Quyển 1 - Chương 103
Nguyễn Mon
19/07/2013
Tiếng em thở đều đều cuộn tròn trong vòng tay nó im ngủ, thi thoảng đôi tay em siết chặt lấy nó trong cơn mê...em của nó có lẽ đã quá mệt mõi về tinh thần suốt mấy hôm nay. Nó cũng vậy, nhưng nó ko cho phép mình mệt mõi vì nó cần phải che chở cho em nửa mà. Trong đầu nó chuẩn bị sẵn cách đối phó với mọi tính huống sẽ diễn ra cũng như đã sẵn sàng mọi thứ để giữ em ở lại bên nó bất chấp tất cả. Trời SG ban đêm im lặng nao lòng, nhìn em ngủ ngon như thiên thần nhỏ, lòng nó rộn lên niềm hạnh phúc...mỗi lần nhìn em ngủ nó luôn cảm thấy như vậy. Khẽ hôn nhẹ lên bờ môi em, nó mĩm cười chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng...mọi thứ lại diễn ra như những ngày bên nhau. Lại một nụ hôn ngọt ngào từ em đánh thức nó dậy, lại cảm giác có con ma đáng yêu đè lên người nhún nhún cười khúc khích ko cho nó ngủ nướng. Ko thèm mở mắt nó giơ tay kéo em vào lòng mĩm cười
- Dậy sớm vậy tiểu thư
- Ngta dậy lâu rùi...có tên ngốc anh ham ngủ nướng hoài lun. Dậy điiiiiii em muốn ăn sáng
- Ờ...vậy làm ơn đánh thức anh dậy dùm đi. Ngủ nửa rồi nè
- Hihi đồ đáng ghét
Em cuối người hôn thật sâu lên môi rồi nắm tay kéo nó dậy. Mĩm cười ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em sau đó nó mới chịu lếch vào tolet vệ sinh cá nhân. Vừa chạm tay vào nước nó vội rụt lại vì đau rát. Nhìn bàn tay nó mĩm cười tự cốc nhẹ vào đầu mình, lại vì em mà bị thương rồi. ngón tay nó bị sướt do rút chốt bình chữa cháy hôm qua giờ sưng tấy lên đỏ loét, nhìn vào gương suýt phì cười vì vết bầm nho nhỏ trên khóe mắt phải, do cú đấm đêm qua của Quang đây mà. Sử dụng tay trái để đánh răng, rửa mặt nhẹ nhẹ tránh đau xong nó đi ra ngoài thay đồ. Em đứng sau lưng tự bao giờ mĩm cười cầm tay nó lôi băng trong hộp dụng cụ y tế ra cốc nhẹ lên đầu nó.
- Đưa đây em băng cho. Anh đó...lâu lâu cũng liều lắm lun nha
- Bảo vệ người yêu mà
- Cảm ơn hen...học ai cái kiểu nói chiện dẻo miệng quá dzạ
- Ờ ờ...tự ngâm cú đó
- Hihi...mệt ghê. Chút em mua trứng gà lăn vết bầm cho anh
- Ờ ờ thôi khỏi đi em...lăn đau
- Biết sợ đau luôn
- Đau ai hổng sợ trời
- Hihi đáng ghét...Xong rùi đó đi ăn sáng đi em đói bụng lắm rùi nè
- Ờ
Nó dắt xe ra ngoài, em khóa cửa leo lên ôm chặt sau lưng. Nó siết ga chạy ra quán ăn gần đó để ăn sáng. Gọi một tô hủ tiếu và tô bánh canh cho em nó mới phát hiện cái ngu của mình. Tay bị sướt ngay ngón giữa lấy gì mà cầm đũa thành ra loay hoay một hồi với cái tay trái ko thuận, hủ tiếu thì hổng gắp dc cọng nào mà đũa thì rớt suốt. Cái khó ló cái khôn, nó lấy muỗng dầm dầm cho hủ tiếu đứt nhỏ ra...Em ngồi kế bên âu yếm nhìn từng hành động của nó rồi cốc nhẹ lên đầu
- Tự nhiên dầm hủ tiếu chi dzạ
- Ờ ờ dài quá làm biếng gắp
- Xí đồ nói dóc...tay đau chứ gì...Nè đổi bánh canh của em đi
- Ờ ờ
Em đẩy tô bánh canh qua cho nó rồi kéo tô hủ tiếu về mình ăn ngon lành. Hai đứa cứ như cặp tình nhân mới quen ấy. Đang ăn, chốc chốc lại quay qua nhìn nhau mĩm cười.
- Đưa em đi coi phim đi anh
- Ờ...sao tự nhiên đòi coi phim
- Vì em muốn hẹn hò với anh
- Ờ ờ...ngộ ha
- Uhm...
Nó mĩm cười chạy xe hướng về megastar, từ lúc quen nhau đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra có bao giờ nó với em hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác đâu. Quen nhau từ sự lạnh lùng của cả hai, đến gần với nhau bằng những tai nạn, yêu nhau bởi sự quan tâm chăm sóc mỗi ngày. Có lẽ cũng nên có một buổi gọi là hẹn hò cho lãng mạn như mấy cặp tình nhân bình thường chứ. Đưa em vào trong, chọn một bộ phim tình cảm hài nhẹ nhàng để xem, em ôm chặt tay dựa đầu vào vai nó im lặng xem phim, thi thoảng cười khúc khích như trẻ con, thi thoảng rướn người hôn nhẹ lên môi nó. Tình yêu...luôn cần những điều lãng mạn kia mà.
Xem phim xong nó đưa em về Coutryhouse để trốn cái nóng của buổi trưa SG. Một cafe ko đường, một cam vắt thêm tí muối cho cả hai...vậy là vừa đủ cho thói quen yêu thương từ em và nó. Bẻ trộm một cành hoa trong bồn nó đặt vào tay em mĩm cười...
- Hình như chưa bao giờ anh nói với em câu này...giờ tự nhiên muốn nói...hy vọng hổng quá muộn...
Em im lặng, mắt âu yếm nhìn nó chờ đợi điều nó sắp nói. Yêu nhau đến ko còn gì yêu hơn nửa vậy mà tự nhiên tay nó run, tim đập thình thịch, miệng ấp úng như gà mắc thóc...
- Em...làm...làm bạn gái..anh nha....
Ngập ngừng cả buổi, gãi muốn tróc da đầu cuồi cùng nó cũng hoàn thành được trọn vẹn câu nói...Hình như em bất ngờ với cái ý định ngố tồ của nó cho nên mắt em tròn xoe, má ửng hồng...có lẽ lần đầu tiên em thấy một người yêu nhau từ lâu, bên nhau vượt qua bao nhiêu yêu thương giờ tự nhiên lại đòi tỏ tình.Nó cũng cảm thấy nó cũng rảnh thiệt ^^. Em nắm chặt tay dựa đầu vào vai nó khẽ gật đầu
- Dạ...
Em hiền ngoan như chú mèo con, chẳng còn một chút lạnh lùng kiêu sa thường ngày, bên nó...em luôn như vậy...Dường như khi yêu con người ta ai cũng là một người khác so với phần còn lại của thế giới. Em cũng vậy...và nó cũng vậy.
Nhấp một ngụm cam vắt của mình em nhẹ nhàng quay qua nhìn nó
- Anh...mẹ em sẽ gây chuyện với anh đó
- Ờ anh biết
- Anh có sợ ko
- Anh chỉ sợ mất em thôi
- Dạ...
Em im lặng...nó cũng chìm vào suy nghĩ của riêng nó. Rồi em lại lên tiếng
- Anh...có chịu bỏ tất cả để yêu em hok
- Ừ
- Hổng hối hận hả
- Ừ..
Nó hôn nhẹ lên tóc em thầm thì
- Anh yêu em....
Cafe đắng bổng dưng ngọt ngào đến lạ. Nó đang sống rất thật với cảm xúc của mình, có lẽ cho mãi đến giờ...đó là những khoảnh khắc duy nhất nó sống thật với suy nghĩ trong mình...tất cả cũng từ tình yêu của em mang lại sự thay đổi đó. Em gật đầu...cắn nhẹ lên vai nó mĩm cười vui vẻ...Suy nghĩ một hồi em của nó lại lên tiếng trước.
- Anh...hay là anh đưa em đi khỏi SG đi...
- Đi đâu em
- Đi đâu cũng được...em sợ ở lại đây nhà em kiếm được thì....
- Ờ...anh hiểu mà.
Nó đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm dài rồi chép miệng.\
- Ko cần đi đâu hết. Cứ ở lại đây. Mọi chuyện anh suy nghĩ kỹ cho tương lai hai đứa mình rồi. Chỉ cần em mạnh mẽ bên anh...chuyện còn lại anh sẽ lo được
- Là sao anh...
- Ừ...tụi mình còn nhỏ thiệt nhưng anh nghĩ nếu em vượt qua dc tâm lí với gia đình em thì mọi thứ khó khăn cỡ nào tụi mình cũng bên nhau được hết.
- Anh...nhưng nhà em....
- Đừng lo. Anh biết nếu em từ bỏ gia đình theo anh sẽ nhiều khó khăn lắm, nhất là cuộc sống lâu dài sau này vì tụi mình còn nhỏ mà. Nhưng anh tính hết rồi, hỏi ý anh Kha nửa. Anh vẫn sẽ đi học, vừa đi làm có gì anh Kha sẽ lo việc làm cho anh, học phí của anh cũng hổng nhiều nên hổng cần lo quá...còn em thu nhập đi diễn cũng đủ lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, lo cho cả việc em học nửa. Anh cũng hy vọng mọi thứ ko đẩy tụi mình tới mức phải bắt em rời bỏ gia đình...như vậy em sẽ khó khăn nhiều lắm...
- Thì ra anh tính tới mức này lun rùi sao...em đồng ý hết nè...miễn dc bên anh khó khăn mấy em cũng chịu. Em còn anh Huy, có dì em, bà ngoại em ủng hộ tụi mình đó...
- Vậy tốt quá...trước mắt cứ vững tin như vậy khi nào anh tốt nghiệp, em học xong mình từ từ thuyết phục gia đình em sau...
- Dạ.
Em dựa đầu vào vai nó im lặng. Mấy ngày xa em nó đã suy nghĩ rất nhiều tình huống và đã hỏi qua ý của ông Kha. Trong tình huống xấu nhất nếu em dám bỏ gia đình theo nó thì cuộc sống hai đứa có lẽ cũng ko quá khó khăn vì nó ít ra cũng có thu nhập, em thì càng khỏi phải nói tính chất công việc của mình một tuần em diễn một vài show là gấp 10 lần lương nó làm một tháng. Công việc của em là ngắn ngày, còn của nó sẽ là lâu dài về sau. Chỉ cần cả hai thực sự cố gắng chẳng khó khăn nào ko vượt qua hết. Bắt em rời bỏ mọi thứ để bên nó sẽ thiệt thòi cho em lắm nhưng nó biết một khi em quyết định yêu nó em đã ko bao giờ quan tâm đến khó khăn thiệt thòi...và nó biết tuy em còn trẻ nhưng em của nó đủ chín chắn và nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống vật chất bình thường hằng ngày với nó mà.
- Em suy nghĩ kỹ lời anh nói nha. Sống với nhau nhiều chuyện nảy sinh lắm đó ko như yêu nhau bình thường đâu. Sẽ có lúc anh hoặc em mệt mõi chán nản, rồi lục đục cãi nhau này nọ nửa vì tụi mình còn trẻ lắm mà. Anh hổng muốn vì suy nghĩ và tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ làm hại đến tương lai sau này đâu...anh đã sẵn sàng...quyết định còn lại là em đó....anh...
Em bịt miệng nó lại mĩm cười
- Em đồng ý...em đồng ý...em đồng ý
Em nhắm mắt lập lại đến ba lần trước khi ôm cổ hôn nó thật lâu mặc cho vài người đang nhìn về phía em và nó. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng...em đồng ý, nó cũng ko ngại ngần gì mà đương đầu với tất cả để giữ em. Người con gái tốt nhất cho gia đình nhỏ nó sẽ cố gắng xây dựng. Nó sẽ làm tất cả để chăm sóc thật tốt bù đắp cho em, nó sẽ học và làm bất cứ gì để đủ kinh tế lo lắng cho em sau này kể cả việc phải từ bỏ ước mơ công việc của mình nếu cần thiết. Ko có gì quan trọng bằng em lúc này và về sau nửa...ko có ước mơ nào so sánh được việc ở bên em...vì đơn giản em chính là ước mơ của nó.
- Giờ em trở về nhà nha anh. Em muốn nói chuyện với mẹ một lần nửa
- Ừ. Cũng dc nhưng em phải bình tĩnh đó
- Uhm nè. Em cũng sẽ nói chuyện với anh Huy và ngoại em nửa
- Anh cũng tính nói vậy. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người lớn.
- Còn anh
- Anh hả...một mình anh quyết định đủ rồi. Anh nghĩ nhà anh khi biết chuyện cũng sẽ ủng hộ. Nếu ko ủng hộ cũng chẳng quan trọng lắm. Anh cứng đầu từ nhỏ rùi mà
- Hay quá ha..hèn gì
- Hèn gì hả em
- Hư hỏng mặt thấy ghét
- Ờ ờ
Em nhìn sâu vào mắt nó
- Anh
- Sao em
- Cảm ơn anh
- Sao cảm ơn anh
- Uhm vì anh đã luôn bình tĩnh...anh làm em thấy an tâm lắm
- Ờ cũng buồn cũng rối lắm chớ....
- Em cũng vậy. Anh mà hổng ở bên em chắc em sẽ điên lun đó
- Ừ...anh ở đây mà. Em phải mạnh mẽ lên nha
- Dạ em biết rùi người yêu...hihi
- Giờ anh đưa em về
- Thui...anh đưa em qua nhà nhỏ Hân chút em gọi anh Huy đưa em về nhà sau
- Ờ vậy cũng dc.
Nó mĩm cười gọi tính tiền, em vẫn tranh thủ ngả vào vai nó. Tự nhiên thấy vai mình nhỏ nhưng cũng vững đó chứ...ít nhất là về mặt tinh thần cho em.
Đưa em qua nhà nhỏ Hân xong nó quay xe trở về quán ngay, ko phải để làm mà để kiếm ông Kha thông báo tình hình. Vừa gặp nó kéo vội ông Kha vào một góc bàn nhanh chóng thông báo lại mọi chuyện xảy ra hôm qua đến giờ cả việc nó và em đã thống nhất với nhau nửa. Nghe xong ông Kha gật gù
- Tốt...vậy là tau hổng có nhìn lầm mày. Cứ bình tĩnh mà làm, con Thy nó thương mày thì đừng có lo mấy chiện kia. Có gì tau tính phụ cho mày...anh em tau ko có bỏ mày đâu. Tau đéo muốn thấy thằng anh em của tau bị giống tau hồi trước. Cố gắng lên mày.
- Dạ vậy thì cảm ơn anh. Hổng có anh cho ý kiến chắc em cũng hổng dám mạnh miệng vậy nửa
- Tào lao ơn nghĩa gì. Anh em ko mà. Đi làm việc tiếp đi có gì cho tau hay.
- Em biết rồi.
Ông Kha đứng dậy vỗ vai nó mấy cái rồi xách xe đi kiếm chị Tiên làm gì đó ko biết. Còn nó thì thay đồ quản lí quán thế chỗ cho ổng. Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài thì nhờ bạn bè. Câu nói này luôn luôn chính xác ít nhất cho tới lúc nó viết hồi ký này...thực sự nó đã may mắn dc giúp đỡ từ nhiều người bạn tốt.
Trời sáng...mọi thứ lại diễn ra như những ngày bên nhau. Lại một nụ hôn ngọt ngào từ em đánh thức nó dậy, lại cảm giác có con ma đáng yêu đè lên người nhún nhún cười khúc khích ko cho nó ngủ nướng. Ko thèm mở mắt nó giơ tay kéo em vào lòng mĩm cười
- Dậy sớm vậy tiểu thư
- Ngta dậy lâu rùi...có tên ngốc anh ham ngủ nướng hoài lun. Dậy điiiiiii em muốn ăn sáng
- Ờ...vậy làm ơn đánh thức anh dậy dùm đi. Ngủ nửa rồi nè
- Hihi đồ đáng ghét
Em cuối người hôn thật sâu lên môi rồi nắm tay kéo nó dậy. Mĩm cười ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em sau đó nó mới chịu lếch vào tolet vệ sinh cá nhân. Vừa chạm tay vào nước nó vội rụt lại vì đau rát. Nhìn bàn tay nó mĩm cười tự cốc nhẹ vào đầu mình, lại vì em mà bị thương rồi. ngón tay nó bị sướt do rút chốt bình chữa cháy hôm qua giờ sưng tấy lên đỏ loét, nhìn vào gương suýt phì cười vì vết bầm nho nhỏ trên khóe mắt phải, do cú đấm đêm qua của Quang đây mà. Sử dụng tay trái để đánh răng, rửa mặt nhẹ nhẹ tránh đau xong nó đi ra ngoài thay đồ. Em đứng sau lưng tự bao giờ mĩm cười cầm tay nó lôi băng trong hộp dụng cụ y tế ra cốc nhẹ lên đầu nó.
- Đưa đây em băng cho. Anh đó...lâu lâu cũng liều lắm lun nha
- Bảo vệ người yêu mà
- Cảm ơn hen...học ai cái kiểu nói chiện dẻo miệng quá dzạ
- Ờ ờ...tự ngâm cú đó
- Hihi...mệt ghê. Chút em mua trứng gà lăn vết bầm cho anh
- Ờ ờ thôi khỏi đi em...lăn đau
- Biết sợ đau luôn
- Đau ai hổng sợ trời
- Hihi đáng ghét...Xong rùi đó đi ăn sáng đi em đói bụng lắm rùi nè
- Ờ
Nó dắt xe ra ngoài, em khóa cửa leo lên ôm chặt sau lưng. Nó siết ga chạy ra quán ăn gần đó để ăn sáng. Gọi một tô hủ tiếu và tô bánh canh cho em nó mới phát hiện cái ngu của mình. Tay bị sướt ngay ngón giữa lấy gì mà cầm đũa thành ra loay hoay một hồi với cái tay trái ko thuận, hủ tiếu thì hổng gắp dc cọng nào mà đũa thì rớt suốt. Cái khó ló cái khôn, nó lấy muỗng dầm dầm cho hủ tiếu đứt nhỏ ra...Em ngồi kế bên âu yếm nhìn từng hành động của nó rồi cốc nhẹ lên đầu
- Tự nhiên dầm hủ tiếu chi dzạ
- Ờ ờ dài quá làm biếng gắp
- Xí đồ nói dóc...tay đau chứ gì...Nè đổi bánh canh của em đi
- Ờ ờ
Em đẩy tô bánh canh qua cho nó rồi kéo tô hủ tiếu về mình ăn ngon lành. Hai đứa cứ như cặp tình nhân mới quen ấy. Đang ăn, chốc chốc lại quay qua nhìn nhau mĩm cười.
- Đưa em đi coi phim đi anh
- Ờ...sao tự nhiên đòi coi phim
- Vì em muốn hẹn hò với anh
- Ờ ờ...ngộ ha
- Uhm...
Nó mĩm cười chạy xe hướng về megastar, từ lúc quen nhau đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra có bao giờ nó với em hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác đâu. Quen nhau từ sự lạnh lùng của cả hai, đến gần với nhau bằng những tai nạn, yêu nhau bởi sự quan tâm chăm sóc mỗi ngày. Có lẽ cũng nên có một buổi gọi là hẹn hò cho lãng mạn như mấy cặp tình nhân bình thường chứ. Đưa em vào trong, chọn một bộ phim tình cảm hài nhẹ nhàng để xem, em ôm chặt tay dựa đầu vào vai nó im lặng xem phim, thi thoảng cười khúc khích như trẻ con, thi thoảng rướn người hôn nhẹ lên môi nó. Tình yêu...luôn cần những điều lãng mạn kia mà.
Xem phim xong nó đưa em về Coutryhouse để trốn cái nóng của buổi trưa SG. Một cafe ko đường, một cam vắt thêm tí muối cho cả hai...vậy là vừa đủ cho thói quen yêu thương từ em và nó. Bẻ trộm một cành hoa trong bồn nó đặt vào tay em mĩm cười...
- Hình như chưa bao giờ anh nói với em câu này...giờ tự nhiên muốn nói...hy vọng hổng quá muộn...
Em im lặng, mắt âu yếm nhìn nó chờ đợi điều nó sắp nói. Yêu nhau đến ko còn gì yêu hơn nửa vậy mà tự nhiên tay nó run, tim đập thình thịch, miệng ấp úng như gà mắc thóc...
- Em...làm...làm bạn gái..anh nha....
Ngập ngừng cả buổi, gãi muốn tróc da đầu cuồi cùng nó cũng hoàn thành được trọn vẹn câu nói...Hình như em bất ngờ với cái ý định ngố tồ của nó cho nên mắt em tròn xoe, má ửng hồng...có lẽ lần đầu tiên em thấy một người yêu nhau từ lâu, bên nhau vượt qua bao nhiêu yêu thương giờ tự nhiên lại đòi tỏ tình.Nó cũng cảm thấy nó cũng rảnh thiệt ^^. Em nắm chặt tay dựa đầu vào vai nó khẽ gật đầu
- Dạ...
Em hiền ngoan như chú mèo con, chẳng còn một chút lạnh lùng kiêu sa thường ngày, bên nó...em luôn như vậy...Dường như khi yêu con người ta ai cũng là một người khác so với phần còn lại của thế giới. Em cũng vậy...và nó cũng vậy.
Nhấp một ngụm cam vắt của mình em nhẹ nhàng quay qua nhìn nó
- Anh...mẹ em sẽ gây chuyện với anh đó
- Ờ anh biết
- Anh có sợ ko
- Anh chỉ sợ mất em thôi
- Dạ...
Em im lặng...nó cũng chìm vào suy nghĩ của riêng nó. Rồi em lại lên tiếng
- Anh...có chịu bỏ tất cả để yêu em hok
- Ừ
- Hổng hối hận hả
- Ừ..
Nó hôn nhẹ lên tóc em thầm thì
- Anh yêu em....
Cafe đắng bổng dưng ngọt ngào đến lạ. Nó đang sống rất thật với cảm xúc của mình, có lẽ cho mãi đến giờ...đó là những khoảnh khắc duy nhất nó sống thật với suy nghĩ trong mình...tất cả cũng từ tình yêu của em mang lại sự thay đổi đó. Em gật đầu...cắn nhẹ lên vai nó mĩm cười vui vẻ...Suy nghĩ một hồi em của nó lại lên tiếng trước.
- Anh...hay là anh đưa em đi khỏi SG đi...
- Đi đâu em
- Đi đâu cũng được...em sợ ở lại đây nhà em kiếm được thì....
- Ờ...anh hiểu mà.
Nó đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm dài rồi chép miệng.\
- Ko cần đi đâu hết. Cứ ở lại đây. Mọi chuyện anh suy nghĩ kỹ cho tương lai hai đứa mình rồi. Chỉ cần em mạnh mẽ bên anh...chuyện còn lại anh sẽ lo được
- Là sao anh...
- Ừ...tụi mình còn nhỏ thiệt nhưng anh nghĩ nếu em vượt qua dc tâm lí với gia đình em thì mọi thứ khó khăn cỡ nào tụi mình cũng bên nhau được hết.
- Anh...nhưng nhà em....
- Đừng lo. Anh biết nếu em từ bỏ gia đình theo anh sẽ nhiều khó khăn lắm, nhất là cuộc sống lâu dài sau này vì tụi mình còn nhỏ mà. Nhưng anh tính hết rồi, hỏi ý anh Kha nửa. Anh vẫn sẽ đi học, vừa đi làm có gì anh Kha sẽ lo việc làm cho anh, học phí của anh cũng hổng nhiều nên hổng cần lo quá...còn em thu nhập đi diễn cũng đủ lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, lo cho cả việc em học nửa. Anh cũng hy vọng mọi thứ ko đẩy tụi mình tới mức phải bắt em rời bỏ gia đình...như vậy em sẽ khó khăn nhiều lắm...
- Thì ra anh tính tới mức này lun rùi sao...em đồng ý hết nè...miễn dc bên anh khó khăn mấy em cũng chịu. Em còn anh Huy, có dì em, bà ngoại em ủng hộ tụi mình đó...
- Vậy tốt quá...trước mắt cứ vững tin như vậy khi nào anh tốt nghiệp, em học xong mình từ từ thuyết phục gia đình em sau...
- Dạ.
Em dựa đầu vào vai nó im lặng. Mấy ngày xa em nó đã suy nghĩ rất nhiều tình huống và đã hỏi qua ý của ông Kha. Trong tình huống xấu nhất nếu em dám bỏ gia đình theo nó thì cuộc sống hai đứa có lẽ cũng ko quá khó khăn vì nó ít ra cũng có thu nhập, em thì càng khỏi phải nói tính chất công việc của mình một tuần em diễn một vài show là gấp 10 lần lương nó làm một tháng. Công việc của em là ngắn ngày, còn của nó sẽ là lâu dài về sau. Chỉ cần cả hai thực sự cố gắng chẳng khó khăn nào ko vượt qua hết. Bắt em rời bỏ mọi thứ để bên nó sẽ thiệt thòi cho em lắm nhưng nó biết một khi em quyết định yêu nó em đã ko bao giờ quan tâm đến khó khăn thiệt thòi...và nó biết tuy em còn trẻ nhưng em của nó đủ chín chắn và nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống vật chất bình thường hằng ngày với nó mà.
- Em suy nghĩ kỹ lời anh nói nha. Sống với nhau nhiều chuyện nảy sinh lắm đó ko như yêu nhau bình thường đâu. Sẽ có lúc anh hoặc em mệt mõi chán nản, rồi lục đục cãi nhau này nọ nửa vì tụi mình còn trẻ lắm mà. Anh hổng muốn vì suy nghĩ và tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ làm hại đến tương lai sau này đâu...anh đã sẵn sàng...quyết định còn lại là em đó....anh...
Em bịt miệng nó lại mĩm cười
- Em đồng ý...em đồng ý...em đồng ý
Em nhắm mắt lập lại đến ba lần trước khi ôm cổ hôn nó thật lâu mặc cho vài người đang nhìn về phía em và nó. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng...em đồng ý, nó cũng ko ngại ngần gì mà đương đầu với tất cả để giữ em. Người con gái tốt nhất cho gia đình nhỏ nó sẽ cố gắng xây dựng. Nó sẽ làm tất cả để chăm sóc thật tốt bù đắp cho em, nó sẽ học và làm bất cứ gì để đủ kinh tế lo lắng cho em sau này kể cả việc phải từ bỏ ước mơ công việc của mình nếu cần thiết. Ko có gì quan trọng bằng em lúc này và về sau nửa...ko có ước mơ nào so sánh được việc ở bên em...vì đơn giản em chính là ước mơ của nó.
- Giờ em trở về nhà nha anh. Em muốn nói chuyện với mẹ một lần nửa
- Ừ. Cũng dc nhưng em phải bình tĩnh đó
- Uhm nè. Em cũng sẽ nói chuyện với anh Huy và ngoại em nửa
- Anh cũng tính nói vậy. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người lớn.
- Còn anh
- Anh hả...một mình anh quyết định đủ rồi. Anh nghĩ nhà anh khi biết chuyện cũng sẽ ủng hộ. Nếu ko ủng hộ cũng chẳng quan trọng lắm. Anh cứng đầu từ nhỏ rùi mà
- Hay quá ha..hèn gì
- Hèn gì hả em
- Hư hỏng mặt thấy ghét
- Ờ ờ
Em nhìn sâu vào mắt nó
- Anh
- Sao em
- Cảm ơn anh
- Sao cảm ơn anh
- Uhm vì anh đã luôn bình tĩnh...anh làm em thấy an tâm lắm
- Ờ cũng buồn cũng rối lắm chớ....
- Em cũng vậy. Anh mà hổng ở bên em chắc em sẽ điên lun đó
- Ừ...anh ở đây mà. Em phải mạnh mẽ lên nha
- Dạ em biết rùi người yêu...hihi
- Giờ anh đưa em về
- Thui...anh đưa em qua nhà nhỏ Hân chút em gọi anh Huy đưa em về nhà sau
- Ờ vậy cũng dc.
Nó mĩm cười gọi tính tiền, em vẫn tranh thủ ngả vào vai nó. Tự nhiên thấy vai mình nhỏ nhưng cũng vững đó chứ...ít nhất là về mặt tinh thần cho em.
Đưa em qua nhà nhỏ Hân xong nó quay xe trở về quán ngay, ko phải để làm mà để kiếm ông Kha thông báo tình hình. Vừa gặp nó kéo vội ông Kha vào một góc bàn nhanh chóng thông báo lại mọi chuyện xảy ra hôm qua đến giờ cả việc nó và em đã thống nhất với nhau nửa. Nghe xong ông Kha gật gù
- Tốt...vậy là tau hổng có nhìn lầm mày. Cứ bình tĩnh mà làm, con Thy nó thương mày thì đừng có lo mấy chiện kia. Có gì tau tính phụ cho mày...anh em tau ko có bỏ mày đâu. Tau đéo muốn thấy thằng anh em của tau bị giống tau hồi trước. Cố gắng lên mày.
- Dạ vậy thì cảm ơn anh. Hổng có anh cho ý kiến chắc em cũng hổng dám mạnh miệng vậy nửa
- Tào lao ơn nghĩa gì. Anh em ko mà. Đi làm việc tiếp đi có gì cho tau hay.
- Em biết rồi.
Ông Kha đứng dậy vỗ vai nó mấy cái rồi xách xe đi kiếm chị Tiên làm gì đó ko biết. Còn nó thì thay đồ quản lí quán thế chỗ cho ổng. Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài thì nhờ bạn bè. Câu nói này luôn luôn chính xác ít nhất cho tới lúc nó viết hồi ký này...thực sự nó đã may mắn dc giúp đỡ từ nhiều người bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.