Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 41: Mặt nạ hồ ly

Thiên Quang

11/08/2017

Edit + Beta: Tiểu Mỹ

Tiêu Hà Hà ăn xong liền đi đến công ty của Ngô Tân Tuyên, sau khi nói chuyện chi tiết thì trở về đã là năm giờ chiều đúng lúc tan ca, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đón Thịnh Thịnh.

Ra khỏi cao ốc đang chuẩn bị đi đến trạm xe bus, liền thấy có người vừa xuống taxi, mà người kia dĩ nhiên là Mao tiên sinh mà cô tìm kiếm khổ sở bấy lâu nay.

Tiêu Hà Hà mặt lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng loạn, cô nắm chặt túi xách, nhanh chóng chạy tới trước mặt Mao Chi Ngôn, "Tiên sinh, tiên sinh xin ngài nói cho tôi biết, người đàn ông mang mặt nạ hồ ly kia đang ở đâu?"

Mao Chi Ngôn không quá kinh ngạc, nhưng là nhìn cô bé trước mặt này, thở dài một tiếng. "Tiểu thư, tôi đã nói rồi, tôi thật sự không biết cô!"

"Tiên sinh, anh tại sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Tiêu Hà Hà nhìn thấy đồng nghiệp trong cao ốc đi ra, lập tức nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, chỉ có anh mới có thể giúp tôi, van xin anh, nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, anh làm sao có thể không nhớ chứ? Xin thành toàn cho một người mẹ đáng thương này đi!"

"Tiểu thư, cô rốt cuộc muốn thế nào chứ?" Mao Chi Ngôn nét mặt lộ vẻ khó xử.

Tiêu Hà Hà sợ anh đi mất, lập tức gắt gao nắm chặt tay áo của anh, "Tôi muốn gặp anh ấy, anh nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu đi? Tôi muốn gặp anh ấy!"

"Tiêu tiểu thư, cô gặp anh ấy thì có thể làm gì chứ?" Anh thở dài.

"Anh thừa nhận anh có quen biết tôi?" Tiêu Hà Hà sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên sự kinh ngạc cùng vui mừng, cái này đối với cô mà nói căn bản là hi vọng duy nhất, vốn là đã tuyệt vọng nhưng bây giờ lại dấy lên tia hi vọng này, cô làm sao có thể không vui chứ?

"Tiêu tiểu thư, như vậy đi, tôi hỏi anh ấy một chút, nếu anh ấy đồng ý gặp cô, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô được không? Cô đi về trước đi!"

"Không! Anh hỏi ngay bây giờ!" Tiêu Hà Hà liều mạng nắm lấy tay áo của anh. "Tôi muốn gặp anh ấy ngay lập tức, xin anh!"

"Vậy được rồi!" Mao Chi Ngôn lấy điện thoại ra, bấm số gọi, "Tiên sinh, Tiêu tiểu thư muốn gặp anh!"

Bên kia không biết nói gì đó chỉ thấy Mao Chi Ngôn gật gật đầu sau đó liền cúp máy. "Tiêu tiểu thư, cô còn nhớ căn biệt thự năm năm trước không?"

Căn biệt thự kia sao?

Cô đâu có biết đâu a! Cô bị người ta kéo đi, sau đó lại được người kia chở đi bệnh viện, từ lâu đã không còn nhớ rõ, nếu có thể nhớ rõ một chút thì cô còn tuyệt vọng như vậy sao ?

"Tôi sẽ ghi địa chỉ cho cô, tối nay cô hãy đến đó, tiên sinh nói, nếu cô muốn gặp anh ấy thì phải trả tất cả mọi giá, tất cả, cô hiểu không?"

Nghe Mao Chi Ngôn nói như vậy, Tiêu Hà Hà cảm thấy tim mình như bị ai lấy ra mất, nước mắt nhịn không được rơi xuống. "Chỉ cần anh ấy đồng ý gặp tôi, đồng ý cho tôi gặp con trai của tôi, tôi cái gì cũng có thể đáp ứng!"

"Vậy được rồi!" Mao Chi Ngôn ghi cho cô một cái địa chỉ. "Tối nay chín giờ, cô đi tới chỗ này, tiên sinh ở đây chờ cô, nhớ kỹ là chín giờ không cần sớm cũng không được muộn, nếu không cô sẽ không gặp được anh ấy!"

"Ừ! Anh ấy thật sự đồng ý gặp tôi sao?" Tiêu Hà Hà không tin hỏi lại lần nữa. "Anh đem số điện thoại của anh nói cho tôi biết, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh, tôi muốn xác định địa chỉ anh cho tôi có đúng hay không!"

Mao Chi Ngôn thở dài, đem số điện thoại của mình ghi ra giấy. "Như vậy được chưa?"

Tiêu Hà Hà nắm chặt tờ giấy, trong lòng bối rối kinh hoàng, cúi thấp đầu. "Cám ơn, cám ơn anh!"

Cuối cùng thì cô cũng có thể nhìn thấy con trai rồi!

Tiêu Hà Hà không biết tại sao mình lại ở trên xe bus, cho đến lúc về đến nhà, mới ý thức được mình chưa có đón Thịnh Thịnh về, lập tức gọi điện thoại cho cô giáo ở nhà trẻ nói đêm nay sẽ để Thịnh Thịnh ở lại nhà trẻ, cô không đến đón cậu được.

Cúp máy, Tiêu Hà Hà lấy cuốn sổ tiết kiệm ra, con số phía trên là bảy trăm năm mươi vạn.

Nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, lúc đầu chỉ có một hai giọt, tiếp theo là một chuỗi dài chảy xuống, cô lấy tay lau đi, nhưng là lau xong lại chảy, đúng là lau thế nào cũng không thể lau sạch được...

Cuối cùng cô cũng tìm được người kia! Cô phải trả lại sổ tiết kiệm này cho anh, chỉ cần nhìn thấy con trai của cô, xác định nó có cuộc sống tốt hay không thôi!

Tám giờ ba mươi phút. Tiêu Hà Hà lập tức thay quần áo đi ra ngoài, cái địa chỉ kia ở nơi rất hẻo lánh, xe bus không thể đi tới, cô chỉ có thể bắt xe đi.



Xe dừng lại trước biệt thự số 15.

Tiêu Hà Hà bộ dáng vô cùng kích động, bước xuống xe, cơ thể cũng bởi vì kích động mà run rẩy.

Nơi này quả thật là địa điểm trước kia.

Nhìn đồng hồ, đã chín giờ.

Cô nhìn thấy một chiếc Bentley đỗ ở trong sân, không có biển số.

Tiêu Hà Hà đi đến cạnh cửa, hít sâu một hơi, ấn chuông.

Cửa liền mở ra.

Một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt kéo tới, xen lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt, có một tia quen thuộc, có lẽ đàn ông đều có mùi hương này đi.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn , tây trang thẳng thớm không có một chút nếp nhăn, cô nín thở chậm rãi nhìn lại lần nữa, là người đó người luôn xuất hiện trong mơ của cô với cái mặt nạ hồ ly kia...

"Vào đi!" Người đàn ông thanh âm vô cùng trầm thấp, hình như là không cố ý đè thấp.

Sau đó, anh xoay người hướng bên trong đi tới.

Tiêu Hà Hà không biết mình đi vào như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị mất đi sức lực giống như bị rút cạn máu, tầm mắt của cô vẫn không rời đi cái mặt nạ hồ ly kia, vì vậy không có chú ý tới thân ảnh cao lớn kia.

"Ngồi đi!" Hồ ly tiên sinh ( tạm thời gọi anh ấy là hồ ly tiên sinh đi, ha ha ) trầm giọng nói: "Nghe nói cô muốn gặp tôi?"

Tiêu Hà Hà cơ hồ dùng hết sức lực của cuộc đời này, mới nhịn xuống được nước mắt, chậm rãi nói: "Tiên sinh, tôi muốn gặp con tôi, xin anh để cho tôi gặp nó đi!"

Hồ ly tiên sinh sửng sốt, tao nhã điều chỉnh tư thế một chút. "Ngồi đi, tôi không thích có người đứng nói chuyện với tôi, như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác bị áp bức, trong lòng sinh ra một cảm giác không được thoải mái!"

Tiêu Hà Hà hít sâu một hơi, sợ sẽ chọc giận anh nên ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ánh mắt cùng anh đối diện, phát hiện đằng sau cái mặt nạ hồ ly kia là một đôi mắt vô cùng sắc bén khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Đó là một đôi mắt có tính xâm lược, tuyệt đối không thể dùng ôn hòa để hình dung.

Hồ ly tiên sinh hút một hơi thuốc, phun ra một đoàn sương khói, cả người ẩn trong làn khói màu trắng ẩn ẩn hiện hiện như có như không.

Lúc này Tiêu Hà Hà mới nhìn quanh căn phòng một chút, cùng năm năm trước đều giống nhau, được trang trí với hai tông màu chủ đạo là trắng đen, giới thiệu vắn tắt mà thanh thoát nhịp nhàng, vẫn sạch sẽ như trước, giống như chủ nhân rất thích sạch sẽ một loại.

"Tôi muốn gặp con tôi!" Tiêu Hà Hà nhớ tới việc bị anh cướp đi đứa con thì cảm thấy trong mắt tràn ngập cảm giác chua xót, cổ họng cũng đi theo đau đớn.

Hồ ly tiên sinh cười nhẹ. "Dựa vào cái gì chứ?"

Nghe vậy, Tiêu Hà Hà liền ngẩn người ra, trên mặt rất nhanh hiện lên một tia buồn bã, run rẩy nắm chặt tay, mở túi xách của mình ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm kia ra. "Tiên sinh, đây là toàn bộ số tiền mà ngài đã cho tôi, bảy trăm năm mươi vạn, năm đó nói muốn hủy bỏ hợp đồng nhưng ngài đã cướp đi con trai của tôi rồi..."

Tiêu Hà Hà đem sổ tiết kiệm màu đen đặt ở trên bàn trà bên cạnh anh, đi về ghế đối diện anh ngồi xuống.

Hồ ly tiên sinh hình như có chút kinh ngạc, đôi mắt sau chiếc mặt nạ híp lại, mang theo một tia cảm xúc không nói ra được, anh hỏi: "Cô không dùng số tiền kia?"

"Đúng vậy!" Tiêu Hà Hà gật đầu.

"Tại sao?"

"Tôi muốn gặp con tôi, tiên sinh, tôi không cần tiền, xin anh đem con trả lại cho tôi đi có được không?" Thanh âm của cô mang theo sự cầu xin.



"Cô nghĩ con trai cô bây giờ sẽ nhận ra cô sao?" Hồ ly tiên sinh bí hiểm hỏi. "Cô nghĩ nó sẽ dễ dàng nhận lại cô sao?"

"Tôi..." Cô biết anh nói rất đúng, năm năm, đã năm năm rồi cô không hề ở bên cạnh con cùng nó lớn lên, bây giờ đột nhiên xuất hiện, đứa nhỏ làm sao có thể nhận ra cô?

Nhưng là, tất cả chuyện này đều là một tay anh tạo ra a!

"Tôi hỏi lại, cô có thể nuôi đứa nhỏ lớn lên sao?" Hồ ly tiên sinh giọng nói rất bình thản, hình như còn kèm theo một chút chế giễu. "Hiện tại tiền sinh hoạt mỗi tháng của nó là mấy chục vạn, phải học ở trường tốt nhất, phải có người chăm sóc, cuộc sống rất tốt, cô muốn đem đứa nhỏ về sống cuộc sống khổ cực này với cô sao?

"Tôi..." Tiêu Hà Hà bị câu nói không nhanh không chậm của anh làm cho trong lòng cô dấy lên sóng to gió lớn.

Đúng vậy a!

Tiền lương của cô mấy năm nay chỉ có mấy chục vạn a!

"Tôi muốn nhìn thấy nó được không? Dù là nhìn từ xa cũng được, chỉ nhìn nó một chút thôi a!" Cô thỏa hiệp, cô chỉ là muốn biết mặt đứa nhỏ thôi, cô muốn nhìn hình dáng của con trai cô khi trưởng thành thì như thế nào, bộ dáng có phải rất đáng yêu hay không, có phải nó rất hạnh phúc hay không!

"Cho dù cô không cần số tiền này, tôi cũng không có nhiệm vụ để cho cô gặp nó!'' Hồ ly tiên sinh môi ở phía sau chiếc mặt nạ kia nở một nụ cười thâm sâu, nhìn đến cuốn sổ tiết kiệm này, anh lại có chút không vui, tức giận nắm chặt tay lại.

Tại sao một chút cô cũng không có động tới? Người phụ nữ này thật đúng là không phải ngốc bình thường!

"Tiên sinh, van xin anh thông cảm cho lòng dạ của một người làm mẹ đi!" Tiêu Hà Hà đôi mắt liền đỏ lên.

"Ừ! Muốn gặp cũng không phải không có khả năng, trừ khi..." Anh cố ý dừng lại một chút, đôi mắt thâm thúy di chuyển trên khuôn mặt cô.

"Trừ khi cái gì?" Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hà Hà gắt gao nắm chặt túi xách, không biết anh muốn đưa ra điều kiện gì.

"Cô rất khẩn trương sao?" Hồ ly tiên sinh gạt tắt tàn thuốc, ánh mắt lần thứ hai nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của cô. "Tất cả giá cô đều bằng lòng trả sao?"

Cô giật mình.

"Quên đi, cô đi đi, nhìn bộ dạng cô như vậy liền biết cô không thể, bất quá tôi làm người rất nhân từ có thể nói cho cô biết đứa nhỏ kia bây giờ sống rất tốt, có người chăm sóc sau này lớn lên sẽ rất đẹp trai, tôi nói rồi, cô đi đi!" Hồ ly tiên sinh chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, nói ra từng câu từng chữ: "Cô đã biết được tình hình của nó rồi..."

Thanh âm của anh rất thấp, cũng rất rõ ràng, tim Tiêu Hà Hà đột nhiên thắt chặt lại, không, như vậy cô chưa hài lòng! Cô muốn gặp con trai a. "Tiên sinh, xin anh, anh muốn thế nào mới có thể để cho tôi gặp con?"

"Tất cả giá cô đều bằng lòng trả sao?" Anh hỏi lại.

Nghiến răng, Tiêu Hà Hà quyết tâm gật đầu. "Ừ, tất cả giá!"

"Tối nay theo tôi, thế nào?" Anh hỏi, trong giọng nói có chút khàn khàn.

"..." Oanh...

Tiêu Hà Hà cảm thấy trong đầu nổ tung một cái . "Tiên sinh, cái khác được không? Ngoại trừ cái này!"

Năm năm trước cô vì em trai mà mất đi sự trong trắng, năm năm sau, lẽ nào cô lại vì con trai mà phải ủy thân cho người đàn ông này sao? Ngay cả mặt của anh cô cũng chưa có nhìn thấy.

"Vậy thì quên đi, cô đi đi, tôi không miễn cưỡng!" Giọng nói của anh vô cùng chậm rãi, như chắc chắc là cô sẽ thỏa hiệp, cô biết người đàn ông này nắm giữ rất nhiều quyền lực.

Tiêu Hà Hà cắn cắn môi, trong lòng vô cùng vùng vẫy. "Tôi có thể gặp đứa nhỏ trước được không? Trước tiên để cho tôi nhìn nó một cái có được không?''

"Không được!" Hồ ly tiên sinh giương mắt quan sát cô gái nhỏ trước mặt, bộ dáng của cô lúc này thật sự là rất điềm đạm đáng yêu, làm người ta thấy thương hại.

Hồ ly tiên sinh đôi mắt hẹp dài mà thanh tú nổi lên một trận mê ly, sau đó anh kìm lại hút một hơi thuốc, muốn đem mê loạn trong lòng lòng mình vứt ra.

Tiêu hà Hà giật mình toàn thân run lên, sau một hồi lâu, không có cách nào đành giương mắt. "Tôi đồng ý rồi thì thật sự có thể gặp con sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook