Chương 84: Anh muốn dỗ dành em ra sao?
Diệp Phi Dạ
06/01/2023
DỊCH: MIN
“...”
Hô hấp của Lục Kinh Yến ngừng lại chút.
Nhịp tim của cô đập nhanh vô cùng, thình thịch, thình thịch, hệt như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Không khí lạnh trong đêm, men qua khe cửa sổ xe luồn vào bên trong, trong chớp mắt đã thổi bay gió ấm trong xe.
Lục Kinh Yến chỉ mặc một chiếc áo len chẳng hề cảm thấy lạnh, mà ngược lại lòng bàn tay cô rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Hai người chẳng ai nói thêm gì nữa.
Cảnh tượng hệt như bị người ta bấm nút dừng im lặng không nhúc nhích.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên đương có chiếc xe lái vụt qua, một tiếng còi xe vang lên rất ngắn ngủi, phá vỡ cơn tĩnh lặng.
Thịnh Tiện tự nhiên tụt bàn tay đặt trên đỉnh đầu Lục Kinh Yến về, nhét vào trong túi áo dạ.
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhìn Thịnh Tiện,
Vừa vặn Thịnh Tiện cụp mắt quét về phía cô bên này.
Lục Kinh Yến vội vàng nhìn ra chỗ khác, như bị giật nảy mình vậy, cô nhìn về phía cái cây trụi lủi phía không xa, làm bộ bình tĩnh hắng giọng, cô không nghĩ nhiều thuận theo lời vừa rồi của anh: “Anh muốn dỗ dành em thế nào?”
Dường như Thịnh Tiện không ngờ rằng cô sẽ hỏi như thế, anh ngẩn ra, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: “Em muốn tôi dỗ dành em thế nào?”
Lục Kinh Yến há miệng, nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh không chịu khống chế.
Kiểu trò chuyện này, đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cơ bản không cần phải dùng não, cô đều có thể đối đáp trôi chảy.
Thế nhưng lúc này cô làm sao ấy, nhất thời không nghĩ ra được tiếp lời thì thôi đi, còn trở nên khẩn trương như thế.
Lục Kinh Yến khkông muốn khiến bản thân mình biểu hiện như cô nàng ngốc nghếch trước mặt Thịnh Tiện, cô đón lấy ánh nhìn của Thịnh Tiện, cô gắng nghĩ nghĩ một lát, nói: “Em muốn anh đi mua băng vệ sinh giúp em.”
Thịnh Tiện: “….”
Lục Kinh Yến: “...”
Lục Kinh Yến có một loại xúc động muốn cắn vào lưỡi mình.
Cô nghĩ ngợi nửa ngày, chỉ nghĩ ra cái này thôi?
Cơ hội tốt như thế, xin cái ôm, cái hôm không tốt à?
Lục Kinh Yến đang băn khoăn mấy giây có nên đập đầu vào vô lăng hay không, cảm thấy mình không nên phá mất sân khấu của bản thân, chỉ đành căng da đầu nhìn thằng vào mắt Thịnh Tiện, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Băng vệ sinh em mang theo người dùng hết rồi.”
“...”
“Em đã để trễ hơn hai tiếng không thay rồi.”
“….”
“Hôm nay em ra hơi nhiều, bây giờ bắt buộc phải thay, gọi giao hàng thì cũng phải nửa tiếng mới có thể giao đến, em không nhịn nổi nữa….”
“….”
Thịnh Tiện vô thanh than dài một tiếng, nhét chiếc túi xách trên tay qua cửa sổ đặt vào lòng cô.
Trong khoảnh khắc anh rụt tay lại, anh ngẩng đầu lên nhìn học sinh tiểu học ra vẻ nghiêm túc một cái: “Có cần đồ lót không?”
“Hả?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, mới ngỡ ra được ý tứ trong lời nói của Thịnh Tiện.
Đây là anh đang hỏi cô đồ lót có bị bẩn không sao?
Đôi tai cô trở nên nóng hơn, cô chuyển động tròng mắt, ánh mắt đưa về bốn phía: “Vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà được anh nhắc nhở như thế, hình như cũng có chút đạo lý, thế nên làm phiền anh rồi.”
Ngừng lại một lát, Lục Kinh Yến lại nói: “Mua cho em hai chiếc.”
Thịnh Tiện chẳng nói chẳng rằng, xoay người đi mất.
Sau khi đi được mấy bước, anh ảo não dừng chân lại.
Đây là anh bị cô làm ảnh hưởng rồi sao, thế mà nói chuyện cũng bắt đầu không suy nghĩ.
Có cần đồ lót không? Có cần đồ lót không? Có cần đồ lót không?
Thịnh Tiện bóp chặt lấy ấn đường, nín nhịn cơn suy sụp trong lòng, tiếp tục nhấc chân lên.
….
Quay về khỏi siêu thị, chẳng biết từ bao giờ học sinh tiểu học ngồi ở ghế lái đã bò sang ghế phụ lái rồi.
Cô thấy anh quay lại, lập tức hạ cửa sổ xe xuống, giơ tay về phía anh: “Đưa đồ cho em, anh lái xe đi.”
Thịnh Tiện đưa túi đồ mua trong siêu thị cho Lục Kinh Yến, vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái.
Lục Kinh Yến mở túi ra, nhặt từng gói băng vệ sinh bên trong ra nhìn một lượt: “Ui chà, giáo sư Thịnh, anh cũng biết lắm đấy chứ.”
Thịnh Tiện không nói chuyện, đánh vô lăng, lái vào bãi đậu xe không xa phía trước.
Lục Kinh Yến nhét băng vệ sinh vào trong túi, lôi chiếc hộp bị đè bên dưới cùng lên.
Cô thô bạo xé mở hộp giấy ngay trước mặt Thịnh Tiện, lôi ba chiếc quần lót ra.
Thịnh Tiện liếc một cái rồi vội vã thu mắt lại, nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc nhìn lung tung nữa.
Đồ lót được cuộn thành từng cuộn một, Lục Kinh Yến kéo mở ra, câu lên quan sát một lượt: “Anh thích phong cách này à?”
Thịnh Tiện đơ mặt ra tìm vị trí đỗ xe.
Đồ lót là chất liệu cotton kiểu dáng đơn giản nhất, bên trên đến cái hoa văn cũng chẳng có.
Lục Kinh Yến bĩu môi: “Giáo sư Thịnh, anh cổ hủ quá.”
“...”
“Em còn tưởng anh sẽ thích loại ren cơ.”
Thịnh Tiện bình thản lùi xe vào trong chỗ đậu.
Lục Kinh Yến thở dài với ba chiếc đồ lót đen trắng: “Bỏ đi, anh thích là được.”
Nói xong, Lục Kinh Yến ngoảnh lại hỏi: “Anh thích nhất chiếc nào?”
Thịnh Tiện tắt máy, gương mặt lạnh lùng đoạt đi chiếc túi trên đùi cô, nhặt chiếc hộp bị cô xé mở nhét hết vào trong túi, sau đó khựng lại, kéo mất chiếc đồ lót đang móc trên tay cô, nhanh chóng nhét vào trong túi, hệt như củ khoai lang phỏng tay, sau đó mở cửa ra, cầm lấy túi xuống xe.
Về đến nhà, Thịnh Tiện xách chiếc túi đi vào phòng giặt đồ.
Sau khi ra ngoài, anh liếc nhìn Lục Kinh Yến đáng sáp đến trước tủ đang đọ mắt với con cá nhỏ trong bể nước một cái, anh tìm túi mua ở trong hiệu thuốc ra, nói: “Lại đây.”
Lục Kinh Yến ồ một tiếng, huýt sáo với con cá nhỏ, rồi đi về phía Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện kéo chiếc ghế ra, bảo cô ngồi xuống, sau đó lấy thuốc mỡ và tăm bông ra, cúi người bôi một lớp thuốc lên vùng da sưng đỏ trên mặt cô.
Người đánh cô, ra tay rất độc ác, khóe miệng còn bị rách một lớp ra.
Nơi lồng ngực của Thịnh Tiện lại bắt đầu bức bối, anh đè nén luồng lửa giận kìm nén xúc động muốn hỏi cô là ai làm, mím chặt môi bôi thuốc xong cho cô.
Vặn chặt nắp tuýp thuốc, Thịnh Tiện cúp mắt nhìn cô đang ngồi trên ghế hai giây: “Còn đau không?”
“Hả?” Lục Kinh Yến lắc đầu một cái, cô bò trên bàn ăn, hệt như người chẳng bận gì: “Đã hết đau từ lâu rồi.”
Thịnh Tiện không nói thêm gì nữa, đứng bên cạnh cũng chẳng rời đi.
Lục Kinh Yến bị anh làm cho mất tự nhiên, cô nhúc nhích đầu, lúc này mới phát hiện, trên chiếc áo sơ mi mà Thịnh Tiện mặc toàn là máu.
Vừa rồi ở bên ngoài, trong xe ánh sáng yếu, sau đó lại ở trong bãi đậu, cô đều không chú ý tới.
Lục Kinh Yến đứng thẳng người lên: “Trên quần áo anh là thế nào đây?”
“Anh đánh nhau với người ta rồi sao?”
Lục Kinh Yến nhìn thấy trên mu bàn tay của Thịnh Tiện có vết máu, cô chẳng hề nghĩ ngợi đã bắt lấy tay anh: “Trên tay anh là sao thế này?”
Lục Kinh Yến còn chưa nhìn rõ rốt cuộc trên mu bàn tay của anh có phải là bị thương hay không, Thịnh Tiện đã rụt mạnh tay về.
Phản ứng của anh rất mãnh liệt.
Hệt như trên tay cô có thứ gì bẩn thỉu vậy.
“...”
Hô hấp của Lục Kinh Yến ngừng lại chút.
Nhịp tim của cô đập nhanh vô cùng, thình thịch, thình thịch, hệt như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Không khí lạnh trong đêm, men qua khe cửa sổ xe luồn vào bên trong, trong chớp mắt đã thổi bay gió ấm trong xe.
Lục Kinh Yến chỉ mặc một chiếc áo len chẳng hề cảm thấy lạnh, mà ngược lại lòng bàn tay cô rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Hai người chẳng ai nói thêm gì nữa.
Cảnh tượng hệt như bị người ta bấm nút dừng im lặng không nhúc nhích.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên đương có chiếc xe lái vụt qua, một tiếng còi xe vang lên rất ngắn ngủi, phá vỡ cơn tĩnh lặng.
Thịnh Tiện tự nhiên tụt bàn tay đặt trên đỉnh đầu Lục Kinh Yến về, nhét vào trong túi áo dạ.
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhìn Thịnh Tiện,
Vừa vặn Thịnh Tiện cụp mắt quét về phía cô bên này.
Lục Kinh Yến vội vàng nhìn ra chỗ khác, như bị giật nảy mình vậy, cô nhìn về phía cái cây trụi lủi phía không xa, làm bộ bình tĩnh hắng giọng, cô không nghĩ nhiều thuận theo lời vừa rồi của anh: “Anh muốn dỗ dành em thế nào?”
Dường như Thịnh Tiện không ngờ rằng cô sẽ hỏi như thế, anh ngẩn ra, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: “Em muốn tôi dỗ dành em thế nào?”
Lục Kinh Yến há miệng, nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh không chịu khống chế.
Kiểu trò chuyện này, đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cơ bản không cần phải dùng não, cô đều có thể đối đáp trôi chảy.
Thế nhưng lúc này cô làm sao ấy, nhất thời không nghĩ ra được tiếp lời thì thôi đi, còn trở nên khẩn trương như thế.
Lục Kinh Yến khkông muốn khiến bản thân mình biểu hiện như cô nàng ngốc nghếch trước mặt Thịnh Tiện, cô đón lấy ánh nhìn của Thịnh Tiện, cô gắng nghĩ nghĩ một lát, nói: “Em muốn anh đi mua băng vệ sinh giúp em.”
Thịnh Tiện: “….”
Lục Kinh Yến: “...”
Lục Kinh Yến có một loại xúc động muốn cắn vào lưỡi mình.
Cô nghĩ ngợi nửa ngày, chỉ nghĩ ra cái này thôi?
Cơ hội tốt như thế, xin cái ôm, cái hôm không tốt à?
Lục Kinh Yến đang băn khoăn mấy giây có nên đập đầu vào vô lăng hay không, cảm thấy mình không nên phá mất sân khấu của bản thân, chỉ đành căng da đầu nhìn thằng vào mắt Thịnh Tiện, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Băng vệ sinh em mang theo người dùng hết rồi.”
“...”
“Em đã để trễ hơn hai tiếng không thay rồi.”
“….”
“Hôm nay em ra hơi nhiều, bây giờ bắt buộc phải thay, gọi giao hàng thì cũng phải nửa tiếng mới có thể giao đến, em không nhịn nổi nữa….”
“….”
Thịnh Tiện vô thanh than dài một tiếng, nhét chiếc túi xách trên tay qua cửa sổ đặt vào lòng cô.
Trong khoảnh khắc anh rụt tay lại, anh ngẩng đầu lên nhìn học sinh tiểu học ra vẻ nghiêm túc một cái: “Có cần đồ lót không?”
“Hả?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, mới ngỡ ra được ý tứ trong lời nói của Thịnh Tiện.
Đây là anh đang hỏi cô đồ lót có bị bẩn không sao?
Đôi tai cô trở nên nóng hơn, cô chuyển động tròng mắt, ánh mắt đưa về bốn phía: “Vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà được anh nhắc nhở như thế, hình như cũng có chút đạo lý, thế nên làm phiền anh rồi.”
Ngừng lại một lát, Lục Kinh Yến lại nói: “Mua cho em hai chiếc.”
Thịnh Tiện chẳng nói chẳng rằng, xoay người đi mất.
Sau khi đi được mấy bước, anh ảo não dừng chân lại.
Đây là anh bị cô làm ảnh hưởng rồi sao, thế mà nói chuyện cũng bắt đầu không suy nghĩ.
Có cần đồ lót không? Có cần đồ lót không? Có cần đồ lót không?
Thịnh Tiện bóp chặt lấy ấn đường, nín nhịn cơn suy sụp trong lòng, tiếp tục nhấc chân lên.
….
Quay về khỏi siêu thị, chẳng biết từ bao giờ học sinh tiểu học ngồi ở ghế lái đã bò sang ghế phụ lái rồi.
Cô thấy anh quay lại, lập tức hạ cửa sổ xe xuống, giơ tay về phía anh: “Đưa đồ cho em, anh lái xe đi.”
Thịnh Tiện đưa túi đồ mua trong siêu thị cho Lục Kinh Yến, vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái.
Lục Kinh Yến mở túi ra, nhặt từng gói băng vệ sinh bên trong ra nhìn một lượt: “Ui chà, giáo sư Thịnh, anh cũng biết lắm đấy chứ.”
Thịnh Tiện không nói chuyện, đánh vô lăng, lái vào bãi đậu xe không xa phía trước.
Lục Kinh Yến nhét băng vệ sinh vào trong túi, lôi chiếc hộp bị đè bên dưới cùng lên.
Cô thô bạo xé mở hộp giấy ngay trước mặt Thịnh Tiện, lôi ba chiếc quần lót ra.
Thịnh Tiện liếc một cái rồi vội vã thu mắt lại, nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc nhìn lung tung nữa.
Đồ lót được cuộn thành từng cuộn một, Lục Kinh Yến kéo mở ra, câu lên quan sát một lượt: “Anh thích phong cách này à?”
Thịnh Tiện đơ mặt ra tìm vị trí đỗ xe.
Đồ lót là chất liệu cotton kiểu dáng đơn giản nhất, bên trên đến cái hoa văn cũng chẳng có.
Lục Kinh Yến bĩu môi: “Giáo sư Thịnh, anh cổ hủ quá.”
“...”
“Em còn tưởng anh sẽ thích loại ren cơ.”
Thịnh Tiện bình thản lùi xe vào trong chỗ đậu.
Lục Kinh Yến thở dài với ba chiếc đồ lót đen trắng: “Bỏ đi, anh thích là được.”
Nói xong, Lục Kinh Yến ngoảnh lại hỏi: “Anh thích nhất chiếc nào?”
Thịnh Tiện tắt máy, gương mặt lạnh lùng đoạt đi chiếc túi trên đùi cô, nhặt chiếc hộp bị cô xé mở nhét hết vào trong túi, sau đó khựng lại, kéo mất chiếc đồ lót đang móc trên tay cô, nhanh chóng nhét vào trong túi, hệt như củ khoai lang phỏng tay, sau đó mở cửa ra, cầm lấy túi xuống xe.
Về đến nhà, Thịnh Tiện xách chiếc túi đi vào phòng giặt đồ.
Sau khi ra ngoài, anh liếc nhìn Lục Kinh Yến đáng sáp đến trước tủ đang đọ mắt với con cá nhỏ trong bể nước một cái, anh tìm túi mua ở trong hiệu thuốc ra, nói: “Lại đây.”
Lục Kinh Yến ồ một tiếng, huýt sáo với con cá nhỏ, rồi đi về phía Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện kéo chiếc ghế ra, bảo cô ngồi xuống, sau đó lấy thuốc mỡ và tăm bông ra, cúi người bôi một lớp thuốc lên vùng da sưng đỏ trên mặt cô.
Người đánh cô, ra tay rất độc ác, khóe miệng còn bị rách một lớp ra.
Nơi lồng ngực của Thịnh Tiện lại bắt đầu bức bối, anh đè nén luồng lửa giận kìm nén xúc động muốn hỏi cô là ai làm, mím chặt môi bôi thuốc xong cho cô.
Vặn chặt nắp tuýp thuốc, Thịnh Tiện cúp mắt nhìn cô đang ngồi trên ghế hai giây: “Còn đau không?”
“Hả?” Lục Kinh Yến lắc đầu một cái, cô bò trên bàn ăn, hệt như người chẳng bận gì: “Đã hết đau từ lâu rồi.”
Thịnh Tiện không nói thêm gì nữa, đứng bên cạnh cũng chẳng rời đi.
Lục Kinh Yến bị anh làm cho mất tự nhiên, cô nhúc nhích đầu, lúc này mới phát hiện, trên chiếc áo sơ mi mà Thịnh Tiện mặc toàn là máu.
Vừa rồi ở bên ngoài, trong xe ánh sáng yếu, sau đó lại ở trong bãi đậu, cô đều không chú ý tới.
Lục Kinh Yến đứng thẳng người lên: “Trên quần áo anh là thế nào đây?”
“Anh đánh nhau với người ta rồi sao?”
Lục Kinh Yến nhìn thấy trên mu bàn tay của Thịnh Tiện có vết máu, cô chẳng hề nghĩ ngợi đã bắt lấy tay anh: “Trên tay anh là sao thế này?”
Lục Kinh Yến còn chưa nhìn rõ rốt cuộc trên mu bàn tay của anh có phải là bị thương hay không, Thịnh Tiện đã rụt mạnh tay về.
Phản ứng của anh rất mãnh liệt.
Hệt như trên tay cô có thứ gì bẩn thỉu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.