Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 44:

Samson

26/12/2022

Có điều tôi được lớp phát hiện ở một điều là khả năng chớp thời cơ rất tốt… vậy là được đẩy lên đá tiền đạo… có khi cả hiệp tôi chẳng di chuyển nhiều, chẳng thấy tôi đâu… nhưng 1 vài tình huống thì tôi đột nhiên xuất hiện và kết liễu đối phương. Cách tôi ăn mừng cũng y chang cách nhỏ nhìn thấy tôi ghi bàn… chỉ im lặng mỉm cười, chẳng nhảy nhót reo hò… chẳng làm gì cả ngoài mỉm cười… Đá bóng… tôi mới chợt nhớ… chà chà mãi lo học hành, làm việc… quên mất niềm đam mê xem bóng đá rồi… chắc phải tìm cách để đi xem MU đá mới được, chỉ thích mỗi MU và MU: X.

Hôm nay hình như có trận MU đá lúc 11h30… với ai thì tôi chẳng quan tâm. Miễn là Mu đá là tôi sẽ coi, thắng thua không quan trọng… có người xem thấy MU thua không còn khả năng gỡ hoặc đá quá chán thì sẽ bỏ nghỉ xem, còn tôi thì khác, đã xem là sẽ xem đến giây cuối cùng. Làm ở quán mà lòng cứ nôn nao cho hết giờ để đi coi MU đá.

Hôm nay nhỏ Thy tới quán hơi muộn, vẫn là phong cách đồ bình thường nhưng sexy. Có vẻ Thy thích mặc jean nhưng xăng lên đến giữa bắp chân thì phải… mà cũng đúng, chân nhỏ dài mà, làm gì không được. Làm việc chẳng để ý tới nhỏ làm gì, nào giờ tôi vẫn vậy, chỉ thi thoảng nhìn nhỏ 1 cái rồi thôi… khoảng 10h quán bắt đầu vắng khách, chắc nhỏ cũng tính về nên tôi bước lại ngồi xuống…

– Nè…

– Gì…

– Tối rảnh không…

– Uhm…

– Vậy chút qua nhà đi…

– Làm gì…

– Đi coi bóng đá khuya…

Suy nghĩ hồi lâu nhỏ gật đầu. Hình như đây là lần đầu tiên tôi chủ động rủ nhỏ đi đâu đó… chưa từng thấy ai lần đầu tiên hẹn con gái mà lại là rủ đi coi bóng đá giữa khuya như tôi và cũng chưa thấy ai chấp nhận như nhỏ.

– Đi làm tiếp đi rồi chút đi lun.

– Ừ! Uống gì nửa không…

– Uhm…

Tôi đứng dậy đi vào trong lấy thêm một ly cam vắt thêm tí muối mang ra cho nhỏ rồi đi làm việc tiếp tục… 11h quán đóng cửa. Tôi xin ông Kha về trước 10 phút, nhìn tôi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tôi xin về sớm… Mặt ổng giãn ra rồi chuyển sang cười gian gian cuối cùng là cười ha hả khi liếc ra ngoài thấy nhỏ Thy đang ngồi trên xe.

– Á thằng này im im mà ghê bây… được được chú em cứ về… há há…

Ông làm như ai cũng như ông không bằng. Tôi là tôi rất vô tư và trong sáng nhé: D… Leo lên xe, tôi chạy ào về nhà tắm, còn nhỏ thì ngồi im ngoài nghịch cái chậu cỏ ba la. Quên nói cái vụ hộp kem hôm trước… cọ rửa sạch xong nhỏ bắt tôi giữ không được vứt. Tối hôm sau ở đâu tự nhiên chạy qua mang theo nào là đất và 2 chậu toàn là cỏ ba la. Nhỏ đổ đất vào hộp kem, sau đó đập bỏ 2 chậu kia để lấy cỏ ba lá đem qua trồng vào hộp kem… Xong xuôi ngồi ngắm nhìn cười tủm tỉm 1 mình… ít khi nào thấy được nhỏ cười…



Nhỏ cũng rảnh, trồng xong chẳng chịu đem về nhà mà bắt tôi phải chăm sóc mỗi ngày… và tôi càng rảnh hơn khi ngày nào cũng chăm chỉ tưới nước rồi canh giờ mang ra hứng nắng mới ghê chứ, điên mất rồi… Tắm xong tôi mặc cái quần jean với áo MU vào rồi kéo nhỏ lên xe chạy ào đi. Lảng vảng khắp con đường cuối cùng cũng tìm được một quán café ven đường để cho khách xem tivi, xung quanh cũng có vài quán nửa nhưng tôi thấy chỗ này đông khách nhất nên vào luôn cho vui.

Tội thằng giữ xe, dắt có cái xe của tôi lên lề không mà dắt không nổi, đơn giản vì 2 con mắt đang lo nhìn nhỏ Thy mất tiêu rồi làm tôi phải phụ đẩy xe lên lề. Bước vào quán thì khỏi phải nói, ngời sáng tương lai luôn… có lẽ sợ ảnh hưởng niềm đam mê xem bóng đá của mấy anh trong quán mà nhỏ đòi ngồi 1 góc ngoài cùng, cũng được, ngồi phía ngoài cho mát, với lại chỗ này nhìn tivi cũng rõ. Một nhỏ nhân viên bước đi về phía tôi. Chà… hèn gì quán này đông khách, thì ra tiếp viên đẹp dzữ, nhỏ Thy nếu được cho 9d thì bạn trẻ nảy chắc cũng 7 – 8. Thời đó tôi còh lạ lẫm với vụ café có tiếp viên đẹp lắm, sau này về trung tâm Sài Gòn đi uống café với mấy anh bạn thì mới biết đẹp mới làm tiếp viên café được… Đẹp thì đẹp, tôi cũng không nhìn gì nhiều mất công chị 2 kế bên biết được lại nổi xung mở quán café bán luôn không chừng.

– Anh chị dùng gì?

Tôi chưa kịp trả lời nhỏ đã lên tiếng trước…

– Một café không đường với 1 nước ép cam nha.(Ủa không bỏ muối hả)

Chà tài lanh dzữ, tôi tính uống sting dâu chứ bộ, nhỏ tiếp viên mặc váy đỏ đẹp quá kìa… Trận đấu cũng bắt đầu… tôi say sưa theo dõi từng cái tên đã thuộc nằm lòng, nhìn bước chạy cũng biết là ai rồi chẳng cần thằng BLV đầu bò lải nhải mệt óc… ghét nhất xem bóng đá mà nghe BLV của VN bình luận… Tôi để ý… mắc cười nhất là cái vụ mỗi lần có pha nguy hiểm là có ít nhất vài anh làm bộ nhảy dựng tiếc nuối chỉ để quay ra sau nhìn nhỏ Thy…

MU ghi bàn, tôi chẳng la hét ăn mừng như bất kỳ ai trong quán, nhỏ Thy lại càng không… chỉ im lặng với bộ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình. Còn tôi thi thoảng chỉ vỗ tay để bày tỏ cảm xúc, gương mặt tôi cũng chẳng biểu lộ gì nhìu vì tôi là vậy… Qua đến hiệp 2 được khoảng 5 phút, tự nhiên thấy vai tôi hơi nặng nặng… nhìn qua… suýt phì cười, chị 2 nhà mình ngủ gục mất tiêu hồi nào hổng hay, hay tay đang nắm lấy bắp tay tôi, đầu ngả lên vai… Mỉm cười, tôi khẽ kéo ghế sát vào, lấy cái áo khoác đắp lên đôi chân của nhỏ rồi im lặng xem tiếp.

Hết trận… nhỏ Thy vẫn ngủ ngon lành… Tôi cũng chẳng nỡ đánh thức nhưng biết sao giờ… khách đã về gần hết, chỉ còn 1 vài người khách quen ở lại để bàn luận, chém gió và tán tỉnh 3 đứa tiếp viên. Nhỏ tiếp viên xi – tin hùi nảy nhìn về phía tôi lắc đầu cười tủm tỉm… hix quê quá thôi về. Tôi khẽ lay lay cái mũi nhỏ Thy.

– Nè nè dậy đi… dậy về nè…

– Ngủ xíu…

– Dậy đi người ta về hết rồi…

– Ư… uhm… ghét…

Tôi kéo tay nhỏ dậy đi thẳng ra lấy xe về… Vừa leo lên xe nhỏ đã dựa đầu luôn vào vai tôi… hix bó tay, mê ngủ đến thế là cùng… Nhưng khi tôi vừa chạy xe đi thì nhỏ khẽ thì thầm…

– Lên cầu vượt xíu đi…

– Chi. Thôi về ngủ đi…

– Không…

– Hix không bùn ngủ hả…

– Có…



– Sao còn chưa chịu về…

– Không thích.

Mặt đang ngủ mà cũng chẳng chịu bỏ cái giọng ngang chành nửa… bó tay… tôi đành chạy xe vòng lên cầu, dừng ngày chỗ cũ… tôi ngồi im lặng như lần trước. Nhỏ xoay ngang qua, nắm lấy bắp tay tôi, dựa đầu lên vai nhắm mắt im lặng… Từng hàng xe nối đuôi nhau phía dưới chân, nhìn về phía xa, ánh đèn đường, những dãy đèn xe nối đuôi nhau tạo thành một con đường bằng ánh sáng kéo dài. Thiệt tình, chẳng biết nghĩ sao giữa khuya thế này lại có 2 đứa rảnh ngồi ngắm cảnh, hứng sương trên cầu. Tôi tựa cằm vào thành cầu, mắt nhìn xa xăm nghĩ rất nhiều về rất nhiều điều tôi không lý giải được… nhất là tại sao… nhỏ lại chọn tôi để quan tâm, một thằng kể cả nhìn nhỏ mà còn chẳng thèm nhìn nửa kia mà… Dòng suy nghĩ cứ miên man trải dài theo những dòng xe qua lại… nhỏ ngủ ngon lành trên vai tôi. Ngốc thiệt, tự nhiên về nhà ngủ không chịu, đòi lên đây cho được và cũng chỉ để ngủ gục trên vai tôi… con gái… thật khó hiểu.

Khá lâu, trời se lạnh… tôi cảm nhận được sương đang xuống nhiều hơn… vậy mà tôi chẳng có ý định đánh thức nhỏ dậy… đơn giản, tôi muốn nhỏ được ngủ yên lành… chợt tiếng nhỏ thầm thì…

– Đang nghĩ gì đó…

– Uhm không gì…

– Thật không…

– Ừ không – chẳng hiểu sao tôi lại trả lời như vậy…

– Uhm… vậy đang nghĩ gì…

Tôi im lặng… nghĩ thì nhìu… nhưng biết làm sao nói hết được đây…

– Đồ tồi…

Con nhỏ nói nho nhỏ… tôi mỉm cười…

– Ừ…

– Sao lại không để ý tới em…

Tôi lại im lặng chẳng trả lời… rồi… tôi hỏi ngược lại…

– Sao quan tâm anh…

Nhỏ ngồi dậy, tựa đầu vào thành cầu quay qua vuốt tóc tôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook