Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh
Chương 12: Con mèo giao đồ ăn
Mạc Tâm Thương
22/11/2023
Anh ta vừa nói như vậy sắc mặt mấy con vật càng đen lại.
Mọi người ở đây hôm nay —— à, không, tất cả động vật, đều bị một đám cảnh sát đuổi chạy mãi, trong đó có một tên cảnh sát cầm đầu thân thủ nhanh nhẹn, sức lực lại mạnh, ở trạng thái hình người chúng cũng không dám cứng đối cứng, bọn họ một đường chạy trốn, thật sự rất vất vả đó.
Ai mà biết vợ anh ta là tên nào.
Con đầu đàn nhận ra người tới là ai, khẩn trương đến mức da lông đều đang run rẩy, hắn nhìn đồng loại phía sau, nghiến răng nghiến lợi chào Trình Giảo Kim đột nhiên bước ra này: "Đại công tử hổ này, nếu anh chỉ đi ngang qua thì mau đi đi, chuyện của chúng tôi không liên quan tới anh."
Vương Dần Nhất nở nụ cười: "Tôi nói, vợ tôi là cảnh sát, cậu nghĩ chuyện này không liên quan gì đến cậu sao?" Anh nhẹ nhàng lắc hộp cơm trong tay, nói: "Cậu đã khiến vợ tôi phải chịu đựng ở đây làm thêm giờ, còn không thể về nhà đúng giờ ăn tối, tôi có nên giải quyết chuyện này không?"
Các con vật cuối cùng cũng hiểu rằng Vương Dần Nhất đến với ý đồ xấu nên căng chặt cơ thể, lặng lẽ di chuyển mấy bước, xếp thành đội hình.
Vương Dần Nhất nheo mắt, nụ cười trở nên lạnh lùng, nói: "Đồ chó rừng, các ngươi ăn chay nhiều quá, dũng cảm quá hay quá ngu ngốc? Có chắc là muốn đấu với ta không?"
Ngay khi anh ta nói điều này, những con chó rừng đã do dự.
Những con chó trông giống sói và cáo này thực chất là chó rừng. Chúng thích hành động theo nhóm và thích ăn thịt. Chúng thành lập băng nhóm vào nhà cướp thức ăn. Gần đây chúng nhìn trúng con phố này nên đến xưng vương xưng bá, nhưng đột nhiên có một con mèo mướp xuất hiện đánh nhau, thậm chí còn thu hút cảnh sát khiến bọn chúng nổi giận lôi đình.
Thật vất vả bắt được con mèo hôi hám này, không ngờ lại có một con hổ tự nhiên xuất hiện.
Năm nay thật sự là một năm tồi tệ, hôm nào đi chùa miếu thắp hương thôi.
Chó rừng không muốn trực tiếp xung đột với hổ, cũng không thực sự ngu ngốc, không thể đắc tội sơn vương được.
Con cầm đầu nhìn đồng loại, bình tĩnh lại nói với Vương Dần Nhất: "Chúng tôi không muốn đánh với anh, như vậy đi, chúng ta đi về trước thì sẽ có thể cho phu nhân tan tầm."
Hắn nói xong ra hiệu cho đồng loại: "Mang con mèo mướp kia theo, chúng ta đi."
Ánh mắt Vương Dần Nhất rơi vào con mèo mướp ở giữa, con mèo mướp luôn giữ tư thế cảnh giác, không hề thu móng vuốt lại, tựa như có thể tùy thời cào cấu người khác.
Con mèo mướp nghe thấy tiếng chó rừng đang cố bắt mình đi, gầm gừ trong cổ họng sẵn sàng chiến đấu.
Vương Dần Nhất mở miệng: "Tôi thả các ngươi đi sao?"
Nhóm chó rừng dừng lại, tên cầm đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi Vương Dần Nhất: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Trên mặt Vương Dần Nhất lại hiện lên nụ cười, nói: "Tôi muốn đóng gói ngươi đưa cho phu nhân của tôi."
Đây là ý muốn bắt họ giao cho cảnh sát hả?
Lũ chó rừng hoàn toàn biết rằng Vương Dần Nhất sẽ không buông tha, cuộc chiến này đã nhất định phải diễn ra.
Bầy chó rừng bắt đầu di chuyển, mỗi con hạ thấp người chuẩn bị tấn công, lông trên người dựng đứng lên như ngọn lửa màu nâu trong đêm.
Vương Dần Nhất cười nhẹ, cẩn thận đặt hộp cơm sang một bên.
Trong phút chốc, trong đêm xuất hiện một con hổ lớn, sọc đen nền vàng, đôi mắt sáng ngời và vầng trán trắng bệch, uy nghiêm lại hùng tráng uy vũ.
Con hổ này rất lớn, cao hơn hai mét, tứ chi dày dặn, vạm vỡ, bộ lông sáng bóng và lộng lẫy.
Anh ta nghiêm túc nhìn nhóm chó rừng trước mặt, há cái miệng khổng lồ và để lộ hàm răng sắc nhọn.
Miêu Húc xoa eo đứng ở ven đường, nôn nóng chờ đợi tin tức.
Cảnh sát đã phân tán đi tra ở mấy nơi gần đó, Bạch Dụ đang liên hệ điểm giao hàng, hy vọng có thể định vị được Tiểu Lê.
Cô chủ đang ngồi ở cửa cửa hàng, ôm một chú mèo Anh lông ngắn mềm mại trong tay, vẻ mặt ngơ ngác hốc hác.
Miêu Húc chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay, khung cảnh thật hỗn loạn.
Anh luôn cảm thấy dường như thiếu một mắt xích, điều này khiến anh như lọt vào sương mù, nhưng anh không thể giải thích được là thiếu cái gì.
Miêu Húc đi đến cửa tiệm cầm quần áo đặt trước cửa lên, nhặt lông chó nhìn hồi lâu, những sợi lông động vật này có ý nghĩa gì?
Có quá nhiều nghi vấn.
Con mèo trong tay cô chủ vặn vẹo khó chịu khi nhìn thấy Miêu Húc đến gần, cô chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bất an hỏi: "Đã tìm thấy Tiểu Lê chưa?"
Miêu Húc lắc đầu.
Người quản lý cửa hàng ôm chặt lấy con mèo lông ngắn, cắn môi hỏi: "Cậu ấy sẽ không sao chứ?"
Miêu Húc khuyên cô thả lỏng: "Gãy xương tối đa sẽ phải nằm nghỉ trong ba tháng."
Cô chủ: "......"
Con mèo Anh không chịu nổi Miêu Húc, nhảy ra khỏi vòng tay cô chủ chạy vào tiệm. Cô chủ không có tâm tư quản nó, nói: "Đến bây giờ tôi cũng không biết mình đã đắc tội ai, lại còn liên lụy Tiểu Lê, nếu không phải có Tiểu Lê thì cửa hàng này của tôi đã không còn."
Miêu Húc dứt khoát ngồi xuống, nói: "Chưa nói tới liên lụy, đây là cậu ta cam tâm tình nguyện, cô nghĩ lại đi, nếu không có liên quan tới cậu ta thì làm sao vừa xuất hiện những người kia đã đuổi theo cậu ta rồi."
Cô chủ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới điểm này.
Miêu Húc tiếp tục nói: "Có hai nhóm người đang đánh nhau trên đường, một bên là người vừa muốn đập phá cửa hàng của cô, và bên còn lại chắc chắn là Tiểu Lê."
Cô chủ càng kinh ngạc hơn: "Tiểu Lê? Không thể nào, cậu ấy rất lễ phép và chỉ đi giao đồ ăn thôi, là người rất thành thật."
Miêu Húc nhớ lại mấy lời anh đã nói với Tiểu Lê ở cửa quán cà phê mèo, tính cách của Tiểu Lê như thế nào không quan trọng, nhưng anh thực lòng không thể thấy thành thật điểm nào.
Miêu Húc nói: "Cậu ta vẫn luôn bảo vệ quán của cô, từ hai năm trước rồi."
Cô chủ ngây người: "Hai năm trước?"
"Khi đó cô báo cảnh sát mà? Cuối cùng đã giải quyết, cũng không phải do cảnh sát mà là cậu ta đuổi mấy người quấy rối đi."
Cô chủ ngơ ngác tiêu hóa tin tức này.
"Lần này cũng vậy, trên đường có người đến gây rối nên cậu ta chạy ra đánh nhau với bọn họ, bảo vệ khu vực này." Miêu Húc nói: "Nhưng phương pháp này không được khuyến khích, không thể dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Tất cả những người tham gia ẩu đả phải phải tiến hành tái giáo dục."
Cô chủ hình như không nghe anh lải nhải mà có vẻ đã trầm tư.
Miêu Húc thuyết giáo nửa ngày mà người ta căn bản không nghe vào, cũng cảm thấy không thú vị, đứng dậy đi ra đường tham gia tìm kiếm cùng các đồng nghiệp.
Lúc này trời đã khuya, những người dân xung quanh biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay, họ lần lượt trốn vào nhà, đường đi vắng tanh.
Miêu Húc tuần tra tới lui, hy vọng tìm được manh mối nào đó.
Không biết từ đâu, dưới ánh đèn đường, anh nhìn thấy một bóng đen, anh vô thức cảnh giác, bước từng bước tới kiểm tra.
Kết quả là một con mèo mướp ngồi xổm dưới ánh đèn.
Miêu Húc thở phào nhẹ nhõm, biết gần đó có rất nhiều mèo hoang nên nói với con mèo: "Hiện tại anh không có thức ăn cho mèo, chúng ta đi tìm thức ăn ở nơi khác đi."
Anh không trông cậy con mèo lại đáp lại mình, dù sao thì các con vật khi nhìn thấy anh đều bỏ chạy, ngoại trừ con vịt ở nhà.
Không ngờ, con mèo mướp không những không bỏ đi mà còn đứng dậy chạy đến trước mặt Miêu Húc, vòng qua và thỉnh thoảng dùng móng vuốt cào vào chân anh.
Miêu Húc có chút thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên anh tới gần một con mèo, anh nhìn con mèo dưới chân mình, không hiểu nó có ý gì.
Con mèo mướp nhích tới nhích lui, hoa văn trên người dưới ánh đèn đường sáng rực, tay Miêu Húc lại ngứa ngáy, muốn sờ vào.
Bình tĩnh, anh vẫn đang giải quyết vụ án.
Mèo mướp là một giống mèo rất mạnh mẽ và hoạt bát, thấy Miêu Húc không có phản ứng gì, nó kêu meo meo, dùng mũi huých vào mu bàn chân Miêu Húc.
Một con mèo gần gũi với con người như vậy không thể bỏ lỡ*, Miêu Húc nhìn chằm chằm vào sau đầu của con mèo mướp rồi đưa ngón tay ra điểm nhẹ vào đầu con mèo (*cơ bất khả thất, thời bất tái lai)
Mèo mướp: "???"
Tôi đang nói chính sự mà anh lại nhân cơ hội vuốt tôi?
Mèo mướp tức giận dậm chân, lại không thể mở miệng nói chuyện, dứt khoát dùng miệng cắn cổ chân Miêu Húc ra bên ngoài.
Miêu Húc hoảng sợ, một lát sau mới hiểu được con mèo này đang kéo anh đi.
Anh giật giật, con mèo lập tức nhả ra, dẫn đầu vọt tới phía trước, sau đó quay đầu chờ anh.
Miêu Húc hiểu được, con mèo mướp bảo anh đi theo.
Miêu Húc nghi hoặc đi theo sau, con mèo dẫn đầu, thân hình dẻo dai khỏe mạnh chạy qua các đường phố, giống như tinh linh trong đêm.
Con mèo chạy càng lúc càng nhanh, Miêu Húc cần phải tăng tốc mới theo kịp, một con mèo đi qua mấy con hẻm, con mèo mướp cuối cùng cũng dừng lại.
Miêu Húc tiến lên nhìn xem, sửng sốt.
Anh thấy khoảng chục người nằm ở bãi đất trống phía sau phố.
Tất cả những người đó đều nhếch nhác, tay chân bị trói bằng áo khoác, nằm loạng choạng trên mặt đất với vẻ mặt méo mó.
Miêu Húc lập tức nhận ra đây là nhóm người ẩu đả liền lấy máy liên lạc ra gọi đồng nghiệp tới.
Trong nháy mắt, Bạch Dụ dẫn người đi tới, nhìn thấy cảnh này, cũng kinh hãi hỏi Miêu Húc: "Cậu bắt được mấy người này sao?"
Miêu Húc lắc đầu nói: "Từ khi tới đây đã như vậy."
Bạch Dụ hỏi: "Làm sao cậu biết được?"
Miêu Húc chỉ vào con mèo mướp đang ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu kiêu hãnh nói: "Nó đưa tôi đến đây."
Bạch Dụ kinh ngạc nhìn con mèo, hỏi: "Muốn mang nó về lập biên bản không?"
Con mèo mướp vừa nghe đã gào lên với anh ta.
Dù thế nào đi nữa nghi phạm cũng đang ở đây, phải bắt bọn họ trước đã, cảnh sát còng tay những người đó đi, bọn họ đều ủ rũ cụp đuôi không nói gì.
Miêu Húc đang bận bắt người nên tạm thời không để ý đến con mèo mướp.
Con mèo mướp nhìn lũ chó rừng bị cảnh sát bắt, vẫy cái đuôi đầy lông của mình một cách hài lòng.
Phía sau nó, trong màn đêm bao phủ, một con hổ lớn lặng lẽ xuất hiện, con hổ tuy to lớn nhưng không phát ra âm thanh nào, nó ngao một tiếng ngậm lấy gáy con mèo mướp.
Con mèo mướp co hai chân trước ngực, không dám cử động.
Đôi mắt vàng của con hổ nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ cách đó không xa, Miêu Húc đang chỉ đạo bắt giữ đứng quay lưng về phía họ, sống lưng đĩnh bạt, động tác nghiêm túc, trong bóng đêm ánh trăng chiếu sáng trên người anh, tinh tế lại có cảm giác ái muội mông lung.
Đôi mắt hổ đảo quanh vòng eo hẹp của anh một lúc rồi rút vào bóng tối với con mèo mướp trong miệng, im lặng như lúc anh đến.
Sau khi cảnh sát bắt đi tất cả những người đang chiến đấu, Miêu Húc nhớ đến con mèo nhỏ dẫn đường.
Anh quay đầu lại cố gắng tìm con mèo, nhưng con mèo đã biến mất không dấu vết, có một thứ gì đó còn sót lại ở nơi con mèo mướp từng ở.
Miêu Húc đi tới nhặt đồ lên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Là hộp cơm...
Hộp cơm có hình con vịt, toàn bộ phần nắp là khuôn mặt to của con vịt.
Trông quen quen, hình như đã nhìn thấy trong bếp ở nhà, thỉnh thoảng Vương Dần Nhất sẽ làm cơm cho Chiêu Chiêu mang đi là dùng hộp này.
Miêu Húc mở nắp hộp ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn, chỉ là đồ ăn bị va đập nên hơi loạn.
+
Tác giả có lời muốn nói: Lật xe thì từ từ, tôi chỉ có thể nói cảnh sát Miêu không dễ lừa như thư kí Đỗ đâu.
Đỗ Nhược Ngu:? Sao lại cue tôi.
Mọi người ở đây hôm nay —— à, không, tất cả động vật, đều bị một đám cảnh sát đuổi chạy mãi, trong đó có một tên cảnh sát cầm đầu thân thủ nhanh nhẹn, sức lực lại mạnh, ở trạng thái hình người chúng cũng không dám cứng đối cứng, bọn họ một đường chạy trốn, thật sự rất vất vả đó.
Ai mà biết vợ anh ta là tên nào.
Con đầu đàn nhận ra người tới là ai, khẩn trương đến mức da lông đều đang run rẩy, hắn nhìn đồng loại phía sau, nghiến răng nghiến lợi chào Trình Giảo Kim đột nhiên bước ra này: "Đại công tử hổ này, nếu anh chỉ đi ngang qua thì mau đi đi, chuyện của chúng tôi không liên quan tới anh."
Vương Dần Nhất nở nụ cười: "Tôi nói, vợ tôi là cảnh sát, cậu nghĩ chuyện này không liên quan gì đến cậu sao?" Anh nhẹ nhàng lắc hộp cơm trong tay, nói: "Cậu đã khiến vợ tôi phải chịu đựng ở đây làm thêm giờ, còn không thể về nhà đúng giờ ăn tối, tôi có nên giải quyết chuyện này không?"
Các con vật cuối cùng cũng hiểu rằng Vương Dần Nhất đến với ý đồ xấu nên căng chặt cơ thể, lặng lẽ di chuyển mấy bước, xếp thành đội hình.
Vương Dần Nhất nheo mắt, nụ cười trở nên lạnh lùng, nói: "Đồ chó rừng, các ngươi ăn chay nhiều quá, dũng cảm quá hay quá ngu ngốc? Có chắc là muốn đấu với ta không?"
Ngay khi anh ta nói điều này, những con chó rừng đã do dự.
Những con chó trông giống sói và cáo này thực chất là chó rừng. Chúng thích hành động theo nhóm và thích ăn thịt. Chúng thành lập băng nhóm vào nhà cướp thức ăn. Gần đây chúng nhìn trúng con phố này nên đến xưng vương xưng bá, nhưng đột nhiên có một con mèo mướp xuất hiện đánh nhau, thậm chí còn thu hút cảnh sát khiến bọn chúng nổi giận lôi đình.
Thật vất vả bắt được con mèo hôi hám này, không ngờ lại có một con hổ tự nhiên xuất hiện.
Năm nay thật sự là một năm tồi tệ, hôm nào đi chùa miếu thắp hương thôi.
Chó rừng không muốn trực tiếp xung đột với hổ, cũng không thực sự ngu ngốc, không thể đắc tội sơn vương được.
Con cầm đầu nhìn đồng loại, bình tĩnh lại nói với Vương Dần Nhất: "Chúng tôi không muốn đánh với anh, như vậy đi, chúng ta đi về trước thì sẽ có thể cho phu nhân tan tầm."
Hắn nói xong ra hiệu cho đồng loại: "Mang con mèo mướp kia theo, chúng ta đi."
Ánh mắt Vương Dần Nhất rơi vào con mèo mướp ở giữa, con mèo mướp luôn giữ tư thế cảnh giác, không hề thu móng vuốt lại, tựa như có thể tùy thời cào cấu người khác.
Con mèo mướp nghe thấy tiếng chó rừng đang cố bắt mình đi, gầm gừ trong cổ họng sẵn sàng chiến đấu.
Vương Dần Nhất mở miệng: "Tôi thả các ngươi đi sao?"
Nhóm chó rừng dừng lại, tên cầm đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi Vương Dần Nhất: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Trên mặt Vương Dần Nhất lại hiện lên nụ cười, nói: "Tôi muốn đóng gói ngươi đưa cho phu nhân của tôi."
Đây là ý muốn bắt họ giao cho cảnh sát hả?
Lũ chó rừng hoàn toàn biết rằng Vương Dần Nhất sẽ không buông tha, cuộc chiến này đã nhất định phải diễn ra.
Bầy chó rừng bắt đầu di chuyển, mỗi con hạ thấp người chuẩn bị tấn công, lông trên người dựng đứng lên như ngọn lửa màu nâu trong đêm.
Vương Dần Nhất cười nhẹ, cẩn thận đặt hộp cơm sang một bên.
Trong phút chốc, trong đêm xuất hiện một con hổ lớn, sọc đen nền vàng, đôi mắt sáng ngời và vầng trán trắng bệch, uy nghiêm lại hùng tráng uy vũ.
Con hổ này rất lớn, cao hơn hai mét, tứ chi dày dặn, vạm vỡ, bộ lông sáng bóng và lộng lẫy.
Anh ta nghiêm túc nhìn nhóm chó rừng trước mặt, há cái miệng khổng lồ và để lộ hàm răng sắc nhọn.
Miêu Húc xoa eo đứng ở ven đường, nôn nóng chờ đợi tin tức.
Cảnh sát đã phân tán đi tra ở mấy nơi gần đó, Bạch Dụ đang liên hệ điểm giao hàng, hy vọng có thể định vị được Tiểu Lê.
Cô chủ đang ngồi ở cửa cửa hàng, ôm một chú mèo Anh lông ngắn mềm mại trong tay, vẻ mặt ngơ ngác hốc hác.
Miêu Húc chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay, khung cảnh thật hỗn loạn.
Anh luôn cảm thấy dường như thiếu một mắt xích, điều này khiến anh như lọt vào sương mù, nhưng anh không thể giải thích được là thiếu cái gì.
Miêu Húc đi đến cửa tiệm cầm quần áo đặt trước cửa lên, nhặt lông chó nhìn hồi lâu, những sợi lông động vật này có ý nghĩa gì?
Có quá nhiều nghi vấn.
Con mèo trong tay cô chủ vặn vẹo khó chịu khi nhìn thấy Miêu Húc đến gần, cô chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bất an hỏi: "Đã tìm thấy Tiểu Lê chưa?"
Miêu Húc lắc đầu.
Người quản lý cửa hàng ôm chặt lấy con mèo lông ngắn, cắn môi hỏi: "Cậu ấy sẽ không sao chứ?"
Miêu Húc khuyên cô thả lỏng: "Gãy xương tối đa sẽ phải nằm nghỉ trong ba tháng."
Cô chủ: "......"
Con mèo Anh không chịu nổi Miêu Húc, nhảy ra khỏi vòng tay cô chủ chạy vào tiệm. Cô chủ không có tâm tư quản nó, nói: "Đến bây giờ tôi cũng không biết mình đã đắc tội ai, lại còn liên lụy Tiểu Lê, nếu không phải có Tiểu Lê thì cửa hàng này của tôi đã không còn."
Miêu Húc dứt khoát ngồi xuống, nói: "Chưa nói tới liên lụy, đây là cậu ta cam tâm tình nguyện, cô nghĩ lại đi, nếu không có liên quan tới cậu ta thì làm sao vừa xuất hiện những người kia đã đuổi theo cậu ta rồi."
Cô chủ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới điểm này.
Miêu Húc tiếp tục nói: "Có hai nhóm người đang đánh nhau trên đường, một bên là người vừa muốn đập phá cửa hàng của cô, và bên còn lại chắc chắn là Tiểu Lê."
Cô chủ càng kinh ngạc hơn: "Tiểu Lê? Không thể nào, cậu ấy rất lễ phép và chỉ đi giao đồ ăn thôi, là người rất thành thật."
Miêu Húc nhớ lại mấy lời anh đã nói với Tiểu Lê ở cửa quán cà phê mèo, tính cách của Tiểu Lê như thế nào không quan trọng, nhưng anh thực lòng không thể thấy thành thật điểm nào.
Miêu Húc nói: "Cậu ta vẫn luôn bảo vệ quán của cô, từ hai năm trước rồi."
Cô chủ ngây người: "Hai năm trước?"
"Khi đó cô báo cảnh sát mà? Cuối cùng đã giải quyết, cũng không phải do cảnh sát mà là cậu ta đuổi mấy người quấy rối đi."
Cô chủ ngơ ngác tiêu hóa tin tức này.
"Lần này cũng vậy, trên đường có người đến gây rối nên cậu ta chạy ra đánh nhau với bọn họ, bảo vệ khu vực này." Miêu Húc nói: "Nhưng phương pháp này không được khuyến khích, không thể dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Tất cả những người tham gia ẩu đả phải phải tiến hành tái giáo dục."
Cô chủ hình như không nghe anh lải nhải mà có vẻ đã trầm tư.
Miêu Húc thuyết giáo nửa ngày mà người ta căn bản không nghe vào, cũng cảm thấy không thú vị, đứng dậy đi ra đường tham gia tìm kiếm cùng các đồng nghiệp.
Lúc này trời đã khuya, những người dân xung quanh biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay, họ lần lượt trốn vào nhà, đường đi vắng tanh.
Miêu Húc tuần tra tới lui, hy vọng tìm được manh mối nào đó.
Không biết từ đâu, dưới ánh đèn đường, anh nhìn thấy một bóng đen, anh vô thức cảnh giác, bước từng bước tới kiểm tra.
Kết quả là một con mèo mướp ngồi xổm dưới ánh đèn.
Miêu Húc thở phào nhẹ nhõm, biết gần đó có rất nhiều mèo hoang nên nói với con mèo: "Hiện tại anh không có thức ăn cho mèo, chúng ta đi tìm thức ăn ở nơi khác đi."
Anh không trông cậy con mèo lại đáp lại mình, dù sao thì các con vật khi nhìn thấy anh đều bỏ chạy, ngoại trừ con vịt ở nhà.
Không ngờ, con mèo mướp không những không bỏ đi mà còn đứng dậy chạy đến trước mặt Miêu Húc, vòng qua và thỉnh thoảng dùng móng vuốt cào vào chân anh.
Miêu Húc có chút thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên anh tới gần một con mèo, anh nhìn con mèo dưới chân mình, không hiểu nó có ý gì.
Con mèo mướp nhích tới nhích lui, hoa văn trên người dưới ánh đèn đường sáng rực, tay Miêu Húc lại ngứa ngáy, muốn sờ vào.
Bình tĩnh, anh vẫn đang giải quyết vụ án.
Mèo mướp là một giống mèo rất mạnh mẽ và hoạt bát, thấy Miêu Húc không có phản ứng gì, nó kêu meo meo, dùng mũi huých vào mu bàn chân Miêu Húc.
Một con mèo gần gũi với con người như vậy không thể bỏ lỡ*, Miêu Húc nhìn chằm chằm vào sau đầu của con mèo mướp rồi đưa ngón tay ra điểm nhẹ vào đầu con mèo (*cơ bất khả thất, thời bất tái lai)
Mèo mướp: "???"
Tôi đang nói chính sự mà anh lại nhân cơ hội vuốt tôi?
Mèo mướp tức giận dậm chân, lại không thể mở miệng nói chuyện, dứt khoát dùng miệng cắn cổ chân Miêu Húc ra bên ngoài.
Miêu Húc hoảng sợ, một lát sau mới hiểu được con mèo này đang kéo anh đi.
Anh giật giật, con mèo lập tức nhả ra, dẫn đầu vọt tới phía trước, sau đó quay đầu chờ anh.
Miêu Húc hiểu được, con mèo mướp bảo anh đi theo.
Miêu Húc nghi hoặc đi theo sau, con mèo dẫn đầu, thân hình dẻo dai khỏe mạnh chạy qua các đường phố, giống như tinh linh trong đêm.
Con mèo chạy càng lúc càng nhanh, Miêu Húc cần phải tăng tốc mới theo kịp, một con mèo đi qua mấy con hẻm, con mèo mướp cuối cùng cũng dừng lại.
Miêu Húc tiến lên nhìn xem, sửng sốt.
Anh thấy khoảng chục người nằm ở bãi đất trống phía sau phố.
Tất cả những người đó đều nhếch nhác, tay chân bị trói bằng áo khoác, nằm loạng choạng trên mặt đất với vẻ mặt méo mó.
Miêu Húc lập tức nhận ra đây là nhóm người ẩu đả liền lấy máy liên lạc ra gọi đồng nghiệp tới.
Trong nháy mắt, Bạch Dụ dẫn người đi tới, nhìn thấy cảnh này, cũng kinh hãi hỏi Miêu Húc: "Cậu bắt được mấy người này sao?"
Miêu Húc lắc đầu nói: "Từ khi tới đây đã như vậy."
Bạch Dụ hỏi: "Làm sao cậu biết được?"
Miêu Húc chỉ vào con mèo mướp đang ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu kiêu hãnh nói: "Nó đưa tôi đến đây."
Bạch Dụ kinh ngạc nhìn con mèo, hỏi: "Muốn mang nó về lập biên bản không?"
Con mèo mướp vừa nghe đã gào lên với anh ta.
Dù thế nào đi nữa nghi phạm cũng đang ở đây, phải bắt bọn họ trước đã, cảnh sát còng tay những người đó đi, bọn họ đều ủ rũ cụp đuôi không nói gì.
Miêu Húc đang bận bắt người nên tạm thời không để ý đến con mèo mướp.
Con mèo mướp nhìn lũ chó rừng bị cảnh sát bắt, vẫy cái đuôi đầy lông của mình một cách hài lòng.
Phía sau nó, trong màn đêm bao phủ, một con hổ lớn lặng lẽ xuất hiện, con hổ tuy to lớn nhưng không phát ra âm thanh nào, nó ngao một tiếng ngậm lấy gáy con mèo mướp.
Con mèo mướp co hai chân trước ngực, không dám cử động.
Đôi mắt vàng của con hổ nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ cách đó không xa, Miêu Húc đang chỉ đạo bắt giữ đứng quay lưng về phía họ, sống lưng đĩnh bạt, động tác nghiêm túc, trong bóng đêm ánh trăng chiếu sáng trên người anh, tinh tế lại có cảm giác ái muội mông lung.
Đôi mắt hổ đảo quanh vòng eo hẹp của anh một lúc rồi rút vào bóng tối với con mèo mướp trong miệng, im lặng như lúc anh đến.
Sau khi cảnh sát bắt đi tất cả những người đang chiến đấu, Miêu Húc nhớ đến con mèo nhỏ dẫn đường.
Anh quay đầu lại cố gắng tìm con mèo, nhưng con mèo đã biến mất không dấu vết, có một thứ gì đó còn sót lại ở nơi con mèo mướp từng ở.
Miêu Húc đi tới nhặt đồ lên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Là hộp cơm...
Hộp cơm có hình con vịt, toàn bộ phần nắp là khuôn mặt to của con vịt.
Trông quen quen, hình như đã nhìn thấy trong bếp ở nhà, thỉnh thoảng Vương Dần Nhất sẽ làm cơm cho Chiêu Chiêu mang đi là dùng hộp này.
Miêu Húc mở nắp hộp ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn, chỉ là đồ ăn bị va đập nên hơi loạn.
+
Tác giả có lời muốn nói: Lật xe thì từ từ, tôi chỉ có thể nói cảnh sát Miêu không dễ lừa như thư kí Đỗ đâu.
Đỗ Nhược Ngu:? Sao lại cue tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.