Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Đại Lão Lúc Nào Không Hay
Chương 42:
Trần Thanh Hảo
04/07/2024
Anna cười chào Quan lão bản, Lý Nghĩa chỉ vào Lê Tinh, nói: "Đây là con gái tôi, Lê Tinh. Tiểu Tinh, gọi Quan bá bá đi!"
"Chào Quan bá bá——!" Lê Tinh kéo dài giọng, mềm mại gọi một tiếng, độ ngọt ngào tăng lên bốn nấc.
"Đây là đứa mà cô cậu nói muốn nhận nuôi à?" Lão Quan gật đầu, tiếp tục nói: "Đứa trẻ không tệ, nhìn là biết thông minh!"
"Đương nhiên rồi!" Lý Nghĩa ưỡn ngực "Hỏa nguyên linh cấp Giáp, vừa mới kiểm tra xong!"
Lão Quan chua xót: "Còn đứa nào như vậy không, tôi cũng muốn nhận nuôi một đứa."
"Trai tân không có tư cách, trước tiên hãy tìm một người vợ đi đã."
Lão Quan trợn mắt nhìn Lý Nghĩa, quay đầu lại cười mị mị địa với Lê Tinh nói: "Tiểu Tinh, cháu cứ tùy ý chọn đồ trong cửa hàng của bác, coi như là quà ra mắt của bác tặng cháu."
Lê Tinh định từ chối nhưng Lý Nghĩa đã thay cô bé đồng ý: "Được, đứa trẻ này vẫn chưa có quang não, giới thiệu cho tôi xem mẫu máy mới nhất ở đây."
Lão Quan giơ tay gọi màn hình hiển thị, để ba người họ lựa chọn. Trên màn hình hiển thị, giá cả, thông số, ưu nhược điểm của sản phẩm đều được liệt kê chi tiết.
Ba người chọn ra ba mẫu để đưa ra quyết định cuối cùng, Anna chọn một chiếc máy màu hồng Barbie, Lý Nghĩa chọn chiếc đắt nhất, còn Lê Tinh thì chọn một chiếc có hiệu suất giá cao nhất. Chiếc quang não này có giá cả phải chăng, vừa không vì đắt tiền mà khiến Quan lão bản lỗ vốn quá nhiều, vừa không vì rẻ tiền mà làm mất đi tấm lòng tặng quà của người ta.
"Tiểu Tinh, Quan bá bá và cha cháu là bạn vào sinh ra tử, cháu không cần phải khách sáo với bác." Lão Quan nhìn ra được dụng ý của Lê Tinh, không khỏi một lần nữa cảm thán vận may của Lý Nghĩa, cư nhiên nhận nuôi được một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.
"Quan bá bá, cháu thích chiếc này. Cháu còn nhỏ, không cần dùng đồ đắt tiền như vậy, quá phô trương."
Lão Quan: Hiểu chuyện! Không biết cô bé có muốn nhận thêm một người cha đỡ đầu không nhỉ?
Lý Nghĩa và Anna thấy Lê Tinh nói có lý, vì vậy liền chốt hạ quyết định chọn mẫu mà Lê Tinh chọn.
Quan lão bản từ bức tường phẳng như gương "xoẹt" một tiếng kéo ra một ngăn kéo dài và rộng, bên trong bày đầy hàng hóa.
Lý Nghĩa và Anna đã quen, còn Lê Tinh thì sáng mắt lên. Bởi vậy mà cửa hàng mới trống trải không có giá kệ, hóa ra bức tường có bí mật. Kỹ thuật gấp không gian này cũng giống như túi trữ vật, đựng được cả vài container hàng hóa cũng không thành vấn đề.
"Chào Quan bá bá——!" Lê Tinh kéo dài giọng, mềm mại gọi một tiếng, độ ngọt ngào tăng lên bốn nấc.
"Đây là đứa mà cô cậu nói muốn nhận nuôi à?" Lão Quan gật đầu, tiếp tục nói: "Đứa trẻ không tệ, nhìn là biết thông minh!"
"Đương nhiên rồi!" Lý Nghĩa ưỡn ngực "Hỏa nguyên linh cấp Giáp, vừa mới kiểm tra xong!"
Lão Quan chua xót: "Còn đứa nào như vậy không, tôi cũng muốn nhận nuôi một đứa."
"Trai tân không có tư cách, trước tiên hãy tìm một người vợ đi đã."
Lão Quan trợn mắt nhìn Lý Nghĩa, quay đầu lại cười mị mị địa với Lê Tinh nói: "Tiểu Tinh, cháu cứ tùy ý chọn đồ trong cửa hàng của bác, coi như là quà ra mắt của bác tặng cháu."
Lê Tinh định từ chối nhưng Lý Nghĩa đã thay cô bé đồng ý: "Được, đứa trẻ này vẫn chưa có quang não, giới thiệu cho tôi xem mẫu máy mới nhất ở đây."
Lão Quan giơ tay gọi màn hình hiển thị, để ba người họ lựa chọn. Trên màn hình hiển thị, giá cả, thông số, ưu nhược điểm của sản phẩm đều được liệt kê chi tiết.
Ba người chọn ra ba mẫu để đưa ra quyết định cuối cùng, Anna chọn một chiếc máy màu hồng Barbie, Lý Nghĩa chọn chiếc đắt nhất, còn Lê Tinh thì chọn một chiếc có hiệu suất giá cao nhất. Chiếc quang não này có giá cả phải chăng, vừa không vì đắt tiền mà khiến Quan lão bản lỗ vốn quá nhiều, vừa không vì rẻ tiền mà làm mất đi tấm lòng tặng quà của người ta.
"Tiểu Tinh, Quan bá bá và cha cháu là bạn vào sinh ra tử, cháu không cần phải khách sáo với bác." Lão Quan nhìn ra được dụng ý của Lê Tinh, không khỏi một lần nữa cảm thán vận may của Lý Nghĩa, cư nhiên nhận nuôi được một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.
"Quan bá bá, cháu thích chiếc này. Cháu còn nhỏ, không cần dùng đồ đắt tiền như vậy, quá phô trương."
Lão Quan: Hiểu chuyện! Không biết cô bé có muốn nhận thêm một người cha đỡ đầu không nhỉ?
Lý Nghĩa và Anna thấy Lê Tinh nói có lý, vì vậy liền chốt hạ quyết định chọn mẫu mà Lê Tinh chọn.
Quan lão bản từ bức tường phẳng như gương "xoẹt" một tiếng kéo ra một ngăn kéo dài và rộng, bên trong bày đầy hàng hóa.
Lý Nghĩa và Anna đã quen, còn Lê Tinh thì sáng mắt lên. Bởi vậy mà cửa hàng mới trống trải không có giá kệ, hóa ra bức tường có bí mật. Kỹ thuật gấp không gian này cũng giống như túi trữ vật, đựng được cả vài container hàng hóa cũng không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.