Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn
Chương 5: Ngự hỏa thuật
Thiếp Tại Sơn Dương
19/08/2022
Sau chuyện này, Tạ Kha cũng coi như trong họa có phúc, không chỉ được miễn cấm túc ở Tư Vô, mà còn khôi phục thân phận đệ tử nội môn.
Lúc trước hắn bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn vì Thẩm Vân Cố, bây giờ trở về nội môn cũng vì Thẩm Vân Cố. Quả nhiên người này sinh ra là để đối nghịch với hắn.
Trước kia Tạ Kha tu kiếm đạo, bái nhập kiếm phong, nhưng cha hắn không nỡ để hắn bị bắt nạt, liền đem Tạ Kha về dưới môn hạ của mình.
Trọng Dương đạo nhân am hiểu luyện khí, là phong chủ khí phong.
Sau khi đem Tạ Kha về, mỗi người trong khí phong đều cảm thấy bất an.
Những nữ tu xinh đẹp hận không để tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.
Nam tu cũng hận không thể xin ra ngoài du ngoạn.
Một mình Tạ Kha chiếm cứ một cái động phủ rõ to, vết thương đêm hôm đó kiếm Thẩm Vân Cố quét qua đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Hắn nằm trên giường, trong tay nhanh chóng mở cuốn sách vừa mượn ở Tàng Kinh Các, đọc nhanh như gió.
Trong truyền thuyết có năm loại lửa, do thất tình lục dục giao thoa mà thành.
Bây giờ hắn phải luyện chế nguyên hỏa trước đã.
Ánh mắt Tạ Kha tạm dừng ở nơi nào đó trên không, sau đó đứng dậy, khoác thêm áo, đi nhanh về phía luyện khí các.
Trong phạm vi mười mét xung quanh luyện khí các đều cảm nhận được hơi nóng. Luyện khí các cao trăm thước, khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên trời.
Quản sự luyện khí các nhìn thấy Tạ Kha, cả người căng chặt: "Tạ Kha, ngươi đến làm gì?"
Tạ Kha lười biếng cười: "Ta mượn mấy quyển sách luyện khí về đọc, nhưng đọc mãi chẳng hiểu gì, nghĩ vẫn nên tới luyện khi các xem tận mắt mới hiểu được."
Quản sự: "......Ngươi là kiếm tu thì đến xem luyện khí làm gì."
Tạ Kha nói: "Ta đã đến khí phong, chính là người của khí phong, biết nhiều hơn chút vẫn tốt hơn."
Quản sự: "....Vậy để ta đưa ngươi đi."
Quản sự dẫn hắn đi tới lầu một, là nơi đệ tử nội phong luyện tập. Ở đây có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều có ba cái lò lửa lớn.
Quản sự nói: "Ở chỗ này ngươi có thể luyện ra vài thứ, nếu may mắn còn có thể luyện ra pháp khí cấp hoàng"
Thiên địa huyền hoàng là các cấp bậc luyện khí, cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất.
Bảo vật cấp Thiên ở Xích Dương cung, ngoại trừ Xích Dương kiếm của chưởng môn, cũng chỉ có Phù Sương kiếm trong tay Thẩm Vân Cố.
Thật là cái gì tốt đều bị y lấy mất.
Tạ Kha nghe quản sự giới thiệu, khóe môi treo ý cười, trả lời qua loa có lệ.
Quản sự nói: "Lửa ở đây là địa hỏa, vẫn luôn âm ỉ cháy, nếu tắt, ngươi qua bếp lò bên kia lấy lửa nhóm lại là được."
Tạ Kha gật đầu: "Dạ."
Quản sự nói: "Ta đi trước đây, ngươi nhớ chăm chú xem các sư đệ luyện khí đó."
Đi được vài bước, hắn không quên quay lại dặn: "Ngươi nhớ yên phận, đừng gây sự đó."
Tạ Kha: "Dạ dạ dạ."
Tạ Kha đi đến sau lưng một tiểu đệ tử mồ hôi đầy mặt, nhìn ngọn lửa đỏ đang cháy mạnh mẽ dưới bếp lò. Lửa này tuy bình thường, nhưng thuần khiết đúng như hắn muốn.
Sự xuất hiện của hắn làm tiểu đệ tử kỳ Luyện Khí ngạc nhiên tột độ, tròng mắt như muốn nứt ra: "Tạ Tạ Tạ sư huynh."
Tạ Kha cười nói: "Ừ."
Tiểu đệ tử bị dọa, sắp hồn phi phách tán tới nơi: "Tạ sư huynh.. huynh huynh huynh huynh tới làm gì."
Tạ Kha nhìn ngọn lửa đang cháy, trầm ngâm không nói.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, trong căn phòng luyện khí nóng hầm hập, nhưng ánh lửa lại không chiếu được lên mặt.
Tạ Kha mỉm cười, lơ đãng nói: "Ta đến chỉ điểm ngươi một chút."
Tiểu đệ tử: "Hả?" Tạ sư huynh vừa nói gì ấy nhể??
Tạ Kha vừa nói xong, ống tay áo đột nhiên chấn động, một cây kiếm từ trong tay áo bay ra, bay vài vòng trên không trung, Tạ Kha giơ tay cầm lấy chuôi kiếm.
Thanh kiếm này của hắn là pháp khí cấp huyền, tên là Vô vọng, chỉ sợ hôm nay lại càng vô vọng hơn.
Tiểu đệ tử suy đoán một chút trong lòng, nhưng không dám nói ra.
Hắn nhìn Tạ Kha bước lên trước một bước, cổ tay trắng nõn, trực tiếp ném cây kiếm vào trong lửa.
Tiểu đệ tử: "....."
Tiểu đệ tử: Cứu mạng.... Tạ sư huynh... Điên rồi.
Tạ Kha cúi đầu, nhìn lửa cháy phừng phừng làm tan chảy Vô Vọng kiếm, vang lên tiếng lách cách, sóng lửa phả vào mặt.
Cuối cùng, Vô Vọng kiếm tan chảy, ở trong lửa cô đọng lại thành một hạt châu. Nỗ lực ba tháng hắn dùng máu và bí pháp đưa thần thức vào trong kiếm, giờ đã tan ở trong lửa.
Khóe môi Tạ Kha cong lên thành một nụ cười.
Lòng bàn tay nóng chưa từng thấy, thậm chí hắn còn cảm giác da thịt bị thiêu đốt. Hắn đứng yên chờ kiếm châu hoàn toàn cháy thành tro, tiêu tán thiên địa.
Tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai, Tạ Kha đột nhiên nắm tay lại, nắm thật chặt, sau đó quay về hướng tiểu sư đệ đang sợ hãi ngây ngốc bên cạnh, cười nhẹ: "Xong rồi, ta đi trước."
Tiểu đệ:???
Tiểu đệ: Ồ, được, sư huynh đi thong thả.
Tiểu sư đệ mơ hồ như bị ma nhập.
Vạt áo tung bay, Tạ Kha rời khỏi phòng luyện khí.
Ra đến phía trước Luyện khí các, nhìn trời cao phía trên, hắn mở bàn tay đang nắm chặt.
Một luồng khí đỏ cuồn cuộn hiện lên trong lòng bàn tay bị cháy đến huyết nhục mơ hồ. Núi cao phía xa, dưới trời quang lồng lộng, một ngọn lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Ngàn năm trước, ngự hỏa thuật thất truyền.
Hiện giờ, càn khôn xoay chuyển.
Lúc trước hắn bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn vì Thẩm Vân Cố, bây giờ trở về nội môn cũng vì Thẩm Vân Cố. Quả nhiên người này sinh ra là để đối nghịch với hắn.
Trước kia Tạ Kha tu kiếm đạo, bái nhập kiếm phong, nhưng cha hắn không nỡ để hắn bị bắt nạt, liền đem Tạ Kha về dưới môn hạ của mình.
Trọng Dương đạo nhân am hiểu luyện khí, là phong chủ khí phong.
Sau khi đem Tạ Kha về, mỗi người trong khí phong đều cảm thấy bất an.
Những nữ tu xinh đẹp hận không để tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.
Nam tu cũng hận không thể xin ra ngoài du ngoạn.
Một mình Tạ Kha chiếm cứ một cái động phủ rõ to, vết thương đêm hôm đó kiếm Thẩm Vân Cố quét qua đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Hắn nằm trên giường, trong tay nhanh chóng mở cuốn sách vừa mượn ở Tàng Kinh Các, đọc nhanh như gió.
Trong truyền thuyết có năm loại lửa, do thất tình lục dục giao thoa mà thành.
Bây giờ hắn phải luyện chế nguyên hỏa trước đã.
Ánh mắt Tạ Kha tạm dừng ở nơi nào đó trên không, sau đó đứng dậy, khoác thêm áo, đi nhanh về phía luyện khí các.
Trong phạm vi mười mét xung quanh luyện khí các đều cảm nhận được hơi nóng. Luyện khí các cao trăm thước, khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên trời.
Quản sự luyện khí các nhìn thấy Tạ Kha, cả người căng chặt: "Tạ Kha, ngươi đến làm gì?"
Tạ Kha lười biếng cười: "Ta mượn mấy quyển sách luyện khí về đọc, nhưng đọc mãi chẳng hiểu gì, nghĩ vẫn nên tới luyện khi các xem tận mắt mới hiểu được."
Quản sự: "......Ngươi là kiếm tu thì đến xem luyện khí làm gì."
Tạ Kha nói: "Ta đã đến khí phong, chính là người của khí phong, biết nhiều hơn chút vẫn tốt hơn."
Quản sự: "....Vậy để ta đưa ngươi đi."
Quản sự dẫn hắn đi tới lầu một, là nơi đệ tử nội phong luyện tập. Ở đây có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều có ba cái lò lửa lớn.
Quản sự nói: "Ở chỗ này ngươi có thể luyện ra vài thứ, nếu may mắn còn có thể luyện ra pháp khí cấp hoàng"
Thiên địa huyền hoàng là các cấp bậc luyện khí, cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất.
Bảo vật cấp Thiên ở Xích Dương cung, ngoại trừ Xích Dương kiếm của chưởng môn, cũng chỉ có Phù Sương kiếm trong tay Thẩm Vân Cố.
Thật là cái gì tốt đều bị y lấy mất.
Tạ Kha nghe quản sự giới thiệu, khóe môi treo ý cười, trả lời qua loa có lệ.
Quản sự nói: "Lửa ở đây là địa hỏa, vẫn luôn âm ỉ cháy, nếu tắt, ngươi qua bếp lò bên kia lấy lửa nhóm lại là được."
Tạ Kha gật đầu: "Dạ."
Quản sự nói: "Ta đi trước đây, ngươi nhớ chăm chú xem các sư đệ luyện khí đó."
Đi được vài bước, hắn không quên quay lại dặn: "Ngươi nhớ yên phận, đừng gây sự đó."
Tạ Kha: "Dạ dạ dạ."
Tạ Kha đi đến sau lưng một tiểu đệ tử mồ hôi đầy mặt, nhìn ngọn lửa đỏ đang cháy mạnh mẽ dưới bếp lò. Lửa này tuy bình thường, nhưng thuần khiết đúng như hắn muốn.
Sự xuất hiện của hắn làm tiểu đệ tử kỳ Luyện Khí ngạc nhiên tột độ, tròng mắt như muốn nứt ra: "Tạ Tạ Tạ sư huynh."
Tạ Kha cười nói: "Ừ."
Tiểu đệ tử bị dọa, sắp hồn phi phách tán tới nơi: "Tạ sư huynh.. huynh huynh huynh huynh tới làm gì."
Tạ Kha nhìn ngọn lửa đang cháy, trầm ngâm không nói.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, trong căn phòng luyện khí nóng hầm hập, nhưng ánh lửa lại không chiếu được lên mặt.
Tạ Kha mỉm cười, lơ đãng nói: "Ta đến chỉ điểm ngươi một chút."
Tiểu đệ tử: "Hả?" Tạ sư huynh vừa nói gì ấy nhể??
Tạ Kha vừa nói xong, ống tay áo đột nhiên chấn động, một cây kiếm từ trong tay áo bay ra, bay vài vòng trên không trung, Tạ Kha giơ tay cầm lấy chuôi kiếm.
Thanh kiếm này của hắn là pháp khí cấp huyền, tên là Vô vọng, chỉ sợ hôm nay lại càng vô vọng hơn.
Tiểu đệ tử suy đoán một chút trong lòng, nhưng không dám nói ra.
Hắn nhìn Tạ Kha bước lên trước một bước, cổ tay trắng nõn, trực tiếp ném cây kiếm vào trong lửa.
Tiểu đệ tử: "....."
Tiểu đệ tử: Cứu mạng.... Tạ sư huynh... Điên rồi.
Tạ Kha cúi đầu, nhìn lửa cháy phừng phừng làm tan chảy Vô Vọng kiếm, vang lên tiếng lách cách, sóng lửa phả vào mặt.
Cuối cùng, Vô Vọng kiếm tan chảy, ở trong lửa cô đọng lại thành một hạt châu. Nỗ lực ba tháng hắn dùng máu và bí pháp đưa thần thức vào trong kiếm, giờ đã tan ở trong lửa.
Khóe môi Tạ Kha cong lên thành một nụ cười.
Lòng bàn tay nóng chưa từng thấy, thậm chí hắn còn cảm giác da thịt bị thiêu đốt. Hắn đứng yên chờ kiếm châu hoàn toàn cháy thành tro, tiêu tán thiên địa.
Tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai, Tạ Kha đột nhiên nắm tay lại, nắm thật chặt, sau đó quay về hướng tiểu sư đệ đang sợ hãi ngây ngốc bên cạnh, cười nhẹ: "Xong rồi, ta đi trước."
Tiểu đệ:???
Tiểu đệ: Ồ, được, sư huynh đi thong thả.
Tiểu sư đệ mơ hồ như bị ma nhập.
Vạt áo tung bay, Tạ Kha rời khỏi phòng luyện khí.
Ra đến phía trước Luyện khí các, nhìn trời cao phía trên, hắn mở bàn tay đang nắm chặt.
Một luồng khí đỏ cuồn cuộn hiện lên trong lòng bàn tay bị cháy đến huyết nhục mơ hồ. Núi cao phía xa, dưới trời quang lồng lộng, một ngọn lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Ngàn năm trước, ngự hỏa thuật thất truyền.
Hiện giờ, càn khôn xoay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.