Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Chương 46:

Samson

26/12/2022

Đột nhiên nhỏ ngồi dậy vươn vai… show hàng hay sao đây trời… hai bầu ngực căng tròn của nhỏ vươn ra như khiêu khích tôi vậy… Bắt gặp ánh mắt tôi… nhỏ với tay lấy cái mền trùm lên đầu tôi rồi chạy vào WC không quên quay lại hỏi…

– Mượn bàn chải nha…

Sax… sài muốn mòn bàn chải tôi rồi mà giờ bày đặt mượn nửa mới ghê… Chờ nhỏ vệ sinh xong hai đứa chở nhau ra quán cơm tấm đầu đường ăn sáng. Hôm nay không còn ngồi khoanh tay trước ngực như mọi ngày nửa mà nhỏ đã chịu vòng tay ôm lấy tôi. Tới quán… gọi 2 dĩa sườn bì trứng với 2 chai sữa… 2 đứa ngồi ăn ngon lành… nhỏ vẫn chu đáo như mọi ngày, vẫn lạnh lùng cắt bớt đồ ăn qua dĩa tôi dù tôi từ chối cỡ nào cũng không được.

– Tối nay có show diễn khuya…

– Uhm rồi sao…

– Chở đi diễn dùm nghen…

– Mấy giờ…

– 10H…

– Uhm… để xin ông Kha…

Nhỏ có vẻ vui lắm… vừa ăn vừa hát khe khẽ… sau một đêm… mà bớt cái mặt lạnh và cái giọng ngang chành rồi thì phải.

– Chút chở về nhà rồi lấy xe đi học đi… tối qua chở em đi diễn luôn…

– Tự nhiên đưa xe cho người lạ…

– Uhm… kệ…

Tôi lắc đầu… lại giọng ngang nửa rồi đó… Ăn xong tôi đưa nhỏ về nhà… đây là lần đầu tiên tôi đưa nhỏ về nhà… cũng không xa lắm, đường dễ đi, hèn gì nhỏ chạy qua chạy lại quán nhanh như vậy.

– Nè…

– Gì…

– Có chuyện này…

– Nói đi…

– Chút… thấy nhà… đừng có suy nghĩ gì nha…

– Là sao…

– Không được suy nghĩ linh tinh nha…

– Uhm…

– Hứa đi…

– Ừ… hứa…

Nhỏ không nói gì nửa mà chỉ bậm môi ôm tôi chặt hơn… cứ như sợ tôi bỏ con nhỏ chạy mất xác ấy… Dừng lại trước nhà nhỏ… hix… giờ mới hiểu vì sao kiu tôi đừng suy nghĩ gì… Nhà to và đẹp quá… Nhà được xây theo kiểu kiến trúc châu âu, chỉ có 3 tầng, thấp hơn so với mấy ngôi nhà xung quanh nhưng lại nổi bật hoàn toàn bởi nhìn sơ cũng biết có nhiều phòng, nhiều cửa sổ, trước nhà là khoảng sân vườn khá rộng trồng nhiều loại hoa kiểng, có cả hoa lan nửa… Tôi ngẩn ngơ nhìn…

– Nè… hứa không được suy nghĩ gì rồi mà…

Tôi hoàng hồn với tiếng nói lo lắng của nhỏ…



– Ừ… ừ… thui về nha… – giọng tôi run run…

– Uhm… 10h qua đón em nghen…

Tôi lặng lẽ quay xe chạy đi… lòng ngổn ngang trăm thứ. Chỉ vừa mới chuẩn bị bắt đầu… vậy mà… lại một khoảng cách quá xa nửa… Sao không suy nghĩ cho được… hoàn cảnh 2 đứa… làm sao… lấp đầy bây giờ… Trời… trớ trêu quá.

Một ngày dài trôi qua… sắp đến giờ đi đón nhỏ… lòng tôi chưa thông… mọi thứ cứ mơ hồ nặng trĩu… Nhưng lỡ hứa với nhỏ rồi… không đi sao được. Xin ông Kha một tiếng tôi chạy ào về nhà tìm lấy một bộ quần áo khá nhất trong tủ đồ. Chẳng có gì đặc biệt cả, 1 chiếc quần jean mới mua hôm đi ôn thi Đại Học và cái áo thun đen bị chuột gặm 3 lỗ nhỏ trên vai… đó là bộ quần áo khá nhất mà tôi có để đi chơi… Thở dài lấy tinh thần tôi phóng xe qua nhà nhỏ… chạy xe mà người cứ run run… chẳng phải vì lạnh… mà vì sợ một điều gì đó không tên.

16 – 3 Dành tặng em – người đã góp phần làm nên quá khứ của tôi. để giữ bí mật cho những chap sau tôi sẽ không nói đây là ai, có thể là Thy, là Chị… hay một ai khác… rồi câu trả lời sẽ nằm phía sau.

Cafe Gió Bấc vẫn giữ phong cách cũ như cách đây một thời gian ngắn… và có lẽ cũng dài. Ngắn với một ai đó… nhưng dài với một người nào đó… Đã rất lâu rồi tôi chưa ghé lại café này dù chỉ một lần nào nửa… đơn vị có lẽ phải tính bằng năm ấy chứ… Nghe cứ như tôi là 1 anh chàng 30 tuổi lâu ngày mới trở lại Sài Gòn ấy… Nhưng tôi vẫn còn nhỏ… cái tuổi còn quá nhỏ để nói rằng đơn vị tính bằng năm ấy là khoảng thời gian dài hay ngắn… hằng ngày hằng tuần… vẫn có dịp đi ngang đây mà… vẫn khung cửa sổ nhìn ra hồ Con Rùa… mọi thứ vẫn vậy chưa bao giờ thay đổi.

Hôm nay tôi có hẹn với một người… khá lâu rồi mới gặp lại… Em gọi cho tôi hàng chục cú điện thoại, hàng trăm tin nhắn vào số tôi chỉ để được gặp tôi một lần rồi kịp đáp chuyến bay ngay trong đêm để về bên ấy… Thôi thì gặp một lần… vì dù sao… tôi cũng đã từng làm em đau, dù sao… tôi cũng đã từng lợi dụng em để làm điều tôi cần phải làm… tôi muốn làm và tôi đã nhẫn tâm làm. Sài Gòn hôm qua vừa mưa… trời cũng bớt nóng hơn ngày thường… nhưng trong căn phòng của quán café này… máy điều hòa vẫn làm cho tôi cảm giác lạnh.

Chiếc taxi dừng lại bên dưới… một cô gái bước ra vội vã đi vào bên trong café… hình như em vẫn không thay đổi gì nhiều, vẫn thích mặc những chiếc áo mỏng tanh, chiếc quần màu hồng khoe đôi chân dài miên man, mái tóc cột cao để lộ hình xăm thiên thần đằng sau gáy… Chẳng cần tìm kiếm lâu, em đi thẳng lại chỗ tôi ngồi… không gian dường như hơi chật chội so với đôi chân của em thì phải… không cần cầm menu em gọi luôn…

– Cho em một café giống anh này nhé…

Em chỉ tay vào ly café của tôi. Phục vụ đi rồi, em tháo mắt kính ra… nhìn tôi… chợt em bịt miệng để ngăn tiếng nấc, đôi mắt em mở to như ngạc nhiên… nước mắt trào ra từ khóe mắt… Tôi không nói gì… chỉ im lặng nhìn em… một vài phút trôi qua… tôi lên tiếng…

– Coi kìa… mới gặp anh tự nhiên khóc là sao… người ta thấy người ta nói anh ăn hiếp em đó…

Em vẫn giữ đôi tay trên mặt… cố che miệng để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào, cố ngăn những giọt nước mắt đang rơi xuống. Chàng phục vụ mang café tới, khẽ liếc mắt nhìn em… rồi quay đi… Tôi mỉm cười…

– Thôi đừng khóc nửa… người ta thấy kìa…

– Sao… sao anh ra nông nổi vậy nè… bộ… anh không biết tự chăm sóc mình hả…

Em cố lau nước mắt, nhìn tôi bằng ánh nhìn tội nghiệp thì phải.

– Bộ trông anh tàn tạ lắm hả – tôi vừa cười vừa tự xem lại mình.

– Ừ… mặt mày gì toàn mụn… coi kìa… người ốm tong teo cứ như bị nghiện đó…

Em vừa trách vừa cầm tay tôi xoay qua xoay lại kiểm tra.

– Ốm trơ xương luôn rồi nè… người đã nhỏ xíu mà ốm nửa…

– Hix mới gặp lại toàn thấy nói xấu anh không… lần đầu tiên gặp… em cũng nói xấu anh suốt… lúc trước nói xấu chưa đã hả…

Tôi cười, đưa tay lau nước mắt cho em. Em cũng mỉm cười nhìn xuống ly café…

– Thì anh có đẹp hùi nào đâu… em nói thiệt không mà… Vết thương ngực của anh sao rồi…

– Ừ… cũng hổng còn đau nửa em…

– Thiệt không… anh có đi khám thường xuyên không… đừng có để bị lạnh đó… tại vết thương mà sức khỏe anh yếu chứ gì, lúc đó em có nghe bác sĩ nói mà… huhu…

– Hì có gì đâu… từ từ anh khỏe lại… mai mốt đô con đẹp trai cho em coi: D…

Cả 2 im lặng… em thôi khóc… chỉ nhìn tôi… còn tôi thì nhìn bang quơ ra bên ngoài… dòng người vẫn qua lại… Chợt em lên tiếng phá vỡ không gian im lặng…

– Anh Tiến có gửi cho em địa chỉ web của 1 câu chuyện… là anh phải không…



Nhấp một ngụm café đắng tôi gật đầu…

– Ừ… em… đọc rồi à…

– Dạ… anh… vẫn nhớ nhiều vậy sao…

– Thì… cũng mới đây mà em… rảnh rỗi… viết coi như để biết mình đã từng có giấc mơ như vậy ấy mà… Em cũng biết truyenngontinh.net sao?

– Không anh… anh Tiến gửi qua em mới biết đó…

– Uhm…

Lại im lặng… và em lại lên tiếng trước…

– Anh… hay là em sẽ nói sự thật với…

– Không… em đừng làm vậy… mọi thứ đang rất tốt đẹp mà… anh không muốn mọi chuyện lại rắc rối hơn nửa đâu. Nếu có duyên tự mỗi người sẽ đọc được. Còn hiểu anh không thì tùy…

– Nhưng nó đâu có tốt đẹp cho anh đâu… nhìn anh kìa… ra nông nổi như vậy mà tốt đẹp gì… vết thương năm ấy làm anh tàn tạ như vậy mà tốt gì… tối ngày anh cứ cười… tối ngày anh cứ ngu ngốc như vậy… sao anh không thử ích kỷ cho bản thân anh một lần đi… sao anh cứ…

Em nghẹn ngào hét lên bên tai tôi, số ít người trong quán quay nhìn về phía bàn của tôi… Tôi vội đưa tay ngăn em nói tiếp… Tôi mỉm cười…

– Không làm như vậy thì anh đâu phải là anh của em quen lúc ấy đâu nè… Em chưa chịu tha thứ cho anh hả…

– Không… em hổng bao giờ tha cho anh đâu… hổng có quên đâu… huhu…

– Thôi… em đừng có khóc nửa… không giống em chút nào… hơn 20t đầu rồi mà còn mít ướt thấy sợ luôn…

– Anh đừng có đánh trống lãng nửa. Em ghét anh lắm… em hận anh lắm… tối ngày toàn thích làm theo ý mình không à…

– Hì… biết sao giờ… đâu còn cách nào khác đâu… mà không làm vậy đâu phải là anh đâu… Nghe anh nè… mọi chuyện từ từ sẽ tốt đẹp hết mà… không phải time qua mọi thứ bình yên trôi qua sao… em đừng nhắc lại chi nửa… anh cũng đang cố gắng làm lại từ đầu nè… anh đang rất khỏe… thật đó… lần sau em về nhất định sẽ thấy anh tốt hơn giờ… hứa đó. Giờ đừng nói chuyện này nửa… Mình nói chuyện khác đi…

Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho em, khẽ nhéo mũi em 1 cái tôi nói tiếp…

– Em ở bên đó tốt không…

– Anh… đúng là đồ cứng đầu… Em học tốt… khí hậu bên đó hổng như bên mình… em hông thích… nhớ quê mình lắm. Hổng biết học tới chừng nào mới được về nước nửa.

– Nghe nói em tính ở bên đó luôn mà.

– Thì lúc đó giận anh quá em mới nói vậy… chứ… nhớ… bên này muốn chết.

– Còn giận hả.

– Sao không…

– Hì… em bên đó có…

– Có nhiều… toàn anh cao nè, đẹp trai nè… dễ thương lắm…

– Hấp dẫn thiệt… vậy có tính đưa anh nào về nước không…

– Hứ… anh dư biết em đang nghĩ gì rồi mà còn hỏi câu đó nửa hả…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook