Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 54: Có phải các cậu tự tạo scandal không?

Lâm Tử Luật

05/06/2024

Sau khi tin tức nổ ra, một tuần trời Dụ Hà không đến trường, chỉ đi đi lại lại hai điểm một đường thẳng là nhà và bệnh viện.

Cậu xin Kiều Tiểu Điệp vắng họp nhóm, cô quan tâm hỏi han có phải không khỏe không. Nhưng đau lòng cũng là không khỏe đúng không, nếu đúng thì có lẽ Dụ Hà sẽ không cảm thấy gánh nặng khi gật bừa.

Từ lúc Mạnh Nghiên đi không còn ai kỳ lạ tới tìm Dụ Hà, xem như niềm an ủi cho tinh thần yếu ớt của cậu.

Chuyện mẹ để lại hai trăm nghìn tệ tiền mặt, Dụ Hà kể cho Tang Lập Tuyết và Dụ Khánh Nguyên.

Ba người bàn bạc tạm thời giấu Dụ Khánh Đào, không cho bố biết để khỏi ảnh hưởng tâm trạng, nhưng cũng không động vào tiền mà giữ trong tài khoản của Dụ Hà, phòng trường hợp một ngày nào đó Mạnh Nghiên đột ngột hối hận lại tìm họ... Dù lần này Mạnh Nghiên thật lòng muốn bù đắp, vậy còn chị gái Mạnh Nghiên, chồng hiện tại của Mạnh Nghiên thì sao?

Đằng nào bây giờ tiền tiết kiệm của Dụ Hà vẫn đủ dùng, càng không cần động đến số tiền đó.

Nhưng không lâu sau, tài khoản của Dụ Hà bất ngờ nhận được một khoản tiền nữa.

Nội dung chuyển khoản là “tiền thuốc men, chúc anh Du sớm bình phục”, người chuyển khoản họ Trương. Tài khoản này không có lịch sử giao dịch, nhưng Dụ Hà nghĩ chắc hẳn là Trương Annie, chị chuyển khoản cho mình giống khi đó chuyển tiền bịt miệng cho Mạnh Nghiên và Vương Khánh Nhân.

Vạch ranh giới rõ ràng hoặc kêu cậu im lặng, Dụ Hà hiểu.

Vốn dĩ còn hối hận vì xóa bạn, bây giờ lòng cậu đã nguội lạnh thật rồi.

Bởi lẽ sau khi đăng tải video, bất kể ý định của Khương Hoán và ekip là gì thì thật sự đã đạt được hiệu quả xoa dịu tin đồn, giảm mức ảnh hưởng từ tin tức mà Du Tâm tung ra.

Những việc Trương Annie cố ý sắp xếp trước đó đã có tác dụng.

Nhận được cảnh cáo của paparazzi, chị nhanh chóng liên hệ một tổ chức phúc lợi công cộng, cho Khương Hoán cùng mấy nghệ sĩ khác tham gia hoạt động họ tổ chức tại trại trẻ mồ côi, xây dựng hình tượng yêu mến trẻ em, bảo vệ tuổi thơ. Tài khoản chính thức và tài khoản video của hoạt động lần này đều cập nhật sau khi có đề cử Olive Vàng, Trương Annie gấp rút móc nối với truyền thông, lên bài về tuổi thơ của Khương Hoán.

Vì vậy, trời xui đất khiến bản thảo được đăng tải khi còn chưa thanh minh.

Mất bố mẹ, trở thành trẻ mồ côi vào ở cơ quan phúc lợi, nhưng bị trẻ con lớn tuổi hơn trong cơ quan phúc lợi bắt nạt, đến tận khi một y tá trẻ đưa đi mới có cuộc sống hưởng giáo dục bình thường.

