Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 43: Chạy trời không khỏi nắng

Thiên Quang

11/08/2017

Edit + Beta: Tiểu Mỹ

Trong lòng cô nổi lên một trận sợ hãi, kìm lòng không đậu định chạy trốn nhưng mà cơ thể đã bị người đó ôm lấy.

"A..." Cô hét lên một tiếng.

Sợ tới mức hai mắt mở to, bị anh ôm chặt như vậy liền đưa tay muốn đẩy anh ra.

Tay vừa chạm vào ngực anh chỉ cách một lớp áo liền phát hiện nhiệt độ cơ thể anh cao đến mức dọa người, bị anh xiết chặt cơ thể khiến cô cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên nghĩ tới lúc bị Tần Trọng Hàn ngăn ở trong WC, tại sao đàn ông đều mạnh mẽ như vậy? Lẽ nào đàn ông đề sống dựa vào nửa thân dưới sao?

"Sợ sao?'' Giọng anh khàn khàn khiến người ta sợ hãi.

Cô run rẩy không biết nói cái gì.

Mùi thuốc lá bao phủ lấy tất cả các giác quan của cô khiến cô không hiểu sao lại trầm luân.

Đột nhiên, tay anh mạnh mẽ nâng lấy gáy Tiêu Hà Hà, ghé sát khuôn mặt cô, bắt đầu thô bạo mạnh mẽ mà hôn cô!

Trong lúc hoảng loạn, cô có cảm giác mình không hề đụng vào cái mặt nạ kia, ngược lại là cảm giác da thịt chạm vào nhau, theo bản năng đưa tay lên mặt anh thật sự là không có đụng tới mặt nạ.

Anh ấy không có mang mặt nạ sao?

Đột nhiên cô muốn nhìn khuôn mặt anh một chút, rất muốn biết anh là ai? Làn da của anh rất đẹp, rất mịn, ngoại trừ cằm có chút râu hơi nhám tay.

Anh giống như một con báo đang ẩn nấp nhìn con nai con như cô chằm chằm rất lâu rất lâu rồi, đến giờ phút này mới có cơ hội ra tay, nhất định sẽ không để cho cô toàn thân trở ra...

Nụ hôn của anh ở trên môi cô, vội vàng mà bá đạo như vậy.

"Ưm..." Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy da đầu tê dại, mà nụ hôn của anh dừng ở trên mặt, trên môi, trên cổ rồi một đường đi xuống ngực của cô....

Sau đó cô cảm giác mình bị anh bế lên đi tới đặt lên giường, tiếp sau đó thân thể cường tráng của anh liền đè xuống.

"Không được..." Tiêu Hà Hà cố gắng hé môi ra nói, nhưng nửa câu sau của cô nhanh chóng bị hồ ly tiên sinh nuốt vào nụ hôn vô cùng mãnh liệt và điên cuồng của anh...

Bàn tay của anh rất nhanh luồng ra sau xoa nhẹ tấm lưng của cô, đem cả người cô kìm hãm trong ngực. Gắt gao bao vây lấy cô, cảm giác được làn da trơn bóng của cô, đáy lòng anh dâng lên cảm giác vui sướng.

Môi anh giống như có chứa ma lực, nóng rực như muốn đem toàn bộ thân thể cô hòa tan ra vậy, cô nhịn không được nhẹ nhàng "Anh" một tiếng, hé môi, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh thừa dịp luồng vào trong khoan miệng cô khuấy động luồng qua từng ngõ ngách trong đó sau đó cuốn lấy lưỡi cô tùy ý mà mút.

Cô có cảm giác nụ hôn này có chút quen thuộc, mùi thuốc lá tươi mát, hơi thở nam tính vô cùng mạnh mẽ chui vào trong mũi cô.

Điều này làm co chô cảm thấy rất xấu hổ, cô làm sao có thể có cảm giác như vậy được chứ, giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch, cô vì muốn gặp co trai nên mới khiến mình ủy khuất mà thực hiện một cuộc giao dịch như vậy thôi!

Nhưng mà, cảm giác tê dại kia làm cho Tiêu Hà Hà vừa không quen vừa xấu hổ, môi của anh cũng đã hôn dọc theo mặt cô hướng xuống đến cổ thẳng đến xương quai xanh của cô bỏ lại một mảng ướt át.

"Ưm..." Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng có được một chút cơ hội mà hít thở không khí, cổ bị anh hôn mạnh như vậy khiến cô có cảm giác tê dại, cả người xụi lơ cũng có chút run rẩy.

Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, áo ngủ của cô đã bị xé thành hai mảnh.

"Không được!" Cô hét lên, bàn tay nhỏ nhắn chống trước ngực anh liền phát hiện anh đã cởi hết quần áo. "Không được...''

"Không muốn gặp con trai sao?" Anh cầm lấy tay cô, ghé sát vào tai cô thấp giọng hỏi.

Tiêu Hà Hà ngẩn người ra, nước mắt chảy ra, tại sao cả đời này, cô đều không thể chạy thoát được số mệnh vậy chứ?

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt Tiêu Hà Hà, khiến Tiêu Hà Hà sợ tới mức nắm chặt khăn trải giường liền quay mặt tránh đi hơi thở nóng bỏng của anh.

Trong bóng tối, cảm nhận được cô đang lùi lại, khóe miệng xinh đẹp của hồ ly tiên sinh nhịn không được mà vẽ ra một nụ cười trêu tức, vươn tay xoa nhẹ da thịt bóng loáng của cô.

Tay anh mang theo một cảm giác khác thường, cô cảm nhận được toàn thân giống như đang bị thiêu đốt, cô cố che giấu đau thương cùng sự bất đắc dĩ của mình, đầu cũng bắt đầu có một mảnh hỗn độn.

Cuối cùng, tay anh đem hai chân của cô tách ra, cô cắn chặt môi của mình cố gắng phun ra hai chữ, "Không được..."



Nhưng là, hai chữ này vô lực, yếu ớt và đau khổ như vậy...

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người đan xen vào nhau liên tục vang lên.

Trong bóng tối cô không thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hồ ly tiên sinh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của anh nó lấp lánh giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, rực rỡ làm mê hoặc lòng người.

Anh dùng vật nóng bỏng và cứng rắn của mình vuốt ve nơi nhạy cảm của cô, cảm nhận được cô vì ngượng ngùng mà tách ra.

Anh ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, từ từ, từng chút từng chút mà tiến vào.

Cô biết chống đối không được, cũng biết là không thể chống đối, cô cảm thấy xấu hổ và nước mắt phiền muộn lần lượt chảy xuống, cơ thể mền nhũn, có một dòng nước chảy ra, chảy ra, cuối cùng hòa thành xuân thủy.

Nhưng anh lại tiến quân thần tốc khi vừa mới công thành!

Chiếm đất công thành, cảm giác rất quen khiến trong lòng cô càng thêm chua sót!

Hóa ra, anh chính là một con dã thú!

Đã từng săn được rất nhiều con mồi, mà cô chỉ là một con mồi non nớt không có một chút kinh nghiệm gì, cho dù biết rõ là chết không có chỗ chôn nhưng cô vẫn trầm luân như vậy!

Trong bóng tối, hai người dính sát vào nhau không có một khe hở.

Đúng là rất ấm áp, rất chặt chẽ và rất mềm mại khiến anh muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ sống kiếp trầm luân! Khảm sâu vào, cuối cùng không thể tự kiềm chế được.

Ai nín thở?

Ai trầm luân?

Ai hòa tan?

Cô hoàn toàn có thể cảm giác được lúc này đây cùng năm năm trước có chút khác nhau, cô thậm chí có thể cảm giác được anh rất ôn nhu, dường như mang theo một tia thương tiếc, thậm chí là cẩn thận từng li từng tí.

Cô vô lực chống đỡ, nhưng cũng không quên dự tính ban đầu, trong nháy mắt anh đạt đến đỉnh điểm, cô đột nhiên mở miệng."Khi nào thì tôi có thể gặp gặp con trai tôi?"

Lời nói của cô dường như nói ra không đúng lúc, làm cho anh lập tức mạnh mẽ tiến sâu vào.

"Ưm..." Anh có chút bực bội, người phụ nữ này cư nhiên lại ở lúc quan trọng này mà hỏi đến vấn đề đó? Thậm chí còn khiến anh cảm thấy kỹ thuật của mình không tốt, không thể khiến cô trầm luân, anh cúi người xuống, đem đôi môi ấm áp của mình đặt lên đôi môi anh đào đang run rẩy của cô, dùng sức mút lấy nó.

Anh điên cuồng mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoan miệng cô không ngừng khiêu khích dây dưa, khiến cô vốn là đang cảm thấy mơ hồ hô hấp dồn dập lại càng thêm mê loạn.

Cuối cùng cô cũng biết, lúc này không nên chọc giận người đàn ông này, bằng không thì sẽ đổi lấy điều không hay cho mình.

Tối hôm nay, Tiêu Hà Hà cảm thấy chính mình cơ hồ đã lên chín tầng mây, mà cơ thể của cô bởi vì suốt đêm mất ngủ mà mất đi sự lợi hại của chính mình, lại ngất đi.

Bốn giờ sáng.

Hồ ly tiên sinh bước xuống giường.

Mang mặt nạ vào.

Bật đèn.

Mắt nhìn khuôn mặt đang mê man trên giường, toàn thân để lại chằng chịt những dấu hôn hung bạo của anh, trong mắt hiện lên một chút thương hại.

Sau đó dứng dậy mặc quần áo vào rồi rời khỏi!

Biệt thự trở về sự yên lặng vốn có.

Tiêu Hà Hà theo thói quen đúng sáu giờ sáng thức dậy, mấy năm nay thời gian đều chuẩn như vậy.



Cô mê man mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nửa mê nửa tỉnh. Mở mắt ra thấy đèn sáng nhưng mà bên cạnh lại không có người kia!

Buổi sáng ở trên núi có chút lạnh, khiến đôi vai của Tiêu Hà Hà phơi bày trong không khí cảm thấy có chút mát lạnh, mà toàn thân của cô có chút đau nhức, nhất là vòng eo mảnh khảnh đau nhức như muốn gãy ra.

Cô có cảm giác thân thể của mình rất nặng nề, mềm nhũn không có một chút sức lực.

Mà thân thể của cô lại đau đớn đến kì lạ, rã rời...Đó là mệt mỏi, mang theo một chút ám muội cùng cảm giác kích tình. Một đêm trầm luân, cô lại thất thân!

Lúc này, sau khi đã tỉnh táo cô liền đứng dậy tìm quần áo để mặc vào nhưng lại phát hiện áo ngủ toàn bộ đã bị xé nát, cô toàn thân cứng đờ, sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể khống chế mà run rẩy, nước mắt lần lượt chảy xuống!

Vừa chống đỡ thân thể mềm mại suy yếu vô lực đứng lên nhưng lại tiếp tục ngã xuống.

Toàn thân cô đau nhức,không có một chút sức lực, mà**** bởi vì động tác của cô mà nơi đó lại nổi lên một trận đau đớn như bị xé rách! Tuy là cô đã từng sinh con, nhưng là thân thể vẫn còn như một thiếu nữ.

Tiêu Hà Hà suy sụp ngồi trên giường, trong lòng cô vô cùng sợ hãi cùng hối hận, khiến cô không dám đối mặt với chuyện tàn khốc này.

Lại một lần nữa!

Cô muốn gặp con, đến khi nào thì cô mới có thể nhìn thấy con của cô a!

Trong biệt thự không có một bóng người.

Tiêu Hà Hà tìm được quần áo ngày hôm qua liền mặc vào, vừa mặt vừa rơi nước mắt.

Vừa mở cửa, liền thấy năm chàng trai đi tới."Tiểu thư, tiên sinh đã căn dặn đưa cô xuống núi!"

Tiêu Hà Hà sửng sốt, nhìn trời một chút, mặt trời đã mọc rồi, cô phải về nhà thay quần áo đi làm nên không có từ chối để cho tài xế lái xe đưa về.

Hóa ra là một chiếc taxi, lúc xuống xe Tiêu Hà Hà muốn trả tiền, nhưng tài xế kia nói tiên sinh đã bao xe của anh, sau này phụ trách việc đưa đón Tiêu Hà Hà, cũng để lại số điện thoại cho cô.

Nhưng mà Tiêu Hà Hà sau khi thay quần áo xong vẫn ngồi xe bus đi làm.

Vừa vào cao ốc, cô cảm thấy trong lòng càng thêm bất an, nhìn thấy Tần Trọng Hàn không hiểu sao lại sợ hãi.

Vừa ngồi xuống, liền thấy Tần Trọng Hàn từ trong thang máy bước ra.

" Chào tổng giám đốc!" Hướng Tĩnh lên tiếng chào hỏi.

"Chào!" Lần đầu tiên, Tần Trọng Hàn lại nhếch môi cười, cùng Hướng Tĩnh chào hỏi.

Hướng Tĩnh vô cùng kinh ngạc , tổng giám đốc làm sao vậy? Hôm nay cư nhiên lại cùng mình chào hỏi, còn cười nữa! Mẹ ơi, có phải tổng giám đốc trúng số hay không? Hướng Tĩnh nói thầm trong lòng.

Tần Trọng Hàn tâm trạng vô cùng phấn khởi so với Tiêu Hà Hà lúc này giống như sương trên cây cà một dạng, không có một chút tinh thần.

Tần Trọng Hàn hơi nghiêng đầu, thấy Tiêu Hà Hà đang làm việc, dường như có chút kinh ngạc, ánh mắt vừa chuyển lại ngừng lại, Tiêu Hà Hà chỉ cúi đầu, không dám nhìn anh, dường như trải qua đêm qua cô cảm thấy mình làm việc ở đây cùng với mọi người rất chột dạ, cảm thấy mình làm ra vẻ trang nghiêm rất giả dối.

"Thư kí Tiêu, chào!" Thanh âm của Tần Trọng Hàn rất trong trẻo truyền đến.

"Chào...chào tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà đột nhiên đứng lên, xem như chào hỏi, nhưng mà hành động thận trọng của cô khiến người ta rất là nghi hoặc, ánh mắt của Hướng Tĩnh cũng nhìn qua.

Tần Trọng Hàn rất có thâm ý nhìn cô một cái. "Thư kí Tiêu, đưa vào một ly cà phê!"

"Vâng!" Tiêu Hà Hà cơ thể cứng đờ, đột nhiên cảm thấy chua xót một chất lỏng từ trong hốc mắt trượt ra, gấp gáp như vậy, cô nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc, trong nháy mắt thoáng qua, ánh mắt Tần Trọng Hàn liền lóe lên một cái.

Trong lúc pha cà phê, Tiêu Hà Hà dùng hai tay xoa nhẹ hai bên gò má, rất là mệt mỏi. Cô cảm thấy hốc mắt chua xót, cảm thấy toàn bộ thế giới lớn như vậy nhưng mà lại không có một người có thể cho cô nương tựa.

Người kia tại sao phải tàn nhẫn mà cướp đi cái quý giá nhất của cô như vậy?! Tại sao?! Trinh tiết! Con trai! Cô đều không có!

Rốt cuộc anh ấy muốn thế nào mới cho cô nhìn thấy con trai của mình đây?

Có ai nói cho cô biết, bây giờ cô nên làm gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook