Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Chương 26: Bị Ánh Mắt Của Cô Trêu Ghẹo, Dương Vật Lớn Lại “Chào Cờ” Nữa Rồi

Đường Sở Sở

04/03/2024

Đồ ăn trong nồi sôi lên ùng ục.

Cô bé ngây người một lúc lâu, nhận thấy xung quanh không có người mới đi xuống, thấy một nồi cháo kê thơm nức mũi. Trước giờ cô không thích ăn cháo, lúc này lại thấy bụng đói cồn cào, vừa nghĩ tới đây thì cửa mở ra, Trình Du vừa nghe điện thoại vừa bước vào, trên ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc như thường lệ, nheo mắt hút một hơi rồi phà ra, đặt đồ lên tủ. Lúc anh nhìn sang, trông thấy cô thì bỗng giật mình rồi nói với người trong điện thoại: “Được, mai tôi sẽ đi một chuyến.”

“Nấu nướng thì ồn ào quá, chú mua chút đồ ăn chế biến sẵn, hơi thanh đạm một chút.” Trình Du đặt đồ ăn xuống như không có chuyện gì, rút điếu thuốc trên miệng ra, nói: “Tối nay ba mẹ em sẽ ngồi chuyến xe tối trở về, nhanh nhất thì khuya hôm nay, còn chậm nhất thì sáng mai mới về đến nhà.”

Cô bé chợt giật mình, nhìn về phía cửa, nghe anh nói xong mới thấy yên tâm.

Nhưng khi vừa thấy yên tâm thì bản thân lại bỗng giật mình lần nữa, Lâm Yêu Yêu, mày đang nghĩ gì thế?

Ngay khi thấy nực cười và buồn nôn bởi chính suy nghĩ của mình, cô lại nghe thấy giọng nói của anh: “Em nói với ba mẹ rằng chú sẽ ở lại đây đi, kẻo bị họ la rầy, hay em muốn làm gì thì cứ nói với chú, sẵn hôm nay chú giúp em làm luôn, muốn báo cảnh sát hay hòa giải tùy em.”

Trình Du ngồi xuống, cười nhạt một cái rồi nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Yêu Yêu, đang nghĩ gì vậy?”

Nghĩ gì nhỉ?

Cô gái lặng lẽ nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Chú đã sớm tính đường lui cho mình rồi à.”

“Không. Trước khi chơi em, chú chỉ muốn chơi em thôi, nhưng với tính cách của em thì nói chung cần phải giải quyết vấn đề. Và bây giờ là lúc em đưa ra điều kiện, không cần vội, cứ từ từ nghĩ.”

Nếu một tên cưỡng hiếp không chạy trốn, ngoài việc muốn làm nhục cô thì anh còn muốn làm gì nữa.

Lâm Yêu Yêu muốn xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng điều đó thật vô nghĩa, vì vậy cô dứt khoát ngồi xuống, húp một bát cháo kê nóng hổi, ​​cả người đổ đầy mồ hôi, rồi ăn một ít mì lạnh và bánh mì kẹp mua bên ngoài, bụng no căng luôn rồi.

Thoải mái quá đi.

Lấp đầy cái bụng cũng có thể khiến người khác cảm động đến nước mắt giàn giụa.

Lâm Yêu Yêu mút ngón tay, mở đôi mắt mơ hồ ra, trong đôi mắt trong veo ấy không có cảm xúc, cô gạt đi nước mắt rồi nói: “Tôi muốn chú giữ kín chuyện này suốt cả đời, không được nói cho bất cứ ai biết, cũng không được có lần sau, nếu không, tôi sẽ không tiếc cái mạng này mà giết chết chú. Trình Du, chúng ta đều là con người, nếu chú nghĩ ngồi tù chả là gì rồi đâm chết người được thì tôi cũng thế, không tin chú cứ thử đi.”

Người đàn ông ngồi ở phía đối diện ghế sô pha nheo mắt nhìn cô, một lúc sau khẽ cười một cái, trầm giọng nói: “Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”

“Đúng vậy.”

Lâm Yêu Yêu gật đầu chắc nịch, vừa nói khóe mắt cô cũng dần đỏ theo, cô dụi mắt rồi tiếp tục nói với giọng điệu chắc nịch và rõ ràng: “Tôi không thể gánh nổi hậu quả của sự việc này nên chỉ đành chấp nhận, lúc bị chó cắn, tôi chỉ mới mười chín tuổi, đang học ở một thành phố rất xa, dù kết hôn, sinh con rồi nghỉ hưu, tôi cũng không sẽ quay lại huyện nhỏ này, vậy thì cần gì phải liều mình như thế chứ, miễn là từ nay chú giữ kín chuyện này, sau này đừng dây dưa với tôi nữa, chú làm được không?”

Trình Du rít một hơi thuốc, kẽ cong môi, khàn giọng nói: “Yêu Yêu, chú không thích mắc nợ người khác.”

“Tôi không thể đòi tiền hay đâm chú một nhát. Trước thì gọi là mại dâm, sau lại thành cố ý gây thương tích.” Có lúc pháp luật cũng bất công thế đấy, đạo đức cũng bất công, trong lòng Lâm Yêu Yêu vô cùng oán hận, nhưng không còn cách nào. Cô đã khóc, nhưng khóc không thành tiếng, bèn lau nước mắt rồi nói: “Nếu chú không đồng ý, vậy cứ ngồi đợi ba mẹ tôi qua đi.”



Cô rất thông minh.

Tuy là một cách làm thiệt thòi, nhưng vẫn đủ tỉnh táo và lý trí, biết rằng mình muốn gì, nhưng chưa chắc đó là điều tốt nhất cho bản thân.

“Không thể tin lời đàn ông nói đâu, thậm chí chú còn không tin vào chính mình.”

“Tốt nhất chú nên tin một lần đi.”

Cô bé cũng tỏ vẻ hời hợt, lấy một miếng bánh mì kẹp thịt khác ăn.

Người điếc quả thật không sợ súng, những chuyện xảy ra mấy ngày nay đều nằm ngoài nhận thức của cô, nhưng phàm là cô bé như cô thì một khi nổi điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.

Ánh mắt Trình Du bỗng chốc mơ hồ, hỏi: “Yêu Yêu, em đã từng có một phút giây nào si mê chú chưa?”

“...”

Thời gian như ngừng trôi.

Cổ của Lâm Yêu Yêu quay sang một cách cứng nhắc, nhìn anh với đôi mắt trong veo.

Trình Du vậy mà lại bị ánh mắt ấy nhìn đến ngại ngùng.

Anh nhếch môi, cười một cái, rồi lại rít một hơi thuốc, nhìn cô khẽ nói: “Thật ngại quá, để Yêu Yêu chê cười rồi.”

Cô bé dời mắt sang chỗ khác, nước mắt từ từ trào ra, rốt cuộc thì cô cũng không mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc cô cũng phải chịu thiệt thòi quá lớn. Thực ra cô không chắc rằng mình có thể quên được chuyện này không, nhưng cô khát khao một cuộc sống bình thường quá rồi. Cô dụi mắt rồi lại nghẹn ngào đưa ra yêu cầu: “Sấy ga giường của tôi cho khô rồi gấp lại, rồi thay cái khác cho tôi, ga giường nhà tôi rất nặng nên rất khó trải, trước giờ đều do mẹ tôi và tôi cùng trải.”

“...” Đây sao có thể tính là yêu cầu chứ. Trình Du nhìn cô rồi bật cười khanh khách.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng: “Ừm.”

“Yêu Yêu, chú không hài lòng với điều kiện của em, đợi khi nào nghĩ ra, chú sẽ bù đắp cho em.”

“Cút.”

Cô oán hận chửi một câu.

Cả một đêm tĩnh lặng.

Tâm trạng của cô bé khá hốt hoảng, cô kéo ga giường rồi bĩu môi, cố nhịn cả buổi mới cắn môi trải lại ga giường. Việc cô đang do dự giữa hối hận với không hối hận, lưỡng lự giữa việc giết anh với báo cảnh sát, phân vân giữa đi chết với sống tiếp, Trình Du đã nhận ra được.

Anh muốn bước đến ôm cô, hôn cô, thân mật với cô một lúc, nhưng có vẻ không được.



Đợi sau thu dọn xong, toàn thân hai người đều đẫm mồ hôi, giống như dáng vẻ trước khi ba mẹ Lâm chưa về.

“Tắm chung nhé? Lần nào chú cũng tắm cho em rất sạch sẽ, cũng không đánh thức em, muốn chú bế em đi không?”

“Cút.”

“Chú ngồi ở đây với em một lát, dao trong bếp nhà em không bén lắm, nhưng vẫn có thể tự làm tổn thương mình, chú không yên tâm lắm.”

“Chú đi đi có được không?”

Trình Du dựa vào tường nhìn cô một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ra ngoài rồi chú cũng có thể vào lại được, hà cớ gì chứ.”

Lúc này, nhìn chung anh không có tính công kích, cũng không giống làm nhục cho lắm, vả lại Lâm Yêu Yêu không muốn đấu võ mồm với anh nên cô tự làm việc của mình, tắm rửa sấy tóc, đánh răng rửa mặt, thậm chí còn đắp mặt nạ rồi đi vào phòng bật máy tính lên.

Từ đầu đến cuối, Trình Du đều đứng bên ngoài hút thuốc, gọi điện thoại.

Mãi cho đến mười một giờ khuya.

Trong lúc đó, cô gái ra ngoài đi vệ sinh hai lần, đôi mắt nhờ đắp mặt nạ nên bớt sưng đi rất nhiều, tâm trạng cũng ổn định lại. Trình Du thấy mình đã đánh giá thấp cô, ngay từ đầu cô đã là một cô gái có chính kiến, qua vài lần tiếp xúc với cô, anh đã có thể nhận ra.

Lâm Yêu Yêu vẫn mặc chiếc váy ngủ có dây buộc như cũ, cô đi đến phòng khách rồi dừng lại, đôi mắt to và trong veo như mắt nai, cô do dự vài lần rồi nói với giọng bình tĩnh: “Còn chưa đi sao?”

“Em không đồng ý sao?”

Trình Du hút xong điếu thuốc.

Anh đi đến trước mặt Lâm Yêu Yêu, ôm cô gái vào lòng, thấp giọng cười, anh thật sự không muốn buông bỏ cô, nhưng mà...

“Được, Yêu Yêu, nếu đây là em muốn, chú cho em.”

Chẳng ngờ Lâm Yêu Yêu lại nghe ra một chút mùi vị nuông chiều trong câu nói ấy, cô lập tức rùng mình, vùng ra khỏi vòng tay của anh và nói: “Đóng cửa lại, từ nay về sau tôi không muốn thấy mặt chú nữa.”

Trình Du đột nhiên nắm lấy tay cô, nhét vào tay cô một lọ thuốc mỡ, xoa xoa tóc của cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng thâm thúy: “Trong ngoài đều dùng được, nhiều nhất là hai đêm sẽ không còn dấu tích gì nữa, tốt nhỉ, hửm?”

Cô bé sững sờ một chút, xoay đầu tránh né bàn tay của anh, nhìn anh một cái rồi đi vào phòng.

Cả căn phòng thật trống trải.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như vậy làm Trình Du im lặng một lúc. Anh nhìn “cây hàng” to lớn bên dưới cộm lên, “cây hàng” bắn liên tục trong hai ngày qua rồi, vậy mà giờ đây lại “chào cờ” nữa, thật chẳng ngờ anh lại bị trêu ghẹo thành như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook