Chương 28
Công Tử Khanh Thành
01/09/2014
“Về rồi à?” Trong không khí còn thoang thoảng mùi khói thuốc, An Mục hắt
hơi một cái, hít mũi, Đô Đô vẫy đuôi nhảy phốc khỏi lòng cô chạy đến cọ
cọ vào chân của Hà Mặc Dương.
“Vâng, em đã về, sao anh không ăn cơm, Hà Mặc Dương, anh cũng không hiểu chuyện hệt như Đô Đô.”
Một là người một là mèo, đối với một câu ‘không hiểu chuyện’ thì so với con Đô Đô chỉ biết ngây thơ kêu meo meo, Hà Mặc Dương lại nhướn cao chân mày, “Anh đói rồi.” Nhẹ nhàng hất con mèo đang làm nũng bên chân mình, con mèo này rõ ràng ỷ vào có người chống lưng mới dám đến khiêu khích anh, con vật đúng là cũng biết nhìn sắc mặt.
“Đáng đời.”
“Anh đói.”
“Em biết rồi, ngoại trừ mì ra thì cũng chỉ có mì thôi.”
An Mục không để cho anh có cơ hội lựa chọn, xoay người đi thẳng xuống bếp nấu mì cho anh, cô vừa mới bước đi thì Hà Mặc Dương đã đi theo sát sau lưng cùng xuống lầu.
Hơi nóng thơm ngào ngạt bốc lên từ tô mì thịt nạc trên bàn, cả một tô lớn, thịt đầy ắp, do anh không thích ăn cải bẹ xanh, nên An Mục đổi thành cải đuôi phụng.
“Ăn từ từ thôi, Đô Đô đâu có giành với anh đâu.” Đô Đô nằm trong lòng cô đúng lúc ngoe nguẩy cái đuôi, cái đuôi lông lá cọ vào cằm An Mục, cực kỳ thoải mái.
An Mục nắm đuôi nó vuốt ve, rồi gãi cằm mình, dễ chịu ghê, cô ngồi cùng anh đợi anh ăn sạch tô mì, Hà Mặc Dương tối nay rất nể mặt cô, húp sạch nước dùng, đây là chuyện hiếm thấy, có thể nhận ra anh rất đói bụng.
“Sau này khi em không có nhà, anh cũng phải ăn cơm, nghe không?” An Mục giận dỗi cất lời.
“Ừm, anh sẽ đợi em về nấu cơm cho anh ăn.” Khóe môi Hà Mặc Dương nhếch cao, đẩy tô mì ra đứng dậy.
An Mục vừa nói “Ấu trĩ” vừa bế Đô Đô theo anh lên lầu.
Mùi khói thuốc trong phòng ngủ đã tan hết, hương vị tươi mát sau cơn mưa cũng tiến vào từ lúc mở cửa sổ, Hà Mặc Dương đi đến với tay đóng cửa sổ lại, kéo rèm, xoay người nghiêm mặt ném Đô Đô ra ngoài, An Mục liếc anh, anh cười, nắm tay cô ngồi xuống mép giường. Sau khi An Mục về nhà liền vội vàng nấu mì cho anh, ngay cả giày cũng chưa thay, Hà Mặc Dương quỳ một gối xuống nâng chân cô lên giúp cô thay giày: “Mục Mục, tắm chung nhé!”
An Mục đánh một cái vào vai anh, người đàn ông này ăn no liền có ý nghĩ xấu xa, sợ người khác không biết ý đồ của anh sao: “Ai nói muốn tắm chung với anh chứ.” Có thể đoán trước hậu quả của việc hai người cùng nhau tắm rửa, nhất định là ‘súng sẽ cướp cò’, ai cũng không tắm được. Cô bèn hất anh ra mang vội đôi dép lê chạy biến vào phòng tắm mà không thèm quay đầu lại, sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, thật là vui vẻ.
Đợi sau khi cô đóng cửa lại, ý cười trên mặt Hà Mặc Dương vụt tắt, tay nắm lại thành quyền, bộ dạng gượng cười của cô hôm nay khiến anh đặt một dấu hỏi lớn, nói dối anh chuyện đi gặp An Vu Hùng, sau khi trở về cũng không đề cập chuyện này với anh, đúng là không phải tác phong của cô.
Mục Mục của anh nhất định còn có chuyện gì đó gạt anh.
An Mục tắm xong đi ra sấy tóc, anh cũng tắm vội rồi ra, trên người mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, cơ ngực màu đồng bày ra trước mắt, An Mục ôm gối xoay mặt đi chỗ khác, người đàn ông thâm sâu khó đoán này tối nay lại muốn dùng ‘mỹ nam kế’.
“Mục Mục, trong chăn ngộp lắm, ra ngoài hít thở không khí đi.”
An Mục nhanh chóng trùm chăn kín đầu, biết rõ một khi thò đầu ra sẽ có cái gì nghênh đón, Hà Mặc Dương cũng không hề nóng lòng, chậm rãi vờn quanh, giống như mèo bắt chuột, trước tiên là đùa giỡn với chuột, một tay anh cầm lấy góc chăn, một tay cách một lớp chăn vuốt ve đầu cô, cái đầu nhỏ trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, tay anh cũng theo đó mà di chuyển qua lại, cuối cùng An Mục cũng thấy phiền, trùm chăn kín lên đầu hơn nữa, sau đó lại rụt lui vào bên trong. Hà Mặc Dương không để mặc cô tiếp tục chui trong chăn nữa, tay cầm lấy góc chăn xốc lên, bóng tối thoáng được ánh sáng thay thế, An Mục nãy giờ vẫn nằm úp sấp, vểnh mông lên, một giây sau đã bị anh kéo ghé vào lồng ngực.
Hai cánh tay cô mở ra ôm lấy vai anh, cằm tì vào ngực anh, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn sâu vào trong đôi mắt đen láy không ánh sáng của anh, sau phút chốc hoảng hốt là nụ hôn nóng bỏng triền miên, một tay Hà Mặc Dương ấn gáy cô sát lại mình, một tay ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô ngoại trừ nhận lấy và trầm luân ra thì không còn cách nào trốn thoát.
Khuôn miệng mềm mại ẩm ướt bị hôn đến sưng đỏ, trong mắt ngưng tụ một lớp sương mù dày đặc, giây tiếp theo một giọt trong suốt ở bên trong chảy xuống, nóng hổi rơi vào ngực anh, Hà Mặc Dương lật người đặt cô dưới thân, nhẹ nhàng dỗ dành, ngón tay vén vài sợi tóc dính bên mặt cô, để lộ khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp như hoa đào, chính khuôn mặt này làm cho anh nhớ thương suốt sáu năm, không phải quá mức xinh đẹp, tính tình cũng không tốt, nhưng lại là nốt ruồi đỏ duy nhất trên ngực anh, thời gian trôi qua lại càng khảm sâu, rõ rệt, suốt đời này sợ là khó phai mờ, cũng không muốn quên đi.
“Nhẹ chút…” An Mục thở hổn hển nhẹ nhàng cất tiếng, hai cánh tay trắng nõn choàng lên cổ anh một cách tự nhiên, rướn người cắn yêu vào trái cổ đang lên xuống của anh, Hà Mặc Dương a một tiếng, cúi đầu cắn lên cằm cô, An Mục bị cắn phát đau, nhíu mày, đưa tay kéo hai má anh ra: “Tránh ra, em mệt rồi, muốn ngủ.”
“Bây giờ sao?” Hà Mặc Dương ôm trọn nơi phập phồng trước ngực cô trong lòng bàn tay, bàn tay vừa mới phủ lên, ngón tay xấu xa thỉnh thoảng vuốt ve một chút, bên ngoài lớp áo ngủ mỏng manh là nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh, khiến lỗ chân lông của cô nở ra, khơi dậy lên dòng điện thật nhỏ, máu nóng dồn lên, mặt cô giờ đây nhất định vô cùng đỏ, ngăn lại bàn tay đang lộn xộn của anh: “Em thật sự buồn ngủ lắm.”
Tiếng nói nhẹ như muỗi kêu, như bông rơi xuống ngực Hà Mặc Dương, mỏng manh như cánh ve, bàn tay anh vẫn không nhúc nhích, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống.
Cần cổ xinh đẹp của cô chính là vị trí anh yêu thích nhất, anh thích hôn từ từ lên đó, như bước chầm chậm trong mưa không có điểm dừng, mân mê, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, triền miên dung hòa hơi thở, tầm mắt Hà Mặc Dương rơi vào dấu hôn ngay sau gáy cô, dấu hôn quá mức rõ ràng và chướng mắt, nụ hôn của anh dừng lại, thẩn thờ nhìn chằm chằm nơi đó, rốt cục cô gạt anh chuyện gì.
Trong đầu anh nhồi nhét vô số giả thiết, sản sinh chạy đến phá hủy đầu óc anh, rồi biến thành sắc dục nồng đậm, áo ngủ màu trắng bị xé ra ném xuống chân giường, để lộ làn da trắng trẻo, da thịt thơm mát vừa mới tắm xong xen lẫn trắng muốt quả thật yêu thích không nỡ rời tay, đây nhất định là một đêm không bình yên.
An Mục mở to mắt kinh ngạc, môi anh dừng lại ngay đỉnh cao ngất nơi ngực, đầu lưỡi vân vê nụ hồng mai, vẽ vài vòng, hàm răng vô tình hữu ý cắn nhẹ lên đó, khiến cô khẽ hít sâu một hơi, muốn động đậy, nhưng lại bị anh cố định dưới thân.
Phần bụng dưới bị sự bức rứt thiêu đốt, ngâm khẽ, An Mục nhấc một chân quắp vào thắt lưng cường tráng của anh, hàm ý quá rõ ràng nhưng Hà Mặc Dương lại vờ như không hiểu, chỉ lo ngậm cắn nụ hồng mai trước ngực cô, An Mục khó chịu dùng mé đùi cọ cọ vào eo anh, quấn chặt anh hơn.
Hà Mặc Dương đưa tay kéo một chân cô dính sát vào bên hông mình, mới tiếp tục hạ xuống, nụ hôn rơi vào bụng cô, anh hôm nay không hề vội vàng tấn công, làm đủ màn dạo đầu, sau khi hôn hết lần này đến lần khác mới bắt đầu vào chuyện chính.
Khoảnh khắc anh đi vào, An Mục nghe thấy tiếng rên thỏa mãn của chính mình, hết hồn với hành vi như một phụ nữ lẳng lơ lại vội vàng che miệng. Hà Mặc Dương không cho cô cơ hội dừng lại, lại tiến vào thật sâu, nâng mông của cô lên áp cánh hoa gần sát mình hơn, cũng để cho chính mình xàng xâm nhập sâu hơn vào cơ thể cô, chiếc mông trắng trẻo, cánh hoa dưới sự vân vê cố ý của anh biến thành đủ mọi hình dạng, dưới ánh đèn như ngọc lưu ly, là một cảnh tượng kiều diễm biết bao.
“Mục Mục, kêu lên đi.”
Bên ngoài hành lang còn có tiếng đi lại của người làm, An Mục làm sao cũng không chịu kêu lên, đáng thương cắn môi nhìn đèn treo trên đỉnh đầu. Nếu là Hà Mặc Dương của trước kia sẽ không ép cô như vậy, nhưng anh hôm nay dường như mang lòng quyết tâm nếu cô không kêu lên, sẽ nghĩ cách ép buộc cô. Cong một chân cô lên dừng sức hướng vào trong, tư thế này để anh xâm nhập càng sâu hơn, An Mục không chịu đựng nổi, bật khóc ấm ức, nước mắt chạy dọc theo hai má rơi xuống gối nằm, chỉ chốc lát đã thấm ướt một mảng lớn. Hà Mặc Dương vội dừng lại không dám động, vẻ mặt sốt ruột ôm lấy cô dỗ dành: “Ngoan nào, Mục Mục, anh bỏ cuộc.”
An Mục mở mắt, đấm vào ngực anh: “Hà Mặc Dương, anh là đồ xấu xa, anh làm em đau.”
Hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cô: “Ừa, anh xin lỗi, Mục Mục, anh là đồ xấu xa.”
An Mục xoay qua chỗ anh không thấy trộm cười, chỉ cần cô khóc là anh nhất định hết cách, rút ra một cách không tự nguyện, An Mục được tự do lại sợ anh làm bậy nữa, quấn chăn nằm co lại một góc, cách anh rất xa.
Hà Mặc Dương thở dài, nhích lại gần, vuốt lại mớ tóc rối của cô, một tay vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: “Ngủ đi, Mục Mục.”
Cô nằm trong lòng anh ngủ thật sâu, nửa khuôn mặt chôn vào ngực anh, hơi nóng khi thở ra phả vào da thịt trần trụi của anh, ngứa ngáy đến tận đáy lòng, mái tóc hỗn loạn trải trên gối, anh ngắm vẻ mặt say ngủ ngây thơ của cô. Hà Mặc Dương tắt đèn hồi lâu lại không tài nào ngủ được, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ trong đầu tìm không ra manh mối, bản thân tự rơi vào cảnh khốn cùng, mà cảnh khốn cùng này cũng không kéo dài được bao lâu liền có đáp án.
“Tổng giám đốc Hà, anh có chuyển phát nhanh.”
Thư ký đặt chuyển phát nhanh lên bàn, Hà Mặc Dương phất tay, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tầm mắt u ám nhìn xuống gói bưu kiện, một thứ vuông vức được bọc ở bên trong, địa chỉ bên ngoài cho thấy là thuộc vùng này, đầu ngón tay khẽ động, bọc màu xám bên ngoài được xé mở, để lộ thứ bên trong.
An Mục ôm văn kiện gõ cửa đi vào, mở văn kiện cần ký tên ra đặt trước mặt anh, đẩy đẩy cái người không hề có chút phản ứng nào, cảm thấy ngờ vực: “Anh sao vậy?”
Hai người họ đã quá mức hiểu biết, quá mức quen thuộc hàm ý ẩn trong từng cử chỉ của đối phương, Hà Mặc Dương bây giờ rất khác thường, An Mục đi vòng qua bàn làm việc ngồi lên đùi anh, kéo tay anh, ngước đầu: “Hà Mặc Dương, anh làm sao vậy?”
Bừng tỉnh trong mớ suy nghĩ lung tung, trong đầu vẫn còn có chút hỗn loạn: “Không có gì, Mục Mục, em ra ngoài trước đi, anh ký tên xong sẽ gọi em vào lấy.”
“Hà Mặc Dương, rốt cục anh đang giấu em chuyện gì?” Anh rút tay ra khỏi tay cô, đây là sự từ chối chưa từng có, lòng bàn tay cô bỗng chốc trống không, ngay sau đó nắm lại thành quyền.
“Hôm qua, ngoại trừ gặp An Vu Hùng, em còn gặp ai nữa?” Giọng nói cứng rắn của Hà Mặc Dương nuốt chửng lấy âm thanh của cô, rốt cục cũng không nhịn được, nhu cầu cấp bách hiện giờ là anh phải tỉnh táo lại, nhưng ngọn lửa trong đầu lại không ngừng thiêu dốt, không hề có xu hướng dừng lại, phảng phất giống như sẽ từ trong đầu lao thẳng ra ngoài.
Ngày hôm qua còn gặp ai nữa, ngay cả bản thân An Mục cũng không rõ, mớ ký ức trước khi cô tỉnh lại hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không biết bản thân đến khách sạn bằng cách nào, lỗ hỏng ký ức đó lại hiện lên trong đầu, sợ hãi cùng thất vọng nhất thời công kích lòng cô, cô bất giác lui từng bước ra sau, cho đến khi đụng vào bàn làm việc, rốt cục cũng không còn chỗ lui nữa, chỉ có thể nhìn vẻ mặt sa sầm của anh và đáy mắt đen tối không chút ánh sáng ấy, trong lòng cô lại vô cùng bối rối, muốn nắm lấy cổ tay anh nhưng vẫn không thể nào nhấc tay nổi.
Khóe miệng động đậy: “Em… em cũng… không biết nữa.”
Ánh sáng trong mắt cô hóa thành xót xa trong lòng anh, giọng nói cùng sắc mặt của Hà Mặc Dương dịu lại, tiến lên từng bước giơ tay đè lại bả vai đang run rẩy của cô, nghênh đón ánh nhìn úp mở bất định của cô: “Mục Mục, đừng sợ, Mục Mục, đừng bao giờ như vậy nữa…” Chữ cuối cùng vừa dứt, anh kéo cô ôm vào lòng, cọ cằm vào đỉnh đầu cô, những tấm ảnh khó coi từ trong bao thư rớt ra, An Mục cúi đầu nhìn những tấm ảnh rơi bên chân mình, cả người như bị tưới nước lạnh đến nỗi hàm răng va lập cập, cơ thể phát run.
Hà Mặc Dương ôm lấy bả vai cô không cho cô cúi xuống nhặt lên, An Mục cố chết đẩy ra, hết đấm rồi đá cuối cùng cũng nhặt tấm ảnh lên, cô gái trong đó đúng là cô sao, không thể tin được nhưng sự thật đúng là vậy, trên trước giường lớn mềm mại, cô bị người đàn ông khác đè ở dưới thân…
“Vâng, em đã về, sao anh không ăn cơm, Hà Mặc Dương, anh cũng không hiểu chuyện hệt như Đô Đô.”
Một là người một là mèo, đối với một câu ‘không hiểu chuyện’ thì so với con Đô Đô chỉ biết ngây thơ kêu meo meo, Hà Mặc Dương lại nhướn cao chân mày, “Anh đói rồi.” Nhẹ nhàng hất con mèo đang làm nũng bên chân mình, con mèo này rõ ràng ỷ vào có người chống lưng mới dám đến khiêu khích anh, con vật đúng là cũng biết nhìn sắc mặt.
“Đáng đời.”
“Anh đói.”
“Em biết rồi, ngoại trừ mì ra thì cũng chỉ có mì thôi.”
An Mục không để cho anh có cơ hội lựa chọn, xoay người đi thẳng xuống bếp nấu mì cho anh, cô vừa mới bước đi thì Hà Mặc Dương đã đi theo sát sau lưng cùng xuống lầu.
Hơi nóng thơm ngào ngạt bốc lên từ tô mì thịt nạc trên bàn, cả một tô lớn, thịt đầy ắp, do anh không thích ăn cải bẹ xanh, nên An Mục đổi thành cải đuôi phụng.
“Ăn từ từ thôi, Đô Đô đâu có giành với anh đâu.” Đô Đô nằm trong lòng cô đúng lúc ngoe nguẩy cái đuôi, cái đuôi lông lá cọ vào cằm An Mục, cực kỳ thoải mái.
An Mục nắm đuôi nó vuốt ve, rồi gãi cằm mình, dễ chịu ghê, cô ngồi cùng anh đợi anh ăn sạch tô mì, Hà Mặc Dương tối nay rất nể mặt cô, húp sạch nước dùng, đây là chuyện hiếm thấy, có thể nhận ra anh rất đói bụng.
“Sau này khi em không có nhà, anh cũng phải ăn cơm, nghe không?” An Mục giận dỗi cất lời.
“Ừm, anh sẽ đợi em về nấu cơm cho anh ăn.” Khóe môi Hà Mặc Dương nhếch cao, đẩy tô mì ra đứng dậy.
An Mục vừa nói “Ấu trĩ” vừa bế Đô Đô theo anh lên lầu.
Mùi khói thuốc trong phòng ngủ đã tan hết, hương vị tươi mát sau cơn mưa cũng tiến vào từ lúc mở cửa sổ, Hà Mặc Dương đi đến với tay đóng cửa sổ lại, kéo rèm, xoay người nghiêm mặt ném Đô Đô ra ngoài, An Mục liếc anh, anh cười, nắm tay cô ngồi xuống mép giường. Sau khi An Mục về nhà liền vội vàng nấu mì cho anh, ngay cả giày cũng chưa thay, Hà Mặc Dương quỳ một gối xuống nâng chân cô lên giúp cô thay giày: “Mục Mục, tắm chung nhé!”
An Mục đánh một cái vào vai anh, người đàn ông này ăn no liền có ý nghĩ xấu xa, sợ người khác không biết ý đồ của anh sao: “Ai nói muốn tắm chung với anh chứ.” Có thể đoán trước hậu quả của việc hai người cùng nhau tắm rửa, nhất định là ‘súng sẽ cướp cò’, ai cũng không tắm được. Cô bèn hất anh ra mang vội đôi dép lê chạy biến vào phòng tắm mà không thèm quay đầu lại, sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, thật là vui vẻ.
Đợi sau khi cô đóng cửa lại, ý cười trên mặt Hà Mặc Dương vụt tắt, tay nắm lại thành quyền, bộ dạng gượng cười của cô hôm nay khiến anh đặt một dấu hỏi lớn, nói dối anh chuyện đi gặp An Vu Hùng, sau khi trở về cũng không đề cập chuyện này với anh, đúng là không phải tác phong của cô.
Mục Mục của anh nhất định còn có chuyện gì đó gạt anh.
An Mục tắm xong đi ra sấy tóc, anh cũng tắm vội rồi ra, trên người mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, cơ ngực màu đồng bày ra trước mắt, An Mục ôm gối xoay mặt đi chỗ khác, người đàn ông thâm sâu khó đoán này tối nay lại muốn dùng ‘mỹ nam kế’.
“Mục Mục, trong chăn ngộp lắm, ra ngoài hít thở không khí đi.”
An Mục nhanh chóng trùm chăn kín đầu, biết rõ một khi thò đầu ra sẽ có cái gì nghênh đón, Hà Mặc Dương cũng không hề nóng lòng, chậm rãi vờn quanh, giống như mèo bắt chuột, trước tiên là đùa giỡn với chuột, một tay anh cầm lấy góc chăn, một tay cách một lớp chăn vuốt ve đầu cô, cái đầu nhỏ trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, tay anh cũng theo đó mà di chuyển qua lại, cuối cùng An Mục cũng thấy phiền, trùm chăn kín lên đầu hơn nữa, sau đó lại rụt lui vào bên trong. Hà Mặc Dương không để mặc cô tiếp tục chui trong chăn nữa, tay cầm lấy góc chăn xốc lên, bóng tối thoáng được ánh sáng thay thế, An Mục nãy giờ vẫn nằm úp sấp, vểnh mông lên, một giây sau đã bị anh kéo ghé vào lồng ngực.
Hai cánh tay cô mở ra ôm lấy vai anh, cằm tì vào ngực anh, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn sâu vào trong đôi mắt đen láy không ánh sáng của anh, sau phút chốc hoảng hốt là nụ hôn nóng bỏng triền miên, một tay Hà Mặc Dương ấn gáy cô sát lại mình, một tay ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô ngoại trừ nhận lấy và trầm luân ra thì không còn cách nào trốn thoát.
Khuôn miệng mềm mại ẩm ướt bị hôn đến sưng đỏ, trong mắt ngưng tụ một lớp sương mù dày đặc, giây tiếp theo một giọt trong suốt ở bên trong chảy xuống, nóng hổi rơi vào ngực anh, Hà Mặc Dương lật người đặt cô dưới thân, nhẹ nhàng dỗ dành, ngón tay vén vài sợi tóc dính bên mặt cô, để lộ khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp như hoa đào, chính khuôn mặt này làm cho anh nhớ thương suốt sáu năm, không phải quá mức xinh đẹp, tính tình cũng không tốt, nhưng lại là nốt ruồi đỏ duy nhất trên ngực anh, thời gian trôi qua lại càng khảm sâu, rõ rệt, suốt đời này sợ là khó phai mờ, cũng không muốn quên đi.
“Nhẹ chút…” An Mục thở hổn hển nhẹ nhàng cất tiếng, hai cánh tay trắng nõn choàng lên cổ anh một cách tự nhiên, rướn người cắn yêu vào trái cổ đang lên xuống của anh, Hà Mặc Dương a một tiếng, cúi đầu cắn lên cằm cô, An Mục bị cắn phát đau, nhíu mày, đưa tay kéo hai má anh ra: “Tránh ra, em mệt rồi, muốn ngủ.”
“Bây giờ sao?” Hà Mặc Dương ôm trọn nơi phập phồng trước ngực cô trong lòng bàn tay, bàn tay vừa mới phủ lên, ngón tay xấu xa thỉnh thoảng vuốt ve một chút, bên ngoài lớp áo ngủ mỏng manh là nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh, khiến lỗ chân lông của cô nở ra, khơi dậy lên dòng điện thật nhỏ, máu nóng dồn lên, mặt cô giờ đây nhất định vô cùng đỏ, ngăn lại bàn tay đang lộn xộn của anh: “Em thật sự buồn ngủ lắm.”
Tiếng nói nhẹ như muỗi kêu, như bông rơi xuống ngực Hà Mặc Dương, mỏng manh như cánh ve, bàn tay anh vẫn không nhúc nhích, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống.
Cần cổ xinh đẹp của cô chính là vị trí anh yêu thích nhất, anh thích hôn từ từ lên đó, như bước chầm chậm trong mưa không có điểm dừng, mân mê, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, triền miên dung hòa hơi thở, tầm mắt Hà Mặc Dương rơi vào dấu hôn ngay sau gáy cô, dấu hôn quá mức rõ ràng và chướng mắt, nụ hôn của anh dừng lại, thẩn thờ nhìn chằm chằm nơi đó, rốt cục cô gạt anh chuyện gì.
Trong đầu anh nhồi nhét vô số giả thiết, sản sinh chạy đến phá hủy đầu óc anh, rồi biến thành sắc dục nồng đậm, áo ngủ màu trắng bị xé ra ném xuống chân giường, để lộ làn da trắng trẻo, da thịt thơm mát vừa mới tắm xong xen lẫn trắng muốt quả thật yêu thích không nỡ rời tay, đây nhất định là một đêm không bình yên.
An Mục mở to mắt kinh ngạc, môi anh dừng lại ngay đỉnh cao ngất nơi ngực, đầu lưỡi vân vê nụ hồng mai, vẽ vài vòng, hàm răng vô tình hữu ý cắn nhẹ lên đó, khiến cô khẽ hít sâu một hơi, muốn động đậy, nhưng lại bị anh cố định dưới thân.
Phần bụng dưới bị sự bức rứt thiêu đốt, ngâm khẽ, An Mục nhấc một chân quắp vào thắt lưng cường tráng của anh, hàm ý quá rõ ràng nhưng Hà Mặc Dương lại vờ như không hiểu, chỉ lo ngậm cắn nụ hồng mai trước ngực cô, An Mục khó chịu dùng mé đùi cọ cọ vào eo anh, quấn chặt anh hơn.
Hà Mặc Dương đưa tay kéo một chân cô dính sát vào bên hông mình, mới tiếp tục hạ xuống, nụ hôn rơi vào bụng cô, anh hôm nay không hề vội vàng tấn công, làm đủ màn dạo đầu, sau khi hôn hết lần này đến lần khác mới bắt đầu vào chuyện chính.
Khoảnh khắc anh đi vào, An Mục nghe thấy tiếng rên thỏa mãn của chính mình, hết hồn với hành vi như một phụ nữ lẳng lơ lại vội vàng che miệng. Hà Mặc Dương không cho cô cơ hội dừng lại, lại tiến vào thật sâu, nâng mông của cô lên áp cánh hoa gần sát mình hơn, cũng để cho chính mình xàng xâm nhập sâu hơn vào cơ thể cô, chiếc mông trắng trẻo, cánh hoa dưới sự vân vê cố ý của anh biến thành đủ mọi hình dạng, dưới ánh đèn như ngọc lưu ly, là một cảnh tượng kiều diễm biết bao.
“Mục Mục, kêu lên đi.”
Bên ngoài hành lang còn có tiếng đi lại của người làm, An Mục làm sao cũng không chịu kêu lên, đáng thương cắn môi nhìn đèn treo trên đỉnh đầu. Nếu là Hà Mặc Dương của trước kia sẽ không ép cô như vậy, nhưng anh hôm nay dường như mang lòng quyết tâm nếu cô không kêu lên, sẽ nghĩ cách ép buộc cô. Cong một chân cô lên dừng sức hướng vào trong, tư thế này để anh xâm nhập càng sâu hơn, An Mục không chịu đựng nổi, bật khóc ấm ức, nước mắt chạy dọc theo hai má rơi xuống gối nằm, chỉ chốc lát đã thấm ướt một mảng lớn. Hà Mặc Dương vội dừng lại không dám động, vẻ mặt sốt ruột ôm lấy cô dỗ dành: “Ngoan nào, Mục Mục, anh bỏ cuộc.”
An Mục mở mắt, đấm vào ngực anh: “Hà Mặc Dương, anh là đồ xấu xa, anh làm em đau.”
Hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cô: “Ừa, anh xin lỗi, Mục Mục, anh là đồ xấu xa.”
An Mục xoay qua chỗ anh không thấy trộm cười, chỉ cần cô khóc là anh nhất định hết cách, rút ra một cách không tự nguyện, An Mục được tự do lại sợ anh làm bậy nữa, quấn chăn nằm co lại một góc, cách anh rất xa.
Hà Mặc Dương thở dài, nhích lại gần, vuốt lại mớ tóc rối của cô, một tay vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: “Ngủ đi, Mục Mục.”
Cô nằm trong lòng anh ngủ thật sâu, nửa khuôn mặt chôn vào ngực anh, hơi nóng khi thở ra phả vào da thịt trần trụi của anh, ngứa ngáy đến tận đáy lòng, mái tóc hỗn loạn trải trên gối, anh ngắm vẻ mặt say ngủ ngây thơ của cô. Hà Mặc Dương tắt đèn hồi lâu lại không tài nào ngủ được, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ trong đầu tìm không ra manh mối, bản thân tự rơi vào cảnh khốn cùng, mà cảnh khốn cùng này cũng không kéo dài được bao lâu liền có đáp án.
“Tổng giám đốc Hà, anh có chuyển phát nhanh.”
Thư ký đặt chuyển phát nhanh lên bàn, Hà Mặc Dương phất tay, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tầm mắt u ám nhìn xuống gói bưu kiện, một thứ vuông vức được bọc ở bên trong, địa chỉ bên ngoài cho thấy là thuộc vùng này, đầu ngón tay khẽ động, bọc màu xám bên ngoài được xé mở, để lộ thứ bên trong.
An Mục ôm văn kiện gõ cửa đi vào, mở văn kiện cần ký tên ra đặt trước mặt anh, đẩy đẩy cái người không hề có chút phản ứng nào, cảm thấy ngờ vực: “Anh sao vậy?”
Hai người họ đã quá mức hiểu biết, quá mức quen thuộc hàm ý ẩn trong từng cử chỉ của đối phương, Hà Mặc Dương bây giờ rất khác thường, An Mục đi vòng qua bàn làm việc ngồi lên đùi anh, kéo tay anh, ngước đầu: “Hà Mặc Dương, anh làm sao vậy?”
Bừng tỉnh trong mớ suy nghĩ lung tung, trong đầu vẫn còn có chút hỗn loạn: “Không có gì, Mục Mục, em ra ngoài trước đi, anh ký tên xong sẽ gọi em vào lấy.”
“Hà Mặc Dương, rốt cục anh đang giấu em chuyện gì?” Anh rút tay ra khỏi tay cô, đây là sự từ chối chưa từng có, lòng bàn tay cô bỗng chốc trống không, ngay sau đó nắm lại thành quyền.
“Hôm qua, ngoại trừ gặp An Vu Hùng, em còn gặp ai nữa?” Giọng nói cứng rắn của Hà Mặc Dương nuốt chửng lấy âm thanh của cô, rốt cục cũng không nhịn được, nhu cầu cấp bách hiện giờ là anh phải tỉnh táo lại, nhưng ngọn lửa trong đầu lại không ngừng thiêu dốt, không hề có xu hướng dừng lại, phảng phất giống như sẽ từ trong đầu lao thẳng ra ngoài.
Ngày hôm qua còn gặp ai nữa, ngay cả bản thân An Mục cũng không rõ, mớ ký ức trước khi cô tỉnh lại hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không biết bản thân đến khách sạn bằng cách nào, lỗ hỏng ký ức đó lại hiện lên trong đầu, sợ hãi cùng thất vọng nhất thời công kích lòng cô, cô bất giác lui từng bước ra sau, cho đến khi đụng vào bàn làm việc, rốt cục cũng không còn chỗ lui nữa, chỉ có thể nhìn vẻ mặt sa sầm của anh và đáy mắt đen tối không chút ánh sáng ấy, trong lòng cô lại vô cùng bối rối, muốn nắm lấy cổ tay anh nhưng vẫn không thể nào nhấc tay nổi.
Khóe miệng động đậy: “Em… em cũng… không biết nữa.”
Ánh sáng trong mắt cô hóa thành xót xa trong lòng anh, giọng nói cùng sắc mặt của Hà Mặc Dương dịu lại, tiến lên từng bước giơ tay đè lại bả vai đang run rẩy của cô, nghênh đón ánh nhìn úp mở bất định của cô: “Mục Mục, đừng sợ, Mục Mục, đừng bao giờ như vậy nữa…” Chữ cuối cùng vừa dứt, anh kéo cô ôm vào lòng, cọ cằm vào đỉnh đầu cô, những tấm ảnh khó coi từ trong bao thư rớt ra, An Mục cúi đầu nhìn những tấm ảnh rơi bên chân mình, cả người như bị tưới nước lạnh đến nỗi hàm răng va lập cập, cơ thể phát run.
Hà Mặc Dương ôm lấy bả vai cô không cho cô cúi xuống nhặt lên, An Mục cố chết đẩy ra, hết đấm rồi đá cuối cùng cũng nhặt tấm ảnh lên, cô gái trong đó đúng là cô sao, không thể tin được nhưng sự thật đúng là vậy, trên trước giường lớn mềm mại, cô bị người đàn ông khác đè ở dưới thân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.