Dù nội dung bản thảo đã giấu giếm rất nhiều, cân nhắc đến cảm nhận của Khương Khải Đình nên không chỉ ra mâu thuẫn máu chó nhất về sau, song nhờ người viết chắc tay, Khương Hoán chỉ tiết lộ phần nhỏ quá khứ cũng lập tức di dời sức chú ý của một bộ phận khán giả, đồng thời hạ nhiệt tin đồn đồng tính.

Thật ra hiện nay giới giải trí có rất nhiều người cũng bị công khai xu hướng tính dục một cách bị động, không nói thẳng, không giải thích, nhiều năm trôi qua công chúng sẽ mưa dầm thấm lâu có ấn tượng, nhưng nếu không xảy ra tai tiếng khác thì cũng không cảm thấy không ổn ở đâu.

Cộng thêm năm nay mọi người đã dần chấp nhận đồng tính luyến ái nhiều hơn, chỉ cần không cố tình dẫn dắt đến phương diện nào đó, cuối cùng đều sẽ trở thành một cái mác hư vô.

Trong suy nghĩ của một số người, có khi Khương Hoán là đồng tính còn hợp lý ấy chứ.

Thử nghĩ mà xem, diễn viên dòng phim nghệ thuật nổi loạn thờ ơ lại dịu dàng với người thương, dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, là cuộc gặp gỡ tình cờ tựa giấc chiêm bao, song cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man.

Có điều là bản thảo hay dẫn dắt có chủ ý gì cũng được, suy cho cùng tác dụng của mánh khóe quan hệ công chúng cũng hạn chế.

Khương Hoán đã bị buộc chặt với cái mác “đồng tính” trên mọi mặt trận, dù vẫn có khác biệt với come out thực tế, nhưng e rằng không thể gỡ bỏ hoàn toàn trong một sớm một chiều.

Có điều tình trạng hiện giờ đã đủ để Trương Annie hài lòng.

Từ khi sự việc nổ ra đến dần dần lắng xuống, danh sách đề cử Olive Vàng không phát sinh bất cứ thay đổi nào.

Không đối tác nào đòi hủy hợp đồng với Khương Hoán, không có ai khinh khi ra mặt, cũng không có ai nhảy ra tung tin mới, Dụ Hà lại càng im lặng, trở thành người vô hình từ đầu đến cuối.

Đây là kết quả tốt nhất chị có thể nghĩ đến.



*

Đông Hà, chưa đến Xuân phân, làn gió ẩm ướt vẫn mang hơi lạnh. Ngôn Tình Sủng

Ngày 19 tháng 3, một ngày trước lễ trao giải Olive Vàng lần thứ 39.

Hôm nay Dụ Khánh Đào chính thức xuất viện.

Bồ Tử Liễu từng nghe Dụ Hà nói nên nhớ kỹ ngày này. Sáng sớm, Dụ Hà vừa ra khỏi chung cư đã nhìn thấy đàn chị mới lấy bằng lái chưa đầy nửa năm lái xe nhà chờ cậu.

“Chị đi xe, thể nào chú cũng nhiều đồ, nhà em chuyển một lần cho xong.” Bồ Tử Liễu đưa ra lý do rất đầy đủ.

Cô nói thêm là Viên Kim có buổi thử vai không đến được, khi nào họ về nhà hắn sẽ qua giúp thu dọn.

Thật ra cả hai không cần làm đến thế cho Dụ Hà, nhất là bây giờ tin đồn nhan nhản, Dụ Hà không tin ở trường có người không biết. Dù không quen cậu thì cũng không ảnh hưởng đám sinh viên xa lạ rỉ tai nhau: “Mày biết không? Hình như là sinh viên trường mình.”

Sau khi gặp nhiều ánh mắt khinh miệt và ác ý vô duyên vô cớ, còn trải qua nhốn nháo hoảng loạn chẳng khác nào thế giới hủy diệt, lòng tốt của Bồ Tử Liễu đã trở thành thứ năng lượng tích cực nhất giúp Dụ Hà gắng gượng trong thời gian này.

Cậu quen một mình đương đầu với khó khăn, nhưng Khương Hoán từng nói với cậu “em có thể dựa dẫm vào tôi”, Bồ Tử Liễu và Viên Kim cũng nói “em còn có bạn bè“.

Tại tầng một khoa nội trú bệnh viện phục hồi chức năng, Dụ Hà làm thủ tục, Bồ Tử Liễu tạm thời không giúp được gì bèn nhìn ngang ngó dọc, vừa nhai kẹo cao su vừa nói: “Chị đi mua nước cho em nhé, hôm nay trời khô quá. Uống nước cam không?”

“Người nhà bệnh nhân, đưa hết mấy tờ đơn cho tôi.”

Y tá mặc áo blouse trắng nói vọng ra từ trong ô cửa, chỉ giấy tờ Dụ Hà đang cầm. Dụ Hà chỉ kịp trả lời Bồ Tử Liễu một chữ “vâng“.

Thời gian xuất viện muộn hơn dự kiến hơn hai chục ngày, sau lần kiểm tra sức khỏe cuối cùng, mặc dù trong thời gian ngắn muốn đứng lên vẫn là vấn đề rất lớn, cũng không thể đi lại như thường ngay được, nhưng bác sĩ đánh giá chức năng cơ thể của Dụ Khánh Đào bình phục tốt, trạng thái tâm lý ổn định, có thể ra viện về nhà tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng.

Bác sĩ viết cho Dụ Hà danh sách dài những điều cần chú ý, căn dặn nhất định phải tái khám định kỳ, người nhà cần trông nom và vệ sinh cho bệnh nhân, tập phục hồi chức năng với bệnh nhân đúng giờ.

Sau khi Dụ Khánh Đào về nhà, Dụ Hà biết trách nhiệm của mình sẽ rất nặng nề, trước ngày khai giảng lớp thạc sĩ, cậu nên tự mình gánh vác việc chăm sóc bố.

Chú thím có công việc riêng, phải kiếm tiền, chỉ có cậu, dù tiết kiệm được một khoản kha khá nhưng cậu vẫn căng thẳng, không thể không cật lực hạ thấp mong đợi với tương lai.

Đã nộp đủ giấy ra viện, giấy chẩn đoán bệnh, phiếu xác nhận bảo hiểm y tế và đóng phí, y tá đưa cho Dụ Hà một tờ đơn: “Lấy thuốc ở quầy thuốc phía trước, lấy xong là có thể xuất viện.”

Từ khoa nội trú đến quầy thuốc phải đi qua hành lang, Dụ Hà kiểm tra xem có xếp hàng sai cửa sổ không rồi đứng vào cuối hàng.

Hàng dài đợi trước quầy thuốc nhưng tốc độ rất nhanh.

Mua nước xong Bồ Tử Liễu nhắn tin hỏi Dụ Hà ở đâu, biết cậu đi lấy thuốc thì nói “thế chị lên tầng dọn đồ giúp cô chú”, chẳng mấy đã đến lượt Dụ Hà.

Lo lắng tình hình của bố, Dụ Hà nhanh chóng xách túi đi sang khoa nội trú.

Chỉ mất hơn hai mươi phút là cậu đến dưới tầng, đúng lúc gặp Bồ Tử Liễu và Tang Lập Tuyết đưa Dụ Khánh Đào đi ra. Dụ Khánh Nguyên đi đằng sau, một tay vác túi vải bạt một tay cầm bình giữ nhiệt, ngước mắt trông thấy Dụ Hà cách đó không xa, khuôn mặt đen sạm tươi tỉnh hẳn lên.

“Dụ Hà!”

Dụ Hà không kìm được bật cười, chạy lên định cất tiếng chào hỏi...



Không biết có bốn năm người từ đâu chui ra thình lình chắn trước mặt nhóm người Dụ Khánh Đào, ngăn cách Dụ Hà với họ.

Người đàn ông dẫn đầu giơ máy ảnh và điện thoại, im ỉm không nói gì.

“Các người là ai?” Bồ Tử Liễu cảnh giác tiến lên nửa bước.

“Làm gì đấy!?”

Dụ Hà không rảnh quan tâm những cái khác, vội vàng vọt sang.

Cậu bất ngờ nhảy vào làm người đàn ông dẫn đầu giật nảy mình, kế tiếp lại vui sướng chĩa điện thoại vào Dụ Hà, hét toáng lên bằng chất giọng méo mó vì phấn khích: “Bạn trai Khương Hoán, cậu là bạn trai của Khương Hoán đúng không?” Điện thoại gần như gí tận mặt Dụ Hà, cậu chưa hiểu rõ tình hình, Bồ Tử Liễu phản ứng nhanh, tiện tay vớ áo khoác của Dụ Khánh Đào che cho Dụ Hà.

Nhưng người kia vẫn nói tiếp, trong bóng tối Dụ Hà nghe rõ mồn một, toàn thân lạnh ngắt.

Cậu hất tay, áo rơi xuống đất.

Mấy người còn lại trở nên điên cuồng hơn như tiêm thuốc kích thích, lao về phía họ. Hai mắt tên đàn ông dẫn đầu sáng quắc, hệt như tóm được tin tức đem lại lượng truy cập cao.

“Cậu với Khương Hoán chia tay rồi sao? Các cậu thật sự từng yêu nhau? Cậu học Đại học Đông Hà, được tuyển thẳng, là sinh viên trường danh tiếng, cậu làm việc này để nổi tiếng phải không?”

Bồ Tử Liễu điên tiết xua đuổi: “Các người dở hơi à!? Đây là bệnh viện!”

“Người này là ai? Bạn gái cậu? Lẽ nào cậu với Khương Hoán chỉ tự tạo scandal để nổi tiếng? Vì sao ngay sau khi Khương Hoán phủ nhận cậu lại có bạn gái!?”

Tang Lập Tuyết vừa quýnh đít vừa không hiểu ra sao, kéo tay Dụ Hà: “Tiểu Du...”

“Cậu Du, cậu...”

Dụ Hà né tránh, dang một tay che chở Dụ Khánh Đào: “Mặc kệ các người là ai, còn xông lên nữa thì tôi báo cảnh sát! Xin các người về cho, tôi không quen Khương Hoán!”

“Chắc chắn cậu quen Khương Hoán, hai cậu bị chụp được...”

“Con bà nó mày không nghe hiểu à!?” Cuối cùng Dụ Khánh Nguyên cũng phản ứng kịp, xô mạnh người đàn ông cầm điện thoại, sải bước dài đi lên: “Mẹ nó ai cho chúng mày chụp! Chúng mày làm phiền bệnh nhân. Bác sĩ đâu? Bảo vệ đâu! Tao gọi 110!” Chú lấy điện thoại giả vờ gọi 110, nhưng đám người kia không hề sợ hãi, giọng càng lúc càng to.

“Cậu Du, cậu và Khương Hoán từng hẹn hò phải không?”

“Cậu Du, có phải Khương Hoán tự tạo scandal với cậu không?”

...

Cửa khu nội trú hỗn loạn như thuỷ triều cuồn cuộn.

Cậu không đủ sức kham được hết, tiếng ầm ĩ bên tai chẳng khác nào thanh kiếm sắc bén đúc bằng ngôn từ. Người cậu cứng còng, chỉ dựa vào trực giác che chắn cho bố, liên tục phủ nhận một câu duy nhất.

“Tôi không quen anh ấy, tôi chưa từng quen anh ấy, xin các người tránh ra cho.”

“Xin các người... tránh ra cho!”

Bảo vệ của bệnh viện nghe tiếng chạy đến, trong phút chốc hiện trường co lại thành phạm vi nhỏ, không ngừng thu hẹp vào trung tâm.

Giữa cảnh hỗn loạn, không biết xe lăn bị ai đẩy mà nghiêng hẳn sang một bên...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mai Mưa Tạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook