Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi
Chương 18
Bản Lật Tử
29/12/2019
Edit: Mộc Tử Đằng
Sự thật này khiến Diệp Tri Du không ngủ ngon giấc suốt đêm, thảm hại hơn là, khi ngủ sẽ mơ thấy mình xem phim kinh dị với Thẩm Tâm.
Thật khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Tuy cả đêm trăn trở khó ngủ, nhưng trước khi Diệp Tri Du ra cửa, vẫn chỉnh đốn lại tình thần trông tươi tỉnh hơn, chuyện này, là tự thân tu dưỡng được của một bá đạo tổng tài.
Lúc Giản Hàng tới đón anh cũng không nhìn ra được vẻ tiều tụy trên mặt anh, còn đi lấy xe ở nhà số 29 với anh, trên đường đi mới cảm giác được tâm tư của anh rõ ràng đang lên xuống thất thường.
“Anh sao vậy Diệp tổng?” Giản Hàng nhìn anh, khá bất ngờ. Năng lực khống chế tâm trạng của Diệp Tri Du luôn rất tốt, cảm xúc thay đổi như này, Giản Hàng vốn chưa thấy được mấy lần.
Diệp Tri Du bình tĩnh nói: “Không có gì.”
“Vâng…” Tuy ngoài miệng Giản Hàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Lúc bọn họ đi tới trước cửa nhà số 29, cửa căn biệt thự vừa vặn được mở ra, một cô gái xinh đẹp đi ra ngoài.
Giản Hàng biết cô, là hướng dẫn viên du lịch trong công ty du lịch, anh ta nhớ tên cô là Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm cũng nhìn thấy Diệp Tri Du và Giản Hàng đang đi đến. Do hôm qua Diệp Tri Du đã xem phim kinh dị với cô, hơn nữa còn đồng ý xem tiếp phần hai, nên đánh giá của Thẩm Tâm về anh đã tăng lên rất nhiều.
Cô nhìn Diệp Tri Du, cười chào anh: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Tri Du dừng bước, không đi về trước nữa, chỉ phân phó với Giản Hàng, “Lái xe ra đi.”
“Được Diệp tổng.”
Xe của Diệp Tri Du đậu trong gara của Lý Thù Đường, Thẩm Tâm giúp họ mở cửa gara, hỏi: “Bây giờ các anh đến công ty sao? Có thể sẵn tiện đưa tôi ra cổng tiểu khu được không?”
Giản Hàng biết Diệp Tri Du và Thẩm Tâm có quan hệ khá tốt, đang nghĩ Diệp Tri Du nhất định sẽ đồng ý, không ngờ anh ta vừa ngồi vào xe đã nghe Diệp Tri Du nói: “Chúng ta không thuận đường.”
Thẩm Tâm: “…”
Giản Hàng: “…”
Rốt cuộc không thuận đường ở đâu???
Giản Hàng không thể hiểu nổi tâm tư của Diệp Tri Du, rõ ràng hôm trước còn ân cần tặng người ta một thùng mặt nạ, hôm nay đã không muốn đưa người ta ra công tiểu khu? Tâm tư của bá đạo tổng tài quả nhiên khó đoán.
Cô không nghĩ nhiều được thế, cô chỉ cảm thấy Diệp Tri Du cố tình không muốn chở mình thôi.
À à.
Vừa rồi khen ngợi Diệp Tri Du hết lời, bây giờ anh đã rớt vạn trượng xuống loại ‘cẩu nam nhân’.
Sau khi Giản Hàng lái xe ra, Diệp Tri Du ngồi lên bảo anh ta lái đi, giọng điệu còn rất gấp gáp. Giản Hàng lái xe ra ngoài, rồi nhìn Thẩm Tâm chậm rãi đi bộ qua kính chiếu hậu, cảm thấy Diệp tổng của mình không quá thương hương tiếc ngọc.
“Diệp tổng, tại sao anh không cho cô Thẩm đi nhờ?” Giản Hàng không nhịn được bèn hỏi.
Diệp Tri Du đáp: “Cậu không thấy trong gara của Lý Thù Đường còn dư xe sao? Rõ ràng cô ấy có thể tự lái xe đi, tại sao nhất định phải ngồi xe chúng ta? Tuyệt đối là có âm mưu với tôi.”
Giản Hàng: “…”
Được rồi, anh vui vẻ là được.
Diệp Tri Du nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Thẩm Tâm đã bị bỏ lại phía sau, chỉ thấy được đường nét mơ hồ. Lúc này Diệp Tri Du mới bình tĩnh lại được, anh thở hắt ra một hơi.
Lúc nãy khi đến gần nhà số 29 anh không thể thở nổi, nếu cùng Thẩm Tâm ngồi chung xe…Trong đầu anh thoáng hiện qua hình ảnh tối qua mình muốn hôn trộm Thẩm Tâm.
Diệp Tri Du: “…”
Không, sao anh là loại người này? Nhất định là Thẩm Tâm mê hoặc anh!
Diệp Tri Du thành công tự tẩy não cho mình.
Công việc bận rộn ban ngày giúp anh tạm thời ném mấy chuyện này ra sau đầu, hai ngày nay Thẩm Tâm không dẫn đoàn nên lượng công việc thoải mái khá nhiều.
Lúc ăn cơm trưa, Lý Thù Đường gọi một cuộc điện thoại cho cô, Thẩm Tâm bắt máy liền hỏi ngay: “Lý Thù Đường tối qua cậu chạy đi đâu hả? Đưa Trì Tuấn đưa đến cả đêm không về à!”
Lý Thù Đường nhạy bén phát hiện tâm tình của Thẩm Tâm dường như không tốt lắm: “Giữa trưa cậu ăn thuốc súng hả? Ai chọc giận cậu?”
“Không phải cậu sao.”
Lý Thù Đường không hề tin: “Đây không phải lần đầu tớ đi cả đêm không về, trước kia không thấy cậu quan tâm tớ như vậy nha.” Cô ấy nhanh trí hỏi Thẩm Tâm: “Có phải tối qua Diệp tiên sinh chọc cậu giận không?”
Thẩm Tâm nói: “Dừng lại ngay, cậu đừng nhắc tới anh ta với tớ.”
“À à à?” Lần này Lý Thù Đường càng hứng thú hơn, “Tối qua anh ấy đã làm gì với cậu?”
“Lý Thù Đường, trong đầu cậu có thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn hơn không?” Thẩm Tâm tức giân vỗ bàn, “Anh ta chỉ xem một bộ phim kinh dị với tớ, còn có gì đâu!”
“À…Người kia đã liều mạng xem phim với cậu, cậu còn muốn như nào nữa?”
Thẩm Tâm bĩu môi, hỏi cô ấy, “Cậu gọi cho tớ rốt cuộc có chuyện gì?”
“À, đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính.” Lý Thù Đường lập tức đổi thành giọng nghiêm túc, “Hai ngày kế cậu không dẫn đoàn đúng chứ, vậy tối nay cậu có rãnh không?”
“Có nha, làm gì vậy? Muốn mời tớ ra ngoài ăn bữa tiệc lớn sao?”
“Không phải, cậu mợ của tớ phải ra nước ngoài một chuyến, lo để em họ tớ ở nhà một mình sẽ quậy tung trời, thế là đưa nó đến chỗ tớ. Cậu biết nó chỉ sợ mỗi tớ mà. Nhưng tối nay có lẽ tớ sẽ về nhà trễ tí, nên muốn nhờ cậu dẫn nó ra ngoài ăn một bữa, buổi tối sẵn tiện trông chừng nó làm bài tập luôn.”
Thẩm Tâm: “..”
Cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Ồ, vừa rồi cậu hỏi tớ gì ý nhỉ?”
Lý Thù Đường đáp: “Tớ hỏi tối nay cậu có rãnh không.”
Thẩm Tâm nói: “Ồ, không rãnh.”
Lý Thù Đường: “…”
Thẩm Tâm cúp máy ngay, Lý Thù Đường bèn gọi lại: “Thẩm Tâm cậu có ý gì!”
Thẩm Tâm nói: “Cậu đừng tưởng rằng tớ không biết gì về em trai họ của cậu, là cái thằng nhóc Tạ Khai Hoài đúng không? Nó là một tên hỗn thế ma vương, cậu đừng nhét cho tớ!”
Lý Thù Đường: “Tối tớ và Trì Tuấn ăn xong sẽ quay về!”
Thẩm Tâm à một tiếng: “Vậy cậu cũng mang theo Tạ Khai Hoài đi ăn đi.”
“Tớ và Trì Tuấn hẹn hò, mang theo nó làm gì! Cậu chả có tình nghĩ gì cả!” Lý Thù Đường đùng đùng giáo huấn Thẩm Tâm một trận, cuối cùng được như ý nguyện nhét vật nóng bỏng tay Tạ Khai Hoài cho cô.
Thẩm Tâm cảm thấy đau đầu.
Tạ Khai Hoài, giới tính nam, năm nay 18 tuổi, là học sinh lớp 12 của trường cấp ba trọng điểm tại thành phố H. Bởi vì trong nhà có tiền nên ở trong trưởng không học cũng giỏi, cả ngày chỉ gây chuyện, thường bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh. Điều này chưa phải là điều đáng giận nhất, cái đáng giận nhất là cậu ta là một thanh niên bất lương, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đi đánh nhau, còn được nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi!
Toang thật rồi!
Thẩm Tâm vừa nghĩ đến việc tan làm phải đi đón Tạ Khai Hoài thì ngay cả được tan làm cũng chẳng vui nổi.
Hôm nay là thứ bảy, trong trường chỉ còn khối mười hai và lớp học bổ túc đang học. Lúc Thẩm Tâm chạy tới trường, ở đó đã tan học rồi.
Trước đó Tạ Khai Hoài có gửi tin nhắn cho cô, bảo mình chờ cô ở sân bóng rỗ, sau khi Thẩm Tâm đến nơi bèn đi thẳng đến sân bóng tìm người.
Thẩm Tâm đi thẳng một đường cũng không thấy học sinh nào trong trường, nhưng càng đến gần sân bóng càng nghe rõ được tiếng ồn áo náo động. Cẩn thận nghe kỹ, dường như còn nghe thấy mọi người đang hô tên Tạ Khai Hoài.
Thẩm Tâm: “…”
Học sinh bây giờ nghĩ gì vậy? Tại sao kiểu con nhà giàu như Tạ Khai Hoài sẽ được theo đuổi? Trước đây rõ ràng họ thích có thành tích tốt hơn mà!
Có nhiều người vây ở vòng ngoài sân bóng rỗ, trên sân trường không giống như vừa mới tan học. Thẩm Tâm tìm một chỗ trống nhìn vào sân bóng. Tạ Khai Hoài mặc đồ bóng rỗ đỏ xanh kết hợp, đang dẫn bóng, cô thấy cậu ta nhanh nhẹn vượt qua vài người, sau đó đứng ở vị trí ba điểm, lưu loát ném bóng vào rỗ.
Mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô, có người mặc đồng phục giống y như Tạ Khai Hoài chạy tới đập tay với cậu ta. Lúc chạy về, Tạ Khai Hoài nhìn thấy Thẩm Tâm đứng bên khán đài, cậu ta bèn dừng lại, làm động tác tay với những người khác: “Không đánh không đánh nữa, tớ phải đi ăn rồi.”
Trận bóng này chỉ tùy ý đánh chơi, nên Tạ Khai Hoài bảo giải tán thì tất cả cùng giải tán.
“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.” Mấy nam sinh một bên cầm cặp sách, một bên bàn bạc lát nữa ăn gì. Tạ Khai Hoài tùy ý đeo cặp sách lên vai, đi về phía Thẩm Tâm: “Cô tới chậm quá, đi thôi, tài xế của nhà tôi đang chờ tôi ở ngoài.”
Những người bên cạnh thấy cậu ta mở miệng nói chuyện với Thẩm Tâm, bèn nhỏ giọng bàn tán, nam sinh đánh bóng với Tạ Khai Hoài vừa nãy bỗng đi qua đây, lớn tiếng trêu chọc cậu ta: “Tạ Khai Hoài, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Tạ Khai Hoài xoay người lại, vuốt mái tóc đen: “Bạn của chị tớ, các cậu muốn làm quen à?”
Nam sinh đó hi hi ha ha nói: “Ai không muốn làm quen với cô gái xinh đẹp chứ?”
“Ồ.” Tạ Khai Hoài lạnh nhạt đáp, “Chị tớ là Lý Thù Đường chắc các cậu đã gặp qua rồi nhỉ? Qua cửa ải của chị ấy trước đi, rồi tớ sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen.”
“…” Nghe được cái tên Lý Thù Đường, mấy nam sinh đó lập tức sợ hãi, “Không cần không cần, đã quấy rầy rồi.”
Tuy cô gái này xinh đẹp, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
Tạ Khai Hoài nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Thẩm Tâm: “Đi thôi, tối nay chúng ta ăn gì?”
Thẩm Tâm nghĩ đi theo thằng nhóc này, tùy tiện ăn món gì cũng được: “Đến Bách Hóa Tinh Quang ăn đi, bên kia muốn ăn gì cũng có.”
Tạ Khai Hoài chậc chậc hai tiếng: “Đồ ăn chỗ đó có thể ăn được không? Thế này đi, tôi dẫn chị qua Tiểu Thiên Hạ Cư ăn, hôm nay tôi mời khách.”
Thẩm Tâm: “…”
Đệch! Còn không phải cậu đang tiêu tiền của cha mẹ à, tỏ vẻ cái gì!
Nhưng nếu cậu ta đã nói muốn mời khách, vậy Thẩm Tâm cũng không từ chối. Tri Vị Lâu rất nổi tiếng ở thành phố H, vì rất nhiều nơi khác và cả thành phố A đều có Thiên Hạ Cư tiếng tăm lừng lẫy giống vậy, cho nên mọi người gọi nó một tiếng Tiểu Thiên Hạ Cư.
Hiển nhiên Tri Vị Lâu và Thiên Hạ Cư đều có chỗ giống nhau, là cả hai đều đắt.
Sự thật này khiến Diệp Tri Du không ngủ ngon giấc suốt đêm, thảm hại hơn là, khi ngủ sẽ mơ thấy mình xem phim kinh dị với Thẩm Tâm.
Thật khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Tuy cả đêm trăn trở khó ngủ, nhưng trước khi Diệp Tri Du ra cửa, vẫn chỉnh đốn lại tình thần trông tươi tỉnh hơn, chuyện này, là tự thân tu dưỡng được của một bá đạo tổng tài.
Lúc Giản Hàng tới đón anh cũng không nhìn ra được vẻ tiều tụy trên mặt anh, còn đi lấy xe ở nhà số 29 với anh, trên đường đi mới cảm giác được tâm tư của anh rõ ràng đang lên xuống thất thường.
“Anh sao vậy Diệp tổng?” Giản Hàng nhìn anh, khá bất ngờ. Năng lực khống chế tâm trạng của Diệp Tri Du luôn rất tốt, cảm xúc thay đổi như này, Giản Hàng vốn chưa thấy được mấy lần.
Diệp Tri Du bình tĩnh nói: “Không có gì.”
“Vâng…” Tuy ngoài miệng Giản Hàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Lúc bọn họ đi tới trước cửa nhà số 29, cửa căn biệt thự vừa vặn được mở ra, một cô gái xinh đẹp đi ra ngoài.
Giản Hàng biết cô, là hướng dẫn viên du lịch trong công ty du lịch, anh ta nhớ tên cô là Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm cũng nhìn thấy Diệp Tri Du và Giản Hàng đang đi đến. Do hôm qua Diệp Tri Du đã xem phim kinh dị với cô, hơn nữa còn đồng ý xem tiếp phần hai, nên đánh giá của Thẩm Tâm về anh đã tăng lên rất nhiều.
Cô nhìn Diệp Tri Du, cười chào anh: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Tri Du dừng bước, không đi về trước nữa, chỉ phân phó với Giản Hàng, “Lái xe ra đi.”
“Được Diệp tổng.”
Xe của Diệp Tri Du đậu trong gara của Lý Thù Đường, Thẩm Tâm giúp họ mở cửa gara, hỏi: “Bây giờ các anh đến công ty sao? Có thể sẵn tiện đưa tôi ra cổng tiểu khu được không?”
Giản Hàng biết Diệp Tri Du và Thẩm Tâm có quan hệ khá tốt, đang nghĩ Diệp Tri Du nhất định sẽ đồng ý, không ngờ anh ta vừa ngồi vào xe đã nghe Diệp Tri Du nói: “Chúng ta không thuận đường.”
Thẩm Tâm: “…”
Giản Hàng: “…”
Rốt cuộc không thuận đường ở đâu???
Giản Hàng không thể hiểu nổi tâm tư của Diệp Tri Du, rõ ràng hôm trước còn ân cần tặng người ta một thùng mặt nạ, hôm nay đã không muốn đưa người ta ra công tiểu khu? Tâm tư của bá đạo tổng tài quả nhiên khó đoán.
Cô không nghĩ nhiều được thế, cô chỉ cảm thấy Diệp Tri Du cố tình không muốn chở mình thôi.
À à.
Vừa rồi khen ngợi Diệp Tri Du hết lời, bây giờ anh đã rớt vạn trượng xuống loại ‘cẩu nam nhân’.
Sau khi Giản Hàng lái xe ra, Diệp Tri Du ngồi lên bảo anh ta lái đi, giọng điệu còn rất gấp gáp. Giản Hàng lái xe ra ngoài, rồi nhìn Thẩm Tâm chậm rãi đi bộ qua kính chiếu hậu, cảm thấy Diệp tổng của mình không quá thương hương tiếc ngọc.
“Diệp tổng, tại sao anh không cho cô Thẩm đi nhờ?” Giản Hàng không nhịn được bèn hỏi.
Diệp Tri Du đáp: “Cậu không thấy trong gara của Lý Thù Đường còn dư xe sao? Rõ ràng cô ấy có thể tự lái xe đi, tại sao nhất định phải ngồi xe chúng ta? Tuyệt đối là có âm mưu với tôi.”
Giản Hàng: “…”
Được rồi, anh vui vẻ là được.
Diệp Tri Du nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Thẩm Tâm đã bị bỏ lại phía sau, chỉ thấy được đường nét mơ hồ. Lúc này Diệp Tri Du mới bình tĩnh lại được, anh thở hắt ra một hơi.
Lúc nãy khi đến gần nhà số 29 anh không thể thở nổi, nếu cùng Thẩm Tâm ngồi chung xe…Trong đầu anh thoáng hiện qua hình ảnh tối qua mình muốn hôn trộm Thẩm Tâm.
Diệp Tri Du: “…”
Không, sao anh là loại người này? Nhất định là Thẩm Tâm mê hoặc anh!
Diệp Tri Du thành công tự tẩy não cho mình.
Công việc bận rộn ban ngày giúp anh tạm thời ném mấy chuyện này ra sau đầu, hai ngày nay Thẩm Tâm không dẫn đoàn nên lượng công việc thoải mái khá nhiều.
Lúc ăn cơm trưa, Lý Thù Đường gọi một cuộc điện thoại cho cô, Thẩm Tâm bắt máy liền hỏi ngay: “Lý Thù Đường tối qua cậu chạy đi đâu hả? Đưa Trì Tuấn đưa đến cả đêm không về à!”
Lý Thù Đường nhạy bén phát hiện tâm tình của Thẩm Tâm dường như không tốt lắm: “Giữa trưa cậu ăn thuốc súng hả? Ai chọc giận cậu?”
“Không phải cậu sao.”
Lý Thù Đường không hề tin: “Đây không phải lần đầu tớ đi cả đêm không về, trước kia không thấy cậu quan tâm tớ như vậy nha.” Cô ấy nhanh trí hỏi Thẩm Tâm: “Có phải tối qua Diệp tiên sinh chọc cậu giận không?”
Thẩm Tâm nói: “Dừng lại ngay, cậu đừng nhắc tới anh ta với tớ.”
“À à à?” Lần này Lý Thù Đường càng hứng thú hơn, “Tối qua anh ấy đã làm gì với cậu?”
“Lý Thù Đường, trong đầu cậu có thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn hơn không?” Thẩm Tâm tức giân vỗ bàn, “Anh ta chỉ xem một bộ phim kinh dị với tớ, còn có gì đâu!”
“À…Người kia đã liều mạng xem phim với cậu, cậu còn muốn như nào nữa?”
Thẩm Tâm bĩu môi, hỏi cô ấy, “Cậu gọi cho tớ rốt cuộc có chuyện gì?”
“À, đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính.” Lý Thù Đường lập tức đổi thành giọng nghiêm túc, “Hai ngày kế cậu không dẫn đoàn đúng chứ, vậy tối nay cậu có rãnh không?”
“Có nha, làm gì vậy? Muốn mời tớ ra ngoài ăn bữa tiệc lớn sao?”
“Không phải, cậu mợ của tớ phải ra nước ngoài một chuyến, lo để em họ tớ ở nhà một mình sẽ quậy tung trời, thế là đưa nó đến chỗ tớ. Cậu biết nó chỉ sợ mỗi tớ mà. Nhưng tối nay có lẽ tớ sẽ về nhà trễ tí, nên muốn nhờ cậu dẫn nó ra ngoài ăn một bữa, buổi tối sẵn tiện trông chừng nó làm bài tập luôn.”
Thẩm Tâm: “..”
Cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Ồ, vừa rồi cậu hỏi tớ gì ý nhỉ?”
Lý Thù Đường đáp: “Tớ hỏi tối nay cậu có rãnh không.”
Thẩm Tâm nói: “Ồ, không rãnh.”
Lý Thù Đường: “…”
Thẩm Tâm cúp máy ngay, Lý Thù Đường bèn gọi lại: “Thẩm Tâm cậu có ý gì!”
Thẩm Tâm nói: “Cậu đừng tưởng rằng tớ không biết gì về em trai họ của cậu, là cái thằng nhóc Tạ Khai Hoài đúng không? Nó là một tên hỗn thế ma vương, cậu đừng nhét cho tớ!”
Lý Thù Đường: “Tối tớ và Trì Tuấn ăn xong sẽ quay về!”
Thẩm Tâm à một tiếng: “Vậy cậu cũng mang theo Tạ Khai Hoài đi ăn đi.”
“Tớ và Trì Tuấn hẹn hò, mang theo nó làm gì! Cậu chả có tình nghĩ gì cả!” Lý Thù Đường đùng đùng giáo huấn Thẩm Tâm một trận, cuối cùng được như ý nguyện nhét vật nóng bỏng tay Tạ Khai Hoài cho cô.
Thẩm Tâm cảm thấy đau đầu.
Tạ Khai Hoài, giới tính nam, năm nay 18 tuổi, là học sinh lớp 12 của trường cấp ba trọng điểm tại thành phố H. Bởi vì trong nhà có tiền nên ở trong trưởng không học cũng giỏi, cả ngày chỉ gây chuyện, thường bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh. Điều này chưa phải là điều đáng giận nhất, cái đáng giận nhất là cậu ta là một thanh niên bất lương, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đi đánh nhau, còn được nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi!
Toang thật rồi!
Thẩm Tâm vừa nghĩ đến việc tan làm phải đi đón Tạ Khai Hoài thì ngay cả được tan làm cũng chẳng vui nổi.
Hôm nay là thứ bảy, trong trường chỉ còn khối mười hai và lớp học bổ túc đang học. Lúc Thẩm Tâm chạy tới trường, ở đó đã tan học rồi.
Trước đó Tạ Khai Hoài có gửi tin nhắn cho cô, bảo mình chờ cô ở sân bóng rỗ, sau khi Thẩm Tâm đến nơi bèn đi thẳng đến sân bóng tìm người.
Thẩm Tâm đi thẳng một đường cũng không thấy học sinh nào trong trường, nhưng càng đến gần sân bóng càng nghe rõ được tiếng ồn áo náo động. Cẩn thận nghe kỹ, dường như còn nghe thấy mọi người đang hô tên Tạ Khai Hoài.
Thẩm Tâm: “…”
Học sinh bây giờ nghĩ gì vậy? Tại sao kiểu con nhà giàu như Tạ Khai Hoài sẽ được theo đuổi? Trước đây rõ ràng họ thích có thành tích tốt hơn mà!
Có nhiều người vây ở vòng ngoài sân bóng rỗ, trên sân trường không giống như vừa mới tan học. Thẩm Tâm tìm một chỗ trống nhìn vào sân bóng. Tạ Khai Hoài mặc đồ bóng rỗ đỏ xanh kết hợp, đang dẫn bóng, cô thấy cậu ta nhanh nhẹn vượt qua vài người, sau đó đứng ở vị trí ba điểm, lưu loát ném bóng vào rỗ.
Mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô, có người mặc đồng phục giống y như Tạ Khai Hoài chạy tới đập tay với cậu ta. Lúc chạy về, Tạ Khai Hoài nhìn thấy Thẩm Tâm đứng bên khán đài, cậu ta bèn dừng lại, làm động tác tay với những người khác: “Không đánh không đánh nữa, tớ phải đi ăn rồi.”
Trận bóng này chỉ tùy ý đánh chơi, nên Tạ Khai Hoài bảo giải tán thì tất cả cùng giải tán.
“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.” Mấy nam sinh một bên cầm cặp sách, một bên bàn bạc lát nữa ăn gì. Tạ Khai Hoài tùy ý đeo cặp sách lên vai, đi về phía Thẩm Tâm: “Cô tới chậm quá, đi thôi, tài xế của nhà tôi đang chờ tôi ở ngoài.”
Những người bên cạnh thấy cậu ta mở miệng nói chuyện với Thẩm Tâm, bèn nhỏ giọng bàn tán, nam sinh đánh bóng với Tạ Khai Hoài vừa nãy bỗng đi qua đây, lớn tiếng trêu chọc cậu ta: “Tạ Khai Hoài, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Tạ Khai Hoài xoay người lại, vuốt mái tóc đen: “Bạn của chị tớ, các cậu muốn làm quen à?”
Nam sinh đó hi hi ha ha nói: “Ai không muốn làm quen với cô gái xinh đẹp chứ?”
“Ồ.” Tạ Khai Hoài lạnh nhạt đáp, “Chị tớ là Lý Thù Đường chắc các cậu đã gặp qua rồi nhỉ? Qua cửa ải của chị ấy trước đi, rồi tớ sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen.”
“…” Nghe được cái tên Lý Thù Đường, mấy nam sinh đó lập tức sợ hãi, “Không cần không cần, đã quấy rầy rồi.”
Tuy cô gái này xinh đẹp, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
Tạ Khai Hoài nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Thẩm Tâm: “Đi thôi, tối nay chúng ta ăn gì?”
Thẩm Tâm nghĩ đi theo thằng nhóc này, tùy tiện ăn món gì cũng được: “Đến Bách Hóa Tinh Quang ăn đi, bên kia muốn ăn gì cũng có.”
Tạ Khai Hoài chậc chậc hai tiếng: “Đồ ăn chỗ đó có thể ăn được không? Thế này đi, tôi dẫn chị qua Tiểu Thiên Hạ Cư ăn, hôm nay tôi mời khách.”
Thẩm Tâm: “…”
Đệch! Còn không phải cậu đang tiêu tiền của cha mẹ à, tỏ vẻ cái gì!
Nhưng nếu cậu ta đã nói muốn mời khách, vậy Thẩm Tâm cũng không từ chối. Tri Vị Lâu rất nổi tiếng ở thành phố H, vì rất nhiều nơi khác và cả thành phố A đều có Thiên Hạ Cư tiếng tăm lừng lẫy giống vậy, cho nên mọi người gọi nó một tiếng Tiểu Thiên Hạ Cư.
Hiển nhiên Tri Vị Lâu và Thiên Hạ Cư đều có chỗ giống nhau, là cả hai đều đắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.