Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 3: Mất đi em trai

Thiên Quang

26/07/2017

Edit + Beta: Tiểu Mãn.

"Này! Tiêu Tiêu sao? Em khó chịu chỗ nào?" Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.

Đầu bên kia lại truyền đến thanh âm xa lạ, "Tiêu tiểu thư, tôi là bác sĩ của Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, em trai của cô đã qua đời! Chiều nay, cậu ấy bởi vì không thấy cô, rất lo lắng nên đã bất tỉnh, sau đó đã không còn tỉnh lại, Tiêu tiểu thư, cô biết rõ bệnh tim của cậu ấy, chịu không được đả kích, chúng tôi cũng thật xin lỗi!"

"Ông nói cái gì?" Tiêu Hà Hà cắn chặt bốn ngón tay, nước mắt rơi xuống liên tục không ngừng."Không. . . Không thể, Tiêu Tiêu sẽ không chết, không thể. . . ."

Anh kinh ngạc quay lại phía sau lưng, nhìn thấy Tiêu Hà Hà xinh đẹp đang mang thân thể trần truồng run rẩy, tim của anh đột nhiên như ngừng đập, đã chết người?

Anh đi qua, ngồi ở đối diện cô, đã nhìn thấy khóe miệng cô chảy máu, bốn ngón tay ở trong miệng đều bị cắn nát, anh khẽ nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương này.

"Tôi lập tức qua đó, lập tức qua đó!" Tiêu Hà Hà đột nhiên để điện thoại xuống rồi đứng lên, lại bởi vì giữa hai chân quá đau nhứt nên thiếu chút nữa đã té ngã, anh liền vươn tay đỡ lấy cô.

" Xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hà Hà không có ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa, Tiêu Tiêu đã chết, cô thật sự đã mất tất cả, người thân duy nhất đã qua đời, cô muốn đi tìm Tiêu Tiêu, "Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài, tôi không cần tiền nữa, chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi, tôi không cần tiền nữa rồi!"

"Cô chắc chắn?" Anh nhíu mày.

Tiêu Hà Hà thoát khỏi anh, cầm lấy quần áo của mình mặc vào, mặc kệ ánh mắt của người đàn ông phía sau bao nhiêu phần kinh ngạc, cô cầm túi xách lên, chỉ lấy đồ đạc của mình sau đó liền rời khỏi.

Anh ngay lập tức bắt được cô."Buổi tối từ nơi này không thể xuống núi, đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hà Hà rưng rưng nước mắt." Tôi muốn xuống núi!"

Anh không cần phải nhiều lời nữa, ánh mắt thâm thúy nheo lại, "Tôi đưa cô xuống núi!"

Dọc theo đường đi, nước mắt Tiêu Hà Hà không ngừng chảy, anh ngồi lái xe bên cạnh lại trầm mặc không nói gì, trực tiếp đứa cô đến bệnh viện."Nếu cô không muốn làm, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng! Một nửa chi phí coi như bồi thường cho cô về chuyện đầu đêm qua!"

Tiêu Hà Hà bất động một chút, lập tức xuống xe, không nói lời nào.



Nhìn bóng dáng cô rất nhanh chạy vào bệnh viện, đôi tay thon dài đặt trên tay lái đang xiết chặt đến trắng bệch, anh lấy tay tháo mặt nạ xuống, liền lộ ra một gương mặt hoàn mĩ, chỉ là giữa trán gắt gao nhíu lại, một tia vẻ lo lắng hiện lên gương mặt này. . .

Lúc Tiêu Hà Hà đuổi tới phòng bệnh, bảo vệ vừa mới dùng khăn trắng dụng che đậy thân thể Tiêu Tiêu.

"Em trai tôi đâu? Em trai tôi đâu?" Cô hỏi giống một người điên.

"Tiêu tiểu thư, thực xin lỗi, đã không còn cách nào rồi !" Bác sĩ áy náy giải thích với Tiêu Hà Hà, bệnh nhân chết đi mặc dù là chuyện rất bình thường, ông thân là bác sĩ đã coi như không thấy gì nhưng mà đứa trẻ này mới mười lăm tuổi, đã chết thì quả thật rất đáng tiếc.

Trên giường bệnh, nhìn chiếc khăn trắng đang che đậy thân thể gầy yếu kia, Tiêu Hà Hà gào thét, âm thanh rất chói tai: "Không. "

"Tiêu tiểu thư, hãy kiềm chế đau thương!" Bác sĩ và bảo vệ khuyên cô.

Chỉ gáo thét lên rồi cô run rẩy bước đến vén tấm khăn trắng kia, nhìn thấy gương mặt trắng xám của Tiêu Tiêu, môi xanh tím, nước mắt của cô lại một lần nữa rơi không ngừng.

Trong tích tắc đấy, cũng chỉ là nước mắt rơi đầy mặt, dùng hết toàn bộ sức lực để mình không phát ra bất kỳ thanh âm nào: "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu à. . ."

Giống như chỉ cần dưới đáy lòng dốc sức la lên như vậy, em trai sẽ trở về bên cạnh cô.

Nửa tháng sau.

Tiêu Hà Hà đã đủ tỉnh táo để tiếp nhận việc Tiêu Tiêu đã qua đời. Mà lúc này đây cô cũng phát hiện mình mang thai.

Chỉ có một đêm, cô lại mang thai!

Hoảng hốt, đờ đẫn, chán nản, tiếp theo là mừng vui lẫn sợ hãi, cô vẫn còn một người thân, một sinh mạng mới đang ở trong bụng cô.

Đi ra khỏi cửa bệnh viện khoa phụ sản, tay Tiêu Hà Hà cầm tờ xét nghiệm, trên đó có dấu cộng, cô liền nở một nụ cười sau hơn một tháng buồn bã.

Nghĩ đến người chủ nhân kia, quả thực không có tìm đến cô!



Nếu anh biết, cô không biết sẽ như thế nào, nghĩ đến việc này, Tiêu Hà Hà liền hoảng loạn lên, không được, cô muốn chạy trốn, lập tức trốn sẽ không có người biết chỗ của cô.

Bước nhanh đi thẳng về phía trước, trong hành lang, cảnh tượng Tiêu Hà Hà vội vàng đã đâm đầu vào lòng ngực của người đối diện, "A! Thực xin lỗi!"

Theo bản năng liền ngẩn đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng thon dài, bộ âu phục màu đen bao lấy thân thể rắn chắc của anh, thân hình càng lúc càng cao to, gương mặt thon gầy mang theo đông tuyết lạnh giá, đôi mắt đen sâu thẳm như là ánh sao trên trời, lấp lánh đến chói mắt, loáng thoáng lại nhìn thấy vẻ buồn rầu trong đó, chiếc mũi cao thẳng như tượng điêu khắc của Hy Lạp Cổ, đôi môi mỏng sắc sảo không mang theo bất cứ tia cảm tình nào.

"Thực xin lỗi anh!" Tiêu Hà Hà lần thứ hai xin lỗi. Không hiểu vì sao cảm thấy người này có chút quen thuộc, lại nhất thời nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào.

Người đàn ông kia chỉ cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Hà Hà thì kinh ngạc sửng sốt, liền gật đầu."Không có gì!"

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng giống như tảng băng vạn năm lạnh lẽo, Tiêu Hà Hà giật thót mình, hơi hơi cúi đầu rồi xoay người rời đi.

Anh cũng không có ngăn lại, mà chỉ quay đầu đưa mắt nhìn bóng dáng đơn độc đang hốt hoảng rời đi, ánh mắt thâm thúy mà bí hiểm.

Vừa cúi đầu, phát hiện trên mặt đất có một tấm báo cáo xét nghiệm, anh nhặt lên thì thấy người tên Tiêu Hà Hà mang kết quả là dấu cộng, đó chính là đánh dấu cô đã mang thai, ánh mắt anh nheo lại, lần thứ hai quay đầu mắt nhìn cô gái vừa rời đi, ánh mắt nguy hiểm như một con bao đã nhìn thấy con mồi, một loại sức mạnh làm cho người khác sợ hãi. . .

"Trọng Hàn, sao anh lại tới đây? Không phải đã nói không cho anh đến rồi sao?" Đột nhiên, âm thanh ngọt ngào của cô gái truyền đến, Tần Trọng Hàn lại rất nhanh mang báo cáo xét nghiệm bỏ vào trong túi áo, khóe miệng ôn nhu gợi lên mang ý cười.

"Lam Ảnh, anh lo lắng cho nên mới đến xem như thế nào?"

Ngữ điệu cả hai giống nhau, cô gái bộ dáng cũng rất xinh đẹp, đôi mày được vẽ cực kì tinh xảo đang nhíu lại, mí mắt trắng nõn mở ra một đôi mắt to sáng ngời, môi anh đào nhỏ, đáng tiếc lại mang một tia vẻ u sầu."Trọng Hàn, không còn cách nào biện pháp, bác sĩ nói muốn làm phẫu thuật, có lẽ cả đời này em sẽ không có con được nữa! Bác trai sẽ không để cho em bước vào nhà họ Tần!"

"Lam Ảnh, không cần lo lắng, chúng ta sẽ đi Mĩ xem sao!" Tần Trọng Hàn an ủi mà vỗ vỗ vai của Mạc Lam Ảnh. "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Đi ra cửa lớn của bệnh viện, Tiêu Hà Hà hốt hoảng gọi xe, mãi đến sau khi lên xe cô mới phát hiện không thấy tờ xét nghiệm nữa, nhất định là vừa rồi đụng vào chàng trai kia, không cẩn thận đã rơi mất rồi.

Trên chiếc xe đang mở thông báo tin tức: "Các vị thính giả, bản đài mới vừa nhận được tin tức, lúc trước có tin đồn tổng giám đốc Tần thị Tần Trọng Hàn và đại tiểu thư Mạc thị Mạc Lam Ảnh có hôn ước, lại không biết bởi vì nguyên nhân gì Tần Lăng Hàng Đổng Sự Trưởng ra mặt tuyên bố hủy bỏ hôn ước, trong khoảng thời gian ngắn Tần Trọng Hàn sẽ không kết hôn!"

Tiêu Hà Hà sửng sốt, trong đầu hiện hình ảnh lên vừa rồi, hấc…c! Đúng rồi, người kia là tổng giám đốc Tần thị, cô đã từng gặp ở trên tạp chí.

Người có tiền trên thế giới có người phiền não, người không có tiền cũng sẽ có người bị phiền não. Đời người không ổn định, sướng khổ tự biết! Lần thứ hai cô dùng tay xoa bụng dưới, nơi này sẽ sinh ra một người thân mới của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook