Chương 121
Thiên Quang
10/10/2019
Mạc Lam Ảnh! Mạc Lam Ảnh xinh đẹp như một nàng tiên, mỉm cười dịu dàng, đang dựa vào lòng của Tần Trọng Hàn. Còn bàn tay to lớn của anh ta vòng qua eo cô một cách thân mật, cơ thể họ dính chặt vào nhau, Tần Trọng Hàn mỉm cười rạng rỡ.
Nước mắt của Tiêu Hà Hà đột nhiên rơi xuống. Khi cô và anh ta ở Hokkaido, có người muốn chụp hình giùm cho họ, nhưng anh ta đã từ chối.
Anh ta nói không thích chụp ảnh, nhưng anh ta đã chụp chung với Mạc Lam Ảnh rất nhiều, và tấm nào cũng tươi cười rạng rỡ. Cô lật tiếp ra phía sau, càng nhìn thấy nhiều, càng thân mật hơn, trái tim cô cũng bắt đầu bức bối khó chịu.
Khi xem đến mấy tấm cuối cùng, cô đã nhìn thấy cảnh họ hôn nhau nồng nàn, rất mê đắm, rất thân mật.
Mặc dù đã đoán trước là sẽ nhìn thấy cảnh tượng thân mật, và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy, trong lòng vẫn rất buồn.
Cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát thật đau đớn, nước mắt không kìm được đã rơi xuống. Cảnh tượng thân mật đó còn làm đau mắt cô!
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực vậy, ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên tấm hình của Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh, hai người đang hôn nhau đó, đã từng rất xứng đôi, làm trái tim cô đau nhói!
Nhưng Mạc Lam Ảnh của bây giờ lại rất tiều tụy, có lẽ sau khi hồi phục, cô ta lại sẽ là một người đẹp ai gặp cũng yêu, có lẽ Tần Trọng Hàn rồi sẽ nhen nhóm lại với cô ta.
Có lẽ Mạc Lam Tịnh nói đúng, cô cũng sẽ trở thành quá khứ!
Đột nhiên, có một bóng người đổ xuống tấm hình, và ai đó đã ngồi xuống đối diện với cô.
Đáng ghét! Cô nghĩ rồi ngẩng đầu lên. Và ở phía đối diện có một người cao lớn với khuôn mặt đẹp trai đang ngồi ở đó, và tay anh ta đang đưa một tờ khăn giấy về phía bên này.
Cô hơi ngây người ra, lúc này mới nhận ra rằng mình đang khóc.
Đóng tập ảnh lại một cái rầm, vẫn để nó trên bàn, không cầm tờ khăn giấy mà đưa tay lên quẹt một phát, rồi khẽ nói: “Anh Hàn, sao anh lại ở đây?”
Hàn Lạp không nói gì mà cầm lấy tập ảnh, và lật ra xem. “Anh Hàn, đây là đồ của tôi!” Tiêu Hà Hà với tay ra giật lại.
Hàn Lạp vội rụt lại, xong rồi anh ta liếc nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn xem thử là thứ gì mà đã làm cho một cô gái xinh đẹp nước mắt đầm đìa như vậy!”
Tiêu Hà Hà vừa nghe thấy vậy liền cau mày lại, ngồi xuống nhưng không nói gì, để mặc cho Hàn Lạp mở tập ảnh ra.
Cô nhắm mắt lại và hít một hơi, trong lòng vẫn buồn bực.
Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh từng yêu nhau như vậy. Cô không bao giờ quên được, ở lần đầu tiên đó, giọng nói dịu dàng của anh ta khi nhận được một cú điện thoại, bộ dạng khi anh ta gọi “Lam Ảnh”. Thì ra, yêu một người thì thật sự sẽ rất rất để tâm!
Tại sao cô lại ích kỷ đến vậy chứ? Tại sao trong lòng buồn bã và khó chịu đến vậy? Biết rõ đã là quá khứ mà vẫn còn buồn thế này! Biết rõ đây là Mạc Lam Tịnh cố tình làm cho cô rời xa Tần Trọng Hàn, nhưng vẫn cứ đau lòng.
Hàn Lạp mở tập ảnh đó ra và lật tiếp ra phía sau, càng về sau thì vẻ mặt càng căng cứng. Đến khi xem xong tấm cuối cùng, hai tay anh ta siết chặt lại, bàn tay to với xương cốt lộ rõ như muốn xé toạc tập ảnh đó.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt của anh ta hình như rất căng thẳng, cả khuôn mặt gần như biến dạng, càng làm cho khuôn mặt đẹp trai của anh ta u ám đến đáng sợ. “Anh Hàn? Anh có sao không?”
Nghe thấy câu quan tâm của Tiêu Hà Hà, đôi môi mỏng của Hàn Lạp hơi cong lên, nhưng đó chỉ là một nụ cười nhạt. Đôi mắt anh ta thờ ơ, đóng tập ảnh lại cái rầm rồi để nó lên bàn. “Đây hình như là hình chụp của tổng tài Tần thị - Tần Trọng Hàn với bạn gái cũ của anh ta!”
“Anh cũng quen chị Mạc hả?” Tiêu Hà Hà trợn to mắt. Hình như Mạc Lam Ảnh đã rời khỏi đây hơn ba năm rồi mà, sao Hàn Lạp lại quen biết được? Cô liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi nhìn thấy chỗ tập ảnh mà anh ta vừa cầm hơi bị biến dạng! Hình như anh ta mạnh tay quá rồi thì phải?
“Xem rồi có cảm giác gì?” Ánh mắt của Hàn Lạp khóa chặt khuôn mặt của Tiêu Hà Hà.
Cô hơi ngây ra, rồi hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói: “Rất đau lòng!”
“Ố?”
“Nhưng bây giờ đỡ rồi!” Cô mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, giữa trán có một nỗi buồn mờ nhạt, rồi khẽ nói. “Tôi luôn nghĩ rằng quá khứ đã là quá khứ, cứ trân trọng hạnh phúc hiện tại thì hơn. Những tấm hình trước đây đại diện cho quá khứ, với lại những tấm hình này không phải do Tần Trọng Hàn giữ lại, mà là đồ của chị Mạc Lam Ảnh, em gái của chị ta đưa cho tôi, chẳng qua vì muốn tôi rời xa Tần Trọng Hàn. Nhưng tôi nghĩ dù sao bây giờ người mà Tần Trọng Hàn yêu là tôi, quá khứ là điều mà không ai có quyền xóa bỏ được, tôi cũng không có cách nào để quay ngược thời gian, vậy chi bằng cứ cho qua thì hơn.”
“Thật sự có thể cho qua à?” Hàn Lạp khẽ hỏi, như thể đang hỏi Tiêu Hà Hà, cũng đang tự hỏi mình.
“Hi hi, khi nụ cười của người yêu với một ai đó kích thích các giác quan của mình, thì có bao nhiêu người có thể xem như nhìn mà không thấy chứ? Nói không để tâm là nói dối, nhưng để tâm rồi có thể làm được gì? So với việc tôi yêu anh ấy, dù quá khứ có hùng hồn hơn nữa, thì cũng chỉ là điều nhỏ nhặt không đáng kể!”
“Cô Tiêu à, cô có biết không, thật ra trên đời này có một thứ rất quý giá, đó chính là kỷ niệm. Có những người cứ mãi sống trong kỷ niệm mà không thể nào thoát ra được, nếu sau này họ vẫn có thể yêu nhau một lần nữa, cô vẫn sẽ nói như vậy chứ?”
Tiêu Hà Hà bỗng giật thót tim, bất giác ngẩng đầu lên, mắt cô và đôi mắt lạnh lùng của Hàn Lạp gặp nhau trên không trung. Ánh mắt của anh ta như một cái hố không đáy, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của cô, cô vội di chuyển tầm mắt. “Tôi vẫn sẽ chúc phúc cho họ!”
Anh ta nhếch môi lên và cười nhạt: “Nếu phóng khoáng như vậy thật, cô cần gì phải khóc thầm?”
Tim cô đập thình thịch! Người đàn ông này thật đáng sợ, đã nhìn thấu tâm tư của cô. Phải, cô không hề phóng khoáng vậy đâu, chẳng qua cô cũng chỉ đang an ủi mình, để mình không bận tâm đến. Nhưng cô biết rằng trái tim mình không thể tự lừa dối, sự để tâm từ sâu trong tim cô đang cuồn cuồn lại ra ngoài!
Tiêu Hà Hà lấy lại tập ảnh, đôi mắt của Hàn Lạp hơi di chuyển. “Đã không muốn nhìn thấy những tấm hình này, vậy chi bằng đưa nó cho tôi! Những tấm hình trai xinh gái đẹp như vầy, tôi thích sưu tập lắm!”
“Nếu anh Hàn thích thể loại ảnh này, phiền anh đi tìm người khác đi, vẫn có những anh chàng đẹp trai hơn thế này nữa. Còn cái này thì không được!” Tiêu Hà Hà mỉm cười yếu ớt, không thích giọng điệu của Hàn Lạp, như thể anh ta chẳng coi ai ra gì.
“Lẽ nào cô muốn giữ nó lại, lúc nào thích thì lấy ra ngắm à?” Anh ta hỏi.
Lại là một câu chất vấn khác, sự hống hách của anh ta khiến cho Tiêu Hà Hà cảm thấy khó hiểu.
Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta?
Tiêu Hà Hà vẫn rất bình tĩnh, nói rất khẽ. “Anh Hàn à, đây là chuyện riêng của tôi, xử lý tập ảnh này thế nào là chuyện của tôi!”
Hàn Lạp từ từ ngước lên nhìn cô.
Họ cách nhau một cái bàn ăn, vẻ mặt vốn thờ ơ của Hàn Lạp bỗng trở nên hơi kinh ngạc, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Một cô gái như cô đã làm cho anh ta cảm thấy bất ngờ. Giữ thái độ đúng mực, một đôi mắt trong sáng và thấu đáo.
“Anh Hàn, tạm biệt!” Tiêu Hà Hà đứng lên và cất tập ảnh vào trong túi xách, rồi quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Hàn Lạp dựa lưng vào ghế, mái tóc quá dày che phủ tầm mắt của anh ta, nhưng trên khóe miệng lại nhếch lên một mụ cười cô đơn xen lẫn chút tàn nhẫn.
Tiêu Hà Hà đi ra khỏi nhà hàng Hải Hoàng, gió thổi đến làm cô rùng mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất trống trải, trống trải đến mức khó chịu.
Cúi xuống nhìn tập ảnh trong túi xách, đôi mắt vốn thờ ơ bỗng lóe lên nỗi đau thương. Không quan tâm, làm sao có thể? Yêu một người thì muốn tất cả của người đó, còn quá khứ chứa đầy kỷ niệm với người khác, cô biết rằng không thể thay đổi được, nên trong tim vẫn thấy chua xót.
Vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Tần Trọng Hàn.
Cô hơi run rẩy, ngập ngừng một hồi rồi nghe máy, ở đầu bên kia vang lên giọng nói sởn tóc gáy của anh ta: “Bà xã ơi, em đang làm gì đó?”
“Đang ở ngoài đường!” Tiêu Hà Hà mím chặt môi, nở nụ cười cay đắng, trong giọng cũng không có chút bất ngờ nào. “Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây!”
Không cho anh ta cơ hội để nói thêm, cô đã cúp máy.
Phải làm gì với tập ảnh này đây? Vẫn giả vờ như không biết, đem trả lại cho Mạc Lam Tịnh, hay đưa nó cho Tần Trọng Hàn?
Hay cố nén đau thương để che giấu toàn bộ sự thật, tiếp tục cơm lành canh ngọt với Tần Trọng Hàn? Hay trong lòng nguội lạnh rồi đẩy Tần Trọng Hàn ra xa, rồi tận hưởng nỗi đau khi con tim tan vỡ?
Tiêu Hà Hà ngây người ra giữa đường, cô nhận ra mình thật sự càng ngày càng hẹp hòi hơn!
Khi Hàn Lạp bước ra khỏi Hải Hoàng, anh ta nhìn thấy bóng lưng cô đơn ở phía trước, quá nhỏ bé, quá mỏng manh, nhưng lại toát ra vẻ kiên trì, giống hệt cuộc điều tra trước đó. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, và Tần Trọng Hàn không xứng đáng với người phụ nữ như vậy.
Anh ta sải bước đi lên trước, đến cạnh cô, hơi ngây ra khi nhìn thấy nỗi đau không hề che giấu hiển hiện trên khuôn mặt cô. Lúc này, những đường nét mảnh mai trên khuôn mặt dính chặt lại với nhau, có vẻ như đang rất rối rắm.
“Có muốn đi uống chung một ly không?” Giọng anh có vẻ đã ấm áp hơn một chút.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng tâm trạng đã bình tĩnh lại. “Sao anh lại ra đây?”
“Không yên tâm về cô!” Anh ta nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, mặc dù ánh mắt của anh ta đã không còn sắc bén nữa, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cảm thấy sự kỳ lạ phát ra từ trong đó.
Chuông điện thoại lại reo lần nữa, Tiêu Hà Hà thấy đó lại là số của Tần Trọng Hàn, lần này cô ngắt luôn cuộc gọi.
“Có muốn đi uống một ly không?” Hàn Lạp tiếp tục hỏi.
“Anh có mục đích gì?” Cô hỏi thẳng. “Anh Hàn à, sao tôi cứ cảm thấy rằng tâm tư của anh không hề đơn giản nhỉ? Nếu có mục đích gì anh cứ nói đại ra đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!”
Anh ta nhướn mày lên. “Nếu tôi nói tôi thích cô rồi, cô có tin không?”
Cô cười khẽ. “Không tin!”
“Vậy thì được rồi! Đi thôi, tôi chỉ muốn uống một ly! Đang ban ngày ban mặt, tôi có thể làm gì?” Hàn Lạp mỉm cười, vẻ u ám trên mặt đã gần như mất hết. “Tôi chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện tâm sự, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Không biết tại sao, tại thời điểm này, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy anh chàng này là một người đã cô đơn rất lâu, ngay cả linh hồn cũng cô đơn.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
“Vậy chúng ta vào Hải Hoàng lại thôi!” Hàn Lạp nói.
Vào lại Hải Hoàng, chọn một bàn ngay sát cửa sổ, người phục vụ đã mang cà phê đến.
“Xin lỗi, tôi không uống cà phê!” Tiêu Hà Hà nói. “Làm ơn cho tôi một ly nước ấm!”
Hàn Lạp ngước lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng. “Cô đúng là dễ nuôi thật, chỉ một ly nước ấm là đủ rồi à?”
Nước mắt của Tiêu Hà Hà đột nhiên rơi xuống. Khi cô và anh ta ở Hokkaido, có người muốn chụp hình giùm cho họ, nhưng anh ta đã từ chối.
Anh ta nói không thích chụp ảnh, nhưng anh ta đã chụp chung với Mạc Lam Ảnh rất nhiều, và tấm nào cũng tươi cười rạng rỡ. Cô lật tiếp ra phía sau, càng nhìn thấy nhiều, càng thân mật hơn, trái tim cô cũng bắt đầu bức bối khó chịu.
Khi xem đến mấy tấm cuối cùng, cô đã nhìn thấy cảnh họ hôn nhau nồng nàn, rất mê đắm, rất thân mật.
Mặc dù đã đoán trước là sẽ nhìn thấy cảnh tượng thân mật, và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy, trong lòng vẫn rất buồn.
Cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát thật đau đớn, nước mắt không kìm được đã rơi xuống. Cảnh tượng thân mật đó còn làm đau mắt cô!
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực vậy, ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên tấm hình của Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh, hai người đang hôn nhau đó, đã từng rất xứng đôi, làm trái tim cô đau nhói!
Nhưng Mạc Lam Ảnh của bây giờ lại rất tiều tụy, có lẽ sau khi hồi phục, cô ta lại sẽ là một người đẹp ai gặp cũng yêu, có lẽ Tần Trọng Hàn rồi sẽ nhen nhóm lại với cô ta.
Có lẽ Mạc Lam Tịnh nói đúng, cô cũng sẽ trở thành quá khứ!
Đột nhiên, có một bóng người đổ xuống tấm hình, và ai đó đã ngồi xuống đối diện với cô.
Đáng ghét! Cô nghĩ rồi ngẩng đầu lên. Và ở phía đối diện có một người cao lớn với khuôn mặt đẹp trai đang ngồi ở đó, và tay anh ta đang đưa một tờ khăn giấy về phía bên này.
Cô hơi ngây người ra, lúc này mới nhận ra rằng mình đang khóc.
Đóng tập ảnh lại một cái rầm, vẫn để nó trên bàn, không cầm tờ khăn giấy mà đưa tay lên quẹt một phát, rồi khẽ nói: “Anh Hàn, sao anh lại ở đây?”
Hàn Lạp không nói gì mà cầm lấy tập ảnh, và lật ra xem. “Anh Hàn, đây là đồ của tôi!” Tiêu Hà Hà với tay ra giật lại.
Hàn Lạp vội rụt lại, xong rồi anh ta liếc nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn xem thử là thứ gì mà đã làm cho một cô gái xinh đẹp nước mắt đầm đìa như vậy!”
Tiêu Hà Hà vừa nghe thấy vậy liền cau mày lại, ngồi xuống nhưng không nói gì, để mặc cho Hàn Lạp mở tập ảnh ra.
Cô nhắm mắt lại và hít một hơi, trong lòng vẫn buồn bực.
Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh từng yêu nhau như vậy. Cô không bao giờ quên được, ở lần đầu tiên đó, giọng nói dịu dàng của anh ta khi nhận được một cú điện thoại, bộ dạng khi anh ta gọi “Lam Ảnh”. Thì ra, yêu một người thì thật sự sẽ rất rất để tâm!
Tại sao cô lại ích kỷ đến vậy chứ? Tại sao trong lòng buồn bã và khó chịu đến vậy? Biết rõ đã là quá khứ mà vẫn còn buồn thế này! Biết rõ đây là Mạc Lam Tịnh cố tình làm cho cô rời xa Tần Trọng Hàn, nhưng vẫn cứ đau lòng.
Hàn Lạp mở tập ảnh đó ra và lật tiếp ra phía sau, càng về sau thì vẻ mặt càng căng cứng. Đến khi xem xong tấm cuối cùng, hai tay anh ta siết chặt lại, bàn tay to với xương cốt lộ rõ như muốn xé toạc tập ảnh đó.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt của anh ta hình như rất căng thẳng, cả khuôn mặt gần như biến dạng, càng làm cho khuôn mặt đẹp trai của anh ta u ám đến đáng sợ. “Anh Hàn? Anh có sao không?”
Nghe thấy câu quan tâm của Tiêu Hà Hà, đôi môi mỏng của Hàn Lạp hơi cong lên, nhưng đó chỉ là một nụ cười nhạt. Đôi mắt anh ta thờ ơ, đóng tập ảnh lại cái rầm rồi để nó lên bàn. “Đây hình như là hình chụp của tổng tài Tần thị - Tần Trọng Hàn với bạn gái cũ của anh ta!”
“Anh cũng quen chị Mạc hả?” Tiêu Hà Hà trợn to mắt. Hình như Mạc Lam Ảnh đã rời khỏi đây hơn ba năm rồi mà, sao Hàn Lạp lại quen biết được? Cô liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi nhìn thấy chỗ tập ảnh mà anh ta vừa cầm hơi bị biến dạng! Hình như anh ta mạnh tay quá rồi thì phải?
“Xem rồi có cảm giác gì?” Ánh mắt của Hàn Lạp khóa chặt khuôn mặt của Tiêu Hà Hà.
Cô hơi ngây ra, rồi hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói: “Rất đau lòng!”
“Ố?”
“Nhưng bây giờ đỡ rồi!” Cô mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, giữa trán có một nỗi buồn mờ nhạt, rồi khẽ nói. “Tôi luôn nghĩ rằng quá khứ đã là quá khứ, cứ trân trọng hạnh phúc hiện tại thì hơn. Những tấm hình trước đây đại diện cho quá khứ, với lại những tấm hình này không phải do Tần Trọng Hàn giữ lại, mà là đồ của chị Mạc Lam Ảnh, em gái của chị ta đưa cho tôi, chẳng qua vì muốn tôi rời xa Tần Trọng Hàn. Nhưng tôi nghĩ dù sao bây giờ người mà Tần Trọng Hàn yêu là tôi, quá khứ là điều mà không ai có quyền xóa bỏ được, tôi cũng không có cách nào để quay ngược thời gian, vậy chi bằng cứ cho qua thì hơn.”
“Thật sự có thể cho qua à?” Hàn Lạp khẽ hỏi, như thể đang hỏi Tiêu Hà Hà, cũng đang tự hỏi mình.
“Hi hi, khi nụ cười của người yêu với một ai đó kích thích các giác quan của mình, thì có bao nhiêu người có thể xem như nhìn mà không thấy chứ? Nói không để tâm là nói dối, nhưng để tâm rồi có thể làm được gì? So với việc tôi yêu anh ấy, dù quá khứ có hùng hồn hơn nữa, thì cũng chỉ là điều nhỏ nhặt không đáng kể!”
“Cô Tiêu à, cô có biết không, thật ra trên đời này có một thứ rất quý giá, đó chính là kỷ niệm. Có những người cứ mãi sống trong kỷ niệm mà không thể nào thoát ra được, nếu sau này họ vẫn có thể yêu nhau một lần nữa, cô vẫn sẽ nói như vậy chứ?”
Tiêu Hà Hà bỗng giật thót tim, bất giác ngẩng đầu lên, mắt cô và đôi mắt lạnh lùng của Hàn Lạp gặp nhau trên không trung. Ánh mắt của anh ta như một cái hố không đáy, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của cô, cô vội di chuyển tầm mắt. “Tôi vẫn sẽ chúc phúc cho họ!”
Anh ta nhếch môi lên và cười nhạt: “Nếu phóng khoáng như vậy thật, cô cần gì phải khóc thầm?”
Tim cô đập thình thịch! Người đàn ông này thật đáng sợ, đã nhìn thấu tâm tư của cô. Phải, cô không hề phóng khoáng vậy đâu, chẳng qua cô cũng chỉ đang an ủi mình, để mình không bận tâm đến. Nhưng cô biết rằng trái tim mình không thể tự lừa dối, sự để tâm từ sâu trong tim cô đang cuồn cuồn lại ra ngoài!
Tiêu Hà Hà lấy lại tập ảnh, đôi mắt của Hàn Lạp hơi di chuyển. “Đã không muốn nhìn thấy những tấm hình này, vậy chi bằng đưa nó cho tôi! Những tấm hình trai xinh gái đẹp như vầy, tôi thích sưu tập lắm!”
“Nếu anh Hàn thích thể loại ảnh này, phiền anh đi tìm người khác đi, vẫn có những anh chàng đẹp trai hơn thế này nữa. Còn cái này thì không được!” Tiêu Hà Hà mỉm cười yếu ớt, không thích giọng điệu của Hàn Lạp, như thể anh ta chẳng coi ai ra gì.
“Lẽ nào cô muốn giữ nó lại, lúc nào thích thì lấy ra ngắm à?” Anh ta hỏi.
Lại là một câu chất vấn khác, sự hống hách của anh ta khiến cho Tiêu Hà Hà cảm thấy khó hiểu.
Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta?
Tiêu Hà Hà vẫn rất bình tĩnh, nói rất khẽ. “Anh Hàn à, đây là chuyện riêng của tôi, xử lý tập ảnh này thế nào là chuyện của tôi!”
Hàn Lạp từ từ ngước lên nhìn cô.
Họ cách nhau một cái bàn ăn, vẻ mặt vốn thờ ơ của Hàn Lạp bỗng trở nên hơi kinh ngạc, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Một cô gái như cô đã làm cho anh ta cảm thấy bất ngờ. Giữ thái độ đúng mực, một đôi mắt trong sáng và thấu đáo.
“Anh Hàn, tạm biệt!” Tiêu Hà Hà đứng lên và cất tập ảnh vào trong túi xách, rồi quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Hàn Lạp dựa lưng vào ghế, mái tóc quá dày che phủ tầm mắt của anh ta, nhưng trên khóe miệng lại nhếch lên một mụ cười cô đơn xen lẫn chút tàn nhẫn.
Tiêu Hà Hà đi ra khỏi nhà hàng Hải Hoàng, gió thổi đến làm cô rùng mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất trống trải, trống trải đến mức khó chịu.
Cúi xuống nhìn tập ảnh trong túi xách, đôi mắt vốn thờ ơ bỗng lóe lên nỗi đau thương. Không quan tâm, làm sao có thể? Yêu một người thì muốn tất cả của người đó, còn quá khứ chứa đầy kỷ niệm với người khác, cô biết rằng không thể thay đổi được, nên trong tim vẫn thấy chua xót.
Vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Tần Trọng Hàn.
Cô hơi run rẩy, ngập ngừng một hồi rồi nghe máy, ở đầu bên kia vang lên giọng nói sởn tóc gáy của anh ta: “Bà xã ơi, em đang làm gì đó?”
“Đang ở ngoài đường!” Tiêu Hà Hà mím chặt môi, nở nụ cười cay đắng, trong giọng cũng không có chút bất ngờ nào. “Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây!”
Không cho anh ta cơ hội để nói thêm, cô đã cúp máy.
Phải làm gì với tập ảnh này đây? Vẫn giả vờ như không biết, đem trả lại cho Mạc Lam Tịnh, hay đưa nó cho Tần Trọng Hàn?
Hay cố nén đau thương để che giấu toàn bộ sự thật, tiếp tục cơm lành canh ngọt với Tần Trọng Hàn? Hay trong lòng nguội lạnh rồi đẩy Tần Trọng Hàn ra xa, rồi tận hưởng nỗi đau khi con tim tan vỡ?
Tiêu Hà Hà ngây người ra giữa đường, cô nhận ra mình thật sự càng ngày càng hẹp hòi hơn!
Khi Hàn Lạp bước ra khỏi Hải Hoàng, anh ta nhìn thấy bóng lưng cô đơn ở phía trước, quá nhỏ bé, quá mỏng manh, nhưng lại toát ra vẻ kiên trì, giống hệt cuộc điều tra trước đó. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, và Tần Trọng Hàn không xứng đáng với người phụ nữ như vậy.
Anh ta sải bước đi lên trước, đến cạnh cô, hơi ngây ra khi nhìn thấy nỗi đau không hề che giấu hiển hiện trên khuôn mặt cô. Lúc này, những đường nét mảnh mai trên khuôn mặt dính chặt lại với nhau, có vẻ như đang rất rối rắm.
“Có muốn đi uống chung một ly không?” Giọng anh có vẻ đã ấm áp hơn một chút.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng tâm trạng đã bình tĩnh lại. “Sao anh lại ra đây?”
“Không yên tâm về cô!” Anh ta nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, mặc dù ánh mắt của anh ta đã không còn sắc bén nữa, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cảm thấy sự kỳ lạ phát ra từ trong đó.
Chuông điện thoại lại reo lần nữa, Tiêu Hà Hà thấy đó lại là số của Tần Trọng Hàn, lần này cô ngắt luôn cuộc gọi.
“Có muốn đi uống một ly không?” Hàn Lạp tiếp tục hỏi.
“Anh có mục đích gì?” Cô hỏi thẳng. “Anh Hàn à, sao tôi cứ cảm thấy rằng tâm tư của anh không hề đơn giản nhỉ? Nếu có mục đích gì anh cứ nói đại ra đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!”
Anh ta nhướn mày lên. “Nếu tôi nói tôi thích cô rồi, cô có tin không?”
Cô cười khẽ. “Không tin!”
“Vậy thì được rồi! Đi thôi, tôi chỉ muốn uống một ly! Đang ban ngày ban mặt, tôi có thể làm gì?” Hàn Lạp mỉm cười, vẻ u ám trên mặt đã gần như mất hết. “Tôi chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện tâm sự, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Không biết tại sao, tại thời điểm này, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy anh chàng này là một người đã cô đơn rất lâu, ngay cả linh hồn cũng cô đơn.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
“Vậy chúng ta vào Hải Hoàng lại thôi!” Hàn Lạp nói.
Vào lại Hải Hoàng, chọn một bàn ngay sát cửa sổ, người phục vụ đã mang cà phê đến.
“Xin lỗi, tôi không uống cà phê!” Tiêu Hà Hà nói. “Làm ơn cho tôi một ly nước ấm!”
Hàn Lạp ngước lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng. “Cô đúng là dễ nuôi thật, chỉ một ly nước ấm là đủ rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.