Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 11: Lễ mừng ở công ty

Thiên Quang

28/07/2017

Edit: + Beta Tiểu Mỹ

Tiêu hà Hà ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tằng Ly, trong mắt của anh không có một tia dâm loạn ngược lại trong sáng giống như đại nam hài một dạng, Tiêu Hà Hà chắc chắn điều trong lòng mình suy nghĩ, thản nhiên nói: "Tằng Ly, có đôi khi giả bộ cà lơ phất phơ bộ dáng mệt chết đi được chi bằng anh là cái dạng gì nên là cái dạng ấy đi, anh như vậy không mệt mỏi sao?"

Rõ ràng là không có bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, nhưng là lại giả bộ làm ra bộ dáng như vậy.

"Ách!" Hơi hơi sửng sốt, Tằng Ly cười vui vẻ "Hà Hà a, cô cũng thật làm cho anh trai đây không ngờ nha! Xem ra cô cực kỳ hiểu về bộ dáng của tôi!"

Tằng Ly đứng lên, ngồi vào bên cạnh Tiêu Hà Hà, vị trí rất gần rất gần...

Tiêu Hà Hà lui về sau, kéo ra khoảng cách với anh nhưng anh lại đi tới trước ngồi xuống, Tiêu Hà Hà lại kéo ra, mãi đến Tiêu Hà Hà lùi đến cuối sofa...

"Hà Hà, cô xem tôi có đẹp trai không?" Tằng Ly nghiêm trang hỏi Tiêu Hà Hà.

"Đẹp trai!" Cô trả lời "Nhưng là anh cũng không được ngồi vào bên kia a?"

Cô ngượng chết đi được, lần đầu tiên cùng một chàng trai ngồi gần như vậy, cực kỳ không quen.

Mà một chỗ khác, một ánh mắt sắc bén hướng bên này bắn qua, Tằng Ly khóe môi gợi lên một chút ý cười bí hiểm lại tiếp tục đi đến phía trước ngồi xuống "Hà Hà a, cô cũng đã cảm thấy được tôi đẹp trai không bằng cô làm bạn gái của tôi đi!"

"Ách!" Tiêu Hà Hà sửng sốt "Tằng Ly, trình độ nói đùa của anh đã trở thành thiên hạ đệ nhất rồi!"

"Cô có bạn trai rồi sao?" Tằng Ly nhíu mày.

"Cái kia thật sự không có, Tằng Ly, anh không cần đùa với tôi rồi!" Tiêu Hà Hà đứng lên, cô không cần cùng cái này chàng trai không đứng đắn nói điều quái lạ, ngồi gần như vậy trên tiệc rượu những người phụ nữ đều bắt đầu trừng cô.

Vậy mà, mới vừa đứng lên cô nhận thấy được bốn phía đồng thời bắn tới ánh mắt thăm dò, Tiêu Hà Hà khẩn trương mà thiếu chút nữa trượt chân.

"Cẩn thận một chút a!" Tằng Ly một phen ôm cô, chống đỡ cô ở trên thân thể của anh "Hà Hà a, tôi nói cô cẩn thận một chút nha, anh trai còn chưa ăn cô sao cô lại bị hù thành như vậy."

Tiêu Hà Hà nhíu mày, xấu hổ chết được "Thực xin lỗi!"



Cô muốn đứng lên, anh lại một phen ôm lấy eo của cô mà cô chống đỡ không nổi lại ngã vào trong ngực của anh "Ha ha, tôi liền thích yêu thương nhung nhớ!"

Tằng Ly ánh mắt không quên mất liếc nhìn Tần Trọng Hàn phía trên tiệc rượu tại một chỗ khác uống rượu, quỷ dị cười,càng thêm ôm sát Tiêu Hà Hà cằm cố ý ám muội mà gối trên vai Tiêu Hà Hà, mái tóc gài của cô vừa vặn che khuất môi của anh, nhưng là từ một hướng khác nhìn qua lại là bọn họ đang hôn môi bộ dáng vô cùng thân thiết.

Bị ánh mắt rét lạnh của Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua, Tằng Ly đột nhiên rùng mình một cái, cái kia ánh mắt rất lạnh, trong lúc bừng tỉnh có lại dũng khí từ trước nhưng khi đó cảm giác, ách, từ lúc nào thì Hàn đối với Tiêu Hà Hà coi trọng như vậy?

"Tằng Ly, anh buông ra!" Tiêu Hà Hà thanh âm đã tối sầm xuống, cô cũng khó xử chết được.

"Được rồi! Tôi cũng cảm thấy được như vậy nói chuyện phiếm cực kỳ nhàm chán!" Tằng Ly vừa cải chính vừa sửa sang lại tác phong, ngượng ngùng buông tay ra, ánh mắt trong veo nhìn về phía Tiêu Hà Hà.

Tiêu Hà Hà sắc mặt đỏ bừng, khó xử chết được một khi đạt được tự do cô lập tức chạy trốn dường như ngồi vào một bên trên ghế sofa, cách anh rất xa.

Mà trong đại sảnh bắn tới nhiều ánh mắt giống như mũi tên nhọn tẩm thuốc độc một dạng hận không thể đem Tiêu Hà Hà bắn cho chết, cô nghĩ những cái này đều là người ái mộ Tằng Ly đi!

Đang ngẩn ra thì liền nhìn thấy phía trước không xa rõ ràng đi tới một chàng trai vô cùng đẹp trai cao ngất đến hoa mắt tư thế oai hùng, mà trong đại sảnh ánh mắt của mọi người cũng theo bước chân của anh mà đến. Đợi cho anh giống như vương giả một dạng đi đến bên cạnh Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly, Tiêu Hà Hà mới kịp phản ứng, thoải mái đứng lên "Tổng giám đốc!"

"Này! Hàn yêu dấu, cậu như thế nào bây giờ mới đến đây a?" Tằng Ly nói có điều ngụ ý, anh nghĩ đến vừa rồi lúc anh ôm Tiêu Hà Hà nên anh ta mới sang đây.

Tần Trọng Hàn ánh mắt lướt qua vẻ mặt đỏ ửng của Tiêu Hà Hà, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tựa hồ thoa chút phấn, mày nhíu lại.

Lại lạnh lùng lườm một cái đi đến ngồi ở một bên của Tằng Ly "Cậu cực kỳ nhàm chán!"

"Cho nên tớ mới cùng Hà Hà trò chuyện đấy thôi!" Tằng Ly nhún nhún vai "Đúng hay không Hà Hà?"

"Ách!"

Tiêu Hà Hà không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ấp úng không nói cẩn thận mà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của anh đúng là một cái trời sinh a khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không bằng Tằng Ly tuấn mỹ trắng nõn, ngay thẳng trên mặt có vẻ đã trải qua sự thử thách gian nan vất vả.

Qua đi lạnh lùng cùng sắc bén, đao rìu một loại đục khắc ngũ quan mày rậm giữa trán, một đôi mắt giống như hồ sâu, sâu thẩm không thấy đáy, có lẽ... khẽ mím mím môi bởi vì nhiều năm lạnh lùng cho nên khóe môi hơi rủ xuống cho dù trước mặt chính là bạn tốt.

Tằng Ly, kia trên mặt lạnh lùng cũng chưa từng rút đi.

"Hàn! Cậu quá nhiêm túc đi, hù dọa Hà Hà rồi!" Mở miệng trêu ghẹo, Tằng Ly híp một mắt vạch người đào hoa, nhìn về phía bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hà Hà.



Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Tần Trọng Hàn cùng Tằng Ly đồng thời ngồi ở trước mặt một cô gái cái kia cách ăn mặc không phù hợp, cô gái này có lai lịch như thế nào?

"Tổng giám đốc, Tằng Ly, các anh trò chuyện!" Tiêu Hà Hà ý thức được thành đàn ánh mắt, vội vàng đứng lên cô mới không cần cùng bọn họ ở cùng một chỗ giống như đang chạy trốn hướng ban công bên ngoài đại sảnh đi đến, tránh thoát cái này ánh mắt đáng sợ.

Tần Trọng Hàn vẻ mặt rất nhanh xẹt qua một tia lạnh như băng, phút chốc đã khôi phục lại thái độ bình thường, nhàn nhạt nhìn về phía Tằng Ly nói:"Không được trêu chọc cô ấy!"

"Vì cái gì?" Tằng Ly nhíu mày "Phụ nữ thuần khiết như Hà Hà vậy không còn nhiều lắm!"

"Muốn đùa giỡn, thì đùa giỡn với người khác!" Tần Trọng Hàn cảnh cáo nói "Cô ấy không được!"

"Tần Trọng Hàn." Tằng Ly giọng nói trong trẻo phía dưới lại được trang bị một nụ cười hoàn mỹ,

Nhưng mà Tần Trọng Hàn chỉ là lạnh lùng đáp một tiếng: "Nhớ kỹ!"

"Hàn, cậu tức giận." Nhạy cảm nhận biết trong giọng nói của anh có sự xa cách, Tằng Ly nhớ lại lúc anh ôm Hà Hà khi đó ánh mắt của Hàn..., thu lại nụ cười trên mặt, trịnh trọng mở miệng nói: "Được thôi! Nếu cô ấy là người phụ nữ của cậu thì tớ đây sẽ không xuống tay, đáng tiếc tớ cái kia chưa nảy sinh tình yêu a! Nhưng là Hàn, Hà Hà cuối cùng cũng không phải là người phụ nữ của cậu mà?"

"Của cậu tình yêu cũng quá nhiều rồi!" Tần Trọng Hàn ánh mắt lạnh lùng tiếp xuống, chuyển ánh mắt lướt qua vị trí ban công.

Lúc này, hướng đại sảnh đột nhiên làm ồn lên, tất cả nhìn cửa đại sảnh lượn lờ đi tới băng sơn mỹ nhân. Một người phụ nữ mặc một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể, chân mang một đôi giày da cao gót màu đen, khiến cho người ta chú ý nhất chính là da thịt trắng noãn trơn mịn như tơ một loại, nõn nà một loại trên mặt không có... chút nào biểu cảm, liền như vậy đã đi tới.

"Lê, cô đến đây!" Tần Trọng Hàn lười biếng nói.

"Người nào vậy?" Tằng Ly cũng hướng bên kia nhìn qua, đột nhiên, anh nuốt xuống nước bọt "Hàn, tớ trước hết xin nghỉ, đi nha!"

Nói xong, Tằng Ly khom lưng theo Tần Trọng Hàn bên người phóng qua, hướng ban công đi đến.

Tiêu Hà Hà sửng sốt "Tằng Ly?"

"Hey! Hà Hà, cho qua chút!" Tằng Ly mở cửa sổ ban công ra, trực tiếp nhảy xuống.

"A...." Tiêu Hà Hà phát ra một tiếng thét chói tai, anh như thế nào từ nơi này nhảy xuống?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook