Chương 44: Cá nhỏ
Diệp Phi Dạ
06/01/2023
Không cần biết cô có thay đổi ra sao, không cần biết trông cô có khác hẳn so với trước kia đi nữa, trong xương cốt của cô vẫn là Lục Kinh Yến dịu dàng thiện lương.
Ánh mắt của Thịnh Tiện trở nên dịu dàng đi nhiều.
Cảm giác này duy trì không quá nửa phút, bỗng anh nhớ tới lúc ấy anh hỏi cô câu kia: “Có phải trước kia em xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng điệu cô trả lời anh rất tự nhiên, nét mặt trông rất nhẹ nhàng, không giống như đang nói dối.
Nhưng anh biết cô chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó.
Trước kia cô là một cô gái rất trong trẻo dịu dàng, nói chuyện với ai cũng đều rất lễ phép khách sáo, không giống như như hiện tại mở mồm toàn từ ngữ thô tục, chửi bậy như hát hay, lạnh lùng ngạo mạn nóng tính, trên mặt viết đầy chữ sa sút và tang thương.
Có thể biến cô trở thành như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Có thể nhìn ra được cô không muốn nói với người khác về chuyện của mình, tuy trước mặt anh điều gì cô cũng dám nói, giống như đang thực sự theo đuổi anh, trên thực tế chẳng có chút thật lòng nào.
Cô không phải không hòa đồng.
Là cô tự vẽ ra một lồng giam nhốt bản thân mình lại từ chối tin tưởng bất cứ ai.
…
Lục Kinh Yến đẩy cánh cửa của cửa hàng KFC, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Thịnh Tiện đứng bên lề đường. Trong tay anh xách túi của cô, chiếc áo khoác dài màu đen làm tôn lên dáng dáng cao chân dài của anh.
Đợi Lục Kinh Yến đi tới, Thịnh Tiện kéo cửa xe ra: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Lục Kinh Yến chui vào xe, đang muốn thắt dây an toàn thì Thịnh Tiện đã kéo lấy dây, “tạch” một cái cài vào giúp cô rồi.
Lục Kinh Yến sáp vào kính trước kính chắn gió nhìn bầu trời bên ngoài.
Bầu trời đêm đen kịt, không hề có mặt trời.
Thịnh Tiện khởi động xe, quay đầu ở ngã tư phía trước.
Quán bar mà bọn họ vừa ngồi đã ở bên đường đối diện rồi.
Lúc đi ngang qua, Lục Kinh Yến nhớ tới việc mình vẫn chưa trả tiền rượu, sau đó bỗng cô hiểu ra tại sao Thịnh Tiện bỗng nhiên lại săn sóc cài dây an toàn giúp cô rồi.
Khừa, đàn ông.
Dứt khoát một chút không tốt à?
Lục Kinh Yến ngoảnh lại nhìn Thịnh Tiện: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Thịnh Tiện: “Hửm?”
“Chính là tiền rượu vừa nãy, bao nhiêu tiền.” Lục Kinh Yến vừa ôm túi lôi tiền ra đếm, vừa nói: “Giáo sư Thịnh, sau này anh cứ trực tiếp một chút, không cần đi đường cong ngã rẽ như thế đâu, em đây thông minh chứ nếu mà là người khác, nào biết được anh có ý gì chứ?”
Thịnh Tiện liếc Lục Kinh Yến một cái: “Tôi có ý gì hả?”
“Ý đòi tiền.” Lục Kinh Yến nhìn bản mặt có chết cũng không thừa nhận của Thịnh Tiện, cô lại bổ sung thêm câu: “Anh cài dây an toàn cho em, không phải là đang nhắc nhở em cho anh tiền à?”
Thịnh Tiện: “...”
Yên lặng ba giây, Thịnh Tiện dằn cơn đau đầu: “Không phải muốn tiền.”
“...”
Thịnh Tiện: “Là cho cá ăn.”
Lục Kinh Yến chớp mắt.
“Ăn no chưa hả? Cá nhỏ.”
“...”
“Nếu như chưa đủ, tôi lại đút thêm chút nữa?”
“...”
…
Mười phút sau, xe dừng trước cổng nhà của Lục Kinh Yến.
Sắc mặt cô như thường hệt như chưa từng có gì xảy ra vậy, nói câu tạm biệt với anh sau đó vô cùng bình tĩnh đẩy cửa xe ra.
Thịnh Tiện đưa mắt nhìn cô đẩy cửa ra, bước vào trong sân.
Sau đó là cánh cổng được đóng lại, bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt anh.
Thịnh Tiện im lặng một lát sau đó cầm điện thoại lên.
…
Lục Kinh Yến mượn ánh sáng của đèn nền trong sân, đi vào bên trong được mấy bước, cảm giác điện thoại trong túi rung lên mấy cái.
Cô lôi ra, bấm sáng màn hình, phát hiện Thịnh Tiện gửi cho cô hai tin nhắn.
Thịnh Tiện: “Xin lỗi em.”
Thịnh Tiện: “Giáng sinh vui vẻ.”
Xin lỗi….Xin lỗi cái mẹ gì chứ?
Là chỉ chuyện xảy ra ở bãi đậu xe ngầm hôm nọ à.
Thực ra anh không cần xin lỗi cô, chuyện hôm đó cũng không phải lỗi của anh.
Lục Kinh Yến dừng trên bậc thang trước cửa biệt thự, nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, sau đó di chuyển ngón tay.
Lục Kinh Yến: “Ờ.”
Tin nhắn được gửi đi thành công một giây trước, thì giây sau phía trên cùng của điện thoại biến thành 0:00.
Lục Kinh Yến không phải loại người tranh cường háo thắng, nhưng cô luôn cảm thấy bản thân mình của ngày hôm nay, trước mặt Thịnh Tiện trông vô cùng yếu đuối.
Người thả thính ở quán bar trước là cô, người bại trận trước vẫn là cô.
Trong xe hiểu lầm ý tứ của anh là cô, sau đó bị câu nói của anh làm nghẹn lời cũng vẫn là cô.
Cô cảm thấy mình không thể thế này được, khiến cho việc trước kia cô hẹn hò với một đống bạn trai chỉ giống như để đó trang trí thôi vậy.
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lát, sau đó bấm sáng màn hình.
Lục Kinh Yến: “Anh ơi, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Thịnh Tiện: “?”
…Buổi tối em có thể vào trong giấc mộng tìm anh không?
Vừa mới gõ xong thì điện thoại cô liên tục rung lên mấy cái.
Bên trên màn hình nảy ra mấy thông báo nhắc nhở.
Là tin nhắn riêng trong Emotion.
Từ lần đánh nhau xong tài khoản rác này đã biến mất giờ lại xuất hiện rồi.
Tài khoản rác: “Lục Kinh Yến, nhớ tao chưa?”
Tài khoản rác: “Còn tao thì nhớ mày lắm đấy.”
Tài khoản rác: “Tuy đã qua giáng sinh, nhưng vẫn chúc mày một câu giáng sinh vui vẻ.”
Tài khoản rác: “Người này mày còn nhớ không? Giản Mạt.”
Ngón tay nắm lấy điện thoại của Lục Kinh Yến run lên, cô không thể nào hô hấp nổi hệt như bị người ta bóp chặt lấy cổ vậy.
Khung cảnh hỗn loạn, tàn nhẫn đó từng đợt xẹt qua đầu cô.
Cô ôm chặt lấy đầu mình muốn quên nó đi, nhưng những cảnh tượng đó càng ngày càng trở nên rõ nét hơn.
Cô quay người chạy vọt ra ngoài.
Cô hoảng loạn đẩy cửa ra.
Thịnh Tiện nghe thấy động tĩnh, vội xuống xe: “Lục Kinh Yến?”
Cô dừng bước nhìn chằm chằm vào anh.
Thịnh Tiện vội vàng đi tới trước mặt anh: “Sao vậy em?”
Cô há miệng, nhưng cổ họng hệt như bị thứ gì chặn lại, hai chữ “Cứu em” có thế nào cô cũng không bật thốt được ra.
Thịnh Tiện cau mày, ánh mắt di chuyển từ trên gương mặt cô xuống đôi chân của cô.
Cô đeo một đôi giày trắng, dây giày bung ra vì màn chạy loạn vừa rồi của cô.
Anh nhìn hai giây, rồi ngồi xổm xuống, nhặt dây giày bung trên đất, dùng tay áo lau đi bụi đất trên đó, rồi buộc lại cho cô thành một chiếc nơ bướm đẹp mắt.
Ánh mắt của Thịnh Tiện trở nên dịu dàng đi nhiều.
Cảm giác này duy trì không quá nửa phút, bỗng anh nhớ tới lúc ấy anh hỏi cô câu kia: “Có phải trước kia em xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng điệu cô trả lời anh rất tự nhiên, nét mặt trông rất nhẹ nhàng, không giống như đang nói dối.
Nhưng anh biết cô chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó.
Trước kia cô là một cô gái rất trong trẻo dịu dàng, nói chuyện với ai cũng đều rất lễ phép khách sáo, không giống như như hiện tại mở mồm toàn từ ngữ thô tục, chửi bậy như hát hay, lạnh lùng ngạo mạn nóng tính, trên mặt viết đầy chữ sa sút và tang thương.
Có thể biến cô trở thành như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Có thể nhìn ra được cô không muốn nói với người khác về chuyện của mình, tuy trước mặt anh điều gì cô cũng dám nói, giống như đang thực sự theo đuổi anh, trên thực tế chẳng có chút thật lòng nào.
Cô không phải không hòa đồng.
Là cô tự vẽ ra một lồng giam nhốt bản thân mình lại từ chối tin tưởng bất cứ ai.
…
Lục Kinh Yến đẩy cánh cửa của cửa hàng KFC, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Thịnh Tiện đứng bên lề đường. Trong tay anh xách túi của cô, chiếc áo khoác dài màu đen làm tôn lên dáng dáng cao chân dài của anh.
Đợi Lục Kinh Yến đi tới, Thịnh Tiện kéo cửa xe ra: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Lục Kinh Yến chui vào xe, đang muốn thắt dây an toàn thì Thịnh Tiện đã kéo lấy dây, “tạch” một cái cài vào giúp cô rồi.
Lục Kinh Yến sáp vào kính trước kính chắn gió nhìn bầu trời bên ngoài.
Bầu trời đêm đen kịt, không hề có mặt trời.
Thịnh Tiện khởi động xe, quay đầu ở ngã tư phía trước.
Quán bar mà bọn họ vừa ngồi đã ở bên đường đối diện rồi.
Lúc đi ngang qua, Lục Kinh Yến nhớ tới việc mình vẫn chưa trả tiền rượu, sau đó bỗng cô hiểu ra tại sao Thịnh Tiện bỗng nhiên lại săn sóc cài dây an toàn giúp cô rồi.
Khừa, đàn ông.
Dứt khoát một chút không tốt à?
Lục Kinh Yến ngoảnh lại nhìn Thịnh Tiện: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Thịnh Tiện: “Hửm?”
“Chính là tiền rượu vừa nãy, bao nhiêu tiền.” Lục Kinh Yến vừa ôm túi lôi tiền ra đếm, vừa nói: “Giáo sư Thịnh, sau này anh cứ trực tiếp một chút, không cần đi đường cong ngã rẽ như thế đâu, em đây thông minh chứ nếu mà là người khác, nào biết được anh có ý gì chứ?”
Thịnh Tiện liếc Lục Kinh Yến một cái: “Tôi có ý gì hả?”
“Ý đòi tiền.” Lục Kinh Yến nhìn bản mặt có chết cũng không thừa nhận của Thịnh Tiện, cô lại bổ sung thêm câu: “Anh cài dây an toàn cho em, không phải là đang nhắc nhở em cho anh tiền à?”
Thịnh Tiện: “...”
Yên lặng ba giây, Thịnh Tiện dằn cơn đau đầu: “Không phải muốn tiền.”
“...”
Thịnh Tiện: “Là cho cá ăn.”
Lục Kinh Yến chớp mắt.
“Ăn no chưa hả? Cá nhỏ.”
“...”
“Nếu như chưa đủ, tôi lại đút thêm chút nữa?”
“...”
…
Mười phút sau, xe dừng trước cổng nhà của Lục Kinh Yến.
Sắc mặt cô như thường hệt như chưa từng có gì xảy ra vậy, nói câu tạm biệt với anh sau đó vô cùng bình tĩnh đẩy cửa xe ra.
Thịnh Tiện đưa mắt nhìn cô đẩy cửa ra, bước vào trong sân.
Sau đó là cánh cổng được đóng lại, bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt anh.
Thịnh Tiện im lặng một lát sau đó cầm điện thoại lên.
…
Lục Kinh Yến mượn ánh sáng của đèn nền trong sân, đi vào bên trong được mấy bước, cảm giác điện thoại trong túi rung lên mấy cái.
Cô lôi ra, bấm sáng màn hình, phát hiện Thịnh Tiện gửi cho cô hai tin nhắn.
Thịnh Tiện: “Xin lỗi em.”
Thịnh Tiện: “Giáng sinh vui vẻ.”
Xin lỗi….Xin lỗi cái mẹ gì chứ?
Là chỉ chuyện xảy ra ở bãi đậu xe ngầm hôm nọ à.
Thực ra anh không cần xin lỗi cô, chuyện hôm đó cũng không phải lỗi của anh.
Lục Kinh Yến dừng trên bậc thang trước cửa biệt thự, nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, sau đó di chuyển ngón tay.
Lục Kinh Yến: “Ờ.”
Tin nhắn được gửi đi thành công một giây trước, thì giây sau phía trên cùng của điện thoại biến thành 0:00.
Lục Kinh Yến không phải loại người tranh cường háo thắng, nhưng cô luôn cảm thấy bản thân mình của ngày hôm nay, trước mặt Thịnh Tiện trông vô cùng yếu đuối.
Người thả thính ở quán bar trước là cô, người bại trận trước vẫn là cô.
Trong xe hiểu lầm ý tứ của anh là cô, sau đó bị câu nói của anh làm nghẹn lời cũng vẫn là cô.
Cô cảm thấy mình không thể thế này được, khiến cho việc trước kia cô hẹn hò với một đống bạn trai chỉ giống như để đó trang trí thôi vậy.
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lát, sau đó bấm sáng màn hình.
Lục Kinh Yến: “Anh ơi, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Thịnh Tiện: “?”
…Buổi tối em có thể vào trong giấc mộng tìm anh không?
Vừa mới gõ xong thì điện thoại cô liên tục rung lên mấy cái.
Bên trên màn hình nảy ra mấy thông báo nhắc nhở.
Là tin nhắn riêng trong Emotion.
Từ lần đánh nhau xong tài khoản rác này đã biến mất giờ lại xuất hiện rồi.
Tài khoản rác: “Lục Kinh Yến, nhớ tao chưa?”
Tài khoản rác: “Còn tao thì nhớ mày lắm đấy.”
Tài khoản rác: “Tuy đã qua giáng sinh, nhưng vẫn chúc mày một câu giáng sinh vui vẻ.”
Tài khoản rác: “Người này mày còn nhớ không? Giản Mạt.”
Ngón tay nắm lấy điện thoại của Lục Kinh Yến run lên, cô không thể nào hô hấp nổi hệt như bị người ta bóp chặt lấy cổ vậy.
Khung cảnh hỗn loạn, tàn nhẫn đó từng đợt xẹt qua đầu cô.
Cô ôm chặt lấy đầu mình muốn quên nó đi, nhưng những cảnh tượng đó càng ngày càng trở nên rõ nét hơn.
Cô quay người chạy vọt ra ngoài.
Cô hoảng loạn đẩy cửa ra.
Thịnh Tiện nghe thấy động tĩnh, vội xuống xe: “Lục Kinh Yến?”
Cô dừng bước nhìn chằm chằm vào anh.
Thịnh Tiện vội vàng đi tới trước mặt anh: “Sao vậy em?”
Cô há miệng, nhưng cổ họng hệt như bị thứ gì chặn lại, hai chữ “Cứu em” có thế nào cô cũng không bật thốt được ra.
Thịnh Tiện cau mày, ánh mắt di chuyển từ trên gương mặt cô xuống đôi chân của cô.
Cô đeo một đôi giày trắng, dây giày bung ra vì màn chạy loạn vừa rồi của cô.
Anh nhìn hai giây, rồi ngồi xổm xuống, nhặt dây giày bung trên đất, dùng tay áo lau đi bụi đất trên đó, rồi buộc lại cho cô thành một chiếc nơ bướm đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.