Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn
Chương 1:
Miêu Mao Nho
04/10/2024
Ôn Nhiễm đang đối diện với sống chết.
Trước mắt, là một gã ma đầu đang trọng thương ngã trên mặt đất nhưng vẫn cười to đầy kiêu ngạo, cả người gã toàn là máu, rất là chật vật.
Nhưng dường như người đang bị chỉ mũi kiếm vào người, gặp nguy hiểm đến tính mạng không phải là gã.
Gã hung tợn nhìn chằm chằm vị tiên quân trẻ đang cầm kiếm, “Nghe nói hai vị cô nương này, một người là vợ chưa cưới của ngươi, một người là em họ của vợ chưa cưới. Đại đệ tử có tấm lòng nhân hậu của Đăng Tiên phủ, ngươi muốn chọn cứu người nào?”
Thiếu niên cầm kiếm mặc y phục trắng đứng sừng sững, gió thổi mạnh trên vách núi, tay áo nhẹ bay, phác thảo cơ thể gầy gò của hắn.
Ôn Noãn không thể động đậy nên chỉ có thể liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, nàng thầm nghĩ trong lòng, quả đúng là nữ chính, đối mặt với sống chết vẫn có thể thản nhiên như vậy, chẳng bù cho nàng, hiện tại nàng lo lắng gần chết!
Chuyện này phải kể từ một canh giờ trước.
Ôn Nhiễm và biểu muội Tần Tô Tô của nàng đều bị tên ma đầu này bắt đến phía trên Cự Uyên cốc, ma đầu gieo lời nguyền “ngươi sống ta chết” lên hai người bọn họ, để giải thích thì ý trên mặt chữ, chính là trong hai người bọn họ chỉ có một người có thể sống tiếp.
Chỉ có một trong hai người bị nguyền rủa nhảy xuống Cự Uyên cốc để hiến tế cho yêu ma, người bị nguyền còn lại mới được giải thoát, đây là lời nguyền chết.
Trừ cách đó ra, cũng chỉ còn cách người thực hiện lời nguyền tự nguyện hoá giải thuật pháp, nếu không thì không còn cách nào để giải trừ cả.
Sau đó không lâu, liền có một vị thiếu niên giáng từ trên trời xuống, cũng chỉ cần dùng một chiêu đã có thể khiến tên ma đầu bị Vạn Tiên phủ truy bắt bị thương hấp hối, không còn đường trốn.
Vị tiên quân trẻ này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo tuấn tú, làn da quá trắng, tóc đen được buộc thành đuôi ngựa bằng một dải lụa trắng, đuôi tóc ngang thắt lưng khẽ đung đưa trong gió.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn tên ma đầu một cách thản nhiên, có cảm giác vừa sắc bén, vừa tự phụ.
Thời gian này, Ôn Nhiễm phải thầm cảm thán trong lòng, không hổ là nam chính, dù núi thái sơn có sụp ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc.
Đúng, sau khi sống mười sáu năm trên thế giới này, nàng chợt nhớ ra bản thân mình đã xuyên vào quyển tiểu thuyết truy thê hoả táng tràng tên là《Sau khi ta chết, vị tiên quân trẻ khóc nói yêu ta》.
Nam chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm hiếm gặp cũng là tương lai của sư môn, hơn nữa vẻ ngoài còn rất đẹp, cho nên có rất nhiều cô gái phải lòng hắn, nhưng hắn chưa bao giờ động lòng.
Mãi cho đến một ngày, hắn bỗng nhiên nói muốn kết làm đạo lữ với con gái của sư phụ.
Người này chính là Ôn Nhiễm, tuy rằng nàng không có thiên phú trong chuyện tu hành, nhưng nàng lại xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, ai thấy cũng thương xót.
Nói theo cách của người hiện đại thì khí chất của nàng chính là điển hình của bạch liên hoa. Trong nội dung tiểu thuyết, bề ngoài của nàng thuần khiết bao nhiêu thì nội tâm ác độc như rắn rết đến bấy nhiêu.
Sỡ dĩ nam chính muốn cưới nàng, cũng chẳng phải là không có lý do, đó là vì có một lần hắn bị trọng thương sau khi giao chiến với ma tộc.
Trong lúc hôn mê, hắn vẫn có thể cảm nhận được người chăm sóc mình dịu dàng quan tâm đến thế nào, cho nên người một lòng chỉ muốn tu đạo như hắn mới rung động.
Nhưng hắn không biết, hắn đã nhầm người rồi, người chăm sóc hắn thật ra chính là Tần Tô Tô, không phải Ôn Nhiễm.
Thân phận của Tần Tô Tô trong Vạn Tiên phủ không tôn quý bằng Ôn Nhiễm, nhưng nàng ta cũng giống như bao thiếu nữ khác trong độ tuổi xuân thì, sớm đã một lòng với nam chính rồi. Nàng ta đã trả giá rất nhiều sau lưng nam chính, tất cả công lao đều bị chị họ cướp mất.
Nàng ta cũng đã từng oán trách, mỗi lần nhìn thấy người mình thích dịu dàng lưu luyến người phụ nữ khác, lòng nàng ta lại đau thêm một chút.
Mà hiện tại, Tần Tô Tô trầm mặc nhìn thiếu niên mặc đồ trắng, giống như đang chờ đợi vận mệnh tuyên án.
Ôn Nhiễm và Tần Tô Tô đều trúng thuật pháp, không thể nói chuyện được, Ôn Nhiễm đang rất sốt ruột. Trong đầu nàng đang diễn lại kết cục bi thảm của mình trong nội dung tiểu thuyết hàng trăm ngàn lần!
Tại sao lại để nàng nhớ lại nội dung vào lúc này cơ chứ?
Nàng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không thể chấp nhận được!
Tên ma đầu dần trở nên kiêu ngạo, gã lau vết máu trên mặt, cười châm chọc nói: “Đâu là chính nhân quân tử của các ngươi đấy, không thể nhìn một người vô tội nào hi sinh!”
Đúng vậy, đối với người tu tiên được tiên môn giáo dục từ nhỏ mà nói, bọn họ không thể ngồi xem bất kì người vô tội nào chết, huống chi, quyền lựa chọn còn bị đặt trong tay mình.
Tên ma đầu ấy chính là muốn như vậy.
Đại sư huynh của Đăng Tiên phủ gì chứ?
Không phải nói muốn cứu vớt muôn dân hay sao?
Hắn muốn chọn để vị hôn thê của mình được sống, đó đương nhiên là chuyện bình thường của một người, người khác cũng không chỉ trích hắn gay gắt được.
Huỷ hoại người đệ tử được Đăng Tiên phủ kì vọng nhất, vậy dù tên ma đầu này nó chết cũng không thiệt cho gã!
Ôn Nhiễm cố gắng huy động linh lực trong cơ thể mình để bản thân có thể cử động, nhưng dù nàng có thử thế nào cũng thất bại. Nét mặt của nàng dần đờ đãn khi ý thức được rằng mình không có cách nào để thay đổi được tình trạng hiện tại cả.
Cho đến bây giờ, mọi thứ đang phát triển giống hệt như trong nội dung truyện, kế tiếp, sau một hồi nam chính do dự vì lương tâm dày vò, sẽ chọn để Ôn Nhiễm sống sót, Tần Tô Tô triệt để chết tâm.
Bị người đàn ông mình yêu tự tay đẩy xuống Cự Uyên cốc, Tần Tô Tô dường như nghe được một tiếng “Xin lỗi” từ hắn thổi nhẹ theo gió.
Thế nhưng Tần Tô Tô dù đau thấu tim gan cũng chỉ nhếch môi cười châm biếm bản thân, cuối cùng để lại một giọt nước mắt vì người đàn ông này.
Ôn Nhiễm có thể sống sót, nàng nên thấy vui mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới việc không lâu sau khi nữ chính “chết”, nam chính lập tức phát hiện người cứu mình trước đây chính là Tần Tô Tô, thật ra người hắn yêu vẫn luôn là Tần Tô Tô.
Nỗi đau mất đi người yêu khiến hắn thay đổi hoàn toàn, Ôn Nhiễm là người đầu tiên bị hắn trả thù, nàng bị chém đứt tay đứt chân, bị hắn ném xuống Cự Uyên cốc, phần diễn của cô đến đó là hết.
Sau đó, nam chính rơi vào ma đạo, cố chấp tìm kiếm cách để Tần Tô Tô có thể sống lại, mãi cho đến một ngày hắn gặp lại Tần Tô Tô còn sống.
Nhưng vào lúc đó, Tần Tô Tô đã mất trí nhớ, hơn nữa nàng ta còn được nam phụ là boss Ma tộc theo đuổi, vì thế nam chính bắt đầu hành trì truy thê hoả táng tràng.
“Sao, nghĩ kĩ chưa?” Ma đầu cười ác liệt nói: “Thẩm Vật, ngươi muốn cứu ai?”
Tên ma đầu này dường như hận Thẩm Vật, cũng chinh là nam chính, thấu xương. Bởi vì trong khoảng thời gian này, dù gã có trốn ở đâu, Thẩm Vật cũng có thể tìm được chỗ gã ẩn thân rất nhanh.
Nếu không phải vì gã bắt những người qua đường làm con tin để tìm cách thoát thân thì gã đã sớm bị Thẩm Vật giết chết rồi.
Nhưng thấy thiếu niên hơi nhấc mắt, ánh mắt dường như dừng giữa hai cô gái.
Tần Tô Tô đứng trong gió, dáng vẻ bất khuất cứng cỏi.
Còn Ôn Nhiễm xinh đẹp, khuôn mặt cô tái nhợt rõ rệt, cơ thể cũng đang run lên vì lạnh, trông đương nhiên kém cỏi hơn.
Nguyên văn được miêu tả như thế nào nhỉ?
Ôn Nhiễm đẹp thì đẹp đó, như một bông hoa hồng kiều diễm, khiến người khác rung động, còn Tần Tô Tô giống như hoa lan trong sơn cốc, khí chất không giống nhau. Trên đời này có rất nhiều người đẹp, nhưng người có khí chất hơn người thì lại rất ít không có mấy ai.
Trước mặt người ấy, một mỹ nhân như Ôn Nhiễm cũng phải bỏ xuống những thói đời tầm thường.
Thôi!
Từ khi sinh ra tới giờ, thứ Ôn Nhiễm hài lòng nhất chính là khuôn mặt này, mỗi người đều có gu thẩm mỹ khác nhau, vì vậy không cần hạ thấp cô xuống như vậy đâu!
Thẩm Vật dời mắt, dường như đang lo lắng phải lựa chọn như thế nào.
Hắn càng do dự không quyết định, tên ma đầu kia càng nhìn thấy hi vọng sống sót, ánh sáng muốn sống như bốc cháy bên trong mắt gã.
“Thẩm Vật, cứu một người, giết một người, ta thấy lựa chọn này dường như rất khó khăn với ngươi, ta có thể giúp ngươi giải quyết hoàn cảnh khốn khổ này, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng không tiếp tục đuổi giết ta nữa, ta sẽ giải trừ lời nguyền trên người bọn họ, vậy thì vẹn toàn cả đôi bên, chẳng phải là đúng đắn nhất
Người tu tiên đã thề sẽ khác với lời thề của người thường, một khi bọn họ đã lập lời thề, nếu vi phạm thì sẽ bị trời phạt.
Tên ma đầu này có lý do để tin rằng, chỉ cần Thẩm Vật không đuổi giết, gã sẽ dễ dàng chạy thoát sự đuổi bắt của những tên tu tiên khác.
Trong nội dung truyện, Thẩm Vật cũng đã đồng ý một cách bất đắc dĩ, nhưng tên ma đầu lại nhân lúc hắn phân tâm mà đâm lén hắn, hắn giơ kiếm lên theo phản xạ, tên ma đầu kia chết ngay lập tức, sau đó hắn chỉ có thể lựa chọn hy sinh Tần Tô Tô.
Ôn Nhiễm cũng đã từ bỏ việc giãy dụa, bắt đầu cân nhắc đến việc làm sao để sống sót. Bỗng chốc, chợt nghe thấy thiếu niên cười khẽ.
Nhưng thấy chàng trai nhếch khoé môi, khí chất trên người không chỉ thanh lãnh, mà còn có thêm đôi chút ngả ngớn, hắn cười như không cười, “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Trong trí nhớ của Ôn Nhiễm, Thẩm Vật là một người nói năng thận trọng, thỉnh thoảng nàng mới thấy Thẩm Vật tươi cười, đó là nụ cười rất nhạt, rất nhẹ, sẽ không thể hiện quá nhiều cảm xúc, càng không kiểu cười châm chọc như vậy.
Có lẽ là ý thức được không khí có gì đó không đúng, sắc mặt vui mừng của tên ma đầu kia dần biến mất.
Gã cười nham hiểm, “Thẩm Vật, ngươi nghĩ kĩ chưa? Nếu ta chết, một trong hai cô nương yểu điệu này sẽ phải chôn cùng ta, dù cho là ai chết thì lương tâm của ngươi vẫn sẽ ổn sao? Huống chi, hiện tại ngươi vốn không thể quyết định được là muốn người nào chết…”
Gã vừa dứt lời, đã thấy Thẩm Vật bước về phía trước hai bước, hắn dừng chân trước mặt Tần Tô Tô.
Sớm đã dự cảm được nên Tần Tô Tô cũng không mấy kinh ngạc, khuôn mặt nàng hiện lên nỗi đau như thấu tim gan, có lẽ chính là như vậy.
Nàng ta bình tĩnh nhìn người trước mắt, muốn dùng ánh mắt để nói cho hắn biết, nàng không hối hận khi làm những điều đó cho hắn, bởi vì nàng thích hắn, nhưng cái sự thích ấy chỉ đến thế thôi.
Đó là ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại thanh thảnh đến cỡ nao?
Cho dù là người vô tâm, một khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta cũng sẽ nhớ mãi không quên, khó trách sau này mỗi lần Thẩm Vật nhắm mắt đều sẽ nhớ đến ánh mắt ấy, rất là đau lòng.
Đến cả Ôn Nhiễm cũng cảm thấy mình bị cảm động bởi tình cảm cao thượng của nữ chính, nhưng chớp mắt cái, lại thấy Thẩm Vật nhấc chân lên, Ôn Nhiễm ngẩn hết cả người khi thấy Tần Tô Tô kinh ngạc khi bị biến thành một đường parabon rớt xuống Cự Uyên cốc.
Không chỉ có nàng.
Mà ngay cả tên ma đầu đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng.
Vị tiên quân trẻ trong sạch tựa trăng sáng, vậy mà lại đạp bay một nữ nhân không chút khách khí!
Thẩm Vật nhìn tên ma đầu, giống như đang nhìn một con kiến.
Hắn cười một tiếng, nhưng trong đôi mắt tối đen lại không chút gợn sóng hay ý cười nào, như hồ nước phẳng lặng, hắn thờ ơ nói: “Chẳng qua chỉ là chọn một trong hai, có cái gì mà khó?”
Tên ma đầu kia còn chưa nói được lời nào, ánh sáng từ thanh kiếm đã loé lên, gã trợn tròn mắt, tầm mắt mờ dần, cuối cùng lại thấy được cơ thể không đầu của mình.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, gã ý thức được đầu mình đã rơi trên mặt đất.
Trước mắt, là một gã ma đầu đang trọng thương ngã trên mặt đất nhưng vẫn cười to đầy kiêu ngạo, cả người gã toàn là máu, rất là chật vật.
Nhưng dường như người đang bị chỉ mũi kiếm vào người, gặp nguy hiểm đến tính mạng không phải là gã.
Gã hung tợn nhìn chằm chằm vị tiên quân trẻ đang cầm kiếm, “Nghe nói hai vị cô nương này, một người là vợ chưa cưới của ngươi, một người là em họ của vợ chưa cưới. Đại đệ tử có tấm lòng nhân hậu của Đăng Tiên phủ, ngươi muốn chọn cứu người nào?”
Thiếu niên cầm kiếm mặc y phục trắng đứng sừng sững, gió thổi mạnh trên vách núi, tay áo nhẹ bay, phác thảo cơ thể gầy gò của hắn.
Ôn Noãn không thể động đậy nên chỉ có thể liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, nàng thầm nghĩ trong lòng, quả đúng là nữ chính, đối mặt với sống chết vẫn có thể thản nhiên như vậy, chẳng bù cho nàng, hiện tại nàng lo lắng gần chết!
Chuyện này phải kể từ một canh giờ trước.
Ôn Nhiễm và biểu muội Tần Tô Tô của nàng đều bị tên ma đầu này bắt đến phía trên Cự Uyên cốc, ma đầu gieo lời nguyền “ngươi sống ta chết” lên hai người bọn họ, để giải thích thì ý trên mặt chữ, chính là trong hai người bọn họ chỉ có một người có thể sống tiếp.
Chỉ có một trong hai người bị nguyền rủa nhảy xuống Cự Uyên cốc để hiến tế cho yêu ma, người bị nguyền còn lại mới được giải thoát, đây là lời nguyền chết.
Trừ cách đó ra, cũng chỉ còn cách người thực hiện lời nguyền tự nguyện hoá giải thuật pháp, nếu không thì không còn cách nào để giải trừ cả.
Sau đó không lâu, liền có một vị thiếu niên giáng từ trên trời xuống, cũng chỉ cần dùng một chiêu đã có thể khiến tên ma đầu bị Vạn Tiên phủ truy bắt bị thương hấp hối, không còn đường trốn.
Vị tiên quân trẻ này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo tuấn tú, làn da quá trắng, tóc đen được buộc thành đuôi ngựa bằng một dải lụa trắng, đuôi tóc ngang thắt lưng khẽ đung đưa trong gió.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn tên ma đầu một cách thản nhiên, có cảm giác vừa sắc bén, vừa tự phụ.
Thời gian này, Ôn Nhiễm phải thầm cảm thán trong lòng, không hổ là nam chính, dù núi thái sơn có sụp ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc.
Đúng, sau khi sống mười sáu năm trên thế giới này, nàng chợt nhớ ra bản thân mình đã xuyên vào quyển tiểu thuyết truy thê hoả táng tràng tên là《Sau khi ta chết, vị tiên quân trẻ khóc nói yêu ta》.
Nam chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm hiếm gặp cũng là tương lai của sư môn, hơn nữa vẻ ngoài còn rất đẹp, cho nên có rất nhiều cô gái phải lòng hắn, nhưng hắn chưa bao giờ động lòng.
Mãi cho đến một ngày, hắn bỗng nhiên nói muốn kết làm đạo lữ với con gái của sư phụ.
Người này chính là Ôn Nhiễm, tuy rằng nàng không có thiên phú trong chuyện tu hành, nhưng nàng lại xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, ai thấy cũng thương xót.
Nói theo cách của người hiện đại thì khí chất của nàng chính là điển hình của bạch liên hoa. Trong nội dung tiểu thuyết, bề ngoài của nàng thuần khiết bao nhiêu thì nội tâm ác độc như rắn rết đến bấy nhiêu.
Sỡ dĩ nam chính muốn cưới nàng, cũng chẳng phải là không có lý do, đó là vì có một lần hắn bị trọng thương sau khi giao chiến với ma tộc.
Trong lúc hôn mê, hắn vẫn có thể cảm nhận được người chăm sóc mình dịu dàng quan tâm đến thế nào, cho nên người một lòng chỉ muốn tu đạo như hắn mới rung động.
Nhưng hắn không biết, hắn đã nhầm người rồi, người chăm sóc hắn thật ra chính là Tần Tô Tô, không phải Ôn Nhiễm.
Thân phận của Tần Tô Tô trong Vạn Tiên phủ không tôn quý bằng Ôn Nhiễm, nhưng nàng ta cũng giống như bao thiếu nữ khác trong độ tuổi xuân thì, sớm đã một lòng với nam chính rồi. Nàng ta đã trả giá rất nhiều sau lưng nam chính, tất cả công lao đều bị chị họ cướp mất.
Nàng ta cũng đã từng oán trách, mỗi lần nhìn thấy người mình thích dịu dàng lưu luyến người phụ nữ khác, lòng nàng ta lại đau thêm một chút.
Mà hiện tại, Tần Tô Tô trầm mặc nhìn thiếu niên mặc đồ trắng, giống như đang chờ đợi vận mệnh tuyên án.
Ôn Nhiễm và Tần Tô Tô đều trúng thuật pháp, không thể nói chuyện được, Ôn Nhiễm đang rất sốt ruột. Trong đầu nàng đang diễn lại kết cục bi thảm của mình trong nội dung tiểu thuyết hàng trăm ngàn lần!
Tại sao lại để nàng nhớ lại nội dung vào lúc này cơ chứ?
Nàng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không thể chấp nhận được!
Tên ma đầu dần trở nên kiêu ngạo, gã lau vết máu trên mặt, cười châm chọc nói: “Đâu là chính nhân quân tử của các ngươi đấy, không thể nhìn một người vô tội nào hi sinh!”
Đúng vậy, đối với người tu tiên được tiên môn giáo dục từ nhỏ mà nói, bọn họ không thể ngồi xem bất kì người vô tội nào chết, huống chi, quyền lựa chọn còn bị đặt trong tay mình.
Tên ma đầu ấy chính là muốn như vậy.
Đại sư huynh của Đăng Tiên phủ gì chứ?
Không phải nói muốn cứu vớt muôn dân hay sao?
Hắn muốn chọn để vị hôn thê của mình được sống, đó đương nhiên là chuyện bình thường của một người, người khác cũng không chỉ trích hắn gay gắt được.
Huỷ hoại người đệ tử được Đăng Tiên phủ kì vọng nhất, vậy dù tên ma đầu này nó chết cũng không thiệt cho gã!
Ôn Nhiễm cố gắng huy động linh lực trong cơ thể mình để bản thân có thể cử động, nhưng dù nàng có thử thế nào cũng thất bại. Nét mặt của nàng dần đờ đãn khi ý thức được rằng mình không có cách nào để thay đổi được tình trạng hiện tại cả.
Cho đến bây giờ, mọi thứ đang phát triển giống hệt như trong nội dung truyện, kế tiếp, sau một hồi nam chính do dự vì lương tâm dày vò, sẽ chọn để Ôn Nhiễm sống sót, Tần Tô Tô triệt để chết tâm.
Bị người đàn ông mình yêu tự tay đẩy xuống Cự Uyên cốc, Tần Tô Tô dường như nghe được một tiếng “Xin lỗi” từ hắn thổi nhẹ theo gió.
Thế nhưng Tần Tô Tô dù đau thấu tim gan cũng chỉ nhếch môi cười châm biếm bản thân, cuối cùng để lại một giọt nước mắt vì người đàn ông này.
Ôn Nhiễm có thể sống sót, nàng nên thấy vui mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới việc không lâu sau khi nữ chính “chết”, nam chính lập tức phát hiện người cứu mình trước đây chính là Tần Tô Tô, thật ra người hắn yêu vẫn luôn là Tần Tô Tô.
Nỗi đau mất đi người yêu khiến hắn thay đổi hoàn toàn, Ôn Nhiễm là người đầu tiên bị hắn trả thù, nàng bị chém đứt tay đứt chân, bị hắn ném xuống Cự Uyên cốc, phần diễn của cô đến đó là hết.
Sau đó, nam chính rơi vào ma đạo, cố chấp tìm kiếm cách để Tần Tô Tô có thể sống lại, mãi cho đến một ngày hắn gặp lại Tần Tô Tô còn sống.
Nhưng vào lúc đó, Tần Tô Tô đã mất trí nhớ, hơn nữa nàng ta còn được nam phụ là boss Ma tộc theo đuổi, vì thế nam chính bắt đầu hành trì truy thê hoả táng tràng.
“Sao, nghĩ kĩ chưa?” Ma đầu cười ác liệt nói: “Thẩm Vật, ngươi muốn cứu ai?”
Tên ma đầu này dường như hận Thẩm Vật, cũng chinh là nam chính, thấu xương. Bởi vì trong khoảng thời gian này, dù gã có trốn ở đâu, Thẩm Vật cũng có thể tìm được chỗ gã ẩn thân rất nhanh.
Nếu không phải vì gã bắt những người qua đường làm con tin để tìm cách thoát thân thì gã đã sớm bị Thẩm Vật giết chết rồi.
Nhưng thấy thiếu niên hơi nhấc mắt, ánh mắt dường như dừng giữa hai cô gái.
Tần Tô Tô đứng trong gió, dáng vẻ bất khuất cứng cỏi.
Còn Ôn Nhiễm xinh đẹp, khuôn mặt cô tái nhợt rõ rệt, cơ thể cũng đang run lên vì lạnh, trông đương nhiên kém cỏi hơn.
Nguyên văn được miêu tả như thế nào nhỉ?
Ôn Nhiễm đẹp thì đẹp đó, như một bông hoa hồng kiều diễm, khiến người khác rung động, còn Tần Tô Tô giống như hoa lan trong sơn cốc, khí chất không giống nhau. Trên đời này có rất nhiều người đẹp, nhưng người có khí chất hơn người thì lại rất ít không có mấy ai.
Trước mặt người ấy, một mỹ nhân như Ôn Nhiễm cũng phải bỏ xuống những thói đời tầm thường.
Thôi!
Từ khi sinh ra tới giờ, thứ Ôn Nhiễm hài lòng nhất chính là khuôn mặt này, mỗi người đều có gu thẩm mỹ khác nhau, vì vậy không cần hạ thấp cô xuống như vậy đâu!
Thẩm Vật dời mắt, dường như đang lo lắng phải lựa chọn như thế nào.
Hắn càng do dự không quyết định, tên ma đầu kia càng nhìn thấy hi vọng sống sót, ánh sáng muốn sống như bốc cháy bên trong mắt gã.
“Thẩm Vật, cứu một người, giết một người, ta thấy lựa chọn này dường như rất khó khăn với ngươi, ta có thể giúp ngươi giải quyết hoàn cảnh khốn khổ này, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng không tiếp tục đuổi giết ta nữa, ta sẽ giải trừ lời nguyền trên người bọn họ, vậy thì vẹn toàn cả đôi bên, chẳng phải là đúng đắn nhất
Người tu tiên đã thề sẽ khác với lời thề của người thường, một khi bọn họ đã lập lời thề, nếu vi phạm thì sẽ bị trời phạt.
Tên ma đầu này có lý do để tin rằng, chỉ cần Thẩm Vật không đuổi giết, gã sẽ dễ dàng chạy thoát sự đuổi bắt của những tên tu tiên khác.
Trong nội dung truyện, Thẩm Vật cũng đã đồng ý một cách bất đắc dĩ, nhưng tên ma đầu lại nhân lúc hắn phân tâm mà đâm lén hắn, hắn giơ kiếm lên theo phản xạ, tên ma đầu kia chết ngay lập tức, sau đó hắn chỉ có thể lựa chọn hy sinh Tần Tô Tô.
Ôn Nhiễm cũng đã từ bỏ việc giãy dụa, bắt đầu cân nhắc đến việc làm sao để sống sót. Bỗng chốc, chợt nghe thấy thiếu niên cười khẽ.
Nhưng thấy chàng trai nhếch khoé môi, khí chất trên người không chỉ thanh lãnh, mà còn có thêm đôi chút ngả ngớn, hắn cười như không cười, “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Trong trí nhớ của Ôn Nhiễm, Thẩm Vật là một người nói năng thận trọng, thỉnh thoảng nàng mới thấy Thẩm Vật tươi cười, đó là nụ cười rất nhạt, rất nhẹ, sẽ không thể hiện quá nhiều cảm xúc, càng không kiểu cười châm chọc như vậy.
Có lẽ là ý thức được không khí có gì đó không đúng, sắc mặt vui mừng của tên ma đầu kia dần biến mất.
Gã cười nham hiểm, “Thẩm Vật, ngươi nghĩ kĩ chưa? Nếu ta chết, một trong hai cô nương yểu điệu này sẽ phải chôn cùng ta, dù cho là ai chết thì lương tâm của ngươi vẫn sẽ ổn sao? Huống chi, hiện tại ngươi vốn không thể quyết định được là muốn người nào chết…”
Gã vừa dứt lời, đã thấy Thẩm Vật bước về phía trước hai bước, hắn dừng chân trước mặt Tần Tô Tô.
Sớm đã dự cảm được nên Tần Tô Tô cũng không mấy kinh ngạc, khuôn mặt nàng hiện lên nỗi đau như thấu tim gan, có lẽ chính là như vậy.
Nàng ta bình tĩnh nhìn người trước mắt, muốn dùng ánh mắt để nói cho hắn biết, nàng không hối hận khi làm những điều đó cho hắn, bởi vì nàng thích hắn, nhưng cái sự thích ấy chỉ đến thế thôi.
Đó là ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại thanh thảnh đến cỡ nao?
Cho dù là người vô tâm, một khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta cũng sẽ nhớ mãi không quên, khó trách sau này mỗi lần Thẩm Vật nhắm mắt đều sẽ nhớ đến ánh mắt ấy, rất là đau lòng.
Đến cả Ôn Nhiễm cũng cảm thấy mình bị cảm động bởi tình cảm cao thượng của nữ chính, nhưng chớp mắt cái, lại thấy Thẩm Vật nhấc chân lên, Ôn Nhiễm ngẩn hết cả người khi thấy Tần Tô Tô kinh ngạc khi bị biến thành một đường parabon rớt xuống Cự Uyên cốc.
Không chỉ có nàng.
Mà ngay cả tên ma đầu đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng.
Vị tiên quân trẻ trong sạch tựa trăng sáng, vậy mà lại đạp bay một nữ nhân không chút khách khí!
Thẩm Vật nhìn tên ma đầu, giống như đang nhìn một con kiến.
Hắn cười một tiếng, nhưng trong đôi mắt tối đen lại không chút gợn sóng hay ý cười nào, như hồ nước phẳng lặng, hắn thờ ơ nói: “Chẳng qua chỉ là chọn một trong hai, có cái gì mà khó?”
Tên ma đầu kia còn chưa nói được lời nào, ánh sáng từ thanh kiếm đã loé lên, gã trợn tròn mắt, tầm mắt mờ dần, cuối cùng lại thấy được cơ thể không đầu của mình.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, gã ý thức được đầu mình đã rơi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.