Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi
Chương 57: Hoàn chính văn
Bản Lật Tử
17/08/2021
Bây giờ mỗi khi Thẩm Tâm nhớ lại cảnh Diệp Tri Du hôn mình ngày hôm đó thì mặt sẽ bất giác nóng lên.
Cô và Diệp Tri Du đã bên nhau được một khoảng thời gian, hai người từng hôn nhiều lần, nhưng vẫn chưa tiến thêm bước nữa. Ngày hôm đó trong phòng Diệp Tri Du, còn ngồi trên giường của anh, cô cứ nghĩ Diệp Tri Du bảo mình đến để làm cái gì đó…
Tại sao trong lòng cô luôn có cảm giác tiếc nuối ấy nhờ??
Cô nhất định bị người phụ nữ Lý Thù Đường dạy hư rồi.
Chung quy hôm đó Diệp Tri Du hôn cô một lúc thì người gác cổng, Thẩm Vọng, giục cô về nhà sớm. Dạo gần đây Thẩm Tâm nghĩ kỹ chuyện này, cô sợ hôm đó Diệp Tri Du thật sự không phải không muốn làm gì, chỉ là thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, e là muốn làm cũng không được.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Thẩm Tâm không nhịn được buồn cười.
May thay thời tiết dần ấm hơn, thân thể Diệp Tri Du đã hồi phục tốt, còn hôn lễ của hai người cũng được chuẩn bị đâu vào đấy.
Đoạn video quảng cáo về công ty mang lại hiệu quả rất tốt, ngoại trừ việc số lượng người ứng tuyển tăng cao thì khách hàng hỏi thăm về tour du lịch ở công ty rất nhiều, nhóm khách hàng đầu tiên đã trải nghiệm xong, đồng thời viết đánh giá về họ rất tốt.
Thẩm Tâm nhìn thấy mọi người cùng làm việc cực khổ nhận được lời khen ngợi thì tất nhiên rất vui, tuy nhiên có điều hơi đau đầu là khách hàng hỏi thăm ngày càng nhiều, công ty còn phải tuyển thêm người mới nữa.
Hiện tại Thẩm Tâm không cần phải tự mình đi phỏng vấn, thỉnh thoảng cô sẽ đến xem. Hôm nay lúc cô đi bộ đến công ty thì gặp một người không ngờ đến.
Âu Dương Thiên
Thẩm Tâm vẫn còn chút áy náy với Âu Dương Thiên, dù sao năng lực làm việc của anh ta rất xuất sắc, công ty sa thải anh ta chỉ vì làm theo ý của Diệp tổng thôi… Gặp lại Âu Dương Thiên, Thẩm Tâm không biết phải chào hỏi với anh ta thế nào.
Âu Dương Thiên thấy cô, giống như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta chủ động bắt chuyện trước: “Thẩm tổng đã lâu không gặp.”
“Ha ha, đã lâu không gặp rồi.” Thẩm Tâm cố để bản thân cười trông tự nhiên nhất, “Hôm nay anh đến đây có việc gì không?”
Âu Dương Thiên đáp: “Tôi muốn đến Tâm Du phỏng vấn lần nữa, không biết có được không nhỉ?”
Thẩm Tâm ngớ ra, cô thật sự không ngờ Âu Dương Thiên còn muốn quay về. Cô không đồng ý ngay, Âu Dương Thiên cũng không bắt buộc cô, anh ta lịch sự cười nói: “Thẩm tổng, có vài việc tôi muốn nói với cô, không biết cô có rảnh không? Sẽ không mất nhiều thì giờ đâu.”
Thẩm Tâm gật đầu, bảo anh ta vào phòng khách trong công ty: “Chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Cô nhờ tiếp tân rót cho mình hai cốc nước, ngồi đối diện với Âu Dương Thiên trên ghế sofa. “Anh định nói gì với tôi?”
Âu Dương Thiên nhìn ly nước trước mặt một lúc mới lên tiếng: “Thật ra tôi có quen biết Lý Mộc Dao.”
Thẩm Tâm suýt nữa đã bị sặc nước, cô vội nuốt ngụm nước, nói: “Lý Mộc Dao trong lời của anh là minh tinh Lý Mộc Dao đó sao?”
“Đúng vậy.” Ban đầu Âu Dương Thiên nghi Diệp Tri Du biết việc giữa anh ta và Lý Mộc Dao, nhưng với phản ứng hiện tại của Thẩm Tâm thì họ không biết gì cả, “Tôi đến Tâm Du xin việc là do Lý Mộc Dao yêu cầu.”
“Tại sao lại thế?” Thẩm Tâm cảm thấy quá lạ, chẳng lẽ Lý Mộc Dao biết công ty mình thiếu người nên cử nhân tài đến à.
Âu Dương Thiên nhìn cô một lúc rồi nói: “Cô ta muốn lợi dụng tôi để phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Diệp tổng, nhưng sau khi ăn lẩu với cô xong thì biết cô không có suy nghĩ gì với mình.”
Thẩm Tâm: “…”
Còn không thì sao nào?
Lúc này cô mới hiểu ra, hóa ra Lý Mộc Dao muốn dùng mỹ nam kế à? Trong lòng cô đang mắng chửi Lý Mộc Dao thì Diệp Tri Du bước ra khỏi thang máy.
Dạo gần đây anh đã hoàn toàn khỏe mạnh, nghe nói hôm nay Thẩm Tâm đến công ty xem phỏng vấn nên muốn đến cùng cô.
Kết quả anh đã thấy được cái gì? Thẩm Tâm uống trà tám chuyện với Âu Dương Thiên trong phòng khách.
Phòng khách của công ty dùng kính trong suốt làm vách ngăn, bên trong làm gì là bên ngoài xem được hết, Diệp Tri Du cau mày, bước về phía phòng khách và đẩy cửa ra: “Hai người đang làm gì hả?”
Thẩm Tâm và Âu Dương Thiên đều không ngờ Diệp Tri Du xuất hiện đột ngột thế này, Diệp Tri Du không đợi được câu trả lời, đi thẳng đến trước mặt Âu Dương Thiên, nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Tôi nhớ công ty đã đuổi việc anh rồi mà, anh còn đến đây làm gì?”
Thái độ này của anh khiến Âu Dương Thiên bật cười: “Diệp tổng đừng dùng dáng vẻ bắt gian tại trận như thế này chứ?”
Diệp Tri Du nhíu mày chặt hơn nữa: “Bắt gian à?”
“Không phải không phải, Âu Dương Thiên tới nói xin lỗi với em thôi.” Thẩm Tâm biết Diệp Tri Du có địch ý với Âu Dương Thiên, hơn nữa cô đã cảm nhận qua lửa ghen của Diệp tiên sinh, nên vội đứng lên giải thích với anh.
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, dường như không hiểu: “Nói xin lỗi chuyện gì?” Vừa dứt lời sắc mặt của anh căng thẳng hơn nữa: “Anh ta đã làm gì em?”
“…Anh ta không làm gì em cả.” Thẩm Tâm thật cạn lời, “Anh ta chỉ nói ngày trước Lý Mộc Dao cử anh ta đến phỏng vấn.”
“Lý Mộc Dao?” Diệp Tri Du cười lạnh lùng, rốt cuộc người phụ nữ Lý Mộc Dao đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng mình? Quay phim rảnh lắm sao?
“Cô ta bảo anh tới làm gì?” Diệp Tri Du hỏi.
Thẩm Tâm vội cướp lời Âu Dương Thiên, nói: “Đơn giản chỉ muốn ly gián chúng ta.”
Diệp Tri Du nhíu mày không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nhìn Âu Dương Thiên nói: “Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh có thể đi được rồi.”
Thẩm Tâm: “…”
May thay cô chưa nói cả chuyện Âu Dương Thiên muốn xin phỏng vấn lần nữa.
Âu Dương Thiên hiểu Diệp Tri Du không thể nào chấp nhận mình nên cười xòa, đứng dậy rời đi: “Xin lỗi đã làm phiền hai người.”
Sau khi Âu Dương Thiên rời đi, sắc mặt của Diệp Tri Du vẫn không thể nào tốt lên, Thẩm Tâm cười kéo tay anh, nịnh nọt nói: “Người ta đã đi rồi, đừng tức giận nữa mà. Nhưng sao hôm nay anh lại đến đây?”
Diệp Tri Du hừ một tiếng, nhưng không lấy tay Thẩm Tâm ra: “Anh không đến làm sao bắt gặp cảnh hai người ngồi đây tám chuyện hử?”
Thẩm Tâm cố ý nói khoa trương hơn: “Ôi nghiêm khắc vậy sao, đến cả việc tám chuyện cũng không được nữa hả?”
“Không được.” Diệp Tri Du trả lời chắc như đinh đóng cột, “Anh không thích tên đó.”
Thẩm Tâm nói: “Thật trùng hợp, em cũng không thích anh ta.”
Diệp Tri Du nhìn cô một cái, không thể không thừa nhận câu này đã lấy được lòng anh: “Em thật biết cách dỗ anh đấy.”
Thẩm Tâm bị anh trêu: “Anh không biết xấu hổ còn nói vậy, các cặp đôi khác đều là bạn trai dỗ bạn gái đó.”
Tuy nhiên Diệp tiên sinh thật sự rất dễ dỗ dành.
Ánh mắt của Diệp Tri Du được dỗ dành trìu mến nhìn cô: “Vậy em muốn anh dỗ em thế nào? Đút em ăn nho nữa nhé?”
Hôn quân Thẩm Tâm động lòng lần nữa: “Anh vừa nói thế thì em lại muốn ghê.” Vừa nói xong cô lên mặt ngay: “Tiểu Diệp ơi, em nghĩ trái cây có rất nhiều loại, mình không chỉ nên ăn mỗi nho đâu, sau này có thể ăn trái khác nhỉ.”
“Được thôi, em muốn ăn gì anh cũng đút em hết.” Diệp Tri Du vui vẻ đồng ý, nhìn cô cười: “Anh đã bàn với cha rồi, chuẩn bị sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân.”
“Hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân?” Thẩm Tâm nghi hoặc nhìn anh, “Nhưng bây giờ công ty nhiều việc, có thời gian cho hai ta đi không?”
Diệp Tri Du ra vẻ dĩ nhiên: “Tất nhiên là có, bởi vì hai ta là ông bà chủ mà.”
Tốt lắm. Thẩm Tâm mỉm cười, có khi nào đợi hai ông bà chủ đi du lịch về thì công ty vỡ nợ không?
Diệp Tri Du xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Em đừng lo, chúng ta chỉ đi một tuần thôi, hơn nữa công ty bỏ tiền ra thuê nhiều người không phải để họ ăn cơm chùa.”
Thẩm Tâm ngẫm nghĩ một lúc, do dự nói: “Vậy thì hay quá, nhưng hai đứa mình đi du lịch có cần thuê một đoàn đội quay chụp chuyên nghiệp không? Lịch trình du lịch mình cũng tự lập ra, sau đó quay chụp lại cả một chuyến đi, sau này mang về làm quảng cáo cho công ty luôn.
Diệp Tri Du: “…”
Bao giờ cô mới có thể bỏ cái công việc đáng chết này ra khỏi cái đầu nhỏ đây nhỉ??
Diệp Tri Du nhìn cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đó là chuyến du lịch trăng mật trước kết hôn của hai chúng ta, em chỉ cần nghĩ đến một mình anh là được rồi.”
Không biết nguyên nhân do lúc anh nói câu này quá tình cảm hay do ánh mắt của anh quá hấp dẫn, Thẩm Tâm đột nhiên đỏ mặt.
Bên ngoài phòng tiếp khách, các nhân viên đều đang giả vờ tập trung làm việc, vô số lần giả vờ “đi ngang qua” phòng khách để nghe ngóng ông bà chủ nói chuyện yêu đương.
Nhắc đến cái này, tên công ty là Tâm Du nha…Đúng là phát thức ăn cho chó mà!
Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đi hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân vào đầu xuân, lịch trình do hai người tự lập. Thẩm Tâm vẫn không buông bỏ ý tưởng thuê đoàn đội quay chụp cả hành trình, dĩ nhiên lần nào cũng bị Diệp Tri Du vô tình từ chối.
Hôm lên máy bay thời tiết rất đẹp, ánh nắng đầu xuân không gay gắt, sưởi nắng rất dễ chịu. Thẩm Tâm và Diệp Tri Du ngồi xe đến sân bay, trong lòng Thẩm Tâm đang hiện lên mấy câu nói của Lý Thù Đường vào hôm qua.
“Hưởng tuần trăng mật trước hôn nha đó nhaaaaa”
“Hai người ở một phòng phải không?”
“Cô nam quả nữ đi du lịch cùng nhau, cậu sẽ không nghỉ chỉ đi du lịch bình thường thôi đúng không nào?”
“Nhớ phải làm đầy đủ các biện pháp phòng tránh nha, không thôi mặc áo cưới xấu lắm đó!”
Thẩm Tâm: “…”
Bây giờ phải làm sao mới đẩy hết mấy câu nói xấu xa của Lý Thù Đường ra khỏi đầu đây!
“Đến nơi rồi.” Âm thanh của Diệp Tri Du đột nhiên vang lên kéo Thẩm Tâm quay về thực tại.
“Vâng ạ.” Thẩm Tâm theo Diệp Tri Du xuống xe, dáng vẻ hơi mất hồn. Diệp Tri Du xách hành lý, nhìn Thẩm Tâm: “Em sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế này?”
Anh vừa nói vừa sờ gò má Thẩm Tâm, rồi lập tức cau mày: “Nóng quá, em không khỏe chỗ nào hả?”
Thẩm Tâm vội né tránh bàn tay của anh, nói năng không rõ ràng: “Không sao cả, do em nghĩ sắp được đi du lịch nên phấn khích quá thôi!”
“…” Diệp Tri Du im lặng nhìn cô, “Hình như trước đây em làm hướng dẫn viên du lịch mà nhỉ?”
Thẩm Tâm: “…”
Hướng dẫn viên du lịch thì sao? Hướng dẫn viên du lịch thì không thể phấn khích à!
Diệp Tri Du nhìn biểu cảm của cô thì không nhịn được bật cười.
Một chiếc may bay bay ngang qua trên nền trời, Diệp Tri Du ngẩng đầu nhìn. Hôm nay trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ nhưng không chói mắt, đẹp như vậy là tốt.
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn theo anh, nhớ đến buổi tối không lâu trước đây, cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Diệp tiên sinh, không lẽ anh định nói hôm nay ánh nắng thật đẹp đấy chứ?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Tâm đang mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên người cô khiến cô trông lung linh hơn.
“Thẩm Tâm.” Diệp Tri Du gọi tên cô.
“Vâng?” Thẩm Tâm dời mắt sang nhìn anh.
Khi ánh mắt cô va vào ánh mắt mình, Diệp Tri Du không kiềm được cong môi: “Anh lại muốn tỏ tình với em.”
“…Àaaa” Thẩm Tâm không được tự nhiên à một tiếng rồi nghiêm nghị nói: “Vậy anh tỏ tình đi, em nghe đây.”
Diệp Tri Du mỉm cười, trong mắt đều là hình bóng của cô.
“Anh yêu em.”
Cô và Diệp Tri Du đã bên nhau được một khoảng thời gian, hai người từng hôn nhiều lần, nhưng vẫn chưa tiến thêm bước nữa. Ngày hôm đó trong phòng Diệp Tri Du, còn ngồi trên giường của anh, cô cứ nghĩ Diệp Tri Du bảo mình đến để làm cái gì đó…
Tại sao trong lòng cô luôn có cảm giác tiếc nuối ấy nhờ??
Cô nhất định bị người phụ nữ Lý Thù Đường dạy hư rồi.
Chung quy hôm đó Diệp Tri Du hôn cô một lúc thì người gác cổng, Thẩm Vọng, giục cô về nhà sớm. Dạo gần đây Thẩm Tâm nghĩ kỹ chuyện này, cô sợ hôm đó Diệp Tri Du thật sự không phải không muốn làm gì, chỉ là thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, e là muốn làm cũng không được.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Thẩm Tâm không nhịn được buồn cười.
May thay thời tiết dần ấm hơn, thân thể Diệp Tri Du đã hồi phục tốt, còn hôn lễ của hai người cũng được chuẩn bị đâu vào đấy.
Đoạn video quảng cáo về công ty mang lại hiệu quả rất tốt, ngoại trừ việc số lượng người ứng tuyển tăng cao thì khách hàng hỏi thăm về tour du lịch ở công ty rất nhiều, nhóm khách hàng đầu tiên đã trải nghiệm xong, đồng thời viết đánh giá về họ rất tốt.
Thẩm Tâm nhìn thấy mọi người cùng làm việc cực khổ nhận được lời khen ngợi thì tất nhiên rất vui, tuy nhiên có điều hơi đau đầu là khách hàng hỏi thăm ngày càng nhiều, công ty còn phải tuyển thêm người mới nữa.
Hiện tại Thẩm Tâm không cần phải tự mình đi phỏng vấn, thỉnh thoảng cô sẽ đến xem. Hôm nay lúc cô đi bộ đến công ty thì gặp một người không ngờ đến.
Âu Dương Thiên
Thẩm Tâm vẫn còn chút áy náy với Âu Dương Thiên, dù sao năng lực làm việc của anh ta rất xuất sắc, công ty sa thải anh ta chỉ vì làm theo ý của Diệp tổng thôi… Gặp lại Âu Dương Thiên, Thẩm Tâm không biết phải chào hỏi với anh ta thế nào.
Âu Dương Thiên thấy cô, giống như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta chủ động bắt chuyện trước: “Thẩm tổng đã lâu không gặp.”
“Ha ha, đã lâu không gặp rồi.” Thẩm Tâm cố để bản thân cười trông tự nhiên nhất, “Hôm nay anh đến đây có việc gì không?”
Âu Dương Thiên đáp: “Tôi muốn đến Tâm Du phỏng vấn lần nữa, không biết có được không nhỉ?”
Thẩm Tâm ngớ ra, cô thật sự không ngờ Âu Dương Thiên còn muốn quay về. Cô không đồng ý ngay, Âu Dương Thiên cũng không bắt buộc cô, anh ta lịch sự cười nói: “Thẩm tổng, có vài việc tôi muốn nói với cô, không biết cô có rảnh không? Sẽ không mất nhiều thì giờ đâu.”
Thẩm Tâm gật đầu, bảo anh ta vào phòng khách trong công ty: “Chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Cô nhờ tiếp tân rót cho mình hai cốc nước, ngồi đối diện với Âu Dương Thiên trên ghế sofa. “Anh định nói gì với tôi?”
Âu Dương Thiên nhìn ly nước trước mặt một lúc mới lên tiếng: “Thật ra tôi có quen biết Lý Mộc Dao.”
Thẩm Tâm suýt nữa đã bị sặc nước, cô vội nuốt ngụm nước, nói: “Lý Mộc Dao trong lời của anh là minh tinh Lý Mộc Dao đó sao?”
“Đúng vậy.” Ban đầu Âu Dương Thiên nghi Diệp Tri Du biết việc giữa anh ta và Lý Mộc Dao, nhưng với phản ứng hiện tại của Thẩm Tâm thì họ không biết gì cả, “Tôi đến Tâm Du xin việc là do Lý Mộc Dao yêu cầu.”
“Tại sao lại thế?” Thẩm Tâm cảm thấy quá lạ, chẳng lẽ Lý Mộc Dao biết công ty mình thiếu người nên cử nhân tài đến à.
Âu Dương Thiên nhìn cô một lúc rồi nói: “Cô ta muốn lợi dụng tôi để phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Diệp tổng, nhưng sau khi ăn lẩu với cô xong thì biết cô không có suy nghĩ gì với mình.”
Thẩm Tâm: “…”
Còn không thì sao nào?
Lúc này cô mới hiểu ra, hóa ra Lý Mộc Dao muốn dùng mỹ nam kế à? Trong lòng cô đang mắng chửi Lý Mộc Dao thì Diệp Tri Du bước ra khỏi thang máy.
Dạo gần đây anh đã hoàn toàn khỏe mạnh, nghe nói hôm nay Thẩm Tâm đến công ty xem phỏng vấn nên muốn đến cùng cô.
Kết quả anh đã thấy được cái gì? Thẩm Tâm uống trà tám chuyện với Âu Dương Thiên trong phòng khách.
Phòng khách của công ty dùng kính trong suốt làm vách ngăn, bên trong làm gì là bên ngoài xem được hết, Diệp Tri Du cau mày, bước về phía phòng khách và đẩy cửa ra: “Hai người đang làm gì hả?”
Thẩm Tâm và Âu Dương Thiên đều không ngờ Diệp Tri Du xuất hiện đột ngột thế này, Diệp Tri Du không đợi được câu trả lời, đi thẳng đến trước mặt Âu Dương Thiên, nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Tôi nhớ công ty đã đuổi việc anh rồi mà, anh còn đến đây làm gì?”
Thái độ này của anh khiến Âu Dương Thiên bật cười: “Diệp tổng đừng dùng dáng vẻ bắt gian tại trận như thế này chứ?”
Diệp Tri Du nhíu mày chặt hơn nữa: “Bắt gian à?”
“Không phải không phải, Âu Dương Thiên tới nói xin lỗi với em thôi.” Thẩm Tâm biết Diệp Tri Du có địch ý với Âu Dương Thiên, hơn nữa cô đã cảm nhận qua lửa ghen của Diệp tiên sinh, nên vội đứng lên giải thích với anh.
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, dường như không hiểu: “Nói xin lỗi chuyện gì?” Vừa dứt lời sắc mặt của anh căng thẳng hơn nữa: “Anh ta đã làm gì em?”
“…Anh ta không làm gì em cả.” Thẩm Tâm thật cạn lời, “Anh ta chỉ nói ngày trước Lý Mộc Dao cử anh ta đến phỏng vấn.”
“Lý Mộc Dao?” Diệp Tri Du cười lạnh lùng, rốt cuộc người phụ nữ Lý Mộc Dao đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng mình? Quay phim rảnh lắm sao?
“Cô ta bảo anh tới làm gì?” Diệp Tri Du hỏi.
Thẩm Tâm vội cướp lời Âu Dương Thiên, nói: “Đơn giản chỉ muốn ly gián chúng ta.”
Diệp Tri Du nhíu mày không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nhìn Âu Dương Thiên nói: “Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh có thể đi được rồi.”
Thẩm Tâm: “…”
May thay cô chưa nói cả chuyện Âu Dương Thiên muốn xin phỏng vấn lần nữa.
Âu Dương Thiên hiểu Diệp Tri Du không thể nào chấp nhận mình nên cười xòa, đứng dậy rời đi: “Xin lỗi đã làm phiền hai người.”
Sau khi Âu Dương Thiên rời đi, sắc mặt của Diệp Tri Du vẫn không thể nào tốt lên, Thẩm Tâm cười kéo tay anh, nịnh nọt nói: “Người ta đã đi rồi, đừng tức giận nữa mà. Nhưng sao hôm nay anh lại đến đây?”
Diệp Tri Du hừ một tiếng, nhưng không lấy tay Thẩm Tâm ra: “Anh không đến làm sao bắt gặp cảnh hai người ngồi đây tám chuyện hử?”
Thẩm Tâm cố ý nói khoa trương hơn: “Ôi nghiêm khắc vậy sao, đến cả việc tám chuyện cũng không được nữa hả?”
“Không được.” Diệp Tri Du trả lời chắc như đinh đóng cột, “Anh không thích tên đó.”
Thẩm Tâm nói: “Thật trùng hợp, em cũng không thích anh ta.”
Diệp Tri Du nhìn cô một cái, không thể không thừa nhận câu này đã lấy được lòng anh: “Em thật biết cách dỗ anh đấy.”
Thẩm Tâm bị anh trêu: “Anh không biết xấu hổ còn nói vậy, các cặp đôi khác đều là bạn trai dỗ bạn gái đó.”
Tuy nhiên Diệp tiên sinh thật sự rất dễ dỗ dành.
Ánh mắt của Diệp Tri Du được dỗ dành trìu mến nhìn cô: “Vậy em muốn anh dỗ em thế nào? Đút em ăn nho nữa nhé?”
Hôn quân Thẩm Tâm động lòng lần nữa: “Anh vừa nói thế thì em lại muốn ghê.” Vừa nói xong cô lên mặt ngay: “Tiểu Diệp ơi, em nghĩ trái cây có rất nhiều loại, mình không chỉ nên ăn mỗi nho đâu, sau này có thể ăn trái khác nhỉ.”
“Được thôi, em muốn ăn gì anh cũng đút em hết.” Diệp Tri Du vui vẻ đồng ý, nhìn cô cười: “Anh đã bàn với cha rồi, chuẩn bị sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân.”
“Hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân?” Thẩm Tâm nghi hoặc nhìn anh, “Nhưng bây giờ công ty nhiều việc, có thời gian cho hai ta đi không?”
Diệp Tri Du ra vẻ dĩ nhiên: “Tất nhiên là có, bởi vì hai ta là ông bà chủ mà.”
Tốt lắm. Thẩm Tâm mỉm cười, có khi nào đợi hai ông bà chủ đi du lịch về thì công ty vỡ nợ không?
Diệp Tri Du xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Em đừng lo, chúng ta chỉ đi một tuần thôi, hơn nữa công ty bỏ tiền ra thuê nhiều người không phải để họ ăn cơm chùa.”
Thẩm Tâm ngẫm nghĩ một lúc, do dự nói: “Vậy thì hay quá, nhưng hai đứa mình đi du lịch có cần thuê một đoàn đội quay chụp chuyên nghiệp không? Lịch trình du lịch mình cũng tự lập ra, sau đó quay chụp lại cả một chuyến đi, sau này mang về làm quảng cáo cho công ty luôn.
Diệp Tri Du: “…”
Bao giờ cô mới có thể bỏ cái công việc đáng chết này ra khỏi cái đầu nhỏ đây nhỉ??
Diệp Tri Du nhìn cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đó là chuyến du lịch trăng mật trước kết hôn của hai chúng ta, em chỉ cần nghĩ đến một mình anh là được rồi.”
Không biết nguyên nhân do lúc anh nói câu này quá tình cảm hay do ánh mắt của anh quá hấp dẫn, Thẩm Tâm đột nhiên đỏ mặt.
Bên ngoài phòng tiếp khách, các nhân viên đều đang giả vờ tập trung làm việc, vô số lần giả vờ “đi ngang qua” phòng khách để nghe ngóng ông bà chủ nói chuyện yêu đương.
Nhắc đến cái này, tên công ty là Tâm Du nha…Đúng là phát thức ăn cho chó mà!
Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đi hưởng tuần trăng mật trước hôn nhân vào đầu xuân, lịch trình do hai người tự lập. Thẩm Tâm vẫn không buông bỏ ý tưởng thuê đoàn đội quay chụp cả hành trình, dĩ nhiên lần nào cũng bị Diệp Tri Du vô tình từ chối.
Hôm lên máy bay thời tiết rất đẹp, ánh nắng đầu xuân không gay gắt, sưởi nắng rất dễ chịu. Thẩm Tâm và Diệp Tri Du ngồi xe đến sân bay, trong lòng Thẩm Tâm đang hiện lên mấy câu nói của Lý Thù Đường vào hôm qua.
“Hưởng tuần trăng mật trước hôn nha đó nhaaaaa”
“Hai người ở một phòng phải không?”
“Cô nam quả nữ đi du lịch cùng nhau, cậu sẽ không nghỉ chỉ đi du lịch bình thường thôi đúng không nào?”
“Nhớ phải làm đầy đủ các biện pháp phòng tránh nha, không thôi mặc áo cưới xấu lắm đó!”
Thẩm Tâm: “…”
Bây giờ phải làm sao mới đẩy hết mấy câu nói xấu xa của Lý Thù Đường ra khỏi đầu đây!
“Đến nơi rồi.” Âm thanh của Diệp Tri Du đột nhiên vang lên kéo Thẩm Tâm quay về thực tại.
“Vâng ạ.” Thẩm Tâm theo Diệp Tri Du xuống xe, dáng vẻ hơi mất hồn. Diệp Tri Du xách hành lý, nhìn Thẩm Tâm: “Em sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế này?”
Anh vừa nói vừa sờ gò má Thẩm Tâm, rồi lập tức cau mày: “Nóng quá, em không khỏe chỗ nào hả?”
Thẩm Tâm vội né tránh bàn tay của anh, nói năng không rõ ràng: “Không sao cả, do em nghĩ sắp được đi du lịch nên phấn khích quá thôi!”
“…” Diệp Tri Du im lặng nhìn cô, “Hình như trước đây em làm hướng dẫn viên du lịch mà nhỉ?”
Thẩm Tâm: “…”
Hướng dẫn viên du lịch thì sao? Hướng dẫn viên du lịch thì không thể phấn khích à!
Diệp Tri Du nhìn biểu cảm của cô thì không nhịn được bật cười.
Một chiếc may bay bay ngang qua trên nền trời, Diệp Tri Du ngẩng đầu nhìn. Hôm nay trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ nhưng không chói mắt, đẹp như vậy là tốt.
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn theo anh, nhớ đến buổi tối không lâu trước đây, cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Diệp tiên sinh, không lẽ anh định nói hôm nay ánh nắng thật đẹp đấy chứ?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Tâm đang mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên người cô khiến cô trông lung linh hơn.
“Thẩm Tâm.” Diệp Tri Du gọi tên cô.
“Vâng?” Thẩm Tâm dời mắt sang nhìn anh.
Khi ánh mắt cô va vào ánh mắt mình, Diệp Tri Du không kiềm được cong môi: “Anh lại muốn tỏ tình với em.”
“…Àaaa” Thẩm Tâm không được tự nhiên à một tiếng rồi nghiêm nghị nói: “Vậy anh tỏ tình đi, em nghe đây.”
Diệp Tri Du mỉm cười, trong mắt đều là hình bóng của cô.
“Anh yêu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.