xem chị là chị ruột mà…
– Vậy thì anh yên tâm rồi… Vậy thì từ nay tới lúc anh còn ở đây anh em mình sẽ cố gắng hết sức làm Phương vui nha…
– Tất nhiên rồi… có gì anh cứ kể với em hết về chị…
– Uhm… cái đó còn thời gian dài mà… nhưng tới lúc anh đi rồi em phải tự một mình làm Phương vui đó… nếu em làm Phương buồn… anh sẽ rất giận em…
– Ok… em hứa… luôn bên cạnh chị mà… chị của em… sao bỏ được anh:)
– Quyết định vậy đi cố gắng lên chàng trai…
Tôi với anh cụng tay nhau như những người đàn ông. Cả hai đều nhìn về phía chị mỗi người một suy nghĩ. Chị đẹp quá, lâu nay tôi đều cảm thấy có gì đó ngại ngại khi tiếp xúc với chị… nhưng sau cuộc nói chuyện này… tôi cảm thấy càng thương chị nhiều hơn, muốn giang đôi tay nhỏ bé của tôi để bảo vệ chị nhiều hơn… chẳng biết nữa… từ lâu cảm giác của tôi là chị có nhiều tâm sự lắm. Giờ anh Phong nói chuyện nghiêm túc, tôi càng thấy quý chị nhiều hơn… Sẽ phải cố gắng hiểu chị, hiểu hết những chuyện chị đang trải qua. Tôi đứng dậy nói với a Phong.
– Em ra với chị tí… anh ngồi uống nước nhé…
– Uhm… em gọi anh quản lý em kể lên nói chuyện với anh cho vui.
Tôi đi xuống dưới nói 1 tiếng với ông Kha rồi chạy lại sau lưng đứng ngắm chị. Phát hiện có người nhìn trộm mình (thực ra nãy giờ có cả chục cặp mắt nhìn trộm chị chứ phải mình tôi đâu)… chị quay lại nghinh nghinh cái mặt lên…
– Ra đây chi… 2 anh em mấy người có vẻ hợp nhau quá ha… quan tâm ra với tui chi dzạ…
– Hì hì… thấy chị nghịch quá… ra nghịch chung…
– Nghịch hồi nào… ta có phá quán của nhà ngươi đâu…
– Không phá… nhưng đi qua đi lại hoài… lại đẹp ai mà chịu nổi…
– Cảm ơn nghen, đồ nịnh đầm…
– Nịnh đâu… nói thiệt…
– Xì… khỏi cần chị của nhox đẹp sẵn rồi cưng.
– Tự tin ớn lun.
– Haha đẹp phải tự tin chớ… mà tay sao rồi…
– Đỡ đau rồi… giờ đang chờ lành vết thương thôi…
– Uhm… nhớ uống thuốc chị mua đó nghen… hôm qua làm chị lo muốn chết luôn…
– Sory mà, tại trong bệnh viện đâu có mở chuông điện thoại được.
– Xí ngồi đợi cả buổi ngoài đường… lo cho nhox muốn điên luôn.
– Biết rồi… biết chị thương nhox rồi… vui lắm… ráng khỏe cho chị vui nè.
– Uhm… nhớ đó… mai mốt hứa với chị… đừng bao giờ tắt điện thoại… được không… luôn trả lời khi chi gọi… được không?
Chị bỗng nhiên nghiêm túc lại, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi… Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ấy… là cả một tâm hồn đang bị tổn thương… có vẻ tôi quá đa cảm… nhưng… tôi nghĩ vậy… rõ ràng theo lời anh Phong… cũng đúng như vậy. Tôi đưa tay lên má chị vuốt nhẹ…
– Uhm… nhox hứa.
– Kể cả lúc chị giận nhox, hay nhox giận chị… ghét chị… nhox cũng sẽ trả lời chị nha…
– Uhm… nhox hứa…
– Cho dù có chuyện gì… nhox cũng sẽ tin chị nha…
– Uhm… nhox hứa…
– … – chị im lặng nhìn tôi…
– Vậy… cụng mũi chứ…
– Uhm… cụng…
Chị mỉm cười nhắm mắt lại đưa đầu sát vào đầu tôi… tôi khẽ chạm mũi mình vào mũi chị… chợt có vị mặn rớt trên môi… chị rời tôi ra… ôm lấy tôi… hình như chị hơi xúc động…
– Cảm ơn nhox… cảm ơn cả Phong nữa…
Mọi thứ lặng lẽ diễn ra… cứ như một đoạn phim ngắn vậy… Tôi cốc đầu chị…
– Lớn rồi… toàn khóc nhè thui.
Chị cười xấu hổ.
– Kệ chị…
Chị chạy lên lầu kéo anh Phong xuống đi về…
– Về Phong… nhox con cứ chọc Phương hoài chịu hết nổi rồi…
Anh Phong vừa bỏ tiền lên tay người phục vụ đứng gần đó vừa giơ tay chào tôi…
– Về nha… gặp em sau.
Nhìn bóng chị đi khuất rồi… tôi mỉm cười quay trở lại với công việc… sớm hơn mọi ngày so với ca làm của tôi. Hôm nay lại biết thêm được nhiều điều về chị… Nữ hoàng băng giá… Điều duy nhất tôi vẫn thắc mắc… vì sao… chị lại đối xứ đặc biệt với tôi trong khi tôi và chị cũng chỉ gặp nhau 1 vài lần… (câu trả lời sẽ đến khi đến lúc: D)
Chiều tối… con nhỏ lại đến quán như mọi ngày. Hôm nay mặc đồ giản dị đến lạ lùng… quần jean, áo sơ mi trắng… Tuy nhiên… nhờ mang đôi giày cao gót… con nhỏ vẫn giữ được phong độ của một cô model trẻ… Con nhỏ hôm nay không ngồi chỗ cũ nửa mà chọn chỗ khác ngoài sân… gần 2 cái trụ đèn tôi lắp đặt hôm qua, lúc nảy tôi cũng mới kê thêm 3 cái bàn ở khu vực đó.
Thoáng thấy con nhỏ… tôi cũng chẳng lại gần làm gì… Tôi đi thẳng vào trong quầy pha chế… oder 1ly cam vắt tự tay bỏ thêm tí muối vào rồi nhờ một phục vụ bê ra cho con nhỏ… Hôm nay quán khá đông… tay tôi tuy còn đau nhưng quán đông không lẽ đòi về… vậy là ở lại làm, không bưng bê được thì làm oder cũng ok. Làm việc lại bình thường… tôi lại như cũ, chẳng ngó ngàng gì tới con nhỏ nữa. Chỉ có ông Kha thi thoảng chạy qua chạy lại rồi ghé ngồi nói chuyện với con nhỏ sẵn tiện nghỉ chân luôn.
quản lý thì còn được nghỉ chân chứ còn phục vụ thì không được phép, đứng 1 chỗ cũng không được mà ngồi càng không xong. Thực ra ông Kha cũng chỉ dễ tính với tôi và 1 – 2 người khác thôi chứ còn phục vụ bình thường thì cực kỳ khó nhưng hễ có gái đẹp vào là thằng nào ổng cũng đối xử y chang nhau. Vừa làm vừa quan sát cách quản lý quán để học hỏi… thời gian trôi qua nhanh chóng… mới đó mà gần 10h đêm… Tôi cũng hơi mệt… dù sao mới khỏi sốt hôm qua thôi mà. Có nhỏ phục vụ đưa tôi miếng giấy vỏn vẹn 2 từ “lại đây”. Cầm miếng giấy mà cứ muốn nhai nuốt luôn cho rồi, cứ như bà ngoại tôi ấy. Nghĩ thì nghĩ nhưng chân vẫn bước lại bàn con nhỏ.
– Bớt khách, ăn cháo đi còn uống thuốc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.