Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 36:

Samson

26/12/2022

Nhỏ đó hơi bực vì thái độ của tôi… dzong xe chạy thẳng. Đã nói là không dính dáng gì đến con gái trong lớp mà… Lại tiếng xe thắng kít sau lưng… bực mình thiệt, mọi khi đi học đâu có ai gặp tôi là thắng xe kít kít vậy đâu, chắc tại cái vụ bà cô đưa tôi lên giữa lớp show hàng nên mặt tôi nhiều đứa biết đến chứ đâu.

– Hi lớp phó, lên anh chở cho lên trường…

À thì ra là anh lớp trưởng thì phải… Ngập ngừng một hồi, ổng cũng lôi tôi lên xe phóng đi… Thôi kệ, cũng mỏi chân rồi, mà đi bộ thì một hồi phải nhảy qua cái thanh chắn giữa đường quốc lộ, tay đang đau mà trượt 1 cái là nằm dưới container như chơi… mặc cho ông lớp trưởng nói gì thì nói… tôi cũng im lặng ậm ừ cho qua…

Hix lại khổ đời tới nơi, trưa bị bắt ở lại họp ban cán sự chuẩn bị kế hoạch đón 20 – 10 và thi văn nghệ thể thao hôm 20 – 11 nữa… Đi xe máy thì nhanh, thoáng chút là tới trường… Lần này tôi lên lớp không còn được bình yên như trước nửa rồi, vài thằng ôm vai bá cổ làm quen, mấy đứa con gái có vẻ không dạn dĩ bằng bới ánh mắt cúa tôi khá lạnh, chỉ đứng túm tụm nhìn nhìn bàn tán… Làm cán sự của cái lớp hơn trăm con người… đúng là công việc dở hơi nhất mà tôi từng biết.

Ậm ừ cho qua chuyện, tôi lại chui vào cái góc lớp ngồi. Nói tính ra học kỳ đầu đi học, tôi là thằng đúng gương mẫu cho lớp, mang giày trắng, quần jean áo trắng bỏ thùng, chải tóc cực kỳ công tử =))… hoàn toàn khác xa với phong cách của mấy thằng khác trong lớp khiến tôi tự nhiên cũng lịch sự, nghiêm túc, có cái mã hợp với chức lớp phó và tất nhiên cũng thu hút được ánh nhìn thiện cảm từ giáo viên và bọn con gái…

Gần hết tiết 1… cô giảng mặc cô, ở dưới mạnh ai náy làm việc riêng, còn tôi thì ngồi im gật gù ngủ, phải chi như hồi cấp 3 là tôi nằm thẳng cẳng gối đầu lên đùi bất cứ nhỏ nào trong lớp và khò khò rồi… còn giờ đang rất được sự chú ý của giáo viên bởi cái danh lớp phó học tập chết tiệt nên cũng phải ngồi thẳng lưng hết mức có thể… Cuối cùng cũng được cong lưng ngồi cho thoải mái để nghe nhạc, hết tiết lớp như ong vỡ tổ. Nghe tiếng ồn ào xì xào ngoài cửa lớp, chẳng quan tâm, ngồi nhắm mắt nghe nhạc. Chợt có thằng bạn mới quen hồi sáng chạy vào kéo tôi ra cửa…

– Ra đây cán bộ… có người thăm nuôi – cha mày kêu tau cán bộ mà dùng từ thăm nuôi cứ như thằng tù không bằng.

Tôi đi ra ngoài, chen ra khỏi đám đông… và chết điếng người tại chỗ… con nhỏ đứng lù lù ngay cầu thang lớp bên cạnh nhìn nhìn… chắc là đang kiếm tôi. Vẫn cái mặt nghênh đời chẳng thèm để ý tới ai nói gì, ai nhìn gì, ai tán tỉnh gì kệ… hix con nhỏ mà không đẹp chắc ăn mấy xe gạch lên đầu vì cái tính ngang đời như vậy quá (mà nghĩ lại tôi còn bất cần hơn kia mà: D)… Tôi lặng lẽ bước lại sau lưng con nhỏ…

– Nè đi đâu dzậy…

Con nhỏ quay lại nhìn tôi, đôi mắt tỉnh bơ… nhét vào tay tôi 1 bọc trắng…

– Ăn xong rồi uống thuốc cho đúng cữ! Không được uống cafe!

Nói xong con nhỏ quay lưng đi xuống cầu thang. Cầm bịch đồ ăn mà người cứ ngẩn ra như trời trồng. Sắp vào học rồi ăn uống gì nửa… hix hix… quan tâm thì cũng vừa vừa thôi… chưa gì mà dám lên tới tận lớp kiếm tôi rồi, cũng may cơ sở này chỉ có vài lớp chứ gặp cơ sở chính không lẽ con nhỏ đi khắp cái trường kiếm tôi. Tụi cùng lớp xì xào bàn tán cho đã rồi cũng kéo nhau vào lớp… tôi đứng tần ngần ngoài cửa mà chẳng biết giải quyết sao, không lẽ đem bỏ, cũng công sức con nhỏ mang lên cho tôi mà…

– Vào đây ngồi ăn đi cháu…

Tiếng một người phụ nữ giọng bắc nói với sau lưng. Quay lại thì ra là cô bán căn – tin đang đứng vẫy tôi. Đi lại gần cô nắm tay kéo tôi vào trong rồi đóng cửa lại…



– Ngồi đây ăn cho xong đi rồi vào lớp, yên tâm cô giáo không phát hiện ra đâu.

Cô căn – tin nháy mắt với tôi. Ngập ngừng một hồi, tôi cũng lôi đồ ăn ra ăn, là cơm sườn bên trong có cả nước và thuốc.

– Con bé chu đáo quá. Chị cháu hả…

Haha cũng đúng, đứng kế con nhỏ tôi thấp hơn mà, với lại nhìn mặt con nhỏ dù sao cũng có nét già dặn hơn tôi vì son phấn… à mà… có biết con nhỏ bao nhiêu tuổi đâu… Tôi gật gật với cô Xuân (sau này tôi gọi là má Xuân). Vừa ăn tôi vừa trả lời mấy câu hỏi của cô Xuân, toàn mấy câu làm quen xã giao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao… Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích tôi vì tôi nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà… dạ thưa ngọt lắm =)).

Tôi cũng mang theo mình cái chất hai lúa trong người, bao năm qua vẫn chưa bị Sài Gòn làm phai nhạt, thi thoảng vẫn bị chê khờ, hai lúa hoài chứ gì. Ăn xong tôi cảm ơn cô rồi chui vào lớp… Nhờ lớp rộng, đông… tự nhiên được sự bao che đặc biệt của mấy đứa ngồi bàn cuối nên tôi lẻn vào lớp mà giáo viên không phát hiện được.

Nghỉ giải lao 25 phút. Lớp như ong vỡ tổ. Tôi ngồi im góc lớp nghe nhạc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho chị “ne ne lam gi do”… một lúc lâu sau mới có tin trả lời “cho ngu xiu nua dung pha chi ma huhu”. Sax… giờ còn ngủ… bó tay chị của tôi luôn. Ngồi một chỗ cũng chán, đi vòng vòng ra ngoài hành lang cho mát, lớp nằm trên tầng 4, gió thổi mát phê người… Nhìn về phía can – tin, tụi sinh viên bu nghẹt, cô Xuân có một mình bán không kịp xuể, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.

Cô đâu phải bán can – tin chuyên nghiệp, cô cũng là nhân viên của trường phụ trách chăm lo cho cơ sở dưới này cho nên trường bắt cô phải mở luôn 1 can – tin để phục vụ cho sinh viên không được học tại cơ sở chính như tụi tôi… Chẳng chần chừ lâu, tôi cố sức chen vào can – tin sẵn nghề phục vụ chuyên nghiệp của mình tôi bắt tay vào phụ cô luôn.

Mệt bở hơi tai, vì dù sao tay tôi vẫn còn đau mà, nhưng ở đây bán cũng toàn lặt vặt nhẹ nên tôi vẫn phụ được chứ không như ở quán phải bê 1 lần cả mấy chục ly trà, mấy ly nước đủ kiểu cách cao nhòng, nặng trịch thì cái tay tôi không chịu được là phải… Dần dần căn – tin cũng thưa bớt vì đa số đều đã có thứ mình muốn, tản ra khắp nơi để ăn uống… Tôi cũng thở phào ngồi phịch xuống ghế. Đưa cho tôi chai nước suối cô Xuân cười…

– Cảm ơn cháu… tay băng trắng hết cũng chạy vào giúp cô…

– Dạ có gì đâu cháu làm cũng quen mà…

– Uống nước đi để cô bật quạt lên cho mát…

– Cảm ơn cô…

Tôi nằm dài ra ghế uống ừng ực chai nước suối… Từ đó hễ căn – tin đông khách thì tôi lại chạy vào phụ cô, chẳng đòi hỏi công cán gì cả, đôi khi nán lại để giúp cô dọn dẹp, thi thoảng chạy đi lấy hàng hoặc mua đồ đạc giúp cô… cho nên tôi càng được sự quý mến của cô Xuân, những ngày học 2 buổi cô bắt tôi ở lại ăn cơm trưa, sinh viên bình thường thì phần 20 – 25k còn tôi bùn thì quỵt còn thì vui trả tiền, có trả cô cũng lấy có 10k mà đồ ăn thì thích nhiêu ăn nhiêu, chuyện tôi uống nước hay ăn trái cây cũng được đặc cách vô tư, rồi cả những hôm đi học trễ hay đi làm về trễ cô cũng gọi tôi vào ăn cơm hoặc trốn giáo viên…

Tôi là vậy nhiệt tình, tự giác nên cũng thường nhận được sự quý mến của mọi người, ở cấp 3 cũng vậy… can – tin đối với tôi chẳng khác nào nhà, ăn uống thích trả tiền không thì khỏi cần, về sau chuyển vể học cơ sở chính, tôi cũng nhanh chóng được đặc cách y như vậy trong can – tin trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook