Ngày Nào Hoàng Hậu Cũng Muốn Từ Chức
Chương 1: Phần 1
Tg Phi Phi
25/12/2024
Điều đánh thức ta mỗi ngày không phải giấc mộng làm quyền thần, mà là tiếng gọi Giang Lâm thức dậy vào triều.
Không sao, quyền thần cũng là được rèn giũa từ Hoàng hậu mà ra.
Ta lười biếng ngáp một cái, tựa gối nhìn cung nữ thay quần áo cho Giang Lâm.
Nghe nói nữ thần Quý phi của Giang Lâm tính tình lạnh nhạt, không thích gặp người khác, nên Giang Lâm miễn cho nàng ấy đến thỉnh an ta.
Vào cung hơn một tháng, ta vẫn chưa từng gặp vị Quý phi bí ẩn mà Giang Lâm đưa từ dân gian vào này.
Nhờ ơn của nàng ấy, ta mới được ngủ nướng mỗi ngày.
Giang Lâm nhận ra ánh mắt của ta, bỗng mỉm cười với ta: "Nhìn ta làm gì?"
"Nhìn ngươi đẹp đó." Ta thành thật trả lời.
Tuy Giang Lâm có đôi mắt sáng, lông mày như kiếm, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng hắn vốn vui giận thất thường, thay đổi không lường trước được, từ nhỏ ta đã hơi sợ hắn. Tuy nhiên, có đôi khi hắn tỏ ra vui vẻ, cũng có vài phần quyến rũ lừa người.
Không biết vị Quý phi trong lòng hắn là tiên nữ như thế nào mà ngay cả một mỹ nam như Giang Lâm cũng không được nàng ấy để mắt tới.
Giang Lâm hơi mở to mắt, khóe miệng không kìm được cong lên, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc. Một lúc sau mới ấp úng nói: "Nàng... nàng cũng đẹp."
Ta vô cùng kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ ta chưa từng nghe được lời khen nào từ miệng Giang Lâm.
Lần trước hắn khen ta đẹp là khi đến Tướng quân phủ dự lễ cập kê của ta, ta chê miếng ngọc bài cũ Giang Lâm tặng không bằng cây san hô tươi sáng đáng yêu của Giang Bội ca ca tặng.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều biến sắc, có người nhỏ giọng kêu lên: "Đó là tín vật của Thái tử phi..."
Còn Giang Lâm, tên quỷ keo kiệt vô lễ này, không những ngắt lời người khác, còn nghiến răng mắng ta trước mặt mọi người: "Mộ Tâm, ngươi đúng là sinh ra với khuôn mặt họa quốc hại dân này vô ích, hóa ra là đồ ngốc!"
Nhưng đó đều là chuyện ba năm trước, khi đó Nhị hoàng tử Giang Lâm còn là Thái tử, Đại hoàng tử Giang Bội cũng chưa được phong làm Thanh Nam Vương.
Nhưng ta là Hoàng hậu không chấp nhất lỗi của Hoàng đế, giờ đây đã tha thứ cho Lâm chó con rồi.
Ta chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên, Giang Lâm đã khẽ ho một tiếng, đuổi cung nhân ra ngoài, tự tay đưa cái khay chu sa đựng vải vóc đến trước mặt ta: "Phí tá túc hôm nay."
Ta reo lên một tiếng, nhảy dựng lên, giũ ra bộ quần áo được may công phu, là một chiếc áo bào màu trắng ngà được may vừa với vóc dáng của ta.
Quý phi tính tình lạnh nhạt, Giang Lâm vì để khiêu khích nàng ấy ghen tuông, gần như đêm nào cũng ngủ ở chỗ ta.
Ta mặc cả với Giang Lâm, bảo hắn mỗi lần ngủ ở Vị Ương cung của ta phải tặng cho một bộ quần áo mới làm phí tá túc.
Ngủ đến khi hắn theo đuổi được Quý phi, chúng ta sẽ hòa ly, ta sẽ được phong làm Tể tướng.
Giang Lâm thấy ta thích, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, hỏi ta: "Sao gần đây đổi tính, không thích váy nữa, lại liên tục đòi ta nam trang vậy?"
Ta đang vui vẻ hớn hở, thuận miệng đáp đại: "Ngươi hiểu gì chứ, đây là tình thú."
"Tình... tình thú?" Giang Lâm lắp bắp, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
Những ngày gần đây ta một lòng chú ý đến các tú nữ tỷ tỷ trong hậu cung, tự thấy không làm tốt vai trò quân sư cho Giang Lâm, lúc này vội vàng nịnh bợ hiến kế: "Chó đần, hay là ngươi cũng thử mặc váy xem, biết đâu nữ thần Quý phi của ngươi sẽ thích kiểu này..."
*Giang Lâm là Nhị Hoàng tử, đứng hàng hai có biệt danh là cẩu tử, hay gọi là Nhị cẩu tử, mà nhị này trùng âm với ngu ngốc trong tiếng Trung.
Sắc mặt Giang Lâm từ đỏ chuyển sang xanh, giọng ta cũng nhỏ dần.
Ta thông minh chuyển đề tài kịp thời: "Thân thể đại ca thế nào rồi? Hôm nay có vào cung không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.