Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 132
Lung Nhất Tiếu
15/05/2024
“Nếu đã vậy… thì có nên đâm lao theo lao không?”
***
Biệt viện Sùng Phùng, suối nước nóng lộ thiên.
Làn sương mù mờ mịt trong suối nóng làm mặt ai nấy đều chuyển qua màu đỏ.
Bốn người cùng ngâm mình trong suối nhìn nhau. Hoang Tịch phí hết cả buổi mới giải thích được quan hệ giữa mình và Minh Sơ. Tuy vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng chí ít phải để con trai và con dâu biết, gã thật sự không phải trâu già gặm cỏ non!!
… Ẹc, thôi được, bề ngoài thì đúng là giống thế! Nhưng… gã không hề đứng núi này trông núi nọ, gặp ai yêu nấy mà!!!
Tuy Hoang Tịch giải thích cả đống, nhưng Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên vẫn hơi lơ mơ, không hiểu rốt cuộc ông già nhà mình muốn nói gì. Có lẽ ổng định biểu đạt là mình thích Minh Sơ, muốn làm người yêu, nhưng không phải phản bội Thiên Lũng Cảnh. Có điều ổng lại không thể nói rõ Minh Sơ chính là Thiên Lũng Cảnh, vì Thiên Lũng Cảnh ngày xưa đã không còn tồn tại. Sau đấy loằng ngà loằng ngoằng đến là cồng kềnh, tất cả mọi người ở đây, bao gồm chính gã, đều chả hiểu rốt cuộc gã đang nói gì!
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch và Minh Sơ, hỏi một câu tổng kết: “Nói cách khác, giờ hai người chính thức yêu nhau rồi chứ gì?”
Hai người bị Thẩm Tam Xuyên hỏi thế thì đều hơi đỏ mặt. May mà ao nóng sực, mặt ai cũng phừng phừng, nên không quá lộ liễu.
Thẩm Tam Xuyên lại nhìn về phía Minh Sơ, quan tâm hỏi: “Con không bị Hoang sư huynh ép buộc chứ? Nếu con không muốn, thì cứ nói với thầy, thầy sẽ đưa con về Ải Phong Nguyệt.”
Thật ra Thẩm Tam Xuyên cũng biết Minh Sơ tự nguyện, nhưng là sư phụ trên danh nghĩa của Minh Sơ, anh chàng vẫn cảm thấy mình cần hỏi han một tí, không thể tặng luôn bông hoa nhài mình trồng vất vả mười tám năm dễ dàng vậy được, Uyên Quang sẽ giận mất…
Tuy là hình như Uyên Quang đã giận rồi?
Riêng chuyện này, thì Ứng Kiếp rất là thờ ơ. Nó chẳng bao giờ gây khó dễ với Lục Lâm Trạch, như thể chỉ muốn đá quách Thẩm Tam Xuyên cho rồi.
Hoang Tịch nghe vậy thì hồi hộp đưa mắt về phía Minh Sơ bên cạnh mình, chỉ lo y sẽ đứng dậy đòi về. Gã căng thẳng đến độ đỉnh đầu rịn mồ hôi, tay cũng run cầm cập.
Đúng là xoắn xuýt chẳng khác nào ông con rể dấm dớ tới nhà vợ lần đầu.
Minh Sơ nhìn Thẩm Tam Xuyên ở mạn kia, lắc đầu nhè nhẹ: “Không.”
Bấy giờ Hoang Tịch mới thở phào, sau đó gã chợt cảm nhận được Minh Sơ đang đặt tay mình lên bàn tay run rẩy của gã dưới dòng suối nóng.
Sư tôn…
Không ổn rồi, gã cảm động quá òa lên khóc mất! Rõ ràng sư tôn chỉ mới để tay lên tay gã thôi, một động tác đơn giản quá đỗi như thế, mà đã làm gã hạnh phúc đến độ suýt lăn đùng ra chết!
Lục Lâm Trạch nói thẳng toẹt: “Cha ơi, cha mới yêu đương lần đầu à, sao cái mặt hèn vậy.”
Hoang Tịch: “Im ngay! Cha khác cái loại già dê nhà mày nhé!”
Lục Lâm Trạch buồn cười nói: “Ô, chả nhẽ người chơi kiểu ngây thơ? Lạ ghê ta, con cứ tưởng người thuộc trường phái cậy thế ép buộc cơ đấy.”
Hoang Tịch quay sang nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Con dâu, con không quản nó à, bình thường nó toàn ăn hiếp con đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Lục Lâm Trạch đã chống đầu nói: “Mà thôi cũng đúng, hồi xưa trong ảo cảnh Nghiệp Liên, người cũng chỉ dám hôn lén lên khăn của sư tôn mỗi ngày. Nếu nắm tay trong mơ với thầy, là hôm sau sẽ xấu hổ chẳng dám nhìn thẳng vào sư tôn, hèn thấy mà khinh.”
Thẩm Tam Xuyên cảm thán: Hai bố con nhà này đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.
Hoang Tịch: “Oắt con chết toi, mày cố tình xách mé hả?”
Thấy hai người hằm hè căng thẳng, Minh Sơ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hai người tới đây để nhờ ta chuyện gì à?”
Bấy giờ Lục Lâm Trạch mới chợt nhớ ra chuyện chính. Hắn lập tức thay đổi thái độ cà lơ phất phơ, ngồi thẳng người trong suối nóng: “Minh Sơ đã từng nghe đến Thần Khí “Phách Gia Ẩn Hồn” chưa?”
“Phách Gia Ẩn Hồn?” Minh Sơ ngẫm ngợi, gật đầu nói, “Từng nghe rồi, nhưng chưa thấy bao giờ, sao thế?”
Lục Lâm Trạch bèn kể hết ngọn nguồn. Hắn kể xong, Minh Sơ lại nhíu mày.
“Đúng là ta từng nghe nói Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng. Nhưng trăm ngàn năm qua, chưa có ai sở hữu được thanh Thần Khí này, nên cũng chẳng để tâm lắm.” Y hơi bất an, “Nhưng theo lời Thiên Nguyệt lão lão, thì Phách Gia Ẩn Hồn không xuất hiện rất có thể là vì chưa từng ai sở hữu đồng thời cả hai Thần Khí, nên nó cũng không cần có mặt để giữ thế cân bằng…”
“Nhưng hiện giờ…” Y nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên. Tất cả mọi người đều biết, Thẩm Tam Xuyên đang có trong tay hai thanh Thần Khí tuyệt thế.
Uyên Quang và Ứng Kiếp.
“Nếu Phách Gia Ẩn Hồn thật sự hiện thế, thì chắc chắn nó nhằm vào Tam Xuyên con đó.”
Mọi người im lặng, Hoang Tịch đột nhiên hỏi: “Nếu Phách Gia Ẩn Hồn xuất hiện là để lấy lại thế cân bằng, thì chỉ cần con dâu hết sở hữu đồng thời hai thanh Thần Khí, nó sẽ không xuất hiện nữa thôi mà?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Nếu không phải người được Thần Khí công nhận, thì dù con có cho người ta, Uyên Quang và Ứng Kiếp vẫn sẽ trở về bên con ạ.”
Lục Lâm Trạch nói: “Còn một cách nữa, chúng ta tìm ra Phách Gia Ẩn Hồn trước, phá hủy nó khi nó chưa thức tỉnh là được đúng không?”
Minh Sơ nói: “Con vừa nói mình nghe lén được trong ảo cảnh Nghiệp Liên là, Thương Viêm từng bảo Tam Xuyên được cả hai thanh Thần Khí công nhận, nên chính là người hắn muốn tìm. Còn Vân Khanh Tử lại cãi chính bởi vậy, nên Tam Xuyên càng không thể là người đó đúng không?”
Lục Lâm Trạch gật đầu, những chuyện liên quan đến sư huynh, hắn chẳng dám bất cẩn tẹo nào.
Minh Sơ nói tiếp: “Tộc của Thương Viêm đã tìm Phách Gia Ẩn Hồn trăm ngàn năm nay để loại trừ lời nguyền, con lại thấy bàn tay xương hổ phách trong hộp gấm… Thầy nghĩ chắc hẳn chúng tìm ra nơi Phách Gia Ẩn Hồn ẩn náu rồi, chỉ là không lấy được nó thôi. Nhưng Thương Viêm đã nói thế, nhất định hắn đã nghĩ đến việc Tam Xuyên được hai thanh Thần Khí chấp nhận, biết đâu thanh Thần Khí thứ ba cũng sẽ chấp nhận nó. Nên hắn muốn mượn sức Tam Xuyên, mục đích là để Tam Xuyên đoạt Phách Gia Ẩn Hồn về giúp hắn.
“Vân Khanh Tử phản đối, cũng là vì nghĩ đến đặc tính giữ thế cân bằng của Phách Gia Ẩn Hồn, bởi vậy lão cảm thấy Tam Xuyên không thể đồng thời sở hữu cả 3 món Thần Khí được.”
Hoang Tịch nghi hoặc nói: “Lão già Vân Khanh Tử nói thế có sai đâu, nếu Phách Gia Ẩn Hồn đã là thanh kiếm giữ trật tự, thì làm sao cả ba đều về tay con dâu được. Thằng lỏi Thương Viêm nghĩ cái quái gì vậy?”
Minh Sơ lắc đầu, đáp: “Không đơn giản vậy đâu, cách nhận chủ của Phách Gia Ẩn Hồn khác với Ứng Kiếp, Uyên Quang. Muốn vận dụng Phách Gia Ẩn Hồn, thì phải dựa vào dòng máu của hoàng tộc họ Thương. Dù Tam Xuyên sở hữu được Phách Gia Ẩn Hồn, thằng bé vẫn phải giao lại cho hoàng tộc họ Thương. Nếu không thể điều khiển Phách Gia Ẩn Hồn, nó cũng chẳng khác gì một thanh kiếm tiên bình thường.”
“Hừ, thằng ranh rác rưởi Thương Viêm, quả nhiên nhiều mưu hèn kế bẩn lắm. Bẫy người khác đi liều mạng lấy một thanh kiếm vô dụng bị khóa cứng thay mình, chỉ mình mới có chìa để mở! Chậc, tính ngồi mát ăn bát vàng, không làm mà có ăn đúng không! Biết đâu thằng đấy còn định trở mặt dùng thứ đó để chế ngự hai thanh Thần Khí của con dâu. Quả thực trơ trẽn lắm!”
Minh Sơ suy nghĩ rất lung, một lúc sau, y đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, sau đấy ngộp thở, người ngả qua một bên…
“Bé cưng, bé cưng, em sao thế?”
Hoang Tịch thấy Minh Sơ có vẻ là lạ thì vội vàng đỡ lấy y. Nào ngờ Minh Sơ lăn ra ngất xỉu, Hoang Tịch sợ xám hồn. Lục Lâm Trạch quan sát trạng thái của Minh Sơ một hồi rồi nói: “Ngâm lâu quá nên ngất đấy, dẫn về phòng nghỉ một lát, quạt cho mát là đỡ thôi.”
Hoang Tịch thở phào: “Làm ta hết hồn à, may mà không sao.”
Sau đó gã bế Minh Sơ đã hôn mê bất tỉnh ra khỏi suối nước nóng. Gã chưa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên, nói: “Đừng có chơi quá lố trong suối nhé! Ta không muốn quay lại vớt hai đứa ngất xỉu về đâu!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Người coi thường tụi con quá, Minh Sơ bị choáng là vì chưa qua kỳ Luyện Thể đấy thôi.”
“Ngâm không thì ta đâu có lo, nhưng thằng ranh chúng bay chỉ ngâm suông được chắc?”
Nói xong, gã bế Minh Sơ bỏ đi, để lại mình Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên ngâm mình trong suối.
Một lát sau, Lục Lâm Trạch dặn Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, theo lời sư tôn, thì rất có thể Thương Viêm sẽ nghĩ cách lừa huynh đi lấy kiếm giúp hắn. Mấy nữa về Ải Phong Nguyệt, huynh nhất định phải cẩn thận, đừng để mắc bẫy hắn, huynh hiểu chưa?”
Thẩm Tam Xuyên: “Ừ, ta hiểu rồi.”
“Thật ra đệ còn nghĩ đến một cách nữa, nãy cha ở đây, nên đệ không tiện nói thẳng.”
“Cách gì?”
Lục Lâm Trạch bảo: “Chỉ cần sư tôn mau chóng tu luyện, là có thể lấy lại Uyên Quang rồi mà? Thế cân bằng giữa các Thần Khí được thiết lập lại, thì chẳng phải Phách Gia Ẩn Hồn sẽ không thể uy hiếp huynh nữa hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu nói: “Đấy cũng là một cách, chắc chắn vừa nãy sư tôn cũng nghĩ ra rồi.”
“Với tư chất của sư tôn, thầy mà đã bắt tay vào tu luyện, hẳn tốc độ phải ghê gớm lắm nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên: “Dục tốc thì bất đạt, vụ Phách Gia Ẩn Hồn cũng chỉ là do tụi mình lo thế thôi, chưa chắc đã thành sự thật. Ta cảm thấy không phải âu lo đến mức đấy… Vả lại, dù Phách Gia Ẩn Hồn xuất hiện thật, có đệ ở đây rồi, ta cũng chẳng việc gì phải sợ.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì vui vẻ đáp: “Tuyệt vời, cuối cùng sư huynh cũng bắt đầu dựa dẫm vào đệ rồi!”
Sau đó hắn xích lại gần Thẩm Tam Xuyên, ôm eo anh chàng thì thầm: “Ngâm không thì chán lắm, phải không, sư huynh?”
Nhớ tới lời Hoang sư huynh nói trước khi đi, người Thẩm Tam Xuyên lập tức cứng còng: “Không làm! Đệ có nói gì ta cũng không làm!”
Lục Lâm Trạch buồn cười: “Sư huynh, đệ đã nói gì đâu.”
“…”
Ngón tay hắn cố tình lướt tới lướt lui bên hông anh chàng: “Xem ra sư huynh luôn nghĩ về chuyện này đấy nhỉ, sư huynh d@m đãng quá.”
Thẩm Tam Xuyên giãy nảy lên: “Làm gì có!”
“Vậy mình về phòng nhé, được không?”
“Về phòng rồi ta cũng chẳng thèm làm chuyện đấy với đệ…” Nói được nửa chừng, anh chàng đột nhiên phát hiện Lục Lâm Trạch đang cười xấu xa, bỗng dưng vừa thẹn vừa bực, mặt đỏ bừng nóng rát như say rượu.
“Còn bảo không nghĩ, rõ ràng huynh nghĩ đó giờ mà?” Lục Lâm Trạch tiếp tục nói khích Thẩm Tam Xuyên, “Nhưng cũng phải thôi, dù sao đây cũng là nơi sư huynh chủ động hiến thân lần đầu…”
“… Đừng nói nữa!”
Ơ hay, cái chuyện đấy… nghĩ lại còn ghê luôn đó!!!
…
Hoang Tịch bọc Minh Sơ lại bằng bộ áo tắm dày cui, đưa y về phòng. Lau khô người cho y xong, gã bèn ngồi cạnh đầu dường phe phẩy quạt cho y. Rời khỏi suối nước nóng, cảm giác ngột ngạt đã bớt đi nhiều, Minh Sơ cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Thấy Minh Sơ thức dậy, gã vội hỏi: “Em còn khó chịu không, có muốn uống nước luôn không?”
Minh Sơ gật đầu, đúng là cổ họng đang khô khốc.
Hoang Tịch rót cốc nước mang về, đỡ Minh Sơ ngồi dậy rồi mớm cho y. Minh Sơ tu một lần hết luôn.
“Đỡ hơn chưa, có muốn uống thêm ít nữa không?”
“Được.”
Hoang Tịch rót ly nữa cho y. Minh Sơ rõ ràng khát khô cổ, nên lại tu hết ngay.
Minh Sơ lại sức, đột nhiên nói: “Ta đồng ý với huynh.”
Hoang Tịch đang định rót thêm ly nữa, nào ngờ nghe thấy câu này của Minh Sơ, gã hoàn toàn không phản ứng kịp: “Đồng ý cái gì?”
“Thì chuyện huynh luôn muốn đó, ta đồng ý với huynh.”
“Điều ta luôn muốn…” Trái tim gã đập bình bịch, cực kỳ kích động nhìn Minh Sơ!
Điều mà con luôn muốn, chính là người mà?
Gã cất giọng run rẩy: “Bé cưng, em thật sự đồng ý với ta ư?”
Minh Sơ đáp “Ừ”.
Hoang Tịch che mặt lại: “Ờm… tiến độ hơi nhanh, đáng ra ta định để em qua kỳ Luyện Thể rồi hẵng…”
Nhanh quá, quá nhanh luôn, còn bao nhiêu chuyện chúng mình chưa kịp làm trong giai đoạn đầu mà.Nhảy thẳng sang bước này cũng không phải là không được, dù gì ngày xưa đã làm hết rồi còn đâu… Nhưng sao tự dưng lại căng thẳng quá vầy nè!!!
Minh Sơ: “Không sao, chuyện đấy không khó với ta.”
… Không khó?
Ờ, cũng đúng, giờ người thấy khó phải là mình.Sư tôn còn chưa qua kỳ Luyện Thể, mình nhất định phải kìm hãm sức mạnh, tuyệt đối không thể để sư tôn bị thương ngay lần đầu tiên được…
Sau đó, gã đột nhiên đẩy Minh Sơ đang ngồi dậy ngã ra giường, c ởi quần áo y đến là quen tay!
Minh Sơ thấy vậy, lập tức sốc điếng người: “Huynh làm gì thế?!”
“Đương nhiên là làm chuyện mà em đã đồng ý với ta rồi!” Nói xong gã bèn cúi đầu hôn y, còn ấn tay y lên hai bên đầu.
“Ưm… chuyện ta đồng ý… với huynh, là tu luyện cơ mà! Buông ra…”
Hoang Tịch: “…”
Rồi xong, bé cái lầm… Hình như đó giờ gã rất hay khuyên Minh Sơ tu luyện tử tế, mà Minh Sơ toàn chối đây đẩy. Nhưng trong tình huống ban nãy, làm sao gã có thể nghĩ tới chuyện đó được cơ chứ?!
Gã nhìn Minh Sơ mặt đỏ ưng ửng, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt còn đang lảng tránh bên dưới mình. Màu môi của sư tôn hấp dẫn quá! Cơ thể còn thơm nức vì vừa tắm gội nữa chứ…
Đến nước này rồi… có nên đâm lao theo lao không?
Gã nuốt nước miếng…
Nên hay không đây?!
[HẾT CHƯƠNG 132]
***
Biệt viện Sùng Phùng, suối nước nóng lộ thiên.
Làn sương mù mờ mịt trong suối nóng làm mặt ai nấy đều chuyển qua màu đỏ.
Bốn người cùng ngâm mình trong suối nhìn nhau. Hoang Tịch phí hết cả buổi mới giải thích được quan hệ giữa mình và Minh Sơ. Tuy vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng chí ít phải để con trai và con dâu biết, gã thật sự không phải trâu già gặm cỏ non!!
… Ẹc, thôi được, bề ngoài thì đúng là giống thế! Nhưng… gã không hề đứng núi này trông núi nọ, gặp ai yêu nấy mà!!!
Tuy Hoang Tịch giải thích cả đống, nhưng Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên vẫn hơi lơ mơ, không hiểu rốt cuộc ông già nhà mình muốn nói gì. Có lẽ ổng định biểu đạt là mình thích Minh Sơ, muốn làm người yêu, nhưng không phải phản bội Thiên Lũng Cảnh. Có điều ổng lại không thể nói rõ Minh Sơ chính là Thiên Lũng Cảnh, vì Thiên Lũng Cảnh ngày xưa đã không còn tồn tại. Sau đấy loằng ngà loằng ngoằng đến là cồng kềnh, tất cả mọi người ở đây, bao gồm chính gã, đều chả hiểu rốt cuộc gã đang nói gì!
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch và Minh Sơ, hỏi một câu tổng kết: “Nói cách khác, giờ hai người chính thức yêu nhau rồi chứ gì?”
Hai người bị Thẩm Tam Xuyên hỏi thế thì đều hơi đỏ mặt. May mà ao nóng sực, mặt ai cũng phừng phừng, nên không quá lộ liễu.
Thẩm Tam Xuyên lại nhìn về phía Minh Sơ, quan tâm hỏi: “Con không bị Hoang sư huynh ép buộc chứ? Nếu con không muốn, thì cứ nói với thầy, thầy sẽ đưa con về Ải Phong Nguyệt.”
Thật ra Thẩm Tam Xuyên cũng biết Minh Sơ tự nguyện, nhưng là sư phụ trên danh nghĩa của Minh Sơ, anh chàng vẫn cảm thấy mình cần hỏi han một tí, không thể tặng luôn bông hoa nhài mình trồng vất vả mười tám năm dễ dàng vậy được, Uyên Quang sẽ giận mất…
Tuy là hình như Uyên Quang đã giận rồi?
Riêng chuyện này, thì Ứng Kiếp rất là thờ ơ. Nó chẳng bao giờ gây khó dễ với Lục Lâm Trạch, như thể chỉ muốn đá quách Thẩm Tam Xuyên cho rồi.
Hoang Tịch nghe vậy thì hồi hộp đưa mắt về phía Minh Sơ bên cạnh mình, chỉ lo y sẽ đứng dậy đòi về. Gã căng thẳng đến độ đỉnh đầu rịn mồ hôi, tay cũng run cầm cập.
Đúng là xoắn xuýt chẳng khác nào ông con rể dấm dớ tới nhà vợ lần đầu.
Minh Sơ nhìn Thẩm Tam Xuyên ở mạn kia, lắc đầu nhè nhẹ: “Không.”
Bấy giờ Hoang Tịch mới thở phào, sau đó gã chợt cảm nhận được Minh Sơ đang đặt tay mình lên bàn tay run rẩy của gã dưới dòng suối nóng.
Sư tôn…
Không ổn rồi, gã cảm động quá òa lên khóc mất! Rõ ràng sư tôn chỉ mới để tay lên tay gã thôi, một động tác đơn giản quá đỗi như thế, mà đã làm gã hạnh phúc đến độ suýt lăn đùng ra chết!
Lục Lâm Trạch nói thẳng toẹt: “Cha ơi, cha mới yêu đương lần đầu à, sao cái mặt hèn vậy.”
Hoang Tịch: “Im ngay! Cha khác cái loại già dê nhà mày nhé!”
Lục Lâm Trạch buồn cười nói: “Ô, chả nhẽ người chơi kiểu ngây thơ? Lạ ghê ta, con cứ tưởng người thuộc trường phái cậy thế ép buộc cơ đấy.”
Hoang Tịch quay sang nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Con dâu, con không quản nó à, bình thường nó toàn ăn hiếp con đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Lục Lâm Trạch đã chống đầu nói: “Mà thôi cũng đúng, hồi xưa trong ảo cảnh Nghiệp Liên, người cũng chỉ dám hôn lén lên khăn của sư tôn mỗi ngày. Nếu nắm tay trong mơ với thầy, là hôm sau sẽ xấu hổ chẳng dám nhìn thẳng vào sư tôn, hèn thấy mà khinh.”
Thẩm Tam Xuyên cảm thán: Hai bố con nhà này đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.
Hoang Tịch: “Oắt con chết toi, mày cố tình xách mé hả?”
Thấy hai người hằm hè căng thẳng, Minh Sơ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hai người tới đây để nhờ ta chuyện gì à?”
Bấy giờ Lục Lâm Trạch mới chợt nhớ ra chuyện chính. Hắn lập tức thay đổi thái độ cà lơ phất phơ, ngồi thẳng người trong suối nóng: “Minh Sơ đã từng nghe đến Thần Khí “Phách Gia Ẩn Hồn” chưa?”
“Phách Gia Ẩn Hồn?” Minh Sơ ngẫm ngợi, gật đầu nói, “Từng nghe rồi, nhưng chưa thấy bao giờ, sao thế?”
Lục Lâm Trạch bèn kể hết ngọn nguồn. Hắn kể xong, Minh Sơ lại nhíu mày.
“Đúng là ta từng nghe nói Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng. Nhưng trăm ngàn năm qua, chưa có ai sở hữu được thanh Thần Khí này, nên cũng chẳng để tâm lắm.” Y hơi bất an, “Nhưng theo lời Thiên Nguyệt lão lão, thì Phách Gia Ẩn Hồn không xuất hiện rất có thể là vì chưa từng ai sở hữu đồng thời cả hai Thần Khí, nên nó cũng không cần có mặt để giữ thế cân bằng…”
“Nhưng hiện giờ…” Y nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên. Tất cả mọi người đều biết, Thẩm Tam Xuyên đang có trong tay hai thanh Thần Khí tuyệt thế.
Uyên Quang và Ứng Kiếp.
“Nếu Phách Gia Ẩn Hồn thật sự hiện thế, thì chắc chắn nó nhằm vào Tam Xuyên con đó.”
Mọi người im lặng, Hoang Tịch đột nhiên hỏi: “Nếu Phách Gia Ẩn Hồn xuất hiện là để lấy lại thế cân bằng, thì chỉ cần con dâu hết sở hữu đồng thời hai thanh Thần Khí, nó sẽ không xuất hiện nữa thôi mà?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Nếu không phải người được Thần Khí công nhận, thì dù con có cho người ta, Uyên Quang và Ứng Kiếp vẫn sẽ trở về bên con ạ.”
Lục Lâm Trạch nói: “Còn một cách nữa, chúng ta tìm ra Phách Gia Ẩn Hồn trước, phá hủy nó khi nó chưa thức tỉnh là được đúng không?”
Minh Sơ nói: “Con vừa nói mình nghe lén được trong ảo cảnh Nghiệp Liên là, Thương Viêm từng bảo Tam Xuyên được cả hai thanh Thần Khí công nhận, nên chính là người hắn muốn tìm. Còn Vân Khanh Tử lại cãi chính bởi vậy, nên Tam Xuyên càng không thể là người đó đúng không?”
Lục Lâm Trạch gật đầu, những chuyện liên quan đến sư huynh, hắn chẳng dám bất cẩn tẹo nào.
Minh Sơ nói tiếp: “Tộc của Thương Viêm đã tìm Phách Gia Ẩn Hồn trăm ngàn năm nay để loại trừ lời nguyền, con lại thấy bàn tay xương hổ phách trong hộp gấm… Thầy nghĩ chắc hẳn chúng tìm ra nơi Phách Gia Ẩn Hồn ẩn náu rồi, chỉ là không lấy được nó thôi. Nhưng Thương Viêm đã nói thế, nhất định hắn đã nghĩ đến việc Tam Xuyên được hai thanh Thần Khí chấp nhận, biết đâu thanh Thần Khí thứ ba cũng sẽ chấp nhận nó. Nên hắn muốn mượn sức Tam Xuyên, mục đích là để Tam Xuyên đoạt Phách Gia Ẩn Hồn về giúp hắn.
“Vân Khanh Tử phản đối, cũng là vì nghĩ đến đặc tính giữ thế cân bằng của Phách Gia Ẩn Hồn, bởi vậy lão cảm thấy Tam Xuyên không thể đồng thời sở hữu cả 3 món Thần Khí được.”
Hoang Tịch nghi hoặc nói: “Lão già Vân Khanh Tử nói thế có sai đâu, nếu Phách Gia Ẩn Hồn đã là thanh kiếm giữ trật tự, thì làm sao cả ba đều về tay con dâu được. Thằng lỏi Thương Viêm nghĩ cái quái gì vậy?”
Minh Sơ lắc đầu, đáp: “Không đơn giản vậy đâu, cách nhận chủ của Phách Gia Ẩn Hồn khác với Ứng Kiếp, Uyên Quang. Muốn vận dụng Phách Gia Ẩn Hồn, thì phải dựa vào dòng máu của hoàng tộc họ Thương. Dù Tam Xuyên sở hữu được Phách Gia Ẩn Hồn, thằng bé vẫn phải giao lại cho hoàng tộc họ Thương. Nếu không thể điều khiển Phách Gia Ẩn Hồn, nó cũng chẳng khác gì một thanh kiếm tiên bình thường.”
“Hừ, thằng ranh rác rưởi Thương Viêm, quả nhiên nhiều mưu hèn kế bẩn lắm. Bẫy người khác đi liều mạng lấy một thanh kiếm vô dụng bị khóa cứng thay mình, chỉ mình mới có chìa để mở! Chậc, tính ngồi mát ăn bát vàng, không làm mà có ăn đúng không! Biết đâu thằng đấy còn định trở mặt dùng thứ đó để chế ngự hai thanh Thần Khí của con dâu. Quả thực trơ trẽn lắm!”
Minh Sơ suy nghĩ rất lung, một lúc sau, y đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, sau đấy ngộp thở, người ngả qua một bên…
“Bé cưng, bé cưng, em sao thế?”
Hoang Tịch thấy Minh Sơ có vẻ là lạ thì vội vàng đỡ lấy y. Nào ngờ Minh Sơ lăn ra ngất xỉu, Hoang Tịch sợ xám hồn. Lục Lâm Trạch quan sát trạng thái của Minh Sơ một hồi rồi nói: “Ngâm lâu quá nên ngất đấy, dẫn về phòng nghỉ một lát, quạt cho mát là đỡ thôi.”
Hoang Tịch thở phào: “Làm ta hết hồn à, may mà không sao.”
Sau đó gã bế Minh Sơ đã hôn mê bất tỉnh ra khỏi suối nước nóng. Gã chưa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên, nói: “Đừng có chơi quá lố trong suối nhé! Ta không muốn quay lại vớt hai đứa ngất xỉu về đâu!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Người coi thường tụi con quá, Minh Sơ bị choáng là vì chưa qua kỳ Luyện Thể đấy thôi.”
“Ngâm không thì ta đâu có lo, nhưng thằng ranh chúng bay chỉ ngâm suông được chắc?”
Nói xong, gã bế Minh Sơ bỏ đi, để lại mình Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên ngâm mình trong suối.
Một lát sau, Lục Lâm Trạch dặn Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, theo lời sư tôn, thì rất có thể Thương Viêm sẽ nghĩ cách lừa huynh đi lấy kiếm giúp hắn. Mấy nữa về Ải Phong Nguyệt, huynh nhất định phải cẩn thận, đừng để mắc bẫy hắn, huynh hiểu chưa?”
Thẩm Tam Xuyên: “Ừ, ta hiểu rồi.”
“Thật ra đệ còn nghĩ đến một cách nữa, nãy cha ở đây, nên đệ không tiện nói thẳng.”
“Cách gì?”
Lục Lâm Trạch bảo: “Chỉ cần sư tôn mau chóng tu luyện, là có thể lấy lại Uyên Quang rồi mà? Thế cân bằng giữa các Thần Khí được thiết lập lại, thì chẳng phải Phách Gia Ẩn Hồn sẽ không thể uy hiếp huynh nữa hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu nói: “Đấy cũng là một cách, chắc chắn vừa nãy sư tôn cũng nghĩ ra rồi.”
“Với tư chất của sư tôn, thầy mà đã bắt tay vào tu luyện, hẳn tốc độ phải ghê gớm lắm nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên: “Dục tốc thì bất đạt, vụ Phách Gia Ẩn Hồn cũng chỉ là do tụi mình lo thế thôi, chưa chắc đã thành sự thật. Ta cảm thấy không phải âu lo đến mức đấy… Vả lại, dù Phách Gia Ẩn Hồn xuất hiện thật, có đệ ở đây rồi, ta cũng chẳng việc gì phải sợ.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì vui vẻ đáp: “Tuyệt vời, cuối cùng sư huynh cũng bắt đầu dựa dẫm vào đệ rồi!”
Sau đó hắn xích lại gần Thẩm Tam Xuyên, ôm eo anh chàng thì thầm: “Ngâm không thì chán lắm, phải không, sư huynh?”
Nhớ tới lời Hoang sư huynh nói trước khi đi, người Thẩm Tam Xuyên lập tức cứng còng: “Không làm! Đệ có nói gì ta cũng không làm!”
Lục Lâm Trạch buồn cười: “Sư huynh, đệ đã nói gì đâu.”
“…”
Ngón tay hắn cố tình lướt tới lướt lui bên hông anh chàng: “Xem ra sư huynh luôn nghĩ về chuyện này đấy nhỉ, sư huynh d@m đãng quá.”
Thẩm Tam Xuyên giãy nảy lên: “Làm gì có!”
“Vậy mình về phòng nhé, được không?”
“Về phòng rồi ta cũng chẳng thèm làm chuyện đấy với đệ…” Nói được nửa chừng, anh chàng đột nhiên phát hiện Lục Lâm Trạch đang cười xấu xa, bỗng dưng vừa thẹn vừa bực, mặt đỏ bừng nóng rát như say rượu.
“Còn bảo không nghĩ, rõ ràng huynh nghĩ đó giờ mà?” Lục Lâm Trạch tiếp tục nói khích Thẩm Tam Xuyên, “Nhưng cũng phải thôi, dù sao đây cũng là nơi sư huynh chủ động hiến thân lần đầu…”
“… Đừng nói nữa!”
Ơ hay, cái chuyện đấy… nghĩ lại còn ghê luôn đó!!!
…
Hoang Tịch bọc Minh Sơ lại bằng bộ áo tắm dày cui, đưa y về phòng. Lau khô người cho y xong, gã bèn ngồi cạnh đầu dường phe phẩy quạt cho y. Rời khỏi suối nước nóng, cảm giác ngột ngạt đã bớt đi nhiều, Minh Sơ cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Thấy Minh Sơ thức dậy, gã vội hỏi: “Em còn khó chịu không, có muốn uống nước luôn không?”
Minh Sơ gật đầu, đúng là cổ họng đang khô khốc.
Hoang Tịch rót cốc nước mang về, đỡ Minh Sơ ngồi dậy rồi mớm cho y. Minh Sơ tu một lần hết luôn.
“Đỡ hơn chưa, có muốn uống thêm ít nữa không?”
“Được.”
Hoang Tịch rót ly nữa cho y. Minh Sơ rõ ràng khát khô cổ, nên lại tu hết ngay.
Minh Sơ lại sức, đột nhiên nói: “Ta đồng ý với huynh.”
Hoang Tịch đang định rót thêm ly nữa, nào ngờ nghe thấy câu này của Minh Sơ, gã hoàn toàn không phản ứng kịp: “Đồng ý cái gì?”
“Thì chuyện huynh luôn muốn đó, ta đồng ý với huynh.”
“Điều ta luôn muốn…” Trái tim gã đập bình bịch, cực kỳ kích động nhìn Minh Sơ!
Điều mà con luôn muốn, chính là người mà?
Gã cất giọng run rẩy: “Bé cưng, em thật sự đồng ý với ta ư?”
Minh Sơ đáp “Ừ”.
Hoang Tịch che mặt lại: “Ờm… tiến độ hơi nhanh, đáng ra ta định để em qua kỳ Luyện Thể rồi hẵng…”
Nhanh quá, quá nhanh luôn, còn bao nhiêu chuyện chúng mình chưa kịp làm trong giai đoạn đầu mà.Nhảy thẳng sang bước này cũng không phải là không được, dù gì ngày xưa đã làm hết rồi còn đâu… Nhưng sao tự dưng lại căng thẳng quá vầy nè!!!
Minh Sơ: “Không sao, chuyện đấy không khó với ta.”
… Không khó?
Ờ, cũng đúng, giờ người thấy khó phải là mình.Sư tôn còn chưa qua kỳ Luyện Thể, mình nhất định phải kìm hãm sức mạnh, tuyệt đối không thể để sư tôn bị thương ngay lần đầu tiên được…
Sau đó, gã đột nhiên đẩy Minh Sơ đang ngồi dậy ngã ra giường, c ởi quần áo y đến là quen tay!
Minh Sơ thấy vậy, lập tức sốc điếng người: “Huynh làm gì thế?!”
“Đương nhiên là làm chuyện mà em đã đồng ý với ta rồi!” Nói xong gã bèn cúi đầu hôn y, còn ấn tay y lên hai bên đầu.
“Ưm… chuyện ta đồng ý… với huynh, là tu luyện cơ mà! Buông ra…”
Hoang Tịch: “…”
Rồi xong, bé cái lầm… Hình như đó giờ gã rất hay khuyên Minh Sơ tu luyện tử tế, mà Minh Sơ toàn chối đây đẩy. Nhưng trong tình huống ban nãy, làm sao gã có thể nghĩ tới chuyện đó được cơ chứ?!
Gã nhìn Minh Sơ mặt đỏ ưng ửng, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt còn đang lảng tránh bên dưới mình. Màu môi của sư tôn hấp dẫn quá! Cơ thể còn thơm nức vì vừa tắm gội nữa chứ…
Đến nước này rồi… có nên đâm lao theo lao không?
Gã nuốt nước miếng…
Nên hay không đây?!
[HẾT CHƯƠNG 132]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.