Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi
Chương 12
Bản Lật Tử
29/12/2019
Edit: Mộc Tử Đằng
Ban đầu Thẩm Tâm thi bằng chứng nhận hướng dẫn viên du lịch nào ngờ được công việc này sẽ mạo hiểm và kích thích đến thế.
“Tôi trông thấy quảng cáo có liên quan đến du lịch xem mắt của công ty nên muốn đăng ký tham gia, tôi biết các người xét duyệt du khách tham gia vào đoàn rất nghiêm khắc, tôi sợ công ty sẽ điều tra ra được mình chưa kết hôn đã có con, nên mới dùng thân phận của em gái.”
Thẩm Tâm nghe Tần Âm à không là Tần Vận nói, phải tiêu hóa mất một lúc, sau đó mở miệng nói: “Nhưng theo tôi được biết, lần này đoàn xem mắt không có quy định người đã kết hôn thì không được tham gia.”
Đoán chừng mới lấy lại tinh thần từ trong biến cố lớn như này, nên sắc mặt Tần Vận hơi nhợt nhạt, cô ấy nhìn Thẩm Tâm rồi cười với cô một cái: “Công ty du lịch không có quy định như vậy nhưng trong lòng cô Thẩm chắc cũng hiểu rõ, với điều kiện của tôi sẽ có nhiều người không thèm cân nhắc tới.”
Thẩm Tâm mấp máy môi, không đáp lời lại. Tuy cô chưa từng đi xem mặt nhưng cô biết Tần Vận nói đúng, bà mẹ đơn thân quả thật không có sức cạnh tranh trong thị trường xem mắt.
Tần Vận nâng tách trà trước mặt lên uống một ngụm trà nóng, sau đó chậm rãi kể tiếp: “Thật ra trước đoàn du lịch xem mắt này, tôi đã từng tham gia không ít các hoạt động xem mắt, ban đầu mọi người cũng trò chuyện hợp ý nhau, nhưng khi đối phương biết tôi đã ly hôn và dẫn theo con thì không muốn tiếp xúc với tôi nữa.”
Tần Vận nói đến đây, có lẽ thấy mình chịu quá nhiều đau thương nên giọng nói dần nghẹ ngào: “Tôi rất yêu thương Mộ Mộ, lúc đầu cũng do tôi kiên quyết sinh nó ra, nhưng có lúc tôi vẫn không kiềm được nghĩ ngợi, nếu như khi đó mình không lựa chọn sinh con thì có phải bây giờ sẽ khác không? Tôi không phải là một người mẹ tốt, bản thân cũng không phải người tốt, tôi đã lừa mọi người, thật sự xin lỗi, là do tôi bị ma quỷ ám, thật xin lỗi…”
Tâm tình cô ấy rất kích động, vừa khóc vừa nói xin lỗi, Đỗ Tân Vũ thấy cô khóc nhiều như vậy, nhất thời lộ vẻ xúc động, tuy nhiên cuối cũng vẫn mím chặc môi, không nói gì. Tần Âm ở bên cạnh an ủi cô ấy, Thẩm Tâm lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho cô ấy, không đành lòng trách cứ: “Còn cha của đứa bé đâu? Anh ta cũng phải có trách nhiệm với nó chứ.”
Tần Vận thút thít lắc đầu: “Cha của Mộ Mộ là bạn học đại học của tôi, hồi học đại học chúng tôi yêu nhau được hai năm, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn ngay. Nhưng kết hôn rồi tôi mới phát hiện ra anh ta có tính bạo lực, đã đánh tôi hai lần, về sau tôi không chịu nỗi nên ly dị với anh ta. Ly dị xong mới biết mình mang thai, khi đó tôi đã rất băn khoăn, không biết có nên sinh đứa bé ra không…”
Thẩm Tâm không ngờ cô ấy còn trải qua chuyện này, có người cha như vậy, cô tuyệt đối sẽ không giao Mộ Mộ cho anh ta nuôi dưỡng. “Thật ra trong thị trường xem mắt cũng có người cha đơn thân nuôi con, mức độ tiếp nhận của họ với người mẹ đơn thân sẽ cao hơn.”
Tần Vận nói: “Tôi đã từng suy xét qua, nhưng nếu vậy Mộ Mộ không chỉ tiếp nhận cha mới mà còn phải tiếp nhận cả anh chị em mới nữa. Thật ra nó rất bài xích việc tôi đi xem mắt, trước kia có người từng đồng ý tiếp nhận tôi và Mộ Mộ, nhưng nó không đồng ý.”
“…” Thẩm Tâm cảm thấy Tần Vận quá khó khăn, “Cho dù vậy, việc cô dùng thân phận của Tần Âm để giả mạo đến cuối cùng sẽ bị phát hiện ra thôi.”
“Tôi đều biết chứ, nhưng khi đó thật sự tôi đã bị ma quỷ ám ảnh…”
Tần Âm vỗ vai cô ấy để an ủi, rồi nghiêng đầu nói với Thẩm Tâm: “Áp lực của chị tôi quá lớn, hơn nữa chuyện này không thể trách mình chị ấy được, nếu tôi không cùng phối hợp, thì chị ấy sẽ không có cách nào giả mạo tôi được. Tuy nhiên Mộ Mộ rất nhạy cảm, mẹ nó đi mấy ngày thì ngày nào cũng ở nhà náo loạn với tôi đòi tìm mẹ, tôi càng nghĩ càng thấy bọn tôi làm sai, thế nên mới dẫn Mộ Mộ đi tìm chị ấy.”
Bọn họ ở bên này nói hết mọi chuyện, còn bên kia thì Tần Mộ vẫn ồn ào trong phòng Diệp Tri Du.
“Cháu muốn ra ngoài tìm mẹ, chú dựa vào đâu mà giữ cháu lại!”
Cậu nhóc nhảy xuống giường định chạy đi, nhưng đã bị Diệp Tri Du xách như xách gà về. “Tay chân của cháu ngắn ngủn còn muốn chạy khỏi chú à?”
Tần Mộ giãy giụa khỏi tay anh: “Chú là người lớn, bắt nạt người bạn nhỏ sao gọi là đàn ông chứ!”
Diệp Tri Du thờ ơ nói: “Chú cũng chả phải đàn ông gì, chú chỉ là một người lớn xảo quyệt thôi.”
Tần Mộ: “…”
“Bây giờ chú còn việc phải xử lý, cháu cầm cái này chơi đi, yên tĩnh lại cho chú.” Diệp Tri Du tiện tay ném khối rubik cho Tần Mộ.
Tần Mộ tức giận ném rubik xuống giường: “Cháu không thèm! Cháu muốn gặp mẹ!”
Diệp Tri Du nhìn cậu: “Cháu xoay ghép không được thì trút giận lên khối rubik à, như vậy gọi là đàn ông gì?”
Mặt Tần Mộ đỏ lên vì tức giận: “Sao cháu không xoay được chứ! Cái đồ chơi này của chú có gì khó!”
“À, vậy cháu xoay lại xem.”
“…” Chung quy Tần Mộ chỉ là một đứa nhóc, không thể đấu lại vị người lớn xảo quyệt này được, bị kích động nên cậu nhóc cầm khối rubik lên xoay.
Táy máy tay chân một hồi, màu sắc trên khối rubik càng loạn thêm.
“Xì.” Diệp Tri Du cười chế nhạo.
“…” Mặt Tần Mộ còn đỏ hơn vừa rồi, “Chú có bản lĩnh thì làm đi nha!”
Diệp Tri Du nhướng mày, đi tới cầm khối rubik lên, bàn tay giống như có phép thuật, chỉ xoay vài ba cái đã quay khối rubik về hoàn chỉnh.
“Oa—-” Tần Mộ nhất thời bị anh thuyết phục, “Sao chú xoay lại hay vậy ạ?”
Diệp Tri Du đáp: “Bất kỳ việc gì trên đời này đều có thể tìm được cách giải, chỉ cần cháu tận tâm nghiên cứu, tốn thời gian thử nghiệm, như thế sẽ thành công.”
Tần Mộ tò mò nhìn khối rubik trên tay anh: “Vậy chú dạy cháu cách giải đi ạ.”
Diệp Tri Du xoay loạn khối rubik lần nữa, sau đó chỉ cho Tần Mộ làm cách nào xoay lại như cũ: “Cháu học được chứ?”
“…” Sắc mặt Tần Mộ cứng ngắc, cậu im lặng vài giây, sau đó trả lời anh: “Học được một chút ạ.”
“Vậy cháu thử xem.” Diệp Tri Du đưa khối rubik cho cậu.
Lần này Tần Mộ không xoay loạn theo tâm tình như vừa rồi nữa, mà lật xem khối rubik trên tay trước, suy nghĩ bước đi. Diệp Tri Du rất hài lòng với sự yên tĩnh của cậu nhóc, anh mở máy vi tính ra, bắt đầu xem vặn kiện mà Giản Hàng gửi tới.
Một lát sau, Tần Mộ vui vẻ hô to: “Cháu xoay được rồi, chú nhìn nè!”
Cậu cầm rubik chạy tới bên cạnh Diệp Tri Du, anh lấy qua nhìn, cậu nhóc chỉ xoay được một mặt, nhưng xem ra khá giỏi: “Không sai, coi như cháu có tí thông minh.”
Tần Mộ nhận được lời khen thì cười vui vẻ, nhưng rất nhanh khóe miệng lại xụ xuống: “Thông minh sao chứ, mẹ vẫn không cần cháu đấy thôi.”
Diệp Tri Du nhìn cậu, hỏi: “Tại sao nói mẹ không cần cháu?”
Tần Mộ đáp: “Mẹ muốn tìm cha mới cho cháu, sau khi có cha rồi họ sẽ có con mới, đến lúc đó mẹ sẽ không thương cháu nữa.”
Diệp Tri Du không ngờ một cậu nhóc còn nhỏ tuổi như này đã suy nghĩ được nhiều vậy. Anh đặt khối rubik vào tay Tần Mộ, nói với nó: “Cháu nghĩ nhiều rồi, cho dù có cha mới và em mới thì mẹ vĩnh viễn vẫn là mẹ của cháu.”
“Không phải đâu! Vương An Kỳ ở nhà trẻ của cháu nói, sau khi cậu ấy có em gái thì mẹ chỉ yêu thương mỗi em gái, không còn yêu cậu ấy nữa!” Tầm Mộ ra vẻ hiểu biết phản bác lại anh.
Diệp Tri Du nhìn nó một lúc, rồi đóng máy tính lại hỏi nó: “Cháu luôn miệng bảo mẹ không thương mình, vậy cháu có thương mẹ không?”
Tần Mộ nói: “Dĩ nhiên cháu thương mẹ rồi!”
“À, đúng không đó? Sao chú không nhìn ra là cháu thương mẹ nhỉ?”
Tầm Mộ nghe anh nói thế thì thấy thật oan ức, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên: “Chú nói bậy! Cháu thương mẹ nhất!”
Diệp Tri Du hỏi nó: “Nếu cháu thương mẹ nhất vậy cháu nói đi, bây giờ mẹ cháu muốn gì?”
Tần Mộ cứng họng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ muốn..muốn tìm một chú làm cha cháu.”
Diệp Tri Du gật gù: “Nếu cháu thương mẹ thật thì cháu nên thông cảm cho cô ấy. Cháu có biết mẹ cháu một người phụ nữ, vừa chăm con vừa làm việc vất vả thế nào không?”
Tần Mộ không phục: “Cháu biết chứ, cháu biết chăm sóc cho mẹ!”
Diệp Tri Du cười cười: “Bây giờ cháu còn nhỏ, ngay cả bản thân mình còn không chăm tốt, làm sao chăm được mẹ hả?”
“Cháu sẽ lớn lên mà!”
“Ồ, vậy bao lâu? Mười năm?” Diệp Tri Du không cho người bạn nhỏ cơ hội lấy hơi nào, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, “Cho là mẹ cháu đợi cháu lớn lên mười năm nữa đi, có phải mẹ cháu luôn hy sinh tất cả vì cháu, mãi cực khổ như thế, đây mới gọi là thương cháu không?”
“…” Người bạn nhỏ Tần Mộ bị hỏi đến bối rối cả lên, cuối cùng chỉ biết khóc thét lên với anh, “Cháu ghét chú!”
Cậu thét xong thì chạy về giường, ném khối rubik qua một bên. Buồn bực một lúc mới ngừng khóc, sau đó cầm khối rubik lên chơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phục Diệp Tri Du.
Tận đến khi cửa phòng bị gõ, cậu nhóc lập tức đặt khối rubik xuống, chạy ra mở cửa: “Mẹ!”
Tần Mộ còn quá nhỏ, không với tới tay nắm cửa của khách sạn, Diệp Tri Du đành đi tới mở cửa giúp cậu nhóc. Tần Vận và Thẩm Tâm đang đứng bên ngoài, Tần Mộ thấy mẹ bèn xông lên ôm cô ấy. Tần Vận cũng ôm lại cậu, hai mắt đỏ bừng: “Xin lôi Mộ Mộ nhé, là mẹ không tốt.”
Thẩm Tâm an ủi: “Cô Tần, dẫn con cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai hẳn nói.”
“Được, cảm ơn hướng dẫn viên Thẩm.”
Tần Vận dẫn Tần Mộ rời đi, Diệp Tri Du nhìn họ đi xa rồi mới hỏi Thẩm Tâm: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tâm thở dài nói: “Kể ra rất dài dòng.”
Diệp Tri Du tự giác mở cửa cho cô, nói với Thẩm Tâm: “Vậy vào trong rồi từ từ kể.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô đi vào phòng Diệp Tri Du, chợt phát hiện ra trong phòng rất gọn gàng. Tuy mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn dẹp phòng cho khách nhưng vẫn nhìn ra đường bình thường Diệp Tri Du rất để ý sắp xếp mọi vật.
Anh vẫn còn đặt máy tính trên bàn, hẳn là vừa rồi còn đang làm việc. Trong đầu Thẩm Tâm nhớ tới trước đó Mộ Mộ luôn ầm ĩ, không nhịn được hỏi anh: “Mộ Mộ không quấy rầy đến anh chứ?”
Diệp Tri Du đáp: “À, ngoan lắm, luôn ngồi đó chơi rubik.”
Thẩm Tâm nhìn theo tay của anh, đúng là trên giường có một khối rubik.
“…” Không ngờ Diệp tiên sinh cao lãnh bá đạo, lại trông con nít như này???
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Tâm cười với anh, kể đầu đuôi ngọn nguồn chuyện của Tần Vận cho anh nghe, “Cô Tần không dễ dàng gì, nhưng cô ấy làm vậy là không tuân thủ hợp đồng, nghiêm trọng hơn là công ty sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ấy. Còn cả anh Đỗ nữa, vốn đang phát triển rất tốt với cô ấy, bây giờ không biết mọi chuyện sẽ ra sao đây. Haiz, tôi xem trọng hai người họ nhất đoàn xem mắt này đấy.”
Diệp Tri Du nhìn cô rồi nói: “Hay là cô đừng bận tâm tới người khác nữa, trước tiên lo nghĩ xem cô phải báo cáo với công ty thế nào đi.”
Thẩm Tâm: “…”
Có thể đừng nhắc cô không? Cô làm hướng dẫn viên du lịch thật quá vất vả mà
Ban đầu Thẩm Tâm thi bằng chứng nhận hướng dẫn viên du lịch nào ngờ được công việc này sẽ mạo hiểm và kích thích đến thế.
“Tôi trông thấy quảng cáo có liên quan đến du lịch xem mắt của công ty nên muốn đăng ký tham gia, tôi biết các người xét duyệt du khách tham gia vào đoàn rất nghiêm khắc, tôi sợ công ty sẽ điều tra ra được mình chưa kết hôn đã có con, nên mới dùng thân phận của em gái.”
Thẩm Tâm nghe Tần Âm à không là Tần Vận nói, phải tiêu hóa mất một lúc, sau đó mở miệng nói: “Nhưng theo tôi được biết, lần này đoàn xem mắt không có quy định người đã kết hôn thì không được tham gia.”
Đoán chừng mới lấy lại tinh thần từ trong biến cố lớn như này, nên sắc mặt Tần Vận hơi nhợt nhạt, cô ấy nhìn Thẩm Tâm rồi cười với cô một cái: “Công ty du lịch không có quy định như vậy nhưng trong lòng cô Thẩm chắc cũng hiểu rõ, với điều kiện của tôi sẽ có nhiều người không thèm cân nhắc tới.”
Thẩm Tâm mấp máy môi, không đáp lời lại. Tuy cô chưa từng đi xem mặt nhưng cô biết Tần Vận nói đúng, bà mẹ đơn thân quả thật không có sức cạnh tranh trong thị trường xem mắt.
Tần Vận nâng tách trà trước mặt lên uống một ngụm trà nóng, sau đó chậm rãi kể tiếp: “Thật ra trước đoàn du lịch xem mắt này, tôi đã từng tham gia không ít các hoạt động xem mắt, ban đầu mọi người cũng trò chuyện hợp ý nhau, nhưng khi đối phương biết tôi đã ly hôn và dẫn theo con thì không muốn tiếp xúc với tôi nữa.”
Tần Vận nói đến đây, có lẽ thấy mình chịu quá nhiều đau thương nên giọng nói dần nghẹ ngào: “Tôi rất yêu thương Mộ Mộ, lúc đầu cũng do tôi kiên quyết sinh nó ra, nhưng có lúc tôi vẫn không kiềm được nghĩ ngợi, nếu như khi đó mình không lựa chọn sinh con thì có phải bây giờ sẽ khác không? Tôi không phải là một người mẹ tốt, bản thân cũng không phải người tốt, tôi đã lừa mọi người, thật sự xin lỗi, là do tôi bị ma quỷ ám, thật xin lỗi…”
Tâm tình cô ấy rất kích động, vừa khóc vừa nói xin lỗi, Đỗ Tân Vũ thấy cô khóc nhiều như vậy, nhất thời lộ vẻ xúc động, tuy nhiên cuối cũng vẫn mím chặc môi, không nói gì. Tần Âm ở bên cạnh an ủi cô ấy, Thẩm Tâm lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho cô ấy, không đành lòng trách cứ: “Còn cha của đứa bé đâu? Anh ta cũng phải có trách nhiệm với nó chứ.”
Tần Vận thút thít lắc đầu: “Cha của Mộ Mộ là bạn học đại học của tôi, hồi học đại học chúng tôi yêu nhau được hai năm, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn ngay. Nhưng kết hôn rồi tôi mới phát hiện ra anh ta có tính bạo lực, đã đánh tôi hai lần, về sau tôi không chịu nỗi nên ly dị với anh ta. Ly dị xong mới biết mình mang thai, khi đó tôi đã rất băn khoăn, không biết có nên sinh đứa bé ra không…”
Thẩm Tâm không ngờ cô ấy còn trải qua chuyện này, có người cha như vậy, cô tuyệt đối sẽ không giao Mộ Mộ cho anh ta nuôi dưỡng. “Thật ra trong thị trường xem mắt cũng có người cha đơn thân nuôi con, mức độ tiếp nhận của họ với người mẹ đơn thân sẽ cao hơn.”
Tần Vận nói: “Tôi đã từng suy xét qua, nhưng nếu vậy Mộ Mộ không chỉ tiếp nhận cha mới mà còn phải tiếp nhận cả anh chị em mới nữa. Thật ra nó rất bài xích việc tôi đi xem mắt, trước kia có người từng đồng ý tiếp nhận tôi và Mộ Mộ, nhưng nó không đồng ý.”
“…” Thẩm Tâm cảm thấy Tần Vận quá khó khăn, “Cho dù vậy, việc cô dùng thân phận của Tần Âm để giả mạo đến cuối cùng sẽ bị phát hiện ra thôi.”
“Tôi đều biết chứ, nhưng khi đó thật sự tôi đã bị ma quỷ ám ảnh…”
Tần Âm vỗ vai cô ấy để an ủi, rồi nghiêng đầu nói với Thẩm Tâm: “Áp lực của chị tôi quá lớn, hơn nữa chuyện này không thể trách mình chị ấy được, nếu tôi không cùng phối hợp, thì chị ấy sẽ không có cách nào giả mạo tôi được. Tuy nhiên Mộ Mộ rất nhạy cảm, mẹ nó đi mấy ngày thì ngày nào cũng ở nhà náo loạn với tôi đòi tìm mẹ, tôi càng nghĩ càng thấy bọn tôi làm sai, thế nên mới dẫn Mộ Mộ đi tìm chị ấy.”
Bọn họ ở bên này nói hết mọi chuyện, còn bên kia thì Tần Mộ vẫn ồn ào trong phòng Diệp Tri Du.
“Cháu muốn ra ngoài tìm mẹ, chú dựa vào đâu mà giữ cháu lại!”
Cậu nhóc nhảy xuống giường định chạy đi, nhưng đã bị Diệp Tri Du xách như xách gà về. “Tay chân của cháu ngắn ngủn còn muốn chạy khỏi chú à?”
Tần Mộ giãy giụa khỏi tay anh: “Chú là người lớn, bắt nạt người bạn nhỏ sao gọi là đàn ông chứ!”
Diệp Tri Du thờ ơ nói: “Chú cũng chả phải đàn ông gì, chú chỉ là một người lớn xảo quyệt thôi.”
Tần Mộ: “…”
“Bây giờ chú còn việc phải xử lý, cháu cầm cái này chơi đi, yên tĩnh lại cho chú.” Diệp Tri Du tiện tay ném khối rubik cho Tần Mộ.
Tần Mộ tức giận ném rubik xuống giường: “Cháu không thèm! Cháu muốn gặp mẹ!”
Diệp Tri Du nhìn cậu: “Cháu xoay ghép không được thì trút giận lên khối rubik à, như vậy gọi là đàn ông gì?”
Mặt Tần Mộ đỏ lên vì tức giận: “Sao cháu không xoay được chứ! Cái đồ chơi này của chú có gì khó!”
“À, vậy cháu xoay lại xem.”
“…” Chung quy Tần Mộ chỉ là một đứa nhóc, không thể đấu lại vị người lớn xảo quyệt này được, bị kích động nên cậu nhóc cầm khối rubik lên xoay.
Táy máy tay chân một hồi, màu sắc trên khối rubik càng loạn thêm.
“Xì.” Diệp Tri Du cười chế nhạo.
“…” Mặt Tần Mộ còn đỏ hơn vừa rồi, “Chú có bản lĩnh thì làm đi nha!”
Diệp Tri Du nhướng mày, đi tới cầm khối rubik lên, bàn tay giống như có phép thuật, chỉ xoay vài ba cái đã quay khối rubik về hoàn chỉnh.
“Oa—-” Tần Mộ nhất thời bị anh thuyết phục, “Sao chú xoay lại hay vậy ạ?”
Diệp Tri Du đáp: “Bất kỳ việc gì trên đời này đều có thể tìm được cách giải, chỉ cần cháu tận tâm nghiên cứu, tốn thời gian thử nghiệm, như thế sẽ thành công.”
Tần Mộ tò mò nhìn khối rubik trên tay anh: “Vậy chú dạy cháu cách giải đi ạ.”
Diệp Tri Du xoay loạn khối rubik lần nữa, sau đó chỉ cho Tần Mộ làm cách nào xoay lại như cũ: “Cháu học được chứ?”
“…” Sắc mặt Tần Mộ cứng ngắc, cậu im lặng vài giây, sau đó trả lời anh: “Học được một chút ạ.”
“Vậy cháu thử xem.” Diệp Tri Du đưa khối rubik cho cậu.
Lần này Tần Mộ không xoay loạn theo tâm tình như vừa rồi nữa, mà lật xem khối rubik trên tay trước, suy nghĩ bước đi. Diệp Tri Du rất hài lòng với sự yên tĩnh của cậu nhóc, anh mở máy vi tính ra, bắt đầu xem vặn kiện mà Giản Hàng gửi tới.
Một lát sau, Tần Mộ vui vẻ hô to: “Cháu xoay được rồi, chú nhìn nè!”
Cậu cầm rubik chạy tới bên cạnh Diệp Tri Du, anh lấy qua nhìn, cậu nhóc chỉ xoay được một mặt, nhưng xem ra khá giỏi: “Không sai, coi như cháu có tí thông minh.”
Tần Mộ nhận được lời khen thì cười vui vẻ, nhưng rất nhanh khóe miệng lại xụ xuống: “Thông minh sao chứ, mẹ vẫn không cần cháu đấy thôi.”
Diệp Tri Du nhìn cậu, hỏi: “Tại sao nói mẹ không cần cháu?”
Tần Mộ đáp: “Mẹ muốn tìm cha mới cho cháu, sau khi có cha rồi họ sẽ có con mới, đến lúc đó mẹ sẽ không thương cháu nữa.”
Diệp Tri Du không ngờ một cậu nhóc còn nhỏ tuổi như này đã suy nghĩ được nhiều vậy. Anh đặt khối rubik vào tay Tần Mộ, nói với nó: “Cháu nghĩ nhiều rồi, cho dù có cha mới và em mới thì mẹ vĩnh viễn vẫn là mẹ của cháu.”
“Không phải đâu! Vương An Kỳ ở nhà trẻ của cháu nói, sau khi cậu ấy có em gái thì mẹ chỉ yêu thương mỗi em gái, không còn yêu cậu ấy nữa!” Tầm Mộ ra vẻ hiểu biết phản bác lại anh.
Diệp Tri Du nhìn nó một lúc, rồi đóng máy tính lại hỏi nó: “Cháu luôn miệng bảo mẹ không thương mình, vậy cháu có thương mẹ không?”
Tần Mộ nói: “Dĩ nhiên cháu thương mẹ rồi!”
“À, đúng không đó? Sao chú không nhìn ra là cháu thương mẹ nhỉ?”
Tầm Mộ nghe anh nói thế thì thấy thật oan ức, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên: “Chú nói bậy! Cháu thương mẹ nhất!”
Diệp Tri Du hỏi nó: “Nếu cháu thương mẹ nhất vậy cháu nói đi, bây giờ mẹ cháu muốn gì?”
Tần Mộ cứng họng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ muốn..muốn tìm một chú làm cha cháu.”
Diệp Tri Du gật gù: “Nếu cháu thương mẹ thật thì cháu nên thông cảm cho cô ấy. Cháu có biết mẹ cháu một người phụ nữ, vừa chăm con vừa làm việc vất vả thế nào không?”
Tần Mộ không phục: “Cháu biết chứ, cháu biết chăm sóc cho mẹ!”
Diệp Tri Du cười cười: “Bây giờ cháu còn nhỏ, ngay cả bản thân mình còn không chăm tốt, làm sao chăm được mẹ hả?”
“Cháu sẽ lớn lên mà!”
“Ồ, vậy bao lâu? Mười năm?” Diệp Tri Du không cho người bạn nhỏ cơ hội lấy hơi nào, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, “Cho là mẹ cháu đợi cháu lớn lên mười năm nữa đi, có phải mẹ cháu luôn hy sinh tất cả vì cháu, mãi cực khổ như thế, đây mới gọi là thương cháu không?”
“…” Người bạn nhỏ Tần Mộ bị hỏi đến bối rối cả lên, cuối cùng chỉ biết khóc thét lên với anh, “Cháu ghét chú!”
Cậu thét xong thì chạy về giường, ném khối rubik qua một bên. Buồn bực một lúc mới ngừng khóc, sau đó cầm khối rubik lên chơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phục Diệp Tri Du.
Tận đến khi cửa phòng bị gõ, cậu nhóc lập tức đặt khối rubik xuống, chạy ra mở cửa: “Mẹ!”
Tần Mộ còn quá nhỏ, không với tới tay nắm cửa của khách sạn, Diệp Tri Du đành đi tới mở cửa giúp cậu nhóc. Tần Vận và Thẩm Tâm đang đứng bên ngoài, Tần Mộ thấy mẹ bèn xông lên ôm cô ấy. Tần Vận cũng ôm lại cậu, hai mắt đỏ bừng: “Xin lôi Mộ Mộ nhé, là mẹ không tốt.”
Thẩm Tâm an ủi: “Cô Tần, dẫn con cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai hẳn nói.”
“Được, cảm ơn hướng dẫn viên Thẩm.”
Tần Vận dẫn Tần Mộ rời đi, Diệp Tri Du nhìn họ đi xa rồi mới hỏi Thẩm Tâm: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tâm thở dài nói: “Kể ra rất dài dòng.”
Diệp Tri Du tự giác mở cửa cho cô, nói với Thẩm Tâm: “Vậy vào trong rồi từ từ kể.”
Thẩm Tâm: “…”
Cô đi vào phòng Diệp Tri Du, chợt phát hiện ra trong phòng rất gọn gàng. Tuy mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn dẹp phòng cho khách nhưng vẫn nhìn ra đường bình thường Diệp Tri Du rất để ý sắp xếp mọi vật.
Anh vẫn còn đặt máy tính trên bàn, hẳn là vừa rồi còn đang làm việc. Trong đầu Thẩm Tâm nhớ tới trước đó Mộ Mộ luôn ầm ĩ, không nhịn được hỏi anh: “Mộ Mộ không quấy rầy đến anh chứ?”
Diệp Tri Du đáp: “À, ngoan lắm, luôn ngồi đó chơi rubik.”
Thẩm Tâm nhìn theo tay của anh, đúng là trên giường có một khối rubik.
“…” Không ngờ Diệp tiên sinh cao lãnh bá đạo, lại trông con nít như này???
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Tâm cười với anh, kể đầu đuôi ngọn nguồn chuyện của Tần Vận cho anh nghe, “Cô Tần không dễ dàng gì, nhưng cô ấy làm vậy là không tuân thủ hợp đồng, nghiêm trọng hơn là công ty sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ấy. Còn cả anh Đỗ nữa, vốn đang phát triển rất tốt với cô ấy, bây giờ không biết mọi chuyện sẽ ra sao đây. Haiz, tôi xem trọng hai người họ nhất đoàn xem mắt này đấy.”
Diệp Tri Du nhìn cô rồi nói: “Hay là cô đừng bận tâm tới người khác nữa, trước tiên lo nghĩ xem cô phải báo cáo với công ty thế nào đi.”
Thẩm Tâm: “…”
Có thể đừng nhắc cô không? Cô làm hướng dẫn viên du lịch thật quá vất vả mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.