Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi
Chương 31: Bên Dưới Của Em Đã Nứng Chưa Nào, Có Muốn Cái Đó Của Ông Xã Chơi Em Không?
Đường Sở Sở
04/03/2024
“Thấy em nên mới vậy.” Trình Du giải thích một câu, tay từ từ gài dây nịt lại: “Có chuyện gì sao?”
“Buổi tối chú có rảnh chở mẹ em về không?”
Lâm Yêu Yêu hỏi xong, mặt liền nóng bừng.
Những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt mép váy, có chút sợ hãi.
Cô cảm thấy mình đúng thật là vô liêm sỉ.
Còn nhớ bản thân đã từng nói sẽ không nhận chút lợi lộc nào của người ta hay uy hiếp người khác gì đó, nhưng lúc này lại như tự vả vào mặt “bốp bốp”.
Trình Du nheo mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt dừng lại trên mấy ngón tay của cô, anh thản nhiên nói: “Chú về nhà rất muộn, nhưng chú có thể nhờ người khác đưa cô về.”
“Vậy thôi khỏi.”
Lúc này, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trong veo, cô quay đầu chạy một mạch về nhà.
Khoảng sáu giờ hơn ngày hôm sau, mẹ Lâm về đến nhà.
Vẻ mặt rất phức tạp, bà nói rằng vừa rồi có người đến đón bà, nhưng lại là một cậu bé tóc vàng, ăn mặc luộm thuộm, lái một chiếc SUV tàn tạ.
Người đó y như đến đó để đánh bài uống rượu, mẹ Lâm quan sát mấy ngày, đúng là không làm lỡ chuyện của người ta nên đã để người đó đưa về.
Mấy hôm nay không gặp Trình Du, mẹ Lâm nói với Lâm Yêu Yêu rằng nếu có gặp thì nhớ cảm ơn anh một tiếng.
Hôm nay, Lâm Yêu Yêu cùng mẹ Lâm đến lớp phụ đạo, mẹ Lâm nói rằng bà hơi mệt nên xoay sở không xuể, Lâm Yêu Yêu đi theo đến đó có thể giúp mấy em cấp hai sửa bài tập tiếng Anh.
Sau khi Lâm Yêu Yêu ngồi xổm trên ghế nhỏ sửa bài được một hai tiếng, lớp phụ đạo cũng kết thúc.
Màn đêm buông xuống.
Dì Hai giữ cô lại ăn sườn non.
Sau khi ăn xong, Lâm Yêu Yêu bước ra khỏi cửa lớn của căn nhà trệt nhỏ, đang định vừa đi bộ trở về vừa tiêu hóa thức ăn, cô chợt cảm thấy như có một chiếc ô tô xẹt qua xẹt lại trong tầm mắt mình, cô xoay mặt qua, thì nhìn thấy bóng dáng của Trình Du đang ngồi ở ghế lái, anh cũng xoay mặt qua nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm kiên định, một tay nắm vô lăng.
Chiếc xe này có lẽ là chiếc SUV tàn tạ mà mẹ Lâm nhắc tới.
Lâm Yêu Yêu tạm thời không bố trí phòng vệ, cô nghĩ anh đã đưa đón mẹ Lâm lâu như vậy, cũng không già mồm gì, nên đã trực tiếp leo lên xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Huyện lị rất nhỏ, lái xe từ đằng đông đến đằng tây nhiều nhất chỉ mất hai mươi phút lái xe, Trình Du xoa xoa điếu thuốc vài lần nhưng không châm lửa, anh không ghét mùi thuốc lá, nhưng chợt nghĩ hút thuốc trong một không gian hẹp thì khá ngột ngạt.
“Mẹ em còn hơn một tuần nữa là kết thúc lớp học hè, đến lúc đó không cần chú đưa đón nữa, họ chắc chắn sẽ mời chú dùng cơm, chú cứ bảo ra ngoài ăn đi, thời tiết oi bức, ở nhà nấu nướng phiền phức lắm.” Cô bé tựa vào thành ghế một lúc rồi nói với anh.
Trình Du nghe xong liền bật cười, một tay điều khiển xe, buồn cười nhìn cô: “Em là đang cảm ơn chú sao?”
Mời anh dùng bữa, lại không để anh chọn chỗ.
Cô gái cảm thấy phiền muộn, mở mắt ra: “Nếu chú cho rằng em không lễ phép thì đừng chủ động nhúng tay vào chuyện nhà em.”
Cũng không ai thèm đuổi theo cầu xin anh đâu.
Trình Du gật đầu: “Chú cố tình đấy.”
Cô gái sửng sốt một lúc, đưa tay khều nhẹ ghế ngồi, một lúc sau mới mở miệng: “Tại sao?”
“Vì chú muốn chơi em.”
“...” Cả người cô gái như muốn nổi hết cả da gà, trong màn đêm, Lâm Yêu Yêu ngồi thẳng lưng, híp mắt nhìn về phía trước một lúc lâu, hơi thở mỏng manh, nói: “Em đã nói rồi, trừ khi chú nằm mơ.”
Trình Du không nói nữa.
Một lúc sau: “Đi đi.”
Cô gái đề phòng một lúc lâu thấy không có chuyện gì nữa thì xuống xe, suy nghĩ một chút rồi lại dừng lại, cau mày nhìn anh: “Sao chú luôn muốn làm mấy chuyện phạm pháp thế hả? Sống đàng hoàng không được à? Em đụng chạm chú bao giờ à…”
Trình Du không nhịn được nữa, châm một điếu thuốc, cười nhẹ, bỗng nghiêng người sang nhéo cằm cô, kiên định nói: “Lâm Yêu Yêu, chú lớn hơn em mười tuổi, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, chú đã ngoài ba mươi rồi, còn từng ngồi tù, đến lúc đó biết đâu chú kiếm được một công việc có thu nhập hằng năm tầm ba mươi tỷ, ba mẹ em sẽ đồng ý cho chú với em quen nhau chứ?”
Lâm Yêu Yêu cảm thấy quai hàm đau nhói, sức của anh vẫn mạnh như mọi khi, lại cường thế, nhưng nghe anh nói xong, cô ngẩn người ra.
Không.
Cô Viên tuy là người có quyền thế nhưng nhận thức rất rõ về mình, nhà họ dù sao cũng là dòng dõi có học vấn, nên sau này không cần con rể phải giàu có này kia, nhưng mong gia thế phải trong sạch, luôn có lòng hướng thiện, làm chuyện gì cũng không thẹn với lòng.
Một người như Trình Du.
Nằm ngoài thế giới của họ.
“Chú như vậy mà gọi là hẹn hò à…” Cô bé nói nhỏ, đầu óc rối bời, lý trí tức đến giãy đành đạch, lạnh lùng đáp.
“Em nghĩ chú không tìm được ai để chơi à? Vị thành niên chú đều chơi láng hết rồi, xinh hơn em, trẻ hơn em cũng có, em nghĩ mình sắc đẹp tuyệt trần gì đó à? Đáng để người ta phải chơi em hai ngày hai đêm để rồi phải gánh chịu nguy cơ ngồi tù sao? Cục cưng à, chú có việc quan trọng phải làm, có thể không vào chú tuyệt đối sẽ không vào lần nữa, vậy nên em đoán xem, sao chú nhất định phải chơi em chứ? Hửm?”
Nụ cười của Trình Du vừa xấu xa vừa bất đắc dĩ, như thể anh đang nói điều gì đó buồn cười lắm vậy, môi anh cách môi cô chỉ có vài cm.
Như thể có thể hôn cô ngay lập tức.
Nghẹt khói thuốc hẳn là rất khó chịu, nhưng kỳ lạ chính là Lâm Yêu Yêu cứng đờ, não nhất thời không chạy nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trợn trắng mắt, một lúc sau mới lạnh lùng ấp úng đáp: “... Vậy là em đáng chết sao?”
Trình Du khựng lại một chút, ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới rít một hơi thuốc, cười nói: “Không. Ngoan, em ngoan khỏi chê, chính bởi vì em ngoan quá nên chú mới không kiềm chế được. Nhưng gần đây chú càng ngày càng khó mà kiềm chế được nữa, nếu không ngoài dự liệu thì chú sẽ tiếp tục đến tìm em, bên dưới của em đã ngứa chưa nào, có muốn cái đó của ông xã chơi em không?”
“Buổi tối chú có rảnh chở mẹ em về không?”
Lâm Yêu Yêu hỏi xong, mặt liền nóng bừng.
Những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt mép váy, có chút sợ hãi.
Cô cảm thấy mình đúng thật là vô liêm sỉ.
Còn nhớ bản thân đã từng nói sẽ không nhận chút lợi lộc nào của người ta hay uy hiếp người khác gì đó, nhưng lúc này lại như tự vả vào mặt “bốp bốp”.
Trình Du nheo mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt dừng lại trên mấy ngón tay của cô, anh thản nhiên nói: “Chú về nhà rất muộn, nhưng chú có thể nhờ người khác đưa cô về.”
“Vậy thôi khỏi.”
Lúc này, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trong veo, cô quay đầu chạy một mạch về nhà.
Khoảng sáu giờ hơn ngày hôm sau, mẹ Lâm về đến nhà.
Vẻ mặt rất phức tạp, bà nói rằng vừa rồi có người đến đón bà, nhưng lại là một cậu bé tóc vàng, ăn mặc luộm thuộm, lái một chiếc SUV tàn tạ.
Người đó y như đến đó để đánh bài uống rượu, mẹ Lâm quan sát mấy ngày, đúng là không làm lỡ chuyện của người ta nên đã để người đó đưa về.
Mấy hôm nay không gặp Trình Du, mẹ Lâm nói với Lâm Yêu Yêu rằng nếu có gặp thì nhớ cảm ơn anh một tiếng.
Hôm nay, Lâm Yêu Yêu cùng mẹ Lâm đến lớp phụ đạo, mẹ Lâm nói rằng bà hơi mệt nên xoay sở không xuể, Lâm Yêu Yêu đi theo đến đó có thể giúp mấy em cấp hai sửa bài tập tiếng Anh.
Sau khi Lâm Yêu Yêu ngồi xổm trên ghế nhỏ sửa bài được một hai tiếng, lớp phụ đạo cũng kết thúc.
Màn đêm buông xuống.
Dì Hai giữ cô lại ăn sườn non.
Sau khi ăn xong, Lâm Yêu Yêu bước ra khỏi cửa lớn của căn nhà trệt nhỏ, đang định vừa đi bộ trở về vừa tiêu hóa thức ăn, cô chợt cảm thấy như có một chiếc ô tô xẹt qua xẹt lại trong tầm mắt mình, cô xoay mặt qua, thì nhìn thấy bóng dáng của Trình Du đang ngồi ở ghế lái, anh cũng xoay mặt qua nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm kiên định, một tay nắm vô lăng.
Chiếc xe này có lẽ là chiếc SUV tàn tạ mà mẹ Lâm nhắc tới.
Lâm Yêu Yêu tạm thời không bố trí phòng vệ, cô nghĩ anh đã đưa đón mẹ Lâm lâu như vậy, cũng không già mồm gì, nên đã trực tiếp leo lên xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Huyện lị rất nhỏ, lái xe từ đằng đông đến đằng tây nhiều nhất chỉ mất hai mươi phút lái xe, Trình Du xoa xoa điếu thuốc vài lần nhưng không châm lửa, anh không ghét mùi thuốc lá, nhưng chợt nghĩ hút thuốc trong một không gian hẹp thì khá ngột ngạt.
“Mẹ em còn hơn một tuần nữa là kết thúc lớp học hè, đến lúc đó không cần chú đưa đón nữa, họ chắc chắn sẽ mời chú dùng cơm, chú cứ bảo ra ngoài ăn đi, thời tiết oi bức, ở nhà nấu nướng phiền phức lắm.” Cô bé tựa vào thành ghế một lúc rồi nói với anh.
Trình Du nghe xong liền bật cười, một tay điều khiển xe, buồn cười nhìn cô: “Em là đang cảm ơn chú sao?”
Mời anh dùng bữa, lại không để anh chọn chỗ.
Cô gái cảm thấy phiền muộn, mở mắt ra: “Nếu chú cho rằng em không lễ phép thì đừng chủ động nhúng tay vào chuyện nhà em.”
Cũng không ai thèm đuổi theo cầu xin anh đâu.
Trình Du gật đầu: “Chú cố tình đấy.”
Cô gái sửng sốt một lúc, đưa tay khều nhẹ ghế ngồi, một lúc sau mới mở miệng: “Tại sao?”
“Vì chú muốn chơi em.”
“...” Cả người cô gái như muốn nổi hết cả da gà, trong màn đêm, Lâm Yêu Yêu ngồi thẳng lưng, híp mắt nhìn về phía trước một lúc lâu, hơi thở mỏng manh, nói: “Em đã nói rồi, trừ khi chú nằm mơ.”
Trình Du không nói nữa.
Một lúc sau: “Đi đi.”
Cô gái đề phòng một lúc lâu thấy không có chuyện gì nữa thì xuống xe, suy nghĩ một chút rồi lại dừng lại, cau mày nhìn anh: “Sao chú luôn muốn làm mấy chuyện phạm pháp thế hả? Sống đàng hoàng không được à? Em đụng chạm chú bao giờ à…”
Trình Du không nhịn được nữa, châm một điếu thuốc, cười nhẹ, bỗng nghiêng người sang nhéo cằm cô, kiên định nói: “Lâm Yêu Yêu, chú lớn hơn em mười tuổi, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, chú đã ngoài ba mươi rồi, còn từng ngồi tù, đến lúc đó biết đâu chú kiếm được một công việc có thu nhập hằng năm tầm ba mươi tỷ, ba mẹ em sẽ đồng ý cho chú với em quen nhau chứ?”
Lâm Yêu Yêu cảm thấy quai hàm đau nhói, sức của anh vẫn mạnh như mọi khi, lại cường thế, nhưng nghe anh nói xong, cô ngẩn người ra.
Không.
Cô Viên tuy là người có quyền thế nhưng nhận thức rất rõ về mình, nhà họ dù sao cũng là dòng dõi có học vấn, nên sau này không cần con rể phải giàu có này kia, nhưng mong gia thế phải trong sạch, luôn có lòng hướng thiện, làm chuyện gì cũng không thẹn với lòng.
Một người như Trình Du.
Nằm ngoài thế giới của họ.
“Chú như vậy mà gọi là hẹn hò à…” Cô bé nói nhỏ, đầu óc rối bời, lý trí tức đến giãy đành đạch, lạnh lùng đáp.
“Em nghĩ chú không tìm được ai để chơi à? Vị thành niên chú đều chơi láng hết rồi, xinh hơn em, trẻ hơn em cũng có, em nghĩ mình sắc đẹp tuyệt trần gì đó à? Đáng để người ta phải chơi em hai ngày hai đêm để rồi phải gánh chịu nguy cơ ngồi tù sao? Cục cưng à, chú có việc quan trọng phải làm, có thể không vào chú tuyệt đối sẽ không vào lần nữa, vậy nên em đoán xem, sao chú nhất định phải chơi em chứ? Hửm?”
Nụ cười của Trình Du vừa xấu xa vừa bất đắc dĩ, như thể anh đang nói điều gì đó buồn cười lắm vậy, môi anh cách môi cô chỉ có vài cm.
Như thể có thể hôn cô ngay lập tức.
Nghẹt khói thuốc hẳn là rất khó chịu, nhưng kỳ lạ chính là Lâm Yêu Yêu cứng đờ, não nhất thời không chạy nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trợn trắng mắt, một lúc sau mới lạnh lùng ấp úng đáp: “... Vậy là em đáng chết sao?”
Trình Du khựng lại một chút, ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới rít một hơi thuốc, cười nói: “Không. Ngoan, em ngoan khỏi chê, chính bởi vì em ngoan quá nên chú mới không kiềm chế được. Nhưng gần đây chú càng ngày càng khó mà kiềm chế được nữa, nếu không ngoài dự liệu thì chú sẽ tiếp tục đến tìm em, bên dưới của em đã ngứa chưa nào, có muốn cái đó của ông xã chơi em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.