Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi
Chương 47
Bản Lật Tử
17/08/2021
Thẩm Tâm nhìn hồ sơ của Âu Dương Thiên, thấy cũng không tệ lắm, nên thông báo anh ta đến phỏng vấn.
Thời gian phỏng vấn là vào ngày thứ hai. Vì công ty vẫn chưa lắp đặt xong nên hẹn địa điểm phỏng vấn ở ngoài. Địa điểm phỏng vấn lần này do Diệp Tri Du chọn. Vì tránh gặp tình huống như lần trước, anh còn cử vài vệ sĩ riêng đến.
Cộng thêm Âu Dương Thiên, Thẩm Tâm nhắn thông báo cho tổng cộng 10 người. Có thể tuyển được một nửa trong số ấy thì cô đã vui lắm rồi.
Sau khi bận việc xong, cô đang định nhắn tin cho Diệp Tri Du bàn chuyện tuyên truyền cho công ty. Tựa như tâm ý tương thông, cô vừa cầm điện thoại lên thì Diệp Tri Du đã gửi nhắn tin cho cô.
Diệp Tri Du: Chiều mai rảnh không em?
Thẩm Tâm: Có anh. Sao vậy?
Diệp Tri Du: Ừ, chẳng phải ba em bảo để chúng ta yêu đương thêm nữa sao? Rủ em đi hẹn hò.
Thẩm Tâm: ……..
Cô thấy đúng là người thường với tổng tài bá đạo không giống nhau mà. Vội đến mức này, mà anh còn nghĩ đến việc hẹn hò.
Diệp Tri Du: Sau khi tan tầm anh đến đón em.
Thẩm Tâm: Mấy giờ anh tan làm?
Diệp Tri Du: Tan làm đúng giờ.
Thẩm Tâm vui vẻ cong môi, gửi tin nhắn cho anh: Chúng ta hẹn gặp nhau ở công ty nhé.
Mấy ngày hôm nay, chiều nào Thẩm Tâm cũng chạy đến công ty. Cô đến xem công ty sửa sang đến đâu rồi, chỉ sợ công nhân lười biếng. Cô làm vậy cũng vừa muốn trông coi vừa muốn giảm bớt công việc cho Diệp Tri Du. Việc sửa sang công ty bên này đã có cô lo liệu, Diệp Tri Du có thể yên tâm hơn.
Chiều hôm sau, cô đến công ty như thường lệ. Việc trang trí được hoàn thành hơn phân nửa rồi. Theo đúng tiến độ thì tầm nửa tháng nữa là xong. Thời gian thi công chỉ đến 6 giờ tối. Đúng 6 giờ thì nhóm công nhân bắt đầu dọn dẹp. Diệp Tri Du cũng đúng giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm hơi bất ngờ một chút, ôm áo khoác đi lên trước, nhìn anh: “Sao anh đến sớm thế? Không phải công ty 6 giờ mới tan làm à?”
Diệp Tri Du cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên nét cười nhẹ: “Sốt ruột đi hẹn hò với em nên tan làm sớm hơn một chút.”
Thẩm Tâm không hiểu sao bị anh làm cho thẹn thùng. Cô mặc áo khoác, cầm lấy túi rồi đi theo anh ra ngoài: “Chúng ta đi hẹn hò ở đâu đây anh?”
Diệp Tri Du nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Em biết nấu cơm không?”
Thẩm Tâm nói rõ: “Biết một chút thôi, nhưng nấu cũng bình thường.”
Diệp Tri Du không đánh giá gì cả, nói với cô: “Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn về nhà nấu đi.”
Ngay bên cạnh là Bách hóa Tinh Quang, rất tiện để vào mua thức ăn. Dù trong siêu thị cũng chẳng có thức ăn gì đặc biệt lắm nhưng cũng may hai người chẳng kén chọn. Lúc đi dạo siêu thị, hai người tiện tay mua rất nhiều đồ ăn, thức uống, đầy ắp cả một xe đẩy rồi đi tính tiền.
Hôm nay Diệp Tri Du không gọi Giản Hàng đi theo, tự anh lái xe chở Thẩm Tâm. Thẩm Tâm ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ Diệp Tri Du chuyên tâm lái xe một lát rồi mới mở miệng hỏi: “Diệp Tri Du, hôm nay trong nhà anh không có ai à? Không phải anh lừa em về nhà gặp phụ huynh đấy chứ?”
Lúc Thẩm Tâm nghe anh bảo về nhà, đã muốn hỏi vấn đề này rồi. Thật ra cũng không phải là cô không muốn. Diệp Tri Du đã gặp ba với anh cô rồi. Nên anh dẫn cô về ra mắt thì cũng đúng thôi.
Vì biết hôm nay Diệp Tri Du hẹn đi hẹn hò nên trước khi ra ngoài Thẩm Tâm đã đặc biệt trang điểm. Quần áo phải thay vài bộ mới chọn được. Cô nghĩ nghĩ thấy bản thân như này đi gặp bố mẹ anh cũng không xem như thất lễ lắm.
Không ngờ khi Diệp Tri Du nghe cô nói vậy thì cúi đầu cười: “Sao, em rất muốn theo anh về nhà ra mắt ba mẹ hả?”
Thẩm Tâm bĩu môi: “Dù sao anh cũng gặp người nhà em rồi. Em chẳng thiệt gì.”
Diệp Tri Du cười, môi nhếch cao hơn chút nữa: “Yên tâm đi. Nếu anh muốn dẫn em về ra mắt ba mẹ thì nhất định sẽ nói với em trước, không lừa gạt đâu.”
Bây giờ Thẩm Tâm mới thấy lạ: “Thế chúng ta về nhà ai vậy?”
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, đáp: “Anh còn một căn nhà ở thành phố A. Nhưng không phải căn nhà sang trọng to lớn như nhà ba mẹ anh đâu, mong em đừng ghét bỏ nó.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tâm nghe được anh còn một căn nhà riêng ở thành phố A. Nhưng cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao ở thành phố H anh đã có vài bất động sản. Cô nở nụ cười với anh, nói: “Em không có chê đâu. Đến anh em cũng nào có ghét bỏ.”
Nhất thời Diệp Tri Du trừng mắt nhìn cô một cái: “Sao lại ghét bỏ anh chứ?”
“Wow, nhiều lắm đó, anh muốn em đếm cho anh không?” Dứt lời, Thẩm Tâm làm bộ chuẩn bị bắt đầu tính tính toán toán. Diệp Tri Du nhanh chóng kêu dừng lại: “Được rồi, em đừng nói nữa. Đừng làm ảnh hưởng đến việc anh lái xe.”
Thẩm Tâm nở nụ cười, buông tay ra, nhìn anh nói: “Diệp Tri Du, lúc anh lái xe đẹp trai lắm luôn á.”
Diệp Tri Du sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại như thường: “Em nói lái xe gì*?”
(Lái xe là từ ngữ mạng ý chỉ đến chủ đề 18+)
Ban đầu Thẩm Tâm nghe không hiểu, đợi đến khi Diệp Tri Du đi qua một cái ngã tư nữa mới phản ứng kịp. Trong nhất thời mặt cô đỏ tới mang tai: “Diệp Tri Du, anh không biết xấu hổ!”
Hai tay Diệp Tri Du nắm vô lăng, lại cúi đầu cười thêm lần nữa.
Cuối cùng Diệp Tri Du lái xe đến một khu nhà cao cấp. Theo như lời anh nói, nhà chỗ này không sang trọng to lớn như khu nhà họ Diệp, nhưng giá cả cũng vẫn làm người ta chùn bước như thế. Đoạn đường trong khu này đều là đồ cao cấp, người mua cũng đều là những người có tiền, Thẩm Tâm cũng đã nghe qua. Cô nhìn khu nhà được xanh hóa đến khéo léo, nói với Diệp Tri Du: “Hoàn cảnh chỗ này cũng không tệ lắm anh nhỉ.”
Diệp Tri Du cất lời: “Ừm, đợi chúng ta kết hôn rồi dọn đến đây ở, em nhé?”
Mặt Thẩm Tâm lại có xu hướng đỏ lên: “Chuyện xa xôi thế này, đến lúc đấy rồi bàn.”
Xa sao? Diệp Tri Du lái xe vào ga ra, đỗ xe vô cùng ổn định: “Thật ra anh cảm thấy sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Thẩm Tâm ra vẻ bình tĩnh, mở cửa xe bước xuống: “Anh luôn lạc quan về bản thân đó.”
Hai người cầm bao lớn bao nhỏ mua từ siêu thị rồi cùng nhau vào nhà. Sau khi sắp xếp đồ đạc vào bếp, Diệp Tri Du mặc kệ chúng, quay đầu hỏi Thẩm Tâm: “Em có muốn đi tham quan nhà trước không?”
Thật ra Thẩm Tâm cũng muốn đi xem nhà, nhưng theo ý Diệp Tri Du, bữa tối hôm nay hai người tự làm. Hầy, cô cảm nhận cái dạ dày rỗng tuếch của bản thân rồi nói với Diệp Tri Du: “Bọn mình cứ nấu cơm trước đã. Ăn cơm xong rồi từ từ xem nhà sau!”
“Cũng được.” Diệp Tri Du nhìn cô, nở nụ cười khó hiểu: “Em đói đến không chịu được rồi à. Lúc nãy mua chút đồ ăn vặt đó, ăn ít lót dạ đi.”
“Được đó.” Thẩm Tâm không khách khí với anh, quay người bóc gói khoai tây chiên ra, cho vài miếng vào trong miệng. Sau đó, cô bắt đầu phân công cùng chuẩn bị cơm tối với Diệp Tri Du.
Diệp Tri Du là một đại thiếu gia cơm bưng nước rót tận miệng, dường như chưa bao giờ vào bếp. Nhưng hôm nay hai người mua nhiều thức ăn như vậy, kiểu gì cũng phải nấu được một bữa cơm tối thôi. Ăn được không thì nói sau.
Anh ở bên cạnh rửa rau, thái rau. Thẩm Tâm đến lúc nước đến chân mới nhảy, lên mạng tìm công thức: “Ừm, nhìn đơn giản phết. Dựa theo các bước thì chắc cũng ổn thôi.”
“Em tự tin vào bản thân nhỉ.” Có lẽ là do phân tâm nói chuyện với Thẩm Tâm, Diệp Tri Du không ngờ lại thái vào ngón tay mình. Thẩm Tâm nghe thấy anh kêu một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy trên ngón tay anh toàn máu là máu, ngay lập tức cầm tay anh: “Sao anh ngốc thế hả? Thái rau còn có thể thái luôn cả ngón tay mình!”
Ngoại trừ lúc đầu có hơi đau ra thì Diệp Tri Du cũng chẳng để ý đến cái vết thương bé tí tẹo ấy: “Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi. May là không phải em thái, nếu không thì anh đau lòng lắm.”
Thẩm Tâm bị anh nói đến mức tim đập thình thịch. Từ khi nào Diệp tiên sinh dẻo miệng thế này? Cô thoáng mất tự nhiên, giúp Diệp Tri Du rửa sạch vết máu, rồi cúi đầu thổi thổi vết thương: “Anh có băng urgo không? Em dán cho anh.”
“Không cần đâu. Vết thương nhỏ ấy mà.” Với động tác này, Diệp Tri Du thuận thế nâng cằm Thẩm Tâm lên, ngay lập tức đảo khách thành chủ. Dường như Thẩm Tâm vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Ngón tay Diệp Tri Du vuốt cằm cô một chút, rồi lại từ từ chuyển đến khuôn mặt mịn màng của cô, dung mạo xinh đẹp, rồi cuối cùng là vành tai nhạy cảm.
Cuối cùng, anh không kiềm chế được, cúi lưng hôn lên môi cô.
Đầu Thẩm Tâm ù đi, vừa lúc nãy không phải còn đang nấu ăn à? Giờ sao nội dung vở kịch lại đột nhiên thổi thành thế này?
Nhưng Diệp Tri Du hôn vô cùng hấp dẫn. Lần trước lúc ở trước cửa nhà cô, anh chỉ hôn nhẹ lên môi, lần này anh bạo dạn hơn nhiều, thậm chí còn đụng đến lưỡi của cô.
Không biết là do thiếu không khí hay là vì trái tim không chịu nổi nhịp đập như đánh trống này, Thẩm Tâm thấy bản thân sắp không đứng được nữa rồi. Dường như Diệp Tri Du biết được, anh đỡ lấy eo cô, từ từ trả lại sự tự do cho đôi môi của cô.
Mặt Thẩm Tâm đỏ rực cả lên, thở gấp gáp. Bình thường thì thể lực cô tốt lắm, lần trước Diệp Tri Du đi leo núi với cô còn khen nữa. Nhưng lúc này, chỉ mới một lát mà cô cảm giác mình như chú cá đang thiếu nước vậy.
Cũng may là trông Diệp Tri Du cũng không khá hơn cô, ngực anh cũng phập phồng dữ dội, quai hàm căng chặt.
Bỗng nhiên anh đưa tay lên che mắt Thẩm Tâm, thở hồn hển: “Em đừng nhìn anh như thế.”
“?” Thẩm Tâm không hiểu gì. Cô nhìn anh như nào cơ???
Diệp Tri Du không nói nữa, nhưng tay vẫn che mắt cô lại. Rốt cục Thẩm Tâm không nhịn được, kéo tay anh mở ra: “Anh có ý gì thế? Em nhìn anh như nào cơ?”
Diệp Tri Du vẫn không trả lời cô, tự mình quay đi chỗ khác, lại tiếp tục cầm dao thái thức ăn: “Không phải em đói bụng sao? Mau nấu cơm tối thôi.”
Thẩm Tâm muốn đá anh một cái quá đi mất. Bỗng nhiên anh hôn cô, xong giờ lại tự mình làm chính nhân quân tử.
Nhưng đúng là cô đói bụng thật, không cãi nhau với anh nữa, xắn tay áo lên bắt đầu xào rau.
Hai người cùng nhau nấu tầm 40 phút, cuối cùng cũng xong. Tay nghề của Thẩm Tâm đúng như lời cô nói, vô cùng bình thường. Nhưng cũng không hề khó ăn. Nếu lúc chụp ảnh thêm tí filter thì cũng dọa được người khác.
Sau khi đặt thức ăn lên bàn, cô cũng làm y như thế thật. Cô photoshop ảnh xong rồi up lên vòng bạn bè, còn thêm ảnh vừa chụp lúc nãy cảnh Diệp Tri Du chuyên tâm thái rau.
Vì cô đứng cạnh anh, nên ảnh cũng là ảnh chụp góc nghiêng từ bên cạnh. Chụp góc nghiêng càng điểm tô lên đường nét khuôn mặt siêu đẹp của anh. Các đường nét mềm mại, mũi cao thẳng, dáng môi xinh đẹp, lại thêm lông mi vừa dài vừa cong.
Đúng là đẹp vô cùng.
Có lẽ là bị vẻ đẹp của Diệp Tri Du hấp dẫn, ngay lập tức có một nhóm người trong vòng bạn bè like cho cô. Còn không ít người hỏi cô anh đẹp trai này là ai dưới phần bình luận.
Thẩm Tâm nghĩ ngợi thấy bản thân cũng nhận nhẫn đính hôn của Diệp Tri Du rồi thì cũng nên cho anh một danh phận. Vì vậy cô lập tức tuyên bố quan hệ của hai người trong vòng bạn bè.
Thẩm Tâm: @All, đây là bạn trai của tôi. Đẹp trai nhỉ [hì hì]
Lần này, Diệp Tri Du là người đầu tiên trả lời lại cô: “Đẹp trai.”
Thẩm Tâm: “……….”
Thời gian phỏng vấn là vào ngày thứ hai. Vì công ty vẫn chưa lắp đặt xong nên hẹn địa điểm phỏng vấn ở ngoài. Địa điểm phỏng vấn lần này do Diệp Tri Du chọn. Vì tránh gặp tình huống như lần trước, anh còn cử vài vệ sĩ riêng đến.
Cộng thêm Âu Dương Thiên, Thẩm Tâm nhắn thông báo cho tổng cộng 10 người. Có thể tuyển được một nửa trong số ấy thì cô đã vui lắm rồi.
Sau khi bận việc xong, cô đang định nhắn tin cho Diệp Tri Du bàn chuyện tuyên truyền cho công ty. Tựa như tâm ý tương thông, cô vừa cầm điện thoại lên thì Diệp Tri Du đã gửi nhắn tin cho cô.
Diệp Tri Du: Chiều mai rảnh không em?
Thẩm Tâm: Có anh. Sao vậy?
Diệp Tri Du: Ừ, chẳng phải ba em bảo để chúng ta yêu đương thêm nữa sao? Rủ em đi hẹn hò.
Thẩm Tâm: ……..
Cô thấy đúng là người thường với tổng tài bá đạo không giống nhau mà. Vội đến mức này, mà anh còn nghĩ đến việc hẹn hò.
Diệp Tri Du: Sau khi tan tầm anh đến đón em.
Thẩm Tâm: Mấy giờ anh tan làm?
Diệp Tri Du: Tan làm đúng giờ.
Thẩm Tâm vui vẻ cong môi, gửi tin nhắn cho anh: Chúng ta hẹn gặp nhau ở công ty nhé.
Mấy ngày hôm nay, chiều nào Thẩm Tâm cũng chạy đến công ty. Cô đến xem công ty sửa sang đến đâu rồi, chỉ sợ công nhân lười biếng. Cô làm vậy cũng vừa muốn trông coi vừa muốn giảm bớt công việc cho Diệp Tri Du. Việc sửa sang công ty bên này đã có cô lo liệu, Diệp Tri Du có thể yên tâm hơn.
Chiều hôm sau, cô đến công ty như thường lệ. Việc trang trí được hoàn thành hơn phân nửa rồi. Theo đúng tiến độ thì tầm nửa tháng nữa là xong. Thời gian thi công chỉ đến 6 giờ tối. Đúng 6 giờ thì nhóm công nhân bắt đầu dọn dẹp. Diệp Tri Du cũng đúng giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm hơi bất ngờ một chút, ôm áo khoác đi lên trước, nhìn anh: “Sao anh đến sớm thế? Không phải công ty 6 giờ mới tan làm à?”
Diệp Tri Du cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên nét cười nhẹ: “Sốt ruột đi hẹn hò với em nên tan làm sớm hơn một chút.”
Thẩm Tâm không hiểu sao bị anh làm cho thẹn thùng. Cô mặc áo khoác, cầm lấy túi rồi đi theo anh ra ngoài: “Chúng ta đi hẹn hò ở đâu đây anh?”
Diệp Tri Du nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Em biết nấu cơm không?”
Thẩm Tâm nói rõ: “Biết một chút thôi, nhưng nấu cũng bình thường.”
Diệp Tri Du không đánh giá gì cả, nói với cô: “Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn về nhà nấu đi.”
Ngay bên cạnh là Bách hóa Tinh Quang, rất tiện để vào mua thức ăn. Dù trong siêu thị cũng chẳng có thức ăn gì đặc biệt lắm nhưng cũng may hai người chẳng kén chọn. Lúc đi dạo siêu thị, hai người tiện tay mua rất nhiều đồ ăn, thức uống, đầy ắp cả một xe đẩy rồi đi tính tiền.
Hôm nay Diệp Tri Du không gọi Giản Hàng đi theo, tự anh lái xe chở Thẩm Tâm. Thẩm Tâm ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ Diệp Tri Du chuyên tâm lái xe một lát rồi mới mở miệng hỏi: “Diệp Tri Du, hôm nay trong nhà anh không có ai à? Không phải anh lừa em về nhà gặp phụ huynh đấy chứ?”
Lúc Thẩm Tâm nghe anh bảo về nhà, đã muốn hỏi vấn đề này rồi. Thật ra cũng không phải là cô không muốn. Diệp Tri Du đã gặp ba với anh cô rồi. Nên anh dẫn cô về ra mắt thì cũng đúng thôi.
Vì biết hôm nay Diệp Tri Du hẹn đi hẹn hò nên trước khi ra ngoài Thẩm Tâm đã đặc biệt trang điểm. Quần áo phải thay vài bộ mới chọn được. Cô nghĩ nghĩ thấy bản thân như này đi gặp bố mẹ anh cũng không xem như thất lễ lắm.
Không ngờ khi Diệp Tri Du nghe cô nói vậy thì cúi đầu cười: “Sao, em rất muốn theo anh về nhà ra mắt ba mẹ hả?”
Thẩm Tâm bĩu môi: “Dù sao anh cũng gặp người nhà em rồi. Em chẳng thiệt gì.”
Diệp Tri Du cười, môi nhếch cao hơn chút nữa: “Yên tâm đi. Nếu anh muốn dẫn em về ra mắt ba mẹ thì nhất định sẽ nói với em trước, không lừa gạt đâu.”
Bây giờ Thẩm Tâm mới thấy lạ: “Thế chúng ta về nhà ai vậy?”
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, đáp: “Anh còn một căn nhà ở thành phố A. Nhưng không phải căn nhà sang trọng to lớn như nhà ba mẹ anh đâu, mong em đừng ghét bỏ nó.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tâm nghe được anh còn một căn nhà riêng ở thành phố A. Nhưng cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao ở thành phố H anh đã có vài bất động sản. Cô nở nụ cười với anh, nói: “Em không có chê đâu. Đến anh em cũng nào có ghét bỏ.”
Nhất thời Diệp Tri Du trừng mắt nhìn cô một cái: “Sao lại ghét bỏ anh chứ?”
“Wow, nhiều lắm đó, anh muốn em đếm cho anh không?” Dứt lời, Thẩm Tâm làm bộ chuẩn bị bắt đầu tính tính toán toán. Diệp Tri Du nhanh chóng kêu dừng lại: “Được rồi, em đừng nói nữa. Đừng làm ảnh hưởng đến việc anh lái xe.”
Thẩm Tâm nở nụ cười, buông tay ra, nhìn anh nói: “Diệp Tri Du, lúc anh lái xe đẹp trai lắm luôn á.”
Diệp Tri Du sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại như thường: “Em nói lái xe gì*?”
(Lái xe là từ ngữ mạng ý chỉ đến chủ đề 18+)
Ban đầu Thẩm Tâm nghe không hiểu, đợi đến khi Diệp Tri Du đi qua một cái ngã tư nữa mới phản ứng kịp. Trong nhất thời mặt cô đỏ tới mang tai: “Diệp Tri Du, anh không biết xấu hổ!”
Hai tay Diệp Tri Du nắm vô lăng, lại cúi đầu cười thêm lần nữa.
Cuối cùng Diệp Tri Du lái xe đến một khu nhà cao cấp. Theo như lời anh nói, nhà chỗ này không sang trọng to lớn như khu nhà họ Diệp, nhưng giá cả cũng vẫn làm người ta chùn bước như thế. Đoạn đường trong khu này đều là đồ cao cấp, người mua cũng đều là những người có tiền, Thẩm Tâm cũng đã nghe qua. Cô nhìn khu nhà được xanh hóa đến khéo léo, nói với Diệp Tri Du: “Hoàn cảnh chỗ này cũng không tệ lắm anh nhỉ.”
Diệp Tri Du cất lời: “Ừm, đợi chúng ta kết hôn rồi dọn đến đây ở, em nhé?”
Mặt Thẩm Tâm lại có xu hướng đỏ lên: “Chuyện xa xôi thế này, đến lúc đấy rồi bàn.”
Xa sao? Diệp Tri Du lái xe vào ga ra, đỗ xe vô cùng ổn định: “Thật ra anh cảm thấy sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Thẩm Tâm ra vẻ bình tĩnh, mở cửa xe bước xuống: “Anh luôn lạc quan về bản thân đó.”
Hai người cầm bao lớn bao nhỏ mua từ siêu thị rồi cùng nhau vào nhà. Sau khi sắp xếp đồ đạc vào bếp, Diệp Tri Du mặc kệ chúng, quay đầu hỏi Thẩm Tâm: “Em có muốn đi tham quan nhà trước không?”
Thật ra Thẩm Tâm cũng muốn đi xem nhà, nhưng theo ý Diệp Tri Du, bữa tối hôm nay hai người tự làm. Hầy, cô cảm nhận cái dạ dày rỗng tuếch của bản thân rồi nói với Diệp Tri Du: “Bọn mình cứ nấu cơm trước đã. Ăn cơm xong rồi từ từ xem nhà sau!”
“Cũng được.” Diệp Tri Du nhìn cô, nở nụ cười khó hiểu: “Em đói đến không chịu được rồi à. Lúc nãy mua chút đồ ăn vặt đó, ăn ít lót dạ đi.”
“Được đó.” Thẩm Tâm không khách khí với anh, quay người bóc gói khoai tây chiên ra, cho vài miếng vào trong miệng. Sau đó, cô bắt đầu phân công cùng chuẩn bị cơm tối với Diệp Tri Du.
Diệp Tri Du là một đại thiếu gia cơm bưng nước rót tận miệng, dường như chưa bao giờ vào bếp. Nhưng hôm nay hai người mua nhiều thức ăn như vậy, kiểu gì cũng phải nấu được một bữa cơm tối thôi. Ăn được không thì nói sau.
Anh ở bên cạnh rửa rau, thái rau. Thẩm Tâm đến lúc nước đến chân mới nhảy, lên mạng tìm công thức: “Ừm, nhìn đơn giản phết. Dựa theo các bước thì chắc cũng ổn thôi.”
“Em tự tin vào bản thân nhỉ.” Có lẽ là do phân tâm nói chuyện với Thẩm Tâm, Diệp Tri Du không ngờ lại thái vào ngón tay mình. Thẩm Tâm nghe thấy anh kêu một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy trên ngón tay anh toàn máu là máu, ngay lập tức cầm tay anh: “Sao anh ngốc thế hả? Thái rau còn có thể thái luôn cả ngón tay mình!”
Ngoại trừ lúc đầu có hơi đau ra thì Diệp Tri Du cũng chẳng để ý đến cái vết thương bé tí tẹo ấy: “Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi. May là không phải em thái, nếu không thì anh đau lòng lắm.”
Thẩm Tâm bị anh nói đến mức tim đập thình thịch. Từ khi nào Diệp tiên sinh dẻo miệng thế này? Cô thoáng mất tự nhiên, giúp Diệp Tri Du rửa sạch vết máu, rồi cúi đầu thổi thổi vết thương: “Anh có băng urgo không? Em dán cho anh.”
“Không cần đâu. Vết thương nhỏ ấy mà.” Với động tác này, Diệp Tri Du thuận thế nâng cằm Thẩm Tâm lên, ngay lập tức đảo khách thành chủ. Dường như Thẩm Tâm vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Ngón tay Diệp Tri Du vuốt cằm cô một chút, rồi lại từ từ chuyển đến khuôn mặt mịn màng của cô, dung mạo xinh đẹp, rồi cuối cùng là vành tai nhạy cảm.
Cuối cùng, anh không kiềm chế được, cúi lưng hôn lên môi cô.
Đầu Thẩm Tâm ù đi, vừa lúc nãy không phải còn đang nấu ăn à? Giờ sao nội dung vở kịch lại đột nhiên thổi thành thế này?
Nhưng Diệp Tri Du hôn vô cùng hấp dẫn. Lần trước lúc ở trước cửa nhà cô, anh chỉ hôn nhẹ lên môi, lần này anh bạo dạn hơn nhiều, thậm chí còn đụng đến lưỡi của cô.
Không biết là do thiếu không khí hay là vì trái tim không chịu nổi nhịp đập như đánh trống này, Thẩm Tâm thấy bản thân sắp không đứng được nữa rồi. Dường như Diệp Tri Du biết được, anh đỡ lấy eo cô, từ từ trả lại sự tự do cho đôi môi của cô.
Mặt Thẩm Tâm đỏ rực cả lên, thở gấp gáp. Bình thường thì thể lực cô tốt lắm, lần trước Diệp Tri Du đi leo núi với cô còn khen nữa. Nhưng lúc này, chỉ mới một lát mà cô cảm giác mình như chú cá đang thiếu nước vậy.
Cũng may là trông Diệp Tri Du cũng không khá hơn cô, ngực anh cũng phập phồng dữ dội, quai hàm căng chặt.
Bỗng nhiên anh đưa tay lên che mắt Thẩm Tâm, thở hồn hển: “Em đừng nhìn anh như thế.”
“?” Thẩm Tâm không hiểu gì. Cô nhìn anh như nào cơ???
Diệp Tri Du không nói nữa, nhưng tay vẫn che mắt cô lại. Rốt cục Thẩm Tâm không nhịn được, kéo tay anh mở ra: “Anh có ý gì thế? Em nhìn anh như nào cơ?”
Diệp Tri Du vẫn không trả lời cô, tự mình quay đi chỗ khác, lại tiếp tục cầm dao thái thức ăn: “Không phải em đói bụng sao? Mau nấu cơm tối thôi.”
Thẩm Tâm muốn đá anh một cái quá đi mất. Bỗng nhiên anh hôn cô, xong giờ lại tự mình làm chính nhân quân tử.
Nhưng đúng là cô đói bụng thật, không cãi nhau với anh nữa, xắn tay áo lên bắt đầu xào rau.
Hai người cùng nhau nấu tầm 40 phút, cuối cùng cũng xong. Tay nghề của Thẩm Tâm đúng như lời cô nói, vô cùng bình thường. Nhưng cũng không hề khó ăn. Nếu lúc chụp ảnh thêm tí filter thì cũng dọa được người khác.
Sau khi đặt thức ăn lên bàn, cô cũng làm y như thế thật. Cô photoshop ảnh xong rồi up lên vòng bạn bè, còn thêm ảnh vừa chụp lúc nãy cảnh Diệp Tri Du chuyên tâm thái rau.
Vì cô đứng cạnh anh, nên ảnh cũng là ảnh chụp góc nghiêng từ bên cạnh. Chụp góc nghiêng càng điểm tô lên đường nét khuôn mặt siêu đẹp của anh. Các đường nét mềm mại, mũi cao thẳng, dáng môi xinh đẹp, lại thêm lông mi vừa dài vừa cong.
Đúng là đẹp vô cùng.
Có lẽ là bị vẻ đẹp của Diệp Tri Du hấp dẫn, ngay lập tức có một nhóm người trong vòng bạn bè like cho cô. Còn không ít người hỏi cô anh đẹp trai này là ai dưới phần bình luận.
Thẩm Tâm nghĩ ngợi thấy bản thân cũng nhận nhẫn đính hôn của Diệp Tri Du rồi thì cũng nên cho anh một danh phận. Vì vậy cô lập tức tuyên bố quan hệ của hai người trong vòng bạn bè.
Thẩm Tâm: @All, đây là bạn trai của tôi. Đẹp trai nhỉ [hì hì]
Lần này, Diệp Tri Du là người đầu tiên trả lời lại cô: “Đẹp trai.”
Thẩm Tâm: “……….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.