Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 18

Minh Nguyệt Thính Phong

22/10/2019

Lam Diệu Dương đợi một lúc không thấy Nghê Lam nói gì, đột nhiên nói: “Tôi đi đây. Cô đừng ngẩn người ở đây nữa, mau về nhà đi. Đứng ở đây cứ như ma dọa người.”

Anh nói xong xoay người rời đi.

Lúc nãy trong đầu Nghê Lam đấu tranh không biết có nên hỏi một chút nhà họ Lam tổng cộng có bao nhiêu khách sạn, cô giúp bọn họ tìm lỗ hổng an ninh cho tất cả mấy khách sạn đó, nhưng vậy thì quá mất mặt, hơn nữa làm vậy có vẻ như quản lý của người ta rất tệ. Nội tâm đấu tranh kịch liệt muốn hay không muốn mất mặt như vậy, kết quả lão đại đã đi rồi?

Lúc này Nghê Lam mới phản ứng kịp, nói với theo bóng lưng anh: “Lam tổng, cám ơn anh.”

Lam Diệu Dương không đáp lời lại, cũng không quay đầu.

Nghê Lam ôm hộp cơm, vô cùng hứng khởi, thì ra không phải cứ gặp người đàn ông này sẽ xui. May mắn của cô càng lúc càng nhiều rồi.

Nghê Lam gửi tin Wechat cho Thiệu Gia Kỳ: ‘Em nói chị nghe, Lam đáng yêu quá ấm áp, thật sự siêu cấp ấm, thật đáng yêu.’

Thiệu Gia Kỳ nhắn lại mấy dấu chấm hỏi, sau đó rất nhanh lại gửi tin trả lời: ‘Chị nghiêm túc cảnh cáo em, chớ phạm lại cùng một lỗi!’

‘Đương nhiên, đương nhiên!’ Nghê Lam trả lời, cười hì hì. Đương nhiên sẽ không phạm lại cùng một lỗi, thủ đoạn quyến rũ lần trước quá sai.

‘Anh ta làm gì em rồi?’ Thiệu Gia Kỳ hỏi.

‘Cho em một phần cơm hộp.’

Thiệu Gia Kỳ: …

Không phải chứ, bây giờ tổng giám đốc tán gái mà cũng dùng đến thủ đoạn như vậy rồi sao?

‘Anh ấy còn nói sẽ trả cho em một vạn.’

Thiệu Gia Kỳ: …

Cái này là chuyện gì nữa rồi, nhưng mà, ‘Vì sao anh ta phải trả tiền cho em?’

Nghê Lam nghĩ ngợi một hồi nên giải thích thế nào, ‘Em dùng kỹ thuật chuyên nghiệp của mình để kiếm tiền. Không phải em nói với chị kỹ năng máy tính của em rất lợi hại sao.’

Thiệu Gia Kỳ mù mờ: ‘Em giúp Lam tổng sửa máy tính hả?’

‘Cũng gần như vậy.’

Thiệu Gia Kỳ không thể tin nổi. Ngọa hổ tàng long trong giới giải trí a, bình hoa đầu đất cũng có thể sửa máy tính kiếm tiền?

Lam Diệu Dương vẫn giữ phong thái đẹp trai đi thẳng một mạch xuống lầu ba, quay đầu nhìn lại một chút thì phía sau lại không có ai.

Nghê Lam không đi theo. Hừ, cũng không thèm thêm Wechat của anh.

Lam Diệu Dương chẳng muốn quay lại lầu mười tám, anh liền gọi điện thoại kêu người tới khách sạn giúp anh thu dọn quần áo về nhà, lại gọi tài xế Trần Châu đến trước sảnh khách sạn đợi anh, giờ anh sẽ trở về.

Lam Diệu Dương bấm thang máy chuẩn bị xuống lầu, thang máy còn đang dừng ở lầu mười lăm, đang đi xuống.

Lam Diệu Dương do dự không biết có nên đi cầu thang xuống lầu cho xong không, lúc này nghe thấy tiếng người vừa nói chuyện vừa đi về phía này, mơ hồ còn có một chữ ‘Lam.’

Lam Diệu Dương quay đầu lại nhìn, là Lý Mộc cùng hai người đàn ông. Hai người kia cũng là ký giả, Lam Diệu Dương nhớ đã từng gặp bọn họ. Ba người thì thầm vừa đi vừa nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lam Diệu Dương, cùng nhau im bặt.

Lam Diệu Dương cười với bọn họ: “Còn chưa về sao, vất vả rồi.”

Lý Mộc cong khóe miệng, cười không nổi, hai người kia cười lại với Lam Diệu Dương, nhìn nhau một cái.

Lam Diệu Dương không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hiểu vừa rồi bọn họ đang bàn luận về anh.

