Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 117

Thiên Quang

10/10/2019

“Chồng của Mai Tây Vịnh tên là Tiêu Nam Bắc, cũng chính là ba ruột của Hà Hà. Hôn nhân của họ đến khá chớp nhoáng, quen nhau được ba tháng thì cưới, sau đó sinh được một gái một trai. Tám năm trước, Tiêu Nam Bắc chết trong một vụ tai nạn xe bất thường. Cũng trong năm đó, Mai Tây Vịnh kết hôn với Cung Bồi Tân. Sáu năm trước, đứa con trai tên là Tiêu Tiêu cũng qua đời vì bệnh tim bẩm sinh.”

“Tám năm trước đã lấy Cung Bồi Tân?” Bùi Lâm Xung thấy trong lòng nặng trĩu, nhướn mày lên: “Chúng ta ra tù mấy năm rồi?”

“Tám năm!” Đỗ Cảnh nói.

“Ừm! Con ra ngoài đi, ba muốn được yên tĩnh một mình!” Bùi Lâm Xung đã quăng mình xuống ghế.

Đỗ Cảnh nhìn qua, chỉ cảm thấy ba nuôi hơi cô đơn. Anh ta nhìn vào một bên mặt của ông ta, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. “Ba nuôi, con ra ngoài đây!”

“Ừm!” Bùi Lâm Xung rùng mình một cái, định với tay tìm một điếu thuốc. Đỗ Cảnh hiểu ý nên lập tức lấy gói thuốc ra và đưa cho ông ta một điếu, sau đó bật lửa châm thuốc giúp ông ta.

Khi châm thuốc rồi, anh ta phát hiện ra đôi môi đang ngậm điếu thuốc của ba nuôi đang run lên, hơi thở cũng dường như rất nặng nề.

“Ba nuôi, ba không sao chứ?” Đỗ Cảnh hỏi với vẻ quan tâm.

“Đỗ Cảnh, con ra ngoài đi!” Lại một lần nữa đuổi người đi, giọng ông ta vô cùng tẻ nhạt. “Đừng cho ai vào làm phiền ba!”

“Dạ!” Đỗ Cảnh đành phải đi ra ngoài.

Mãi đến khi gần hết giờ làm, Bùi Lâm Xung vẫn không ra khỏi văn phòng. Còn Đỗ Cảnh đã vài lần chạy đến trước cánh cửa đang đóng kín đó, liếc nhìn ông ta, ánh mắt cũng không kém phần phức tạp.

Cuối cùng, Tiêu Hà Hà không nhịn được phải hỏi: “Đỗ Cảnh, rốt cuộc tổng tài bị sao vậy?”

“Không, không có gì đâu!” Đỗ Cảnh ngay lập tức phủ nhận.

Đúng ngay lúc này, cánh cửa của văn phòng Bùi Lâm Xung mở ra. Vẻ mặt ông ta rất bình tĩnh, nhìn thấy Tiêu Hà Hà thì mỉm cười nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ yêu thương. “Hà Hà, về sớm chút đi, sắc mặt cô trông không được tốt lắm! Đỗ Cảnh, con đưa Hà Hà về đi, sau đó đến nhà ba!”

“Dạ!”

Nói xong câu này, Bùi Lâm Xung lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà, sau đó sải bước rời đi.

Tiêu Hà Hà hơi bối rối. Tình hình gì đây?

“Ding dong, ding dong.” Chuông điện thoại vang lên, cô cúi mắt xuống nhìn, thấy số của Tần Trọng Hàn, không vội nghe máy mà quay sang nói với Đỗ Cảnh: “Tôi đi trước đây, anh không cần chở tôi về đâu, có người đến đón tôi rồi!”

“Ồ!” Đỗ Cảnh gật đầu. “Vậy được rồi! Cùng xuống dưới ha!”

Đã hết giờ làm, các nhân viên của công ty cũng bắt đầu ra về, Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh cùng bước ra khỏi tòa nhà. Từ đằng xa, một chiếc Bugatti màu xanh ngọc đang tiến về phía này.

Tần Trọng Hàn quét mắt qua người Tiêu Hà Hà, nhưng không ngờ mình lại nhìn thấy cô ấy đang cười nói với người đàn ông cao lớn đó, và đang cùng đi ra khỏi tòa nhà. Còn Tiêu Hà Hà mãi bước đi rồi hình như bị trượt chân một cái, làm tim của Tần Trọng Hàn như muốn nhảy ra ngoài. Cũng may, người đàn ông đó đã lập tức đỡ lấy cô, nhưng tay anh ta lại để trên eo cô, cả người Tiêu Hà Hà nghiêng hẳn vào lòng của người đàn ông đó.

Thấy cô bị người đàn ông khác ôm vào lòng, anh ta tức muốn ói máu. Chết tiệt! Đúng là không thể làm việc ở đây được nữa, người phụ nữ của anh ta đã bị một kẻ háo sắc lợi dụng rồi!

Tần Trọng Hàn kéo phanh tay một cái thật gấp, rút chìa khóa ra rồi hùng hổ xuống xe!

“Đi đứng cẩn thận chứ!” Đỗ Cảnh đứng sau người cô và đỡ lấy cô, nhưng chợt nhận ra trong tim đột nhiên run rẩy.



Sự run rẩy này hơi khó hiểu, và không rõ nguyên do, nhưng lại là một sự rung động sâu sắc. Anh ta chỉ cảm thấy hồi hộp, có thứ gì đó bắt đầu tuôn chảy, một luồng ấm áp, kèm theo một cảm giác kỳ lạ.

“Đỗ Cảnh, cám ơn anh!” Tiêu Hà Hà sợ hết hồn, may mà chưa bị ngã, nếu không thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bàn tay nhỏ bé vô tình đưa lên xoa bụng, cảm thấy may mắn vì anh ta đã cứu mình, Tiêu Hà Hà nói cám ơn một lần nữa. “Cám ơn anh!”

“Sau này sẽ kêu mấy cô lao công lau dọn trễ hơn chút nữa, đã vào mùa đông nên mặt đường dễ đóng băng, cô phải cẩn thận hơn đó!” Đỗ Cảnh dặn dò, mặt hơi đỏ lên. Vừa rồi ôm cô, hương thơm xộc vào mũi trong khoảnh khắc đó khiến cho người đàn ông không gần nữ sắc như anh ta phải đỏ mặt!

Tần Trọng Hàn sải bước đến, khi những người đang đi về nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, đang mặc một bộ vest hiệu đi đến thì trầm trồ to nhỏ.

“A... Đẹp trai quá kìa!”

“Đúng là đẹp trai thật!”

Các cô gái si mê bắt đầu cảm thán.

Đột nhiên, một tiếng thở dài thật dài làm cho Tiêu Hà Hà quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đứng ở cách chỗ cô và Đỗ Cảnh khoảng năm mét. Anh ta nhướn đôi chân mày lưỡi mác lên, dường như đầy hứng thú, hơi cong đôi môi mỏng lên, chất giọng thu hút vang lên. “Bà xã, về nhà thôi!”

Bà xã?

Tiêu Hà Hà kinh ngạc đến mức suýt nữa không đứng vững, Đỗ Cảnh lại đưa tay đỡ lấy cô một cách vô thức.

Tần Trọng Hàn nhanh chóng bước vài bước đến, ôm lấy cái eo thon thả của cô rồi kéo cô vào lòng mình, hơi mỉm cười với Đỗ Cảnh, nhưng nụ cười lại hơi lạnh lẽo, ánh mắt cũng sắc như dao. “Anh Đỗ, cám ơn anh! Bà xã à, anh đến đón em nè, chúng ta về nhà thôi!”

Nói rồi, Tần Trọng Hàn bồng cô lên, ngay trước mặt Đỗ Cảnh và các đồng nghiệp đang qua lại, bồng cô đi thẳng đến chỗ chiếc Bugatti và để cô ngồi vào trong, làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

Khóe môi của Đỗ Cảnh lộ ra một chút chua chát...

Mãi đến đi đã ngồi vào trong xe, mãi đến khi chiếc xe đã chạy đi rất lâu, Tiêu Hà Hà vẫn không có phản ứng gì!

Khi chiếc xe chạy ra khỏi “Lăng Phong” ba trăm mét, dừng lại bên vệ đường, Tiêu Hà Hà mới hoàn hồn lại, rồi đỏ mặt lên.

Sao anh ta lại gọi lung tung như vậy được? Họ vẫn chưa kết hôn mà. Mà hơn nữa, không phải chính anh ta nói sẽ không kết hôn à?

Tần Trọng Hàn dừng xe và bắt đầu cởi áo của cô ra. Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, vội chụp lấy cái áo khoác của mình một cách vô thức, không để cho anh ta cởi nút ra. “Tần Trọng Hàn, anh làm gì vậy?”

Anh ta không nói gì, mà cởi thẳng cái áo khoác của cô ra một cách thô lỗ, ném nó xuống ghế sau, rồi cởi áo vest của mình ra và mặc vào cho cô. Cái áo vest quá lớn khi mặc lên người cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cho đến khi thay áo xong, Tiêu Hà Hà nhìn anh ta. “Anh điên rồi hả?”

Anh ta vẫn không nói gì, chân mày nhíu lại, nghiêng người sang nhìn cô, không hề chớp mắt.

“Tần Trọng Hàn?” Cô bị anh ta nhìn chằm chằm nên cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Anh ta đột nhiên vươn tay ra và ôm cả người cô vào lòng. Cô bị anh ta ôm chặt trong lòng, nhưng cảm thấy cái ôm ngang ngược trước giờ của anh ta lại hơi khác khác vào lúc này, khiến cô cảm thấy hơi bực bội.

Cảm giác bực bội này không phải vì cô không thể thở được, mà vì ánh mắt lóe lên vừa rồi của anh ta. Ánh mắt đó rất phức tạp, giống như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi, có chút tủi thân, có chút đấu tranh, và cả chút ngang ngược mãnh liệt.

Tiêu Hà Hà không biết phải làm gì, sự phản kháng và giãy giụa cũng dần chấm dứt. “Tần Trọng Hàn, anh sao vậy?”



“Anh ta đã ôm em!” Anh ta thì thầm vào tai cô, với giọng giận dữ.

“Ờ! Không phải vậy đâu!” Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã hiểu, thì ra là vì chuyện vừa rồi Đỗ Cảnh đã đỡ cô. “Anh thả em ra trước đã. Nghe em nói! Vì mặt đất hơi trơn trượt, nên Đỗ Cảnh mới đỡ em thôi, không phải ôm như anh nói đâu!”

Cách chọn lọc từ ngữ của người đàn ông không đúng.

“Tóm lại là anh ta đã ôm em!” Anh ta nhớ lại chuyện ông già nói đã nhìn thấy Đỗ Cảnh bồng Hà Hà lên xe, trong lòng lại càng ấm ức hơn.

Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ, anh ta cúi thấp đầu xuống và vùi vào cổ cô, ngửi mùi hương của cô. Trong không gian chật hẹp này, một cánh tay mạnh mẽ bao quanh cô. Cô là của anh ta, không cho phép người đàn ông khác chạm vào!

“Tần Trọng Hàn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ ửng của Tiêu Hà Hà khi nhìn thấy anh ta, bây giờ thậm chí còn đỏ hơn.

Anh ta như vậy... giống như một đứa trẻ. Anh ta ghen à? Khóe môi cô cong lên, liệu có nên cảm thấy vinh dự không đây?

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở của anh ta vang lên bên tai.

“Nghỉ việc đi, Hà Hà. Em nghỉ việc đi, anh không muốn em đi làm một giây phút nào nữa đâu! Về nhà, em ở nhà chăm sóc cho hai con đi, anh sẽ nuôi em!” Anh ta vẫn ôm cô.

“Này!” Cô cạn lời, cảm thấy mắc cười và thích thú vì sự cố tình gây rối của anh ta. “Thôi nhanh lên, chúng ta đi đón Ngữ Điền, chắc con chờ sốt ruột rồi đó!”

“Ồ! Được!” Lúc này Tần Trọng Hàn mới thả cô ra, kéo cái áo vest rồi nhận ra cô mặc áo của mình cũng rất dễ thương, và trong tim anh ta tràn ngập sự thỏa mãn ngọt ngào.

Tiêu Hà Hà dựa lưng vào ghế, cái áo vest quá khổ tỏa ra mùi thuốc lá thoang thoảng, mùi thuốc lá riêng có của Tần Trọng Hàn, rất nhẹ, rất dễ chịu, và cả mùi nam tính vốn có của anh ta. Cô cảm thấy an yên đến khó hiểu, bàn tay nhỏ bé đưa lên che bụng, nhưng trong lòng lại thì thầm: Cục cưng ơi, ba con ngồi ngay bên cạnh nè. Lần này mẹ hy vọng ba sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ không cô đơn như lần trước khi sinh anh trai của con nữa! Con cũng phải cố lên nhé!

Cô nghĩ, có lẽ là một đứa con gái thật. Cô nhớ lại hôm ở Hokkaido đó, anh ta cứ hét lên muốn sinh con gái, hy vọng lần này cô sẽ sinh cho anh ta một đứa con gái thật.

Có điều trong lòng hơi thương cảm, không biết liệu hạnh phúc của cô có thể có được dễ dàng hay không. Mạc Lam Ảnh có thể khỏe lại thật không? Bây giờ những gì cô có thể làm chỉ là cầu nguyện cho cô ta sớm khỏe lại.

Tần Trọng Hàn vừa định nổ máy xe thì đột nhiên, điện thoại của anh ta reo lên, hơi cau mày lại, nhận ra số gọi đến là từ nhà mình.

Tiêu Hà Hà thì hơi giật mình, cúi thấp đầu xuống, tim đập thình thịch liên hồi như trống gõ. Chắc không phải Mạc Lam Ảnh gọi đến đó chứ?

“Alo, ba hả?” Tần Trọng Hàn nhận cuộc gọi.

Tiếng “ba” đó làm cho Tiêu Hà Hà nhẹ nhõm một cách rõ ràng. Cũng may, không phải là Mạc Lam Ảnh!

“Hả? Ba đến đón Ngữ Điền rồi à? Dạ được, con biết rồi!” Tần Trọng Hàn cúp máy rồi tháo luôn pin ra, rồi bất thình lình nhìn qua Tiêu Hà Hà như một kẻ trộm. “Ba đã đón Ngữ Điền rồi, kêu chúng ta khỏi đến đón nữa!”

Tim của Tiêu Hà Hà giật thót lên: “Bác ấy nói sẽ cho Ngữ Điền sống với em một tháng mà!”

“Ba nói mai em hẵng đến đón con, tối nay là của riêng hai chúng ta!” Đôi mắt đen thui của Tần Trọng Hàn chớp chớp mấy cái. “Anh thuộc về em, anh khóa máy rồi, em cũng khóa máy đi!”

“Tần Trọng Hàn, em không khóa máy được, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?” Tiêu Hà Hà cạn lời, nhưng cũng cảm động vì anh ta đã tháo pin điện thoại ra.

“Mặc kệ! Trời có sập cũng mặc kệ! Thịnh Thịnh đang ở trường, sẽ không có chuyện gì. Ngữ Điền đã về nhà. Anh ở bên cạnh em. Điện thoại đâu rồi?” Nói rồi anh ta bắt đầu lục tìm trong túi xách của cô, cho đến khi tìm được cái điện thoại, tháo pin ra, lúc này mới nói với vẻ yên tâm: “Bà xã, chúng ta đi đâu đây?”

“Ai là bà xã của anh?” Tiêu Hà Hà cúi đầu vì mắc cỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook