Chương 48:
Samson
26/12/2022
Gương mặt nhỏ vẫn lạnh nhưng ánh mắt rõ ràng vui hơn được 1 tí… Chợt nhỏ Hân tiến lại gần… chẳng nói chẳng rằng cầm ly café của tôi lên ực một hơi hết sạch… nhăn cái mặt để ly café xuống bàn cái ầm rồi vội vàng cầm ly trà uống… nhìn mặt là biết bị đắng rồi.
– Trời ơi mày coi nè Thy… người gì uống café đắng nghét… khùng hả…
Nhỏ Thy lấy tay vuốt tóc tôi cười…
– Ai bỉu mày kiếm chuyện… ảnh uống café hổng có bỏ đường đâu… đắng nghét đúng rồi…
– Bởi tau nói mày kể hổng sai… người này bị khùng nặng lắm rồi…
Vừa nói nhỏ Hân vừa trề trề môi liếc tôi… Nhỏ Hân đi trở vào trong… Tôi ngồi im, Nhỏ Thy gọi phục vụ để kêu nước uống. Một anh chàng ăn mặc bảnh bao, cao và đẹp trai ở đâu sà xuống ngồi kế khoác tay lên vai Thy.
– Anh chào em yêu… hôm nay dẫn theo ai đây… bạn trai mới hả cưng… chào anh bạn…
Người đó 1 vẫn giữ trên cổ Thy, một tay chìa ra bắt tay tôi. Tất nhiên tôi phải chìa tay ra bắt rồi. Anh chàng tiếp lời luôn…
– Anh bạn chắc cũng thiếu gia gì đấy hả… được vinh hạnh làm tài xế đưa người đẹp của tớ đi diễn… chắc cũng sát gái lắm đây.
Tôi cười nhạt đưa ly café lên miệng uống chép miệng…
– À… em chỉ là sinh viên ngoại tỉnh thôi anh…
– Ồ… bất ngờ đấy… đối thủ của mình là sinh viên hả… haha… vậy phải gọi tớ bằng anh. Cưng đổi món sao mà kiếm đâu ra anh chàng sinh viên hả Thy…
Nhỏ Thy đẩy bàn tay anh chàng ra khỏi người, mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Anh chàng lại quay qua nói chuyện với tôi…
– Cậu em cũng ghê nhỉ… tán đổ được người mẫu chắc nhà cũng khá hả… chạy xe gì thế…
– Dạ em chạy xe đạp.
– Hả… có nghe nhầm không… xe đạp… cưng giỡn với anh hả Thy… – anh chàng quay qua tôi tiếp – … câu em treo cao nhỉ… haha đủ tiền dẫn em model đi chơi không đó nhóc.
Tôi nhún vai…
– Tất nhiên không rồi anh… lương phục vụ mà.
Anh chàng cười nghiêng ngả…
– Haha được được… nhóc thiệt tình lắm… hôm nay gặp chuyện vui quá… phục vụ… và model… hahaha…
– Anh Thái cười vui ghê ta… chắc đang cười vì nhà giàu, chạy “ôtô xịn” (M xin giấu tên xe), đẹp trai, tiền đè chết người mà theo đuổi 3 tháng trời hổng được Thy nó nhìn đến mặt phải ngồi tự sướng tự cười hả anh hihi…
Tiếng nhỏ Hân cắt ngang tràn cười của anh chàng bảnh bao ấy… thì ra nãy giờ đứng sau lưng hồi nào hổng hay… Chà… ở đâu xuất hiện đúng lúc… phán một câu tôi nghe còn muốn lủng tim nửa chứ nói gì anh chàng kia… Tiếng cười im bặt… mọi thứ như ngừng lại… có lẽ thấy không ổn… anh chàng vội đứng dậy…
– Ồ đùa chút mà bé Hân móc anh dzữ vậy… thôi mời cả nhóm với mấy chị em đứng ngoài cổng lên lavis chơi một đêm nhé… anh chờ ngoài cổng.
Anh chàng tên Thái ấy đứng dậy đi thẳng ra cổng… nhỏ Hân vỗ vai tôi…
– Chở Thy nó về đi… tính ngồi đó tới sáng hả tên kia… còn mày nửa, sao hổng đuổi cái thằng mắc dịch đó đi để nó ngồi xàm xàm hoài dzạ con quỷ… nè M… về đi.
Tôi gật đầu gọi phục vụ tính tiền. Nhỏ Hân ở đâu đứng sau lưng lại lên tiếng…
– Khùng hả… bữa nay mấy người tổ chức diễn bao hết ở đây tính tiền chi nửa…
– Đúng đó anh… mình về đi – nhỏ Thy kéo tay tôi dậy.
Sax… lần đầu đi coi mấy vụ này ai biết đâu… thằng khùng hồi nảy lại làm ào ào… áp đảo tinh thần có biết quái gì đâu… mà tôi nói cũng có lý chứ bộ… tiền đầu mà dẫn model đi chơi… có 1 hai chầu ăn thôi mà xanh cả mặt rồi… đời hài… lời đùa hay thật… đúng quá đi chứ… hix biết vậy nảy kiu cái gì mắc mắc uống cho biết với người ta để sau này không còn cơ hội=)). Ra tới cửa… lại đụng ngay 1 nhóm model bạn của nhỏ… lại trở thành tâm điểm của sự trêu chọc… quê hết sức… mấy bà cô này làm như nào giờ hổng thấy trai xấu mà chảnh như tôi hay sao trời… Tôi cặm cụi giải quyết vụ xe, còn nhỏ đứng tám mấy câu với bạn… hình như là tụ tập đi bar…
– Hổng đi thiệt hả…
– Uhm… thui hổng đi đâu…
– Xì… có trai quên bạn bè lun con quỷ…
– Eo ui… tao là tôi tao cũng hổng đi… dắt trai theo lỡ tụi mày hốt mất tiu rồi sao… đúng không trai ơiiiii…
– Hahaha… trai ơi đi với tụi em nha kưng… bỏ con này điiiii…
Thôi mấy má cứ đùa… con mà giao thân cho mấy má chắc bữa sau đem chôn luôn quá… tôi cười cười nhìn nhỏ Thy. Anh chàng lúc nảy đang ngồi trong chiếc xe màu đen bóng mở cửa sổ cười tươi… vẫy vẫy…
– Mấy em để xe đó lên đi chung với anh qua bar nào… hôm nay anh lại chủ chi hết chơi tới bến nhé… Cậu em kia đi chung luôn nha cho em Thy đi chơi với đừng ngại tiền anh lo hết.
Tiếng mấy đứa bạn nhỏ loi nhoi kéo nhỏ Thy với nhỏ Hân theo… Tôi đứng chôn chân tại chỗ… tai tôi ù đi nhìn xung quanh… ai cũng mặc đồ sang trọng, ai cũng rạng ngời… nhìn lại mình… bộ quần áo đẹp nhất mới nhất của tôi còn thua cả anh giữ xe đang đứng bên cạnh. Có lẽ… hôm nay là một sai lầm của nhỏ Thy khi muốn tôi đến đây… và có lẽ tôi đã ảo tưởng vào một điều gì đó xa xăm… cái thế giới của họ… hoàn toàn khác xa cái thế giới tôi đã và đang ở… mọi hình ảnh cứ ùa về… lòng tôi nghẹn đắng… tôi chợt bật cười khẽ… đi thẳng lại phía nhỏ Thy… mấy người kia có lẽ đang nhìn thấy ánh mắt của tôi… một ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ… từ nhỏ những người bạn thân và cả những người đã từng yêu tôi đều nói rằng ánh mắt của tôi có gì đó rất đáng sợ… họ sợ nhìn lâu vào ánh mắt của tôi… đúng là chưa có ai nhìn đủ kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt tôi mà không quay mặt đi trước…
Mọi thứ đều đứng sững lại… ít nhất là với tôi… Đến trước mặt Thy… tôi khẽ móc chìa khóa xe trong túi ra đặt vào tay Thy… mỉm cười… một nụ cười nhạt… và buồn.
– Đi chơi vui vẻ nha.
Rồi tôi quay lưng bước đi… dừng chân ngang với anh giữ xe tôi hỏi…
– Anh chỉ dùm em chỗ đón xe ôm…
– Dạ anh đi thẳng ra ngả tư chắc có đó anh – anh giữ xe nhìn tôi hơi ái ngại…
Gật đầu tôi đi thẳng… đôi tay tôi nắm chặt… chẳng hiểu sao vai tôi cứ run run lên… từng bước đi nặng trĩu… bước khỏi cái thế giới cao sang ấy… khó khăn… đường đi… sao dài quá. Tôi bỏ tay vào túi quần… có lẽ tôi sợ để tay ở ngoài người ta sẽ thấy đôi bàn tay “trắng” của tôi.
– Trời ơi mày coi nè Thy… người gì uống café đắng nghét… khùng hả…
Nhỏ Thy lấy tay vuốt tóc tôi cười…
– Ai bỉu mày kiếm chuyện… ảnh uống café hổng có bỏ đường đâu… đắng nghét đúng rồi…
– Bởi tau nói mày kể hổng sai… người này bị khùng nặng lắm rồi…
Vừa nói nhỏ Hân vừa trề trề môi liếc tôi… Nhỏ Hân đi trở vào trong… Tôi ngồi im, Nhỏ Thy gọi phục vụ để kêu nước uống. Một anh chàng ăn mặc bảnh bao, cao và đẹp trai ở đâu sà xuống ngồi kế khoác tay lên vai Thy.
– Anh chào em yêu… hôm nay dẫn theo ai đây… bạn trai mới hả cưng… chào anh bạn…
Người đó 1 vẫn giữ trên cổ Thy, một tay chìa ra bắt tay tôi. Tất nhiên tôi phải chìa tay ra bắt rồi. Anh chàng tiếp lời luôn…
– Anh bạn chắc cũng thiếu gia gì đấy hả… được vinh hạnh làm tài xế đưa người đẹp của tớ đi diễn… chắc cũng sát gái lắm đây.
Tôi cười nhạt đưa ly café lên miệng uống chép miệng…
– À… em chỉ là sinh viên ngoại tỉnh thôi anh…
– Ồ… bất ngờ đấy… đối thủ của mình là sinh viên hả… haha… vậy phải gọi tớ bằng anh. Cưng đổi món sao mà kiếm đâu ra anh chàng sinh viên hả Thy…
Nhỏ Thy đẩy bàn tay anh chàng ra khỏi người, mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Anh chàng lại quay qua nói chuyện với tôi…
– Cậu em cũng ghê nhỉ… tán đổ được người mẫu chắc nhà cũng khá hả… chạy xe gì thế…
– Dạ em chạy xe đạp.
– Hả… có nghe nhầm không… xe đạp… cưng giỡn với anh hả Thy… – anh chàng quay qua tôi tiếp – … câu em treo cao nhỉ… haha đủ tiền dẫn em model đi chơi không đó nhóc.
Tôi nhún vai…
– Tất nhiên không rồi anh… lương phục vụ mà.
Anh chàng cười nghiêng ngả…
– Haha được được… nhóc thiệt tình lắm… hôm nay gặp chuyện vui quá… phục vụ… và model… hahaha…
– Anh Thái cười vui ghê ta… chắc đang cười vì nhà giàu, chạy “ôtô xịn” (M xin giấu tên xe), đẹp trai, tiền đè chết người mà theo đuổi 3 tháng trời hổng được Thy nó nhìn đến mặt phải ngồi tự sướng tự cười hả anh hihi…
Tiếng nhỏ Hân cắt ngang tràn cười của anh chàng bảnh bao ấy… thì ra nãy giờ đứng sau lưng hồi nào hổng hay… Chà… ở đâu xuất hiện đúng lúc… phán một câu tôi nghe còn muốn lủng tim nửa chứ nói gì anh chàng kia… Tiếng cười im bặt… mọi thứ như ngừng lại… có lẽ thấy không ổn… anh chàng vội đứng dậy…
– Ồ đùa chút mà bé Hân móc anh dzữ vậy… thôi mời cả nhóm với mấy chị em đứng ngoài cổng lên lavis chơi một đêm nhé… anh chờ ngoài cổng.
Anh chàng tên Thái ấy đứng dậy đi thẳng ra cổng… nhỏ Hân vỗ vai tôi…
– Chở Thy nó về đi… tính ngồi đó tới sáng hả tên kia… còn mày nửa, sao hổng đuổi cái thằng mắc dịch đó đi để nó ngồi xàm xàm hoài dzạ con quỷ… nè M… về đi.
Tôi gật đầu gọi phục vụ tính tiền. Nhỏ Hân ở đâu đứng sau lưng lại lên tiếng…
– Khùng hả… bữa nay mấy người tổ chức diễn bao hết ở đây tính tiền chi nửa…
– Đúng đó anh… mình về đi – nhỏ Thy kéo tay tôi dậy.
Sax… lần đầu đi coi mấy vụ này ai biết đâu… thằng khùng hồi nảy lại làm ào ào… áp đảo tinh thần có biết quái gì đâu… mà tôi nói cũng có lý chứ bộ… tiền đầu mà dẫn model đi chơi… có 1 hai chầu ăn thôi mà xanh cả mặt rồi… đời hài… lời đùa hay thật… đúng quá đi chứ… hix biết vậy nảy kiu cái gì mắc mắc uống cho biết với người ta để sau này không còn cơ hội=)). Ra tới cửa… lại đụng ngay 1 nhóm model bạn của nhỏ… lại trở thành tâm điểm của sự trêu chọc… quê hết sức… mấy bà cô này làm như nào giờ hổng thấy trai xấu mà chảnh như tôi hay sao trời… Tôi cặm cụi giải quyết vụ xe, còn nhỏ đứng tám mấy câu với bạn… hình như là tụ tập đi bar…
– Hổng đi thiệt hả…
– Uhm… thui hổng đi đâu…
– Xì… có trai quên bạn bè lun con quỷ…
– Eo ui… tao là tôi tao cũng hổng đi… dắt trai theo lỡ tụi mày hốt mất tiu rồi sao… đúng không trai ơiiiii…
– Hahaha… trai ơi đi với tụi em nha kưng… bỏ con này điiiii…
Thôi mấy má cứ đùa… con mà giao thân cho mấy má chắc bữa sau đem chôn luôn quá… tôi cười cười nhìn nhỏ Thy. Anh chàng lúc nảy đang ngồi trong chiếc xe màu đen bóng mở cửa sổ cười tươi… vẫy vẫy…
– Mấy em để xe đó lên đi chung với anh qua bar nào… hôm nay anh lại chủ chi hết chơi tới bến nhé… Cậu em kia đi chung luôn nha cho em Thy đi chơi với đừng ngại tiền anh lo hết.
Tiếng mấy đứa bạn nhỏ loi nhoi kéo nhỏ Thy với nhỏ Hân theo… Tôi đứng chôn chân tại chỗ… tai tôi ù đi nhìn xung quanh… ai cũng mặc đồ sang trọng, ai cũng rạng ngời… nhìn lại mình… bộ quần áo đẹp nhất mới nhất của tôi còn thua cả anh giữ xe đang đứng bên cạnh. Có lẽ… hôm nay là một sai lầm của nhỏ Thy khi muốn tôi đến đây… và có lẽ tôi đã ảo tưởng vào một điều gì đó xa xăm… cái thế giới của họ… hoàn toàn khác xa cái thế giới tôi đã và đang ở… mọi hình ảnh cứ ùa về… lòng tôi nghẹn đắng… tôi chợt bật cười khẽ… đi thẳng lại phía nhỏ Thy… mấy người kia có lẽ đang nhìn thấy ánh mắt của tôi… một ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ… từ nhỏ những người bạn thân và cả những người đã từng yêu tôi đều nói rằng ánh mắt của tôi có gì đó rất đáng sợ… họ sợ nhìn lâu vào ánh mắt của tôi… đúng là chưa có ai nhìn đủ kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt tôi mà không quay mặt đi trước…
Mọi thứ đều đứng sững lại… ít nhất là với tôi… Đến trước mặt Thy… tôi khẽ móc chìa khóa xe trong túi ra đặt vào tay Thy… mỉm cười… một nụ cười nhạt… và buồn.
– Đi chơi vui vẻ nha.
Rồi tôi quay lưng bước đi… dừng chân ngang với anh giữ xe tôi hỏi…
– Anh chỉ dùm em chỗ đón xe ôm…
– Dạ anh đi thẳng ra ngả tư chắc có đó anh – anh giữ xe nhìn tôi hơi ái ngại…
Gật đầu tôi đi thẳng… đôi tay tôi nắm chặt… chẳng hiểu sao vai tôi cứ run run lên… từng bước đi nặng trĩu… bước khỏi cái thế giới cao sang ấy… khó khăn… đường đi… sao dài quá. Tôi bỏ tay vào túi quần… có lẽ tôi sợ để tay ở ngoài người ta sẽ thấy đôi bàn tay “trắng” của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.