Lần trước anh ném Nghê Lam ra khỏi phòng khí thế cỡ nào, ‘thủ thân như ngọc’ cỡ nào. Lần này bị Lý Mộc bắt tại trận anh đưa thẻ phòng cho Nghê Lam thì mất mặt cỡ nào. Chân tướng sự thật thế nào không quan trọng, nội dung nhìn thấy có tính tưởng tượng là được.

Kỳ thật từ những gì nhìn thấy có thể đoán được bọn họ không xảy ra chuyện gì, bởi vì anh vào phòng không lâu thì Nghê Lam đã đi ra rồi. Chút thời gian như vậy đàn ông không đủ dùng. Nhưng đối với kiểu chó săn như Lý Mộc mà nói thì những thứ này không quan trọng, huống chi anh và Nghê Lam còn đánh anh ta, xóa hình anh ta chụp. Đoán chừng lúc này Lý Mộc một bụng oán khí nha, cũng không biết anh ta còn thêm mắm dặm muối nói với người khác thế nào.

Thang máy đến rồi, Lam Diệu Dương cười rất phong độ với ba vị phóng viên kia, tiến vào thang máy. Anh cũng không hỏi bọn họ có đi hay không, đưa tay nhấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lam Diệu Dương với ba người kia mắt nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt bị cửa thang máy ngăn lại.

Trong khoảnh khắc cửa thang đóng lại, Lam Diệu Dương rất kích động muốn giống Nghê Lam vậy phóng khoáng giơ ngón tay giữa với bọn họ, nhưng giáo dưỡng và thân phận ngăn anh lại.

Thật đáng tiếc, Lam Diệu Dương nghĩ, nếu có thể cá tính như Nghê Lam, muốn làm gì thì làm đó, tự do tự tại, thích thú cỡ nào.

Anh cười rộ lên, quỷ nghèo Nghê Lam kia, nếu như cô không lo ăn lo mặc, không biết còn hung hãn thành dạng gì.

Mà dáng vẻ hung hãn của cô vẫn rất đáng yêu.

Mất trí nhớ thực sự sẽ biến người ta thành người khác sao? Hay là thật sự có ẩn tình khác?

Lam Diệu Dương nhớ đến bộ dạng ghê tởm của Nghê Lam khi chào bán mình với anh lúc xông vào phòng 2001, hoàn toàn không hợp với tính tình thẳng thắn chính trực của Nghê Lam khi đọc thuộc luật pháp cho mấy người đánh mình.

Anh tràn ngập tò mò với người phụ nữ này.

Lam Diệu Dương về nhà, nói mấy câu với cha về bữa tiệc tối nay xong thì trở về phòng. Về đến phòng lấy điện thoại ra xem, không thấy bất kỳ tin nhắn gì của Nghê Lam.

Lam Diệu Dương ném di động sang một bên rồi đi tắm. Tắm được một hồi, anh nghĩ đầu óc Nghê Lam không ổn, không hiểu ngành giải trí này, hôm nay đắc tội với Lý Mộc, nếu như không nhắc nhở cô một tiếng, sau này sợ là cô sẽ bị thiệt thòi chỗ Lý Mộc. Thế là anh tắm xong liền ra nhắn tin cho Nghê Lam, nói với cô Lý Mộc là người lòng dạ hẹp hòi, làm việc rất bẩn, bảo cô đề phòng chút.

Nghê Lam nhận được tin nhắn, do dự một hồi, suy nghĩ nên lấy lòng vị tổng giám đốc này thế nào.

‘Được, cảm ơn Lam tổng. Tôi sẽ cẩn thận.’

Lam Diệu Dương đợi một hồi đợi được tin nhắn này, cảm thấy thái độ Nghê Lam có chút hờ hững.

Nghê Lam lại nhắn tới một câu: ‘Lam tổng anh cũng chú ý an toàn, fan của anh không thiếu người trẻ tuổi điên cuồng, anh ra ngoài mang theo vệ sĩ, để ý một chút.’

Lam Diệu Dương đọc tin này, cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Còn cường điệu kêu anh mang theo vệ sĩ… Lam Diệu Dương nhớ tới lời Nghê Lam nói với người đại diện, nói cái gì mà anh thư sinh yếu đuối, cô chấp anh hai tay cũng thắng được.

Tự tôn nam tính của Lam Diệu Dương bị tổn thương rồi.

Anh đứng soi mình trước gương to trước mặt, rất trắng sạch, thêm nữa tóc ngắn đen tuyền, đôi mắt sáng nổi bật, môi hồng răng trắng. Rất nhiều người khen anh đẹp trai, anh cũng cảm thấy mình rất đẹp nha. Nhìn nhìn dáng người, cao 1.85m, vai rộng eo thon chân dài, tuy không có cơ bắp rắn chắc nhưng cũng là đường nét cân xứng tràn đầy. Lại còn nói anh thư sinh yếu đuối.

Lam Diệu Dương sờ sờ bụng mình, không có cơ bụng, nhưng cũng rất phẳng nha.

Lam Diệu Dương cực kỳ khó chịu, anh mở Wechat ra phàn nàn với nhóm bạn thân: ‘Tớ nói với các cậu, có một số người đặc biệt không biết nói chuyện.’

Không có ai để ý đến anh.

‘Làm người không thể quá mềm lòng.’

Vẫn không ai để ý đến anh.

Lam Diệu Dương chờ một lúc, lại nhắn: ‘Tớ muốn hát cho các cậu nghe.’

Không ai đáp lời.

Lam Diệu Dương lại chờ một hồi, hừ lạnh một tiếng, lại nhắn tiếp: ‘Tớ muốn thỉnh giáo một chút, làm sao để đối phó với phụ nữ lúc nóng lúc lạnh?’

Trác Khải trả lời ngay: ‘Ai? Cô nào? Lúc nóng lúc lạnh thế nào?’

Màn hình điện thoại yên tĩnh lộ ra cảm giác chờ đợi hồi hộp vội vã.

Một lát sau, Lam Diệu Dương gửi một tin thoại thật dài trong nhóm. Trác Khải chờ không nổi đã ấn mở, vểnh tai nghe, bất ngờ không phòng bị bị giọng hát của Lam Diệu Dương chấn động linh hồn.

“Mệt rồi đừng làm như xa lạ, đào anh lên, nhổ thoải mái. Không quen nhìn bạn bè gặp khó, ai cũng lạnh lùng vây xem, bàn tay anh nắm vì em. Phiền rồi đừng làm như xa lạ, tìm ra anh, cùng em gánh vác… Coi như chúng ta cùng nhau chạy trốn đám đông, tình bạn sẽ đến đầu tiên.” (Ghi chú: ca khúc ‘Trước tiên’, lời: Ô Dụ Khang)



Trác Khải không nhịn được nữa, mẹ nó, anh cư nhiên còn nghe hết. Trác Khải cũng gửi qua một tin thoại: “Cậu đi chết đi.”

Lam Diệu Dương đáp ngay lại: ‘Cậu cút.’

Đoạn Vĩ Kỳ cũng ngoi lên trong nhóm: ‘Hai cậu đúng là bị tớ vấy bẩn rồi, trước khi được tốt nghiệp mầm non thì đừng có tìm tớ nữa.’

Lam Diệu Dương quay lại chủ đề chính: ‘Tớ nói với các cậu, tớ quyết định đi tập thể hình, tập ra cơ bụng cùng thân thủ.’

Trác Nhi rất phiền: ‘Cậu muốn lấy cơ bụng tương lai đối phó với cô gái lúc nóng lúc lạnh hiện tại à?’

Đoạn Vĩ Kỳ: ‘Trận chiến hormone cùng rối loạn tâm lý.’

Lam Diệu Dương: …

Nhị Lam thần: ‘Tớ đang nói với các cậu kế hoạch tập gym đàng hoàng.’

Trác Nhi rất phiền: ‘Tớ chỉ thấy một trái tim rộn rạo.’

Đoạn Vĩ Kỳ: ‘Rục rịch ngóc đầu dậy.’

Lam Diệu Dương: …

Thôi đi, đầu óc hai người này quá đen tối, không tiến bộ chút nào. Lam Diệu Dương ném di động sang một bên. Đi ngủ.

Sáng hôm sau, Nghê Lam nhận được điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, cô nói giờ cô ở công ty, vừa mới tìm Hồng Lôi hỏi chuyện tiền nong. Hồng Lôi gọi điện thoại cho La Văn Tĩnh, La Văn Tĩnh đồng ý chuyển khoản tiền lương tháng này cho Nghê Lam trước, chứng từ ký tên đợi cô ấy đi công tác về rồi làm.

Nghê Lam cực kỳ vui mừng, quả nhiên là ông chủ lớn với ông chủ lớn nói chuyện có tác dụng.

Thiệu Gia Kỳ nói hôm nay cô ở công ty, xem tài vụ chuyển khoản rồi sẽ báo cho Nghê Lam.

“Lấy được tiền em mời chị uống trà sữa.” Giọng điệu kia cứ như mời bữa tiệc lớn.

“Được rồi.” Thiệu Gia Kỳ tức giận.

Chuyện đầu tiên Lam Diệu Dương làm sau khi đến công ty cũng là xử lý tiền của Nghê Lam.

Cổ Hoắc nhận được lệnh rất kinh ngạc, nhưng vẫn liên lạc với bên khách sạn. Tổng giám đốc khách sạn cũng không nghĩ ra vì sao lại nhảy ra một khoản chi như vậy, liền liên lạc với Lam Diệu Dương xác nhận.

Qua mấy thủ tục quy trình, Tổng giám đốc ký tên, khoản tiền này rất nhanh đã được duyệt. Cổ Hoắc liên lạc với Nghê Lam muốn lấy số chứng minh thư và tài khoản ngân hàng của cô, sau đó tài vụ bên khách sạn chuyển tiền cho Nghê Lam.

Chuyển khoản đến. Số tiền này còn chuyển nhanh hơn cả tiền lương của Phong Phạm.

Nghê Lam hả hê đắc ý, rất nhanh gửi tin nhắn cảm ơn cho Lam Diệu Dương.

‘Nhận được tiền rồi, cảm ơn Lam tổng. Nếu như khách sạn khác cũng cần dịch vụ an ninh có thể tìm tôi. Thăng cấp hệ thống, an ninh mạng, sửa chữa máy tính, huấn luyện tập thể hình, đánh máy photo, chuyển phát nhanh, phiên dịch Anh, Pháp, công việc thư ký trường quay, đánh chó săn chuyên theo dõi chụp hình này nọ đều có thể tìm tôi.’

Sau khi gửi tin nhắn ra, Nghê Lam bình tĩnh lại một chút, đọc lại tin nhắn một lần, thấy không được rồi.

Lời này nói cũng có phần kích động quá, đúng không.

Hình như có chút mất mặt.

Aiz, hối hận quá. Chức năng nhắn tin không tốt, không thể thu hồi tin nhắn.

Lam Diệu Dương nhận được tin nhắn thì đen mặt, nhìn xem, đây là lời một nữ nghệ sĩ nên nói sao? Tự tiến cử một đống công việc, có cái nào liên quan đến nghệ thuật không?

Lại còn đánh chó săn theo dõi chụp hình, lời thế này sao không nói luôn giết người diệt khẩu, ngủ với Tổng giám đốc chứ.

Lam Diệu Dương ném di động sang một bên, nói với Cổ Hoắc: “Cậu nói tiếp đi.”

Cổ Hoắc đang báo cáo công việc với Lam Diệu Dương, nói xong mấy cái khác liền mở máy tính bảng lên cho Lam Diệu Dương xem, “Tối qua với sáng nay có mấy trang giải trí lớn tràn ngập tin tức trên V, không xác thực, nhưng rất thu hút, mọi người đều đang nói là ám chỉ anh.”

Lam Diệu Dương lấy qua xem, Cổ Hoắc đều đã chụp màn hình hết, đích thực là mấy trang giải trí lớn trên V, nhưng Lam Diệu Dương biết, phía sau những trang này gần như chỉ có một người – Lý Mộc.

Mặc dù từ ngữ viết có khác chút, nhưng ý diễn đạt như nhau. Đều nói là: ‘Quý công tử không thể xâm phạm’ đã sụp đổ hình tượng, hóa ra phía sau sự phẫn nộ từ chối trong đêm ở khách sạn kia còn có vở kịch khác.

Chỉ không biết là do bàn tay của ‘Quý công tử không thể xâm phạm’ chủ đạo, hay là liệt nữ ‘cô gái chân tình bò lên giường’ kia dây dưa một hồi đạt được mục đích, tóm lại chân tướng sự thật phá vỡ nhân sinh quan, vượt ra khỏi tưởng tượng.

Tuy ảnh chụp và video lần này đều bị ép xóa không thể đăng lên, nhưng người vạch trần cam đoan các vị khán giả hiện thời sẽ có cơ hội nhìn thấy chân tướng, hiện thực còn đặc sắc hơn phim truyền hình.

Lam Diệu Dương cực kỳ không vui, lẽ ra tối qua anh nên giơ ngón tay thối cho bọn họ, sụp đổ hình tượng cái đầu anh. Nghê Lam không đá mạnh thêm mấy cước, không quất anh ta ngã thẳng mấy lần thật là đáng tiếc. Lần sau anh chắc chắn sẽ không nói với Nghê Lam ‘Buông anh ta ra’, mà anh muốn nói ‘Đánh chết anh ta.’

Tính ám chỉ của mấy nội dung Weibo này rõ thế nào, người có IQ bình thường biết chuyện trước kia chắc chắn có thể đoán được là đang nói đến Lam Diệu Dương, nhưng người ta không nói rõ danh tính, thậm chí còn không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, nếu mà anh chạy lên tự nhận là mình thì cũng quá ngu rồi. Chỉ có thể giả ngơ không có việc gì, thật sự là ghê tởm như nuốt phải ruồi.

Lam Diệu Dương nói với Cổ Hoắc: “Kệ anh ta, tôm tép nhãi nhép. Chặn mấy trang cho anh ta tài khoản, cho mấy người tố cáo anh ta, phạt cho khỏi viết bài.”

“Được.” Cổ Hoắc chuẩn bị ra ngoài. Lam Diệu Dương không an tâm, lại dặn dò anh. “Cậu nói với Nghê Lam một tiếng về việc này, để cho cô ấy cẩn thận chút. Cô ấy căn bản không biết chó săn thế nào.”

“Được.” Cổ Hoắc đáp lời, anh gọi điện thoại cho Nghê Lam ngay trước mặt Lam Diệu Dương, chuyển đạt ý tứ của Lam Diệu Dương. Nghê Lam cực kỳ sảng khoái đáp lời: “Anh Cổ anh yên tâm đi, tôi biết mà.”

Giọng điệu này, vừa nghe liền biết không để tâm. Lam Diệu Dương hết sức khó chịu, còn google, gọi còn thân thiết như vậy.

“Được rồi, không cần để ý cô ấy nữa.” Lam Diệu Dương phẩy tay cho Cổ Hoắc ra ngoài.

Đến trưa, Nghê Lam đã nhận được tiền lương và tiền cát xê quảng cáo từ Phong Phạm. Nhìn tài khoản lúc này có hơn hai vạn, Nghê Lam có ảo giác mình là tiểu phú bà.

Cô trả cho Thiệu Gia Kỳ hai ngàn tệ còn nợ, chợt cảm thấy nở mày nở mặt.

“Chị Hồng người ta hỗ trợ thúc giục suốt.” Thiệu Gia Kỳ vừa ăn cơm hộp vừa nói.

“Em mời chị với chị Hồng uống cà phê.”

Nghê Lam liền đạp xe tới Phong Phạm.

Dưới tòa nhà Phong Phạm có một quán cà phê, Thiệu Gia Kỳ và Hồng Lôi đang đợi cô ở đó. Mấy ngày nay xảy ra đủ thứ chuyện, tất cả mọi người đều đang muốn tám chuyện, lúc Nghê Lam đến, Hồng Lôi và Thiệu Gia Kỳ đang tám rất hăng.

Chọn xong bánh ngọt và cà phê, Nghê Làm bày ra bộ mặt người mới thành thật, Thiệu Gia Kỳ nhìn thấy bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn của cô liền bực mình, chờ Hồng Lôi đi lấy cà phê hạ giọng chất vấn Nghê Lam: “Tối qua em không làm chuyện ngu ngốc gì chứ?”

“Làm gì có.” Đánh chó săn không thể tính là chuyện ngu xuẩn, hơn nữa lúc đó lão đại trẻ tuổi trong giới giải trí còn đứng đó làm chỗ dựa cho cô, khỏi phải nói uy phong cỡ nào rồi.

“Thật là lấy được của người ta một vạn?”

“Đương nhiên, em là dựa vào khoa học kỹ thuật để kiếm tiền.”

Thiệu Gia Kỳ liếc cô một cái: “Vậy sao trên mạng đều viết cái gì mà cái cô leo lên giường đã đạt được như ý.”

“Nếu được như ý sao em chỉ mời chị uống cà phê, chắc chắn sẽ đưa chị đến nhà hàng sang trọng nhất ăn ngon uống say, mua cho chị một cái túi xách số lượng có hạn.”

“Em dẹp đi!” Thiệu Gia Kỳ còn muốn nói gì nữa nhưng Hồng Lôi đã quay lại, liền cảnh cáo trừng Nghê Lam một cái, không nói tiếp đề tài này.

Lúc này có một người ngồi ở bàn đằng sau các cô, ba người phụ nữ cũng không để ý tới.

Hồng Lôi không biết hai người nói gì, nhưng cũng đoán ra được Thiệu Gia Kỳ đang giáo huấn người, vội vàng hòa giải: “Được rồi được rồi, đừng bày ra bộ mặt đó. Hù dọa cô gái nhỏ người ta.”

“Mỗi lần bị dọa sợ đều là em.” Thiệu Gia Kỳ oan ức.

Hồng Lôi cười ha ha: “Dọa riết một hồi rồi cũng quen. Thực ra nếu để chị nói, Nghê Lam thật sự rất may mắn. Mặc dù đã hẻo rồi nhưng vẫn chưa kịp hẻo hết đã lộn ngược trở lại. Đổi thành người khác, sớm đã toi rồi.”

Nghê Lam cũng không để ý Hồng Lôi nói gì mình, ngược lại cảm thấy mô tả của cô rất thú vị, nghe rất vui.

Thiệu Gia Kỳ trừng mắt với cô, “Em còn cười được nữa.”



