Chương 205
Thiên Quang
10/10/2019
“Đó là bởi vì anh đang ở tuổi dậy thì, còn em vẫn là một cô bé!” Tăng Ly nhớ lại đêm xuất tinh đầu tiên của mình, Dương Dương nằm trên giường của anh ta, còn anh ta lại...
Nghĩ vậy, mặt anh ta bỗng đỏ bừng lên.
“Anh sao vậy?” Dương Dương không hiểu. “Tự nhiên sao lại đỏ mặt?”
“Đừng hỏi nữa!” Giọng anh ta hơi thô lỗ, không muốn nhắc lại chuyện ngại ngùng của mình. Cũng bắt đầu từ đêm đó, anh ta biết rằng mình đã trưởng thành, không thể ở quá gần em gái mình được nữa.
“Anh kể cho em nghe câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết ha?”
“Không muốn nghe.”
“Vậy em muốn nghe gì?”
“Anh kể cho em nghe về lịch sử tình yêu của anh đi!” Cô nói.
“Anh chưa từng yêu!” Anh ta lắc đầu, đúng là anh ta từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng họ đều không có yêu thương mà chỉ làm chuyện đó với nhau, hoàn toàn chỉ là bản năng của cơ thể.
“...” Dương Dương hơi ngạc nhiên. “Nhưng anh rất trăng hoa...”
“...”
“Không có gì để nói hả?”
“Phải! Xấu hổ!” Anh ta nói.
“Em ngủ đây!” Cô nhắm mắt lại, thực sự mệt mỏi. Vòng tay của anh ta rất ấm áp, cô tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh ta, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tăng Ly nhìn chằm chằm vào cô, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, rồi thở dài. Cô bé ngốc nghếch này, vậy mà cũng ngủ cho được! Nhưng hiếm khi cô không từ chối anh ta như lần này.
Ôm nhau ngủ thật ngon suốt đêm, thật khó khăn khi mà anh ta cũng yên phận như vậy.
Nhưng sáng sớm vừa thức dậy, Dương Dương đã bị đánh thức bởi một nụ hôn nóng hổi của ai đó. Tăng Ly đã hôn lên cổ cô, cố ý muốn chọc cho cô dậy.
Cô lim dim mở mắt ra, rồi khuôn mặt đẹp trai của anh ta đập vào mắt. “Anh đã nói sẽ không lộn xộn mà!”
“Dương Dương...” Anh ta khẽ hét lên đầy vẻ tủi thân. “Anh thích em, yêu em...”
“Câu này, anh từng nói với bao nhiêu cô gái rồi?” Cô nhướn mày lên, vùng vẫy định xuống khỏi giường.
“Chỉ có em thôi!” Anh ta há miệng ngậm dái tai cô lại. Lời nói của anh ta đi thẳng vào tai, bốn từ đó chạm vào trái tim, khiến tim cô run rẩy.
Trong căn phòng chỉ còn lại hơi thở căng thẳng và bối rối của cô, cô cảm thấy nhịp tim của mình đang đập rất nhanh.
“Dương Dương, làm vợ anh đi!” Anh ta hôn lên dái tai cô, cô cảm nhận được toàn thân đang ngứa ngáy theo. Một cảm giác tê dại ập đến, mặt cô bỗng đỏ au lên một cách triệt để.
Cảm thấy quá xấu hổ ngượng ngùng nên định giãy giụa đứng lên, nhưng vai cô đột nhiên bị siết chặt, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã ghì chặt cô vào lòng!
Cô hoảng hốt ngước mắt lên, đúng lúc va vào đôi mắt đang trợn to của Tăng Ly. “Anh Ly...”
Mặt Dương Dương đỏ lên vì mắc cỡ, nhưng không biết mình phải có phản ứng gì với Tăng Ly. Tăng Ly nhìn vào cô một lúc, rồi hỏi cô một cách nhẹ nhàng: “Làm vợ anh được không?”
Dương Dương mắc cỡ nên không dám nhìn lên, đành phải vùi mặt vào bầu ngực rộng lớn của Tăng Ly. Tim anh ấp cũng đang đập rất nhanh.
Sau đó, Tăng Ly lại một lần nữa hôn lên trán cô, rồi hỏi: “Anh chỉ hỏi em một câu, anh thích em, yêu em, sẵn sàng dùng cả đời để giữ chặt tay em, em đồng ý lấy anh chứ?”
Cả người Tăng Dương run lên, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Nhưng Tăng Ly đang ôm cô thì bỗng lật người lại, anh ta nằm đè lên người cô, và nhìn xuống cô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta đầy vẻ nghiêm túc và khẩn thiết. “Dương Dương à, anh biết trong lòng em có bóng râm, em lo rằng anh không yêu em. Thật ra anh thực sự rất yêu em, chỉ có điều anh nhận ra quá trễ! Hãy cho anh nắm tay em, suốt đời suốt kiếp, được không?”
Anh ta chờ đợi câu trả lời của cô. Đôi mắt anh ta sáng ngời, đầy háo hức. Anh ta nắm chặt tay Dương Dương, và kéo tay cô đưa lên môi mình, rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô...
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, suýt nữa thốt ra ba từ “em đồng ý”, nhưng lời được nói ra khỏi miệng lại là: “Buông em ra!”
“Dương Dương, anh không buông! Nhận lời anh đi!” Ánh mắt của anh ta dịu dàng, đầy ý tình sâu đậm, và cả vẻ mong chờ sâu sắc. “Nếu em không đồng ý, chúng ta sẽ tiếp tục như thế này, anh sẽ không cho em xuống khỏi giường đâu...”
Anh ta di chuyển cơ thể, để cô nhận ra sự khác lạ của anh ta.
Đàn ông vừa mới thức dậy thường khá nguy hiểm, chẳng bao lâu, ánh mắt của anh ta đã mãnh liệt hơn. “Làm vợ anh đi, Dương Dương...”
Dương Dương nhìn vào đôi mắt ngày càng sâu thẳm và rực lửa của Tăng Ly, cô như bị cám dỗ. Trong lúc hoa mắt chóng mặt, cô khẽ thốt ra một từ từ đôi môi đỏ thắm. “Được...”
Ngay khi lời nói vừa được thốt ra, khuôn mặt của Tăng Ly đột nhiên rạng ngời, trên môi trên mắt anh ta tràn ngập những nụ cười hạnh phúc. Còn Dương Dương, khoảnh khắc thốt ra lời nói đó, cô bỗng tái mét mặt mày. Cô... Rốt cuộc cô đã không biết nhục nhã mà nói gì vậy trời?
Rồi cô nhanh chóng bồi thêm một câu. “Là chuyện không thể nào!”
Niềm vui vừa dâng lên của Tăng Ly đột nhiên bị đóng băng. “Con nhỏ này, em không được chơi xấu!”
Anh ta không cho cô trốn chạy nữa. Anh ta nâng cái cằm nhọn của cô lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã yêu của cô, rồi thì thầm. “Dương Dương, em đừng trốn tránh anh nữa, em cũng thích anh mà. Em đã yêu anh bao nhiêu năm, bây giờ không dám yêu nữa sao?”
“Em...” Dương Dương hoảng hốt, định biện hộ nhưng đã bị Tăng Ly dùng ngón tay mảnh khảnh của mình chặn trước môi. “Suỵt...”
Tăng Ly thì thầm: “Anh không muốn nghe thấy những lời gây tổn thương từ miệng em nữa... Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn. Cứ quyết định vậy đi! Lấy giấy chứng nhận trước đã!”
Nếu anh ta không ngang ngược như vậy, không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa. Anh ta thực sự không muốn tiếp tục phí hoài nữa. Sáu năm rồi, anh ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều, mà đời người thì có được mấy lần sáu năm chứ?
Tăng Ly cúi đầu xuống và hôn hẹ lên trán và tai Dương Dương, rồi anh ta thì thầm. “Anh không muốn nghe thấy em từ chối anh. Dương Dương à, anh đối với em rất nghiêm túc. Chúng ta kết hôn đi! Anh cần em! Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì nữa, vì cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu lần sáu năm đâu chứ?”
Giọng của Tăng Ly ngày càng nhỏ dần. Anh ta vùi mặt mình vào trong tóc của Dương Dương, để cô có thể nghe thấy nỗi chua xót và u sầu đong đầy trong giọng nói của anh ta.
Một nỗi chua xót và đau đớn dâng lên trong tim Tăng Dương Dương, cô bất giác duỗi tay ra và ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt này. Cô muốn an ủi anh ta, muốn dựa vào anh ta. Sáng sớm hơi se lạnh, cô cần anh ta sưởi ấm cho cô, cũng giống như anh ta đang cần cô vậy.
Cơ thể cao to rắn chắc của Tăng Ly bỗng run lên. Anh ta ngạc nhiên và vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đang đẫm lệ của Dương Dương. Trong đôi mắt đó có oán giận, có đau buồn, có trách móc, còn có những lời yêu muốn nói ra nhưng lại thôi...
Ánh mắt của hai người di chuyển và quấn lấy nhau, thời gian như thể ngừng trôi vào lúc này...
Đột nhiên, những nụ hôn và vòng tay mãnh liệt diễn ra giữa họ. Cơn mưa hôn rơi xuống trên mắt, mày, mũi và miệng của nhau...
Đó là tình cảm đã đè nén tận sâu trong tim, vào buổi sáng mùa đông này, đã phun trào như núi lửa, thiêu đốt lẫn nhau...
Nụ hôn nóng bỏng, vòng tay nồng nhiệt, đam mê kéo dài. Dương Dương nhắm mắt lại, cuối cùng đã thoải mái đón nhận sự vuốt ve và vòng tay của Tăng Ly lần đầu tiên, cách lần trước cũng đã sáu năm. Nhưng lần đó, có quá nhiều đau buồn và cay đắng, cũng có quá nhiều chua xót và lãng mạn.
Ngọn lửa lan tỏa trên da thịt dính sát vào nhau, mái tóc rối tung đang khiêu khích các giác quan của Tăng Ly, còn cô vẫn ôm chặt cổ anh ta. Dương Dương trúc trắc đến gần như không thể thở được.
Dương Dương nhút nhát nhắm mắt lại, còn Tăng Ly thì xâm lấn một cách hoang dại.
Anh ta không thể bày tỏ những cảm xúc phức tạp lẫn sâu trong tim mình, duy chỉ có vẻ hoang dại trên khuôn mặt đẹp trai với những đường nét rõ ràng của anh ta đã nói rõ tình cảm sâu sắc mà anh ta dành cho cô.
Dương Dương đã bị anh ta hôn đến không thở được, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Tất cả mọi thứ đều rối tung lên, cuối cùng Tăng Ly cũng buông tha cho đôi môi của cô. Trong lúc cô vẫn đang thở dốc, tay của anh ta đã cởi áo cô ra, cô không kìm được những giọt nước mắt rơi xuống. Tăng Ly lúc này không thể dùng lời nói để bày tỏ nỗi đau và phấn khích trong lòng, chỉ muốn có cô, thật đẹp, thật chặt, thật khiến anh ta dù muốn dừng lại nhưng cũng không thể.
Anh ta nhẹ nhàng hôn cô, hôn khô nước mắt của cô. Nụ hôn kéo dài miên man, sự dịu dàng cố ý, cuối cùng đã làm cho cơ thể đang căng cứng của Dương Dương dần dần dịu lại, cũng làm cho đôi lông mày đang nhíu chặt phải giãn ra.
Hai người dính chặt vào nhau, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Cuối cùng anh ta cũng di chuyển, những cảm xúc tốt đẹp đã làm cho cả hai bắt đầu chìm đắm.
Anh ta như thể mọc rễ bên trong cơ thể cô, dù là lực cản gì cũng không thể kéo anh ta ra khỏi cơ thể cô được.
Hết lần này đến lần khác, ngọn lửa đang rực cháy không thể nào dập tắt được.
Trên chiếc giường lớn, họ quấn lấy nhau, thở hổn hển và rên rỉ, không ai muốn dừng lại. Có lẽ, thực sự vì quá yêu nhau, và cuối cùng cũng hiểu được cảm giác hòa hợp về thể xác và tâm hồn, cả hai đều rất trân trọng và dè dặt.
Trong ngọt ngào có cả chua xót và đau đớn, giống như tình cảm giữa họ, phí hoài bao nhiêu năm, cuối cùng đã đến được với nhau!
Sau cơn mây mưa hoang dã là cái nhìn chăm chú vào nhau, ánh mắt long lanh như nước quấn lấy nhau. Cuối cùng, cả hai đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn nhất, và Dương Dương lại một lần nữa ngủ say trong vòng tay anh ta vì quá mệt mỏi.
Không biết đã qua bao lâu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra một cái “rầm”, một cậu bé môi đỏ răng trắng xuất hiện ở cửa, rồi đột nhiên đưa hai tay lên che mắt lại, rồi hét lên: “A! Cậu không mặc quần áo! Ở truồng luôn kìa... Mắc cỡ quá... Lêu lêu lêu...”
“Ơ!” Tăng Ly bị tiếng hét của Ngữ Điền làm cho giật mình, anh ta vội chụp lấy quần áo để che mình lại. Anh ta nhớ đã đóng cửa rồi mà ta? Trời ơi, sao lại chưa đóng cửa chứ?
Bị Ngữ Điền la hét, Dương Dương cũng thức dậy. Cô vội đắp kín chăn lại, không dám ra ngoài. Cô đã bị con trai nhìn thấy rồi, hơn nữa, hơn nữa lại cùng với anh Ly.
“Ngữ Điền! Con mau ra ngoài đi ra! Chờ cậu mặc quần áo xong rồi đưa con đi chơi!” Sau một lúc ngượng ngùng thì Tăng Ly lập tức lấy lại tiếng cười khanh khách, không ngờ lần đầu tiên sau khi anh ta và Dương Dương làm hòa lại bị con trai nhìn thấy.
Ngữ Điền lấy tay xuống khỏi mắt, cười hà hà rồi nói: “Con vào báo với cậu, ba và mẹ con đến rồi, ba mẹ gọi cậu mợ xuống dưới nhà đó! Con xuống dưới trước đây!”
Ngữ Điền đóng cửa lại giúp họ. Tăng Ly nhìn đồng hồ, đã 10 giờ trưa rồi, không ngờ anh ta và Dương Dương lại ngủ một giấc lâu đến vậy.
“Tại anh hết đó! Hại em không còn mặt mũi gặp ai!” Dương Dương trốn trong chăn rồi khẽ hét lên, làm cho Tăng Ly phải cười phá lên. Tâm trạng của anh ta rất vui.
Trong phòng khách nhà họ Tăng.
Tần Trọng Hàn đưa Hà Hà và Thịnh Thịnh đến nói với Ngữ Điền, cậu bé là con của Tăng Ly và Dương Dương. Cả nhà ba người ngồi trong phòng khách. Tăng Phong Việt lần đầu tiên chính thức gặp cháu gái mình – Hà Hà, cũng lần đầu tiên gặp Thịnh Thịnh.
Nghĩ vậy, mặt anh ta bỗng đỏ bừng lên.
“Anh sao vậy?” Dương Dương không hiểu. “Tự nhiên sao lại đỏ mặt?”
“Đừng hỏi nữa!” Giọng anh ta hơi thô lỗ, không muốn nhắc lại chuyện ngại ngùng của mình. Cũng bắt đầu từ đêm đó, anh ta biết rằng mình đã trưởng thành, không thể ở quá gần em gái mình được nữa.
“Anh kể cho em nghe câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết ha?”
“Không muốn nghe.”
“Vậy em muốn nghe gì?”
“Anh kể cho em nghe về lịch sử tình yêu của anh đi!” Cô nói.
“Anh chưa từng yêu!” Anh ta lắc đầu, đúng là anh ta từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng họ đều không có yêu thương mà chỉ làm chuyện đó với nhau, hoàn toàn chỉ là bản năng của cơ thể.
“...” Dương Dương hơi ngạc nhiên. “Nhưng anh rất trăng hoa...”
“...”
“Không có gì để nói hả?”
“Phải! Xấu hổ!” Anh ta nói.
“Em ngủ đây!” Cô nhắm mắt lại, thực sự mệt mỏi. Vòng tay của anh ta rất ấm áp, cô tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh ta, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tăng Ly nhìn chằm chằm vào cô, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, rồi thở dài. Cô bé ngốc nghếch này, vậy mà cũng ngủ cho được! Nhưng hiếm khi cô không từ chối anh ta như lần này.
Ôm nhau ngủ thật ngon suốt đêm, thật khó khăn khi mà anh ta cũng yên phận như vậy.
Nhưng sáng sớm vừa thức dậy, Dương Dương đã bị đánh thức bởi một nụ hôn nóng hổi của ai đó. Tăng Ly đã hôn lên cổ cô, cố ý muốn chọc cho cô dậy.
Cô lim dim mở mắt ra, rồi khuôn mặt đẹp trai của anh ta đập vào mắt. “Anh đã nói sẽ không lộn xộn mà!”
“Dương Dương...” Anh ta khẽ hét lên đầy vẻ tủi thân. “Anh thích em, yêu em...”
“Câu này, anh từng nói với bao nhiêu cô gái rồi?” Cô nhướn mày lên, vùng vẫy định xuống khỏi giường.
“Chỉ có em thôi!” Anh ta há miệng ngậm dái tai cô lại. Lời nói của anh ta đi thẳng vào tai, bốn từ đó chạm vào trái tim, khiến tim cô run rẩy.
Trong căn phòng chỉ còn lại hơi thở căng thẳng và bối rối của cô, cô cảm thấy nhịp tim của mình đang đập rất nhanh.
“Dương Dương, làm vợ anh đi!” Anh ta hôn lên dái tai cô, cô cảm nhận được toàn thân đang ngứa ngáy theo. Một cảm giác tê dại ập đến, mặt cô bỗng đỏ au lên một cách triệt để.
Cảm thấy quá xấu hổ ngượng ngùng nên định giãy giụa đứng lên, nhưng vai cô đột nhiên bị siết chặt, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã ghì chặt cô vào lòng!
Cô hoảng hốt ngước mắt lên, đúng lúc va vào đôi mắt đang trợn to của Tăng Ly. “Anh Ly...”
Mặt Dương Dương đỏ lên vì mắc cỡ, nhưng không biết mình phải có phản ứng gì với Tăng Ly. Tăng Ly nhìn vào cô một lúc, rồi hỏi cô một cách nhẹ nhàng: “Làm vợ anh được không?”
Dương Dương mắc cỡ nên không dám nhìn lên, đành phải vùi mặt vào bầu ngực rộng lớn của Tăng Ly. Tim anh ấp cũng đang đập rất nhanh.
Sau đó, Tăng Ly lại một lần nữa hôn lên trán cô, rồi hỏi: “Anh chỉ hỏi em một câu, anh thích em, yêu em, sẵn sàng dùng cả đời để giữ chặt tay em, em đồng ý lấy anh chứ?”
Cả người Tăng Dương run lên, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Nhưng Tăng Ly đang ôm cô thì bỗng lật người lại, anh ta nằm đè lên người cô, và nhìn xuống cô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta đầy vẻ nghiêm túc và khẩn thiết. “Dương Dương à, anh biết trong lòng em có bóng râm, em lo rằng anh không yêu em. Thật ra anh thực sự rất yêu em, chỉ có điều anh nhận ra quá trễ! Hãy cho anh nắm tay em, suốt đời suốt kiếp, được không?”
Anh ta chờ đợi câu trả lời của cô. Đôi mắt anh ta sáng ngời, đầy háo hức. Anh ta nắm chặt tay Dương Dương, và kéo tay cô đưa lên môi mình, rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô...
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, suýt nữa thốt ra ba từ “em đồng ý”, nhưng lời được nói ra khỏi miệng lại là: “Buông em ra!”
“Dương Dương, anh không buông! Nhận lời anh đi!” Ánh mắt của anh ta dịu dàng, đầy ý tình sâu đậm, và cả vẻ mong chờ sâu sắc. “Nếu em không đồng ý, chúng ta sẽ tiếp tục như thế này, anh sẽ không cho em xuống khỏi giường đâu...”
Anh ta di chuyển cơ thể, để cô nhận ra sự khác lạ của anh ta.
Đàn ông vừa mới thức dậy thường khá nguy hiểm, chẳng bao lâu, ánh mắt của anh ta đã mãnh liệt hơn. “Làm vợ anh đi, Dương Dương...”
Dương Dương nhìn vào đôi mắt ngày càng sâu thẳm và rực lửa của Tăng Ly, cô như bị cám dỗ. Trong lúc hoa mắt chóng mặt, cô khẽ thốt ra một từ từ đôi môi đỏ thắm. “Được...”
Ngay khi lời nói vừa được thốt ra, khuôn mặt của Tăng Ly đột nhiên rạng ngời, trên môi trên mắt anh ta tràn ngập những nụ cười hạnh phúc. Còn Dương Dương, khoảnh khắc thốt ra lời nói đó, cô bỗng tái mét mặt mày. Cô... Rốt cuộc cô đã không biết nhục nhã mà nói gì vậy trời?
Rồi cô nhanh chóng bồi thêm một câu. “Là chuyện không thể nào!”
Niềm vui vừa dâng lên của Tăng Ly đột nhiên bị đóng băng. “Con nhỏ này, em không được chơi xấu!”
Anh ta không cho cô trốn chạy nữa. Anh ta nâng cái cằm nhọn của cô lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã yêu của cô, rồi thì thầm. “Dương Dương, em đừng trốn tránh anh nữa, em cũng thích anh mà. Em đã yêu anh bao nhiêu năm, bây giờ không dám yêu nữa sao?”
“Em...” Dương Dương hoảng hốt, định biện hộ nhưng đã bị Tăng Ly dùng ngón tay mảnh khảnh của mình chặn trước môi. “Suỵt...”
Tăng Ly thì thầm: “Anh không muốn nghe thấy những lời gây tổn thương từ miệng em nữa... Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn. Cứ quyết định vậy đi! Lấy giấy chứng nhận trước đã!”
Nếu anh ta không ngang ngược như vậy, không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa. Anh ta thực sự không muốn tiếp tục phí hoài nữa. Sáu năm rồi, anh ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều, mà đời người thì có được mấy lần sáu năm chứ?
Tăng Ly cúi đầu xuống và hôn hẹ lên trán và tai Dương Dương, rồi anh ta thì thầm. “Anh không muốn nghe thấy em từ chối anh. Dương Dương à, anh đối với em rất nghiêm túc. Chúng ta kết hôn đi! Anh cần em! Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì nữa, vì cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu lần sáu năm đâu chứ?”
Giọng của Tăng Ly ngày càng nhỏ dần. Anh ta vùi mặt mình vào trong tóc của Dương Dương, để cô có thể nghe thấy nỗi chua xót và u sầu đong đầy trong giọng nói của anh ta.
Một nỗi chua xót và đau đớn dâng lên trong tim Tăng Dương Dương, cô bất giác duỗi tay ra và ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt này. Cô muốn an ủi anh ta, muốn dựa vào anh ta. Sáng sớm hơi se lạnh, cô cần anh ta sưởi ấm cho cô, cũng giống như anh ta đang cần cô vậy.
Cơ thể cao to rắn chắc của Tăng Ly bỗng run lên. Anh ta ngạc nhiên và vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đang đẫm lệ của Dương Dương. Trong đôi mắt đó có oán giận, có đau buồn, có trách móc, còn có những lời yêu muốn nói ra nhưng lại thôi...
Ánh mắt của hai người di chuyển và quấn lấy nhau, thời gian như thể ngừng trôi vào lúc này...
Đột nhiên, những nụ hôn và vòng tay mãnh liệt diễn ra giữa họ. Cơn mưa hôn rơi xuống trên mắt, mày, mũi và miệng của nhau...
Đó là tình cảm đã đè nén tận sâu trong tim, vào buổi sáng mùa đông này, đã phun trào như núi lửa, thiêu đốt lẫn nhau...
Nụ hôn nóng bỏng, vòng tay nồng nhiệt, đam mê kéo dài. Dương Dương nhắm mắt lại, cuối cùng đã thoải mái đón nhận sự vuốt ve và vòng tay của Tăng Ly lần đầu tiên, cách lần trước cũng đã sáu năm. Nhưng lần đó, có quá nhiều đau buồn và cay đắng, cũng có quá nhiều chua xót và lãng mạn.
Ngọn lửa lan tỏa trên da thịt dính sát vào nhau, mái tóc rối tung đang khiêu khích các giác quan của Tăng Ly, còn cô vẫn ôm chặt cổ anh ta. Dương Dương trúc trắc đến gần như không thể thở được.
Dương Dương nhút nhát nhắm mắt lại, còn Tăng Ly thì xâm lấn một cách hoang dại.
Anh ta không thể bày tỏ những cảm xúc phức tạp lẫn sâu trong tim mình, duy chỉ có vẻ hoang dại trên khuôn mặt đẹp trai với những đường nét rõ ràng của anh ta đã nói rõ tình cảm sâu sắc mà anh ta dành cho cô.
Dương Dương đã bị anh ta hôn đến không thở được, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Tất cả mọi thứ đều rối tung lên, cuối cùng Tăng Ly cũng buông tha cho đôi môi của cô. Trong lúc cô vẫn đang thở dốc, tay của anh ta đã cởi áo cô ra, cô không kìm được những giọt nước mắt rơi xuống. Tăng Ly lúc này không thể dùng lời nói để bày tỏ nỗi đau và phấn khích trong lòng, chỉ muốn có cô, thật đẹp, thật chặt, thật khiến anh ta dù muốn dừng lại nhưng cũng không thể.
Anh ta nhẹ nhàng hôn cô, hôn khô nước mắt của cô. Nụ hôn kéo dài miên man, sự dịu dàng cố ý, cuối cùng đã làm cho cơ thể đang căng cứng của Dương Dương dần dần dịu lại, cũng làm cho đôi lông mày đang nhíu chặt phải giãn ra.
Hai người dính chặt vào nhau, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Cuối cùng anh ta cũng di chuyển, những cảm xúc tốt đẹp đã làm cho cả hai bắt đầu chìm đắm.
Anh ta như thể mọc rễ bên trong cơ thể cô, dù là lực cản gì cũng không thể kéo anh ta ra khỏi cơ thể cô được.
Hết lần này đến lần khác, ngọn lửa đang rực cháy không thể nào dập tắt được.
Trên chiếc giường lớn, họ quấn lấy nhau, thở hổn hển và rên rỉ, không ai muốn dừng lại. Có lẽ, thực sự vì quá yêu nhau, và cuối cùng cũng hiểu được cảm giác hòa hợp về thể xác và tâm hồn, cả hai đều rất trân trọng và dè dặt.
Trong ngọt ngào có cả chua xót và đau đớn, giống như tình cảm giữa họ, phí hoài bao nhiêu năm, cuối cùng đã đến được với nhau!
Sau cơn mây mưa hoang dã là cái nhìn chăm chú vào nhau, ánh mắt long lanh như nước quấn lấy nhau. Cuối cùng, cả hai đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn nhất, và Dương Dương lại một lần nữa ngủ say trong vòng tay anh ta vì quá mệt mỏi.
Không biết đã qua bao lâu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra một cái “rầm”, một cậu bé môi đỏ răng trắng xuất hiện ở cửa, rồi đột nhiên đưa hai tay lên che mắt lại, rồi hét lên: “A! Cậu không mặc quần áo! Ở truồng luôn kìa... Mắc cỡ quá... Lêu lêu lêu...”
“Ơ!” Tăng Ly bị tiếng hét của Ngữ Điền làm cho giật mình, anh ta vội chụp lấy quần áo để che mình lại. Anh ta nhớ đã đóng cửa rồi mà ta? Trời ơi, sao lại chưa đóng cửa chứ?
Bị Ngữ Điền la hét, Dương Dương cũng thức dậy. Cô vội đắp kín chăn lại, không dám ra ngoài. Cô đã bị con trai nhìn thấy rồi, hơn nữa, hơn nữa lại cùng với anh Ly.
“Ngữ Điền! Con mau ra ngoài đi ra! Chờ cậu mặc quần áo xong rồi đưa con đi chơi!” Sau một lúc ngượng ngùng thì Tăng Ly lập tức lấy lại tiếng cười khanh khách, không ngờ lần đầu tiên sau khi anh ta và Dương Dương làm hòa lại bị con trai nhìn thấy.
Ngữ Điền lấy tay xuống khỏi mắt, cười hà hà rồi nói: “Con vào báo với cậu, ba và mẹ con đến rồi, ba mẹ gọi cậu mợ xuống dưới nhà đó! Con xuống dưới trước đây!”
Ngữ Điền đóng cửa lại giúp họ. Tăng Ly nhìn đồng hồ, đã 10 giờ trưa rồi, không ngờ anh ta và Dương Dương lại ngủ một giấc lâu đến vậy.
“Tại anh hết đó! Hại em không còn mặt mũi gặp ai!” Dương Dương trốn trong chăn rồi khẽ hét lên, làm cho Tăng Ly phải cười phá lên. Tâm trạng của anh ta rất vui.
Trong phòng khách nhà họ Tăng.
Tần Trọng Hàn đưa Hà Hà và Thịnh Thịnh đến nói với Ngữ Điền, cậu bé là con của Tăng Ly và Dương Dương. Cả nhà ba người ngồi trong phòng khách. Tăng Phong Việt lần đầu tiên chính thức gặp cháu gái mình – Hà Hà, cũng lần đầu tiên gặp Thịnh Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.