Quyển 2 - Chương 31
Nguyễn Mon
09/09/2013
Mọi chuyện vẫn không có vẻ gì rắc rối đến với nó vì hai ba ngày nay nó cũng học, làm bình thường. Chị của nó từ hôm anh Phong được cho phép trở lại SG thì cũng không dành hết thời gian hành xác nó nửa với lại hôm kia có than thở nhức đầu việc gì đó, chắc là lại bận công việc riêng đây mà. Nó nhét cuốn tài liệu vào tay nhỏ bạn giữ dùm rồi gỡ luôn một cúc áo cho đỡ ngột ngạt, vừa kết thúc xong buổi thuyết trình của tất cả các nhóm trong lớp. Nóng và mệt thiếu điều muốn tìm một cái hồ nước nhảy ào vào cho sảng khoái, cả buổi chui rúc trong góc để điều chỉnh âm thanh, hình ảnh, micro, điện đóm…cho cả buổi thuyết trình, giờ mới được tự do nên dẹp hết mấy cái hình ảnh sinh viên áo đóng thùng lịch sự từ đầu giờ. Trong lớp hơn 100 con người này, ban đầu có phân công theo nhóm nhưng do khả năng, tinh thần trách nhiệm…dần dần mọi việc về kỹ thuật, âm thanh, hình ảnh mỗi buổi học cũng như máy móc, trang thiết bị phục vụ việc học mỗi buổi đều do nó phụ thầy cô lo lắng, mỗi buổi thuyết trình hay trình chiếu thì nó lại yên vị trong góc với máy móc. Thi thoảng cũng có lớp trưởng hay một hai thằng nào đó thay thế vị trí nó nhưng đa số đều do nó phụ trách. Chẳng phải siêng hay giỏi giang gì đâu mà tại phần đó cũng là sở thích, nếu phụ trách lo vụ kỹ thuật thì không phải ngồi dưới đối mặt với những câu hỏi, những trang tài liệu dày đặc, chiếm được cảm tình của giáo viên và nhất là ở cái góc đầy dây điện, máy móc thiết bị đó nó sẽ luôn được im lặng một mình, không phải tranh luận, không phải nói nhiều, không phải quan tâm mình phải thân với ai, phải gia nhập nhóm nào…
- Làm gì cái mặt khó chịu dữ vậy?
Nhỏ Hân từ đâu bất thình lình xuất hiện kế bên đưa cho nó ly trà sữa hình như nhỏ mới mua ở cái tiệm trà sữa nhỏ nằm góc đường gần chỗ nó học. Căn-tin cũng vắng người, chỉ có nó, nhỏ bạn và một hai đứa khác nán lại chỗ học để tránh cái nắng nóng của buổi trưa SG, sau giờ học là giờ nghỉ trưa nên nhỏ Hân vào đây cũng không có gì làm ồn ào cả. Nhưng hơi lạ là không hiểu vì sao nhỏ lại vào được đây vì nơi nó học có công an canh gác nghiêm ngặt theo kiểu trừ khi là sinh viên, công an, người có công vụ, quân đội…thì sẽ không ai được quyền đến gần kể cả đậu đầu xe gần cổng cũng không được.
- Ủa sao vô đây được?
- Sao nghỉ học rồi hổng chịu về. Ở đây chi vậy? Chờ ngoài cổng cả buổi hổng thấy nên vô kiếm nè.
- Ờ ngồi chút về. Nắng quá làm biếng.
- Con trai mà cũng sợ nắng nửa hả?
- Ờ…làm biếng thiệt.
- Tối ngày làm biếng. Có về nhà mà cũng làm biếng rồi mai mốt làm ăn gì được.
- Ờ ờ mà qua kiếm chi vậy?
- Mai mốt có gì gọi M qua. Đừng vô trường nửa?
- Xí bộ quen Hân xấu lắm hả mà tối ngày đòi giấu.
- Nghĩ sao cũng được. M không muốn mọi việc giữa học và bạn bè bên ngoài lẩn lộn vào nhau vậy thôi.
- Xí. Hổng cho thì thôi mai mốt hổng thèm qua nửa
- Ờ!
- Người gì kỳ cục.
Nhỏ chu miệng ra vẻ khó chịu, thôi kệ nhỏ nó cũng đang mệt vì nắng nóng chẳng thèm đôi co nhiều với nhỏ làm gì cho mõi miệng. Hút một hơi trà sữa cho đã khát nó đứng dậy kéo tay nhỏ Hân.
- Thôi về. Tới sắp tới giờ lớp ca chiều nó học rồi.
- Từ từ. Mới vô chưa nói được gì mà
- Có gì ra quán ăn nói luôn. Đói bụng rồi.
- Cũng được.
Nó dẫn nhỏ Hân xuống bãi lấy xe ở gần cổng ra vào. Nhỏ tươi cười chào anh công an đang ôm súng ngồi trong phòng gác, nó im lặng dẫn xe ra ngoài mặc cho nhỏ Hân đang đứng nói chuyện với anh công an. Nhận ra nó đang định đề máy xe chạy đi trước nhỏ Hân vội nói với theo.
- Nè từ từ chờ Hân với. Người ta hổng có xe đó!
- Hả? Vậy hồi nảy qua đây bằng cái gì?
- Đi taxi.
- Vậy nhanh lên, nắng quá nè!
Nhỏ vội quay lại chào anh công an rồi tiến lại ngồi lên phía sau nó.
- Hổng có nón hả?
- Ờ đi có một mình hai nón chi mất công.
- Thì cũng phải để sẵn 1 cái nón trên xe đề rủi có chở ai nửa chứ.
- Khỏi cần. Không có đi chung với ai đâu mà chở.
- Người gì kỳ cục. Vậy Hân là cái gì?
- Hân là bạn đột xuất không tính. Giờ qua quán ăn có chút xíu à không sao đâu. Ngồi im đi.
- Bị công an bắt ráng chịu.
Không thèm đôi co với nhỏ nửa nó cho xe chạy ào qua quán ăn quen thuộc của nó những lúc nó đi chung với bạn. Quán này khá nhiều món tự chọn, sạch sẽ lịch sự, nếu đi một mình thì nó sẽ không qua quán này ăn thay vào đó sẽ chui vào tiệm cơm bụi bình dân hơn. Ăn trưa xong, người dần phục hồi năng lượng nên đầu óc cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn, nó chở nhỏ Hân qua một quán caffe cóc khá mát mẻ để ngồi tránh nóng chứ giờ nhỏ cứ theo nó thế này làm sao mà về phòng ngủ hay đi chơi game chờ tới giờ đi làm được. Gọi caffe xong nó ngả người ra cái ghế bố thưởng thức cái bóng mát rượi của mấy cây bàng trước quán.
- Sao nay tính làm gì mà qua tận lớp kiếm M vậy? Hỏi nảy giờ hổng nói.
- Bộ có chuyện mới được qua kiếm M hả?
- Không phải. Mà nhìn cái mặt là biết có chuyện rồi.
- Xí nay thông minh quá ha.
- Rồi sao có nói không?
- Từ từ người ta nói. Làm gì dữ vậy.
Rõ ràng sắp có chuyện muốn nhờ hay ép nó làm đây nè. Nhìn cái thái độ là biết rồi. Nó im lặng nhấp một ngụm caffe đá mát lạnh đưa ánh mắt nhìn ra đường, từng dòng xe hối hả lao nhanh đi nhưng cũng muốn trốn tránh cái nắng nóng của trưa SG.
- Tối nay…cho Hân mượn M một ngày nha
Muốn té ghế với nhỏ luôn vậy. Làm một câu bất ngờ còn hơn cái xe tải lao ầm trên đường kia nửa.
- Là là sao hổng hiểu?
- Thì mượn M đi với Hân một đêm.
- Nay bày đặt mượn nửa. Mọi khi vẫn đi chung bình thường mà. Nay tính mua gì nửa, bửa mới mua cả đống đồ rồi mà.
- Tài lanh nửa. Ai nói đi mua đồ.
- Chứ làm gì? Hix nghỉ làm hoài bị ông Kha la chết.
- Hổng sao đâu. Hân xin anh Kha rồi.
Hay nhỉ, tự tiện quyết định trước khi nói với nó luôn, cái này là ép người vào đường không thể từ chối nè còn bày đặt mượn mướn nửa chi không biết.
- Mà đi đâu làm gì nghiêm trọng dữ vậy?
- Đi sinh nhật.
- Hả sinh nhật ai?
- Sinh nhật bạn Hân.
- Ờ M có quen không mà kiu M đi. Tự nhiên không mời đi làm gì?
- Có mời mà….
- …
- Nhờ hai người bửa trước gặp ở rạp chiếu phim hông?
- Ờ hơi nhớ.
- Nhỏ đó mời Han đi sinh nhật.
- Rùi sao…
Nhỏ Hân cúi cúi đầu, tay bấm bấm vào nhau tỏ vẻ bối rối.
- Thì nó mới Hân với…với bạn Hân đi
- Ý là kèm M luôn đó hả?
- Uhm…
- Kèm M chi. Quen biết gì đâu.
Hình như nó ngố thiệt thì phải, càng hỏi càng thấy khó hiểu.
- Tại…tại…
- Gì tại tại hoài vậy?
- Mà M hứa M chịu đi với Hân đi.
- Nói gì úp úp mở mở vậy. Đi thì đi bạn bè có gì đâu mà nghiêm trọng dữ vậy.
- Bộ M quên bửa Hân nói người con trai đi với nhỏ đó là ai hả?
- Ờ không.
- Thì nhỏ đó. Nó là người làm Hân với ảnh chia tay đó. Chuyện dài lắm. Nói chung…Hân…Hân không muốn đến đó một mình.
- Ờ…sao nửa?
- M đi với Hân nha…hổng phải đi kiểu bình thường. Mà cho Hân mượn M làm người yêu một ngày nha.
- Hả!!!
Nghe xong câu này còn muốn té ghế tập hai, đau tim ngang với việc giờ có chiếc xe tải nào đó lao vô người nó luôn vậy.
- Thôi không giỡn. Tự nhiên sinh nhật rồi người yêu gì nửa?
- Nó…con nhỏ đó nó muốn làm Hân xấu hổ vì bị nhỏ lấy mất bạn trai. Hân không thể không đi. Chuyện đã qua rồi…chấp nhất những người đó làm gì cho khổ không biết. Cảm thấy đi được thì đi, không thì thôi việc gì đặt nặng hơn thua chi.
- Hân biết vậy. Nhưng hổng phải Hân tranh thắng thua với con nhỏ đó đâu. Nó hổng đáng cho Hân bận tâm nửa mà. Hân chỉ muốn chứng minh cho anh ta thấy không có anh ta Hân vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ và có người yêu thương.
- Biết là vậy nhưng…
- Hân biết làm vậy kỳ lắm. Nhưng Hân thực sự cần một người đi cùng.
- Biết nhiêu người bạn tốt hơn M sao hổng kêu. Đi kêu M làm người yêu. Có khi M còn làm xấu mặt Hân hơn nửa đó. Không thấy M thua xa người cũ của Hân về mọi mặt sao.
- Ai nói thua…
- Lùn hơn, xấu hơn, ngay cả quần áo rồi xe cộ nhìn sơ là lép vế hơn người ta rùi. Đem M theo chi cho thêm mắc cỡ. Hay là nhờ anh Phong đi. Anh Phong mà đóng vai người yêu Hân thì đố ai dám chê.
- Hân không cần anh Phong. Hân chỉ muốn mượn M thôi….
Nhỏ Hân có vẻ hơi xúc động và nhất quyết chỉ muốn nó đóng vài người yêu đi sinh nhật với nhỏ. Thực sự nó không thể hiểu nổi biết bao nhiêu người tốt hơn nó, nhất là mấy anh chàng vệ tinh xung quanh nhỏ đều hợp vai hơn là thằng nhóc con như nó kia mà. Nó là nó không có thích mấy cái trò này đâu, đóng giả rồi cố thể hiện mình hơn người khác để lấy uy…đâu có hợp với con người của nó.
- Việc gì M cũng giúp Hân được. Nhưng chuyện này M thấy không ổn chút nào. Hân tìm người khác đi được không chứ M không hợp với những chuyện này đâu.
- Không muốn tìm người khác. Với lại đâu thể tìm người khác thay M được.
- Tại sao?
- M hổng nhớ bửa trước hai người đó gặp tụi mình hả. Hân lỡ nói với ảnh M là bạn trai mới của Hân rồi mà. Cách đây mấy bửa ảnh có nói liên lạc với Hân tỏ ý níu kéo muốn xin Hân thêm một thời gian để ảnh xác định lại tình cảm. Hân thì không còn yêu ảnh nửa, càng hổng thèm ngồi chờ ảnh xác định tình cảm làm gì vì Hân đâu có rảnh mà ngồi ngang hàng tranh giành tình yêu với con nhỏ kia. Hân muốn ảnh biết Hân đang sống tốt, Hân có người yêu rồi, Hân muốn ảnh nhìn thấy Hân có người yêu rồi để ảnh với con nhỏ đó tránh xa để yên cho Hân sống. Bởi vậy Hân mới muốn M đi với Hân, ý Hân là vậy đó hổng phải đòi M theo để ganh thắng thua với con nhỏ đó đâu.
- …
Nó im lặng. Lý do nhỏ Hân đưa ra đúng là có chút hợp lý giải thích cho việc nhỏ chọn nó vào vai người yêu của nhỏ. Nhưng dù lý do hợp lý như thế nào thì cái trò này cũng chẳng phải hay ho gì mà chỉ làm sinh thêm nhiều rắc rối không hay thôi chứ vui vẻ gì đâu.
- Mình là bạn mà. Đóng giả có một ngày chứ có bắt làm người yêu thiệt luôn đâu làm gì sợ dữ vậy.
Giọng nhỏ có vẻ buồn buồn.
- Không phải sợ. Tại hơi bất ngờ với thấy sao sao ấy.
- Vậy M vẫn từ chối phải không. Thực ra Hân cũng hổng muốn ép M. M suy nghĩ đi, nếu không được cũng hổng sao, Hân đi một mình cũng được.
- Đừng có vậy mà….hix từ từ M nghĩ cách cho.
- Khùng quá. Ai cần M nghĩ cách. M suy nghĩ đi. Có gì cho Hân hay. Nhờ thì nhờ vậy chứ cũng biết M sẽ hổng dễ đồng ý đâu mà, yên tâm đi Hân hổng có giận M đâu.
- Ờ…thì từ từ để M tính…
- Mệt ghê. Thôi Hân về trước đây.
- Thôi mà. Tự nhiên làm vậy…chờ tính tiền M đưa Hân về
- Khỏi. Hân đi taxi được rồi.
Ôi sợ nhất là con gái buồn kiểu này, lòng dạ sắt đá cỡ nào cũng phải ngán cái chiêu hạ giọng như thế này của con gái.
- Nói là chờ chút mà. M đưa Hân về….bất ngờ quá thì cũng phải cho người ta suy nghĩ chút chứ có ai nói nhất định từ chối đâu.
- Vậy sao?
- Đang mệt thêm Hân nói cái giọng kiểu đó nửa. Về nghỉ đi chiều tính.
- …
- Lên xe nè! Ngồi đó xụ mặt xấu thêm chứ ích lợi gì đâu.
- …
Về đến cổng nhà nhỏ Hân bước vào trong đóng cổng đứng nhìn nó. Trời SG trưa nóng, tuy không bằng với những buổi trưa hè vì giờ cũng dịp sắp cuối năm nhưng mà sau cánh cổng là ánh mắt của nhỏ Hân nhìn nó trong trường hợp này thì càng làm tăng thêm sự khó chịu trong nó. Đành bấm bụng chạy xe đi thật nhanh tránh ánh mắt của nhỏ vậy. Dừng xe dưới gốc cây mát gần đó nó lấy điện thoại dò tìm số chị.
- Gì đó nhox con?
- Đang làm gì? Ở đâu?
- Hổng làm gì. Nằm ăn hàng ở nhà nè.
- Sướng ta. Ở nhà mà cũng có đồ cho ăn hàng luôn.
- Hihi Phong mua cho chị đó.
- Vậy cho qua với.
- Hii qua thì qua đi. Mà qua chơi thì được hổng có giành ăn với chị đó.
- Ai thèm. Nóng quá qua kiếm máy lạnh.
- Vậy qua nhanh nhanh nha. Chị chờ.
- Ờ đang chạy qua nè.
Nó tắt điện thoại quay ngược đầu xe hướng về nhà chị. Chẳng hiểu sao lúc này lại muốn gặp chị, không phải nó có ý tìm chị để hỏi ý kiến chị mà đơn giản gặp chị đầu óc nó sẽ thoải mái trở lại để xử lý cho ổn tình huống nhạy cảm này. Tự nhiên đang yên lành phải đi đóng vai người yêu của một đứa bạn, mà còn là bạn thân của em nửa…thấy tào lao làm sao ấy. Cuối cùng cũng qua đến nhà chị. Dắt xe vào chào hỏi chú thím ba xong nó đi thẳng lên phòng chị. Giờ việc nó qua nhà chị chơi cũng không còn xa lạ với chú thím ba nửa, còn lên phòng chị thì đã trở thành cái đặc quyền từ lâu nó sở hữu rồi. Vào phòng đã thấy chị của nó nằm vắt vẻo hồn nhiên trên giường, xung quanh lung tung đồ ăn vặt anh Phong mua từ Hà Nội mang về cho chị. Nó cũng được chị cho mấy thanh socola và một hộp sấu gọi là món gì nó chẳng nhớ, chỉ biết ăn thấy giòn giòn, ngọt ngọt, chua chua, mặn mặn khá là ngon (chính thức mê món sấu từ đó, nay qua chắc chôm thêm 1 hộp đem lên lớp ăn). Tai chị đeo cái headphone màu trắng to đùng dán mắt vào màn hình tivi. Chả hiểu vừa ăn uống ngay trên giường ngủ, vừa nghe nhạc thì lấy đâu ra tâm trí xem phim đang chiếu trên tivi không biết.
- Nè! Sung sướng quá ha.
Nó lại gần kéo tai phone ra khỏi tai chị.
- Đừng có giành món này của chị nha. Nhox ăn cái đó kìa kìa. Chị ngán rồi.
Hết nói nổi luôn. Chưa kịp làm gì đã nói cứ như nó qua đây là lao ngay vào giành ăn với chị không bằng, đón đầu trước luôn chứ không thèo nói chuyện chào hỏi dạo đầu gì hết. Toàn suy bụng mê ăn của mình ra bụng người khác không luôn.
- Ai thèm giành ăn với chị. Nay hổng làm gì sao nằm nhà sung sướng vậy.
- Hihihi có đồ ăn ngon làm chi mệt người.
- Ăn riết mập như con heo rồi khóc ha
- Xí! Đừng trù ẻo chị. Hổng mập được đâu, chị sẽ xinh đẹp hoài luôn đừng hòng nói xấu chị.
- Cái này là nói thiệt. Trù làm gì.
- Khỏi lo. Lo thân nhox kia. Ăn nhiều vô. Ốm nhôm như con ma.
- Biết con ma ra sao không mà so sánh đó.
- Biết!
- Dóc!
- Hihi đó…có nguyên con ma khùng trước mặt chị nè ple ple…
Chị chu miêng chỉ tay vào nó rồi nằm xích qua một bên để nhường chỗ cho nó. Chưa từng thấy người nào ăn uống hồn nhiên trên chính cái giường ngủ của mình. Không có thím ba chu đáo dọn dẹp thì chắc cái người này bị kiến nó tha đi làm thịt từ lâu rồi. Nó nằm dài ra kế bên chị nhắm mắt thờ phì một cái như trút hết mọi nóng nực, bực bội, khó chịu ra bằng một cái phì dài vậy. Phòng chị mát lạnh, yên lặng tách biệt hoàn toàn với cuộc sống ồn ào nóng nực bên ngoài. Chị nằm úp người lại chống cằm đút một trái sấu to vào miệng nó.
- Bộ có chuyện gì bực hả nhox con.
- Sao biết hay vậy?
Nó nhai trái sấu một cái ngon lành nhắm mắt trả lời không cần nhìn chị.
- Hihi vì chị là chị của nhox mà.
- Uh. Có chuyện rắc rối nè.
- Ai đem rắc rối cho nhox con vậy?
- Ờ thì nhỏ Hân.
- Hihi
- Biết gì không chưa gì cười rồi.
- Nếu là từ bé Hân thì không phải rắc rối
- Sao vậy?
- Vì chúng ta là những người thân thiết với nhau. Mọi việc lớn cỡ nào cũng không phải là rắc rối. Hihi.
- Ờ ờ…
Nó chợt hiểu ra điều gì đó trong lòng từ lời nói của chị. Đã là bạn thân thiết của nhau vậy mà từ nảy tới giờ nó lại nghĩ chuyện của nhỏ Hân mang đến với mình là rắc rối. Nói như vậy chẳng khác nào nó xem nhỏ Hân là một cục rắc rối chứ đâu phải là bạn thân nửa, thêm một minh chứng cho cái tính bất cần, khó chịu khô khan của nó.
- Nếu hổng phải rắc rối thì nói ra chị sẽ cùng nhox giải quyết nè. Không được mang cái mặt nhăn nhó mệt mõi đó trong phòng chị biết chưa.
- Rồi rồi…
- Ngoan.
- Nói đi
- Cho miếng nửa coi.
- Xí…miếng nửa thôi đó. Không cho nhox ăn nhiều đâu. Sắp hết rồi.
Chị bốc thêm một trái sấu to đút vào miệng nó, mát lạnh, giòn tan.
- Hân kiu nhox đóng vai người yêu đi sinh nhật bạn với nhỏ. Để cái anh người yêu cũ của Hân biết Hân có người yêu rồi ấy mà.
- Nhox từ chối đúng không?
- Uhm. Nhox thấy không ổn. Với lại chị nhìn coi nhox có tốt hơn ông kia đâu. Thua sút đủ thứ từ ngoại hình tới điều kiện này nọ…
- Ai nói nhox thua hắn!...Nhox tốt hơn hắn rất nhiều.
- Biết ông kia sao không mà nói tỉnh bơ vậy. Nhox gặp rồi. Ông đó cao hơn nhox một chút, ăn mặc cũng sành điệu, đẹp trai lắm.
- Hắn ra sao kệ hắn chứ chị có thèm quan tâm đâu. Nhox hơn hắn chắn chắn rùi vì nhox là nhox con của chị mà hihi
- Sax…lí do lãng xẹt…
- Xí! Tại nhox tối ngày suy nghĩ khùng khùng như mấy người đó mới thấy vậy. Chị nói nhox hơn là nhox hơn.
- Ờ nói thì nói…hay là mượn anh Phong đi…thấy ảnh hợp hơn. Bảo đảm ăn đứt ông người yêu cũ của nhỏ Hân.
- Cái tên mê gái đó nói tới chi. Mà không được đâu. Bé Hân chọn nhox là có lí do mà đúng không. Nhox không được đẩy cho người khác đâu.
- Sao biết có lí do?
- Hihi tên vô tâm như nhox mà biết gì. Bộ bé Hân phải nói lí do rõ ràng nhox mới chịu hả?
- Lí do gì nửa. Thì Hân la tại hôm trước ông kia gặp nhox rồi nên không nhờ người khác được.
- Hết rùi hả?
- Ờ hết rồi. Bộ còn lí do nào nửa hả?
- Hihi mệt quá nhox biết vậy được rồi.
Chị cười, ngồi thẳng dậy rót nước ép trái cây ra ly.
- Chị hỏi nhox nhé. Nếu giờ bé Hân đi tới buổi sinh nhật đó một mình, nhox ngồi đây…cảm giác nhox sẽ ra sao. Hihi.
Chị đưa ly nước ép lên miệng uống một hớp rồi kéo nó dậy đưa ly nước ép cho nó, còn mình thì nằm xuống ôm lấy con gấu bông im lặng nhìn nó. Còn phần mình, nó ngơ ngác nhận ra mình đang đáng trách như thế nào. Nó ôm cái tính cao ngạo bất cần của mình và quên rằng Hân là bạn của nó, cô ấy gặp khó khăn và nó đã ngập ngừng không sẵn sàng bên cạnh cô ấy, tất cả tại nó ích kỷ, nó mãi so sánh mình với bạn nhỏ Hân rồi sợ rằng mình sẽ thua. Ừ ngay bây giờ có lẽ nó thua bất cứ người con trai nào trên thế giới này bởi vì nó không dám bên cạnh khi bạn mình cần. Nhất là người ấy lại là nhỏ Hân. Câu hỏi của chị đơn giản nhưng làm nó ngỡ ra nhiều điều trong lòng mình. Nó uống một hơi hết sạch ly nước ép, trả ly về tay chị nó mìm cười.
- Uhm nhox hiểu rồi.
Nó lấy điện thoại ra bấm số nhỏ Hân.
- Hân nghe nè.
- Tối nay mấy giờ đi?
- Là sao…
- Thì mấy giờ đi M qua đón Hân.
- Thật hả…M đồng ý chịu đi với Hân hả?
- Uhm.
- Hihi
- Giờ mấy giờ đi. Sau này có chuyện gì ráng chịu nha...không có bắt đền M đó.
- Biết rồi hihi. 7h M qua đón Hân nha.
- Ờ. Thôi ngủ chút đây. 7h gặp
- Uhm. Ngủ đi.
Nó cup máy. Vậy là ổn, lỡ rồi chơi tuốt luôn ngán gì ai. Cùng lắm là trao thân cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm, tự nhiên đang trong giai đoạn thất tình lại được có người yêu một ngày, lại đẹp nửa…trời thương ta rồi. Nó tự trấn an dẹp mọi lo lắng ra khỏi đầu rồi nằm xuống im lặng nhắm mắt ngủ.
- Chị nhox ngủ chút nha.
- Uhm. Chị cũng muốn ngủ.
Rồi chị cũng im lặng ôm con gấu bông nhắm mắt ngủ không nói thêm lời nào với nó nửa. Đồ ăn vẫn lung tung trên giường, nó cũng nhắm mắt, lòng vẫn không yên cho lắm…có điều gì đó nó làm sai với ai đó thì phải. Không phải với em…mà thấy sai…sai với một ai đó khác không rõ hình dung nửa. Phù chắc tại nó nghĩ ngợi nhiều quá thôi.
Thức dậy bởi ai đó đang sử dụng nó làm trò nghịch. Chị chứ còn ai nửa. Chị đang cầm một lọ mứt dâu trên tay ngồi chăm chú quẹt dâu lên mặt nó. Bị nó phát hiện chị liền nhéo mũi nó một cái rồi đứng dậy nhảy khỏi giường trốn tuốt phía sau mấy cái ghế sô-pha to đùng. Nó lấy tay quẹt quẹt trên mặt, liếm liếm…hix cái mặt nó còn ngọt hơn cái lọ mứt luôn chứ giỡn à.
- Ngon ha…nhắm chạy thoát không hả?
- Hihi dám qua đây hôn chị uýnh xỉu luôn đó.
- Đứa nào chạy là heo.
Nó thủ thế phóng xuống giường quyết tâm bắt cho được chị. Đúng là chị đâu có chạy, bốc nguyên một nắm mứt nhỏ quăng luôn vô mặt nó. Không ngờ được chị lại chơi cái chiêu không ai nghĩ ra thế này, nó lãnh nguyên nắm mứt vô giữa mặt, ngọt, cay cay khóe mắt ôm mặt ngồi xuống vì không thấy đường. Lập tức nó bị chị lao đến đè luôn xuống nền quẹt mứt túi bụi khắp đầu tóc mặt mũi. Dám tấn công người một cách trắng trợn, nó vùng dậy ôm chị lại dụi tất cả những chỗ nào nó biết có mứt vào người chị…
- Nè…chơi dơ hả
- Hihih bỏ chị ra..bớ người ta…dơ đồ chị…
- La vô ích…hừ hừ..
- Bỏ ra…dơ thiệt nè…hihi đồ mới đó…bớ người ta…cứu tui…hihihi
Giờn vui thiệt…chỉ có giỡn với chị mới thoải mái thế này thôi. Đang vật nhau ra để quẹt mứt lên người nhau thì chị vôi giơ tay đầu hàng.
- Thôi thôi…hihi nghỉ giỡn…
- Sao..sợ rồi hả?
- Xí ai thèm…tới giờ nhox đi với bé Hân kia
Chết chưa, lo giỡn suýt tí quên mất chuyện quan trọng với nhỏ Hân.
- Mệt nhox ghê…ngta kiu cho dậy hổng cảm ơn thôi. Ăn hiếp chị nảy giờ luôn.
- Ai ăn hiếp hồi nào à.
- Nè…dính mứt hết luôn nè…ngứa muốn chết nè
- Ai bỉu giỡn trước chi.
- Mệt ghê…hihi nhox tắm đi. Trễ rồi đó.
- Thôi rửa sơ xong nhox về nhà tắm thay đồ sau.
- Sao kịp. Nhox tắm đi. Chị kiếm quần áo cho thay.
- Hả. Chị làm gì có quần áo cho nhox mặc.
- Mệt nhox quá. Tắm đi. Chị lấy khăn với đồ ở nhà của chị cho mặc.
- Dẹp...Nhox là con trai đó nha.
- Hihi biết sợ hả…mệt ghê nhox tắm đi chị có đồ cho con trai chứ bộ. Mặc đỡ chút thui chị sẽ kiếm đồ cho nhox mặc đi sinh nhật.
- Được không đó.
- Được mà…nhanh nhanh đi…
Chị đẩy nó vào wc rồi chạy vô tủ đồ nếu không muốn nói là cái phòng chứa quần áo giày dép túi xách của chị. Nó tranh thủ tắm rửa cho thật sạch mứt trên người. Được một lúc chị gõ cửa phòng tắm.
- Nhox chị để đồ ngoài này nè. Chút đưa tay ra ngoài góc phải nhox là thấy nha.
- Ờ biết rồi.
Nó nhìn ra ngoài cửa phòng tắm, mờ mờ nhưng cũng đủ thấy bóng trắng của chị đi xa dần, nó mở cửa lấy đồ vào. Là một cái quần cộc và áo sơ mi sọc ca-rô to thùng thình so với nó. Kệ mặc đỡ chút ra ngoài tính cách cũng được. Mặc đồ xong nó đi ra ngoài, chị quay lại nhìn nó rồi cười ngặt nghẽo.
- Hihi đồ ngố tồ…đồ con nít…hihi
- Quê nha…
- Hihi đồ ngố đồ ngố…
Thật ngu khi chịu mặc bộ đồ này để làm trò cười cho chị, còn gì hình tượng lạnh lùng của nó nửa chứ.
- Dẹp nghỉ giỡn. Rồi giờ sao. La có đồ cho nhox mặc đi sinh nhật mà, hổng lẽ mặc vậy đi @@.
- Hihi chứ sao. Mặc vậy đi…nhìn dễ thương đó. Hihi
- Zzz
- Chờ chút đi. Cho chị ngắm nhox chút. Hihi đồ con nít.
- Ai con nít hơn ai à. Mà chị tắm đi. Mình mẩy toàn mút không kìa.
- Chút. Đang chờ nè
- Chờ gì?
- Chút biết. Hihi cho chị ngắm nhox con chút coi. Hihi
Chắc nhảy lầu ba tự tử cho xong đời chứ ngồi đây cho chị chọc hoài thế này còn quê hơn chết nửa =.=. Ngồi nói linh tinh, chịu trận bị chị chọc khoảng mười lăm phút thì có tiếng chuông cửa. Chị chạy ào xuống ra ngoài cổng, nó đứng trên nhìn theo từ cửa sổ. Một anh nào đó trông khá lạ phóng chiếc xe LX độ màu trắng pha xanh lá cây vào sân nhà bước xuống vừa tươi cười vừa nói gì đó với chị, người đó rút chìa khóa đưa chị cùng với một bọc màu đen rồi đi ra cổng. Chị bước theo đóng cổng lại rồi tung tăng chạy trở lên phòng.
- Nhox nhox. Quần áo cho nhox nè.
- Đâu ra vậy?
- Hihi mới mua đó. Nè đẹp hen. Nhox con mà mặc vô là thành hot boy liền.
- Èo…làm quá không.
Chị lấy từ trong bọc ra một cái quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, vừa nhìn đã thấy mê rồi nói gì mặc vào.
- Ai đem đồ cho chị vậy?
- Bạn Phong đó cũng là bạn chị luôn. Nảy chị gọi điện kiu ảnh mua giúp chị đó. Nhox mặc vô đi rồi ra đây chị làm tóc cho. Cái đầu bù bù như tên ngố xấu xí quá à.
- Thôi thôi chảy bình thường được rồi.
- Mệt! Nghe lời hok hả. Nhanh đi
Chị đẩy nó vào trong phòng tắm để nó thay đồ còn mình thì ngồi hát la la la gì đó. Đồ đẹp thật, rất hợp với dáng người thấp, ốm như nó, mặc vào trong nó có vẻ lịch sự hơn, mập ra hơn một tí. Vừa thay đồ nó vừa nói chuyện với chị.
- Sao anh đó biết mà mà mua đồ nha với vừa quá vậy chị?
- Xí! Chị chọn đồ đó.
- Sao chọn được?
- Đơn giản mà. Chị là chị nhox sao hổng biết nhox mặc ra sao cho đẹp được. Chị gọi điện chỉ ảnh chỗ mua với kiểu đồ mua đó. Nhanh lắm.
- Bộ ảnh ở gần hả?
- Hổng phải. Anh đó đang làm trong công ty gần đây thui. Nhà ảnh tuốt quận 8 đó.
- Hix ảnh đang làm việc hả. Tự nhiên chị bày chi cho phiền ảnh.
- Kệ. Chị hổng quan tâm chuyện đó. Nhox xong chưa? Ra đây.
- Rồi xong rồi.
Nó bước ra, chị mĩm đang ngồi vắt vẻo trên thành ghế so-pha nhìn nó, chị mĩm cười nhảy xuống xoay nó qua lại xem xét.
- Hihi thấy chưa. Đẹp trai rùi nè. Nhox ngồi xuống chị chải lại tóc cho.
- Ờ ờ.
- …..
- Anh đó về rồi hả? Sao hổng mời vào chơi?
- Hihi qua đưa đồ xong hết chuyện rồi. Cho ở đây chi nhox?
Một câu nói thật lạnh lùng, cái người này đáng sợ làm sao @@.
- Rùi sao ảnh bỏ xe lại?
- Hihi chút nhox lấy xe đó chở bé Hân đi sinh nhật nha.
- Hả sao vậy?
- Xe chị mượn đó. Đẹp hok. Hihi
- Rồi ảnh về bằng gì?
- Hổng biết. Đó là chuyện của ảnh hổng phải chuyện của nhox. Hỏi nhiều quá à ngồi im coi.
Hix nó đang chung phe với cái người khủng khiếp thế này sao trời, tội nghiệp cái anh hồi nảy, vì nó mà bị chị hành xác =.=.
- Đi sinh nhật thôi mà chị bày chi đủ thứ hoành tráng quá vậy.
- Hihi phải vậy mới được. Ngoại hình, xe cộ hổng quan trong nhưng trong tình huống này phải khác. Nhox ra sao với chị không quan trọng. Nhưng chị muốn với người khác nhox con phải tốt nhất trong mắt họ. Hôm nay nhox phải thiệt đẹp để bé Hân vui vẻ chứ hổng phải đẹp cho nhox đâu. Làm người yêu của người ta dù một ngày cũng phải làm thiệt tốt. Biết chưa.
- Biết rồi. Nhưng thấy ngại ngại sao ấy.
- Nhox khùng! Tự tin lên coi. Hôm nay phải hạ gục hết mấy người đó…hihi nhox mà đóng vai hổng đàng hoàng về chị uýnh phù mỏ đó…làm sao cho coi được đó nha nha.
- Biết rồi!
Có sai lầm khi qua đây gặp chị không trời. Làm cứ như ra trận hay đi biểu diễn văn nghệ không bằng, chăm sóc, đồ đạc xe cộ còn hơn ca sĩ diễn viên nửa. Mà dù giờ nó có nghĩ hay nói gì cũng vô ích, chị của nó muốn làm gì rồi là làm chứ chẳng thèm cho nó cơ hội từ chối. Siêu ngang bướng là nữ hoàng đó chứ không ai ra đây so với chị được nửa đâu. Không biết có biết làm tóc không nhưng chăm chú nghịch cái đầu nó cả buổi cuối cùng trông khá ổn, tóc nó chị chải rẽ một bên trái, tạo kiểu lượn sóng nhìn mặt nó cá tính hơn, lịch sự hơn. “Sắm tuồng” cả buổi xong, từ bàn tay của chị, nó lột xác khác xa một thằng nhóc ngố bình thường hằng ngày. Đúng là người đẹp vì lụa mà. Chị mĩm cười nhìn nó, ánh mắt của chị toát lên niềm vui thực sự, nó thấy điều đó. Chị nghiêng nghiêng mặt nhìn nó, cả người chị vẫn bù xù quần áo đầu tóc, cả màu dơ bần của mứt dâu, đồ ăn vương trên người…hình như chị mải mê làm đẹp cho nó mà quên mất bản thân mình.
- Xong rồi! Nhox con lãng tử đi đi. Chị phát hiện một điều rồi nha.
- Điều gì?
- Nhox con…không xấu như chị tưởng…lêu lêu…
Cái này khen thiệt hay chọc nó đây nè trời, sao cũng được…biết nhận ra cái vẻ đẹp tuyệt vọng của nó là tốt.
- Chứ sao…đã nói nhox có một vẻ đẹp tiềm ẩn mà.
- Hihi thấy ghê…tìm hoài mà nó ẩn suốt thì có. Phải có chị nhox mới đẹp được đó. Hôm nay bé Hân sẽ ngạc nhiên vì có người yêu khùng như nhox..ple ple…
- Kiếm chuyện hoài nha.
- Nhox đi đi. Sắp tới giờ kìa. Chừng nào xong về qua đây kể chuyện chị nghe nha.
- Ờ ờ.
- Đi đi! Chị chờ!...
Nó đi xuống nhà ngồi lên chiếc xe độ của anh bạn chị. Trước khi đi nó còn quay lại nhìn chị, chị đang đứng ở cửa sổ tươi cười nhìn nó.
- Cho mấy người đó biết nhox của chị tốt như thế nào…cố lên nhox con
Đi dự sinh nhật, đóng vai người yêu nhỏ Hân thôi mà chị làm cứ như nó đang đi thi nét đẹp thanh lịch toàn thành không bằng. Tướng nó mà đi thi thì vòng gửi xe cũng không có vé vào luôn nhé. Nó phòng xe ra khỏi nhà chị hướng về nhà nhỏ Hân. Hôm nay…là ngày đâu tiên nó được chị chăm sóc chuyện ăn mặc…hôm nay là ngày đầu tiên sau nhiều ngày một mình…nó sắp có người yêu nửa rồi…Hơ hơ…SG đẹp nhỉ :D
- Làm gì cái mặt khó chịu dữ vậy?
Nhỏ Hân từ đâu bất thình lình xuất hiện kế bên đưa cho nó ly trà sữa hình như nhỏ mới mua ở cái tiệm trà sữa nhỏ nằm góc đường gần chỗ nó học. Căn-tin cũng vắng người, chỉ có nó, nhỏ bạn và một hai đứa khác nán lại chỗ học để tránh cái nắng nóng của buổi trưa SG, sau giờ học là giờ nghỉ trưa nên nhỏ Hân vào đây cũng không có gì làm ồn ào cả. Nhưng hơi lạ là không hiểu vì sao nhỏ lại vào được đây vì nơi nó học có công an canh gác nghiêm ngặt theo kiểu trừ khi là sinh viên, công an, người có công vụ, quân đội…thì sẽ không ai được quyền đến gần kể cả đậu đầu xe gần cổng cũng không được.
- Ủa sao vô đây được?
- Sao nghỉ học rồi hổng chịu về. Ở đây chi vậy? Chờ ngoài cổng cả buổi hổng thấy nên vô kiếm nè.
- Ờ ngồi chút về. Nắng quá làm biếng.
- Con trai mà cũng sợ nắng nửa hả?
- Ờ…làm biếng thiệt.
- Tối ngày làm biếng. Có về nhà mà cũng làm biếng rồi mai mốt làm ăn gì được.
- Ờ ờ mà qua kiếm chi vậy?
- Mai mốt có gì gọi M qua. Đừng vô trường nửa?
- Xí bộ quen Hân xấu lắm hả mà tối ngày đòi giấu.
- Nghĩ sao cũng được. M không muốn mọi việc giữa học và bạn bè bên ngoài lẩn lộn vào nhau vậy thôi.
- Xí. Hổng cho thì thôi mai mốt hổng thèm qua nửa
- Ờ!
- Người gì kỳ cục.
Nhỏ chu miệng ra vẻ khó chịu, thôi kệ nhỏ nó cũng đang mệt vì nắng nóng chẳng thèm đôi co nhiều với nhỏ làm gì cho mõi miệng. Hút một hơi trà sữa cho đã khát nó đứng dậy kéo tay nhỏ Hân.
- Thôi về. Tới sắp tới giờ lớp ca chiều nó học rồi.
- Từ từ. Mới vô chưa nói được gì mà
- Có gì ra quán ăn nói luôn. Đói bụng rồi.
- Cũng được.
Nó dẫn nhỏ Hân xuống bãi lấy xe ở gần cổng ra vào. Nhỏ tươi cười chào anh công an đang ôm súng ngồi trong phòng gác, nó im lặng dẫn xe ra ngoài mặc cho nhỏ Hân đang đứng nói chuyện với anh công an. Nhận ra nó đang định đề máy xe chạy đi trước nhỏ Hân vội nói với theo.
- Nè từ từ chờ Hân với. Người ta hổng có xe đó!
- Hả? Vậy hồi nảy qua đây bằng cái gì?
- Đi taxi.
- Vậy nhanh lên, nắng quá nè!
Nhỏ vội quay lại chào anh công an rồi tiến lại ngồi lên phía sau nó.
- Hổng có nón hả?
- Ờ đi có một mình hai nón chi mất công.
- Thì cũng phải để sẵn 1 cái nón trên xe đề rủi có chở ai nửa chứ.
- Khỏi cần. Không có đi chung với ai đâu mà chở.
- Người gì kỳ cục. Vậy Hân là cái gì?
- Hân là bạn đột xuất không tính. Giờ qua quán ăn có chút xíu à không sao đâu. Ngồi im đi.
- Bị công an bắt ráng chịu.
Không thèm đôi co với nhỏ nửa nó cho xe chạy ào qua quán ăn quen thuộc của nó những lúc nó đi chung với bạn. Quán này khá nhiều món tự chọn, sạch sẽ lịch sự, nếu đi một mình thì nó sẽ không qua quán này ăn thay vào đó sẽ chui vào tiệm cơm bụi bình dân hơn. Ăn trưa xong, người dần phục hồi năng lượng nên đầu óc cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn, nó chở nhỏ Hân qua một quán caffe cóc khá mát mẻ để ngồi tránh nóng chứ giờ nhỏ cứ theo nó thế này làm sao mà về phòng ngủ hay đi chơi game chờ tới giờ đi làm được. Gọi caffe xong nó ngả người ra cái ghế bố thưởng thức cái bóng mát rượi của mấy cây bàng trước quán.
- Sao nay tính làm gì mà qua tận lớp kiếm M vậy? Hỏi nảy giờ hổng nói.
- Bộ có chuyện mới được qua kiếm M hả?
- Không phải. Mà nhìn cái mặt là biết có chuyện rồi.
- Xí nay thông minh quá ha.
- Rồi sao có nói không?
- Từ từ người ta nói. Làm gì dữ vậy.
Rõ ràng sắp có chuyện muốn nhờ hay ép nó làm đây nè. Nhìn cái thái độ là biết rồi. Nó im lặng nhấp một ngụm caffe đá mát lạnh đưa ánh mắt nhìn ra đường, từng dòng xe hối hả lao nhanh đi nhưng cũng muốn trốn tránh cái nắng nóng của trưa SG.
- Tối nay…cho Hân mượn M một ngày nha
Muốn té ghế với nhỏ luôn vậy. Làm một câu bất ngờ còn hơn cái xe tải lao ầm trên đường kia nửa.
- Là là sao hổng hiểu?
- Thì mượn M đi với Hân một đêm.
- Nay bày đặt mượn nửa. Mọi khi vẫn đi chung bình thường mà. Nay tính mua gì nửa, bửa mới mua cả đống đồ rồi mà.
- Tài lanh nửa. Ai nói đi mua đồ.
- Chứ làm gì? Hix nghỉ làm hoài bị ông Kha la chết.
- Hổng sao đâu. Hân xin anh Kha rồi.
Hay nhỉ, tự tiện quyết định trước khi nói với nó luôn, cái này là ép người vào đường không thể từ chối nè còn bày đặt mượn mướn nửa chi không biết.
- Mà đi đâu làm gì nghiêm trọng dữ vậy?
- Đi sinh nhật.
- Hả sinh nhật ai?
- Sinh nhật bạn Hân.
- Ờ M có quen không mà kiu M đi. Tự nhiên không mời đi làm gì?
- Có mời mà….
- …
- Nhờ hai người bửa trước gặp ở rạp chiếu phim hông?
- Ờ hơi nhớ.
- Nhỏ đó mời Han đi sinh nhật.
- Rùi sao…
Nhỏ Hân cúi cúi đầu, tay bấm bấm vào nhau tỏ vẻ bối rối.
- Thì nó mới Hân với…với bạn Hân đi
- Ý là kèm M luôn đó hả?
- Uhm…
- Kèm M chi. Quen biết gì đâu.
Hình như nó ngố thiệt thì phải, càng hỏi càng thấy khó hiểu.
- Tại…tại…
- Gì tại tại hoài vậy?
- Mà M hứa M chịu đi với Hân đi.
- Nói gì úp úp mở mở vậy. Đi thì đi bạn bè có gì đâu mà nghiêm trọng dữ vậy.
- Bộ M quên bửa Hân nói người con trai đi với nhỏ đó là ai hả?
- Ờ không.
- Thì nhỏ đó. Nó là người làm Hân với ảnh chia tay đó. Chuyện dài lắm. Nói chung…Hân…Hân không muốn đến đó một mình.
- Ờ…sao nửa?
- M đi với Hân nha…hổng phải đi kiểu bình thường. Mà cho Hân mượn M làm người yêu một ngày nha.
- Hả!!!
Nghe xong câu này còn muốn té ghế tập hai, đau tim ngang với việc giờ có chiếc xe tải nào đó lao vô người nó luôn vậy.
- Thôi không giỡn. Tự nhiên sinh nhật rồi người yêu gì nửa?
- Nó…con nhỏ đó nó muốn làm Hân xấu hổ vì bị nhỏ lấy mất bạn trai. Hân không thể không đi. Chuyện đã qua rồi…chấp nhất những người đó làm gì cho khổ không biết. Cảm thấy đi được thì đi, không thì thôi việc gì đặt nặng hơn thua chi.
- Hân biết vậy. Nhưng hổng phải Hân tranh thắng thua với con nhỏ đó đâu. Nó hổng đáng cho Hân bận tâm nửa mà. Hân chỉ muốn chứng minh cho anh ta thấy không có anh ta Hân vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ và có người yêu thương.
- Biết là vậy nhưng…
- Hân biết làm vậy kỳ lắm. Nhưng Hân thực sự cần một người đi cùng.
- Biết nhiêu người bạn tốt hơn M sao hổng kêu. Đi kêu M làm người yêu. Có khi M còn làm xấu mặt Hân hơn nửa đó. Không thấy M thua xa người cũ của Hân về mọi mặt sao.
- Ai nói thua…
- Lùn hơn, xấu hơn, ngay cả quần áo rồi xe cộ nhìn sơ là lép vế hơn người ta rùi. Đem M theo chi cho thêm mắc cỡ. Hay là nhờ anh Phong đi. Anh Phong mà đóng vai người yêu Hân thì đố ai dám chê.
- Hân không cần anh Phong. Hân chỉ muốn mượn M thôi….
Nhỏ Hân có vẻ hơi xúc động và nhất quyết chỉ muốn nó đóng vài người yêu đi sinh nhật với nhỏ. Thực sự nó không thể hiểu nổi biết bao nhiêu người tốt hơn nó, nhất là mấy anh chàng vệ tinh xung quanh nhỏ đều hợp vai hơn là thằng nhóc con như nó kia mà. Nó là nó không có thích mấy cái trò này đâu, đóng giả rồi cố thể hiện mình hơn người khác để lấy uy…đâu có hợp với con người của nó.
- Việc gì M cũng giúp Hân được. Nhưng chuyện này M thấy không ổn chút nào. Hân tìm người khác đi được không chứ M không hợp với những chuyện này đâu.
- Không muốn tìm người khác. Với lại đâu thể tìm người khác thay M được.
- Tại sao?
- M hổng nhớ bửa trước hai người đó gặp tụi mình hả. Hân lỡ nói với ảnh M là bạn trai mới của Hân rồi mà. Cách đây mấy bửa ảnh có nói liên lạc với Hân tỏ ý níu kéo muốn xin Hân thêm một thời gian để ảnh xác định lại tình cảm. Hân thì không còn yêu ảnh nửa, càng hổng thèm ngồi chờ ảnh xác định tình cảm làm gì vì Hân đâu có rảnh mà ngồi ngang hàng tranh giành tình yêu với con nhỏ kia. Hân muốn ảnh biết Hân đang sống tốt, Hân có người yêu rồi, Hân muốn ảnh nhìn thấy Hân có người yêu rồi để ảnh với con nhỏ đó tránh xa để yên cho Hân sống. Bởi vậy Hân mới muốn M đi với Hân, ý Hân là vậy đó hổng phải đòi M theo để ganh thắng thua với con nhỏ đó đâu.
- …
Nó im lặng. Lý do nhỏ Hân đưa ra đúng là có chút hợp lý giải thích cho việc nhỏ chọn nó vào vai người yêu của nhỏ. Nhưng dù lý do hợp lý như thế nào thì cái trò này cũng chẳng phải hay ho gì mà chỉ làm sinh thêm nhiều rắc rối không hay thôi chứ vui vẻ gì đâu.
- Mình là bạn mà. Đóng giả có một ngày chứ có bắt làm người yêu thiệt luôn đâu làm gì sợ dữ vậy.
Giọng nhỏ có vẻ buồn buồn.
- Không phải sợ. Tại hơi bất ngờ với thấy sao sao ấy.
- Vậy M vẫn từ chối phải không. Thực ra Hân cũng hổng muốn ép M. M suy nghĩ đi, nếu không được cũng hổng sao, Hân đi một mình cũng được.
- Đừng có vậy mà….hix từ từ M nghĩ cách cho.
- Khùng quá. Ai cần M nghĩ cách. M suy nghĩ đi. Có gì cho Hân hay. Nhờ thì nhờ vậy chứ cũng biết M sẽ hổng dễ đồng ý đâu mà, yên tâm đi Hân hổng có giận M đâu.
- Ờ…thì từ từ để M tính…
- Mệt ghê. Thôi Hân về trước đây.
- Thôi mà. Tự nhiên làm vậy…chờ tính tiền M đưa Hân về
- Khỏi. Hân đi taxi được rồi.
Ôi sợ nhất là con gái buồn kiểu này, lòng dạ sắt đá cỡ nào cũng phải ngán cái chiêu hạ giọng như thế này của con gái.
- Nói là chờ chút mà. M đưa Hân về….bất ngờ quá thì cũng phải cho người ta suy nghĩ chút chứ có ai nói nhất định từ chối đâu.
- Vậy sao?
- Đang mệt thêm Hân nói cái giọng kiểu đó nửa. Về nghỉ đi chiều tính.
- …
- Lên xe nè! Ngồi đó xụ mặt xấu thêm chứ ích lợi gì đâu.
- …
Về đến cổng nhà nhỏ Hân bước vào trong đóng cổng đứng nhìn nó. Trời SG trưa nóng, tuy không bằng với những buổi trưa hè vì giờ cũng dịp sắp cuối năm nhưng mà sau cánh cổng là ánh mắt của nhỏ Hân nhìn nó trong trường hợp này thì càng làm tăng thêm sự khó chịu trong nó. Đành bấm bụng chạy xe đi thật nhanh tránh ánh mắt của nhỏ vậy. Dừng xe dưới gốc cây mát gần đó nó lấy điện thoại dò tìm số chị.
- Gì đó nhox con?
- Đang làm gì? Ở đâu?
- Hổng làm gì. Nằm ăn hàng ở nhà nè.
- Sướng ta. Ở nhà mà cũng có đồ cho ăn hàng luôn.
- Hihi Phong mua cho chị đó.
- Vậy cho qua với.
- Hii qua thì qua đi. Mà qua chơi thì được hổng có giành ăn với chị đó.
- Ai thèm. Nóng quá qua kiếm máy lạnh.
- Vậy qua nhanh nhanh nha. Chị chờ.
- Ờ đang chạy qua nè.
Nó tắt điện thoại quay ngược đầu xe hướng về nhà chị. Chẳng hiểu sao lúc này lại muốn gặp chị, không phải nó có ý tìm chị để hỏi ý kiến chị mà đơn giản gặp chị đầu óc nó sẽ thoải mái trở lại để xử lý cho ổn tình huống nhạy cảm này. Tự nhiên đang yên lành phải đi đóng vai người yêu của một đứa bạn, mà còn là bạn thân của em nửa…thấy tào lao làm sao ấy. Cuối cùng cũng qua đến nhà chị. Dắt xe vào chào hỏi chú thím ba xong nó đi thẳng lên phòng chị. Giờ việc nó qua nhà chị chơi cũng không còn xa lạ với chú thím ba nửa, còn lên phòng chị thì đã trở thành cái đặc quyền từ lâu nó sở hữu rồi. Vào phòng đã thấy chị của nó nằm vắt vẻo hồn nhiên trên giường, xung quanh lung tung đồ ăn vặt anh Phong mua từ Hà Nội mang về cho chị. Nó cũng được chị cho mấy thanh socola và một hộp sấu gọi là món gì nó chẳng nhớ, chỉ biết ăn thấy giòn giòn, ngọt ngọt, chua chua, mặn mặn khá là ngon (chính thức mê món sấu từ đó, nay qua chắc chôm thêm 1 hộp đem lên lớp ăn). Tai chị đeo cái headphone màu trắng to đùng dán mắt vào màn hình tivi. Chả hiểu vừa ăn uống ngay trên giường ngủ, vừa nghe nhạc thì lấy đâu ra tâm trí xem phim đang chiếu trên tivi không biết.
- Nè! Sung sướng quá ha.
Nó lại gần kéo tai phone ra khỏi tai chị.
- Đừng có giành món này của chị nha. Nhox ăn cái đó kìa kìa. Chị ngán rồi.
Hết nói nổi luôn. Chưa kịp làm gì đã nói cứ như nó qua đây là lao ngay vào giành ăn với chị không bằng, đón đầu trước luôn chứ không thèo nói chuyện chào hỏi dạo đầu gì hết. Toàn suy bụng mê ăn của mình ra bụng người khác không luôn.
- Ai thèm giành ăn với chị. Nay hổng làm gì sao nằm nhà sung sướng vậy.
- Hihihi có đồ ăn ngon làm chi mệt người.
- Ăn riết mập như con heo rồi khóc ha
- Xí! Đừng trù ẻo chị. Hổng mập được đâu, chị sẽ xinh đẹp hoài luôn đừng hòng nói xấu chị.
- Cái này là nói thiệt. Trù làm gì.
- Khỏi lo. Lo thân nhox kia. Ăn nhiều vô. Ốm nhôm như con ma.
- Biết con ma ra sao không mà so sánh đó.
- Biết!
- Dóc!
- Hihi đó…có nguyên con ma khùng trước mặt chị nè ple ple…
Chị chu miêng chỉ tay vào nó rồi nằm xích qua một bên để nhường chỗ cho nó. Chưa từng thấy người nào ăn uống hồn nhiên trên chính cái giường ngủ của mình. Không có thím ba chu đáo dọn dẹp thì chắc cái người này bị kiến nó tha đi làm thịt từ lâu rồi. Nó nằm dài ra kế bên chị nhắm mắt thờ phì một cái như trút hết mọi nóng nực, bực bội, khó chịu ra bằng một cái phì dài vậy. Phòng chị mát lạnh, yên lặng tách biệt hoàn toàn với cuộc sống ồn ào nóng nực bên ngoài. Chị nằm úp người lại chống cằm đút một trái sấu to vào miệng nó.
- Bộ có chuyện gì bực hả nhox con.
- Sao biết hay vậy?
Nó nhai trái sấu một cái ngon lành nhắm mắt trả lời không cần nhìn chị.
- Hihi vì chị là chị của nhox mà.
- Uh. Có chuyện rắc rối nè.
- Ai đem rắc rối cho nhox con vậy?
- Ờ thì nhỏ Hân.
- Hihi
- Biết gì không chưa gì cười rồi.
- Nếu là từ bé Hân thì không phải rắc rối
- Sao vậy?
- Vì chúng ta là những người thân thiết với nhau. Mọi việc lớn cỡ nào cũng không phải là rắc rối. Hihi.
- Ờ ờ…
Nó chợt hiểu ra điều gì đó trong lòng từ lời nói của chị. Đã là bạn thân thiết của nhau vậy mà từ nảy tới giờ nó lại nghĩ chuyện của nhỏ Hân mang đến với mình là rắc rối. Nói như vậy chẳng khác nào nó xem nhỏ Hân là một cục rắc rối chứ đâu phải là bạn thân nửa, thêm một minh chứng cho cái tính bất cần, khó chịu khô khan của nó.
- Nếu hổng phải rắc rối thì nói ra chị sẽ cùng nhox giải quyết nè. Không được mang cái mặt nhăn nhó mệt mõi đó trong phòng chị biết chưa.
- Rồi rồi…
- Ngoan.
- Nói đi
- Cho miếng nửa coi.
- Xí…miếng nửa thôi đó. Không cho nhox ăn nhiều đâu. Sắp hết rồi.
Chị bốc thêm một trái sấu to đút vào miệng nó, mát lạnh, giòn tan.
- Hân kiu nhox đóng vai người yêu đi sinh nhật bạn với nhỏ. Để cái anh người yêu cũ của Hân biết Hân có người yêu rồi ấy mà.
- Nhox từ chối đúng không?
- Uhm. Nhox thấy không ổn. Với lại chị nhìn coi nhox có tốt hơn ông kia đâu. Thua sút đủ thứ từ ngoại hình tới điều kiện này nọ…
- Ai nói nhox thua hắn!...Nhox tốt hơn hắn rất nhiều.
- Biết ông kia sao không mà nói tỉnh bơ vậy. Nhox gặp rồi. Ông đó cao hơn nhox một chút, ăn mặc cũng sành điệu, đẹp trai lắm.
- Hắn ra sao kệ hắn chứ chị có thèm quan tâm đâu. Nhox hơn hắn chắn chắn rùi vì nhox là nhox con của chị mà hihi
- Sax…lí do lãng xẹt…
- Xí! Tại nhox tối ngày suy nghĩ khùng khùng như mấy người đó mới thấy vậy. Chị nói nhox hơn là nhox hơn.
- Ờ nói thì nói…hay là mượn anh Phong đi…thấy ảnh hợp hơn. Bảo đảm ăn đứt ông người yêu cũ của nhỏ Hân.
- Cái tên mê gái đó nói tới chi. Mà không được đâu. Bé Hân chọn nhox là có lí do mà đúng không. Nhox không được đẩy cho người khác đâu.
- Sao biết có lí do?
- Hihi tên vô tâm như nhox mà biết gì. Bộ bé Hân phải nói lí do rõ ràng nhox mới chịu hả?
- Lí do gì nửa. Thì Hân la tại hôm trước ông kia gặp nhox rồi nên không nhờ người khác được.
- Hết rùi hả?
- Ờ hết rồi. Bộ còn lí do nào nửa hả?
- Hihi mệt quá nhox biết vậy được rồi.
Chị cười, ngồi thẳng dậy rót nước ép trái cây ra ly.
- Chị hỏi nhox nhé. Nếu giờ bé Hân đi tới buổi sinh nhật đó một mình, nhox ngồi đây…cảm giác nhox sẽ ra sao. Hihi.
Chị đưa ly nước ép lên miệng uống một hớp rồi kéo nó dậy đưa ly nước ép cho nó, còn mình thì nằm xuống ôm lấy con gấu bông im lặng nhìn nó. Còn phần mình, nó ngơ ngác nhận ra mình đang đáng trách như thế nào. Nó ôm cái tính cao ngạo bất cần của mình và quên rằng Hân là bạn của nó, cô ấy gặp khó khăn và nó đã ngập ngừng không sẵn sàng bên cạnh cô ấy, tất cả tại nó ích kỷ, nó mãi so sánh mình với bạn nhỏ Hân rồi sợ rằng mình sẽ thua. Ừ ngay bây giờ có lẽ nó thua bất cứ người con trai nào trên thế giới này bởi vì nó không dám bên cạnh khi bạn mình cần. Nhất là người ấy lại là nhỏ Hân. Câu hỏi của chị đơn giản nhưng làm nó ngỡ ra nhiều điều trong lòng mình. Nó uống một hơi hết sạch ly nước ép, trả ly về tay chị nó mìm cười.
- Uhm nhox hiểu rồi.
Nó lấy điện thoại ra bấm số nhỏ Hân.
- Hân nghe nè.
- Tối nay mấy giờ đi?
- Là sao…
- Thì mấy giờ đi M qua đón Hân.
- Thật hả…M đồng ý chịu đi với Hân hả?
- Uhm.
- Hihi
- Giờ mấy giờ đi. Sau này có chuyện gì ráng chịu nha...không có bắt đền M đó.
- Biết rồi hihi. 7h M qua đón Hân nha.
- Ờ. Thôi ngủ chút đây. 7h gặp
- Uhm. Ngủ đi.
Nó cup máy. Vậy là ổn, lỡ rồi chơi tuốt luôn ngán gì ai. Cùng lắm là trao thân cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm, tự nhiên đang trong giai đoạn thất tình lại được có người yêu một ngày, lại đẹp nửa…trời thương ta rồi. Nó tự trấn an dẹp mọi lo lắng ra khỏi đầu rồi nằm xuống im lặng nhắm mắt ngủ.
- Chị nhox ngủ chút nha.
- Uhm. Chị cũng muốn ngủ.
Rồi chị cũng im lặng ôm con gấu bông nhắm mắt ngủ không nói thêm lời nào với nó nửa. Đồ ăn vẫn lung tung trên giường, nó cũng nhắm mắt, lòng vẫn không yên cho lắm…có điều gì đó nó làm sai với ai đó thì phải. Không phải với em…mà thấy sai…sai với một ai đó khác không rõ hình dung nửa. Phù chắc tại nó nghĩ ngợi nhiều quá thôi.
Thức dậy bởi ai đó đang sử dụng nó làm trò nghịch. Chị chứ còn ai nửa. Chị đang cầm một lọ mứt dâu trên tay ngồi chăm chú quẹt dâu lên mặt nó. Bị nó phát hiện chị liền nhéo mũi nó một cái rồi đứng dậy nhảy khỏi giường trốn tuốt phía sau mấy cái ghế sô-pha to đùng. Nó lấy tay quẹt quẹt trên mặt, liếm liếm…hix cái mặt nó còn ngọt hơn cái lọ mứt luôn chứ giỡn à.
- Ngon ha…nhắm chạy thoát không hả?
- Hihi dám qua đây hôn chị uýnh xỉu luôn đó.
- Đứa nào chạy là heo.
Nó thủ thế phóng xuống giường quyết tâm bắt cho được chị. Đúng là chị đâu có chạy, bốc nguyên một nắm mứt nhỏ quăng luôn vô mặt nó. Không ngờ được chị lại chơi cái chiêu không ai nghĩ ra thế này, nó lãnh nguyên nắm mứt vô giữa mặt, ngọt, cay cay khóe mắt ôm mặt ngồi xuống vì không thấy đường. Lập tức nó bị chị lao đến đè luôn xuống nền quẹt mứt túi bụi khắp đầu tóc mặt mũi. Dám tấn công người một cách trắng trợn, nó vùng dậy ôm chị lại dụi tất cả những chỗ nào nó biết có mứt vào người chị…
- Nè…chơi dơ hả
- Hihih bỏ chị ra..bớ người ta…dơ đồ chị…
- La vô ích…hừ hừ..
- Bỏ ra…dơ thiệt nè…hihi đồ mới đó…bớ người ta…cứu tui…hihihi
Giờn vui thiệt…chỉ có giỡn với chị mới thoải mái thế này thôi. Đang vật nhau ra để quẹt mứt lên người nhau thì chị vôi giơ tay đầu hàng.
- Thôi thôi…hihi nghỉ giỡn…
- Sao..sợ rồi hả?
- Xí ai thèm…tới giờ nhox đi với bé Hân kia
Chết chưa, lo giỡn suýt tí quên mất chuyện quan trọng với nhỏ Hân.
- Mệt nhox ghê…ngta kiu cho dậy hổng cảm ơn thôi. Ăn hiếp chị nảy giờ luôn.
- Ai ăn hiếp hồi nào à.
- Nè…dính mứt hết luôn nè…ngứa muốn chết nè
- Ai bỉu giỡn trước chi.
- Mệt ghê…hihi nhox tắm đi. Trễ rồi đó.
- Thôi rửa sơ xong nhox về nhà tắm thay đồ sau.
- Sao kịp. Nhox tắm đi. Chị kiếm quần áo cho thay.
- Hả. Chị làm gì có quần áo cho nhox mặc.
- Mệt nhox quá. Tắm đi. Chị lấy khăn với đồ ở nhà của chị cho mặc.
- Dẹp...Nhox là con trai đó nha.
- Hihi biết sợ hả…mệt ghê nhox tắm đi chị có đồ cho con trai chứ bộ. Mặc đỡ chút thui chị sẽ kiếm đồ cho nhox mặc đi sinh nhật.
- Được không đó.
- Được mà…nhanh nhanh đi…
Chị đẩy nó vào wc rồi chạy vô tủ đồ nếu không muốn nói là cái phòng chứa quần áo giày dép túi xách của chị. Nó tranh thủ tắm rửa cho thật sạch mứt trên người. Được một lúc chị gõ cửa phòng tắm.
- Nhox chị để đồ ngoài này nè. Chút đưa tay ra ngoài góc phải nhox là thấy nha.
- Ờ biết rồi.
Nó nhìn ra ngoài cửa phòng tắm, mờ mờ nhưng cũng đủ thấy bóng trắng của chị đi xa dần, nó mở cửa lấy đồ vào. Là một cái quần cộc và áo sơ mi sọc ca-rô to thùng thình so với nó. Kệ mặc đỡ chút ra ngoài tính cách cũng được. Mặc đồ xong nó đi ra ngoài, chị quay lại nhìn nó rồi cười ngặt nghẽo.
- Hihi đồ ngố tồ…đồ con nít…hihi
- Quê nha…
- Hihi đồ ngố đồ ngố…
Thật ngu khi chịu mặc bộ đồ này để làm trò cười cho chị, còn gì hình tượng lạnh lùng của nó nửa chứ.
- Dẹp nghỉ giỡn. Rồi giờ sao. La có đồ cho nhox mặc đi sinh nhật mà, hổng lẽ mặc vậy đi @@.
- Hihi chứ sao. Mặc vậy đi…nhìn dễ thương đó. Hihi
- Zzz
- Chờ chút đi. Cho chị ngắm nhox chút. Hihi đồ con nít.
- Ai con nít hơn ai à. Mà chị tắm đi. Mình mẩy toàn mút không kìa.
- Chút. Đang chờ nè
- Chờ gì?
- Chút biết. Hihi cho chị ngắm nhox con chút coi. Hihi
Chắc nhảy lầu ba tự tử cho xong đời chứ ngồi đây cho chị chọc hoài thế này còn quê hơn chết nửa =.=. Ngồi nói linh tinh, chịu trận bị chị chọc khoảng mười lăm phút thì có tiếng chuông cửa. Chị chạy ào xuống ra ngoài cổng, nó đứng trên nhìn theo từ cửa sổ. Một anh nào đó trông khá lạ phóng chiếc xe LX độ màu trắng pha xanh lá cây vào sân nhà bước xuống vừa tươi cười vừa nói gì đó với chị, người đó rút chìa khóa đưa chị cùng với một bọc màu đen rồi đi ra cổng. Chị bước theo đóng cổng lại rồi tung tăng chạy trở lên phòng.
- Nhox nhox. Quần áo cho nhox nè.
- Đâu ra vậy?
- Hihi mới mua đó. Nè đẹp hen. Nhox con mà mặc vô là thành hot boy liền.
- Èo…làm quá không.
Chị lấy từ trong bọc ra một cái quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, vừa nhìn đã thấy mê rồi nói gì mặc vào.
- Ai đem đồ cho chị vậy?
- Bạn Phong đó cũng là bạn chị luôn. Nảy chị gọi điện kiu ảnh mua giúp chị đó. Nhox mặc vô đi rồi ra đây chị làm tóc cho. Cái đầu bù bù như tên ngố xấu xí quá à.
- Thôi thôi chảy bình thường được rồi.
- Mệt! Nghe lời hok hả. Nhanh đi
Chị đẩy nó vào trong phòng tắm để nó thay đồ còn mình thì ngồi hát la la la gì đó. Đồ đẹp thật, rất hợp với dáng người thấp, ốm như nó, mặc vào trong nó có vẻ lịch sự hơn, mập ra hơn một tí. Vừa thay đồ nó vừa nói chuyện với chị.
- Sao anh đó biết mà mà mua đồ nha với vừa quá vậy chị?
- Xí! Chị chọn đồ đó.
- Sao chọn được?
- Đơn giản mà. Chị là chị nhox sao hổng biết nhox mặc ra sao cho đẹp được. Chị gọi điện chỉ ảnh chỗ mua với kiểu đồ mua đó. Nhanh lắm.
- Bộ ảnh ở gần hả?
- Hổng phải. Anh đó đang làm trong công ty gần đây thui. Nhà ảnh tuốt quận 8 đó.
- Hix ảnh đang làm việc hả. Tự nhiên chị bày chi cho phiền ảnh.
- Kệ. Chị hổng quan tâm chuyện đó. Nhox xong chưa? Ra đây.
- Rồi xong rồi.
Nó bước ra, chị mĩm đang ngồi vắt vẻo trên thành ghế so-pha nhìn nó, chị mĩm cười nhảy xuống xoay nó qua lại xem xét.
- Hihi thấy chưa. Đẹp trai rùi nè. Nhox ngồi xuống chị chải lại tóc cho.
- Ờ ờ.
- …..
- Anh đó về rồi hả? Sao hổng mời vào chơi?
- Hihi qua đưa đồ xong hết chuyện rồi. Cho ở đây chi nhox?
Một câu nói thật lạnh lùng, cái người này đáng sợ làm sao @@.
- Rùi sao ảnh bỏ xe lại?
- Hihi chút nhox lấy xe đó chở bé Hân đi sinh nhật nha.
- Hả sao vậy?
- Xe chị mượn đó. Đẹp hok. Hihi
- Rồi ảnh về bằng gì?
- Hổng biết. Đó là chuyện của ảnh hổng phải chuyện của nhox. Hỏi nhiều quá à ngồi im coi.
Hix nó đang chung phe với cái người khủng khiếp thế này sao trời, tội nghiệp cái anh hồi nảy, vì nó mà bị chị hành xác =.=.
- Đi sinh nhật thôi mà chị bày chi đủ thứ hoành tráng quá vậy.
- Hihi phải vậy mới được. Ngoại hình, xe cộ hổng quan trong nhưng trong tình huống này phải khác. Nhox ra sao với chị không quan trọng. Nhưng chị muốn với người khác nhox con phải tốt nhất trong mắt họ. Hôm nay nhox phải thiệt đẹp để bé Hân vui vẻ chứ hổng phải đẹp cho nhox đâu. Làm người yêu của người ta dù một ngày cũng phải làm thiệt tốt. Biết chưa.
- Biết rồi. Nhưng thấy ngại ngại sao ấy.
- Nhox khùng! Tự tin lên coi. Hôm nay phải hạ gục hết mấy người đó…hihi nhox mà đóng vai hổng đàng hoàng về chị uýnh phù mỏ đó…làm sao cho coi được đó nha nha.
- Biết rồi!
Có sai lầm khi qua đây gặp chị không trời. Làm cứ như ra trận hay đi biểu diễn văn nghệ không bằng, chăm sóc, đồ đạc xe cộ còn hơn ca sĩ diễn viên nửa. Mà dù giờ nó có nghĩ hay nói gì cũng vô ích, chị của nó muốn làm gì rồi là làm chứ chẳng thèm cho nó cơ hội từ chối. Siêu ngang bướng là nữ hoàng đó chứ không ai ra đây so với chị được nửa đâu. Không biết có biết làm tóc không nhưng chăm chú nghịch cái đầu nó cả buổi cuối cùng trông khá ổn, tóc nó chị chải rẽ một bên trái, tạo kiểu lượn sóng nhìn mặt nó cá tính hơn, lịch sự hơn. “Sắm tuồng” cả buổi xong, từ bàn tay của chị, nó lột xác khác xa một thằng nhóc ngố bình thường hằng ngày. Đúng là người đẹp vì lụa mà. Chị mĩm cười nhìn nó, ánh mắt của chị toát lên niềm vui thực sự, nó thấy điều đó. Chị nghiêng nghiêng mặt nhìn nó, cả người chị vẫn bù xù quần áo đầu tóc, cả màu dơ bần của mứt dâu, đồ ăn vương trên người…hình như chị mải mê làm đẹp cho nó mà quên mất bản thân mình.
- Xong rồi! Nhox con lãng tử đi đi. Chị phát hiện một điều rồi nha.
- Điều gì?
- Nhox con…không xấu như chị tưởng…lêu lêu…
Cái này khen thiệt hay chọc nó đây nè trời, sao cũng được…biết nhận ra cái vẻ đẹp tuyệt vọng của nó là tốt.
- Chứ sao…đã nói nhox có một vẻ đẹp tiềm ẩn mà.
- Hihi thấy ghê…tìm hoài mà nó ẩn suốt thì có. Phải có chị nhox mới đẹp được đó. Hôm nay bé Hân sẽ ngạc nhiên vì có người yêu khùng như nhox..ple ple…
- Kiếm chuyện hoài nha.
- Nhox đi đi. Sắp tới giờ kìa. Chừng nào xong về qua đây kể chuyện chị nghe nha.
- Ờ ờ.
- Đi đi! Chị chờ!...
Nó đi xuống nhà ngồi lên chiếc xe độ của anh bạn chị. Trước khi đi nó còn quay lại nhìn chị, chị đang đứng ở cửa sổ tươi cười nhìn nó.
- Cho mấy người đó biết nhox của chị tốt như thế nào…cố lên nhox con
Đi dự sinh nhật, đóng vai người yêu nhỏ Hân thôi mà chị làm cứ như nó đang đi thi nét đẹp thanh lịch toàn thành không bằng. Tướng nó mà đi thi thì vòng gửi xe cũng không có vé vào luôn nhé. Nó phòng xe ra khỏi nhà chị hướng về nhà nhỏ Hân. Hôm nay…là ngày đâu tiên nó được chị chăm sóc chuyện ăn mặc…hôm nay là ngày đầu tiên sau nhiều ngày một mình…nó sắp có người yêu nửa rồi…Hơ hơ…SG đẹp nhỉ :D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.