“Đúng thật, tính kỹ lại, mỗi lần đều như vậy. Em an bài tốt cho em ấy, em ấy liền phá nát bét. Em cho rằng em ấy chết chắc rồi, em ấy lại tìm được đường sống.” Hồng Lôi nói

“Cái này gọi là gặp dữ hóa lành.” Nghê Lam tổng kết.

Thiệu Gia Kỳ nhịn không được lại oán hận cô: “Em còn đắc ý đúng không?”

Hồng Lôi nói: “Để cho em ấy đắc ý một lúc đi. Đợi đến cuối tháng sau lúc chuyển lương là hết đắc ý nổi rồi.”

Nghê Lam xị mặt, lúc này đến lượt Thiệu Gia Kỳ cười.

Ba người nói chuyện hi hi ha ha cực kỳ vui vẻ, không khí hòa thuận.

Hồng Lôi rất nhiệt tình, thích tám nhảm, cho nên phần lớn thời gian toàn là cô nói. Cô lớn tuổi nhất trong ba người, kinh nghiệm ở công ty cũng lâu nhất, cô lên lớp với Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam, nói về cảm ngộ nhân sinh, bí mật giới giải trí.

Nói một hồi nói đến Nghê Lam: “Kỳ thật em đó nha, điều kiện rất tốt, xinh đẹp trẻ trung, chị cũng biết em muốn làm cho tốt, trong ngành này dễ kiếm tiền nhưng không dễ như vậy. Không phải cứ có cái mặt là được. Em đó, không bằng bình tĩnh lại, rèn luyện một chút, học thêm, dùng cái này làm cây cầu nối, về sau gả cho đại gia nhà giàu, như vậy lại càng dễ đạt được mục tiêu của em.”

Nghê Lam lắc đầu: “Em không thích đại gia, em thích mẫu hình đàn ông dịu dàng đáng yêu.”

Thiệu Gia Kỳ lập tức cảnh giác, ho khan hai tiếng. Nghê Lam bị cô trừng một cái lập tức chữa lại: “Chị Hồng nói rất đúng, gả cho đại gia mới tốt.”

Hồng Lôi cười ha ha: “Đại gia dịu dàng đáng yêu….”

Nghê Lam thở dài, mẹ nó, lại nói sai gì sao?

Quả nhiên ánh mắt Thiệu Gia Kỳ trừng cô còn ghê gớm hơn.

Hồng Lôi bên này còn đang nói: “Đó không phải là Lam tổng sao. Lam tổng bây giờ có thể gọi là ông chồng quốc dân, đối thủ cạnh tranh của Nghê Lam em rất nhiều nha.”

“Ha ha, không có không có.” Nghê Lam xua tay.

Hồng Lôi nhìn biểu tình của cô, nghiêm túc hỏi: “Nói thật đi, có phải em rất thích anh ta không. Cho nên đêm đó mới đi gõ cửa anh ta? Hôm nay trên mạng cũng nói, em thực hiện được ý đồ rồi. Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nghê Lam muốn đập đầu bất tỉnh nhân sự luôn cho rồi. Chị Hồng, em đâu có thù oán gì với chị đâu chứ? Nghê Lam vẫn kiên trì nói dưới ánh mắt giết người của Thiệu Gia Kỳ: “Chị Hồng nói đùa hả. Lời trên mạng sao có thể tin được? Lam tổng thật sự rất tốt, trẻ tuổi đẹp trai, giàu có, tính tình còn ấm áp lương thiện. Có điều em với anh ta không cùng một thế giới, em đã xem kỹ lại mình rồi, sẽ không si tâm vọng tưởng làm chuyện ngu xuẩn. Bây giờ em chỉ có một ước muốn đó là chăm chỉ làm việc kiếm tiền.”

Hồng Lôi cười nói: “Được, được, vậy em cố lên.”

Ba người phụ nữ này cũng không chú ý đến, phía sau Nghê Lam có một người đàn ông nhỏ gầy trẻ tuổi, đặt một cái túi xách nhỏ sau ghế dựa phía sau lưng Nghê Lam, bên cạnh túi là một chiếc bút ghi âm đang chạy.

Trong cục cảnh sát, Viên Bằng Hải đang nói chuyện với Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nói: “Đã kiểm tra lại nội dung mà Trần Viêm nói, đúng là sự thật. Anh ta nói lúc Tôn Tịnh đi, anh ta đang nói chuyện Sơn Lâm với Vương Thiên. Tôi đã xác nhận thông tin ghi chép lại, thẩm vấn Vương Thiên. Vương Thiên khai giống như Trần Viêm, nhưng Vương Thiên không hề biết người liên hệ bên phía Sơn Lâm là ai. Anh ta cũng không biết vì sao Trần Viêm lại đồng ý nhận tội thay cho Sơn Lâm.”

Viên Bằng Hải nói: “Không phải lợi lộc thì chính là mạng người.”

Âu Dương Duệ gật đầu: “Trước đây lúc điều tra Vương quốc mị lực và Sơn Lâm đã tra tất cả điều kiện kinh tế của Trần Viêm, không tra ra được cái gì lạ, xem ra khả năng liên quan đến mạng người là rất lớn. Hai năm trước cha của Trần Viêm qua đời, chỉ còn lại một mình mẹ anh ta. Lần này Trần Viêm đưa ra yêu cầu bảo vệ cũng không nhắc đến mẹ anh ta, xem ra uy hiếp này là nhằm vào bản thân Trần Viêm. Tôi đoán thời gian có lẽ là sau khi Tôn Tịnh bị giết.”

Viên Bằng Hải lắng nghe.

“Có thể biến cái chết của Tôn Tịnh thành tự sát, không chút sơ hở, không để lại điểm nghi ngờ nào, ngoài mấy chi tiết nhỏ của phương pháp nhập liệu ra, nếu như không phải người quen thuộc với Tôn Tịnh chắc chắn không thể biết, có lẽ hung thủ cũng không ngờ Quan Phàn lại chú ý đến những điểm này.

Nhưng mấy chi tiết bị bỏ sót này cuối cùng bọn họ cũng tìm lại được. Toàn bộ điều tra đều bị bọn họ dắt mũi. Bọn họ có thể khiến Trần Viêm vào tù, đương nhiên cũng có thể khiến anh ta chết. Trần Viêm biết bản lĩnh của bọn họ nên liền thế mạng cho bọn họ.

Như vậy vụ án sẽ không tiếp tục điều tra nữa, mà kết án tội danh lừa gạt, gian trá, chụp lén, truyền bá thông tin không lành mạnh, lợi dụng thông tin mạng phi pháp, che giấu tội phạm cực lớn thật sự ở phía sau.”

Âu Dương Duệ ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Lúc Quan Phàn điều tra vụ án này, lấy hướng điều tra là PUA lừa gạt, cũng giống như hướng điều tra cái chết của Tôn Tịnh. Hướng đi của cô ấy sai rồi, lại cần xử lý số liệu tội phạm rất lớn, không khác gì mò kim đáy bể. Cho nên không có chút tiến triển nào.

Tôi không phát hiện ra vấn đề, không thể hỗ trợ cô ấy, là lỗi của tôi.

Bây giờ tôi thấy được máy tính điều tra của Quan Phàn, cái cô ấy điều tra chính là mạng xã hội hiện tại của PUA hoặc là nhóm tương tự, cô ấy đang tìm mục tiêu tìm kiếm của Sơn Lâm, phân tích mục đích thành lập của Sơn Lâm.

Lần này thì cô ấy đi đúng hướng rồi, chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, mà người đứng sau Sơn Lâm cũng phát hiện ra, cho nên Quan Phàn mới gặp chuyện.”

“Trong tài liệu Quan Phàn lưu lại có thông tin nào hữu ích không?”

“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra, không thể xác định là do đối phương đã xử lý hay là Quan Phàn đã giấu đi. Quan Phàn có một folder văn bản, tạm thời chúng tôi vẫn chưa giải mã được. Có thể lấy được những thứ mà cô ấy điều tra được, chúng tôi sẽ truy ra từng cái một. Cô ấy không để lại ghi chép hoàn chỉnh, mọi thứ đều tương đối riêng lẻ, lượng thông tin cũng rất lớn, danh sách rất dài, còn cần thêm chút thời gian.”

Viên Bằng Hải hỏi: “Vu Thừa có giúp được gì cho các cậu không?”

“Có. Vu Thừa đang xử lý mấy nội dung số liệu trong máy tính của Quan Phàn. Còn có một folder có mật mã, cậu ấy đang tìm cách giải mã.”

“Đã điều tra ra người trong cục cảnh sát chưa?”

Âu Dương Duệ nói: “Vẫn chưa tra ra được người khả nghi. Hơn nửa năm nay chắc chắn Quan Phàn cũng đang tra, trước mắt chúng tôi đã tìm thấy một số ghi chép liên quan đến việc này trong tài liệu Quan Phàn lưu lại.”

“Vậy trước khi các cậu có được tiến triển thực tế, lấy được chứng cứ, vụ án này vẫn không nên điều tra quá lộ liễu.”

“Được.”

“Bên phía La Văn Tĩnh điều tra thế nào?”

Âu Dương Duệ gật đầu: “Đã điều tra điều kiện kinh tế của cô ta rồi, công việc và giao tiếp hàng ngày cũng không có gì đáng ngờ, vẫn giống kết quả điều tra trước đây. Nhưng lần này lại có thêm một Nghê Lam.”

“Cô ta vẫn chưa hồi phục trí nhớ?”

“Đúng vậy. Vu Thừa đã tra tư liệu trên mạng của Nghê Lam, cực kỳ sạch sẽ, giống như một bản lý lịch mới chỉnh sửa đẹp đẽ. Tình huống cá nhân cô ta nói công ty quản lý và hoạt động trên mạng trong và ngoài nước của cô ta hoàn toàn khớp nhau.

Nếu như thực sự nói có cái gì đáng phải cân nhắc, chính là nội dung bài viết của cô ta rất hạn chế. Không có ảnh chụp chung, không có ảnh chụp cha mẹ bạn bè, rất ít ghi lại địa chỉ, rất ít xuất hiện mấy cột mốc tiêu biểu.

Còn nữa, người trong công ty cô ta không biết cô ta biết quyền anh, thân thủ rất tốt. Đương nhiên điều này không thể chứng minh được gì. Chỉ là cô ta trước khi mất trí nhớ có gì đó giấu diếm người xung quanh, đây là điều chắc chắn. Việc cô ta mất trí là cơ hội tốt của chúng ta. Bất kể trước đây cô ta muốn giấu diếm điều gì, bây giờ đều đã quên rồi.”

“Cậu suy xét thế nào?”

“Phiền phức bây giờ chính là, coi như việc mất trí ban đầu của cô ta là thật, nhưng khi nào khôi phục lại thì chúng ta cũng không biết.”

Nghê Lam tụ tập xong với Thiệu Gia Kỳ, Hồng Lôi thì vui vẻ đạp xe dạo khắp nơi. Trên đường nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chạy vụt qua, cô chợt nhớ tới Âu Dương Duệ, không biết người cảnh sát xảy ra tai nạn xe với cô thế nào rồi, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang điều tra chuyện gì.

Kỳ thật Nghê Lam biết nghĩ ít đi sẽ vui vẻ hơn, nhưng có đôi khi đầu của cô không khống chế được sẽ tự xuất hiện một số suy nghĩ và nội dung kỳ lạ.

Cũng giống như ở trường quay đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự đang ở trong sân huấn luyện súng thật đạn thật, tỷ như cô sờ vào bàn phím thì biết mình có thể làm gì, bây giờ nhìn thấy xe cảnh sát ở nơi này, cô bỗng nhiên muốn đi đâu đó.

Cuối cùng Nghê Lam vẫn quyết định đi theo tiềm thức của mình.

Cô đạp xe đi thật xa, quẹo tới bên ngoài một tòa nhà dân cư cũ kỹ.

Nghê Lam không biết vì sao mình muốn đến đây, không biết nơi này có gì đặc biệt. Cô đạp một vòng tìm cảm giác, xem chỗ này ngó chỗ kia, đã xem cửa hàng nhỏ kia và hai tòa nhà dân cư kia mấy lần vẫn không có cảm giác gì.

Nghê Lam đứng trước một tòa nhà, mua một chai nước suối trong cửa hàng nhỏ bên cạnh.

Bác bán nước đánh giá cô vài lần, nhưng không có biểu tình gì đặc biệt. Nghê Lam cảm thấy chẳng qua người này là thấy mình xinh đẹp, không phải nhận ra mình. Nghê Lam quan sát tòa nhà kia một lần nữa, uống hết nửa bình nước, lúc này cô mới nghe thấy một giọng nói của người trẻ tuổi hô lên, “A, cô gái đó.”

Nghê Lam quay đầu lại nhìn, ở góc chếch đối diện với cô có ba cô gái, cô gái lớn một chút cầm một rổ rau, hai người khác nhìn rất giống nhau, hình như là mẹ con. Cái người trẻ khoảng mười sáu mười bảy gì đó đang kéo tay người phụ nữ bên cạnh.

Vì cô gái trẻ này la lên nên ba người kia quay sang nhìn Nghê Lam. Nghê Lam cũng nhìn bọn họ.

Ánh mắt Nghê Lam nhìn cô gái trẻ kia làm cô ta hơi rụt lại, Nghê Lam nhận ra vẻ mặt này, cô ta biết cô là ai.

Nghê Lam bình tĩnh vặn nắp chai nước lại, bỏ nước vào ba lô. Sau đó đội lại cái nón gỡ ra vì nóng, leo lên xe đạp, đạp đi.

Lúc đi qua ba người kia, nghe được giọng nói của cô gái trẻ, “Mẹ, chính là cái người con nói á, chạy vào phòng khách sạn bị người ta vứt ra, bị phóng viên chụp đăng lên mạng, cái người cực kỳ vô sỉ đó…”

Nghê Lam thầm thở dài, đạp nhanh rời khỏi nơi này.

Cột mốc chỉ đường ghi ‘Đường Nam Bắc Kinh’ ở phía trước tòa nhà cách Nghê Lam càng lúc càng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook