Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 134

Thiên Quang

10/10/2019

“Em không cần!” Ngô Tân Tuyên hít thật sâu. “Em sẽ ra đi! Cám ơn anh đã chịu trả tự do cho em!”

“Tạm biệt!” Bùi Lâm Xung quay người đi rồi vội vã hét lên: “Đỗ Cảnh, mau đến bệnh viện!”

Khi trong biệt thự chỉ còn lại một mình Ngô Tân Tuyên, tay của cô ấy vô thức sờ vào bụng dưới của mình, trong đó có con của cô với Bùi Lâm Xung. Cô từng muốn đến bệnh viện bỏ đứa con này đi, nhưng, bác sĩ nói cô đã lớn tuổi, rất nguy hiểm, lỡ như không may thì suốt đời sẽ không thể có con được nữa!

Ở căn hộ Minh Hạo.

Tần Trọng Hàn gõ cửa, Mạc Lam Tịnh mở cửa ra thì mắt hoa lên, Tần Trọng Hàn đã cuốn vào trong nhà giống như một cơn lốc, theo sau anh ta là anh tài xế Tiểu Lý.

Mạc Lam Tịnh hơi ngây người ra, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tần Trọng Hàn đã đứng ngay giữa phòng khách với bộ dạng hùng hổ. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi cắn móng tay ở trên ghế. Bộ vest của Tần Trọng Hàn nhăn nhúm, hoàn toàn không còn vẻ khôi ngô tuấn tú như ban đầu.

Mạc Lam Tịnh nghĩ, lẽ nào con của Tiêu Hà Hà thực sự không giữ được?

“Tần Trọng Hàn, anh làm gì vậy?” Cô ta hỏi với vẻ kiên nhẫn.

Trong mắt Tần Trọng Hàn tuy đầy tia máu nhưng vẫn sáng quắc, giống như hai cái đèn pha phát ra ánh sáng mạnh mẽ trong bóng tối, trợn mắt nhìn Mạc Lam Tịnh một cái, sau đó, ánh mắt của anh ta lập tức chuyển sang Mạc Lam Ảnh đang ngồi trên ghế sofa.

Lúc này, vừa nhận ra có người đi vào nên Mạc Lam Ảnh lập tức co ro lại, cô ta đã bị bộ dạng hung dữ của Tần Trọng Hàn làm cho sợ hãi. Vội chụp lấy cái gối ôm ở bên cạnh rồi giấu mặt đằng sau nó, giống như một con chim non sợ hãi đang tìm kiếm sự bảo vệ, chỉ để lộ ra chút ánh mắt, lén lút quan sát Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô ta, không hề chớp mắt, sau đó lại trợn mắt nhìn Mạc Lam Tịnh, cơn giận trong lòng bỗng phun trào như núi lửa. “Chết tiệt! Cô ấy tự hành hạ bản thân nên mới phải vào ở bệnh viện tâm thần. Mạc Lam Tịnh, tại sao cô gạt tôi và Tăng Ly? Hàn Lạp có từng ngược đãi cô ấy chưa?”

Mạc Lam Tịnh hơi ngây người ra, trong lòng hoảng sợ nhưng miệng vẫn rất cứng. “Em không biết anh đang nói gì!”

“Cô cứ tiếp tục diễn đi, kỹ năng diễn xuất của cô khá lắm!” Tần Trọng Hàn giọng đầy mỉa mai, cười chế nhạo: “Tiếp tục đi!”

Mạc Lam Tịnh vừa nhìn là biết Tần Trọng Hàn đến tìm cô ta để tính sổ, theo bản năng tiến lên một bước, đứng chặn ngay phía trước ghế sofa, nói với vẻ đường hoàng: “Anh cứ nói với em là được rồi, chị hai không được khỏe, anh đừng làm tổn thương chị ấy nữa. Chúng ta ra ngoài nói, đừng làm phiền đến chị hai!”

“Hừ!” Tần Trọng Hàn đẩy mạnh Mạc Lam Tịnh qua một bên, đối mặt trực tiếp với Mạc Lam Ảnh: “Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, mặc kệ cô ấy có khỏe hay không! Mạc Lam Ảnh, em lập tức tỉnh táo lại cho tôi, em có gan tự hành hạ mình, mà không có gan để đối mặt với thực tế à?”

“A! Đừng đốt tôi!” Mạc Lam Ảnh sợ đến run rẩy, và vẫn là câu này.

Tần Trọng Hàn liền chụp lấy tay cô ta, siết thật chặt. Cổ tay đó gầy trơ xương, nhưng Tần Trọng Hàn vẫn hét lên với giọng lạnh lùng: “Đốt em? Ai đốt em? Em nói đi, ai đã đốt em?”



Anh ta trừng mắt nhìn vào Mạc Lam Ảnh, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô ta. “Mạc Lam Ảnh, em mở mắt ra cho tôi. Em hãy nhìn vào mắt tôi nè! Người phụ nữ chết tiệt này! Em đã tự đốt mình, tự đánh mình, vậy mà còn dám nổi điên? Em đừng giả điên giả khùng nữa! Thật là buồn cười, em tự hành hạ mình đến mức thảm hại rồi đem vu khống cho người khác? Em được sinh ra để diễn kịch à? Hãy cho tôi thấy em điên thật hay đang giả điên đi!”

Bị anh ta hét như vậy, Mạc Lam Ảnh sợ hãi hét lên, ánh mắt đầy kinh hoàng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn, có vẻ như thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mạc Lam Tịnh bị đẩy qua một bên suýt ngã liền lập tức hiểu ra mọi chuyện trong kinh hoàng. “Tần Trọng Hàn, anh đừng kích thích chị hai, tinh thần của chị hai bất thường thật mà! Chị ấy không phải đang diễn kịch đâu. Nếu không bị điên thật, sao lại vào bệnh viện tâm thần làm gì? Người bình thường sẽ tự đốt tay mình hay sao? Họ sẽ tự hành hạ mình hay sao? Tần Trọng Hàn, anh có nổi giận thì cứ nổi giận với em nè, đừng làm tổn thương chị hai!”

“Tôi làm tổn thương cô ấy?” Tần Trọng Hàn hừ một tiếng lạnh lùng. “Tôi mà làm tổn thương được cô ấy à? Cô ấy không tổn thương thì tôi sẽ thắp hương ăn mừng luôn đó! Mạc Lam Tịnh, cô nói cô ấy bị điên, vậy còn cô? Cô cũng điên luôn phải không? Tại sao cô lại nói dối?”

“Em nói dối gì?” Mạc Lam Ảnh khẽ hét lên vì chột dạ. “Tần Trọng Hàn, em không thèm cãi nhau với anh. Chị hai sợ quá rồi kìa! Anh mau buông chị ấy ra!”

Lúc này, Will và cô y tá cũng đã nghe thấy tiếng tranh cãi nên lập tức đi đến, họ sững người ra. Tình hình tệ quá! Will liếc nhìn Mạc Lam Ảnh đang sợ đến ngây ra đó, nhưng lại có chút vui mừng.

Will lặng lẽ liếc nhìn Mạc Lam Ảnh đã sợ đến ngây ra đó, quan sát ánh mắt của cô ta. Anh ta phát hiện ra sau khi bị la hét như vậy mà tâm trạng của Mạc Lam Ảnh vẫn rất ổn định, mặc dù trong mắt có chút sợ hãi nhưng không phải là vẻ co ro như ban đầu nữa, xem ra vẫn có hy vọng hồi phục lại, hiển nhiên là Will rất vui.

“Mạc Lam Ảnh, em có nghe thấy tôi nói gì không? Tại sao em lại tự hành hạ mình? Tại sao? Em nói cho tôi biết tại sao đi!”

“Tần Trọng Hàn, anh đừng kích động, anh làm chị hai sợ đó! Anh ra đây đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Mạc Lam Tịnh tiến đến và kéo tay Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn bất ngờ hất mạnh tay cô ta ra, còn tay kia giữ chặt cằm của Mạc Lam Ảnh, rồi một lần nữa hét lên với cô ta rất kích động: “Nếu em đã lấy Hàn Lạp, vậy tại sao còn ly hôn với anh ta? Tại sao em không biết trân trọng hạnh phúc mà mình đang có? Tại sao vậy?”

Rồi anh ta nhìn thấy cả người Mạc Lam Ảnh như lung lay chực ngã, nhưng vẫn không la hét gì, trong mắt hình như đã có tiêu cự. Cô ta từ từ quay sang Tần Trọng Hàn, cau mày lại rồi vội vã cúi gầm mặt xuống.

Tần Trọng Hàn lại hét lên: “Sao em không lên tiếng? Sao em không la hét nữa? Em la đi!”

“Tần Trọng Hàn, anh đừng làm vậy nữa, chị hai chỉ vì quá yêu anh mà thôi!” Mạc Lam Tịnh thì thầm với vẻ thê lương. “Chị ấy thực sự yêu anh!”

“Yêu tôi? Buồn cười. Tôi không cần cô ấy yêu tôi!” Tần Trọng Hàn hét lên giận dữ, đột nhiên buông Mạc Lam Ảnh ra, cả người cô ta bất thình lĩnh ngã vật xuống ghế, phát ra tiếng rên ư ử rồi ngay lập tức cuộn tròn người lại.

“Mạc Lam Tịnh, cô gạt tôi là có ý gì? Cô biết cô ấy tự hành hạ mình, tại sao lại nói dối với tôi rằng Hàn Lạp đã bạo hành cô ấy? Tại sao vậy?” Tần Trọng Hàn hét lên rồi đi về phía Mạc Lam Tịnh, cả người run lên vì giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu. “Bởi vì lời nói dối của cô mà tôi phải vào áy náy vô tận, bây giờ tôi còn phải trả giá vì nó. Mạc Lam Tịnh, cô đã làm tiêu tan hết những áy náy của tôi với Mạc Lam Ảnh, từ nay về sau, tôi không còn mắc nợ nhà họ Mạc các người nữa, cô ấy sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi!”

“Chị hai của tôi đã bị anh hại ra như vậy! Chị ấy và Hàn Lạp ly hôn cũng bởi vì anh!”



“Vậy cô cứ nói chiến tranh ở Iraq cũng vì tôi luôn đi! Mạc Lam Tịnh, hãy dẹp hết âm mưu quỷ kế của cô đi, đừng tưởng rằng tôi không biết lòng dạ thâm độc của cô!” Ánh mắt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn giống như sư tử đang khát máu: “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay, tôi sẽ đánh cô!”

“Tần Trọng Hàn!” Mạc Lam Tịnh ngạc nhiên, lẽ nào anh ta...

Tần Trọng Hàn dồn hết sức rồi vung tay lên, bốp một cái, trên khuôn mặt trắng trẻo của Mạc Lam Tịnh đã có một dấu tát tay.

“Tần Trọng Hàn, tại sao anh lại đánh tôi?” Mạc Lam Tịnh vẫn cố cãi lại, chính cô ta đã cố tình thả chị mình ra ngoài, nhưng cô ta không ngờ sẽ gặp phải bọn du côn, đó là việc ngoài ý muốn!

“Cô cố tình thả Lam Ảnh ra ngoài, cố tình để cho cô ấy đi lạc, muốn tôi đến chăm sóc cô ấy chứ gì? Tôi đã bị các người lừa một lần hai lần, nhưng sẽ không có lần thứ ba. Tại tôi mù mắt nên mới tin cô. Tại sao lại đánh cô à? Tôi cho cô biết, tôi còn muốn cô nợ máu phải trả bằng máu nữa kìa!”

Một cái tát tai của Tần Trọng Hàn làm cho Will, cô y tá và cả Mạc Lam Ảnh sợ đến co cụm lại, không ai dám lên tiếng ngăn cản.

“Tần Trọng Hàn!” Mạc Lam Tịnh nổi giận đến mức mất hết lý trí, cô ta từng này tuổi đầu nhưng chưa từng bị ai đánh cả, cơn giận làm cho cô ta nói năng không thèm suy nghĩ. “Tại anh đáng đời! Là tôi cố tình thả chị hai ra ngoài đó thì sao? Đáng đời anh! Đáng đời Tiêu Hà Hà! Ai biểu các người có lỗi với chị tôi. Cô ta sẩy thai là đáng đời!”

“Bốp”! Lại một cái tát khác, mặt của Mạc Lam Tịnh đã sưng đỏ lên. Đây chính là kết quả của việc cãi chày cãi cối. Tần Trọng Hàn - người đàn ông không bao giờ đánh phụ nữ hôm nay đã phá lệ, nhưng anh ta không hề hối hận!

Nhưng Mạc Lam Tịnh vẫn la hét: “Đáng đời! Đáng đời cô ta! Đáng đời các người!”

“Cô là đồ điên! Các người là một lũ điên!” Tần Trọng Hàn đột nhiên im lặng lại và cười chế nhạo. Rồi nhìn thấy tập ảnh đó nằm dưới đất, Tần Trọng Hàn càng cười mỉa mai hơn, đi qua và nhặt nó lên, lấy bật lửa ra và đốt cháy nó. Tập ảnh này đã hại Hà Hà đau lòng, bây giờ anh ta phải đốt nó đi!

Tất cả mọi người đều không dám nói gì, cho đến khi tập ảnh đó bị đốt cháy sạch sẽ, Tần Trọng Hàn nhìn vào căn phòng đầy khói, sau đó lạnh lùng nói với Mạc Lam Tịnh: “Cô nên vui mừng vì mấy tên du côn đó không phải do cô thuê đến, nếu không, hôm nay cô sẽ không sống mà rời khỏi đây đâu!”

Giọng nói lạnh lùng không có một chút tình cảm, ánh mắt u ám và lạnh như băng của Tần Trọng Hàn liếc ngang Mạc Lam Ảnh rồi nói với vẻ điềm tĩnh: “Mạc Lam Ảnh, nỗi áy náy của tôi đối với em trước đây đã hoàn trả đầy đủ, dù em đang tỉnh táo hay thế nào, Tần Trọng Hàn tôi cũng không còn nợ em bất kỳ điều gì nữa!”

“Chị hai của tôi vì anh mà không thể sinh con, cả đời cũng không bao giờ sinh con được!” Vẻ mặt kinh hãi của Mạc Lam Tịnh dần dần chuyển thành căm giận, nói với vẻ mặt hung tợn: “Chính các người đã phản bội chị hai của tôi, nếu anh không tìm người đẻ thuê, chị hai của tôi sao lại có một kết cục như hôm nay? Chị ấy xinh đẹp và hiền lành đến vậy, đều bị anh ép cả thôi!”

Bốp một tiếng, tiếng tát tai lanh lảnh lại vang lên, khuôn mặt vốn đã sưng phồng của Mạc Lam Tịnh lại dày hơn một lớp nữa.

Tay cô ta run rẩy đưa lên vuốt bên má bị đánh của mình. Vẻ mặt u ám của Mạc Lam Tịnh trở nên hung tợn, hét thẳng vào mặt Tần Trọng Hàn: “Anh còn đánh tôi?”

Tần Trọng Hàn nhếch môi lên với vẻ khinh bỉ, nhìn vào Mạc Lam Tịnh với ánh mắt đáng sợ, nhả ra từng từ một: “Tôi muốn giết cô nữa kìa, nếu pháp luật không đặt thành vấn đề, tôi sẽ giết cô!”

“Anh...” Mạc Lam Tịnh bỗng lùi về sau một bước, nhìn thấy rõ ý thù hận trong mắt Tần Trọng Hàn, siết thật chặt nắm tay làm cho những móng tay sắc nhọn đẩm thẳng vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể loại nỗi oán giận từ sau trong lòng đối với Tiêu Hà Hà. Nếu không phải tại ả đàn bà đó, chị hai sẽ không trở nên cực đoan như vậy, sẽ không phải lưu lạc tha hương, sẽ không phải lấy Hàn Lạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook